Dạ Chi Sát
Chương 37
Ngồi ở vị trí cuối cùng trong phòng học, Tuyệt Sát gần như đem toàn bộ sức nặng cơ thể dựa vào ghế. Những lời đạo sư dạy trên bục giảng, y một chữ cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, lực chú ý cũng không cách nào tập trung.
Đã sắp đến cực hạn rồi, Tuyệt Sát không biết chính mình khi nào thì chống đỡ không nổi mà ngã gục, chắc sẽ nhanh thôi…
“Bạn học à!” Giữa mơ hồ, y nghe được có người gọi to bên tai y.
“Chuyện gì?” Vực dậy tinh thần, y lạnh lùng hỏi.
Tinh thần đã kém tới mức này rồi ư? Ngay cả người khác đến gần cũng không cảm thấy, thật khiến y phẫn hận.
“Đạo sư kêu tất cả chúng ta tới sân thi đấu, hôm nay chúng ta phải đối luyện thực chiến.” Người nọ trả lời câu hỏi của Tuyệt Sát, có lẽ bị hơi thở lạnh lẽo âm u của y dọa sợ, thái độ dường như hơi cẩn trọng quá mức.
Sân thi đấu là nơi để học sinh thi đấu với nhau, có đặt kết giới phòng ngự, phòng trường hợp học sinh sử dụng ma lực không thể khống chế sẽ không tạo thành tổn thất quá lớn.
Đi theo đạo sư vào sân thi đấu, bên cạnh là hai tòa kiến trúc ma pháp viện cùng ma vũ viện của Bối Sa Tạp Lợi. Giữa sân có hai đài thi đấu, màu đỏ tượng trưng cho ma pháp viện, màu xanh tượng trưng cho ma vũ viện. Vừa vặn hôm nay, ma vũ viện cũng đang tiến hành diễn tập thực chiến.
Sau khi bước vào, Tuyệt Sát thật sự rất muốn đi về phía ma vũ viện bên kia. Tuy rằng ma pháp cùng ma vũ đều dựa trên ma lực làm cơ sở, nhưng nguyên lý cùng vận dụng nội lực gần với ma vũ hơn, tự nhiên càng hợp với tâm ý Tuyệt Sát hơn.
Y gia nhập học viện này, là do muốn tìm hiểu ma pháp rốt cuộc là thứ gì, cho nên y cứ thế mà gia nhập ma pháp viện. Nhưng sau khi học tập một thời gian, y lại có cảm giác rất sâu sắc rằng, phải chăng y đã quyết định sai lầm?
Không có ma lực, y không thể thi triển ma pháp, căn bản không thể hiểu được sở trường hay khuyết điểm của ma pháp. Điều duy nhất y biết chính là thi triển ma pháp cần phải có chú ngữ, đây là điểm tiện nhất, nhưng cũng là điểm yếu nhất.
Trên đài thi đấu màu đỏ, học sinh theo chỉ đạo phân phó của đạo sư mà thi đấu một chọi một để tiến hành đánh giá, nháy mắt đã tới phiên Tuyệt Sát lên đài, đối thủ của y là một nam sinh có thể hình tương đối thấp bé.
“Sấm sét giăng giữa không trung, tiêu diệt kẻ thù của ta, tật quang lôi tiến!” Vừa bước lên đài, còn chưa đợi Tuyệt Sát chuẩn bị xong, đối phương đã tấn công về phía y.
Loại hành động giống như đánh lén này khiến những học sinh cùng đạo sư quan sát bên dưới đều nhíu mày, cảm thấy hơi trơ trẽn, thế nhưng Tuyệt Sát lại cảm thấy khá hay, phải biết rằng khi quyết đấu chân chính, đối phương sẽ không cho ngươi thời gian chuẩn bị. Tuy nhiên…
“Hừ, quá chậm.” Mỉm cười khinh miệt, thân ảnh Tuyệt Sát dưới ánh mắt của rất nhiều người đang chứng kiến đột nhiên biến mất khỏi đài thi đấu. Tia sét từ trên trời giáng xuống chỉ có thể chạm vào phiến đá trống rỗng, lưu lại vết cháy đen.
“Người đâu?” Đối thủ của y hoảng hốt la lên, đứng trên đài tìm kiếm xung quanh, những người ở dưới cũng tìm theo.
“Ở đây.” Thanh âm của Tuyệt Sát từ không trung truyền đến, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thân ảnh màu đen thình lình xuất hiện, không khỏi kinh ngạc y bay lên từ lúc nào.
“Ngọn gió bay lượn không ngừng, hóa thành…” Phát hiện thân ảnh của y, người nọ vội vàng ngâm tụng chú ngữ, đáng tiếc…
“Đã nói là quá chậm.” Không đợi người nọ niệm xong, Tuyệt Sát giữa không trung không thay đổi tư thế, vận công đánh một chưởng về phía hắn, sau đó nhẹ nhàng xoay người một cái, vững vàng đáp xuống đài thi đấu.
Đối thủ còn đang lo nhìn, lại bị y đánh một chưởng ngay chính diện, kết quả Tuyệt Sát chiến thắng hoàn toàn. Đây là điểm y cho rằng yếu nhất, khi đối phương niệm chú, y có thể giết chết hắn vô số lần.
Đây là ma pháp gì? Nhớ lại Tuyệt Sát bỗng nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện, cùng với chiêu thức đánh văng đối thủ ra khỏi đài, đạo sư ngạc nhiên nghi ngờ. Bởi vì y là học sinh thuộc ma pháp viện, hơn nữa hiện tại là quyết đấu bằng ma pháp, cho nên đạo sư tự động loại trừ khả năng kia không phải là ma pháp.
“À, này…” Đạo sư gọi y, nhưng lại bất hạnh gọi không ra cái tên, cũng may ông không phải người quá mức tích cực, “Có thể nói cho đạo sư biết, ngươi vừa rồi dùng ma pháp gì không?”
Ông cho rằng, đoán không ra thì cứ hỏi thẳng, không hề cảm thấy lão sư dốc lòng nhờ học sinh chỉ giáo là có chỗ nào xấu hổ.
“Ma pháp?”
“Đúng, ngươi vừa dùng ma pháp gì?” Nghĩ rằng Tuyệt Sát nghe không rõ, đạo sư lặp lại.
“Không phải.”
“Cái gì?” Ông kinh ngạc thốt lên, cho rằng bản thân nghe lầm, “Ngươi nói thêm một lần nữa đi?”
“Không phải ma pháp.” Tuyệt Sát phiền chán lặp lại.
“Không phải ma pháp!? Làm sao có thể?” Lần này dù đã nghe rõ ràng, nhưng đạo sư vẫn không dám tin tưởng, “Không phải ma pháp, vậy không lẽ ngươi mới dùng vũ kỹ?”
Nghe đạo sư rống lên như vậy, không chỉ học sinh thuộc ma pháp viện mà ngay cả học sinh thuộc ma vũ viện cũng kinh ngạc vô cùng. Thân là học sinh của Bối Sa Tạp Lợi, làm sao có thể không biết ma pháp, cho dù là học sinh thuộc ma vũ viện cũng biết được mấy ma pháp đơn giản, huống chi Tuyệt Sát còn thuộc ma pháp viện. Hơn nữa khai giảng được một đoạn thời gian rồi, cho dù trước kia không biết thì hiện tại ít nhiều đều phải biết.
“Không phải.” Tuyệt Sát vẫn trả lời hết sức đơn giản.
“Không phải ma pháp cũng không phải vũ kỹ, vậy thì là cái gì?” Đạo sư hơi tức giận, cứ như cho rằng y đang nói dối.
“Tin hay không tùy ngươi.” Bị đạo sư nghi ngờ khiến Tuyệt Sát không vui, lạnh lùng quăng xuống một câu rồi lập tức bỏ đi, cũng không quan tâm hiện tại còn đang trong giờ học.
Bất quá, gây ra một trận ầm ĩ như vậy, đã đủ để cái tên y lan truyền khắp học viện.
——
“Tuyệt Sát, nghe nói hôm nay ngươi tạo ra náo động rất lớn ở sân thi đấu.” Vừa bước tới hành lang, Tuyệt Sát đã bị Mỗ Nặc đuổi theo từ phía sau đặt tay lên vai, đương nhiên ngay sau đó liền bị y hất văng.
Ngượng ngùng nhìn bàn tay trống rỗng, Mỗ Nặc bất giác cảm thấy thất vọng, nhưng ngay lập tức đã lấy lại tinh thần, tiếp tục đuổi theo Tuyệt Sát. Y Nặc đứng phía sau nhìn theo đệ đệ càng lúc càng ngốc nghếch nhà mình, lắc đầu.
“Tuyệt Sát, ngươi trả lời một tiếng đi! Ngươi biết không, có rất nhiều người đang bàn luận chuyện này.” Sóng vai đi cạnh y, Mỗ Nặc oán giận lải nhải.
“Ừ.” Tuyệt Sát rất phối hợp đáp lời, bất quá sắc mặt Mỗ Nặc lại càng thêm khó coi.
“Tuyệt Sát, ngươi… Ai… Quên đi quên đi, ta cũng không trông cậy ngươi chịu trả lời.” Mỗ Nặc chán nản nghĩ, y chịu đáp lời cậu một tiếng đã là tốt lắm rồi, làm người không thể có lòng tham vô đáy. Nhưng mà, nhưng mà… rất không cam tâm nha!
Nén xuống bi an, điều chỉnh tốt tâm tình, Mỗ Nặc lại nhớ ra mục đích chính khiến cậu chạy tới tìm Tuyệt Sát.
“À, thế này, Tuyệt Sát…” Mỗ Nặc muốn nói lại thôi, vốn dĩ thường ngày ăn nói mau lẹ, nay hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc.
“Sao?”
“Ừm, chính là… Ngươi… cái kia…” Mỗ Nặc ấp a ấp úng, lời nói tới bên miệng lại nuốt ngược trở vào.
“Có gì nói mau!” Y quát lên, Mỗ Nặc như vậy so với bình thường càng khiến y thấy phiền phức hơn.
“Đừng nóng giận Tuyệt Sát. Mỗ Nặc là sợ ngươi trách nó xen vào việc của người khác.” Y Nặc bước tới giúp đệ đệ nhà mình giải vây.
Kỳ thật Y Nặc cũng không hiểu lắm, cậu đệ đệ thần kinh thô kệch nhà mình từ khi nào lại có tình cảm tinh tế như vậy?
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Y hiếm khi kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.
“Là như thế này, chúng ta nhận thấy suốt khoảng thời gian gần đây tinh thần ngươi rất kém. Vì lo lắng cho cơ thể ngươi, nên mới muốn ngươi đến chỗ y sư kiểm tra một chút.” Y Nặc nói.
Ngay cả Mỗ Nặc cũng biết, Y Nặc sao có thể không phát hiện. Sở dĩ cậu không mở miệng, chính bởi vì cậu nhìn ra được, y không muốn người ta phát giác chuyện y cố tình giấu diếm. Cậu không ngờ đệ đệ nhà mình lại có thể không bận tâm đến khí thể khiến người ta sợ hãi của y, hơn nữa còn có dũng khí nói ra chuyện có thể chọc y tức giận, thậm chí sẽ uy hiếp tính mạng bản thân.
Hôm nay nếu không phải Mỗ Nặc muốn làm rõ, Y Nặc cũng sẽ làm bộ không biết. Cậu không giống Mỗ Nặc, xem Tuyệt Sát là bằng hữu quan trọng nhất, trong lòng cậu huynh đệ vẫn an toàn hơn, so với Tuyệt Sát vẫn quan trọng hơn.
“Không cần.” Câu trả lời của y đúng như Y Nặc dự đoán, tuy nhiên…
Cậu lo lắng nhìn về phía đệ đệ nhà mình, quả nhiên bắt gặp biểu tình tức giận hiếm thấy.
“Tuyệt Sát, ngươi nghe lời chúng ta một lần được không? Chúng ta biết ngươi rất mạnh, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải có cơ thể khỏe mạnh. Ngươi không có khả năng không phát hiện ra tình trạng cơ thể chính mình, ngươi bất quá chỉ đang tỏ ra mạnh mẽ mà thôi!” Mỗ Nặc kiên trì khuyên bảo y.
Kỳ thật, lời vừa ra khỏi miệng thì cậu đã lập tức hối hận rồi. Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi không thu về được nữa, cậu đành lấy hết can đảm, nói hết mấy lời đó.
Nói là hối hận thì cũng không hẳn, Mỗ Nặc biết chính mình thần kinh thô kệch, nhưng sự nguy hiểm của thì Tuyệt Sát sao có thể không biết? Cái đêm máu tanh hai năm trước cậu làm sao có thể thật sự quên lãng? Chính là, cậu thật lòng xem Tuyệt Sát như bằng hữu, cho nên mới càng quan tâm thân thể y.
“Ngươi…” Bị Mỗ Nặc quát lên như vậy, Tuyệt Sát nói không ra lời, nhưng lạ một điều là cũng không thấy tức giận.
Hắn… xem như đang quan tâm y sao!? Tuyệt Sát nghi hoặc, một người căn bản không hiểu thấu những tình cảm phức tạp của cuộc sống, nhận thức đối với tình cảm quan tâm của người khác chỉ dừng lại ở phương thức Bích Ti từng dành cho y.
Tuy rằng y cũng không hiểu lắm về phương thức quan tâm của Bích Ti, nhưng y lại càng thêm không hiểu, biểu hiện sự quan tâm một người còn có thể giống như Mỗ Nặc, dùng trách cứ phẫn nộ để bày tỏ.
“Mỗ Nặc!”
Sự trầm mặc của Tuyệt Sát làm cho Y Nặc phải cảnh giác. Tuy dựa theo ý của đệ đệ nhà mình thì đã tiếp nhận y là bằng hữu, nhưng cậu không thể nào hoàn toàn tín nhiệm giống như Mỗ Nặc. Trong lòng cậu, Tuyệt Sát là một nhân vật nguy hiểm, đây là sự thật không thể phủ nhận.
“Được, ta đồng ý.”
Bất ngờ chấp thuận như vậy, ngay đến chính y cũng thấy giật mình. Nhưng ngẫm lại, đây cũng không phải chuyện không có lợi, có lẽ y sư bọn họ nói có thể giải quyết phiền phức của y, tuy rằng y cũng hiểu bản thân mình không mắc bệnh.
Đã sắp đến cực hạn rồi, Tuyệt Sát không biết chính mình khi nào thì chống đỡ không nổi mà ngã gục, chắc sẽ nhanh thôi…
“Bạn học à!” Giữa mơ hồ, y nghe được có người gọi to bên tai y.
“Chuyện gì?” Vực dậy tinh thần, y lạnh lùng hỏi.
Tinh thần đã kém tới mức này rồi ư? Ngay cả người khác đến gần cũng không cảm thấy, thật khiến y phẫn hận.
“Đạo sư kêu tất cả chúng ta tới sân thi đấu, hôm nay chúng ta phải đối luyện thực chiến.” Người nọ trả lời câu hỏi của Tuyệt Sát, có lẽ bị hơi thở lạnh lẽo âm u của y dọa sợ, thái độ dường như hơi cẩn trọng quá mức.
Sân thi đấu là nơi để học sinh thi đấu với nhau, có đặt kết giới phòng ngự, phòng trường hợp học sinh sử dụng ma lực không thể khống chế sẽ không tạo thành tổn thất quá lớn.
Đi theo đạo sư vào sân thi đấu, bên cạnh là hai tòa kiến trúc ma pháp viện cùng ma vũ viện của Bối Sa Tạp Lợi. Giữa sân có hai đài thi đấu, màu đỏ tượng trưng cho ma pháp viện, màu xanh tượng trưng cho ma vũ viện. Vừa vặn hôm nay, ma vũ viện cũng đang tiến hành diễn tập thực chiến.
Sau khi bước vào, Tuyệt Sát thật sự rất muốn đi về phía ma vũ viện bên kia. Tuy rằng ma pháp cùng ma vũ đều dựa trên ma lực làm cơ sở, nhưng nguyên lý cùng vận dụng nội lực gần với ma vũ hơn, tự nhiên càng hợp với tâm ý Tuyệt Sát hơn.
Y gia nhập học viện này, là do muốn tìm hiểu ma pháp rốt cuộc là thứ gì, cho nên y cứ thế mà gia nhập ma pháp viện. Nhưng sau khi học tập một thời gian, y lại có cảm giác rất sâu sắc rằng, phải chăng y đã quyết định sai lầm?
Không có ma lực, y không thể thi triển ma pháp, căn bản không thể hiểu được sở trường hay khuyết điểm của ma pháp. Điều duy nhất y biết chính là thi triển ma pháp cần phải có chú ngữ, đây là điểm tiện nhất, nhưng cũng là điểm yếu nhất.
Trên đài thi đấu màu đỏ, học sinh theo chỉ đạo phân phó của đạo sư mà thi đấu một chọi một để tiến hành đánh giá, nháy mắt đã tới phiên Tuyệt Sát lên đài, đối thủ của y là một nam sinh có thể hình tương đối thấp bé.
“Sấm sét giăng giữa không trung, tiêu diệt kẻ thù của ta, tật quang lôi tiến!” Vừa bước lên đài, còn chưa đợi Tuyệt Sát chuẩn bị xong, đối phương đã tấn công về phía y.
Loại hành động giống như đánh lén này khiến những học sinh cùng đạo sư quan sát bên dưới đều nhíu mày, cảm thấy hơi trơ trẽn, thế nhưng Tuyệt Sát lại cảm thấy khá hay, phải biết rằng khi quyết đấu chân chính, đối phương sẽ không cho ngươi thời gian chuẩn bị. Tuy nhiên…
“Hừ, quá chậm.” Mỉm cười khinh miệt, thân ảnh Tuyệt Sát dưới ánh mắt của rất nhiều người đang chứng kiến đột nhiên biến mất khỏi đài thi đấu. Tia sét từ trên trời giáng xuống chỉ có thể chạm vào phiến đá trống rỗng, lưu lại vết cháy đen.
“Người đâu?” Đối thủ của y hoảng hốt la lên, đứng trên đài tìm kiếm xung quanh, những người ở dưới cũng tìm theo.
“Ở đây.” Thanh âm của Tuyệt Sát từ không trung truyền đến, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thân ảnh màu đen thình lình xuất hiện, không khỏi kinh ngạc y bay lên từ lúc nào.
“Ngọn gió bay lượn không ngừng, hóa thành…” Phát hiện thân ảnh của y, người nọ vội vàng ngâm tụng chú ngữ, đáng tiếc…
“Đã nói là quá chậm.” Không đợi người nọ niệm xong, Tuyệt Sát giữa không trung không thay đổi tư thế, vận công đánh một chưởng về phía hắn, sau đó nhẹ nhàng xoay người một cái, vững vàng đáp xuống đài thi đấu.
Đối thủ còn đang lo nhìn, lại bị y đánh một chưởng ngay chính diện, kết quả Tuyệt Sát chiến thắng hoàn toàn. Đây là điểm y cho rằng yếu nhất, khi đối phương niệm chú, y có thể giết chết hắn vô số lần.
Đây là ma pháp gì? Nhớ lại Tuyệt Sát bỗng nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện, cùng với chiêu thức đánh văng đối thủ ra khỏi đài, đạo sư ngạc nhiên nghi ngờ. Bởi vì y là học sinh thuộc ma pháp viện, hơn nữa hiện tại là quyết đấu bằng ma pháp, cho nên đạo sư tự động loại trừ khả năng kia không phải là ma pháp.
“À, này…” Đạo sư gọi y, nhưng lại bất hạnh gọi không ra cái tên, cũng may ông không phải người quá mức tích cực, “Có thể nói cho đạo sư biết, ngươi vừa rồi dùng ma pháp gì không?”
Ông cho rằng, đoán không ra thì cứ hỏi thẳng, không hề cảm thấy lão sư dốc lòng nhờ học sinh chỉ giáo là có chỗ nào xấu hổ.
“Ma pháp?”
“Đúng, ngươi vừa dùng ma pháp gì?” Nghĩ rằng Tuyệt Sát nghe không rõ, đạo sư lặp lại.
“Không phải.”
“Cái gì?” Ông kinh ngạc thốt lên, cho rằng bản thân nghe lầm, “Ngươi nói thêm một lần nữa đi?”
“Không phải ma pháp.” Tuyệt Sát phiền chán lặp lại.
“Không phải ma pháp!? Làm sao có thể?” Lần này dù đã nghe rõ ràng, nhưng đạo sư vẫn không dám tin tưởng, “Không phải ma pháp, vậy không lẽ ngươi mới dùng vũ kỹ?”
Nghe đạo sư rống lên như vậy, không chỉ học sinh thuộc ma pháp viện mà ngay cả học sinh thuộc ma vũ viện cũng kinh ngạc vô cùng. Thân là học sinh của Bối Sa Tạp Lợi, làm sao có thể không biết ma pháp, cho dù là học sinh thuộc ma vũ viện cũng biết được mấy ma pháp đơn giản, huống chi Tuyệt Sát còn thuộc ma pháp viện. Hơn nữa khai giảng được một đoạn thời gian rồi, cho dù trước kia không biết thì hiện tại ít nhiều đều phải biết.
“Không phải.” Tuyệt Sát vẫn trả lời hết sức đơn giản.
“Không phải ma pháp cũng không phải vũ kỹ, vậy thì là cái gì?” Đạo sư hơi tức giận, cứ như cho rằng y đang nói dối.
“Tin hay không tùy ngươi.” Bị đạo sư nghi ngờ khiến Tuyệt Sát không vui, lạnh lùng quăng xuống một câu rồi lập tức bỏ đi, cũng không quan tâm hiện tại còn đang trong giờ học.
Bất quá, gây ra một trận ầm ĩ như vậy, đã đủ để cái tên y lan truyền khắp học viện.
——
“Tuyệt Sát, nghe nói hôm nay ngươi tạo ra náo động rất lớn ở sân thi đấu.” Vừa bước tới hành lang, Tuyệt Sát đã bị Mỗ Nặc đuổi theo từ phía sau đặt tay lên vai, đương nhiên ngay sau đó liền bị y hất văng.
Ngượng ngùng nhìn bàn tay trống rỗng, Mỗ Nặc bất giác cảm thấy thất vọng, nhưng ngay lập tức đã lấy lại tinh thần, tiếp tục đuổi theo Tuyệt Sát. Y Nặc đứng phía sau nhìn theo đệ đệ càng lúc càng ngốc nghếch nhà mình, lắc đầu.
“Tuyệt Sát, ngươi trả lời một tiếng đi! Ngươi biết không, có rất nhiều người đang bàn luận chuyện này.” Sóng vai đi cạnh y, Mỗ Nặc oán giận lải nhải.
“Ừ.” Tuyệt Sát rất phối hợp đáp lời, bất quá sắc mặt Mỗ Nặc lại càng thêm khó coi.
“Tuyệt Sát, ngươi… Ai… Quên đi quên đi, ta cũng không trông cậy ngươi chịu trả lời.” Mỗ Nặc chán nản nghĩ, y chịu đáp lời cậu một tiếng đã là tốt lắm rồi, làm người không thể có lòng tham vô đáy. Nhưng mà, nhưng mà… rất không cam tâm nha!
Nén xuống bi an, điều chỉnh tốt tâm tình, Mỗ Nặc lại nhớ ra mục đích chính khiến cậu chạy tới tìm Tuyệt Sát.
“À, thế này, Tuyệt Sát…” Mỗ Nặc muốn nói lại thôi, vốn dĩ thường ngày ăn nói mau lẹ, nay hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc.
“Sao?”
“Ừm, chính là… Ngươi… cái kia…” Mỗ Nặc ấp a ấp úng, lời nói tới bên miệng lại nuốt ngược trở vào.
“Có gì nói mau!” Y quát lên, Mỗ Nặc như vậy so với bình thường càng khiến y thấy phiền phức hơn.
“Đừng nóng giận Tuyệt Sát. Mỗ Nặc là sợ ngươi trách nó xen vào việc của người khác.” Y Nặc bước tới giúp đệ đệ nhà mình giải vây.
Kỳ thật Y Nặc cũng không hiểu lắm, cậu đệ đệ thần kinh thô kệch nhà mình từ khi nào lại có tình cảm tinh tế như vậy?
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Y hiếm khi kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.
“Là như thế này, chúng ta nhận thấy suốt khoảng thời gian gần đây tinh thần ngươi rất kém. Vì lo lắng cho cơ thể ngươi, nên mới muốn ngươi đến chỗ y sư kiểm tra một chút.” Y Nặc nói.
Ngay cả Mỗ Nặc cũng biết, Y Nặc sao có thể không phát hiện. Sở dĩ cậu không mở miệng, chính bởi vì cậu nhìn ra được, y không muốn người ta phát giác chuyện y cố tình giấu diếm. Cậu không ngờ đệ đệ nhà mình lại có thể không bận tâm đến khí thể khiến người ta sợ hãi của y, hơn nữa còn có dũng khí nói ra chuyện có thể chọc y tức giận, thậm chí sẽ uy hiếp tính mạng bản thân.
Hôm nay nếu không phải Mỗ Nặc muốn làm rõ, Y Nặc cũng sẽ làm bộ không biết. Cậu không giống Mỗ Nặc, xem Tuyệt Sát là bằng hữu quan trọng nhất, trong lòng cậu huynh đệ vẫn an toàn hơn, so với Tuyệt Sát vẫn quan trọng hơn.
“Không cần.” Câu trả lời của y đúng như Y Nặc dự đoán, tuy nhiên…
Cậu lo lắng nhìn về phía đệ đệ nhà mình, quả nhiên bắt gặp biểu tình tức giận hiếm thấy.
“Tuyệt Sát, ngươi nghe lời chúng ta một lần được không? Chúng ta biết ngươi rất mạnh, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải có cơ thể khỏe mạnh. Ngươi không có khả năng không phát hiện ra tình trạng cơ thể chính mình, ngươi bất quá chỉ đang tỏ ra mạnh mẽ mà thôi!” Mỗ Nặc kiên trì khuyên bảo y.
Kỳ thật, lời vừa ra khỏi miệng thì cậu đã lập tức hối hận rồi. Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi không thu về được nữa, cậu đành lấy hết can đảm, nói hết mấy lời đó.
Nói là hối hận thì cũng không hẳn, Mỗ Nặc biết chính mình thần kinh thô kệch, nhưng sự nguy hiểm của thì Tuyệt Sát sao có thể không biết? Cái đêm máu tanh hai năm trước cậu làm sao có thể thật sự quên lãng? Chính là, cậu thật lòng xem Tuyệt Sát như bằng hữu, cho nên mới càng quan tâm thân thể y.
“Ngươi…” Bị Mỗ Nặc quát lên như vậy, Tuyệt Sát nói không ra lời, nhưng lạ một điều là cũng không thấy tức giận.
Hắn… xem như đang quan tâm y sao!? Tuyệt Sát nghi hoặc, một người căn bản không hiểu thấu những tình cảm phức tạp của cuộc sống, nhận thức đối với tình cảm quan tâm của người khác chỉ dừng lại ở phương thức Bích Ti từng dành cho y.
Tuy rằng y cũng không hiểu lắm về phương thức quan tâm của Bích Ti, nhưng y lại càng thêm không hiểu, biểu hiện sự quan tâm một người còn có thể giống như Mỗ Nặc, dùng trách cứ phẫn nộ để bày tỏ.
“Mỗ Nặc!”
Sự trầm mặc của Tuyệt Sát làm cho Y Nặc phải cảnh giác. Tuy dựa theo ý của đệ đệ nhà mình thì đã tiếp nhận y là bằng hữu, nhưng cậu không thể nào hoàn toàn tín nhiệm giống như Mỗ Nặc. Trong lòng cậu, Tuyệt Sát là một nhân vật nguy hiểm, đây là sự thật không thể phủ nhận.
“Được, ta đồng ý.”
Bất ngờ chấp thuận như vậy, ngay đến chính y cũng thấy giật mình. Nhưng ngẫm lại, đây cũng không phải chuyện không có lợi, có lẽ y sư bọn họ nói có thể giải quyết phiền phức của y, tuy rằng y cũng hiểu bản thân mình không mắc bệnh.
Tác giả :
Huyễn Ái Vô Ái.