Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp
Chương 21
Một người có đôi mắt hẹp dài, khí tức lạnh lùng, mang vẻ đẹp như thứ yêu nghiệt, cười lạnh một tiếng, súng lục đen bóng ở giữa những ngón tay hắn xoay tròn cực nhanh, “Cũng dám khi dễ người của lão tử, hừ! Xin lỗi hắn cho ta!”
“Xin lỗi ta?” Kino mắt mèo ngời sáng, nhắc lại lời của Phỉ Ngâm Mặc, cười đến ngu ngốc mê muội.
“Sao có thể chứ.” Vương ca khinh thường thốt ra câu này.
Đôi mắt hẹp dài thâm thúy của đối phương khẽ nhíu, trong vài khắc trên người tản mát ra khí thế cường đại sắc bén, nghiêm nghị dọa người.
Căn, căn bản là không giống cảnh sát. Trái lại giống sát thủ . . . . . ở giới hắc ám.
“Ngươi, ngươi không phải là cảnh sát chân chính.” Vương ca run rẩy chất vấn.
Nam nhân không nói gì, chỉ lạnh lùng cười.
Súng lục cảnh dụng loại 9mm phát sinh tiếng leng keng hữu lực, vang lên ‘đương’ một phát, kéo chốt , đem họng súng đặt tại huyệt thái dương nam nhân.
“Này . . . . . súng này không phải là thật . . . . .” Vương ca chân có điểm như nhũn ra, nghiêng mắt liếc khẩu súng, mồ hôi lạnh rịn đầy.
“Xin lỗi!” Nam nhân lạnh lùng nói, nòng súng nhắm ngay hai chân hắn lúc đó, “Ta đếm đến ba, ngươi có thể chọn xin lỗi, hoặc là không bao giờ nói được nữa.”
“Ba.”
“Hai.”
“Một.” Con mắt hẹp dài thâm trầm nheo lại.
Ngay thời khắc tiếng đếm đến ‘Một’ , Vương ca vội vã nói, “Kino, xin lỗi, ta không phải cố ý. Ta xin lỗi, ngươi hãy nghĩ đến giao tình trước đây của chúng ta mà buông tha ta đi! Là ta sai rồi, ta đảm bảo sẽ không nói cho boss của ngươi. . . . .”
Kino càng nghe càng thần kỳ, há hốc miệng, trên mặt lộ ra thần tình hưng phấn kỳ diệu.
“Không tệ.” Phỉ Ngâm Mặc khen ngợi dùng súng vỗ vỗ gương mặt đối phương.
Vương ca lúc này mới ngưng trệ thở dài một hơi. Nam nhân kia nhãn thần thực sự khiến người ta sợ hãi!
Phỉ Ngâm Mặc tùy ý để Kino quàng lấy cánh tay hắn, đi ra khỏi toilet. Rời đi vài bước, Phỉ Ngâm Mặc quay đầu lại, cười khinh một tiếng, đôi mắt thâm thúy chợt hiện lên nhãn tình trầm mặc.
“Còn có . . . . . quên chưa nói cho ngươi biết. Cây súng này là thật.”
“Phanh —–”
Đạn bay nhanh đập vào gương. Chiếc gương cao một thước, rộng hai thước trong nháy mắt rầm rầm vỡ nát, những mảnh nhỏ thi nhau rơi xuống đất.
Thẳng đến khi toàn bộ đều rớt hết.
Vương ca lúc sau mới rùng mình. Người đó quả thực kiêu ngạo đến cực điểm, vô pháp vô thiên.
“Kino tiểu tử kia, rốt cuộc chọc phải loại người nào a . . . . .”
——————————
Chương này chỉ là tiểu gian tình.
Chương sau mới thực sự là gian tình lớn ! Tiểu mèo hoang cùng nữ vương lần đầu tiên . . . . . cái gì . . . . .
“Xin lỗi ta?” Kino mắt mèo ngời sáng, nhắc lại lời của Phỉ Ngâm Mặc, cười đến ngu ngốc mê muội.
“Sao có thể chứ.” Vương ca khinh thường thốt ra câu này.
Đôi mắt hẹp dài thâm thúy của đối phương khẽ nhíu, trong vài khắc trên người tản mát ra khí thế cường đại sắc bén, nghiêm nghị dọa người.
Căn, căn bản là không giống cảnh sát. Trái lại giống sát thủ . . . . . ở giới hắc ám.
“Ngươi, ngươi không phải là cảnh sát chân chính.” Vương ca run rẩy chất vấn.
Nam nhân không nói gì, chỉ lạnh lùng cười.
Súng lục cảnh dụng loại 9mm phát sinh tiếng leng keng hữu lực, vang lên ‘đương’ một phát, kéo chốt , đem họng súng đặt tại huyệt thái dương nam nhân.
“Này . . . . . súng này không phải là thật . . . . .” Vương ca chân có điểm như nhũn ra, nghiêng mắt liếc khẩu súng, mồ hôi lạnh rịn đầy.
“Xin lỗi!” Nam nhân lạnh lùng nói, nòng súng nhắm ngay hai chân hắn lúc đó, “Ta đếm đến ba, ngươi có thể chọn xin lỗi, hoặc là không bao giờ nói được nữa.”
“Ba.”
“Hai.”
“Một.” Con mắt hẹp dài thâm trầm nheo lại.
Ngay thời khắc tiếng đếm đến ‘Một’ , Vương ca vội vã nói, “Kino, xin lỗi, ta không phải cố ý. Ta xin lỗi, ngươi hãy nghĩ đến giao tình trước đây của chúng ta mà buông tha ta đi! Là ta sai rồi, ta đảm bảo sẽ không nói cho boss của ngươi. . . . .”
Kino càng nghe càng thần kỳ, há hốc miệng, trên mặt lộ ra thần tình hưng phấn kỳ diệu.
“Không tệ.” Phỉ Ngâm Mặc khen ngợi dùng súng vỗ vỗ gương mặt đối phương.
Vương ca lúc này mới ngưng trệ thở dài một hơi. Nam nhân kia nhãn thần thực sự khiến người ta sợ hãi!
Phỉ Ngâm Mặc tùy ý để Kino quàng lấy cánh tay hắn, đi ra khỏi toilet. Rời đi vài bước, Phỉ Ngâm Mặc quay đầu lại, cười khinh một tiếng, đôi mắt thâm thúy chợt hiện lên nhãn tình trầm mặc.
“Còn có . . . . . quên chưa nói cho ngươi biết. Cây súng này là thật.”
“Phanh —–”
Đạn bay nhanh đập vào gương. Chiếc gương cao một thước, rộng hai thước trong nháy mắt rầm rầm vỡ nát, những mảnh nhỏ thi nhau rơi xuống đất.
Thẳng đến khi toàn bộ đều rớt hết.
Vương ca lúc sau mới rùng mình. Người đó quả thực kiêu ngạo đến cực điểm, vô pháp vô thiên.
“Kino tiểu tử kia, rốt cuộc chọc phải loại người nào a . . . . .”
——————————
Chương này chỉ là tiểu gian tình.
Chương sau mới thực sự là gian tình lớn ! Tiểu mèo hoang cùng nữ vương lần đầu tiên . . . . . cái gì . . . . .
Tác giả :
Thanh La Phiến Tử