Cứu Vớt Vai Ác Kia
Chương 27 27 Sau Khi Bị Tra Lão Đại Trọng Sinh 7
Bởi vì tang thi thăng cấp, Lâm Uyên liền trở thành nhân sĩ được bảo hộ.
Đội ngũ nếu thiếu vật tư, sẽ đi tìm vật tư, hợp lực thanh trừ tang thi chung quanh, sau đó thu được vật tư sẽ chia đều.
Nhưng bởi vì Lâm Uyên không có chỗ nào có thể xuất lực, vật tư được phân phát cũng không có phần của hắn, nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm, lúc ăn cơm, Tễ Nguyệt nói cho hắn biết, "Thức ăn mà anh ăn, hai bữa gần đây đều lấy từ chỗ tôi."
Hả? Lâm Uyên bưng bát giật mình nhìn Tễ Nguyệt, hắn không thể tưởng tượng hắn còn có lúc nghèo khó.
Lâm Uyên yên lặng đưa thanh đao trong tay hắn cho Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt ôm tay, "Tôi có lôi hệ dị năng, không cần dùng đao."
Lâm Uyên tự hỏi hắn còn có cái gì, mấy lời nói không biết xấu hổ này, hắn nói không nên lời.
"Xe có thể đổi mấy bữa cơm?" Lâm Uyên suy nghĩ một chút lại thêm một câu, "Muốn cậu làm."
Tễ Nguyệt muốn giương khóe miệng, lại nhịn xuống, nghiêm mặt nói: "Xe ở mạt thế không đáng giá, tùy tiện ở ven đường đều có thể tìm được vài chiếc, còn không có giá trị bằng xăng."
Sau đó, hắn chỉ còn lại một số quần áo và đồ dùng sinh hoạt.
Vô tình nhìn thấy trên cổ tay còn mang theo đồng hồ, Lâm Uyên lấy xuống đưa cho Tễ Nguyệt, nhấn mạnh: "Cái này rất đắt, đáng giá mấy căn nhà."
Tễ Nguyệt mặt không chút thay đổi nhận lấy, lật qua lật lại nhìn một chút, "Nhà hiện tại cũng không đáng giá, khắp nơi đều là phòng bị tang thi xâm chiếm, không có người ở.
Đồng hồ cũng vậy, sự sống còn là một vấn đề, không ai quan tâm đến những mặt hàng xa xỉ này." Nhìn Lâm Uyên vẻ mặt có chút thất vọng, lại bổ sung: "Bất quá nể tình tôi rất thích chiếc đồng hồ này, tôi trao đổi với anh, hai ngày cơm."
"Ba ngày." Bởi vì có rất ít kinh nghiệm mặc cả, lúc Lâm Uyên tăng giá, tai giấu trong tóc đều đỏ lên.
Trong lòng hắn luôn cảm giác được hành vi mặc cả này có chút mất mặt.
Tễ Nguyệt dừng một chút, vốn định cự tuyệt, để Lâm Uyên cũng biết biết cuộc sống không có y dung túng vô điều kiện khó khắn thế nào.
Nhưng nhìn Lâm Uyên như thế, vẫn gật đầu đáp ứng.
"Bất quá phải thêm xe."
"Ừm." Dù sao bất kể là xe của ai, đều là bọn họ ngồi.
Cho dù biến thành Tễ Nguyệt, hắn cũng có thể ngồi xe.
Để xem sau này anh còn có thể lấy cái gì trao đổi?
Gần đến khi ngủ, Lâm Uyên vẫn đang thấp thỏm, thẳng đến khi nằm ngủ mới thở phào nhẹ nhõm, may mà Tễ Nguyệt quên cùng hắn nói chuyện thuê lều trại, bằng không hiện tại hắn ngay cả quần áo cũng không có.
Bởi vì đi đường vòng tìm hiệu thuốc, nên thời gian đến căn cứ lại chậm trễ một ngày, Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt thương nghị ba ngày thức ăn đã hết, liền đem mấy bộ quần áo hắn mang theo đều đổi cho Tễ Nguyệt.
Lâm Uyên trong lòng vạn phần luyến tiếc, cho dù có tìm quần áo mới cũng không tốt bằng quần áo đó của hắn, căn bản không có cách nào mặc.
Nếu không phải hắn trước mắt sẽ bị đói bụng, mới sẽ không đổi ra ngoài.
"Những bộ quần áo này mặc dù trông không tệ, nhưng không thích hợp với kích thước của tôi, tôi mặc nó sẽ lớn hơn một chút.
Hơn nữa, nếu là quần áo, tôi rất dễ dàng tìm được một đống lớn.
Tôi là nể mặt anh, mới miễn cưỡng đổi với anh."
Lâm Uyên vừa nghe cũng thấy rất có đạo lý, nhìn biểu tình không tình nguyện của Tễ Nguyệt, chính mình cũng không rối rắm nữa, vội vàng đưa ba lô cho Tễ Nguyệt, chỉ sợ y đổi ý, nấu cơm không có phần của hắn.
Tễ Nguyệt đối với Lâm Uyên tự nhiên là hiểu rõ, Lâm Uyên vật chất chưa từng thiếu qua, không cần hắn mở miệng, tự có người chuyên môn phụ trách cơm áo gạo tiền của hắn.
Cần cái gì chỉ cần động miệng phân phó một tiếng là được.
Đối với Lâm Uyên mà nói, tuy rằng hắn am hiểu nghệ thuật đàm phán, nhưng cũng không biết mặc cả trả giá cũng là như thế.
Áo sơ mi trên người Lâm Uyên đã mặc ba ngày, nhưng những thứ còn lại bây giờ đều biến thành của Tễ Nguyệt, muốn đổi cũng không cách nào đổi.
Lâm Uyên thấy Cố Thanh Viễn đi tới, "Cố Thanh Viễn."
Cố Thanh Viễn nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, từ sau khi Lâm ca biết chuyện của cậu và Bạch Lê Hạo, đều không quá gần cậu, lúc này chủ động đến nói chuyện với cậu, làm cậu cực kỳ kinh hỉ, "Lâm ca."
"Kháng thể còn mất bao lâu nữa mới có thể nghiên cứu ra?"
"Lâm ca?" Trước kia Cố Thanh Viễn cũng không có chuyện hy vọng xa vời, hiện tại mọi người đối với virus tang thi đều không hiểu rõ lắm, rất nhiều đội ngũ tiến sĩ chuyên gia còn chưa nghiên cứu ra, mà Lâm ca lại tín nhiệm cậu như vậy, tin tưởng cậu có thể nghiên cứu ra kháng thể.
Cố Thanh Viễn hai mắt tỏa sáng, nắm chặt nắm tay, "Lâm ca yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng nghiên cứu ra kháng thể, chấm dứt mạt thế này, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh."
Cố Thanh Viễn thế nhưng một chút cũng chưa bắt đầu làm gì, Lâm Uyên có chút bất mãn, bất quá nếu Cố Thanh Viễn có quyết tâm, hắn cũng không thể đả kích tính tích cực của Cố Thanh Viễn, "Ừm, cậu cố gắng lên.
Tôi chắc rằng cậu sẽ thành công.
Cậu là vị cứu tinh của thế giới bị tàn phá này."
Cố Thanh Viễn nghe vậy mặt đỏ lên, Lâm ca nói uyển động hữu lực, thần sắc nghiêm túc, giống như đang đọc tiên tri.
Lâm ca coi trọng cậu như vậy, Cố Thanh Viễn chợt cảm thấy đang gánh trên vai trách nhiệm trọng đại.
Lâm Uyên dặn dò Cố Thanh Viễn mau chóng làm chính sự, ở thế giới này, hắn thế nhưng muốn ăn một bữa tiệc cũng không có, ngay cả quần áo cũng không có, muốn vội vàng hoàn thành nhiệm vụ để nhanh chóng rời đi.
"Cậu sớm thành công tôi cũng có thể sớm sống thoải mái." Sau khi dặn dò xong, Lâm Uyên liền rời đi.
Vừa xoay người liền nhìn thấy Tễ Nguyệt cách đó không xa dựa vào trên xe, trên ngón tay lóe ra điện quang, "Cậu ta hiện tại là tình nhân của người khác, phụ lòng anh? Thân thể phế vật của Cố Thanh Viễn, lấy cái gì nuôi anh? Anh muốn dựa vào cậu ta sống cuộc sống thoải mái, thật đúng là ngây thơ! Dựa vào cậu ta bán thân lấy được vật tư sao?"
??
Lâm Uyên nhíu mày, "Ý cậu là sao?"
"Tôi nói xấu cậu ta làm anh đau lòng?"
Hắn và đại phản diện chỉ số thông minh đều không cùng đẳng cấp, căn bản không cách nào liên hệ.
Lâm Uyên từ chối tiếp tục câu thông với đại phản diện.
Sống lại một đời, y vẫn ngu xuẩn như vậy! Dựa vào cái gì phải để cho Lâm Uyên sống tự tại, để một mình thống khổ.
Y kiếp này sống lại, nếu lại băn khoăn, làm khó khắc chế chính mình, chẳng phải rất có lỗi với mình sao? Người làm sai là người khác không phải y, y không nên chịu khổ sở này.
Không yêu thì như thế nào, còn không phải vẫn phải ở cùng một chỗ với y.
Rốt cục chạy tới căn cứ, xa xa liền thấy được tường vây cao cao, phía trên không gián đoạn có người tuần tra.
Cửa ra vào có rất nhiều người đang xếp hàng, chờ người trong căn cứ kiểm tra, sau đó mới có thể vào bên trong.
Người bình thường và dị năng giả là đội ngũ khác nhau, cho nên Lâm Uyên liền đi đại đội, xác suất dị năng giả bị lây nhiễm virus tang thi là rất nhỏ, cho nên chỉ cần chứng minh bản thân có dị năng, quan sát tại chỗ một giờ không có việc gì là có thể thông qua.
Nhưng người bình thường thời gian tương đối nhiều, sau khi đăng ký thân phận phải kiểm tra trên người có vết thương hay không, người bị thương sẽ đi đến một bãi đất trống khác, ở lại mười hai giờ.
Không có thương tích là sáu giờ.
Trên mặt đất trống trải, bốn phía có họng súng quân nhân trên tường vây hướng về phía nơi này.
Nếu có người biến thành tang thi, sẽ lập tức nổ súng bắn chết.
Sau khi Lâm Uyên đăng ký tên xong, không đợi đến khi thoát y kiểm tra đã bị người khác mời đi.
Tuy rằng đến căn cứ, cuộc sống Lâm Uyên vẫn hạn chế như cũ không có thay đổi gì tốt hơn.
Hắn là người duy nhất còn lại nắm quyền Lâm gia.
Cha mẹ hắn đã qua đời chỉ còn có một ông nội lớn tuổi.
Lâm gia trước tận thế thực lực hùng hậu, Lâm lão hô phong hoán vũ, ở trong giới kinh doanh coi như là nhân vật một tay che trời, Sau khi Lâm Uyên tiếp nhận, liền chậm rãi lui xuống.
Ở giai đoạn đầu tận thế, bởi vì vật tư khổng lồ của Lâm gia, ở căn cứ coi như chiếm được một chỗ đứng.
Lâm lão bị quân đội tàn nhẫn làm thịt một khoản, thỏa thuận phái quân đội bảo vệ Lâm Uyên, đưa người về căn cứ an toàn, nhưng người không tìm được, còn mất luôn tung tích của Lâm Uyên.
Lâm lão lo lắng sốt ruột, thân thể liền cực nhanh suy sụp.
Sau tận thế dần dần sức mạnh vi tôn, quy tắc sửa lại, chỉ có một lão giả già yếu, Lâm gia liền dần dần bị ăn mòn phân chia, hiện tại Lâm Uyên bình an trở về, lại là người bình thường, không có thức tỉnh dị năng, không đáng lo ngại, Lâm gia cũng không có bất kỳ cơ hội xoay người nào ngăn cơn sóng dữ.
Lâm Uyên không còn quyền quản lý chỉ có tài lãnh đạo, nhưng vì không có thực lực, căn bản không áp chế được dị năng cường giả, cũng không có thực lực đi đoạt lại hết thảy những thứ bị cướp đi.
Dị năng giả sẽ tạo thành các loại tiểu đội, đi nhận các loại nhiệm vụ.
Mà người bình thường cũng chỉ có thể làm công việc vất vả tiền công thấp, tựa như nhân dân tầng dưới chót trước tận thế.
Vất vả một ngày, có lẽ chỉ có thể đủ ấm no, một đám người chen chúc trong một phòng sinh hoạt chung lớn, giường nằm cạnh giường.
Lâm Uyên đến bệnh viện làm việc, không khác gì y quán, chẳng qua phương pháp chẩn đoán và thuốc đều khác nhau, theo trí nhớ Lâm Uyên, thích ứng một ngày mới dần dần hiểu ra.
Bất quá băng bó vết thương hắn rất thuần thục, cho dù không vì tiền lương làm việc, hắn nhìn thấy người bị thương liền muốn đi lên cứu chữa.
Lâm Uyên không chỉ một lần cảm giác kỳ quái, hắn không cho rằng mình là người thiện tâm, cho dù nhìn người khác chết ở trước mắt mình, trong lòng cũng sẽ không động dung, nhưng hắn thật sự là nhìn thấy những thứ này liền nhịn không được muốn làm việc thiện, chẳng lẽ hắn bị nhiệm vụ cứu vớt thế giới này tẩy não?
Bệnh viện không chỉ có người thường đến chữa bệnh, mà còn có dị năng giả bị ngoại thương, bị té ngã tổn thương, thoát xương thoát vị Lâm Uyên đều rất am hiểu, cho nên rất có đất dụng võ.
Coi như là có thể nuôi sống hắn cùng Lâm lão.
Chỗ ở cũng không tệ lắm, là căn hộ đã được phân phối cho Lâm lão trước kia, cũng không bị thu hồi.
Lâm Uyên làm xong công việc, còn muốn đem tinh thạch của ba ngày làm việc này đổi lại quần áo của hắn với Tễ Nguyệt.
Tinh thạch đã được chứng minh là có thể được sử dụng để nâng cấp dị năng, đồng thời được sử dụng như một loại tiền tệ lưu thông.
Trước mặt có ba người đàn ông chặn đường hắn, "Tránh ra."
Ba người sửng sốt, sau đó cười ha ha, "Nghe được không, lão tam, muốn chúng ta tránh ra."
"Nghe được lão đại, một người bình thường, không thể không nói dũng khí đáng khen."
Ba người cười đến ngửa ra sau, thoạt nhìn rất hèn mọn.
Nhìn Lâm Uyên đối diện mặt không chút thay đổi, khuôn mặt sạch sẽ tuấn mỹ, khí chất giống như băng tuyết cấm dục, từ đầu đến chân đều sạch sẽ, tựa như một hào môn quý công tử.
"Bất quá cậu lớn lên không tồi.
Nể tình khuôn mặt này, chỉ cần cậu lấy lòng chúng tôi, tôi sẽ không so đo với cậu?"
Một ngọn lửa nhỏ bùng lên từ ngón trỏ của một người trong đám đó, châm điếu thuốc ngậm trên miệng.
Thuốc lá là vật tư tiêu hao, có thể dùng cơ hồ đều là thượng đẳng.
"Lấy lòng?" Lâm Uyên lăn lộn hai chữ này trên đầu lưỡi, "Làm sao lấy lòng?"
"Làm cho gia sảng khoái, mẹ nó, cực phẩm như vậy cũng không thấy nhiều."
Một đạo lôi điện lướt qua bên tai người nói chuyện, mùi khét của mấy sợi tóc truyền đến, lôi điện lướt qua liền biến mất vô hình, một chút cũng không phá hủy đến vật phẩm công cộng, có thể thấy được dị năng của người tới khống chế chính xác đáng sợ.
"Muốn làm cho ai sảng khoái?".