Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh
Chương 95
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tố Dĩ động thủ đã chọc giận mọi người:
“Nếu ngươi còn không biết tốt xấu, chúng ta liền thay sư môn ngươi giáo huấn ngươi!”
Bọn họ chỉ nghĩ tràng dị động kia là dấu hiệu nàng rơi vào ma đạo, cũng không đoán được nàng đã Hóa Thần, vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay, lại càng đánh càng chật vật.
“Yêu nữ, ngươi luyện yêu pháp gì!?”
Tố Dĩ không nói nhiều, lập tức gia nhập chiến trường. Mà trong tay Mạc Duật cũng xuất hiện một đoàn sương mù màu đen. Nhìn kỹ lại, kia cư nhiên là hắc hỏa. Phàm là nơi bị nó bao trùm, vô luận là thực vật hay động vật, toàn bộ đều tuyệt mệnh, thi cốt tức thì bị đốt thành tro tàn.
Năng lực của Tố Dĩ cùng Mạc Duật vừa vặn tương phản. Công pháp của Tố Dĩ tạo ra sự sống, của Mạc Duật lại là tử vong, quả thực một chính một tà.
Nàng nhẹ nhàng vươn tay, một con Thủy Long từ trong bàn tay bay ra, lập tức mãnh liệt đánh úp về phía bọn họ. Người bị đánh trúng sẽ cảm thấy tâm thần cực nhẹ, thân thể giống như tràn ngập lực lượng, không ngừng thu hút linh khí từ ngoại giới. Nhất chúng tu sĩ sau khi kinh ngạc qua đi đều cực kỳ mừng rỡ. Bọn họ tu luyện đến loại trình độ này, khả năng hấp thu linh khí đã muốn bão hòa. Bọn họ thật lâu chưa nếm trải lại cảm giác dư thừa linh khí này!
Đám tu sĩ bắt đầu quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình, một khi đầu nhập vào tu luyện liền tựa như tẩu hỏa nhập ma, trong đầu chỉ thầm nghĩ liều mạng hấp thu linh khí, lại không biết sức chứa của thân thể bọn họ đã đến cực hạn, cho dù cắn nuốt càng nhiều linh khí cũng sẽ từ chỗ khác thả ra.
Cũng không phải không ai phát hiện chuyện này, nhưng bọn họ vẫn không chịu ngừng lại, chỉ không ngừng phong bế mọi khe hở trên nội đan, vì để hấp thụ càng nhiều linh khí, hoàn toàn không lo lắng linh khí nhập thể cùng linh căn của bọn họ không giống nhau.
Hơn nữa, trong linh khí còn lẫn vào hắc khí của Mạc Duật. Hắc khí so với Tam Muội Chân Hỏa có lực ăn mòn càng mạnh. Một khi có linh khí cùng nó va chạm, liền nháy mắt tiêu tán. Tất nhiên linh khí của Tố Dĩ vẫn không gặp vấn đề gì, thứ bị tiêu diệt chỉ có linh khí vốn có của bọn họ. Dần dần, hắc khí từng bước thay thế căn nguyên, trên mặt đám tu sĩ bắt đầu hiện ra tử khí, đã là nỏ mạnh hết đà.
Tố Dĩ không muốn giết người. Nàng chỉ ngăn chặn căn nguyên linh khí của bọn họ, để bọn họ không thể tiến thêm một bước. Thấy tình thế chuyển biến xấu, nàng liền cản lại hành động muốn biến bọn họ thành con rối của Mạc Duật, lạnh lùng nhìn về phía hai người vẫn luôn ẩn núp ở phía sau.
“Xuy! Thật sự là một hồi biểu diễn không tồi.”
Cuồng phong qua đi, Tân Từ cùng Sở Dịch Nhân quang minh chính đại xuất hiện. Những tu sĩ khác nếu chưa gục ngã, cũng cơ hồ sắp tẩu hỏa nhập ma, quên mất ý định ban đầu. Mỗi người đều đang điên cuồng tiêu hóa linh khí hỗn loạn trong cơ thể.
Tố Dĩ nhíu mày. Sở Dịch Nhân mang cho nàng cảm giác thực không thoải mái. Trên người Sở Dịch Nhân có uy áp của cao tầng tu sĩ, nhưng lại bất đồng với linh khí. Tu vi của Sở Dịch Nhân tựa như bị một tầng sương mù che lấp, khiến người ta không thể thấy rõ. Tân Từ cũng có hơi thở đồng dạng, càng xem càng đáng nghi.
“Thực Tiên.”
Mạc Duật lạnh lùng mở miệng, đưa tới một trận cười khẽ của Sở Dịch Nhân:
“Không hổ là Ma Tôn, nhãn lực thật nhạy bén.”
Nàng lãnh ngạo liếc mắt nhìn Tố Dĩ, đối với Mạc Duật yêu mị nói:
“Chắc ngươi không ngờ tới tu vi của ta tăng trưởng nhanh như vậy đi? Hối hận không? Nếu ngươi chịu giết Tố Dĩ......” Sở Dịch Nhân đột nhiên kinh sợ hô to một tiếng, rất nhanh tránh thoát hắc hỏa của Mạc Duật.
“Ngu xuẩn!” Tân Từ hừ lạnh, trực tiếp công kích về hướng Mạc Duật.
Sở Dịch Nhân tức giận bất bình nhìn hai người, sau đó xoay thân xông về phía Tố Dĩ. Nhưng qua vài chiêu, nàng càng lúc càng cảm thấy không ổn. Nàng nhìn không ra tu vi của Tố Dĩ!
Bọn họ chẳng lẽ so với Thực Tiên càng lợi hại hơn? Làm sao có thể?!
Sở Dịch Nhân cắn lưỡi, xuất ra bổn mạng pháp bảo. Nhưng một trận ánh sáng vừa xuất hiện, đã bị Tố Dĩ đột nhiên gọi ra Mị Lạc Hoa một ngụm nuốt chửng. Sở Dịch Nhân trợn mắt há hốc mồm, nhìn Mị Lạc Hoa đã thay hình đổi dạng, thiếu chút nữa kinh hãi hô to thành tiếng.
Tố Dĩ vô tâm tình cùng Sở Dịch Nhân đánh nhau, để cho Mị Lạc Hoa quấy nhiễu tầm mắt của Sở Dịch Nhân, khiến nàng không ngừng phát ra công kích.
Chỉ sau chốc lát, Sở Dịch Nhân liền cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi. Nàng không thể tin tu vi của Tố Dĩ thế mà còn cao hơn so với nàng!
Sở Dịch Nhân ôm cánh tay bị thương, lại tránh thoát một kích trí mạng. Thời điểm đang muốn gọi hệ thống đổi vũ khí, Tố Dĩ bỗng dưng xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở phía sau nàng, lạnh lùng hỏi:
“Đang gọi hệ thống sao?”
Sở Dịch Nhân hoảng sợ, vội vàng bày ra tư thế phòng ngự, lại bị Tố Dĩ cướp đi viên dược nàng mới đổi được từ hệ thống. Trên mặt Sở Dịch Nhân hiện lên biểu tình khẩn trương, cảnh giác nhìn Tố Dĩ.
Tố Dĩ có chút đăm chiêu nhìn viên dược tản ra mùi thơm ngát trên tay:
“Đan dược trị thương thượng phẩm sao? Không, là thần phẩm đi.”
Sở Dịch Nhân ngừng lại hô hấp. Ngửi thấy viên dược tản ra hương khí càng lúc càng đậm, rồi đột nhiên tiêu biến. Nàng cười lớn một tiếng, hung ác nhìn Tố Dĩ nói:
“Tố Dĩ, ngươi chết chắc rồi!”
Hai tay Sở Dịch Nhân hóa thành lợi trảo, hung ác hướng về phía Tố Dĩ đánh tới, nhưng lại bị đối phương né tránh.
“Ngươi......ngươi sao có thể còn có linh lực?!”
“Thì ra đây là Phong Thần Đan.” Tố Dĩ bừng tỉnh đại ngộ, không chút để ý nhìn Sở Dịch Nhân.
“Nếu cho tu sĩ trước Độ Kiếp Kỳ sử dụng, có thể tạm thời phong bế linh lực?”
“Mất đi hiệu lực? Không...ngươi.....ngươi thế mà...!”
Sở Dịch Nhân phát hiện không ổn, không dám tiếp tục tham chiến, tìm kiếm vị trí Tân Từ, muốn trợ giúp hắn một tay, bắt giữ Mạc Duật trước rồi tính sau. Nhưng Tố Dĩ đã sớm nhận ra ý định của nàng, vỗ tay một cái, cuồng phong bạo phát.
Sở Dịch Nhân rơi vào trung tâm của cuồng phong. Nàng thống khổ ho khan:
“......Linh khí......không có......” Nàng dùng sức chống đỡ thân thể vô lực, không ngừng điều động linh khí còn thừa, nhưng lại phát hiện toàn bộ linh khí đều khô kiệt.
Tại sao có thể như vậy?! Tố Dĩ lại có năng lực cách không hấp thụ linh khí của tu sĩ. Đây là năng lực đáng sợ cỡ nào!
“...Phong Thần Đan mất đi hiệu lực, là bởi vì...ngươi đã độ kiếp...Không, không có khả năng! Vì sao ngươi còn chưa phi thăng?!” Sở Dịch Nhân phun ra một búng máu, hung hăng nhìn Tố Dĩ vẫn là bộ dạng bình tĩnh như cũ.
Tố Dĩ từng bước một tới gần nàng. Sở Dịch Nhân gian nan ngẩng đầu, cố chấp muốn nghe đến một đáp án, nhưng nàng chỉ nghe được lời nói cơ hồ làm người ta tức giận đến hôn mê của Tố Dĩ:
“Dựa vào cái gì nói cho ngươi?”
Sở Dịch Nhân đỏ ngầu hai mắt, giương nanh múa vuốt muốn xông lên, lại bị dây mây xung quanh trói buộc thân thể:
“Hệ thống, ta muốn đổi siêu cấp vũ khí!!!”
Tố Dĩ bình tĩnh nói:
“Còn ngoan cố chống cự.”
Nàng hướng tới cách đó không xa hô một tiếng:
“Mạc Duật!”
Bên kia không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh, Sở Dịch Nhân bị dọa sợ, đột nhiên phát hiện thân thể không thể động đậy, trước mắt đột nhiên tối sầm, giống như không ngừng hướng tới vực sâu vô tận ngã xuống. Thời điểm ngã quỵ, bên tai truyền đến một thanh âm lạnh lẽo, làm đáy lòng nàng dâng lên hàn ý tột cùng.
Ngụy Thần, sao có thể địch nổi Chân Thần!
Ở dưới Hắc Đàm tu hành cho đàng hoàng đi, qua trăm năm, nếu ngươi còn sống, liền có thể trở lên.
[Bíp--Cảnh báo! Cảnh báo! Thế giới đang bị phá hủy! Hệ thống cưỡng chế chữa trị!]
Thiên hôn địa ám, bỗng nhiên cuồng phong khởi động, toàn bộ linh khí trong thế giới tựa hồ lập tức bị cô đọng. Mạc Duật bỏ lại Tân Từ đã hôn mê, bay đến bên cạnh Tố Dĩ. Vẻ mặt hai người đều thập phần ngưng trọng.
Chúng tu sĩ từ từ thanh tỉnh, phát hiện tình huống quỷ dị này, cũng bắt đầu đề phòng.
“Người nào!?”
“Là ai! Mau mau hiện thân, giấu đầu lồ đuôi đều là hạng đạo chích!”
“Ta đã nhìn thấy các ngươi, không cần trốn tránh!”
“Nếu còn không ra, chúng ta liền không khách khí!”
Đám tu sĩ che giấu nội tâm khẩn trương, mù quáng hướng về bốn phía gầm rú, thần hồn nát thần tính, làm như thật sự có người đang đáp lại lời nói của bọn họ, tiếng kêu gào càng thêm kịch liệt.
Biểu tình của Tố Dĩ đột nhiên nhu hòa xuống. Mạc Duật tựa hồ cũng cảm giác được chút gì. Hai người đều nhìn về phía tiền phương hắc ám.
“Đến đây.”
Thiên Minh đại sư cùng Mộc Phong trước sau xuất hiện ở trước mặt mọi người. Sự xuất hiện của bọn họ đã mang đến cho bầu trời đen kịt này một mảnh hào quang. Nhưng rất nhanh, nó lại một lần nữa bị hắc ám cắn nuốt.
“Là sư phụ cùng sư huynh của yêu nữ!”
“Bọn họ đều đáng chết!”
Mộc Phong đột nhiên cười nhạo một tiếng:
“Thật khó xem, ngay cả ta đều nhìn không nổi.”
“Mộc Phong, tu vi của ngươi còn chưa tới, cao tầng tu sĩ chân chính hẳn là nên bình tĩnh.”
Mộc Phong thu hồi biểu tình thoải mái, tất cung tất kính hướng về Thiên Minh đại sư bên cạnh hành lễ:
“Cẩn tuân sư phụ dạy bảo, đệ tử còn cần tiếp tục tu hành.”
Thái độ coi thường của hai người bọn họ lập tức chọc giận mọi người. Bọn họ đều đầu mâu chỉ hướng về phía Thiên Minh đại sư:
“Chỉ có hai người các ngươi cũng muốn ngăn cản chúng ta, thật sự là nực cười!”
“Nếu cộng thêm chúng ta thì sao?”
Một cỗ hắc khí mãnh liệt đột nhiên đánh úp lại, quanh quẩn trong không khí, làm cho nhất chúng tu sĩ thập phần không thoải mái.
Thiên Minh đại sư nhíu mày nhìn Tố Dĩ một cái, phát hiện trên mặt nàng đang lộ ra nụ cười yếu ớt hiếm thấy. Hắn lặng yên ấn xuống Mộc Phong đang thủ thế, chuẩn bị ra chiêu.
Mộc Phong tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạc Duật, có chút đăm chiêu gật đầu.
Một hồi tranh đấu vận sức đang chờ phát động, lại đột nhiên đến thêm những người không liên quan...Thậm chí có một kẻ hẳn còn không thể gọi là người.
Du Tông từ trong hắc khí đi ra, khoa trương ai oán một tiếng:
“Mạc Duật, ngươi thực không phúc hậu, bỏ mặc toàn bộ Ma Giới quăng lại cho ta. Ta tìm ngươi thật quá vất vả.”
“Chủ nhân! Đại nhân! Tiểu Thố rất nhớ hai người......” Một bóng dáng màu xám to lớn đột nhiên phóng qua giữa không trung, hướng về Tố Dĩ bay tới, nhưng nửa đường liền bị cản lại.
Nó ủy khuất ôm cái trán đỏ ửng, oa oa khóc:
“Đại nhân, người ta biết "đánh là thương mắng là yêu". Nhưng nếu ngài cứ "yêu thương" người ta như vậy, người ta chịu không nổi~~~”
“Tốt lắm, thỏ ngốc, trước đem mấy thứ này xử lý xong lại ôn chuyện đi. Chủ nhân cùng đại nhân nhà ngươi đều có chính sự phải làm. Thân là đồng bọn, sao chúng ta có thể cản trở bọn họ!” Du Tông nắm lên gáy con thỏ bắt nó trở về.
Hắn nhìn Mạc Duật cùng Tố Dĩ vẫn trấn định như lúc ban đầu, cười ha hả nói:
“Chân thần cùng chân ma sao, các ngươi thật sự là rất hợp!”
Du Tông đột nhiên quay sang hai người Thiên Minh đại sư cùng Mộc Phong hỏi:
"Một khi đã như vậy, chúng ta hợp tác thế nào?”
Thiên Minh đại sư cúi đầu bấm đốt ngón tay tính toán, trên mặt không lộ ra biểu tình gì. Đột nhiên, hắn mở ra hai tay, một quầng hào quang thật lớn lấy hắn làm trung tâm bắt đầu bộc phát, đem tất cả mọi người ở đây bao phủ bên trong. Các tu sĩ khác đều thất kinh chửi bậy.
“Tố Dĩ, các ngươi liền ngay tại nơi này độ kiếp đi.”
Tố Dĩ cùng Mạc Duật nhìn nhau, cùng nắm tay đối phương. Nàng hướng về phía Thiên Minh đại sư hành đại lễ, sau đó tháo xuống trâm gài tóc trên đầu. Mọi người khiếp sợ nhìn tu vi của bọn họ từ Nguyên Anh Kỳ không ngừng đột phá, dẫn đến từng trận thiên lôi, nhưng đều bị quầng hào quang của Thiên Minh đại sư chống đỡ. Cho đến khi hai người đạt tới Độ Kiếp Kỳ, trực tiếp hóa thành Thực Tiên.
Đây......đây còn là người sao?
Tố Dĩ cùng Mạc Duật thế mà lại trực tiếp phi thăng, quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Cho dù bọn họ vẫn còn có thể hành động, nhưng cũng vô pháp ngăn cản.
Lên tiên giới đi!
Tố Dĩ động thủ đã chọc giận mọi người:
“Nếu ngươi còn không biết tốt xấu, chúng ta liền thay sư môn ngươi giáo huấn ngươi!”
Bọn họ chỉ nghĩ tràng dị động kia là dấu hiệu nàng rơi vào ma đạo, cũng không đoán được nàng đã Hóa Thần, vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay, lại càng đánh càng chật vật.
“Yêu nữ, ngươi luyện yêu pháp gì!?”
Tố Dĩ không nói nhiều, lập tức gia nhập chiến trường. Mà trong tay Mạc Duật cũng xuất hiện một đoàn sương mù màu đen. Nhìn kỹ lại, kia cư nhiên là hắc hỏa. Phàm là nơi bị nó bao trùm, vô luận là thực vật hay động vật, toàn bộ đều tuyệt mệnh, thi cốt tức thì bị đốt thành tro tàn.
Năng lực của Tố Dĩ cùng Mạc Duật vừa vặn tương phản. Công pháp của Tố Dĩ tạo ra sự sống, của Mạc Duật lại là tử vong, quả thực một chính một tà.
Nàng nhẹ nhàng vươn tay, một con Thủy Long từ trong bàn tay bay ra, lập tức mãnh liệt đánh úp về phía bọn họ. Người bị đánh trúng sẽ cảm thấy tâm thần cực nhẹ, thân thể giống như tràn ngập lực lượng, không ngừng thu hút linh khí từ ngoại giới. Nhất chúng tu sĩ sau khi kinh ngạc qua đi đều cực kỳ mừng rỡ. Bọn họ tu luyện đến loại trình độ này, khả năng hấp thu linh khí đã muốn bão hòa. Bọn họ thật lâu chưa nếm trải lại cảm giác dư thừa linh khí này!
Đám tu sĩ bắt đầu quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình, một khi đầu nhập vào tu luyện liền tựa như tẩu hỏa nhập ma, trong đầu chỉ thầm nghĩ liều mạng hấp thu linh khí, lại không biết sức chứa của thân thể bọn họ đã đến cực hạn, cho dù cắn nuốt càng nhiều linh khí cũng sẽ từ chỗ khác thả ra.
Cũng không phải không ai phát hiện chuyện này, nhưng bọn họ vẫn không chịu ngừng lại, chỉ không ngừng phong bế mọi khe hở trên nội đan, vì để hấp thụ càng nhiều linh khí, hoàn toàn không lo lắng linh khí nhập thể cùng linh căn của bọn họ không giống nhau.
Hơn nữa, trong linh khí còn lẫn vào hắc khí của Mạc Duật. Hắc khí so với Tam Muội Chân Hỏa có lực ăn mòn càng mạnh. Một khi có linh khí cùng nó va chạm, liền nháy mắt tiêu tán. Tất nhiên linh khí của Tố Dĩ vẫn không gặp vấn đề gì, thứ bị tiêu diệt chỉ có linh khí vốn có của bọn họ. Dần dần, hắc khí từng bước thay thế căn nguyên, trên mặt đám tu sĩ bắt đầu hiện ra tử khí, đã là nỏ mạnh hết đà.
Tố Dĩ không muốn giết người. Nàng chỉ ngăn chặn căn nguyên linh khí của bọn họ, để bọn họ không thể tiến thêm một bước. Thấy tình thế chuyển biến xấu, nàng liền cản lại hành động muốn biến bọn họ thành con rối của Mạc Duật, lạnh lùng nhìn về phía hai người vẫn luôn ẩn núp ở phía sau.
“Xuy! Thật sự là một hồi biểu diễn không tồi.”
Cuồng phong qua đi, Tân Từ cùng Sở Dịch Nhân quang minh chính đại xuất hiện. Những tu sĩ khác nếu chưa gục ngã, cũng cơ hồ sắp tẩu hỏa nhập ma, quên mất ý định ban đầu. Mỗi người đều đang điên cuồng tiêu hóa linh khí hỗn loạn trong cơ thể.
Tố Dĩ nhíu mày. Sở Dịch Nhân mang cho nàng cảm giác thực không thoải mái. Trên người Sở Dịch Nhân có uy áp của cao tầng tu sĩ, nhưng lại bất đồng với linh khí. Tu vi của Sở Dịch Nhân tựa như bị một tầng sương mù che lấp, khiến người ta không thể thấy rõ. Tân Từ cũng có hơi thở đồng dạng, càng xem càng đáng nghi.
“Thực Tiên.”
Mạc Duật lạnh lùng mở miệng, đưa tới một trận cười khẽ của Sở Dịch Nhân:
“Không hổ là Ma Tôn, nhãn lực thật nhạy bén.”
Nàng lãnh ngạo liếc mắt nhìn Tố Dĩ, đối với Mạc Duật yêu mị nói:
“Chắc ngươi không ngờ tới tu vi của ta tăng trưởng nhanh như vậy đi? Hối hận không? Nếu ngươi chịu giết Tố Dĩ......” Sở Dịch Nhân đột nhiên kinh sợ hô to một tiếng, rất nhanh tránh thoát hắc hỏa của Mạc Duật.
“Ngu xuẩn!” Tân Từ hừ lạnh, trực tiếp công kích về hướng Mạc Duật.
Sở Dịch Nhân tức giận bất bình nhìn hai người, sau đó xoay thân xông về phía Tố Dĩ. Nhưng qua vài chiêu, nàng càng lúc càng cảm thấy không ổn. Nàng nhìn không ra tu vi của Tố Dĩ!
Bọn họ chẳng lẽ so với Thực Tiên càng lợi hại hơn? Làm sao có thể?!
Sở Dịch Nhân cắn lưỡi, xuất ra bổn mạng pháp bảo. Nhưng một trận ánh sáng vừa xuất hiện, đã bị Tố Dĩ đột nhiên gọi ra Mị Lạc Hoa một ngụm nuốt chửng. Sở Dịch Nhân trợn mắt há hốc mồm, nhìn Mị Lạc Hoa đã thay hình đổi dạng, thiếu chút nữa kinh hãi hô to thành tiếng.
Tố Dĩ vô tâm tình cùng Sở Dịch Nhân đánh nhau, để cho Mị Lạc Hoa quấy nhiễu tầm mắt của Sở Dịch Nhân, khiến nàng không ngừng phát ra công kích.
Chỉ sau chốc lát, Sở Dịch Nhân liền cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi. Nàng không thể tin tu vi của Tố Dĩ thế mà còn cao hơn so với nàng!
Sở Dịch Nhân ôm cánh tay bị thương, lại tránh thoát một kích trí mạng. Thời điểm đang muốn gọi hệ thống đổi vũ khí, Tố Dĩ bỗng dưng xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở phía sau nàng, lạnh lùng hỏi:
“Đang gọi hệ thống sao?”
Sở Dịch Nhân hoảng sợ, vội vàng bày ra tư thế phòng ngự, lại bị Tố Dĩ cướp đi viên dược nàng mới đổi được từ hệ thống. Trên mặt Sở Dịch Nhân hiện lên biểu tình khẩn trương, cảnh giác nhìn Tố Dĩ.
Tố Dĩ có chút đăm chiêu nhìn viên dược tản ra mùi thơm ngát trên tay:
“Đan dược trị thương thượng phẩm sao? Không, là thần phẩm đi.”
Sở Dịch Nhân ngừng lại hô hấp. Ngửi thấy viên dược tản ra hương khí càng lúc càng đậm, rồi đột nhiên tiêu biến. Nàng cười lớn một tiếng, hung ác nhìn Tố Dĩ nói:
“Tố Dĩ, ngươi chết chắc rồi!”
Hai tay Sở Dịch Nhân hóa thành lợi trảo, hung ác hướng về phía Tố Dĩ đánh tới, nhưng lại bị đối phương né tránh.
“Ngươi......ngươi sao có thể còn có linh lực?!”
“Thì ra đây là Phong Thần Đan.” Tố Dĩ bừng tỉnh đại ngộ, không chút để ý nhìn Sở Dịch Nhân.
“Nếu cho tu sĩ trước Độ Kiếp Kỳ sử dụng, có thể tạm thời phong bế linh lực?”
“Mất đi hiệu lực? Không...ngươi.....ngươi thế mà...!”
Sở Dịch Nhân phát hiện không ổn, không dám tiếp tục tham chiến, tìm kiếm vị trí Tân Từ, muốn trợ giúp hắn một tay, bắt giữ Mạc Duật trước rồi tính sau. Nhưng Tố Dĩ đã sớm nhận ra ý định của nàng, vỗ tay một cái, cuồng phong bạo phát.
Sở Dịch Nhân rơi vào trung tâm của cuồng phong. Nàng thống khổ ho khan:
“......Linh khí......không có......” Nàng dùng sức chống đỡ thân thể vô lực, không ngừng điều động linh khí còn thừa, nhưng lại phát hiện toàn bộ linh khí đều khô kiệt.
Tại sao có thể như vậy?! Tố Dĩ lại có năng lực cách không hấp thụ linh khí của tu sĩ. Đây là năng lực đáng sợ cỡ nào!
“...Phong Thần Đan mất đi hiệu lực, là bởi vì...ngươi đã độ kiếp...Không, không có khả năng! Vì sao ngươi còn chưa phi thăng?!” Sở Dịch Nhân phun ra một búng máu, hung hăng nhìn Tố Dĩ vẫn là bộ dạng bình tĩnh như cũ.
Tố Dĩ từng bước một tới gần nàng. Sở Dịch Nhân gian nan ngẩng đầu, cố chấp muốn nghe đến một đáp án, nhưng nàng chỉ nghe được lời nói cơ hồ làm người ta tức giận đến hôn mê của Tố Dĩ:
“Dựa vào cái gì nói cho ngươi?”
Sở Dịch Nhân đỏ ngầu hai mắt, giương nanh múa vuốt muốn xông lên, lại bị dây mây xung quanh trói buộc thân thể:
“Hệ thống, ta muốn đổi siêu cấp vũ khí!!!”
Tố Dĩ bình tĩnh nói:
“Còn ngoan cố chống cự.”
Nàng hướng tới cách đó không xa hô một tiếng:
“Mạc Duật!”
Bên kia không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh, Sở Dịch Nhân bị dọa sợ, đột nhiên phát hiện thân thể không thể động đậy, trước mắt đột nhiên tối sầm, giống như không ngừng hướng tới vực sâu vô tận ngã xuống. Thời điểm ngã quỵ, bên tai truyền đến một thanh âm lạnh lẽo, làm đáy lòng nàng dâng lên hàn ý tột cùng.
Ngụy Thần, sao có thể địch nổi Chân Thần!
Ở dưới Hắc Đàm tu hành cho đàng hoàng đi, qua trăm năm, nếu ngươi còn sống, liền có thể trở lên.
[Bíp--Cảnh báo! Cảnh báo! Thế giới đang bị phá hủy! Hệ thống cưỡng chế chữa trị!]
Thiên hôn địa ám, bỗng nhiên cuồng phong khởi động, toàn bộ linh khí trong thế giới tựa hồ lập tức bị cô đọng. Mạc Duật bỏ lại Tân Từ đã hôn mê, bay đến bên cạnh Tố Dĩ. Vẻ mặt hai người đều thập phần ngưng trọng.
Chúng tu sĩ từ từ thanh tỉnh, phát hiện tình huống quỷ dị này, cũng bắt đầu đề phòng.
“Người nào!?”
“Là ai! Mau mau hiện thân, giấu đầu lồ đuôi đều là hạng đạo chích!”
“Ta đã nhìn thấy các ngươi, không cần trốn tránh!”
“Nếu còn không ra, chúng ta liền không khách khí!”
Đám tu sĩ che giấu nội tâm khẩn trương, mù quáng hướng về bốn phía gầm rú, thần hồn nát thần tính, làm như thật sự có người đang đáp lại lời nói của bọn họ, tiếng kêu gào càng thêm kịch liệt.
Biểu tình của Tố Dĩ đột nhiên nhu hòa xuống. Mạc Duật tựa hồ cũng cảm giác được chút gì. Hai người đều nhìn về phía tiền phương hắc ám.
“Đến đây.”
Thiên Minh đại sư cùng Mộc Phong trước sau xuất hiện ở trước mặt mọi người. Sự xuất hiện của bọn họ đã mang đến cho bầu trời đen kịt này một mảnh hào quang. Nhưng rất nhanh, nó lại một lần nữa bị hắc ám cắn nuốt.
“Là sư phụ cùng sư huynh của yêu nữ!”
“Bọn họ đều đáng chết!”
Mộc Phong đột nhiên cười nhạo một tiếng:
“Thật khó xem, ngay cả ta đều nhìn không nổi.”
“Mộc Phong, tu vi của ngươi còn chưa tới, cao tầng tu sĩ chân chính hẳn là nên bình tĩnh.”
Mộc Phong thu hồi biểu tình thoải mái, tất cung tất kính hướng về Thiên Minh đại sư bên cạnh hành lễ:
“Cẩn tuân sư phụ dạy bảo, đệ tử còn cần tiếp tục tu hành.”
Thái độ coi thường của hai người bọn họ lập tức chọc giận mọi người. Bọn họ đều đầu mâu chỉ hướng về phía Thiên Minh đại sư:
“Chỉ có hai người các ngươi cũng muốn ngăn cản chúng ta, thật sự là nực cười!”
“Nếu cộng thêm chúng ta thì sao?”
Một cỗ hắc khí mãnh liệt đột nhiên đánh úp lại, quanh quẩn trong không khí, làm cho nhất chúng tu sĩ thập phần không thoải mái.
Thiên Minh đại sư nhíu mày nhìn Tố Dĩ một cái, phát hiện trên mặt nàng đang lộ ra nụ cười yếu ớt hiếm thấy. Hắn lặng yên ấn xuống Mộc Phong đang thủ thế, chuẩn bị ra chiêu.
Mộc Phong tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạc Duật, có chút đăm chiêu gật đầu.
Một hồi tranh đấu vận sức đang chờ phát động, lại đột nhiên đến thêm những người không liên quan...Thậm chí có một kẻ hẳn còn không thể gọi là người.
Du Tông từ trong hắc khí đi ra, khoa trương ai oán một tiếng:
“Mạc Duật, ngươi thực không phúc hậu, bỏ mặc toàn bộ Ma Giới quăng lại cho ta. Ta tìm ngươi thật quá vất vả.”
“Chủ nhân! Đại nhân! Tiểu Thố rất nhớ hai người......” Một bóng dáng màu xám to lớn đột nhiên phóng qua giữa không trung, hướng về Tố Dĩ bay tới, nhưng nửa đường liền bị cản lại.
Nó ủy khuất ôm cái trán đỏ ửng, oa oa khóc:
“Đại nhân, người ta biết "đánh là thương mắng là yêu". Nhưng nếu ngài cứ "yêu thương" người ta như vậy, người ta chịu không nổi~~~”
“Tốt lắm, thỏ ngốc, trước đem mấy thứ này xử lý xong lại ôn chuyện đi. Chủ nhân cùng đại nhân nhà ngươi đều có chính sự phải làm. Thân là đồng bọn, sao chúng ta có thể cản trở bọn họ!” Du Tông nắm lên gáy con thỏ bắt nó trở về.
Hắn nhìn Mạc Duật cùng Tố Dĩ vẫn trấn định như lúc ban đầu, cười ha hả nói:
“Chân thần cùng chân ma sao, các ngươi thật sự là rất hợp!”
Du Tông đột nhiên quay sang hai người Thiên Minh đại sư cùng Mộc Phong hỏi:
"Một khi đã như vậy, chúng ta hợp tác thế nào?”
Thiên Minh đại sư cúi đầu bấm đốt ngón tay tính toán, trên mặt không lộ ra biểu tình gì. Đột nhiên, hắn mở ra hai tay, một quầng hào quang thật lớn lấy hắn làm trung tâm bắt đầu bộc phát, đem tất cả mọi người ở đây bao phủ bên trong. Các tu sĩ khác đều thất kinh chửi bậy.
“Tố Dĩ, các ngươi liền ngay tại nơi này độ kiếp đi.”
Tố Dĩ cùng Mạc Duật nhìn nhau, cùng nắm tay đối phương. Nàng hướng về phía Thiên Minh đại sư hành đại lễ, sau đó tháo xuống trâm gài tóc trên đầu. Mọi người khiếp sợ nhìn tu vi của bọn họ từ Nguyên Anh Kỳ không ngừng đột phá, dẫn đến từng trận thiên lôi, nhưng đều bị quầng hào quang của Thiên Minh đại sư chống đỡ. Cho đến khi hai người đạt tới Độ Kiếp Kỳ, trực tiếp hóa thành Thực Tiên.
Đây......đây còn là người sao?
Tố Dĩ cùng Mạc Duật thế mà lại trực tiếp phi thăng, quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Cho dù bọn họ vẫn còn có thể hành động, nhưng cũng vô pháp ngăn cản.
Lên tiên giới đi!
Tác giả :
Cát Tử