Cửu Vạn Phong
Chương 58: Pn2: Phiên ngoại chi nhất biều ẩm
Phần 1
Lậu hạng an khuất hồng hạc chi chí tai
(Người mang chí lớn ẩn thân nơi ngõ nhỏ)
Một chén cơm, một muôi nước, nơi ngõ nhỏcó gì là không vui.
Cố Tích Triều hiện giờ đang ở trong ngõ nhỏ.
Mùa hè gió thoảng, nước trong giếng có vẻ không được sạch.
Cố Tích Triều có chút chán ghét cúi đầu nhìn nước giếng đầy cỏ dại, cuối cùng vẫn quyết định uống.
Tháng ngày trốn chạyđiều mà ngươi không có tư cách làm nhất, chính là chọn lựa.
Cố Tích Triều chưa từng sống qua một ngày tốt đẹp.
Y vẫn luôn thích sạch sẽ.
Muốn sạch sẽ, chỉnh tề, chỉ là yêu cầu tối thiểu nhất, cơ bản nhất của y.
Nhưng khi con người ở vào hoàn cảnh ngay cả tính mạng cũng không thể nắm chắccũng chính là lúc không còn để tâm nhiều được như thế.
Cố Tích Triều không phải tên ngốc, nên y sẽ không như cổ nhân thà chết không uống một giọt nước có cỏ dại.
Còn sống, mới còn có cơ hội có được những thứ khác.
Đây là năm thứ hai trốn chạy, y đã từng bước thích ứng với một số việc.
Ví như cơm ăn bữa nào lo bữa ấy, hay ví như ngay cả nhu cầu cơ bản nhất cũng không thể đảm bảo.
Mùa hè vẫn còn dễ chịu, dùng nước sông ban đêm tẩy rửa thân thể, cũng coi như là một sự thư giãn.
Thanh y trên mình đã rách vài chỗ, không có tiền mua áo mới, nhân trời đêm mà thanh tẩy, thay bằng hoàng sam bên trong.
Cách duy nhất nuôi sống bản thân là bán tranh và chữ, tháng ngày mai danh ẩn tính có bao nhiêu tủi nhục.
Tranh là tranh đẹp, chữ là chữ tốt, nhưng vì không có tên tuổi mà giá tiền bị giảm rất nhiều.
Cố Tích Triều cũng không buồn tính toán.
Ngoài việc buộc phải đến thị trấn bán tranh chữ, mua lương thực và đồ dùng, những khoảng thời gian khác, Cố Tích Triều thường ở nơi thâm sơn cùng cốc không người.
Ngây người ngồi đấy, ngồi cả một ngày.
Đương nhiên, điều kiện cơ bản nhất là không có quan binh hay sát thủ đột nhiên xuất hiện.
Khi băng tuyết của mùa đông cùng những cơn gió mang theo sương lạnh của tiết xuân về, những khó khăn vất vả trong đó, có lẽ chỉ có bản thân y mới hiểu.
Ai đã từng thử cảm giác dùng nước trong hang đá đã kết băng tẩy rửa thân thể? Ai đã từng thử hương vị dùng tuyết để chống lại cơn khát?
Nước kết thành băng chảy qua da thịt, lại mang đến cảm giác “nóng rát” kỳ lạ.
Rất đau, cảm giác ấy như có ngàn mũi kim đâm vào thân thể, đâm vào timthể chất của y vốn đã hàn, hiện giờ, lạnh thấu xương.
Uống tuyết cũng mang lại cảm giác thật khó quên. Môi, lưỡi và răng đều tê dại, máu huyết ngưng kết, không thể tả hết sự khó chịu đó.
Thì ra, quá lạnh và quá nóng đều mang lại cảm giác giống nhauy còn nhớ mình đã từng uống một loại rượu như thế, thật nóng, khiến đôi môi cùng khoang miệng đều cảm thấy tê dại.
Loại rượu đó, là do một người cho y.
Cách uống cũng không được quang minh chính đạikẻ trộm tuy khiến người ta căm ghét, nhưng trộm rượu của gian thương có lẽ cũng tính là thay bá tính trút giận?
Môi y đột nhiên khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lùngCố Tích Triều à Cố Tích Triều, ngươi lại hoài niệm dĩ vãng, lại nhớ đến những việc liên quan đến người đó sao?
Có lẽ trên đường trốn chạy quá nhàn rỗi, hoặc có lẽ là những giả thuyết khác, tóm lại, quả thật có một ngày, y nhớ lại quá khứ.
Y nhớ bản thân đã từng miêu tả loại rượu đó khiến người ta lâng lâng ngây ngất.
Hiện giờ hồi tưởng lại, lâng lâng ngây ngất là gì?
Y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của bản thân, hay là của người khácngười kia khi uống rượu sắc mặt hoàn toàn không thay đổi, hơi rượu không tràn lên, khuôn mặt không biến sắc, thế thì cái gì là lâng lâng, cái gì là ngây ngất.
Cố Tích Triều đột nhiên cắn chặt răng.
Hoàn cảnh thê thảm hiện giờ, là ai tạo ra? Tất cả tội nghiệt y phải gánh chịu, là do ai ban tặng?
Tất cả đều là do một kẻ tự xưng đại hiệp, mang tên Thích Thiếu Thương.
Nếu không phải hắn, bản thân y sao lại phải chịu những khổ nhục này?
Trong một năm này, nghĩ kỹ lại, tình cảm Cố Tích Triều dành cho Thích Thiếu Thương, ngoài thù hận ra cũng chỉ là hận thù.
Hận đến khắc cốt ghi tâm.
Y vĩnh viễn không thể quên, trên đại điện ngày ấy, câu nói cuối cùng Thích Thiếu Thương thốt ra.
“Mạng của Cố Tích Triều quá rẻ mạt!”
Trước khoảnh khắc ấy, y thật sự đã chết rồibất luận là ai, chỉ cần cho y một cái chết nhanh chóng, cũng là một kết cục rất tốt.
Nữ tử bản thân yêu thương nhất chết ngay trước mắtthời khắc ấy y đã đánh mất hơi thở của mình.
Nhưng người hận y nhất lại không buồn giết yCố Tích Triều cũng hận, nỗi căm hận truyền khắp tứ chi, thấm sâu vào xương tủy.
Ngay cả cái chết cũng không cho yThích Thiếu Thương ngươi làm đại hiệp quả thật rất có khí khái.
Giờ khắc ấy Cố Tích Triều đã nghĩ, nếu vào thời điểm ta muốn chết ngươi lại không giết ta, vậy thì, ta sẽ tiếp tục sống.
Ta muốn quyết đấu với ngươi.
Hồi tưởng lại quá khứ là một quá trình không hề dễ chịunhất là khi quá khứ ấy, là bi kịch.
Cố Tích Triều có thể khẳng định, đó có lẽ là khoảng thời gian bản thân y yếu đuối nhất.
Thế nên, sau này tuyệt đối không được nhu nhược như vậy.
Yếu đuối của Cố Tích Triều chỉ có thể tồn tại trong khoảnh khắc nữ tử mà y yêu thương nhất trong đời ra đi.
Sau đó, tuyệt đối không thể tiếp tục yếu nhược.
Y đột nhiên rất ảo não.
Y phát hiện ra y đang bước trên con đường Thích Thiếu Thương đã từng qua.
Thích Thiếu Thương từng trốn chạy, y cũng đang trốn chạy, thậm chí từng bước chân trốn chạy cũng tương đồng.
Chỉ có duy nhất một điểm không giống nhau.
Con đường Thích Thiếu Thương đi có vô số huynh đệ, làm bạn với hắn, bảo hộ hắn, thậm chí cam tâm tình nguyện chết vì hắn.
Cố Tích Triều không cótừ khi bắt đầu, đã chỉ có một mình y.
Y nghe được rất nhiều chuyện về người kia sau sự việc đó.
Vào Lục Phiến Môn, thay thế chức vị của Thiết Thủ, là Thần Long Bổ ĐầuCửu Hiện Thần Long ở đâu cũng vẫn là khí khái đó.
Bản thân y cũng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong câu chuyện về người kia, nhưng vẫn chỉ là nhân vật phản diện mà thôi.
Nghe nhiều rồi, Cố Tích Triều tự nhiên học được làm thế nào để đáp lại bằng nụ cườikhông phải không để tâm, mà là lặng lẽ để tâm, bất động thanh sắc.
Vĩnh viễn không để người khác nắm bắt được tâm tình của mình.
Thật ra y cũng từng nghĩ đến việc quên đi.
Thường nói, người vẽ giỏi để lại danh tác, kẻ đàn hay lưu lại tuyệt khúc, mà người tĩnh tâm chỉ còn lại hư không.
Chỉ là, nói thì dễ.
Năm ấy một câu “Mạng của Cố Tích Triều quá rẻ mạt” nặng tựa thiết chùy ngàn cân, đánh vào nơi sâu nhất trong tim.
Thích Thiếu Thươngy căm hận cái tên này.
Thậm chí y không có từ ngữ nào để diễn tả nỗi căm hận trong lòng.
Hận nên muốn tự tay giết hắnngay từ khi bắt đầu, Cố Tích Triều đã là đang cố gắng làm việc này.
Nhưng y vẫn luôn không giết được hắn.
Cho đến tận ngày nay khi mọi việc dường như đã kết thúc, Thích Thiếu Thương vẫn sống rất tốt ở nơi nào đó, còn y lại rơi vào thảm cảnh phải bước trên con đường hắn đã từng đi qua.
Thật sự một câu chuyện cười, chỉ đáng tiếc nhân vật chính của câu chuyện ấy lại mang tên Cố Tích Triều.
Y thi thoảng sẽ nhớ đến Vãn Tình trong những đêm cô độc.
Nói “thi thoảng” là bởi vì, mỗi khi nghĩ đến thê tử thương yêu nhất, đau đớn của nhớ nhung cùng với cảm giác bất lực khi nhìn hai người ở hai thế giới xa cách vĩnh viễn không thể gặp lại nhau sẽ giày vò y cả đêm không ngủ yên.
Cho nên y tận lực khắc chế nỗi nhớ vô biên của bản thân, dùng một khoảng thời gian tâm vô tạp niệm để lấy lại khí lực, để rồi lại chìm đắm trong một đêm nào đó khi trái tim đau đớn đến mất ngủ.
Vãn Tình Vãn Tình, thế gian có mấy Vãn Tình.
Chỉ là Vãn Tình đã không bao giờ còn có thể mỉm cười ở nơi nhân gian này nữa.
Y nhân đã mất, hận cũng chỉ là hư vô.
Cố Tích Triều chìm đắm trong sắc đêm như nước, nhớ Vãn Tình, và hận Thích Thiếu Thương.
Sau đó là một năm trôi qua như nước chảy.
Một năm trốn chạy, người cũng mệt mỏi, có lẽ chỉ còn lại thất bại thảm hại mà thôi.
Nhưng Cố Tích Triều vẫn chịu đựng, càng chịu đựng lại càng nhẫn nại.
Muốn biết phẩm hạnh của một người, nghị lực của một người, không phải là khi người ấy có tất cả, mà là khi y mất đi tất cả.
Là dũng khí vững chắc, hay là đánh mất nhẫn nại.
Nếu một người ngay cả khi trốn chạy không thay đổi, khi gian nan không đầu hàng, mới là có được phẩm cách của kẻ làm nên nghiệp lớn.
Thích Thiếu Thương năm xưa,Vương Tiểu Thạch năm xưa, đều là loại người như vậy.
Nhưng giang hồ có lẽ không biết, kẻ xấu xa Cố Tích Triều mà bọn họ vẫn nói, cũng là người như vậy.
Tuy rằng Cố Tích Triều hiện giờ cũng đôi khi hoài nghi bản thân có thật sự không hề hối tiếc vì những gì đã từng làmrốt cuộc ai đúng ai sai.
Nhưng Cố Tích Triều vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ, đây là tính cách của y.
Sống trong bùn nhơ không từ bỏ, ngụ nơi ngõ nhỏ vẫn bền chíxem đau khổ và khó khăn là thử thách mà trời cao ban cho.
Đây mới là Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều hiện giờ, nhớ và hận cùng tồn tại trong tim.
Nếu không phải là nỗi nhớ khắc cốt, chính là căm hận ghi tâm.
Y rất kinh ngạc phát hiện ra, thời gian mà y nhớ Vãn Tình cũng dài như thời gian mà y hận Thích Thiếu Thương.
Thường nghe những người kể chuyện trong thị trấn kể lại câu chuyện nào đó, khi Cửu Hiện Thần Long phá được một ổ mã tặc, hay là giết chết một tên ác nhân ở đâu đó.
Y nghe rồi lại thầm cười lạnh lùngThích Thiếu Thương cuối cùng cũng được phong chứcNgự Tiền Thần Long Bổ Đầu, danh vọng thật lớn đấy!
Nhưng y không thể không thừa nhận, nhưng gì Thích Thiếu Thương làm đều là vì bách tínhngươi xem, đại hiệp đi đến đâu cũng vẫn muốn làm đại hiệp.
Có một ngày, Cố Tích Triều lại nghe nói, giang hồ đệ nhất mỹ nhân đã gả cho người khác rồi.
Y tiếp tục nghe, lại phát hiện người mà Tức Hồng Lệ chọn là Hách Liên Xuân Thủy.
Y sững sờ một lúc.
Y vẫn luôn nghĩ Thích Thiếu Thương sẽ lấy nữ tử xinh đẹp đó.
Nhưng Thích Thiếu Thương không làm vậy.
Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì y đã nghĩ.
Lần đầu tiên y nghĩ, Thích Thiếu Thương không hẳn luôn luôn đắc ý.
Người mất Hồng Lệ, ta mất Vãn Tìnhlời nói ấy, cuối cùng đã thành thật.
Thích Thiếu Thương, cuối cùng ngươi cũng đánh mất.
Nhưng sau đó, lại nghe nói, không phải Tức Hồng Lệ không chịu gả cho Thích Thiếu Thương, mà là Thích Thiếu Thương không lấy Tức Hồng LệCố Tích Triều lại ngây người rất lâu.
Thích Thiếu Thương à Thích Thiếu Thương, thì ra ngươi là một tên ngốc.
Ngày đó Cố Tích Triều cảm thấy bản thân rất đáng cườithì ra thời gian trôi qua, chuỗi ngày vô vị và cô độc lại khiến y quan tâm đến việc chung thân đại sự của kẻ tử thùthật là nực cười đến cực điểm.
Thời gian qua nhanh, quá khứ dễ quênthì ra thời gian có thể xóa đi rất nhiều thứ.
Cố Tích Triều cũng vẫn luôn cố chấp không đi tìm thêm một món binh khí nào cho mìnhkhông phải là thích hợp nhất, không phải là tốt nhất, còn hơn là không có.
Y cứ cố chấp như vậy, cố chấp mà kiên định bảo vệ cách nghĩ của mình, bảo vệ trái tim mình.
Ví như nỗi nhớ dành cho thê tử, ví như nổi căm hận dành cho kẻ thù.
Ví như sự cố chấp dành cho binh khí.
Năm nay y từTrung Nguyênđến phía Bắc, con đường này có rất nhiều nơi từng in dấu chân Thích Thiếu Thương.
Một người dù thế nào cũng vẫn cô đơn, kể cả khi Cố Tích Triều đã quen sống một mình.
Có rất nhiều người truy sát y, cũng có không ít người mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho y, lần trốn chạy này chẳng khác gì cuộc du hành đơn độc, thi thoảng lại đánh đánh giết giết, điểm thêm chút hương vị.
Thù và hận ngày trước, nay dường như đã dần phai nhạthơn một năm nay, không có Thích Thiếu Thương truy sát, thậm chí hắn chưa từng tỏ ý muốn truy sát.
Cố Tích Triều lại càng hận.
Thích Thiếu Thương ngươi chẳng phải rất hận ta sao? Tại sao ngươi không đến giết ta?
Ngày trước ngươi nói không giết, hiện giờ ngươi thật sự không đến giết.
Y vẫn như thế, chỉ cần nghĩ đến những việc liên quan đến người kia, tâm tình liền không được bình lặng nữa.
Y không phải tâm lặng như nước.
Cố Tích Triều chưa từng từ bỏta bại rồi, ta thua rồi, nhưng ta vẫn không từ bỏ!
Cho dù cuộc sống hiện tại của y, khổ cực, khó khăn, tủi nhục chồng chất, nhưng y chưa từng từ bỏ.
Rồi sẽ có một ngàyĐông Sơn tái khởi.
Quyết không làm kẻ ẩn cư nơi hoang vutuy chí hướng cao xa, nhưng khó tránh thời cuộc.
Ngõ nhỏ của Cố Tích Triều, không phải là “nhất biều Nhan Hồi lậu hạng, Ngũ Liễu tiên sinh đối môn1”.
Ngõ nhỏ của Cố Tích Triều, mà là “trường tiêu cử thanh thương, chí khí thùy dữ trù2”.
Chim sẻ làm sao hiểu được chí hướng của hồng hạc?
Con ngõ nhỏ làm sao chôn vùi được ý nguyện tung cánh bay cao?
Hiện giờ, mỗi một ngày qua đi đều là một ngày ta trân trọng nhất trong đờiCố Tích Triều xem cực khổ là rèn luyện, rèn luyện ý chí, rèn luyện kiên cường và cao ngạo.
Người đã lập chí, chắc chắn sẽ thành côngthân nơi ẩn dật, chí không dời.
Quân tử chí cao vời, cũng như hồng hạc cất cánh baychí hướng của Cố Tích Triều, là vĩnh viễn không từ bỏ.
Là ai đã từng nói, chim sẻ đậu dưới hiên nhà, hồng hạc bay lượn chín tầng mây?
Hồng hạc bay lượn chín tầng mây!
Thế nên Cố Tích Triều quyết định, tiếp tục chặng đường trốn chạy này.
——————
(1) Nhan Hồi là đệ tử tâm đắc nhất của Khổng Tử, sống cuộc sống đạm bạc khắc khổ, qua đời năm 40 tuổi Ngũ Liễu tiên sinh chỉ Đào Uyên Minh, nhà thơ thời đầu Nam Tống hai câu trên trích trong Điền Viên Lạc của Vương Duy, đời Đường
(2) không hiểu lắm, đoán ý là chí hướng cao xa, dùng khổ cực để rèn luyện ý chí.
Phần 2
Hoạn hải phù trầm tha nhân giá y thường
(Chìm nổi trong chốn quan trường chỉ đạt được hư vô)
Cố Tích Triều vẫn luôn muốn làm lại từ đầu.
Y không bỏ cuộc.
Cửu Hiện Thần Long đã làm quanít nhất, cũng là đã gia nhập quan trường, chốn quyền lực.
Tâm ta không ở giang hồ, chí của ta cũng không ở giang hồThích Thiếu Thương, tốt nhất ngươi nên giữ cho vững cái chức Ngự Tiền Thần Long Bổ Đầu của ngươi, đợi ta chiến thắng ngươi một lần.
Lúc đó Cố Tích Triều đã nghĩ vậyThích Thiếu Thương, cuối cùng ngươi cũng làm quan.
Thích Thiếu Thương liệu có còn là Thích Thiếu Thương không, Cố Tích Triều quả thật rất muốn biết.
Kẻ đã từng là hiệp khách giang hồ đó, khi bị trói buộc, mất đi tự do, liệu có thể tiếp tục làm Thích Thiếu Thương hay không.
Cố Tích Triều hiểu rất rõ, dù vứt bỏ tất cả ràng buộc giữa y và Thích Thiếu Thương, vứt bỏ tất cả mọi ân oán, y vẫn rất muốn biết, “Ngự Tiền” Thích Thiếu Thương có còn là Thích Thiếu Thương không, hay ít ra, có còn là Thích Thiếu Thương của trước kia.
Hắn từng chất vấn y về khát vọng đạt được công danh của bản thân y, nhưng hiện giờ, kẻ làm quan lại chính là hắn.
Trước đây, Cố Tích Triều từng là quan, Thích Thiếu Thương là giặc, còn hiện giờ, thật nực cười, Thích Thiếu Thương thành quan, Cố Tích Triều thành giặc.
Chìm nổi giữa quan trường, có bao bi thương, bao gian nan.
Y chưa từng nghĩ đến, Thích Thiếu Thương sẽ bước vào con đường đó.
Tuy rằng Thích Thiếu Thương vào Lục Phiến Mônnhưng điều đó có gì khác biệt sao?
Thời gian mùa hè dường như đi qua rất nhanh, ngắn ngủi khiến người ta trân trọng.
Thân thể lành lạnh ngày hè tiếp nhận một chút hơi ấm mà trở nên ấm áp hơn, rừng núi cây cối um tùm, thức ăn mùa hè cũng phong phú hơn.
Vậy nên mùa hè cũng trở thành một niềm vui.
Nhưng cuối cùng thì mùa hè cũng phải qua.
Thời khắc mùa hè kết thúc, Cố Tích Triều gặp phải một cuộc truy sát tàn khốc nhất từ trước đến giờ.
Nanh vuốt của Thái Kinh trải dài khắp từ phía bắc, bố trí mai phục, ở trấn nhỏ U Châu, Cố Tích Triều rơi vào một vòng vây nguy hiểm.
Cố Tích Triều vẫn rất cố chấp không chịu đi tìm một món binh khí vừa tay, cho nên y chỉ có thể dùng Ngọc Toái Chưởng cầm cự trong một thời gian dài.
Y bị thương rất nặng, xương sườn gãy, khi vội vàng bỏ chạy thì gặp phải một đoàn người đi đưa tang, giữa những bộ áo tang bằng vải bố trắng, thanh sam của y càng nổi bật.
Cố Tích Triều không ngừng ho ra máu, khung cảnh trước mắt mờ nhạt, ý thức dần dần yếu đi.
Y chưa từng chấp nhận từ bỏ, chỉ là y không còn không chế được thân thể của mình. Thân thể yếu đuối đã mất máu quá nhiều, cho dù y biết rõ nếu hôn mê thì ngay cả cơ hội để tỉnh lại cũng không còn.
Cuối cùng y vẫn ngất đi.
Thanh âm cuối cùng còn vọng vào tai là tiếng khóc đau đớn ai oán của đoàn người đưa tang, gần như khiến trái tim ngươi tan nát.
Đoàn người khóc tang đau thấu tâm can, chỉ có người thân mới có thể đau đớn đến vậy.
Lúc đó thậm chí Cố Tích Triều còn tưởng rằng, những khúc nhạc ai oán đó có lẽ cũng xem như là tiễn đưa chính y.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, y phát hiện có một lão phu nhân phúc hậu đang cẩn thận giúp y lau mồ hôi trên trán.
Lão phu nhân nắm tay y, dường như có ý an ủi y.
Lúc ấy trong lòng Cố Tích Triều cảm thấy một chút ấm áp.
Từ trước đến giờ, có ai từng đối xử với y như vậy?
Trong ký ức còn sót lại, ngoài Vãn Tình ra, chỉ có….Thích Thiếu Thương thôi.
Cố Tích Triều không thua kém người khác, y văn võ song toàn, hoàn toàn vượt hơn hẳn người khác, y thậm chí còn anh tuấn tiêu sái, phong độ hơn người.
Người đó khi gặp y lần đầu đã nói, vị thư sinh này dáng vẻ anh tuấn, khí vũ bất phàm.
Có điều, Cố Tích Triều không có cách nào khiến những người khác nảy sinh hảo cảm với mình.
Trong vô số năm trôi qua, người duy nhất đối tốt với y, tính thế nào đi nữa cũng chỉ có thê tử và kẻ thù của y.
Có lẽ chính vì sự xa cách và lạnh nhạt cùng tính cách cao ngạo của y, hoặc cũng có thể là thủ đoạn tàn nhẫn giết người không chớp mắt của y.
Tóm lại, có quá nhiều người không thích y, y cũng ngày càng tự tách biệt với người khác.
Y nhớ những ngày ở Liên Vân trại, Thích Thiếu Thương từng nói với y, nửa như vô tình, nửa như cố ý.
“Ngươi dường như không hề để tâm đến bất cứ điều gì, nhưng thật ra đâu mới là bộ mặt thật của ngươi?”
Khi Thích Thiếu Thương nói ra lời này, ánh mắt hắn tràn đầy hy vọng, Cố Tích Triều biết hắn đang cố gắng thấu hiểu y nhiều hơn.
Thật ra lúc ấy y rất muốn nói, ta sao có thể không quan tâm bất cứ điều gì, chỉ là, phải dùng ngươi làm bàn đạp mới có thể lấy được những gì mà ta muốn có.
Người ta nói, đã cô đơn thì sẽ càng dễ mỗi ngày một trở nên cô đơn hơn trước, cố chấp cô lập chính mình chẳng qua chỉ là đang tìm cách giấu đi sự yếu đuối của bản thân mà thôi.
Cho nên trong những ngày này, Cố Tích Triều phát hiện ra điều duy nhất còn lưu lại trong tim y, mãi mãi vẫn là hai người đó.
Thật ra y luôn ghi nhớ những ai đối xử tốt với mình, hơn nữa chưa bao giờ từng nghĩ đến sẽ quên đi.
Nhưng y lại tự tay hủy hoại bọn họđột nhiên y không muốn nghĩ nữa.
Trên con đường trốn chạy y vẫn luôn cảm thấy lạnh thấu xương, sau đó y nhận ra cái lạnh đó không chỉ là cái lạnh của trời đất, mà xuất phát từ chính trái tim mình.
Cảm giác lạc lõng và bất định, tất cả tất cả mang đến cho y chỉ một điều duy nhất, lạnh.
Những tâm trạng tiêu cực đó không ngừng cướp đi độ ấm thân thể y, nhân tình thế sự bạc bẽo như mảnh tơ mỏng manh, trên đường trốn chạy, nào có ai quan tâm đến sự ấm áp hay lạnh lẽo của một thư sinh.
Không ai quan tâm, y cũng không màng, không hy vọng, không cần đến.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa mở mắt đó, lão phu nhân có khuôn mặt nhân từ, bàn tay ấm áp cùng ánh mắt quan tâm đó quả thật đã sưởi ấm y.
Cái lạnh dù của thân thể hay xuất phát từ trong tim đều được xua đi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, y đột nhiên nhớ đến mẫu thân trong ký ức mơ hồ của mình.
Một hồng nhan tuyệt sắc đầy tài năng nhưng lại có thân thế bi thảm đã sớm tạ thế, Cố Tích Triều lúc ấy còn rất nhỏ, chỉ còn nhớ được bàn tay người rất ấm áp.
Y khép mắt lần nữa.
Khi không thể nhìn thấy, cảm giác càng trở nên rõ ràng.
Y muốn xác định lại lần nữa, liệu rằng đây có phải là sự thật hay không.
Lần thứ hai mở mắt, y nghe thấy lão phu nhân đang nói, “Con à, ngồi dậy ăn chút cháo đi.”
Một tiếng “con” nhân từ ấm áp khiến Cố Tích Triều cảm thấy rất tuyệt vời.
Lúc đó y chợt cảm thấy đói.
Tất cả các giác quan đều trở nên linh hoạt hơn, cơn đau nơi vết thương cũng giảm bớt, hô hấp cũng trở nên dễ dàng thuận lợi hơn. Tất cả đều nói lên rằng, y đã được cứu, tạm thời không còn nguy hiểm gì nữa.
Y dần dần nhớ lại tình cảnh cuối cùng trước khi hôn mê, sau đó quan sát xung quanhmột ngôi chùa cũ nát, ở một góc xa, những người vận tang phục đang nghỉ ngơi.
Ở góc ngoài phía tây có một cỗ quan tài.
Ký ức cũng đột nhiên sống lại, trước khi ngất đi gặp phải đoàn người đưa tang, y ngất đi giữa đám người đó.
Y đột nhiên ý thức được, là y đã làm lỡ tang sự của người ta, cũng là do bọn họ cứu y.
Y vùng vẫy định đứng dậy bái lạy, đồng thời cáo biệt bọn họ. Lúc ấy y nghĩ thuộc hạ của Thái Kinh sẽ nhanh chóng xuất hiện, nhưng người vô tội này sẽ bị bản thân liên lụy.
Cho đến khi y nhận ra bản thân đang nghĩ gì, y đột nhiên ngẩn người.
Cố Tích Triều không phải là kẻ xấu sao? Cố Tích Triều sau khi giết người vô số lại có thể nghĩ đến an nguy sinh tử của người khác?
Y đột nhiên cười, rất nhẹ, rồi cũng quyết định cáo biệt lão phu nhân.
Lão phu nhân nắm tay y, “Con à, con bị thương nặng lắm, tại sao phải đi? Con cứ nghỉ ngơi một thời gian đã.”
Cố Tích Triều rất thèm khát hơi ấm của mẫu thân truyền đến từ bàn tay, nhưng vẫn lắc đầu, “Phu nhân, tại hạ có kẻ thù, không thể ở lâu, e rằng sẽ liên lụy mọi người.”
Lão phu nhân này là người đầu tiên đối xử tốt với y, trên suốt quãng đường trốn chạy.
y không muốn bà cũng gặp nạn, y thật sự không muốn vậy.
Lão phu nhân vẫn nắm tay y, “Con à, chúng ta cũng nghĩ con bị kẻ thù truy sát, nên mới để con nằm trong quan tài, từ lâu đã tránh khỏi những kẻ đuổi giết đó, con không cần lo lắng.”
Cố Tích Triều nhìn cỗ quan tài, thì ra nó đã cứu y một mạngchỉ là, làm vậy khác nào đã vô lễ với người đã khuất?
Lão phu nhân lại hỏi, “Con à, kẻ thù của con là ai?”
Không rõ vì sao, Cố Tích Triều nói thật.
“Kẻ thù của tại hạ, là thái sư đương triều, Thái Kinh.”
Y nghĩ, nếu lão phu nhân sợ hãi, bản thân cũng có thể nhân đó mà rời điy không muốn một lão phu nhân phúc hậu nhường này bị tổn thương.
Trong tích tắc, sắc mặt lão phu nhân gần như tái trắng, cắn môi thật chặty giật mình, chỉ đành im lặng chờ bà bình tĩnh lại.
Qua một lát sau, lão phu nhân mới lấy lại được bình tĩnh, bà siết chặt bàn tay, “Con à, con có biết chúng ta là ai?”
Cố Tích Triều lắc đầu, trong lòng thầm suy nghĩ, bàn tay lão phu nhân rất mềm mại, toát ra khí độ phi phàm, tuyệt đối không phải là một người bình thường. Thương tích của y nặng đến vậy cũng được chăm sóc đến mức hô hấp bình ổn dễ dàng, đau đớn cũng giảm bớt nhiều, chắc chắn những người theo cùng cũng không phải bá tính bình dân.
Lão phu nhân chỉ bình thản nói, “Ngự SửTrung ThừaTrương Khắc Công, chính là tướng công ta.”
Cố Tích Triều lặng người, sau đó y hiểu ra, vì sao lão phu nhân vừa nghe thấy tên Thái Kinh đã nghiến răng căm hận.
Ngự SửTrung ThừaTrương Khắc Công, tính cách thẳng thắn, làm quan thanh liêm, đã từng cùng vớiTrung Thừa Thạch Công Bật cáo tội Thái Kinh, khiến Thái Kinh bị bãi quan, cho về Hàng Châu. Sau đó khi Thái Kinh quay lại làm quan liền lập tức bãi chứcTrương Khắc Công, tiếp đó là biếm chức một người họ hàng củaTrương Khắc Công, cũng là một trung thần nổi danhTrương Thúc Dạ, đuổi về kho lương thảo ở Tây An Châu. Lúc này Thái Kinh vẫn chưa hả giận, trong thầm cho người giết hại cả nhàTrương Khắc Công.
CònTrương Khắc Công làm quan liêm chính được lòng dân, nhờ có bách tính bảo hộ, mang theo gia quyến bỏ chạy, hành tung bất định.
Thì ra, bọn họ chạy đến U Châu.
Cố Tích Triều cảm thấy chua xót“Trương phu nhân, Trương đại nhân……thế nào rồi? linh cữu này……”
“Lão gia thân mang trọng bệnh, hôn mê bất tỉnh, linh cữu này là nơi ông ấy lánh thân.”
Thì ra Trương gia dùng cách này, giả đưa tang che mắt mọi người, gian nan trốn chạy.
Cố Tích Triều đứng lên bái tạ, “Cảm tạ Trương phu nhân ra tay cứu mạng!”
Trương phu nhân vội vàng đỡ y dậy, “Con à, kẻ thù của chúng ta đều là lão tặc Thái Kinh, con không cần khách sáo, đây cũng là duyên phận của chúng ta. Con cùng đi với chúng ta đi.”
Hiện giờ Trương gia muốn đi Tây An Châu.
Bọn họ trốn đến chỗ củaTrương Thúc Dạ.
Lang thang đã lâu, Trương gia quyết định đi Tây An Châunơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hơn nữa bệnh tình của Trương đại nhân cũng không cho phép tiếp tục phiêu bạt.
Có lẽ không ai nghĩ rằng,Trương Khắc Công sẽ đến nơi huynh trưởng mình bị lưu đày, thêm nữa, Tây An Châu hoang vu hẻo lánh, lại cách xa kinh thành, trời cao hoàng đế ở xa, đích thực là nơi tốt nhất để trốn tránh.
“Con à, cùng đi với chúng ta đi.”
Trương phu nhân nghe Cố Tích Triều bảo rằng tên y là “Cố Nghênh Phong”, nhưng bà vẫn cố chấp gọi y là “con”.
Cố Tích Triều cũng rất quý trọng tình cảm trong mỗi tiếng gọi đó, cách gọi này khiến y nhớ đến mẫu thântuy rằng đó là việc từ rất lâu rất lâu trước đây.
Y không cố ý giấu Trương phu nhân, y chỉ lo rằng bọn họ đã từng nghe đến ba chữ “Cố Tích Triều”.
Những điều liên quan đến Cố Tích Triều lưu truyền trên giang hồ đều là những lời tàn độc nhất.
Cố Tích Triều không phải là người để tâm đến cách nghĩ của kẻ khác, nhưng lần này y lại không muốn nhìn thấy biểu cảm cùng ánh mắt của Trương phu nhân sau khi biết được hàm ý ẩn trong ba chữ “Cố Tích Triều”.
Y chỉ nói rằng, con đường làm quan không thuận lợi, đắc tội Thái Kinh, bị lão truy sát.
Trương phu nhân cũng không hỏi nhiều, chỉ bình thản thốt ra mấy chữ tràn đầy đau thương khiến Cố Tích Triều chấn kinh.
“Đừng bước vào quan trường!”
Cố Tích Triều lặng người.
Từ cổ chí kim, nam nhi đều mong được kiến công lập nghiệp, lấy thành vương thành tướng là lý tưởng. Bước vào quan trường là tâm nguyện và chí hướng của y.
Cho dù hiện giờ y đang trốn chạy, ý nghĩ này vẫn không bao giờ thay đổi. Y vẫn đang kiên trì, vẫn tin tưởng rằng sẽ có một ngày nào đó, ước nguyện sẽ thành hiện thực.
Có thư sinh nào trở thành vương hầu?
(trích Nam Viên Thập Tam Thủ – Kỳ Ngũ của Lý Hạ, đời Đường)
Y muốn vận quan phục, muốn vào đại điện, muốn đường hoàng uy vũ mà bước, muốn được bách tính hoan hô ca ngợi, muốn cưỡi ngựa tốt một ngày chạy ngàn dặm.
Đây là giấc mộng của bất cứ nam nhi nào, đương nhiên cũng là giấc mộng của Cố Tích Triều!
Thế nhưng Trương lão phu nhân, người nhà của một viên quan, lại dùng chính những gì bà từng trải nghiệm mà nói với y một câu nói bi thương đau đớn.
“Đừng bước vào quan trường!”
Lần đầu tiên Cố Tích Triều cảm thấy hoảng loạn.
“Quan trường chìm nổi, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, không ngày nào yên bìnhtrừ khi ngươi là đồng bọn của đám quyền thần đang thao túng, muốn làm thanh quan trong triều đại gian thần lộng hành, vua tin lời nịnh hót như hiện giờ là không thể nào.”
Lão phu nhân dường như đang rơi lệ.
“Chỉ có điều, nam nhi có chí, chẳng lẽ không thể tận trung báo quốc?” Cố Tích Triều có chút mơ hồ, tuy rằng chỉ trong một tích tắc.
Trương phu nhân thở dài, “Nếu đây là thời thịnh thế an bình, hoặc giả có nhiều hiền thần, dù là máu chảy đầu rơi cũng không đáng tiếc. Tiếc rằng trong triều đại này, hoàng đế này, muốn làm quan chỉ có hai kết cục, không có kết cục thứ ba!”
Ngừng một lát, bà chậm rãi nói tiếp, “Thứ nhất, ngẩng đầu đứng thẳng, chỉ có cái chết, một đời công danh sự nghiệp hiển hách cuối cùng cũng rơi vào kết cục thê thảm, trở thành bàn đạp cho đám tham quan. Thứ hai, tự nhuộm đen bản thân, cúi đầu khuất phục, trở thành gian tặc, đổi lấy thiên hạ đại loạn, thế sự đảo điên, dân chúng cùng cực!”
Lời của Trương phu nhân, từng chữ từng chữ dội vào tai Cố Tích Triều.
Y chua chát hỏi lại, “Chẳng lẽ không thể có kết cục thứ ba sao?”
Khi ấy y nghĩ đến Gia Cát và Tứ Đại Danh Bổhiện giờ còn thêm một Thần Long Bổ Đầu.
Y cũng không biết vì sao bản thân lại đột nhiên nghĩ đến bọn họ.
Lão phu nhân lắc đầu, “Loại người thứ ba đang đứng giữa thế cục gian nan hiểm trở nàybọn họ đã sinh nhầm thời đại.”
Thời đại này, sai rồi.
“Con à, cho ta nói với con một lời tâm huyết, thời đại này, nên hủy, chứ không nên giữ.”
Một người thuộc về gia tộc thanh quan cả đời, sau khi trải qua sự chìm nổi chốn quan trường cùng tướng công, cuối cùng nói ra điều đó.
“Quan trường rộng vô biên, không bằng trải qua một cuộc sống bình lặng yên ổn dưới Nam Sơn, cũng không bằng sống trong giang hồ tâm tự tại, hào khí sảng khoái với men rượu! Con à, thời đại này, sai rồi!”
Lời của Trương phu nhân vẫn còn vang vọng trong tai Cố Tích Triều.
“Thiên hạ này, hoàng đế này, vì sao còn phải giữ?”
Nếu không nhìn thấu hết sự lạnh nhạt của cuộc đời, không chịu đựng oan khuất và tủi nhục, thật sự thất vọng trước thời đại này, một nữ nhân như bà sao có thể nói ra những lời như vậy.
Ngày hôm đó Cố Tích Triều trằn trọc thao thức, không thể ngủ được.
Y đột nhiên muốn hỏi Thích Thiếu Thương, một Thích Thiếu Thương đã bước vào quan trường.
“Ngươi có cảm thấy như vậy không? Thời đại này, không nên giữ, mà nên hủy?”
Phần 3
Vu hạo ca cuồng nhiệt chi tế trung hàn
(Giá lạnh trong tiếng ca rực cháy)
Đường đến Tây An Châu, cuối hè chuyển giữa thu.
Cố Tích Triều cũng thay tang phục, lẩn tránh trong đám người giả đưa tang, dọc đường bình an vô sự.
Có lẽ vì cảm thấy đây là việc không lành, không ai chú ý đến đoàn người đưa tang. Người trên đường tự tránh đi, để đoàn người đi qua.
Đây là lần đầu tiên Cố Tích Triều đi xa như vậy.
Đi bộ.
Không phải cưỡi trên lưng ngựa truy sát ngàn dặm, đây là lần đầu tiên Cố Tích Triều thật sự bước từng bước trên con đường dưới chân.
Lần đầu tiên y tĩnh tâm, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.
Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm.
Quả thật Cố Tích Triều đã tận mắt nhìn thấy trên con đường dài thăm thẳm này những thứ mà sách không thể cho y thấy.
Y nhìn thấy, không phải là vài tên tham quan, vài gia đình bị đàn áp và bóc lột.
Trên con đường dài này, tất cả đều là bách tính bị quan lại áp bức, bọn họ bị đùa giỡn trong bàn tay đám quan lại, không có tôn nghiêm cũng không còn muốn phản kháng, thậm chí không có chỗ dựa để sống tiếp.
Cố Tích Triều cảm thấy toàn thân lạnh băngvừa cảm thấy đau lòng trước cảnh bất hạnh, vừa cảm thấy phẫn nộ dâng trào.
Có lẽ, thật sự là như vậy.
Không phải giữ, mà là hủy.
Giữ lại hoàng đế thế này để làm gì? Giữ lại giang sơn thế này để làm gì? Giữ lại những đạo lý đã bị vẩn đục thế này để làm gì?
Y cố gắng kiếm chế ý muốn ra tay giúp đỡ, bởi vì y hiểu rằng, sự kích động của bản thân đôi khi có thể đổi lại bất hạnh cho Trương gia.
Y đột nhiên nhớ đến Thích Thiếu Thương.
Hắn chẳng phải “Ngự Tiền Thần Long Bổ Đầu” sao? Danh bổ của Gia Cát chẳng phải là “tà ma không thể ngăn cản” sao?
Nhưng hiện giờ ngươi đang ở đâu? Ngươi có nhìn thấy những bá tính vô tội này bị áp bức không?
Ngươi đang ở đâu? Tên khốn ngươi đang ở đâu?
Ngươi còn không bằng một tên tiểu nhân như ta!
Trong lòng Cố Tích Triều chưa bao giờ nổi sóng to gió lớn như thế này.
Chí hướng mà y đã ôm ấp trong tim từ nhỏ, trong thời khắc hiện thực nhất này đột nhiên bị dao động.
Đó là sự khắc nghiệt khi giấc mộng bị đập vỡ.
Nhìn lầu cao được xây dựng lên, nhìn nó phồn vinh thịnh vượng, rồi lại chứng kiến nó sụp đổ.
(trích Đào Hoa Phiến của Khổng Thượng Nhậm, đời Thanh)
Khoảnh khắc lầu cao sụp đổ ấy không chỉ là đánh mất lòng tin.
Đời người mấy độ thu về.
Hiện giờ, chính là thu.
Cuối thu rồi.
Tây An Châu gần ngay trước mắt.
Trương đại nhân đột nhiên tỉnh lại.
Trương đại nhân vừa ngồi dậy trong quan tài có sắc mặt tiều tụy, môi trắng nhợt nhạt, khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Cố Tích Triều cũng giật mình, một lát sau mới bình tĩnh lại.
Y có dự cảm không lànhtừ trong mắt Trương đại nhân tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Một loại ánh sáng trong suốt, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài bệnh tật của ông.
Điều này chỉ càng làm người khác càng thêm lo âubởi vì chỉ có một cách duy nhất để giải thích.
Hồi quang phản chiếu.
Tuy rằng y chưa từng quen biết với vị Trương đại nhân cương trực thẳng thắn này, nhưng y đã từng nghe qua chuyện về ông.
Dám dũng cảm bất chấp cái chết đứng lên tố cáo kẻ đứng đầu sáu tên tham quan lộng quyền lại được hoàng đế yêu thích nhất – Thái Kinh, một người như vậy xứng đáng để bất cứ ai khác khâm phục.
Tuy Cố Tích Triều đã làm những việc mà nhân sĩ giang hồ cho là sainhưng trong lòng Cố Tích Triều hiểu rõ cái gì là đúng.
Y đột nhiên cảm thấy đau buồn, chỉ hy vọng những gì y đoán không phải là thật.
Nơi này chỉ còn cách Tây An Châu không quá trăm dặm, rất nhanh, thật sự rất nhanh.
Rất nhanh nữa Trương đại nhân sẽ được gặp huynh trưởng của ông, bọn họ làm quan nhiều năm, tình cảm lúc nào cũng rất tốt, cùng vượt qua khó khăn hoạn nạn, kiếp nạn lần này khiến họ phải mỗi người một đường, kẻ lưu lạc người trốn chạy, vừa chia tay đã là mấy năm đằng đẵng.
Khi Trương đại nhân tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là, “Đến Tây An Châu chưa?”
Ông đang nhớ, ông đang nhớ huynh trưởng của ôngmấy năm không gặp, huynh trưởng sống ở nơi hoang vu kẻo lánh này, sức khỏe thế nào? Tâm trạng thế nào?
Trương phu nhân khẽ nói, “Lão gia, còn gần trăm dặm đường nữa, ông nghỉ ngơi thêm một lát, sắp đến rồi.”
Khi Trương phu nhân nói chuyện, bà cũng đang cố kìm nước mắtCố Tích Triều hiểu rõ, mọi người đều biết, một lão nhân đột ngột tỉnh lại, thân thể yếu ớt nhưng ánh mắt sáng ngời có ý nghĩa gì.
Đại phu của Trương gia vội vàng tiến đến bắt mạch, ánh mắt của Trương đại nhân phát ra ánh sáng mạnh hơn cả những thiếu niên trẻ tuổi.
Ông vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên huynh trưởng, sau đó đột nhiên trào nước mắt.
“Nghĩ ta đây cả đời làm quan thanh liêm, tận trung báo quốc, vì nước vì dân, cuối cùng đổi lại được một kết cục thê thảm nhường này. Lại còn liên lụy cả gia quyến và huynh trưởng……..”
Lão nhân tóc bạc trắng chưa từng rơi lệngười ta nói nam nhi chỉ chảy máu không rơi lệ, lão nhân này cả đời chính trực thanh liêm, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, lần đầu tiên òa khóc như một đứa trẻ.
Những người khác đều khóc theoCố Tích Triều đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Ở nơi hoang vu tiêu điều gần biên ngoại này, chỉ còn trăm dặm đường nữa là có thể được gặp lại huynh trưởng của ông, lão nhân mệt mỏi cuối cùng cũng nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.
Ông chỉ muốn gặp lại huynh trưởng lần cuối, con đường dài trăm dặm dưới chân ông vốn không là gì.
Một người cả đời trung thành, rốt cuộc đã làm sai điều gì, mà phải gánh lấy kết cục này.
“Ta không hổ với nước, không thẹn với vua, không làm trái với lương tâm của chính mình, ta chỉ mong thiên hạ tốt đẹp hơn một chút……..”
Lão nhân chưa kịp nói hết, đã không còn sức lực để nói tiếp nữa.
Cố Tích Triều cố gắng không rơi lệnước mắt là thứ không nên có quan hệ với y.
Y chỉ đứng đó, nhìn trời, bàn tay siết chặt, ngón tay trắng nhợt.
Người ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt sẽ không dễ dàng rơi xuống.
Vậy nên nước mắt y thật sự không rơi xuống.
Cố Tích Triều đột nhiên có cảm giác lạc lõng và hoang mangcảm giác khi không thể xác định được phương hướng.
Cố Tích Triều luôn luôn biết rõ bản thân nên bước trên con đường nào, y nhìn thấy rất rõ ràng. Cho dù phải gánh chịu đả kích to lớn như thế nào, sau khi sắp xếp lại tâm trạng của mình, y vẫn nhận rõ con đường của chính mình.
Nhưng khi có một sự thật, một sự thật rất tàn khốc rất chân thực hiện ra trước mắt y, nó mang theo một cảm giác mang tên “không cho phép ngươi không tin”.
Đó chính là khi lý tưởng sụp đổ.
Cố Tích Triều dùng hết sức lực toàn thân, kìm nước mắt lạinhưng cuối cùng vẫn là hương vị đắng chát.
Cay đắng của thời đại.
Lần này, không cần dùng khúc nhạc đưa tang ai oán để che giấu tung tíchmột lão nhân trung thành đã rời bỏ thế gian trong một ngày cuối thu.
Lần này, nước mắt là thật.
Lần này, tất cả mọi người khóc thương trong buổi sớm trong lành.
Bọn họ thổi khúc “Tòng Quân Hành” của Lý Thái Bạch.
(tức Lý Bạch)
Từ ngày đầu quân năm ấy, Trương Khắc Công dang tiếng hiển hách, tự do tự tại đổi lấy một cái chết ở nơi đất khách quê người, thậm chí không thể nhìn mặt huynh trưởng lần cuối.
Nhưng cho dù thế nào, Trương Khắc Công vẫn luôn yêu thích khúc nhạc này, bài thơ này.
“Tuyết tháng năm trên Thiên Sơn lạnh thấu trong tim, hoa xuân từ lâu đã úa tàn.
Tiếng sáo vang ẩn chứ nỗi lòng lưu luyến, mùa xuân mãi mãi không đến.
Buổi sớm chiến đấu cùng tiếng trống vàng dồn dập, đêm đến gối trên roi ngựa chìm vào giấc ngủ.
Nguyện dùng thanh gươm bên mình, giết giặc Lâu Lan.”
(Tái Hạ Khúc Kỳ Nhất – Ngũ Nguyệt Thiên Sơn Tuyết của Lý Bạch, đời Đường)
Nước mắt của Trương lão phu nhân gần như đã cạn, nhưng bà vẫn cố chấp không ngừng ngâm thơ.
“Nguyện dùng thanh gươm bên mình, giết giặc Lâu Lan……….”
Nhưng Cố Tích Triều biết, trong lòng Trương đại nhân chắc chắn có nhiều oan khuất.
Chết trên sa trường, có thể bảo vệ quốc gia.
Còn cái chết thế này, gọi là “trung” sao?
Trung với nước hay trung với vua? Bảo vệ điều gì? Lão nhân này trước khi lâm chung, liệu có nghĩ thông?
Khúc nhạc ai oán dần biến thành khúc ca hào hùng, từ ngày đến đêm, tiếng ca vang vọng rựa cháy, lưu lại trên con đường dài trăm dặm nỗi bi ai của một con người chân chính, trung thành.
Ông chỉ muốn thế gian này tốt hơnnhưng thời đại này, đến khi nào mới có thể tốt hơn?
Cố Tích Triều không thể quên, câu nói cuối cùng của ôngcâu nói đó cả đời mãi mãi tồn tại trong ký ức của y.
Tây An Châu gần trong vài tấc.
Cố tĩnh chi yên hầu, cam lương chi khâm đáitrong từng câu chữ trong sách sử Tây Hạ đều ẩn chứa sự hoang vu của vùng đất này.
Sau lưng là Thiên Đô sơn, phía trước là Tiêu Hoàng xuyên, từng có một dân tộc hào hùng sinh sống trên mảnh đất này.
Liệu có thể nhìn thấy dấu tích của hoàng đế anh tuấn ngày nào cùng tình nhân dạo chơi trên lưng ngựa nơi đây?
Nhưng tất cả những điều này đều chỉ là truyền thuyết, đều là câu chuyện lưu truyền qua nhiều thế hệlà chuyện, nên đều trở nên tươi đẹp, đều hấp dẫn.
Tây An Châu của hiện thực, nơi huynh trưởng củaTrương Khắc Công làTrương Thúc Dạ đang cư ngụ, lại là một vùng đất hoang tàn, gió cát mịt mù.
Cố Tích Triều cảm thấy rất quen thuộc.
Đúng vậy, y cũng đã từng đến một nơi như thếnhững vùng đất rất giống nhau.
Dường như biên quan đều là như vậy, lạnh lẽo và hoang vu, không một bóng người.
Nơi ấy, là nơi đầu tiên mang đến cho một người sinh ra và lớn lên ở Giang Nam như y cảm giác hùng vĩ bao lathì ra đó chính là biên quan.
Nam nhân phải chăng nên đến nơi này, thu phục biên cương hẻo lánh?
(trích Nam Viên Thập Tam Thủ – Kỳ Ngũ của Lý Hạ, đời Đường)
Nơi ấy là Liên Vân trại, nơi ấy đã từng có một Thích Thiếu Thương.
Nhưng nơi này, nơi được gọi là Tây An Châu, nó không có sức sống như Liên Vân sơn thủythứ nó có được, chỉ là oan khuất ngưng kết phủ đầy trời đất.
Bị lưu đày đến noi này, đường đường một vị quan triều đình lại trở thành một tội nhân khiếp nhược.
Lá du rơi trong đêm lạnh chốn biên quan phủ sương, vầng trăng cô độc trong khúc nhạc giữa chốn hoang vutrong lòng lão nhân đó thật ra đang nghĩ gì?
(trích Thính Hiểu Giác của Lý Ích, đời Đường)
Nhất định là nhớ mong sâu sắc huynh đệ của mình.
Nhớ mong, nhưng không thể gặp lại.
Từ nay trời đất cách biệtCố Tích Triều không biết, khi người nọ nhận được tin tức huynh đệ đã chết sẽ có tâm trạng đau đớn đến nhường nào.
Hỏi trời cao vì sao nhất định phải tổn thương những con người này nặng nề đến vậy?
Thiên hạ nàyCố Tích Triều cảm thấy trong lòng mang nặng sự phiền muộn, đau đớn đó không thể cởi bỏ trong chốc lát.
Y đang nghĩ, làm thế nào để an ủi người kia, làm thế nào học được sinh tồn ở nơi này.
Từ nay về sau, mỗi khi chìm vào giấc ngủ trong đêm sâu, sẽ chỉ có gió lạnh cùng đại mạc biên quan, vĩnh viễn không còn khung cảnh gảy đàn múa kiếm, cùng hâm rượu trên bếp lò ấm áp, biên quan từ đó, chỉ có cô độc và cô độc.
Nhưng y vẫn chưa nghĩ ra nên dùng những lời nói gì để an ủi, nên dùng tâm trạng gì để đối mặty đã nhìn thấy Hoàng Bảng trước cổng Tây An Châu, cùng với những quan binh đang tiến đến.
“Ngự Sử Trung Thừa Trương Khắc Công, từng lộng ngôn vu cáo trung thần, sau khi bãi quan vẫn không biết hối cải, tung tin đồn khắp nơi, bất trung với nước, bất trung với vua, tội đáng chết ngàn lần, nay phán tội chết toàn gia, lập tức xử trảm!”
Cố Tích Triều lại cảm thấy lạnhsự ấm áp mà Trương lão phu nhân cho y trong thời gian này, trước thời tiết lạnh lẽo này, trước triều đại lạnh lẽo này, hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó, chỉ là lạnh buốt tận xương tủy.
Luồng khí lạnh này, chậm rãi thấm vào xương cốt toàn thân, khiến y gần như không thể thở được.
Thì ra, đến cuối cùng, Trương đại nhân vẫn là người không biết gì.
Thì ra, thanh liêm một đời, chinh chiến một đời, đến cuối cùng, ngay cả một chữ “trung” cũng không có được.
Trên con đường này, tiếng ca rực cháy đã không thể sưởi ấm trái tim y nữaCố Tích Triều hoàn toàn, lạnh đến thấu xương.
————————
Phần 4
Hạo khí trường tồn dư dữ nhữ giai vong
(Ta và ngươi cùng chết, hào khí vẫn còn mãi)
Không phải là áp giải về kinh, mà là lập tức xử trảm…….hoàng đế, hoặc có lẽ là Thái Kinh đã nóng lòng đến mức này, muốn giết toàn gia một trung thần.
Bi thống, không phải vì cái chết cận kềvua muốn thần chết, thần không thể không chết.
Bi thống, vì cảm giác bị hủy diệttinh thần và niềm tin đều sụp đổ.
Thì ra, vì Triệu gia các ngươi cống hiến một đời, kết quả, lại là thế này, là thế này…….
Trương lão phu nhân đột nhiên bật cười.
Một nụ cười thê lương mà Cố Tích Triều chưa từng nhìn thấy lần nào trong đời thì ra khi trái tim bị tổn thương đến tận cùng, sẽ không muốn khóc, mà muốn cười.
Cười thế giới này không ngờ lại đáng cười đến thế, gian thần lộng quyền, trung thần chết thảm.
Cười thiên hạ này không ngờ lại đáng hận đến thế, vua không ra vua, thần không ra thần.
Cười thời đại này không ngờ lại đáng thương đến thế, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nụ cười biểu hiện sự tuyệt vọng cùng cựcbi thảm, trung liệt, nỗi bi thương không thể thốt nên lời.
Một chữ bi thương đâu thể nói hếtbởi vì trái tim đã tan vỡ thành từng mảnh.
Cố Tích Triều siết chặt bàn tay, trong lúc này, y thật sự rất muốn giết người.
Thật ra trong lòng Cố Tích Triều hiểu rất rõ, tuy rằng y giết người không chớp mắt, nhưng không lần nào có khát vọng giết người mãnh liệt.
Y chỉ là đang giết người, cũng không ít khi cảm thấy bản thân như một con rốiy biết rõ, bản thân lúc đó chỉ nhìn thấy con đường phía trước mà y vẫn tưởng rằng tràn đầy ánh sáng.
Đối với y lúc ấy, giết người chỉ là hành động vô cảm, trong lòng không một gợn sóng. Dường như y chỉ biết rằng, giết những người này, sống hết những ngày này, sau đó y có thể bước trên một con đường mới.
Còn ngay trong lúc này, y nhìn thấy bàn tay siết chặt của mình sắp chảy máu.
Y khát khao muốn thấy máu, muốn giết tên quan sai đang đọc hoàng bảng, kẻ mà ngay sau đó một tích tắc sẽ lấy mạng người của Trương gia. Y muốn lập tức dùng một quyền đập nát đầu kẻ đó, để hắn chết ngay tại chỗ.
Y muốn giết người, thoải mái giết người, giết tất cả những kẻ uy hiếp đến tính mạng Trương gia.
Nhưng y lại chỉ có thể siết chặt nắm tay của mình, để mặc máu chảy không ngừng, nước mắt gần như trào ra.
Hận, đau, muốn đẩy kẻ khác vào chỗ chết đến vậy.
Phải làm thế nào để xóa hết tất cả, làm thế nào để xem tất cả là một giấc mộng?
Hơi ấm của mẫu thân, là điều mà y khát khao ngay cả trong giấc mộngsao có thể biến mất chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nhường này được?
Y chưa từng khát khao có được sức mạnh như lúc nàyy muốn có công danh, muốn có quyền lực, khát khao được bay. Thậm chí ý đã từng làm những việc như thế, cướp đoạt rất nhiều sinh mạng vô tội, nhưng chưa lần nào y khát khao có được sức mạnh tuyệt đối như lúc này.
Trong khoảnh khắc ấy một ý nghĩ hiện lên, Thích Thiếu Thương, nếu ngươi vẫn là thổ phỉ thì tốt biết bao.
Nếu ngươi vẫn còn là thổ phỉ, nếu ngươi vẫn còn là tên thổ phỉ nơi biên quan ngày đó, nếu ngươi vẫn còn lại đại hiệp trên giang hồta thật sự muốn để ngươi có mặt tại đây, cùng ta cứu giúp những con người vô tội đáng thương này.
Ta chấp nhận từ nay trở thành giặc cỏtrong lúc này Cố Tích Triều thật sự rất cần Thích Thiếu Thương.
Nhưng mà, Thích Thiếu Thương đã thành Thần Long Bổ ĐầuThích Thiếu Thương đang ở Biện Lương xa xôi.
Đột ngột, máu tươi cuộn trào trong ngực, tràn ra khỏi khóe môiy lại nghĩ đến, ngày đó khi Thích Thiếu Thương bị truy sát, mắt thấy huynh đệ của mình bị y giết chết, liệu có phải hắn cũng thổ huyết thế này?
Hương vị mặn mặn tanh tanh của máu càng kích thích khát vọng được giết ngườikhát máu, Cố Tích Triều chưa từng phát hiện ra bản thân y khát máu như vậy.
Đôi mắt y gần như trào ra huyết lệy muốn ra tay.
Y không muốn lão phu nhân chết, cho dù đó chỉ là sự vùng vẫy trong tuyệt vọnglần đầu tiên Cố Tích Triều không hề tính toán, làm vậy sẽ phải nhận lấy hậu quả gì, làm vậy sẽ mang lại bao nhiêu nguy hiểm cho chính mình.
Y chỉ muốn cứu người y muốn cứu, y chỉ không muốn lão phu nhân đang ở bên cạnh chết đi.
Còn ai đối tốt với y, còn ai cho y hơi ấm nữa.
Trong chính lúc đó, tay y được nắm lấy một cách nhẹ nhàngvẫn là hơi ấm quen thuộc đó, một người cho y rất nhiều hơi ấm, một người giống như mẫu thân.
Tiếng nói trầm thấp truyền đến tai, thốt ra những lời đau lòng.
Mỗi chữ đều rất tàn nhẫn, nhưng lại rất đau đớn.
“Ngươi không phải người của Trương gia, mau đi!”
Trong thời khắc nguy hiểm, lão phu nhân vốn nhân hậu hiền từ, ấm áp nói ra lời lẽ sắc bén đó, không hổ là nữ trung hào kiệt, dùng hết sức lực đẩy Cố Tích Triều ra khỏi nhóm người Trương gia.
Sau đó, y nhìn thấy bà lao về phía quan sai, cướp lấy hoàng bảng.
Trước tình cảnh hỗn loạn, quan binh không hề nghĩ đến hoàng bảng sẽ bị cướp điTrương phu nhân không ngần ngại xé nát nó.
Một thanh kiếm đâm đếnCố Tích Triều lại nghe lão phu nhân kêu lên.
“Không phải người của Trương gia ta, mau chạy!”
Cố Tích Triều tung người nhảy lên, trước khi biến mất trong đám đông vẫn không kìm lòng được ngoảnh đầu nhìn lại.
Máu chảy ào ạt trước ngực Trương lão phu nhân, ánh mắt bà tuyệt vọng, nhưng lại có thêm chút an ủi.
Trong đám người hỗn loạn tràn ngập tiếng than khóc, tiếng kêu gào, và cả tiếng quan sai dùng gông khóa những “tội nhân” của Trương gia lại, hoàn toàn cắt đứt khả năng suy nghĩ của Cố Tích Triều.
Y chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng của Trương lão phu nhân trước lúc chết.
“Ta có thành quỷ cũng không buông tha các ngươi! Nguyện hào khí vĩnh viễn trường tồn! Ta cùng các ngươi chết!”
Lúc ấy Cố Tích Triều nhận ra, nước mắt của mình màu đỏ tươi.
Thật ra đó là máu, hay là lệ?
Bàn tay đang nắm chặt của y đột nhiên buông lỏng.
Trong thời đại đáng nguyền rủa này, ai còn có thể tấu khúc nhạc hào hùng.
Trong thời đại mà không ai có thể hít thở được.
Tây An Châuthì ra, dù ngươi rộng lớn, hoang vu, xa xôi ngàn dặm cũng không thể thu nhận một trung thần hàm oan.
Lúc ấy Cố Tích Triều giật mình cảm thấy, trời cao đất rộng đã không còn chỗ để y dung thân.
Trong hủy diệt và vô vọng, lúc này, y chỉ mong bản thân không phải nhìn thấy bất cứ điều gì.
————–
Ngày hôm đó, hoàng hôn đại mạc đỏ rực như máu.
Ngày cuối thu đẫm máu, Cố Tích Triều nhìn thấy, hơi ấm mà y khó khăn lắm mới tìm thấy bị đao phủ chặt đứt.
Tây An Châu phảng phất mùi máu ta nồng khiến người ta buồn nôn.
Y đứng trong đám đông, nghe Giám Trảm Quan đọc tên từng người già trẻ lớn bé của Trương gia, nhìn thi thể không đầu của họ, không thể rơi lệ nữa.
Hào khí liệu có thể trường tồn.
Hơi ấm, còn có thể tìm lại không.
Tất cả đều mất đi rồi? Tất cả, phải chăng sẽ không giờ tìm lại được.
Ai có thể cho y câu trả lời.
Y không quên được lời lão phu nhân nói, “Ta và ngươi cùng chết!”
Vậy nên ngày hôm đó, Cố Tích Triều quyết định, quay lại Biện Lương.
Phần 5
Cổ kim thùy tri anh hùng thị bạch thân
(Cổ kim ai biết anh hùng một thân đơn độc)
Cố Tích Triều đột nhiên cảm thấy, cái gọi là trốn chạy, chẳng qua là một cuộc hành trình từ tây sang đông, từ bắc xuống nam.
Chỉ là, trong cuộc hành trình này có quá nhiều đau đớn và mâu thuẫn.
Thật ra Cố Tích Triều luôn là một người biết rõ bản thân muốn làm gìsau khi trải qua vô số cảnh còn người mất, y phát hiện bản thân đột nhiên cảm thấy mơ hồ.
Có lẽ, là vì gặp được người khiến y thay đổi cách nghĩ.
Chỉ tiếc, những người đó đều đã không còn.
Mùa đông phía bắc chỉ có gió
Lậu hạng an khuất hồng hạc chi chí tai
(Người mang chí lớn ẩn thân nơi ngõ nhỏ)
Một chén cơm, một muôi nước, nơi ngõ nhỏcó gì là không vui.
Cố Tích Triều hiện giờ đang ở trong ngõ nhỏ.
Mùa hè gió thoảng, nước trong giếng có vẻ không được sạch.
Cố Tích Triều có chút chán ghét cúi đầu nhìn nước giếng đầy cỏ dại, cuối cùng vẫn quyết định uống.
Tháng ngày trốn chạyđiều mà ngươi không có tư cách làm nhất, chính là chọn lựa.
Cố Tích Triều chưa từng sống qua một ngày tốt đẹp.
Y vẫn luôn thích sạch sẽ.
Muốn sạch sẽ, chỉnh tề, chỉ là yêu cầu tối thiểu nhất, cơ bản nhất của y.
Nhưng khi con người ở vào hoàn cảnh ngay cả tính mạng cũng không thể nắm chắccũng chính là lúc không còn để tâm nhiều được như thế.
Cố Tích Triều không phải tên ngốc, nên y sẽ không như cổ nhân thà chết không uống một giọt nước có cỏ dại.
Còn sống, mới còn có cơ hội có được những thứ khác.
Đây là năm thứ hai trốn chạy, y đã từng bước thích ứng với một số việc.
Ví như cơm ăn bữa nào lo bữa ấy, hay ví như ngay cả nhu cầu cơ bản nhất cũng không thể đảm bảo.
Mùa hè vẫn còn dễ chịu, dùng nước sông ban đêm tẩy rửa thân thể, cũng coi như là một sự thư giãn.
Thanh y trên mình đã rách vài chỗ, không có tiền mua áo mới, nhân trời đêm mà thanh tẩy, thay bằng hoàng sam bên trong.
Cách duy nhất nuôi sống bản thân là bán tranh và chữ, tháng ngày mai danh ẩn tính có bao nhiêu tủi nhục.
Tranh là tranh đẹp, chữ là chữ tốt, nhưng vì không có tên tuổi mà giá tiền bị giảm rất nhiều.
Cố Tích Triều cũng không buồn tính toán.
Ngoài việc buộc phải đến thị trấn bán tranh chữ, mua lương thực và đồ dùng, những khoảng thời gian khác, Cố Tích Triều thường ở nơi thâm sơn cùng cốc không người.
Ngây người ngồi đấy, ngồi cả một ngày.
Đương nhiên, điều kiện cơ bản nhất là không có quan binh hay sát thủ đột nhiên xuất hiện.
Khi băng tuyết của mùa đông cùng những cơn gió mang theo sương lạnh của tiết xuân về, những khó khăn vất vả trong đó, có lẽ chỉ có bản thân y mới hiểu.
Ai đã từng thử cảm giác dùng nước trong hang đá đã kết băng tẩy rửa thân thể? Ai đã từng thử hương vị dùng tuyết để chống lại cơn khát?
Nước kết thành băng chảy qua da thịt, lại mang đến cảm giác “nóng rát” kỳ lạ.
Rất đau, cảm giác ấy như có ngàn mũi kim đâm vào thân thể, đâm vào timthể chất của y vốn đã hàn, hiện giờ, lạnh thấu xương.
Uống tuyết cũng mang lại cảm giác thật khó quên. Môi, lưỡi và răng đều tê dại, máu huyết ngưng kết, không thể tả hết sự khó chịu đó.
Thì ra, quá lạnh và quá nóng đều mang lại cảm giác giống nhauy còn nhớ mình đã từng uống một loại rượu như thế, thật nóng, khiến đôi môi cùng khoang miệng đều cảm thấy tê dại.
Loại rượu đó, là do một người cho y.
Cách uống cũng không được quang minh chính đạikẻ trộm tuy khiến người ta căm ghét, nhưng trộm rượu của gian thương có lẽ cũng tính là thay bá tính trút giận?
Môi y đột nhiên khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lùngCố Tích Triều à Cố Tích Triều, ngươi lại hoài niệm dĩ vãng, lại nhớ đến những việc liên quan đến người đó sao?
Có lẽ trên đường trốn chạy quá nhàn rỗi, hoặc có lẽ là những giả thuyết khác, tóm lại, quả thật có một ngày, y nhớ lại quá khứ.
Y nhớ bản thân đã từng miêu tả loại rượu đó khiến người ta lâng lâng ngây ngất.
Hiện giờ hồi tưởng lại, lâng lâng ngây ngất là gì?
Y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của bản thân, hay là của người khácngười kia khi uống rượu sắc mặt hoàn toàn không thay đổi, hơi rượu không tràn lên, khuôn mặt không biến sắc, thế thì cái gì là lâng lâng, cái gì là ngây ngất.
Cố Tích Triều đột nhiên cắn chặt răng.
Hoàn cảnh thê thảm hiện giờ, là ai tạo ra? Tất cả tội nghiệt y phải gánh chịu, là do ai ban tặng?
Tất cả đều là do một kẻ tự xưng đại hiệp, mang tên Thích Thiếu Thương.
Nếu không phải hắn, bản thân y sao lại phải chịu những khổ nhục này?
Trong một năm này, nghĩ kỹ lại, tình cảm Cố Tích Triều dành cho Thích Thiếu Thương, ngoài thù hận ra cũng chỉ là hận thù.
Hận đến khắc cốt ghi tâm.
Y vĩnh viễn không thể quên, trên đại điện ngày ấy, câu nói cuối cùng Thích Thiếu Thương thốt ra.
“Mạng của Cố Tích Triều quá rẻ mạt!”
Trước khoảnh khắc ấy, y thật sự đã chết rồibất luận là ai, chỉ cần cho y một cái chết nhanh chóng, cũng là một kết cục rất tốt.
Nữ tử bản thân yêu thương nhất chết ngay trước mắtthời khắc ấy y đã đánh mất hơi thở của mình.
Nhưng người hận y nhất lại không buồn giết yCố Tích Triều cũng hận, nỗi căm hận truyền khắp tứ chi, thấm sâu vào xương tủy.
Ngay cả cái chết cũng không cho yThích Thiếu Thương ngươi làm đại hiệp quả thật rất có khí khái.
Giờ khắc ấy Cố Tích Triều đã nghĩ, nếu vào thời điểm ta muốn chết ngươi lại không giết ta, vậy thì, ta sẽ tiếp tục sống.
Ta muốn quyết đấu với ngươi.
Hồi tưởng lại quá khứ là một quá trình không hề dễ chịunhất là khi quá khứ ấy, là bi kịch.
Cố Tích Triều có thể khẳng định, đó có lẽ là khoảng thời gian bản thân y yếu đuối nhất.
Thế nên, sau này tuyệt đối không được nhu nhược như vậy.
Yếu đuối của Cố Tích Triều chỉ có thể tồn tại trong khoảnh khắc nữ tử mà y yêu thương nhất trong đời ra đi.
Sau đó, tuyệt đối không thể tiếp tục yếu nhược.
Y đột nhiên rất ảo não.
Y phát hiện ra y đang bước trên con đường Thích Thiếu Thương đã từng qua.
Thích Thiếu Thương từng trốn chạy, y cũng đang trốn chạy, thậm chí từng bước chân trốn chạy cũng tương đồng.
Chỉ có duy nhất một điểm không giống nhau.
Con đường Thích Thiếu Thương đi có vô số huynh đệ, làm bạn với hắn, bảo hộ hắn, thậm chí cam tâm tình nguyện chết vì hắn.
Cố Tích Triều không cótừ khi bắt đầu, đã chỉ có một mình y.
Y nghe được rất nhiều chuyện về người kia sau sự việc đó.
Vào Lục Phiến Môn, thay thế chức vị của Thiết Thủ, là Thần Long Bổ ĐầuCửu Hiện Thần Long ở đâu cũng vẫn là khí khái đó.
Bản thân y cũng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong câu chuyện về người kia, nhưng vẫn chỉ là nhân vật phản diện mà thôi.
Nghe nhiều rồi, Cố Tích Triều tự nhiên học được làm thế nào để đáp lại bằng nụ cườikhông phải không để tâm, mà là lặng lẽ để tâm, bất động thanh sắc.
Vĩnh viễn không để người khác nắm bắt được tâm tình của mình.
Thật ra y cũng từng nghĩ đến việc quên đi.
Thường nói, người vẽ giỏi để lại danh tác, kẻ đàn hay lưu lại tuyệt khúc, mà người tĩnh tâm chỉ còn lại hư không.
Chỉ là, nói thì dễ.
Năm ấy một câu “Mạng của Cố Tích Triều quá rẻ mạt” nặng tựa thiết chùy ngàn cân, đánh vào nơi sâu nhất trong tim.
Thích Thiếu Thươngy căm hận cái tên này.
Thậm chí y không có từ ngữ nào để diễn tả nỗi căm hận trong lòng.
Hận nên muốn tự tay giết hắnngay từ khi bắt đầu, Cố Tích Triều đã là đang cố gắng làm việc này.
Nhưng y vẫn luôn không giết được hắn.
Cho đến tận ngày nay khi mọi việc dường như đã kết thúc, Thích Thiếu Thương vẫn sống rất tốt ở nơi nào đó, còn y lại rơi vào thảm cảnh phải bước trên con đường hắn đã từng đi qua.
Thật sự một câu chuyện cười, chỉ đáng tiếc nhân vật chính của câu chuyện ấy lại mang tên Cố Tích Triều.
Y thi thoảng sẽ nhớ đến Vãn Tình trong những đêm cô độc.
Nói “thi thoảng” là bởi vì, mỗi khi nghĩ đến thê tử thương yêu nhất, đau đớn của nhớ nhung cùng với cảm giác bất lực khi nhìn hai người ở hai thế giới xa cách vĩnh viễn không thể gặp lại nhau sẽ giày vò y cả đêm không ngủ yên.
Cho nên y tận lực khắc chế nỗi nhớ vô biên của bản thân, dùng một khoảng thời gian tâm vô tạp niệm để lấy lại khí lực, để rồi lại chìm đắm trong một đêm nào đó khi trái tim đau đớn đến mất ngủ.
Vãn Tình Vãn Tình, thế gian có mấy Vãn Tình.
Chỉ là Vãn Tình đã không bao giờ còn có thể mỉm cười ở nơi nhân gian này nữa.
Y nhân đã mất, hận cũng chỉ là hư vô.
Cố Tích Triều chìm đắm trong sắc đêm như nước, nhớ Vãn Tình, và hận Thích Thiếu Thương.
Sau đó là một năm trôi qua như nước chảy.
Một năm trốn chạy, người cũng mệt mỏi, có lẽ chỉ còn lại thất bại thảm hại mà thôi.
Nhưng Cố Tích Triều vẫn chịu đựng, càng chịu đựng lại càng nhẫn nại.
Muốn biết phẩm hạnh của một người, nghị lực của một người, không phải là khi người ấy có tất cả, mà là khi y mất đi tất cả.
Là dũng khí vững chắc, hay là đánh mất nhẫn nại.
Nếu một người ngay cả khi trốn chạy không thay đổi, khi gian nan không đầu hàng, mới là có được phẩm cách của kẻ làm nên nghiệp lớn.
Thích Thiếu Thương năm xưa,Vương Tiểu Thạch năm xưa, đều là loại người như vậy.
Nhưng giang hồ có lẽ không biết, kẻ xấu xa Cố Tích Triều mà bọn họ vẫn nói, cũng là người như vậy.
Tuy rằng Cố Tích Triều hiện giờ cũng đôi khi hoài nghi bản thân có thật sự không hề hối tiếc vì những gì đã từng làmrốt cuộc ai đúng ai sai.
Nhưng Cố Tích Triều vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ, đây là tính cách của y.
Sống trong bùn nhơ không từ bỏ, ngụ nơi ngõ nhỏ vẫn bền chíxem đau khổ và khó khăn là thử thách mà trời cao ban cho.
Đây mới là Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều hiện giờ, nhớ và hận cùng tồn tại trong tim.
Nếu không phải là nỗi nhớ khắc cốt, chính là căm hận ghi tâm.
Y rất kinh ngạc phát hiện ra, thời gian mà y nhớ Vãn Tình cũng dài như thời gian mà y hận Thích Thiếu Thương.
Thường nghe những người kể chuyện trong thị trấn kể lại câu chuyện nào đó, khi Cửu Hiện Thần Long phá được một ổ mã tặc, hay là giết chết một tên ác nhân ở đâu đó.
Y nghe rồi lại thầm cười lạnh lùngThích Thiếu Thương cuối cùng cũng được phong chứcNgự Tiền Thần Long Bổ Đầu, danh vọng thật lớn đấy!
Nhưng y không thể không thừa nhận, nhưng gì Thích Thiếu Thương làm đều là vì bách tínhngươi xem, đại hiệp đi đến đâu cũng vẫn muốn làm đại hiệp.
Có một ngày, Cố Tích Triều lại nghe nói, giang hồ đệ nhất mỹ nhân đã gả cho người khác rồi.
Y tiếp tục nghe, lại phát hiện người mà Tức Hồng Lệ chọn là Hách Liên Xuân Thủy.
Y sững sờ một lúc.
Y vẫn luôn nghĩ Thích Thiếu Thương sẽ lấy nữ tử xinh đẹp đó.
Nhưng Thích Thiếu Thương không làm vậy.
Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì y đã nghĩ.
Lần đầu tiên y nghĩ, Thích Thiếu Thương không hẳn luôn luôn đắc ý.
Người mất Hồng Lệ, ta mất Vãn Tìnhlời nói ấy, cuối cùng đã thành thật.
Thích Thiếu Thương, cuối cùng ngươi cũng đánh mất.
Nhưng sau đó, lại nghe nói, không phải Tức Hồng Lệ không chịu gả cho Thích Thiếu Thương, mà là Thích Thiếu Thương không lấy Tức Hồng LệCố Tích Triều lại ngây người rất lâu.
Thích Thiếu Thương à Thích Thiếu Thương, thì ra ngươi là một tên ngốc.
Ngày đó Cố Tích Triều cảm thấy bản thân rất đáng cườithì ra thời gian trôi qua, chuỗi ngày vô vị và cô độc lại khiến y quan tâm đến việc chung thân đại sự của kẻ tử thùthật là nực cười đến cực điểm.
Thời gian qua nhanh, quá khứ dễ quênthì ra thời gian có thể xóa đi rất nhiều thứ.
Cố Tích Triều cũng vẫn luôn cố chấp không đi tìm thêm một món binh khí nào cho mìnhkhông phải là thích hợp nhất, không phải là tốt nhất, còn hơn là không có.
Y cứ cố chấp như vậy, cố chấp mà kiên định bảo vệ cách nghĩ của mình, bảo vệ trái tim mình.
Ví như nỗi nhớ dành cho thê tử, ví như nổi căm hận dành cho kẻ thù.
Ví như sự cố chấp dành cho binh khí.
Năm nay y từTrung Nguyênđến phía Bắc, con đường này có rất nhiều nơi từng in dấu chân Thích Thiếu Thương.
Một người dù thế nào cũng vẫn cô đơn, kể cả khi Cố Tích Triều đã quen sống một mình.
Có rất nhiều người truy sát y, cũng có không ít người mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho y, lần trốn chạy này chẳng khác gì cuộc du hành đơn độc, thi thoảng lại đánh đánh giết giết, điểm thêm chút hương vị.
Thù và hận ngày trước, nay dường như đã dần phai nhạthơn một năm nay, không có Thích Thiếu Thương truy sát, thậm chí hắn chưa từng tỏ ý muốn truy sát.
Cố Tích Triều lại càng hận.
Thích Thiếu Thương ngươi chẳng phải rất hận ta sao? Tại sao ngươi không đến giết ta?
Ngày trước ngươi nói không giết, hiện giờ ngươi thật sự không đến giết.
Y vẫn như thế, chỉ cần nghĩ đến những việc liên quan đến người kia, tâm tình liền không được bình lặng nữa.
Y không phải tâm lặng như nước.
Cố Tích Triều chưa từng từ bỏta bại rồi, ta thua rồi, nhưng ta vẫn không từ bỏ!
Cho dù cuộc sống hiện tại của y, khổ cực, khó khăn, tủi nhục chồng chất, nhưng y chưa từng từ bỏ.
Rồi sẽ có một ngàyĐông Sơn tái khởi.
Quyết không làm kẻ ẩn cư nơi hoang vutuy chí hướng cao xa, nhưng khó tránh thời cuộc.
Ngõ nhỏ của Cố Tích Triều, không phải là “nhất biều Nhan Hồi lậu hạng, Ngũ Liễu tiên sinh đối môn1”.
Ngõ nhỏ của Cố Tích Triều, mà là “trường tiêu cử thanh thương, chí khí thùy dữ trù2”.
Chim sẻ làm sao hiểu được chí hướng của hồng hạc?
Con ngõ nhỏ làm sao chôn vùi được ý nguyện tung cánh bay cao?
Hiện giờ, mỗi một ngày qua đi đều là một ngày ta trân trọng nhất trong đờiCố Tích Triều xem cực khổ là rèn luyện, rèn luyện ý chí, rèn luyện kiên cường và cao ngạo.
Người đã lập chí, chắc chắn sẽ thành côngthân nơi ẩn dật, chí không dời.
Quân tử chí cao vời, cũng như hồng hạc cất cánh baychí hướng của Cố Tích Triều, là vĩnh viễn không từ bỏ.
Là ai đã từng nói, chim sẻ đậu dưới hiên nhà, hồng hạc bay lượn chín tầng mây?
Hồng hạc bay lượn chín tầng mây!
Thế nên Cố Tích Triều quyết định, tiếp tục chặng đường trốn chạy này.
——————
(1) Nhan Hồi là đệ tử tâm đắc nhất của Khổng Tử, sống cuộc sống đạm bạc khắc khổ, qua đời năm 40 tuổi Ngũ Liễu tiên sinh chỉ Đào Uyên Minh, nhà thơ thời đầu Nam Tống hai câu trên trích trong Điền Viên Lạc của Vương Duy, đời Đường
(2) không hiểu lắm, đoán ý là chí hướng cao xa, dùng khổ cực để rèn luyện ý chí.
Phần 2
Hoạn hải phù trầm tha nhân giá y thường
(Chìm nổi trong chốn quan trường chỉ đạt được hư vô)
Cố Tích Triều vẫn luôn muốn làm lại từ đầu.
Y không bỏ cuộc.
Cửu Hiện Thần Long đã làm quanít nhất, cũng là đã gia nhập quan trường, chốn quyền lực.
Tâm ta không ở giang hồ, chí của ta cũng không ở giang hồThích Thiếu Thương, tốt nhất ngươi nên giữ cho vững cái chức Ngự Tiền Thần Long Bổ Đầu của ngươi, đợi ta chiến thắng ngươi một lần.
Lúc đó Cố Tích Triều đã nghĩ vậyThích Thiếu Thương, cuối cùng ngươi cũng làm quan.
Thích Thiếu Thương liệu có còn là Thích Thiếu Thương không, Cố Tích Triều quả thật rất muốn biết.
Kẻ đã từng là hiệp khách giang hồ đó, khi bị trói buộc, mất đi tự do, liệu có thể tiếp tục làm Thích Thiếu Thương hay không.
Cố Tích Triều hiểu rất rõ, dù vứt bỏ tất cả ràng buộc giữa y và Thích Thiếu Thương, vứt bỏ tất cả mọi ân oán, y vẫn rất muốn biết, “Ngự Tiền” Thích Thiếu Thương có còn là Thích Thiếu Thương không, hay ít ra, có còn là Thích Thiếu Thương của trước kia.
Hắn từng chất vấn y về khát vọng đạt được công danh của bản thân y, nhưng hiện giờ, kẻ làm quan lại chính là hắn.
Trước đây, Cố Tích Triều từng là quan, Thích Thiếu Thương là giặc, còn hiện giờ, thật nực cười, Thích Thiếu Thương thành quan, Cố Tích Triều thành giặc.
Chìm nổi giữa quan trường, có bao bi thương, bao gian nan.
Y chưa từng nghĩ đến, Thích Thiếu Thương sẽ bước vào con đường đó.
Tuy rằng Thích Thiếu Thương vào Lục Phiến Mônnhưng điều đó có gì khác biệt sao?
Thời gian mùa hè dường như đi qua rất nhanh, ngắn ngủi khiến người ta trân trọng.
Thân thể lành lạnh ngày hè tiếp nhận một chút hơi ấm mà trở nên ấm áp hơn, rừng núi cây cối um tùm, thức ăn mùa hè cũng phong phú hơn.
Vậy nên mùa hè cũng trở thành một niềm vui.
Nhưng cuối cùng thì mùa hè cũng phải qua.
Thời khắc mùa hè kết thúc, Cố Tích Triều gặp phải một cuộc truy sát tàn khốc nhất từ trước đến giờ.
Nanh vuốt của Thái Kinh trải dài khắp từ phía bắc, bố trí mai phục, ở trấn nhỏ U Châu, Cố Tích Triều rơi vào một vòng vây nguy hiểm.
Cố Tích Triều vẫn rất cố chấp không chịu đi tìm một món binh khí vừa tay, cho nên y chỉ có thể dùng Ngọc Toái Chưởng cầm cự trong một thời gian dài.
Y bị thương rất nặng, xương sườn gãy, khi vội vàng bỏ chạy thì gặp phải một đoàn người đi đưa tang, giữa những bộ áo tang bằng vải bố trắng, thanh sam của y càng nổi bật.
Cố Tích Triều không ngừng ho ra máu, khung cảnh trước mắt mờ nhạt, ý thức dần dần yếu đi.
Y chưa từng chấp nhận từ bỏ, chỉ là y không còn không chế được thân thể của mình. Thân thể yếu đuối đã mất máu quá nhiều, cho dù y biết rõ nếu hôn mê thì ngay cả cơ hội để tỉnh lại cũng không còn.
Cuối cùng y vẫn ngất đi.
Thanh âm cuối cùng còn vọng vào tai là tiếng khóc đau đớn ai oán của đoàn người đưa tang, gần như khiến trái tim ngươi tan nát.
Đoàn người khóc tang đau thấu tâm can, chỉ có người thân mới có thể đau đớn đến vậy.
Lúc đó thậm chí Cố Tích Triều còn tưởng rằng, những khúc nhạc ai oán đó có lẽ cũng xem như là tiễn đưa chính y.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, y phát hiện có một lão phu nhân phúc hậu đang cẩn thận giúp y lau mồ hôi trên trán.
Lão phu nhân nắm tay y, dường như có ý an ủi y.
Lúc ấy trong lòng Cố Tích Triều cảm thấy một chút ấm áp.
Từ trước đến giờ, có ai từng đối xử với y như vậy?
Trong ký ức còn sót lại, ngoài Vãn Tình ra, chỉ có….Thích Thiếu Thương thôi.
Cố Tích Triều không thua kém người khác, y văn võ song toàn, hoàn toàn vượt hơn hẳn người khác, y thậm chí còn anh tuấn tiêu sái, phong độ hơn người.
Người đó khi gặp y lần đầu đã nói, vị thư sinh này dáng vẻ anh tuấn, khí vũ bất phàm.
Có điều, Cố Tích Triều không có cách nào khiến những người khác nảy sinh hảo cảm với mình.
Trong vô số năm trôi qua, người duy nhất đối tốt với y, tính thế nào đi nữa cũng chỉ có thê tử và kẻ thù của y.
Có lẽ chính vì sự xa cách và lạnh nhạt cùng tính cách cao ngạo của y, hoặc cũng có thể là thủ đoạn tàn nhẫn giết người không chớp mắt của y.
Tóm lại, có quá nhiều người không thích y, y cũng ngày càng tự tách biệt với người khác.
Y nhớ những ngày ở Liên Vân trại, Thích Thiếu Thương từng nói với y, nửa như vô tình, nửa như cố ý.
“Ngươi dường như không hề để tâm đến bất cứ điều gì, nhưng thật ra đâu mới là bộ mặt thật của ngươi?”
Khi Thích Thiếu Thương nói ra lời này, ánh mắt hắn tràn đầy hy vọng, Cố Tích Triều biết hắn đang cố gắng thấu hiểu y nhiều hơn.
Thật ra lúc ấy y rất muốn nói, ta sao có thể không quan tâm bất cứ điều gì, chỉ là, phải dùng ngươi làm bàn đạp mới có thể lấy được những gì mà ta muốn có.
Người ta nói, đã cô đơn thì sẽ càng dễ mỗi ngày một trở nên cô đơn hơn trước, cố chấp cô lập chính mình chẳng qua chỉ là đang tìm cách giấu đi sự yếu đuối của bản thân mà thôi.
Cho nên trong những ngày này, Cố Tích Triều phát hiện ra điều duy nhất còn lưu lại trong tim y, mãi mãi vẫn là hai người đó.
Thật ra y luôn ghi nhớ những ai đối xử tốt với mình, hơn nữa chưa bao giờ từng nghĩ đến sẽ quên đi.
Nhưng y lại tự tay hủy hoại bọn họđột nhiên y không muốn nghĩ nữa.
Trên con đường trốn chạy y vẫn luôn cảm thấy lạnh thấu xương, sau đó y nhận ra cái lạnh đó không chỉ là cái lạnh của trời đất, mà xuất phát từ chính trái tim mình.
Cảm giác lạc lõng và bất định, tất cả tất cả mang đến cho y chỉ một điều duy nhất, lạnh.
Những tâm trạng tiêu cực đó không ngừng cướp đi độ ấm thân thể y, nhân tình thế sự bạc bẽo như mảnh tơ mỏng manh, trên đường trốn chạy, nào có ai quan tâm đến sự ấm áp hay lạnh lẽo của một thư sinh.
Không ai quan tâm, y cũng không màng, không hy vọng, không cần đến.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa mở mắt đó, lão phu nhân có khuôn mặt nhân từ, bàn tay ấm áp cùng ánh mắt quan tâm đó quả thật đã sưởi ấm y.
Cái lạnh dù của thân thể hay xuất phát từ trong tim đều được xua đi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, y đột nhiên nhớ đến mẫu thân trong ký ức mơ hồ của mình.
Một hồng nhan tuyệt sắc đầy tài năng nhưng lại có thân thế bi thảm đã sớm tạ thế, Cố Tích Triều lúc ấy còn rất nhỏ, chỉ còn nhớ được bàn tay người rất ấm áp.
Y khép mắt lần nữa.
Khi không thể nhìn thấy, cảm giác càng trở nên rõ ràng.
Y muốn xác định lại lần nữa, liệu rằng đây có phải là sự thật hay không.
Lần thứ hai mở mắt, y nghe thấy lão phu nhân đang nói, “Con à, ngồi dậy ăn chút cháo đi.”
Một tiếng “con” nhân từ ấm áp khiến Cố Tích Triều cảm thấy rất tuyệt vời.
Lúc đó y chợt cảm thấy đói.
Tất cả các giác quan đều trở nên linh hoạt hơn, cơn đau nơi vết thương cũng giảm bớt, hô hấp cũng trở nên dễ dàng thuận lợi hơn. Tất cả đều nói lên rằng, y đã được cứu, tạm thời không còn nguy hiểm gì nữa.
Y dần dần nhớ lại tình cảnh cuối cùng trước khi hôn mê, sau đó quan sát xung quanhmột ngôi chùa cũ nát, ở một góc xa, những người vận tang phục đang nghỉ ngơi.
Ở góc ngoài phía tây có một cỗ quan tài.
Ký ức cũng đột nhiên sống lại, trước khi ngất đi gặp phải đoàn người đưa tang, y ngất đi giữa đám người đó.
Y đột nhiên ý thức được, là y đã làm lỡ tang sự của người ta, cũng là do bọn họ cứu y.
Y vùng vẫy định đứng dậy bái lạy, đồng thời cáo biệt bọn họ. Lúc ấy y nghĩ thuộc hạ của Thái Kinh sẽ nhanh chóng xuất hiện, nhưng người vô tội này sẽ bị bản thân liên lụy.
Cho đến khi y nhận ra bản thân đang nghĩ gì, y đột nhiên ngẩn người.
Cố Tích Triều không phải là kẻ xấu sao? Cố Tích Triều sau khi giết người vô số lại có thể nghĩ đến an nguy sinh tử của người khác?
Y đột nhiên cười, rất nhẹ, rồi cũng quyết định cáo biệt lão phu nhân.
Lão phu nhân nắm tay y, “Con à, con bị thương nặng lắm, tại sao phải đi? Con cứ nghỉ ngơi một thời gian đã.”
Cố Tích Triều rất thèm khát hơi ấm của mẫu thân truyền đến từ bàn tay, nhưng vẫn lắc đầu, “Phu nhân, tại hạ có kẻ thù, không thể ở lâu, e rằng sẽ liên lụy mọi người.”
Lão phu nhân này là người đầu tiên đối xử tốt với y, trên suốt quãng đường trốn chạy.
y không muốn bà cũng gặp nạn, y thật sự không muốn vậy.
Lão phu nhân vẫn nắm tay y, “Con à, chúng ta cũng nghĩ con bị kẻ thù truy sát, nên mới để con nằm trong quan tài, từ lâu đã tránh khỏi những kẻ đuổi giết đó, con không cần lo lắng.”
Cố Tích Triều nhìn cỗ quan tài, thì ra nó đã cứu y một mạngchỉ là, làm vậy khác nào đã vô lễ với người đã khuất?
Lão phu nhân lại hỏi, “Con à, kẻ thù của con là ai?”
Không rõ vì sao, Cố Tích Triều nói thật.
“Kẻ thù của tại hạ, là thái sư đương triều, Thái Kinh.”
Y nghĩ, nếu lão phu nhân sợ hãi, bản thân cũng có thể nhân đó mà rời điy không muốn một lão phu nhân phúc hậu nhường này bị tổn thương.
Trong tích tắc, sắc mặt lão phu nhân gần như tái trắng, cắn môi thật chặty giật mình, chỉ đành im lặng chờ bà bình tĩnh lại.
Qua một lát sau, lão phu nhân mới lấy lại được bình tĩnh, bà siết chặt bàn tay, “Con à, con có biết chúng ta là ai?”
Cố Tích Triều lắc đầu, trong lòng thầm suy nghĩ, bàn tay lão phu nhân rất mềm mại, toát ra khí độ phi phàm, tuyệt đối không phải là một người bình thường. Thương tích của y nặng đến vậy cũng được chăm sóc đến mức hô hấp bình ổn dễ dàng, đau đớn cũng giảm bớt nhiều, chắc chắn những người theo cùng cũng không phải bá tính bình dân.
Lão phu nhân chỉ bình thản nói, “Ngự SửTrung ThừaTrương Khắc Công, chính là tướng công ta.”
Cố Tích Triều lặng người, sau đó y hiểu ra, vì sao lão phu nhân vừa nghe thấy tên Thái Kinh đã nghiến răng căm hận.
Ngự SửTrung ThừaTrương Khắc Công, tính cách thẳng thắn, làm quan thanh liêm, đã từng cùng vớiTrung Thừa Thạch Công Bật cáo tội Thái Kinh, khiến Thái Kinh bị bãi quan, cho về Hàng Châu. Sau đó khi Thái Kinh quay lại làm quan liền lập tức bãi chứcTrương Khắc Công, tiếp đó là biếm chức một người họ hàng củaTrương Khắc Công, cũng là một trung thần nổi danhTrương Thúc Dạ, đuổi về kho lương thảo ở Tây An Châu. Lúc này Thái Kinh vẫn chưa hả giận, trong thầm cho người giết hại cả nhàTrương Khắc Công.
CònTrương Khắc Công làm quan liêm chính được lòng dân, nhờ có bách tính bảo hộ, mang theo gia quyến bỏ chạy, hành tung bất định.
Thì ra, bọn họ chạy đến U Châu.
Cố Tích Triều cảm thấy chua xót“Trương phu nhân, Trương đại nhân……thế nào rồi? linh cữu này……”
“Lão gia thân mang trọng bệnh, hôn mê bất tỉnh, linh cữu này là nơi ông ấy lánh thân.”
Thì ra Trương gia dùng cách này, giả đưa tang che mắt mọi người, gian nan trốn chạy.
Cố Tích Triều đứng lên bái tạ, “Cảm tạ Trương phu nhân ra tay cứu mạng!”
Trương phu nhân vội vàng đỡ y dậy, “Con à, kẻ thù của chúng ta đều là lão tặc Thái Kinh, con không cần khách sáo, đây cũng là duyên phận của chúng ta. Con cùng đi với chúng ta đi.”
Hiện giờ Trương gia muốn đi Tây An Châu.
Bọn họ trốn đến chỗ củaTrương Thúc Dạ.
Lang thang đã lâu, Trương gia quyết định đi Tây An Châunơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hơn nữa bệnh tình của Trương đại nhân cũng không cho phép tiếp tục phiêu bạt.
Có lẽ không ai nghĩ rằng,Trương Khắc Công sẽ đến nơi huynh trưởng mình bị lưu đày, thêm nữa, Tây An Châu hoang vu hẻo lánh, lại cách xa kinh thành, trời cao hoàng đế ở xa, đích thực là nơi tốt nhất để trốn tránh.
“Con à, cùng đi với chúng ta đi.”
Trương phu nhân nghe Cố Tích Triều bảo rằng tên y là “Cố Nghênh Phong”, nhưng bà vẫn cố chấp gọi y là “con”.
Cố Tích Triều cũng rất quý trọng tình cảm trong mỗi tiếng gọi đó, cách gọi này khiến y nhớ đến mẫu thântuy rằng đó là việc từ rất lâu rất lâu trước đây.
Y không cố ý giấu Trương phu nhân, y chỉ lo rằng bọn họ đã từng nghe đến ba chữ “Cố Tích Triều”.
Những điều liên quan đến Cố Tích Triều lưu truyền trên giang hồ đều là những lời tàn độc nhất.
Cố Tích Triều không phải là người để tâm đến cách nghĩ của kẻ khác, nhưng lần này y lại không muốn nhìn thấy biểu cảm cùng ánh mắt của Trương phu nhân sau khi biết được hàm ý ẩn trong ba chữ “Cố Tích Triều”.
Y chỉ nói rằng, con đường làm quan không thuận lợi, đắc tội Thái Kinh, bị lão truy sát.
Trương phu nhân cũng không hỏi nhiều, chỉ bình thản thốt ra mấy chữ tràn đầy đau thương khiến Cố Tích Triều chấn kinh.
“Đừng bước vào quan trường!”
Cố Tích Triều lặng người.
Từ cổ chí kim, nam nhi đều mong được kiến công lập nghiệp, lấy thành vương thành tướng là lý tưởng. Bước vào quan trường là tâm nguyện và chí hướng của y.
Cho dù hiện giờ y đang trốn chạy, ý nghĩ này vẫn không bao giờ thay đổi. Y vẫn đang kiên trì, vẫn tin tưởng rằng sẽ có một ngày nào đó, ước nguyện sẽ thành hiện thực.
Có thư sinh nào trở thành vương hầu?
(trích Nam Viên Thập Tam Thủ – Kỳ Ngũ của Lý Hạ, đời Đường)
Y muốn vận quan phục, muốn vào đại điện, muốn đường hoàng uy vũ mà bước, muốn được bách tính hoan hô ca ngợi, muốn cưỡi ngựa tốt một ngày chạy ngàn dặm.
Đây là giấc mộng của bất cứ nam nhi nào, đương nhiên cũng là giấc mộng của Cố Tích Triều!
Thế nhưng Trương lão phu nhân, người nhà của một viên quan, lại dùng chính những gì bà từng trải nghiệm mà nói với y một câu nói bi thương đau đớn.
“Đừng bước vào quan trường!”
Lần đầu tiên Cố Tích Triều cảm thấy hoảng loạn.
“Quan trường chìm nổi, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, không ngày nào yên bìnhtrừ khi ngươi là đồng bọn của đám quyền thần đang thao túng, muốn làm thanh quan trong triều đại gian thần lộng hành, vua tin lời nịnh hót như hiện giờ là không thể nào.”
Lão phu nhân dường như đang rơi lệ.
“Chỉ có điều, nam nhi có chí, chẳng lẽ không thể tận trung báo quốc?” Cố Tích Triều có chút mơ hồ, tuy rằng chỉ trong một tích tắc.
Trương phu nhân thở dài, “Nếu đây là thời thịnh thế an bình, hoặc giả có nhiều hiền thần, dù là máu chảy đầu rơi cũng không đáng tiếc. Tiếc rằng trong triều đại này, hoàng đế này, muốn làm quan chỉ có hai kết cục, không có kết cục thứ ba!”
Ngừng một lát, bà chậm rãi nói tiếp, “Thứ nhất, ngẩng đầu đứng thẳng, chỉ có cái chết, một đời công danh sự nghiệp hiển hách cuối cùng cũng rơi vào kết cục thê thảm, trở thành bàn đạp cho đám tham quan. Thứ hai, tự nhuộm đen bản thân, cúi đầu khuất phục, trở thành gian tặc, đổi lấy thiên hạ đại loạn, thế sự đảo điên, dân chúng cùng cực!”
Lời của Trương phu nhân, từng chữ từng chữ dội vào tai Cố Tích Triều.
Y chua chát hỏi lại, “Chẳng lẽ không thể có kết cục thứ ba sao?”
Khi ấy y nghĩ đến Gia Cát và Tứ Đại Danh Bổhiện giờ còn thêm một Thần Long Bổ Đầu.
Y cũng không biết vì sao bản thân lại đột nhiên nghĩ đến bọn họ.
Lão phu nhân lắc đầu, “Loại người thứ ba đang đứng giữa thế cục gian nan hiểm trở nàybọn họ đã sinh nhầm thời đại.”
Thời đại này, sai rồi.
“Con à, cho ta nói với con một lời tâm huyết, thời đại này, nên hủy, chứ không nên giữ.”
Một người thuộc về gia tộc thanh quan cả đời, sau khi trải qua sự chìm nổi chốn quan trường cùng tướng công, cuối cùng nói ra điều đó.
“Quan trường rộng vô biên, không bằng trải qua một cuộc sống bình lặng yên ổn dưới Nam Sơn, cũng không bằng sống trong giang hồ tâm tự tại, hào khí sảng khoái với men rượu! Con à, thời đại này, sai rồi!”
Lời của Trương phu nhân vẫn còn vang vọng trong tai Cố Tích Triều.
“Thiên hạ này, hoàng đế này, vì sao còn phải giữ?”
Nếu không nhìn thấu hết sự lạnh nhạt của cuộc đời, không chịu đựng oan khuất và tủi nhục, thật sự thất vọng trước thời đại này, một nữ nhân như bà sao có thể nói ra những lời như vậy.
Ngày hôm đó Cố Tích Triều trằn trọc thao thức, không thể ngủ được.
Y đột nhiên muốn hỏi Thích Thiếu Thương, một Thích Thiếu Thương đã bước vào quan trường.
“Ngươi có cảm thấy như vậy không? Thời đại này, không nên giữ, mà nên hủy?”
Phần 3
Vu hạo ca cuồng nhiệt chi tế trung hàn
(Giá lạnh trong tiếng ca rực cháy)
Đường đến Tây An Châu, cuối hè chuyển giữa thu.
Cố Tích Triều cũng thay tang phục, lẩn tránh trong đám người giả đưa tang, dọc đường bình an vô sự.
Có lẽ vì cảm thấy đây là việc không lành, không ai chú ý đến đoàn người đưa tang. Người trên đường tự tránh đi, để đoàn người đi qua.
Đây là lần đầu tiên Cố Tích Triều đi xa như vậy.
Đi bộ.
Không phải cưỡi trên lưng ngựa truy sát ngàn dặm, đây là lần đầu tiên Cố Tích Triều thật sự bước từng bước trên con đường dưới chân.
Lần đầu tiên y tĩnh tâm, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.
Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm.
Quả thật Cố Tích Triều đã tận mắt nhìn thấy trên con đường dài thăm thẳm này những thứ mà sách không thể cho y thấy.
Y nhìn thấy, không phải là vài tên tham quan, vài gia đình bị đàn áp và bóc lột.
Trên con đường dài này, tất cả đều là bách tính bị quan lại áp bức, bọn họ bị đùa giỡn trong bàn tay đám quan lại, không có tôn nghiêm cũng không còn muốn phản kháng, thậm chí không có chỗ dựa để sống tiếp.
Cố Tích Triều cảm thấy toàn thân lạnh băngvừa cảm thấy đau lòng trước cảnh bất hạnh, vừa cảm thấy phẫn nộ dâng trào.
Có lẽ, thật sự là như vậy.
Không phải giữ, mà là hủy.
Giữ lại hoàng đế thế này để làm gì? Giữ lại giang sơn thế này để làm gì? Giữ lại những đạo lý đã bị vẩn đục thế này để làm gì?
Y cố gắng kiếm chế ý muốn ra tay giúp đỡ, bởi vì y hiểu rằng, sự kích động của bản thân đôi khi có thể đổi lại bất hạnh cho Trương gia.
Y đột nhiên nhớ đến Thích Thiếu Thương.
Hắn chẳng phải “Ngự Tiền Thần Long Bổ Đầu” sao? Danh bổ của Gia Cát chẳng phải là “tà ma không thể ngăn cản” sao?
Nhưng hiện giờ ngươi đang ở đâu? Ngươi có nhìn thấy những bá tính vô tội này bị áp bức không?
Ngươi đang ở đâu? Tên khốn ngươi đang ở đâu?
Ngươi còn không bằng một tên tiểu nhân như ta!
Trong lòng Cố Tích Triều chưa bao giờ nổi sóng to gió lớn như thế này.
Chí hướng mà y đã ôm ấp trong tim từ nhỏ, trong thời khắc hiện thực nhất này đột nhiên bị dao động.
Đó là sự khắc nghiệt khi giấc mộng bị đập vỡ.
Nhìn lầu cao được xây dựng lên, nhìn nó phồn vinh thịnh vượng, rồi lại chứng kiến nó sụp đổ.
(trích Đào Hoa Phiến của Khổng Thượng Nhậm, đời Thanh)
Khoảnh khắc lầu cao sụp đổ ấy không chỉ là đánh mất lòng tin.
Đời người mấy độ thu về.
Hiện giờ, chính là thu.
Cuối thu rồi.
Tây An Châu gần ngay trước mắt.
Trương đại nhân đột nhiên tỉnh lại.
Trương đại nhân vừa ngồi dậy trong quan tài có sắc mặt tiều tụy, môi trắng nhợt nhạt, khiến tất cả mọi người giật nảy mình.
Cố Tích Triều cũng giật mình, một lát sau mới bình tĩnh lại.
Y có dự cảm không lànhtừ trong mắt Trương đại nhân tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Một loại ánh sáng trong suốt, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài bệnh tật của ông.
Điều này chỉ càng làm người khác càng thêm lo âubởi vì chỉ có một cách duy nhất để giải thích.
Hồi quang phản chiếu.
Tuy rằng y chưa từng quen biết với vị Trương đại nhân cương trực thẳng thắn này, nhưng y đã từng nghe qua chuyện về ông.
Dám dũng cảm bất chấp cái chết đứng lên tố cáo kẻ đứng đầu sáu tên tham quan lộng quyền lại được hoàng đế yêu thích nhất – Thái Kinh, một người như vậy xứng đáng để bất cứ ai khác khâm phục.
Tuy Cố Tích Triều đã làm những việc mà nhân sĩ giang hồ cho là sainhưng trong lòng Cố Tích Triều hiểu rõ cái gì là đúng.
Y đột nhiên cảm thấy đau buồn, chỉ hy vọng những gì y đoán không phải là thật.
Nơi này chỉ còn cách Tây An Châu không quá trăm dặm, rất nhanh, thật sự rất nhanh.
Rất nhanh nữa Trương đại nhân sẽ được gặp huynh trưởng của ông, bọn họ làm quan nhiều năm, tình cảm lúc nào cũng rất tốt, cùng vượt qua khó khăn hoạn nạn, kiếp nạn lần này khiến họ phải mỗi người một đường, kẻ lưu lạc người trốn chạy, vừa chia tay đã là mấy năm đằng đẵng.
Khi Trương đại nhân tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là, “Đến Tây An Châu chưa?”
Ông đang nhớ, ông đang nhớ huynh trưởng của ôngmấy năm không gặp, huynh trưởng sống ở nơi hoang vu kẻo lánh này, sức khỏe thế nào? Tâm trạng thế nào?
Trương phu nhân khẽ nói, “Lão gia, còn gần trăm dặm đường nữa, ông nghỉ ngơi thêm một lát, sắp đến rồi.”
Khi Trương phu nhân nói chuyện, bà cũng đang cố kìm nước mắtCố Tích Triều hiểu rõ, mọi người đều biết, một lão nhân đột ngột tỉnh lại, thân thể yếu ớt nhưng ánh mắt sáng ngời có ý nghĩa gì.
Đại phu của Trương gia vội vàng tiến đến bắt mạch, ánh mắt của Trương đại nhân phát ra ánh sáng mạnh hơn cả những thiếu niên trẻ tuổi.
Ông vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên huynh trưởng, sau đó đột nhiên trào nước mắt.
“Nghĩ ta đây cả đời làm quan thanh liêm, tận trung báo quốc, vì nước vì dân, cuối cùng đổi lại được một kết cục thê thảm nhường này. Lại còn liên lụy cả gia quyến và huynh trưởng……..”
Lão nhân tóc bạc trắng chưa từng rơi lệngười ta nói nam nhi chỉ chảy máu không rơi lệ, lão nhân này cả đời chính trực thanh liêm, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, lần đầu tiên òa khóc như một đứa trẻ.
Những người khác đều khóc theoCố Tích Triều đột nhiên cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Ở nơi hoang vu tiêu điều gần biên ngoại này, chỉ còn trăm dặm đường nữa là có thể được gặp lại huynh trưởng của ông, lão nhân mệt mỏi cuối cùng cũng nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.
Ông chỉ muốn gặp lại huynh trưởng lần cuối, con đường dài trăm dặm dưới chân ông vốn không là gì.
Một người cả đời trung thành, rốt cuộc đã làm sai điều gì, mà phải gánh lấy kết cục này.
“Ta không hổ với nước, không thẹn với vua, không làm trái với lương tâm của chính mình, ta chỉ mong thiên hạ tốt đẹp hơn một chút……..”
Lão nhân chưa kịp nói hết, đã không còn sức lực để nói tiếp nữa.
Cố Tích Triều cố gắng không rơi lệnước mắt là thứ không nên có quan hệ với y.
Y chỉ đứng đó, nhìn trời, bàn tay siết chặt, ngón tay trắng nhợt.
Người ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt sẽ không dễ dàng rơi xuống.
Vậy nên nước mắt y thật sự không rơi xuống.
Cố Tích Triều đột nhiên có cảm giác lạc lõng và hoang mangcảm giác khi không thể xác định được phương hướng.
Cố Tích Triều luôn luôn biết rõ bản thân nên bước trên con đường nào, y nhìn thấy rất rõ ràng. Cho dù phải gánh chịu đả kích to lớn như thế nào, sau khi sắp xếp lại tâm trạng của mình, y vẫn nhận rõ con đường của chính mình.
Nhưng khi có một sự thật, một sự thật rất tàn khốc rất chân thực hiện ra trước mắt y, nó mang theo một cảm giác mang tên “không cho phép ngươi không tin”.
Đó chính là khi lý tưởng sụp đổ.
Cố Tích Triều dùng hết sức lực toàn thân, kìm nước mắt lạinhưng cuối cùng vẫn là hương vị đắng chát.
Cay đắng của thời đại.
Lần này, không cần dùng khúc nhạc đưa tang ai oán để che giấu tung tíchmột lão nhân trung thành đã rời bỏ thế gian trong một ngày cuối thu.
Lần này, nước mắt là thật.
Lần này, tất cả mọi người khóc thương trong buổi sớm trong lành.
Bọn họ thổi khúc “Tòng Quân Hành” của Lý Thái Bạch.
(tức Lý Bạch)
Từ ngày đầu quân năm ấy, Trương Khắc Công dang tiếng hiển hách, tự do tự tại đổi lấy một cái chết ở nơi đất khách quê người, thậm chí không thể nhìn mặt huynh trưởng lần cuối.
Nhưng cho dù thế nào, Trương Khắc Công vẫn luôn yêu thích khúc nhạc này, bài thơ này.
“Tuyết tháng năm trên Thiên Sơn lạnh thấu trong tim, hoa xuân từ lâu đã úa tàn.
Tiếng sáo vang ẩn chứ nỗi lòng lưu luyến, mùa xuân mãi mãi không đến.
Buổi sớm chiến đấu cùng tiếng trống vàng dồn dập, đêm đến gối trên roi ngựa chìm vào giấc ngủ.
Nguyện dùng thanh gươm bên mình, giết giặc Lâu Lan.”
(Tái Hạ Khúc Kỳ Nhất – Ngũ Nguyệt Thiên Sơn Tuyết của Lý Bạch, đời Đường)
Nước mắt của Trương lão phu nhân gần như đã cạn, nhưng bà vẫn cố chấp không ngừng ngâm thơ.
“Nguyện dùng thanh gươm bên mình, giết giặc Lâu Lan……….”
Nhưng Cố Tích Triều biết, trong lòng Trương đại nhân chắc chắn có nhiều oan khuất.
Chết trên sa trường, có thể bảo vệ quốc gia.
Còn cái chết thế này, gọi là “trung” sao?
Trung với nước hay trung với vua? Bảo vệ điều gì? Lão nhân này trước khi lâm chung, liệu có nghĩ thông?
Khúc nhạc ai oán dần biến thành khúc ca hào hùng, từ ngày đến đêm, tiếng ca vang vọng rựa cháy, lưu lại trên con đường dài trăm dặm nỗi bi ai của một con người chân chính, trung thành.
Ông chỉ muốn thế gian này tốt hơnnhưng thời đại này, đến khi nào mới có thể tốt hơn?
Cố Tích Triều không thể quên, câu nói cuối cùng của ôngcâu nói đó cả đời mãi mãi tồn tại trong ký ức của y.
Tây An Châu gần trong vài tấc.
Cố tĩnh chi yên hầu, cam lương chi khâm đáitrong từng câu chữ trong sách sử Tây Hạ đều ẩn chứa sự hoang vu của vùng đất này.
Sau lưng là Thiên Đô sơn, phía trước là Tiêu Hoàng xuyên, từng có một dân tộc hào hùng sinh sống trên mảnh đất này.
Liệu có thể nhìn thấy dấu tích của hoàng đế anh tuấn ngày nào cùng tình nhân dạo chơi trên lưng ngựa nơi đây?
Nhưng tất cả những điều này đều chỉ là truyền thuyết, đều là câu chuyện lưu truyền qua nhiều thế hệlà chuyện, nên đều trở nên tươi đẹp, đều hấp dẫn.
Tây An Châu của hiện thực, nơi huynh trưởng củaTrương Khắc Công làTrương Thúc Dạ đang cư ngụ, lại là một vùng đất hoang tàn, gió cát mịt mù.
Cố Tích Triều cảm thấy rất quen thuộc.
Đúng vậy, y cũng đã từng đến một nơi như thếnhững vùng đất rất giống nhau.
Dường như biên quan đều là như vậy, lạnh lẽo và hoang vu, không một bóng người.
Nơi ấy, là nơi đầu tiên mang đến cho một người sinh ra và lớn lên ở Giang Nam như y cảm giác hùng vĩ bao lathì ra đó chính là biên quan.
Nam nhân phải chăng nên đến nơi này, thu phục biên cương hẻo lánh?
(trích Nam Viên Thập Tam Thủ – Kỳ Ngũ của Lý Hạ, đời Đường)
Nơi ấy là Liên Vân trại, nơi ấy đã từng có một Thích Thiếu Thương.
Nhưng nơi này, nơi được gọi là Tây An Châu, nó không có sức sống như Liên Vân sơn thủythứ nó có được, chỉ là oan khuất ngưng kết phủ đầy trời đất.
Bị lưu đày đến noi này, đường đường một vị quan triều đình lại trở thành một tội nhân khiếp nhược.
Lá du rơi trong đêm lạnh chốn biên quan phủ sương, vầng trăng cô độc trong khúc nhạc giữa chốn hoang vutrong lòng lão nhân đó thật ra đang nghĩ gì?
(trích Thính Hiểu Giác của Lý Ích, đời Đường)
Nhất định là nhớ mong sâu sắc huynh đệ của mình.
Nhớ mong, nhưng không thể gặp lại.
Từ nay trời đất cách biệtCố Tích Triều không biết, khi người nọ nhận được tin tức huynh đệ đã chết sẽ có tâm trạng đau đớn đến nhường nào.
Hỏi trời cao vì sao nhất định phải tổn thương những con người này nặng nề đến vậy?
Thiên hạ nàyCố Tích Triều cảm thấy trong lòng mang nặng sự phiền muộn, đau đớn đó không thể cởi bỏ trong chốc lát.
Y đang nghĩ, làm thế nào để an ủi người kia, làm thế nào học được sinh tồn ở nơi này.
Từ nay về sau, mỗi khi chìm vào giấc ngủ trong đêm sâu, sẽ chỉ có gió lạnh cùng đại mạc biên quan, vĩnh viễn không còn khung cảnh gảy đàn múa kiếm, cùng hâm rượu trên bếp lò ấm áp, biên quan từ đó, chỉ có cô độc và cô độc.
Nhưng y vẫn chưa nghĩ ra nên dùng những lời nói gì để an ủi, nên dùng tâm trạng gì để đối mặty đã nhìn thấy Hoàng Bảng trước cổng Tây An Châu, cùng với những quan binh đang tiến đến.
“Ngự Sử Trung Thừa Trương Khắc Công, từng lộng ngôn vu cáo trung thần, sau khi bãi quan vẫn không biết hối cải, tung tin đồn khắp nơi, bất trung với nước, bất trung với vua, tội đáng chết ngàn lần, nay phán tội chết toàn gia, lập tức xử trảm!”
Cố Tích Triều lại cảm thấy lạnhsự ấm áp mà Trương lão phu nhân cho y trong thời gian này, trước thời tiết lạnh lẽo này, trước triều đại lạnh lẽo này, hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó, chỉ là lạnh buốt tận xương tủy.
Luồng khí lạnh này, chậm rãi thấm vào xương cốt toàn thân, khiến y gần như không thể thở được.
Thì ra, đến cuối cùng, Trương đại nhân vẫn là người không biết gì.
Thì ra, thanh liêm một đời, chinh chiến một đời, đến cuối cùng, ngay cả một chữ “trung” cũng không có được.
Trên con đường này, tiếng ca rực cháy đã không thể sưởi ấm trái tim y nữaCố Tích Triều hoàn toàn, lạnh đến thấu xương.
————————
Phần 4
Hạo khí trường tồn dư dữ nhữ giai vong
(Ta và ngươi cùng chết, hào khí vẫn còn mãi)
Không phải là áp giải về kinh, mà là lập tức xử trảm…….hoàng đế, hoặc có lẽ là Thái Kinh đã nóng lòng đến mức này, muốn giết toàn gia một trung thần.
Bi thống, không phải vì cái chết cận kềvua muốn thần chết, thần không thể không chết.
Bi thống, vì cảm giác bị hủy diệttinh thần và niềm tin đều sụp đổ.
Thì ra, vì Triệu gia các ngươi cống hiến một đời, kết quả, lại là thế này, là thế này…….
Trương lão phu nhân đột nhiên bật cười.
Một nụ cười thê lương mà Cố Tích Triều chưa từng nhìn thấy lần nào trong đời thì ra khi trái tim bị tổn thương đến tận cùng, sẽ không muốn khóc, mà muốn cười.
Cười thế giới này không ngờ lại đáng cười đến thế, gian thần lộng quyền, trung thần chết thảm.
Cười thiên hạ này không ngờ lại đáng hận đến thế, vua không ra vua, thần không ra thần.
Cười thời đại này không ngờ lại đáng thương đến thế, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nụ cười biểu hiện sự tuyệt vọng cùng cựcbi thảm, trung liệt, nỗi bi thương không thể thốt nên lời.
Một chữ bi thương đâu thể nói hếtbởi vì trái tim đã tan vỡ thành từng mảnh.
Cố Tích Triều siết chặt bàn tay, trong lúc này, y thật sự rất muốn giết người.
Thật ra trong lòng Cố Tích Triều hiểu rất rõ, tuy rằng y giết người không chớp mắt, nhưng không lần nào có khát vọng giết người mãnh liệt.
Y chỉ là đang giết người, cũng không ít khi cảm thấy bản thân như một con rốiy biết rõ, bản thân lúc đó chỉ nhìn thấy con đường phía trước mà y vẫn tưởng rằng tràn đầy ánh sáng.
Đối với y lúc ấy, giết người chỉ là hành động vô cảm, trong lòng không một gợn sóng. Dường như y chỉ biết rằng, giết những người này, sống hết những ngày này, sau đó y có thể bước trên một con đường mới.
Còn ngay trong lúc này, y nhìn thấy bàn tay siết chặt của mình sắp chảy máu.
Y khát khao muốn thấy máu, muốn giết tên quan sai đang đọc hoàng bảng, kẻ mà ngay sau đó một tích tắc sẽ lấy mạng người của Trương gia. Y muốn lập tức dùng một quyền đập nát đầu kẻ đó, để hắn chết ngay tại chỗ.
Y muốn giết người, thoải mái giết người, giết tất cả những kẻ uy hiếp đến tính mạng Trương gia.
Nhưng y lại chỉ có thể siết chặt nắm tay của mình, để mặc máu chảy không ngừng, nước mắt gần như trào ra.
Hận, đau, muốn đẩy kẻ khác vào chỗ chết đến vậy.
Phải làm thế nào để xóa hết tất cả, làm thế nào để xem tất cả là một giấc mộng?
Hơi ấm của mẫu thân, là điều mà y khát khao ngay cả trong giấc mộngsao có thể biến mất chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nhường này được?
Y chưa từng khát khao có được sức mạnh như lúc nàyy muốn có công danh, muốn có quyền lực, khát khao được bay. Thậm chí ý đã từng làm những việc như thế, cướp đoạt rất nhiều sinh mạng vô tội, nhưng chưa lần nào y khát khao có được sức mạnh tuyệt đối như lúc này.
Trong khoảnh khắc ấy một ý nghĩ hiện lên, Thích Thiếu Thương, nếu ngươi vẫn là thổ phỉ thì tốt biết bao.
Nếu ngươi vẫn còn là thổ phỉ, nếu ngươi vẫn còn là tên thổ phỉ nơi biên quan ngày đó, nếu ngươi vẫn còn lại đại hiệp trên giang hồta thật sự muốn để ngươi có mặt tại đây, cùng ta cứu giúp những con người vô tội đáng thương này.
Ta chấp nhận từ nay trở thành giặc cỏtrong lúc này Cố Tích Triều thật sự rất cần Thích Thiếu Thương.
Nhưng mà, Thích Thiếu Thương đã thành Thần Long Bổ ĐầuThích Thiếu Thương đang ở Biện Lương xa xôi.
Đột ngột, máu tươi cuộn trào trong ngực, tràn ra khỏi khóe môiy lại nghĩ đến, ngày đó khi Thích Thiếu Thương bị truy sát, mắt thấy huynh đệ của mình bị y giết chết, liệu có phải hắn cũng thổ huyết thế này?
Hương vị mặn mặn tanh tanh của máu càng kích thích khát vọng được giết ngườikhát máu, Cố Tích Triều chưa từng phát hiện ra bản thân y khát máu như vậy.
Đôi mắt y gần như trào ra huyết lệy muốn ra tay.
Y không muốn lão phu nhân chết, cho dù đó chỉ là sự vùng vẫy trong tuyệt vọnglần đầu tiên Cố Tích Triều không hề tính toán, làm vậy sẽ phải nhận lấy hậu quả gì, làm vậy sẽ mang lại bao nhiêu nguy hiểm cho chính mình.
Y chỉ muốn cứu người y muốn cứu, y chỉ không muốn lão phu nhân đang ở bên cạnh chết đi.
Còn ai đối tốt với y, còn ai cho y hơi ấm nữa.
Trong chính lúc đó, tay y được nắm lấy một cách nhẹ nhàngvẫn là hơi ấm quen thuộc đó, một người cho y rất nhiều hơi ấm, một người giống như mẫu thân.
Tiếng nói trầm thấp truyền đến tai, thốt ra những lời đau lòng.
Mỗi chữ đều rất tàn nhẫn, nhưng lại rất đau đớn.
“Ngươi không phải người của Trương gia, mau đi!”
Trong thời khắc nguy hiểm, lão phu nhân vốn nhân hậu hiền từ, ấm áp nói ra lời lẽ sắc bén đó, không hổ là nữ trung hào kiệt, dùng hết sức lực đẩy Cố Tích Triều ra khỏi nhóm người Trương gia.
Sau đó, y nhìn thấy bà lao về phía quan sai, cướp lấy hoàng bảng.
Trước tình cảnh hỗn loạn, quan binh không hề nghĩ đến hoàng bảng sẽ bị cướp điTrương phu nhân không ngần ngại xé nát nó.
Một thanh kiếm đâm đếnCố Tích Triều lại nghe lão phu nhân kêu lên.
“Không phải người của Trương gia ta, mau chạy!”
Cố Tích Triều tung người nhảy lên, trước khi biến mất trong đám đông vẫn không kìm lòng được ngoảnh đầu nhìn lại.
Máu chảy ào ạt trước ngực Trương lão phu nhân, ánh mắt bà tuyệt vọng, nhưng lại có thêm chút an ủi.
Trong đám người hỗn loạn tràn ngập tiếng than khóc, tiếng kêu gào, và cả tiếng quan sai dùng gông khóa những “tội nhân” của Trương gia lại, hoàn toàn cắt đứt khả năng suy nghĩ của Cố Tích Triều.
Y chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng của Trương lão phu nhân trước lúc chết.
“Ta có thành quỷ cũng không buông tha các ngươi! Nguyện hào khí vĩnh viễn trường tồn! Ta cùng các ngươi chết!”
Lúc ấy Cố Tích Triều nhận ra, nước mắt của mình màu đỏ tươi.
Thật ra đó là máu, hay là lệ?
Bàn tay đang nắm chặt của y đột nhiên buông lỏng.
Trong thời đại đáng nguyền rủa này, ai còn có thể tấu khúc nhạc hào hùng.
Trong thời đại mà không ai có thể hít thở được.
Tây An Châuthì ra, dù ngươi rộng lớn, hoang vu, xa xôi ngàn dặm cũng không thể thu nhận một trung thần hàm oan.
Lúc ấy Cố Tích Triều giật mình cảm thấy, trời cao đất rộng đã không còn chỗ để y dung thân.
Trong hủy diệt và vô vọng, lúc này, y chỉ mong bản thân không phải nhìn thấy bất cứ điều gì.
————–
Ngày hôm đó, hoàng hôn đại mạc đỏ rực như máu.
Ngày cuối thu đẫm máu, Cố Tích Triều nhìn thấy, hơi ấm mà y khó khăn lắm mới tìm thấy bị đao phủ chặt đứt.
Tây An Châu phảng phất mùi máu ta nồng khiến người ta buồn nôn.
Y đứng trong đám đông, nghe Giám Trảm Quan đọc tên từng người già trẻ lớn bé của Trương gia, nhìn thi thể không đầu của họ, không thể rơi lệ nữa.
Hào khí liệu có thể trường tồn.
Hơi ấm, còn có thể tìm lại không.
Tất cả đều mất đi rồi? Tất cả, phải chăng sẽ không giờ tìm lại được.
Ai có thể cho y câu trả lời.
Y không quên được lời lão phu nhân nói, “Ta và ngươi cùng chết!”
Vậy nên ngày hôm đó, Cố Tích Triều quyết định, quay lại Biện Lương.
Phần 5
Cổ kim thùy tri anh hùng thị bạch thân
(Cổ kim ai biết anh hùng một thân đơn độc)
Cố Tích Triều đột nhiên cảm thấy, cái gọi là trốn chạy, chẳng qua là một cuộc hành trình từ tây sang đông, từ bắc xuống nam.
Chỉ là, trong cuộc hành trình này có quá nhiều đau đớn và mâu thuẫn.
Thật ra Cố Tích Triều luôn là một người biết rõ bản thân muốn làm gìsau khi trải qua vô số cảnh còn người mất, y phát hiện bản thân đột nhiên cảm thấy mơ hồ.
Có lẽ, là vì gặp được người khiến y thay đổi cách nghĩ.
Chỉ tiếc, những người đó đều đã không còn.
Mùa đông phía bắc chỉ có gió
Tác giả :
Hứa Duy Hạ