Dã Tâm Của Nam Nhân
Quyển 1 - Chương 5-1
Tư Tuấn cho rằng Phương Nhã có hảo cảm đối với Kỳ Hoán Thần, bất quá là ước mơ của tiểu cô nương đối với mỹ nam tử, học sinh lén lút làm hoa si một phen mà thôi, huống chi chính cậu còn cảnh cáo cô, tuyệt đối sẽ không có bất luận vấn đề gì.
Nhưng mà cậu vẫn đánh giá thấp năng lực hành động của các thiếu nữ.
Buổi chiều có mưa, Tư Tuấn lại dừng xe trước cổng trường đợi Kỳ Hoán Thần. Phương Nhã lúc trước gọi điện thoại rõ ràng nói sau khi cuộc thi kết thúc sẽ trở về khách sạn, không biết từ nơi này nhảy ra, cứng rắn kín đáo đưa cho Kỳ Hoán Thần một phong thư màu hồng phấn cùng một cái ô hoa nhỏ, sau đó như nai con xấu hổ chạy đi.
Tư Tuấn hai tay nắm chặt, tức giận nện xuống vô-lăng, ấn lên còi xe, phát ra một hồi còi chói tai.
Phương Nhã đang chạy đến trước xe lại càng hoảng sợ, cẩn cẩn dực dực vượt qua chiếc xe ngay cả cửa kính cũng màu đen, chạy đến chiếc tắc xi trên đường cái đối diện.
Phương Nhã không nhìn thấy Tư Tuấn trong xe, Tư Tuấn lại nhìn thấy rõ ràng biểu tình của cô, tương tự cùng những người phụ nữ ngắn ngủi vây quanh Kỳ Hoán Thần lại bị hắn vô tình vứt bỏ.
Ánh mắt chuyển đến một hướng khác, Kỳ Hoán Thần cư nhiên thực sự che chiếc ô hoa ngây thơ kia mà đi tới.
“Một trận mưa nhiệt độ liền hạ xuống vài độ, còn như vậy nữa anh sẽ ngủ đông!” Kỳ Hoán Thần vừa lên xe liền không ngừng oán giận, cho dù trên xe có điều hòa hắn vẫn lạnh run.
Tư Tuấn xoay người lại lấy thảm lông ở ghế sau, lúc này Kỳ Hoán Thần đột nhiên nhích lại gần, chóp mũi lạnh lẽo cùng gương mặt dán trên cổ cậu, nhẹ nhàng cọ cọ.
Thân thể Tư Tuấn cứng đờ, đang muốn né tránh, vạt áo thể thao đã bị kéo lên, đầu ngón tay ẩm ướt lạnh lẽo đụng chạm đến da thịt phần eo mẫn cảm của cậu, cũng di chuyển về phía trước.
Theo sự tiếp xúc của Kỳ Hoán Thần, ký ức đêm đó như rong biển trong nháy mắt lan tràn, ở trong nước đem cậu gắt gao quấn chặt, Tư Tuấn kinh hoàng vung khuỷu tay, chặn ngang xô Kỳ Hoán Thần ra.
Thanh niên cao gầy nặng nề va vào cửa sổ xe, một lát mới lấy lại tinh thần, xoa vai ngẩng đầu, tươi cười trên mặt rút đi, thanh âm cũng lạnh xuống: “Ủ ấm tay một chút mà thôi, em họ cần gì keo kiệt như thế?”
Tư Tuấn hít sâu mấy hơi, bình tĩnh trở lại, quả nhiên thấy bàn tay Kỳ Hoán Thần đông lạnh đến sưng hồng.
Nhưng mà cho dù tay Kỳ Hoán Thần lạnh đến nứt nẻ rách toác, Tư Tuấn cũng không cho rằng, sau khi phát sinh chuyện tình như vậy, chính mình còn có thể như Đức Mẹ, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn.
Giũ thảm lông, phủ trên người hắn, Tư Tuấn thản nhiên nói: “Anh họ, tay anh quá lạnh, tôi chỉ là phản ứng bình thường thôi.”
Kỳ Hoán Thần như cười như không hừ một tiếng, kéo cao thảm quấn lại chính mình chặt chẽ kín đáo, dùng ngữ khí có thể gọi là “tịch liêu” cảm thán: “Loại thời gian này… em trai quả nhiên vẫn là không được, anh cần chính là người yêu hiểu ý lại yêu thương đau lòng anh mà…”
Tư Tuấn đang muốn khởi động xe, nghe vậy ngừng động tác, chờ chỉ thị tiếp theo của hắn.
Kỳ Hoán Thần nửa khép mắt, như là đang tự hỏi có nên đi tìm phụ nữ ôn tồn, đột nhiên dường như nhớ tới chuyện gì, từ túi áo móc ra phong thư đã nhiều nếp nhăn.
Trái tim Tư Tuấn nhất thời một trận co rút, hận không thể đoạt lấy lá thư đem đốt ngay lập tức.
Kỳ Hoán Thần xé mở phong thư, từ đó rút ra tờ giấy có mùi thơm, phấn chấn mở ra nhìn thoáng qua, nhất thời cười ha ha lên: “Anh còn tưởng rằng là tờ rơi phòng khách sạn chứ, cư nhiên là thư tình, anh cũng đã nhiều năm không nhận được thư tình … Tiểu nha đầu này có chút thú vị!”
Liên quan đến Phương Nhã, Tư Tuấn không kìm được mất đi trầm ổn, khẩn trương hỏi: “Anh… Anh không phải không thích tiểu nữ sinh sao?”
“Cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy không có tính thách thức, không dậy nổi hứng thú chơi trò chơi luyến ái cùng tiểu nữ sinh mà thôi.” Kỳ Hoán Thần tiện tay đem thư nhét vào trên bàn đồng hồ xe, chà xát hai tay, còn không ngừng hà hơi, bàn tay đông cứng chậm rãi khôi phục mềm mại trắng mịn nguyên bản.
Nữ sinh như Tiểu Nhã quả nhiên không ở trong phạm vi săn lùng sắc đẹp của hắn… Tư Tuấn nghĩ như vậy, thoáng thở dài một hơi.
Thế nhưng giống như cố ý trêu đùa cậu, Kỳ Hoán Thần lại nói: “Bất quá anh gần đây lại nghĩ, anh hẳn nên trở lại nguyên trạng, điều chỉnh thẩm mỹ một chút. Tựa như trước đây nữ bác sĩ Viện Y học kia… Anh vẫn hiếu kỳ loại phụ nữ tính cách như vậy trên giường sẽ là phong tình thế nào, kết quả cực kỳ không thú vị.”
Đây là ý tứ gì?! Lẽ nào hắn muốn ── Tư Tuấn khẩn trương ngừng thở, trong đầu hiện lên hình dạng những người phụ nữ kia khóc nháo.
Kỳ Hoán Thần quay đầu, nhìn thẳng Tư Tuấn nét mặt ngưng trọng, vẻ mặt vui vẻ tươi cười: “Đã lâu không gặp tiểu cô nương đáng yêu như thế! Anh hẳn là nếm thử xem … Không chừng còn có kinh hỷ ngoài ý muốn nha!”
Nói xong, lại cầm lấy lá thư, chăm chú nhìn, tươi cười càng ngày càng xán lạn, hoàn toàn bị nội dung trong thư lấy lòng.
Tư Tuấn gắt gao nhìn chằm chằm lá thư cùng người đọc thư, tâm tình xiết chặt đến đỉnh điểm.
May là Kỳ Hoán Thần không có bình luận hạ lưu gì về Phương Nhã.
Tuy rằng chỉ có một mặt giấy, nhưng phía trên chi chít chữ, Kỳ Hoán Thần đọc vài phút mới xong, tiện tay đem giấy vo thành một nắm ném ra ngoài cửa sổ, túm túm thảm nhắm mắt lại, ngáp một cái nói: “Đưa anh đi Thuần Vị Trai đi, cậu còn nhớ rõ bà chủ nơi ấy không? Thực sự là một mỹ nhân a… Trời lạnh như vậy, thích hợp nhất là đi ăn dược thiện*, bồi bổ thân thể, thuận tiện làm chút vận động đổ mồ hôi.”
(*đồ ăn có chứa thuốc bổ)
Chiếc xe xuyên qua màn mưa, Tư Tuấn từ gương chiếu hậu nhìn khuôn mặt Kỳ Hoán Thần, hình dạng hắn nghỉ ngơi quả thực tựa như một búp bê… Bên trong cũng như vậy, căn bản không có tâm, chỉ có một bề ngoài xinh đẹp!
Trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ, nếu như cậu nói tiểu Nhã là em họ cậu, xin Kỳ Hoán Thần không động đến cô, kết quả sẽ thế nào?
Đáp án chỉ sợ là, Kỳ Hoán Thần nguyên bản không có hứng thú, sẽ lập tức hoàn toàn lên tinh thần theo đuổi tiểu Nhã đi?
Hiện tại tiểu Nhã chỉ là một nữ sinh cao trung đáng yêu nhưng bình thường, làm hắn không dậy nổi hứng thú, thế nhưng nếu như tiểu Nhã có một anh trai mãnh liệt phản đối bọn họ qua lại, anh trai này là con chó trung thành của hắn, lại từng có “một đêm phong lưu” với hắn, loại địa vị tương phản này cùng mâu thuẫn tình cảm, tuyệt đối có thể gây cho Kỳ Hoán Thần cảm giác kích thích.
Hắn lại là người như vậy, cái hắn gọi là kích thích, chính là hưởng thụ người khác thống khổ chìm đắm trong dục vọng lại giãy dụa với hiện thực, chính là dùng phương thức méo mó lột ra vỏ cứng bảo hộ của người khác, tùy tiện giẫm đạp lên bộ phận yếu ớt nhất của người khác, lại tìm kiếm một loại cảm giác ưu việt ngự trị trên người khác, chi phối tình cảm cùng tôn nghiêm của người!
“Em họ…” Bàn tay lạnh lẽo mềm mại bao trùm lên mu bàn tay Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần nâng mi mắt, như cười như không nói: “Cậu đột nhiên hồn vía lên mây như thế, anh sẽ nghĩ đến cậu không muốn anh đi tìm phụ nữ tìm kiếm ấm áp… Kỳ thực em họ tuổi trẻ nhiệt huyết như vậy, thân thể so với phụ nữ còn ấm áp hơn, nếu như cậu không ngại … ”
Tư Tuấn nhăn chặt đôi lông mày rậm, ngữ khí không tốt: “Anh họ, đừng nói đùa như vậy.”
Kỳ Hoán Thần cũng thu hồi tươi cười, hơi hờn giận nói: “Vậy nghiêm túc lái xe, anh còn không muốn tự tử cùng cậu!”
“…” Hít sâu một hơi, xua đi khuôn mặt tiểu Nhã liên tục xuất hiện trong đầu, thương tâm như những người phụ nữ bị Kỳ Hoán Thần vứt bỏ, Tư Tuấn cố gắng đem lực chú ý tập trung vào dòng người đổ ra đường trong giờ cao điểm.
Thuần Vị Trai là nhà hàng dược thiện cao cấp, mùa đông đúng là thời kỳ tẩm bổ, nhà hàng làm ăn rất tốt, toàn bộ phòng ngăn đều đã được đặt, không đặt trước chỉ có thể ngồi ở đại sảnh.
Trong không khí tràn ngập dược hương, cát vàng hầm trong nồi canh nấm cũng rất có hương vị (cát???), nhưng hai người dùng cơm, lực chú ý đều không thể tập trung trên chiếc bàn đầy thức ăn.
Kỳ Hoán Thần là “ý của Tuý Ông không phải ở rượu”*, vội vàng mặt mày đưa tình cùng bà chủ xinh đẹp, Tư Tuấn lại lạnh mắt mà nhìn, lần đầu tiên nghĩ hình dạng Kỳ Hoán Thần này giả vờ phong lưu làm kẻ khác chán ghét.
(*trong lời nói có hàm ý khác)
Còn có ba ngày, tiểu Nhã sẽ trở về nhà nhỉ. Đến lúc đó cậu sẽ gọi điện thoại cho cậu, nhất định phải ngăn cản tiểu Nhã ghi danh vào đại học F, thậm chí ghi danh trường học ở nơi này.
Cậu sẽ không để tiểu Nhã nhìn thấy Kỳ Hoán Thần nữa, sẽ không cho Kỳ Hoán Thần cơ hội nào thương tổn tiểu Nhã!
…..
“Anh hai nhỏ, anh không cần như ông cụ đi theo em đâu, anh cũng không phải lên lớp sao?”
Phương Nhã trừng mắt thanh niên cao lớn đứng ở trước mặt mình, chặn lại toàn bộ ánh mặt trời, không khỏi oán niệm giới tính không công bằng. Sáu năm trước bọn họ còn cao không khác nhau lắm, sáu năm sau cô cũng chỉ đến vai Tư Tuấn, nói chuyện cùng cậu đều phải ngửa đầu, một chút khí thế cũng không thể dựng dậy.
Xoay người đi nhanh về phía trước, Phương Nhã liên tục oán giận: “Anh cũng không phải đi chơi với bạn gái sao? Không có việc khác cần hoàn thành sao? Ngày hôm qua anh đã theo em một ngày đêm, ngày hôm nay không thể để em đi dạo phố mua sắm một chút sao?!”
“Em muốn đi dạo phố anh có thể đi cùng em.” Tư Tuấn tay trái cầm túi mua sắm cửa hàng bách hóa, tay phải ôm món đồ chơi lông nhung to lớn, nhắm mắt theo đuôi đi theo cô gái.
Phương Nhã tức giận đến giậm chân: “Thế nhưng anh ở đây em làm sao mua quà ── ”
“Quà? Quà gì?”
“Ách…” Phương Nhã lộ ra biểu tình nói sai lời: “Chính là… quà mua về cho người thân bạn bè!”
Tư Tuấn tự nhiên là không tin lí do thoái thác của cô. Cô đi thi chứ không phải tới du ngoạn, người trong nhà sao có thể muốn cô mang qua về, chỉ sợ là muốn mua quà cho Kỳ Hoán Thần đi!
Tiểu nha đầu lớn mật này sau khi đưa thư tình cho Kỳ Hoán Thần không nhận được trả lời, nhất định không cam lòng, sợ rằng muốn trước khi trở về nghĩ mọi biện pháp gặp Kỳ Hoán Thần, lần thứ hai biểu đạt tâm ý.
Vì thế hai ngày nay Tư Tuấn cũng không đi trung tâm tập thể hình, ngoại trừ đưa Kỳ Hoán Thần đến trường cùng hẹn sẽ đợi bên ngoài, tất cả thời gian còn lại đều dùng để nhìn chằm chằm Phương Nhã, đồng thời dùng đồ ăn vặt cùng mấy món quà nhỏ hối lộ bạn học cùng đi thi với Phương Nhã, thông qua các cô giám sát nhất cử nhất động của Phương Nhã.
Mặc dù Kỳ Hoán Thần coi trọng Phương Nhã, khả năng ra tay với cô vô cùng nhỏ, nhưng Tư Tuấn vẫn không dám xem thường. Ngày mai cô sẽ trở về, hai mươi bốn tiếng đồng hồ cuối cùng, tuyệt đối không thể để cô có chút sơ suất nào.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động vang lên, điện thoại truyền đến thanh âm lười biếng của Kỳ Hoán Thần: “Tiết học cuối cùng tạm thời hủy bỏ, anh chờ cậu ở cổng trường.”
Ngắt điện thoại, Tư Tuấn đầu tiên đuổi Phương Nhã về đến khách sạn, lúc gần đi nhiều lần căn dặn nói: “Ngày hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh tới đón em, đưa em tới nhà ga.”
Buổi sáng hoàn thành bài thi cuối cùng, buổi chiều vừa đi dạo vài cửa hàng bách hóa, Phương Nhã tựa hồ đã mệt mỏi rã rời, thờ ơ nói: “Em đã biết, kẹo dẻo tinh quấn người!”
Khách sạn Phương Nhã ở cách trường Kỳ Hoán Thần nửa giờ chạy xe, không muốn để hắn đợi lâu, Tư Tuấn lái xe luôn luôn trầm ổn lần đầu tiên chạy siêu tốc, rút ngắn phân nửa thời gian đi tới cổng trường, thế nhưng đợi một hồi không thấy Kỳ Hoán Thần đi ra, gọi điện thoại cũng không có người nghe.
Tư Tuấn đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường, vội vàng gọi điện thoại cho Phương Nhã, chuông vang đã lâu cũng không có nhấc máy.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, có lẽ Kỳ Hoán Thần vừa gặp mỹ nữ đến bắt chuyện, có lẽ tiểu Nhã đang ngủ không nghe điện thoại… Mí mắt đột nhiên mạnh mẽ giật giật, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, Tư Tuấn bất chấp chuyện khác, quay đầu xe trở lại khách sạn, đập cửa phòng Phương Nhã.
Một gian phòng bốn cô gái cùng ở, ba người khác đều ở phòng, duy nhất không gặp tiểu Nhã, trong đó một cô gái nói: “Tư đại ca, tiểu Nhã không phải được bạn học của anh đón đi, đi chơi cùng anh sao?”
“Bạn học của anh? Bộ dạng thế nào?”
“Em không thấy được, chỉ nhìn thấy cô ấy lên một chiếc BMWs màu đỏ…”
Trong đầu Tư Tuấn hiện lên “xe tán gái chuyên dụng” ít khi dùng đến kia của Kỳ Hoán Thần, nhất thời cả người lạnh run.
Vẻ mặt của cậu quá nghiêm trọng, khiến mấy cô gái trở nên bất an: “Lẽ nào xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, anh đến muộn, giờ sẽ đi tìm bọn họ … Muộn một chút sẽ đưa tiểu Nhã trở về.” Tư Tuấn cố gắng lộ ra mỉm cười trấn an mấy cô gái lòng sinh nghi hoặc, cậu phải giữ gìn danh dự tiểu Nhã với bạn học, không thể để cô bị bất luận chuyện gì thương tổn.
Tư Tuấn lái xe chạy đến nhà hàng, quán bar Kỳ Hoán Thần thường đi, cũng không tìm được bóng dáng tiểu Nhã, hỏi nhân viên cửa hàng cũng đều nói Kỳ Hoán Thần hôm nay không tới.
Có thể là cậu suy nghĩ nhiều hay không, người có BMWs màu đỏ như vậy rất nhiều, không nhất định là Kỳ Hoán Thần ── thế nhưng ngoại trừ Kỳ Hoán Thần, tiểu Nhã chưa bao giờ tới thành S sao có thể quen biết người có BMWs màu đỏ như vậy, còn tự xưng là bạn học của cậu?!
Mang theo tâm tình sợ hãi, Tư Tuấn đi tới nơi cuối cùng Kỳ Hoán Thần có thể xuất hiện ── cậu lo lắng khắp nơi tìm kiếm chiếc xe thể thao màu đỏ đón Phương Nhã đi, mà một khắc khi chiếc xe thể thao màu đỏ này xuất hiện trong tầm mắt, cậu vậy mà mong muốn đây chỉ là ảo giác, mong muốn mấy giờ chính mình bôn ba đều là phí công.
Thậm chí có một loại suy nghĩ điên cuồng, tình nguyện tại hiện trường tai nạn xe cộ thấy chiếc xe này, cũng không muốn tại loại địa phương này nhìn thấy nó.
Dừng xe bên cạnh chiếc xe thể thao, Tư Tuấn đi vào khách sạn, quen thuộc vào thang máy trực tiếp đi tới tầng mười tám.
Kỳ Hoán Thần tại khách sạn này có một gian phòng thuê quanh năm. Nửa năm nay, Tư Tuấn từng vô số lần phụng mệnh đón phụ nữ tới đây hẹn hò cùng Kỳ Hoán Thần, cậu thậm chí có chìa khóa dự phòng gian phòng này.
Nhẹ nhàng quét thẻ, cửa tự động mở ra, tiếng cười thanh thúy lập tức từ khe cửa phòng truyền ra.
Tiểu Nhã từ nhỏ chính là một cô gái thích cười, mặc kệ bao nhiêu năm không gặp, chỉ dựa vào tiếng cười cuốn hút, cậu cũng sẽ không nhận nhầm người em gái này. Tiểu Nhã có thể nói là bạn cùng chơi duy nhất của cậu lúc nhỏ, là người con gái quan trọng nhất sau mẹ trong sinh mệnh, cũng là người cậu nhất định phải bảo hộ!
Đẩy ra cửa phòng, đập vào mắt, khiến Tư Tuấn không cách nào tự đè nén, lạnh lẽo cười rộ lên… Gian phòng được tỉ mỉ trang trí, bay đầy bóng bay đủ màu, trên tấm thảm lông dê sa hoa còn rải đầy cánh hoa hồng.
Kỳ Hoán Thần nhọc lòng khiến người khác vui vẻ như vậy, thật là khó gặp nhỉ… Cậu nên vì Kỳ Hoán Thần dụng tâm đối với Phương Nhã mà cảm thấy vui mừng sao?!
Đẩy ra bóng bay chướng mắt, giẫm lên cánh hoa đỏ như máu, Tư Tuấn đi tới phòng trong, hai người một nam một nữ ngồi đối diện trên chiếc giường cũng tràn đầy cánh hoa.
Tư Tuấn thoáng chốc thấy may mắn bọn họ còn quần áo chỉnh tề, sự tình không có phát triển đến tình trạng không thể chịu nổi.
Kỳ Hoán Thần đưa lưng về phía cửa, trong tay nâng chén rượu, Phương Nhã ngồi đối diện hắn gương mặt đỏ bừng, trong lòng ôm một hộp quà bọc rất đẹp, vẻ mặt hưng phấn cùng ngượng ngùng.
“Chuẩn bị tốt chưa?”
Kỳ Hoán Thần rót một chén rượu đỏ đưa cho Phương Nhã, tuy rằng chỉ có thể nhìn đến sườn mặt hắn, nhưng không khó tưởng tượng biểu tình lúc này của hắn, nhất định như mỗi lần con mồi tới tay mà đắc ý thỏa mãn.
Phương Nhã tiếp nhận chén rượu, nhỏ giọng nói: “Em rất khẩn trương.”
“Thả lỏng thoải mái, trước khi chính thức bắt đầu, uống một chén đi!”
“Dạ…” Theo động tác nâng chén, Phương Nhã vẫn xấu hổ buông mi mắt ngẩng đầu lên, cũng thấy được Tư Tuấn đứng ở cửa, nhất thời kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Anh hai nhỏ?”
Kỳ Hoán Thần nghe tiếng quay đầu, đường nhìn đối diện cùng Tư Tuấn. Trong cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia, không có chột dạ không có hổ thẹn, chỉ có tình dục cùng không có sợ hãi, khóe miệng thậm chí còn lộ vẻ mỉm cười trêu tức.
Ánh mắt như vậy, khiến lý trí còn lại của Tư Tuấn bị lửa giận đốt thành tro tàn, tiện tay chộp lấy tượng gỗ trang trí trước giường hung hăng đập xuống.
Kỳ Hoán Thần còn không kịp có bất luận phản ứng gì liền ngã xuống.
Phương Nhã bị một màn phát sinh trước mắt làm sợ hãi, che miệng hét rầm lên: “A a a a ── Anh hai nhỏ, anh đang làm gì?!”
Tư Tuấn một tay kéo Phương Nhã từ trên giường xuống, lạnh lùng nói: “Tiểu Nhã, em về trước đi.”
“Không được, anh đánh bị thương Kỳ đại ca ──” Phương Nhã gấp đến độ mắt đỏ ngầu, muốn đi xem vết thương của Kỳ Hoán Thần lại bị giữ lấy không thể động, vừa vội vừa tức đem nắm tay đánh lên ngực Tư Tuấn, hô: “Anh hai nhỏ anh sao có thể như vậy!? Sao có thể ra tay không phân tốt xấu … ”
“Im miệng! Tùy tiện cùng đàn ông đến khách sạn thuê phòng, không biết liêm sỉ như thế, anh không có em gái như vậy!”
Phương Nhã giật mình, giọt nước mắt từ viền mắt một giọt một giọt rơi xuống.
“Em cũng không có anh trai như anh vậy, anh tên hỗn đản này!” Khóc lớn đẩy Tư Tuấn ra, Phương Nhã che mặt chạy ra ngoài cửa.
Nhưng mà cậu vẫn đánh giá thấp năng lực hành động của các thiếu nữ.
Buổi chiều có mưa, Tư Tuấn lại dừng xe trước cổng trường đợi Kỳ Hoán Thần. Phương Nhã lúc trước gọi điện thoại rõ ràng nói sau khi cuộc thi kết thúc sẽ trở về khách sạn, không biết từ nơi này nhảy ra, cứng rắn kín đáo đưa cho Kỳ Hoán Thần một phong thư màu hồng phấn cùng một cái ô hoa nhỏ, sau đó như nai con xấu hổ chạy đi.
Tư Tuấn hai tay nắm chặt, tức giận nện xuống vô-lăng, ấn lên còi xe, phát ra một hồi còi chói tai.
Phương Nhã đang chạy đến trước xe lại càng hoảng sợ, cẩn cẩn dực dực vượt qua chiếc xe ngay cả cửa kính cũng màu đen, chạy đến chiếc tắc xi trên đường cái đối diện.
Phương Nhã không nhìn thấy Tư Tuấn trong xe, Tư Tuấn lại nhìn thấy rõ ràng biểu tình của cô, tương tự cùng những người phụ nữ ngắn ngủi vây quanh Kỳ Hoán Thần lại bị hắn vô tình vứt bỏ.
Ánh mắt chuyển đến một hướng khác, Kỳ Hoán Thần cư nhiên thực sự che chiếc ô hoa ngây thơ kia mà đi tới.
“Một trận mưa nhiệt độ liền hạ xuống vài độ, còn như vậy nữa anh sẽ ngủ đông!” Kỳ Hoán Thần vừa lên xe liền không ngừng oán giận, cho dù trên xe có điều hòa hắn vẫn lạnh run.
Tư Tuấn xoay người lại lấy thảm lông ở ghế sau, lúc này Kỳ Hoán Thần đột nhiên nhích lại gần, chóp mũi lạnh lẽo cùng gương mặt dán trên cổ cậu, nhẹ nhàng cọ cọ.
Thân thể Tư Tuấn cứng đờ, đang muốn né tránh, vạt áo thể thao đã bị kéo lên, đầu ngón tay ẩm ướt lạnh lẽo đụng chạm đến da thịt phần eo mẫn cảm của cậu, cũng di chuyển về phía trước.
Theo sự tiếp xúc của Kỳ Hoán Thần, ký ức đêm đó như rong biển trong nháy mắt lan tràn, ở trong nước đem cậu gắt gao quấn chặt, Tư Tuấn kinh hoàng vung khuỷu tay, chặn ngang xô Kỳ Hoán Thần ra.
Thanh niên cao gầy nặng nề va vào cửa sổ xe, một lát mới lấy lại tinh thần, xoa vai ngẩng đầu, tươi cười trên mặt rút đi, thanh âm cũng lạnh xuống: “Ủ ấm tay một chút mà thôi, em họ cần gì keo kiệt như thế?”
Tư Tuấn hít sâu mấy hơi, bình tĩnh trở lại, quả nhiên thấy bàn tay Kỳ Hoán Thần đông lạnh đến sưng hồng.
Nhưng mà cho dù tay Kỳ Hoán Thần lạnh đến nứt nẻ rách toác, Tư Tuấn cũng không cho rằng, sau khi phát sinh chuyện tình như vậy, chính mình còn có thể như Đức Mẹ, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn.
Giũ thảm lông, phủ trên người hắn, Tư Tuấn thản nhiên nói: “Anh họ, tay anh quá lạnh, tôi chỉ là phản ứng bình thường thôi.”
Kỳ Hoán Thần như cười như không hừ một tiếng, kéo cao thảm quấn lại chính mình chặt chẽ kín đáo, dùng ngữ khí có thể gọi là “tịch liêu” cảm thán: “Loại thời gian này… em trai quả nhiên vẫn là không được, anh cần chính là người yêu hiểu ý lại yêu thương đau lòng anh mà…”
Tư Tuấn đang muốn khởi động xe, nghe vậy ngừng động tác, chờ chỉ thị tiếp theo của hắn.
Kỳ Hoán Thần nửa khép mắt, như là đang tự hỏi có nên đi tìm phụ nữ ôn tồn, đột nhiên dường như nhớ tới chuyện gì, từ túi áo móc ra phong thư đã nhiều nếp nhăn.
Trái tim Tư Tuấn nhất thời một trận co rút, hận không thể đoạt lấy lá thư đem đốt ngay lập tức.
Kỳ Hoán Thần xé mở phong thư, từ đó rút ra tờ giấy có mùi thơm, phấn chấn mở ra nhìn thoáng qua, nhất thời cười ha ha lên: “Anh còn tưởng rằng là tờ rơi phòng khách sạn chứ, cư nhiên là thư tình, anh cũng đã nhiều năm không nhận được thư tình … Tiểu nha đầu này có chút thú vị!”
Liên quan đến Phương Nhã, Tư Tuấn không kìm được mất đi trầm ổn, khẩn trương hỏi: “Anh… Anh không phải không thích tiểu nữ sinh sao?”
“Cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy không có tính thách thức, không dậy nổi hứng thú chơi trò chơi luyến ái cùng tiểu nữ sinh mà thôi.” Kỳ Hoán Thần tiện tay đem thư nhét vào trên bàn đồng hồ xe, chà xát hai tay, còn không ngừng hà hơi, bàn tay đông cứng chậm rãi khôi phục mềm mại trắng mịn nguyên bản.
Nữ sinh như Tiểu Nhã quả nhiên không ở trong phạm vi săn lùng sắc đẹp của hắn… Tư Tuấn nghĩ như vậy, thoáng thở dài một hơi.
Thế nhưng giống như cố ý trêu đùa cậu, Kỳ Hoán Thần lại nói: “Bất quá anh gần đây lại nghĩ, anh hẳn nên trở lại nguyên trạng, điều chỉnh thẩm mỹ một chút. Tựa như trước đây nữ bác sĩ Viện Y học kia… Anh vẫn hiếu kỳ loại phụ nữ tính cách như vậy trên giường sẽ là phong tình thế nào, kết quả cực kỳ không thú vị.”
Đây là ý tứ gì?! Lẽ nào hắn muốn ── Tư Tuấn khẩn trương ngừng thở, trong đầu hiện lên hình dạng những người phụ nữ kia khóc nháo.
Kỳ Hoán Thần quay đầu, nhìn thẳng Tư Tuấn nét mặt ngưng trọng, vẻ mặt vui vẻ tươi cười: “Đã lâu không gặp tiểu cô nương đáng yêu như thế! Anh hẳn là nếm thử xem … Không chừng còn có kinh hỷ ngoài ý muốn nha!”
Nói xong, lại cầm lấy lá thư, chăm chú nhìn, tươi cười càng ngày càng xán lạn, hoàn toàn bị nội dung trong thư lấy lòng.
Tư Tuấn gắt gao nhìn chằm chằm lá thư cùng người đọc thư, tâm tình xiết chặt đến đỉnh điểm.
May là Kỳ Hoán Thần không có bình luận hạ lưu gì về Phương Nhã.
Tuy rằng chỉ có một mặt giấy, nhưng phía trên chi chít chữ, Kỳ Hoán Thần đọc vài phút mới xong, tiện tay đem giấy vo thành một nắm ném ra ngoài cửa sổ, túm túm thảm nhắm mắt lại, ngáp một cái nói: “Đưa anh đi Thuần Vị Trai đi, cậu còn nhớ rõ bà chủ nơi ấy không? Thực sự là một mỹ nhân a… Trời lạnh như vậy, thích hợp nhất là đi ăn dược thiện*, bồi bổ thân thể, thuận tiện làm chút vận động đổ mồ hôi.”
(*đồ ăn có chứa thuốc bổ)
Chiếc xe xuyên qua màn mưa, Tư Tuấn từ gương chiếu hậu nhìn khuôn mặt Kỳ Hoán Thần, hình dạng hắn nghỉ ngơi quả thực tựa như một búp bê… Bên trong cũng như vậy, căn bản không có tâm, chỉ có một bề ngoài xinh đẹp!
Trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ, nếu như cậu nói tiểu Nhã là em họ cậu, xin Kỳ Hoán Thần không động đến cô, kết quả sẽ thế nào?
Đáp án chỉ sợ là, Kỳ Hoán Thần nguyên bản không có hứng thú, sẽ lập tức hoàn toàn lên tinh thần theo đuổi tiểu Nhã đi?
Hiện tại tiểu Nhã chỉ là một nữ sinh cao trung đáng yêu nhưng bình thường, làm hắn không dậy nổi hứng thú, thế nhưng nếu như tiểu Nhã có một anh trai mãnh liệt phản đối bọn họ qua lại, anh trai này là con chó trung thành của hắn, lại từng có “một đêm phong lưu” với hắn, loại địa vị tương phản này cùng mâu thuẫn tình cảm, tuyệt đối có thể gây cho Kỳ Hoán Thần cảm giác kích thích.
Hắn lại là người như vậy, cái hắn gọi là kích thích, chính là hưởng thụ người khác thống khổ chìm đắm trong dục vọng lại giãy dụa với hiện thực, chính là dùng phương thức méo mó lột ra vỏ cứng bảo hộ của người khác, tùy tiện giẫm đạp lên bộ phận yếu ớt nhất của người khác, lại tìm kiếm một loại cảm giác ưu việt ngự trị trên người khác, chi phối tình cảm cùng tôn nghiêm của người!
“Em họ…” Bàn tay lạnh lẽo mềm mại bao trùm lên mu bàn tay Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần nâng mi mắt, như cười như không nói: “Cậu đột nhiên hồn vía lên mây như thế, anh sẽ nghĩ đến cậu không muốn anh đi tìm phụ nữ tìm kiếm ấm áp… Kỳ thực em họ tuổi trẻ nhiệt huyết như vậy, thân thể so với phụ nữ còn ấm áp hơn, nếu như cậu không ngại … ”
Tư Tuấn nhăn chặt đôi lông mày rậm, ngữ khí không tốt: “Anh họ, đừng nói đùa như vậy.”
Kỳ Hoán Thần cũng thu hồi tươi cười, hơi hờn giận nói: “Vậy nghiêm túc lái xe, anh còn không muốn tự tử cùng cậu!”
“…” Hít sâu một hơi, xua đi khuôn mặt tiểu Nhã liên tục xuất hiện trong đầu, thương tâm như những người phụ nữ bị Kỳ Hoán Thần vứt bỏ, Tư Tuấn cố gắng đem lực chú ý tập trung vào dòng người đổ ra đường trong giờ cao điểm.
Thuần Vị Trai là nhà hàng dược thiện cao cấp, mùa đông đúng là thời kỳ tẩm bổ, nhà hàng làm ăn rất tốt, toàn bộ phòng ngăn đều đã được đặt, không đặt trước chỉ có thể ngồi ở đại sảnh.
Trong không khí tràn ngập dược hương, cát vàng hầm trong nồi canh nấm cũng rất có hương vị (cát???), nhưng hai người dùng cơm, lực chú ý đều không thể tập trung trên chiếc bàn đầy thức ăn.
Kỳ Hoán Thần là “ý của Tuý Ông không phải ở rượu”*, vội vàng mặt mày đưa tình cùng bà chủ xinh đẹp, Tư Tuấn lại lạnh mắt mà nhìn, lần đầu tiên nghĩ hình dạng Kỳ Hoán Thần này giả vờ phong lưu làm kẻ khác chán ghét.
(*trong lời nói có hàm ý khác)
Còn có ba ngày, tiểu Nhã sẽ trở về nhà nhỉ. Đến lúc đó cậu sẽ gọi điện thoại cho cậu, nhất định phải ngăn cản tiểu Nhã ghi danh vào đại học F, thậm chí ghi danh trường học ở nơi này.
Cậu sẽ không để tiểu Nhã nhìn thấy Kỳ Hoán Thần nữa, sẽ không cho Kỳ Hoán Thần cơ hội nào thương tổn tiểu Nhã!
…..
“Anh hai nhỏ, anh không cần như ông cụ đi theo em đâu, anh cũng không phải lên lớp sao?”
Phương Nhã trừng mắt thanh niên cao lớn đứng ở trước mặt mình, chặn lại toàn bộ ánh mặt trời, không khỏi oán niệm giới tính không công bằng. Sáu năm trước bọn họ còn cao không khác nhau lắm, sáu năm sau cô cũng chỉ đến vai Tư Tuấn, nói chuyện cùng cậu đều phải ngửa đầu, một chút khí thế cũng không thể dựng dậy.
Xoay người đi nhanh về phía trước, Phương Nhã liên tục oán giận: “Anh cũng không phải đi chơi với bạn gái sao? Không có việc khác cần hoàn thành sao? Ngày hôm qua anh đã theo em một ngày đêm, ngày hôm nay không thể để em đi dạo phố mua sắm một chút sao?!”
“Em muốn đi dạo phố anh có thể đi cùng em.” Tư Tuấn tay trái cầm túi mua sắm cửa hàng bách hóa, tay phải ôm món đồ chơi lông nhung to lớn, nhắm mắt theo đuôi đi theo cô gái.
Phương Nhã tức giận đến giậm chân: “Thế nhưng anh ở đây em làm sao mua quà ── ”
“Quà? Quà gì?”
“Ách…” Phương Nhã lộ ra biểu tình nói sai lời: “Chính là… quà mua về cho người thân bạn bè!”
Tư Tuấn tự nhiên là không tin lí do thoái thác của cô. Cô đi thi chứ không phải tới du ngoạn, người trong nhà sao có thể muốn cô mang qua về, chỉ sợ là muốn mua quà cho Kỳ Hoán Thần đi!
Tiểu nha đầu lớn mật này sau khi đưa thư tình cho Kỳ Hoán Thần không nhận được trả lời, nhất định không cam lòng, sợ rằng muốn trước khi trở về nghĩ mọi biện pháp gặp Kỳ Hoán Thần, lần thứ hai biểu đạt tâm ý.
Vì thế hai ngày nay Tư Tuấn cũng không đi trung tâm tập thể hình, ngoại trừ đưa Kỳ Hoán Thần đến trường cùng hẹn sẽ đợi bên ngoài, tất cả thời gian còn lại đều dùng để nhìn chằm chằm Phương Nhã, đồng thời dùng đồ ăn vặt cùng mấy món quà nhỏ hối lộ bạn học cùng đi thi với Phương Nhã, thông qua các cô giám sát nhất cử nhất động của Phương Nhã.
Mặc dù Kỳ Hoán Thần coi trọng Phương Nhã, khả năng ra tay với cô vô cùng nhỏ, nhưng Tư Tuấn vẫn không dám xem thường. Ngày mai cô sẽ trở về, hai mươi bốn tiếng đồng hồ cuối cùng, tuyệt đối không thể để cô có chút sơ suất nào.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động vang lên, điện thoại truyền đến thanh âm lười biếng của Kỳ Hoán Thần: “Tiết học cuối cùng tạm thời hủy bỏ, anh chờ cậu ở cổng trường.”
Ngắt điện thoại, Tư Tuấn đầu tiên đuổi Phương Nhã về đến khách sạn, lúc gần đi nhiều lần căn dặn nói: “Ngày hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh tới đón em, đưa em tới nhà ga.”
Buổi sáng hoàn thành bài thi cuối cùng, buổi chiều vừa đi dạo vài cửa hàng bách hóa, Phương Nhã tựa hồ đã mệt mỏi rã rời, thờ ơ nói: “Em đã biết, kẹo dẻo tinh quấn người!”
Khách sạn Phương Nhã ở cách trường Kỳ Hoán Thần nửa giờ chạy xe, không muốn để hắn đợi lâu, Tư Tuấn lái xe luôn luôn trầm ổn lần đầu tiên chạy siêu tốc, rút ngắn phân nửa thời gian đi tới cổng trường, thế nhưng đợi một hồi không thấy Kỳ Hoán Thần đi ra, gọi điện thoại cũng không có người nghe.
Tư Tuấn đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường, vội vàng gọi điện thoại cho Phương Nhã, chuông vang đã lâu cũng không có nhấc máy.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, có lẽ Kỳ Hoán Thần vừa gặp mỹ nữ đến bắt chuyện, có lẽ tiểu Nhã đang ngủ không nghe điện thoại… Mí mắt đột nhiên mạnh mẽ giật giật, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, Tư Tuấn bất chấp chuyện khác, quay đầu xe trở lại khách sạn, đập cửa phòng Phương Nhã.
Một gian phòng bốn cô gái cùng ở, ba người khác đều ở phòng, duy nhất không gặp tiểu Nhã, trong đó một cô gái nói: “Tư đại ca, tiểu Nhã không phải được bạn học của anh đón đi, đi chơi cùng anh sao?”
“Bạn học của anh? Bộ dạng thế nào?”
“Em không thấy được, chỉ nhìn thấy cô ấy lên một chiếc BMWs màu đỏ…”
Trong đầu Tư Tuấn hiện lên “xe tán gái chuyên dụng” ít khi dùng đến kia của Kỳ Hoán Thần, nhất thời cả người lạnh run.
Vẻ mặt của cậu quá nghiêm trọng, khiến mấy cô gái trở nên bất an: “Lẽ nào xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, anh đến muộn, giờ sẽ đi tìm bọn họ … Muộn một chút sẽ đưa tiểu Nhã trở về.” Tư Tuấn cố gắng lộ ra mỉm cười trấn an mấy cô gái lòng sinh nghi hoặc, cậu phải giữ gìn danh dự tiểu Nhã với bạn học, không thể để cô bị bất luận chuyện gì thương tổn.
Tư Tuấn lái xe chạy đến nhà hàng, quán bar Kỳ Hoán Thần thường đi, cũng không tìm được bóng dáng tiểu Nhã, hỏi nhân viên cửa hàng cũng đều nói Kỳ Hoán Thần hôm nay không tới.
Có thể là cậu suy nghĩ nhiều hay không, người có BMWs màu đỏ như vậy rất nhiều, không nhất định là Kỳ Hoán Thần ── thế nhưng ngoại trừ Kỳ Hoán Thần, tiểu Nhã chưa bao giờ tới thành S sao có thể quen biết người có BMWs màu đỏ như vậy, còn tự xưng là bạn học của cậu?!
Mang theo tâm tình sợ hãi, Tư Tuấn đi tới nơi cuối cùng Kỳ Hoán Thần có thể xuất hiện ── cậu lo lắng khắp nơi tìm kiếm chiếc xe thể thao màu đỏ đón Phương Nhã đi, mà một khắc khi chiếc xe thể thao màu đỏ này xuất hiện trong tầm mắt, cậu vậy mà mong muốn đây chỉ là ảo giác, mong muốn mấy giờ chính mình bôn ba đều là phí công.
Thậm chí có một loại suy nghĩ điên cuồng, tình nguyện tại hiện trường tai nạn xe cộ thấy chiếc xe này, cũng không muốn tại loại địa phương này nhìn thấy nó.
Dừng xe bên cạnh chiếc xe thể thao, Tư Tuấn đi vào khách sạn, quen thuộc vào thang máy trực tiếp đi tới tầng mười tám.
Kỳ Hoán Thần tại khách sạn này có một gian phòng thuê quanh năm. Nửa năm nay, Tư Tuấn từng vô số lần phụng mệnh đón phụ nữ tới đây hẹn hò cùng Kỳ Hoán Thần, cậu thậm chí có chìa khóa dự phòng gian phòng này.
Nhẹ nhàng quét thẻ, cửa tự động mở ra, tiếng cười thanh thúy lập tức từ khe cửa phòng truyền ra.
Tiểu Nhã từ nhỏ chính là một cô gái thích cười, mặc kệ bao nhiêu năm không gặp, chỉ dựa vào tiếng cười cuốn hút, cậu cũng sẽ không nhận nhầm người em gái này. Tiểu Nhã có thể nói là bạn cùng chơi duy nhất của cậu lúc nhỏ, là người con gái quan trọng nhất sau mẹ trong sinh mệnh, cũng là người cậu nhất định phải bảo hộ!
Đẩy ra cửa phòng, đập vào mắt, khiến Tư Tuấn không cách nào tự đè nén, lạnh lẽo cười rộ lên… Gian phòng được tỉ mỉ trang trí, bay đầy bóng bay đủ màu, trên tấm thảm lông dê sa hoa còn rải đầy cánh hoa hồng.
Kỳ Hoán Thần nhọc lòng khiến người khác vui vẻ như vậy, thật là khó gặp nhỉ… Cậu nên vì Kỳ Hoán Thần dụng tâm đối với Phương Nhã mà cảm thấy vui mừng sao?!
Đẩy ra bóng bay chướng mắt, giẫm lên cánh hoa đỏ như máu, Tư Tuấn đi tới phòng trong, hai người một nam một nữ ngồi đối diện trên chiếc giường cũng tràn đầy cánh hoa.
Tư Tuấn thoáng chốc thấy may mắn bọn họ còn quần áo chỉnh tề, sự tình không có phát triển đến tình trạng không thể chịu nổi.
Kỳ Hoán Thần đưa lưng về phía cửa, trong tay nâng chén rượu, Phương Nhã ngồi đối diện hắn gương mặt đỏ bừng, trong lòng ôm một hộp quà bọc rất đẹp, vẻ mặt hưng phấn cùng ngượng ngùng.
“Chuẩn bị tốt chưa?”
Kỳ Hoán Thần rót một chén rượu đỏ đưa cho Phương Nhã, tuy rằng chỉ có thể nhìn đến sườn mặt hắn, nhưng không khó tưởng tượng biểu tình lúc này của hắn, nhất định như mỗi lần con mồi tới tay mà đắc ý thỏa mãn.
Phương Nhã tiếp nhận chén rượu, nhỏ giọng nói: “Em rất khẩn trương.”
“Thả lỏng thoải mái, trước khi chính thức bắt đầu, uống một chén đi!”
“Dạ…” Theo động tác nâng chén, Phương Nhã vẫn xấu hổ buông mi mắt ngẩng đầu lên, cũng thấy được Tư Tuấn đứng ở cửa, nhất thời kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Anh hai nhỏ?”
Kỳ Hoán Thần nghe tiếng quay đầu, đường nhìn đối diện cùng Tư Tuấn. Trong cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia, không có chột dạ không có hổ thẹn, chỉ có tình dục cùng không có sợ hãi, khóe miệng thậm chí còn lộ vẻ mỉm cười trêu tức.
Ánh mắt như vậy, khiến lý trí còn lại của Tư Tuấn bị lửa giận đốt thành tro tàn, tiện tay chộp lấy tượng gỗ trang trí trước giường hung hăng đập xuống.
Kỳ Hoán Thần còn không kịp có bất luận phản ứng gì liền ngã xuống.
Phương Nhã bị một màn phát sinh trước mắt làm sợ hãi, che miệng hét rầm lên: “A a a a ── Anh hai nhỏ, anh đang làm gì?!”
Tư Tuấn một tay kéo Phương Nhã từ trên giường xuống, lạnh lùng nói: “Tiểu Nhã, em về trước đi.”
“Không được, anh đánh bị thương Kỳ đại ca ──” Phương Nhã gấp đến độ mắt đỏ ngầu, muốn đi xem vết thương của Kỳ Hoán Thần lại bị giữ lấy không thể động, vừa vội vừa tức đem nắm tay đánh lên ngực Tư Tuấn, hô: “Anh hai nhỏ anh sao có thể như vậy!? Sao có thể ra tay không phân tốt xấu … ”
“Im miệng! Tùy tiện cùng đàn ông đến khách sạn thuê phòng, không biết liêm sỉ như thế, anh không có em gái như vậy!”
Phương Nhã giật mình, giọt nước mắt từ viền mắt một giọt một giọt rơi xuống.
“Em cũng không có anh trai như anh vậy, anh tên hỗn đản này!” Khóc lớn đẩy Tư Tuấn ra, Phương Nhã che mặt chạy ra ngoài cửa.
Tác giả :
Vạn Tiểu Mê