Dạ Chi Sát
Chương 9
“Ngu xuẩn! Tất cả đều là lũ phế vật vô dụng, ngay cả một người mà tìm cũng không thấy, còn giữ lại làm gì?” Ngồi tựa vào chiếc ghế lớn, quấn quanh cơ thể Lam Đức là khí tức hắc ám.
Cùng với tiếng rống giận của Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan là thân ảnh Khả Lạp nhịn không được run rẩy. Nhìn những kẻ xung quanh bị Lam Đức tàn nhẫn giết chết, nàng cũng chỉ có thể bất lực mà cố gắng không chế nội tâm không ngừng run lên vì sợ hãi. Khả Lạp có dự cảm, nếu vẫn tìm không thấy song hắc thiếu niên kia, chính nàng cũng sẽ biến thành một trong số mấy thi thể nằm dưới mặt đất. Bởi vì tộc trưởng của nàng đã thật sự tức giận, tộc trưởng Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan của nàng, nam nhân hoàn mỹ tựa như thiên thần kia, nam nhân có thể đem cảm xúc của mình hoàn toàn điều khiển, sau mấy ngày nhìn thấy những song hắc thiếu niên không phải người hắn cần tìm, lửa giận đã bừng bừng không chút nào che giấu, một ngọn lửa phảng phất có thể nhìn bằng mắt thường khiến kẻ khác kinh hoảng không thôi.
Thật đáng sợ! Trong lòng Khả Lạp không ngừng gào to, nhưng nàng không cách nào trốn tránh. Bị nam nhân giết chết không chỉ có đám thuộc hạ bất tài, mà còn có những song hắc thiếu niên tìm về. Những song hắc thiếu niên không phải người nam nhân muốn tìm, dưới cơn phẫn nộ của nam nhân không ai may mắn thoát khỏi, thậm chí so với đám thuộc hạ còn chết thê thảm hơn. Bởi vì đám thuộc hạ ít nhất còn được chết toàn thây, nhưng mấy thiếu niên thì ngay cả từng phần nhỏ cơ thể cũng không biết đã biến mất đi nơi nào.
“Tộc… tộc trưởng, ngài muốn đi đâu?” Thấy Lam Đức đứng dậy đi ra khỏi cửa, Khả Lạp hoảng hốt hỏi.
“Khả Lạp!” Lam Đức bước đến gần Khả Lạp, dùng một tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, lạnh lùng nói: “Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi!”
“Vâng…” Khả Lạp run run trả lời, đôi mắt to xinh đẹp không dám nhìn thẳng vào Lam Đức, đáy mắt tràn ngập sợ hãi.
“Nếu trước khi mặt trời lặn còn chưa tìm thấy thiếu niên ta muốn…vậy đôi mắt đẹp đẽ của ngươi, không cần nghĩ đến chuyện nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai nữa.” Lam Đức băng lãnh mà vô tình ban xuống tối hậu thư.
Sợ đến mức không nói nên lời, Khả Lạp chỉ có thể gật đầu đáp lại. Nước mắt không thể khống chế trào lên khóe mi, nhưng mãi đến khi Lam Đức rời đi rồi, dòng lệ của nàng mới dám tuôn trào như nước lũ vỡ đê. Thật đáng sợ! Thật khủng khiếp! Toàn thân Khả Lạp không ngừng run rẩy. Nàng hiểu được, nếu trước khi mặt trời lặn còn chưa tìm thấy thiếu niên kia, Lam Đức chắc chắn sẽ thực hiện lời nói của hắn, khiến nàng không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai.
Nghĩ vậy, Khả Lạp bất chấp thân thể vẫn còn đang run cầm cập, vực dậy tinh thần đi tìm song hắc thiếu niên.
——
“Grào… Grào…” Thanh âm kêu gào thảm thiết này là thứ duy nhất ma thú lưu lại trước khi chết.
Mái tóc dài vàng óng theo gió tung bay, đôi mắt xanh biếc lộ ra nét tàn nhẫn, khuôn mặt tuấn tú vẫn như trước khiến người ta mê muội, nhưng biểu tình trên mặt cũng tuyệt đối sẽ khiến lòng người sợ hãi. Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan tàn nhẫn chém giết những ma thú trước mắt, thi thể ma thú xung quanh đã chất cao thành đống, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ cả một khoảng đất. Hắn giống như Tu La đoạt mạng bước ra từ Địa ngục, số ma thú chết dưới tay hắn nhiều không kể xiết, nhưng trên người hắn lại không hề nhiễm lấy dù chỉ một giọt máu.
Đôi mắt xanh biếc nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, nhận thấy không còn dấu hiệu gì của sinh vật sống, thanh kiếm sắc bén do ma lực tạo thành từ trên tay Lam Đức nhẹ rơi xuống, hóa thành hư vô. Hắn mặt không đổi sắc rời khỏi nơi này, một nơi tràn ngập mùi máu tanh khiến người ta chán ghét.
Lam Đức cứ đi mãi, cho đến khi đi đến khúc rừng nơi hắn gặp Tuyệt Sát lần đầu tiên.
“Ám dạ tinh linh, ngươi rốt cuộc đang ở đâu?” Hắn thì thào tự nói, toàn thân đứng yên không nhúc nhích, mắt nhìn mãi theo hướng Tuyệt Sát ngày đó chém chết lang độc, thật lâu sau mới rời đi, những bước chân vô định không mục đích.
Hôm nay, hắn đến rừng rậm Bầu Trời không phải vì mục đích tiêu khiển nhàm chán như mọi lần, mà là hắn hy vọng có thể ở nơi này gặp lại Tuyệt Sát. Hắn thầm tự giễu chính mình cũng có ngày hôm nay, phải nhờ tới vận khí mới mong đạt được mục đích. Thế nhưng… Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm đó, bóng dáng Tuyệt Sát đột nhiên lọt vào tầm mắt hắn. Chẳng lẽ ngươi thật sự là ám dạ tinh linh? Chẳng lẽ chỉ có thể nhờ vào may mắn mới có thể gặp lại ngươi?
“Rào rào…” Đứng bên bờ sông, Lam Đức nhìn xuống mặt nước trong veo.
“Vẫn là không xuất hiện sao, ám dạ tinh linh!?” Quay đầu nhìn về phía thượng nguồn, hắn biết nơi đó là thác một thác nước, cũng biết thác nước rất đẹp rất hùng vĩ. Nếu đổi lại là lúc bình thường, có khi hắn sẽ đi thưởng thức cảnh sắc tráng lệ kia, thế nhưng hiện tại hắn không có tâm tình nhàn hạ ấy.
Lam Đức xoay người rời đi, tiếp tục tìm kiếm Tuyệt Sát.
Đúng lúc này…
“Ào!” Nơi mặt nước thượng nguồn cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một bóng người. Lam Đức mở to mắt, tựa như kẻ thình lình nhìn thấy thủy yêu, tâm tình trở nên kích động. “Ám dạ… tinh linh!”
Cùng với tiếng rống giận của Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan là thân ảnh Khả Lạp nhịn không được run rẩy. Nhìn những kẻ xung quanh bị Lam Đức tàn nhẫn giết chết, nàng cũng chỉ có thể bất lực mà cố gắng không chế nội tâm không ngừng run lên vì sợ hãi. Khả Lạp có dự cảm, nếu vẫn tìm không thấy song hắc thiếu niên kia, chính nàng cũng sẽ biến thành một trong số mấy thi thể nằm dưới mặt đất. Bởi vì tộc trưởng của nàng đã thật sự tức giận, tộc trưởng Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan của nàng, nam nhân hoàn mỹ tựa như thiên thần kia, nam nhân có thể đem cảm xúc của mình hoàn toàn điều khiển, sau mấy ngày nhìn thấy những song hắc thiếu niên không phải người hắn cần tìm, lửa giận đã bừng bừng không chút nào che giấu, một ngọn lửa phảng phất có thể nhìn bằng mắt thường khiến kẻ khác kinh hoảng không thôi.
Thật đáng sợ! Trong lòng Khả Lạp không ngừng gào to, nhưng nàng không cách nào trốn tránh. Bị nam nhân giết chết không chỉ có đám thuộc hạ bất tài, mà còn có những song hắc thiếu niên tìm về. Những song hắc thiếu niên không phải người nam nhân muốn tìm, dưới cơn phẫn nộ của nam nhân không ai may mắn thoát khỏi, thậm chí so với đám thuộc hạ còn chết thê thảm hơn. Bởi vì đám thuộc hạ ít nhất còn được chết toàn thây, nhưng mấy thiếu niên thì ngay cả từng phần nhỏ cơ thể cũng không biết đã biến mất đi nơi nào.
“Tộc… tộc trưởng, ngài muốn đi đâu?” Thấy Lam Đức đứng dậy đi ra khỏi cửa, Khả Lạp hoảng hốt hỏi.
“Khả Lạp!” Lam Đức bước đến gần Khả Lạp, dùng một tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, lạnh lùng nói: “Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi!”
“Vâng…” Khả Lạp run run trả lời, đôi mắt to xinh đẹp không dám nhìn thẳng vào Lam Đức, đáy mắt tràn ngập sợ hãi.
“Nếu trước khi mặt trời lặn còn chưa tìm thấy thiếu niên ta muốn…vậy đôi mắt đẹp đẽ của ngươi, không cần nghĩ đến chuyện nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai nữa.” Lam Đức băng lãnh mà vô tình ban xuống tối hậu thư.
Sợ đến mức không nói nên lời, Khả Lạp chỉ có thể gật đầu đáp lại. Nước mắt không thể khống chế trào lên khóe mi, nhưng mãi đến khi Lam Đức rời đi rồi, dòng lệ của nàng mới dám tuôn trào như nước lũ vỡ đê. Thật đáng sợ! Thật khủng khiếp! Toàn thân Khả Lạp không ngừng run rẩy. Nàng hiểu được, nếu trước khi mặt trời lặn còn chưa tìm thấy thiếu niên kia, Lam Đức chắc chắn sẽ thực hiện lời nói của hắn, khiến nàng không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai.
Nghĩ vậy, Khả Lạp bất chấp thân thể vẫn còn đang run cầm cập, vực dậy tinh thần đi tìm song hắc thiếu niên.
——
“Grào… Grào…” Thanh âm kêu gào thảm thiết này là thứ duy nhất ma thú lưu lại trước khi chết.
Mái tóc dài vàng óng theo gió tung bay, đôi mắt xanh biếc lộ ra nét tàn nhẫn, khuôn mặt tuấn tú vẫn như trước khiến người ta mê muội, nhưng biểu tình trên mặt cũng tuyệt đối sẽ khiến lòng người sợ hãi. Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan tàn nhẫn chém giết những ma thú trước mắt, thi thể ma thú xung quanh đã chất cao thành đống, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ cả một khoảng đất. Hắn giống như Tu La đoạt mạng bước ra từ Địa ngục, số ma thú chết dưới tay hắn nhiều không kể xiết, nhưng trên người hắn lại không hề nhiễm lấy dù chỉ một giọt máu.
Đôi mắt xanh biếc nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, nhận thấy không còn dấu hiệu gì của sinh vật sống, thanh kiếm sắc bén do ma lực tạo thành từ trên tay Lam Đức nhẹ rơi xuống, hóa thành hư vô. Hắn mặt không đổi sắc rời khỏi nơi này, một nơi tràn ngập mùi máu tanh khiến người ta chán ghét.
Lam Đức cứ đi mãi, cho đến khi đi đến khúc rừng nơi hắn gặp Tuyệt Sát lần đầu tiên.
“Ám dạ tinh linh, ngươi rốt cuộc đang ở đâu?” Hắn thì thào tự nói, toàn thân đứng yên không nhúc nhích, mắt nhìn mãi theo hướng Tuyệt Sát ngày đó chém chết lang độc, thật lâu sau mới rời đi, những bước chân vô định không mục đích.
Hôm nay, hắn đến rừng rậm Bầu Trời không phải vì mục đích tiêu khiển nhàm chán như mọi lần, mà là hắn hy vọng có thể ở nơi này gặp lại Tuyệt Sát. Hắn thầm tự giễu chính mình cũng có ngày hôm nay, phải nhờ tới vận khí mới mong đạt được mục đích. Thế nhưng… Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đêm đó, bóng dáng Tuyệt Sát đột nhiên lọt vào tầm mắt hắn. Chẳng lẽ ngươi thật sự là ám dạ tinh linh? Chẳng lẽ chỉ có thể nhờ vào may mắn mới có thể gặp lại ngươi?
“Rào rào…” Đứng bên bờ sông, Lam Đức nhìn xuống mặt nước trong veo.
“Vẫn là không xuất hiện sao, ám dạ tinh linh!?” Quay đầu nhìn về phía thượng nguồn, hắn biết nơi đó là thác một thác nước, cũng biết thác nước rất đẹp rất hùng vĩ. Nếu đổi lại là lúc bình thường, có khi hắn sẽ đi thưởng thức cảnh sắc tráng lệ kia, thế nhưng hiện tại hắn không có tâm tình nhàn hạ ấy.
Lam Đức xoay người rời đi, tiếp tục tìm kiếm Tuyệt Sát.
Đúng lúc này…
“Ào!” Nơi mặt nước thượng nguồn cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một bóng người. Lam Đức mở to mắt, tựa như kẻ thình lình nhìn thấy thủy yêu, tâm tình trở nên kích động. “Ám dạ… tinh linh!”
Tác giả :
Huyễn Ái Vô Ái.