Cửu Trọng Tử
Chương 271: Giận chó đánh mèo
“Không, không có!” Ngụy Đình Du xấu hổ, thấy tỷ tỷ căn bản không tin, lại vội nói: “Thực sự không có đâu, đệ lừa tỷ làm chi?”
Ngụy Đình Trân thấy đệ đệ mình đến lúc này còn che chở cho Đậu Minh, giận không thể kiềm chế, cao giọng nói: “Ta sớm biết mà, nó đâu phải tốt lành gì! Giờ chẳng phải là đã được nghiệm chứng cả đó sao! Giờ mới thành thân được mấy ngày mà cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn! Phụ thân và mẫu thân cả đời có bao giờ cãi nhau không, các ngươi thì giỏi rồi, chẳng học được cái gì cả! Đệ đừng có gạt ta, lòng ta quá rõ rồi, người vợ mà đệ lấy về chính là kẻ sa cơ thất thế! Mắt nhìn người còn hạn hẹp lắm, mí mắt còn mỏng hơn bánh đúc bán trên đường cái nhiều, thấy ta về nhà uống ngụm nước thì đã tiếc chút tiền! Đệ lấy vợ quên mẹ, đi theo nó mà làm loạn, đương nhiên thấy ta không thuận mắt rồi. Chuyện quan trọng gì cũng đề phòng ta, che giấu ta. Ngươi yên tâm, ta cũng biết ta không được nàng yêu quý, ta về chỉ là thăm mẫu thân mà thôi, trà nhà các ngươi ta cũng chẳng uống một ngụm, càng đừng nói chiếm lợi gì của các ngươi. Đúng rồi, ngươi có muốn mang điểm tâm chỗ mẫu thân đi không? Tránh để mỗi lần ta về, vợ ngươi lại nghi ngờ điểm tâm trong phòng bị lấy mất, làm nàng ta đau lòng muốn chết!”
Điền thị sớm đã không hài lòng việc Đậu Minh hơi tí lại kéo con ra mà khóc lóc kể lể, chỉ tiếc con vừa thấy Đậu Minh khóc là đã mềm lòng, chuyện gì cũng nghe theo, điều này khiến bà cảm thấy con như bị con dâu dắt mũi, vừa thầm trách con nhu nhược lại đau lòng con bị con dâu bắt nạt. Bà nghe vậy không chỉ không cảm thấy con gái đang càn quấy mà ngược lại còn thấy rất có lý, con từ nhỏ đã thành thật, chỉ là bị con dâu làm hư mất rồi. Con dâu cứ như vậy chỉ tổ khiến nhà cửa không lúc nào được yên, bà không khỏi rơm rớm nước mắt, lấy khăn tay lau lau khóe mắt: “Du ca nhi, tỷ tỷ con rất tốt với con, giờ con lấy vợ rồi sao lại đối xử với tỷ tỷ như vậy được? Con đừng quên trước đây con không làm xong bài tập, là ai ngồi lại ôn bài giúp con? Lúc trước nhà ta gặp tình cảnh khó khăn, là ai đem trang sức của mình ra giúp con chống đỡ. Hai tỷ đệ các con nếu có xích mích gì, mẫu thân cũng chẳng thiết sống nữa!” Nói xong kéo tay Ngụy Đình Trân mà khóc òa lên.
Ngụy Đình Trân hung hăng lườm Ngụy Đình Du một cái rồi vội vàng an ủi mẫu thân.
Ngoài cửa, Đậu Minh lại giận đến độ vò chặt khăn tay lại.
Ngụy Đình Trân này không phải là chị chồng mà là kẻ thù của nàng mới đúng?
Nàng đã gả ra ngoài rồi mà còn quản chuyện của đệ đệ như vậy, nói ra ngoài không sợ người khác chê cười sao!
Đậu Minh theo bản năng vươn tay vén rèm, định nổi đóa nhưng trong nháy mắt tay vừa chạm đến rèm thì nàng lại đổi ý.
Vừa rồi nàng đã khiến Ngụy Đình Du không vui, nếu lúc này lại gây lộn với Ngụy Đình Trân, Ngụy Đình Du chắc chắn càng không vui. Nàng có thể đứng vững ở phủ Tế Ninh hầu hoàn toàn là nhờ có sự yêu thích của Ngụy Đình Du. Nếu không còn Ngụy Đình Du làm chỗ dựa cho nàng, chỉ sợ vị đại cô nãi nãi này sẽ ăn sống nàng mất. Nhất là sau khi nàng cự tuyệt việc bắt phụ thân bù thêm của hồi môn thì vị đại cô nãi nãi này nhìn kiểu gì cũng thấy không thuận mắt với nàng!
Cho dù là vậy thì nàng cũng không định quay về đòi phụ thân của hồi môn.
Phủ Tế Ninh hầu không chỉ neo người mà thế lực còn mỏng, xảy ra chuyện gì, ngay cả người vươn tay giúp cũng chẳng có. Về sau còn nhiều lúc phải dựa vào Đậu gia, nếu bây giờ nàng về đòi phụ thân của hồi môn thì chẳng phải khiến người Đậu gia coi thường sao? Thế gian này chuyện gì mà chẳng thế, nước lên thì thuyền lên. Về sau nếu có chuyện gì muốn nhờ vả, người Đậu gia thấy nàng như vậy thì sao còn có thể giúp nàng?
Nàng nghĩ nghĩ, cắn răng nhẹ nhàng lui ra ngoài, sai một tiểu nha hoàn lanh lợi: “Đi, vào báo một tiếng cho ta.”
Tiểu nha hoàn nhu thuận cúi đầu đi vào, khóe mắt lại có một tia khinh thường.
Ngụy Đình Trân biết Đậu Minh đến, không chỉ không chuyển đề tài mà ngược lại còn càng lớn giọng: “Nếu ta ngăn cản thì có phải nàng sẽ không vào không?”
Ngụy Đình Du cảm thấy lời này của Ngụy Đình Trân hơi quá đáng, cao giọng gọi một tiếng tỷ tỷ, ánh mắt van nài.
Ngụy Đình Trân hừ một tiếng, quay mặt đi, rốt cuộc chẳng nói gì thêm. Đậu Minh mặt tái nhợt mà hành lễ với Điền thị và Ngụy Đình Trân.
Điền thị nói: “Đã không còn sớm nữa, các con cũng nên đến ngõ Tĩnh An tự đi, đừng để bên thông gia chờ sốt ruột.”
Đậu Minh cũng không muốn ở lại đây thêm một khắc nào, thì thào đáp “Vâng” rồi cùng Ngụy Đình Du đến ngõ Tĩnh An Tự.
Đậu Thế Anh không ở nhà, tiếp đón bọn họ là vợ chồng Đậu Văn Xương.
Dưới sự khuyên can của đám người Đậu Thế Xu, Đậu Thế Anh tuy không viết hưu thư nhưng có ý muốn đưa Vương Ánh Tuyết ra khỏi ngõ Tĩnh An Tự, cũng nói rõ: “Không được gặp mặt Đậu Minh.” Vương gia rơi vào đường cùng đành phải đón Vương Ánh Tuyết về ngõ Liễu Diệp. Trong nhà không còn người lo việc nội trợ, Đậu Minh về ở đối nguyệt, Đậu Thế Anh muốn mời Kỷ thị đến chiêu đãi Đậu Minh, Kỷ thị lại lấy cớ Hàn thị đang mang thai mà cự tuyệt. Đậu Thế Anh chẳng còn cách nào đành nhờ vợ chồng cháu cả đến giúp.
“Thất thúc phụ có việc ở nha môn, nói sẽ về sớm.” Đậu Văn Xương cười đón Ngụy Đình Du và Đậu Minh vào phòng khách. “Các ngươi uống chén trà đã, xem giờ hẳn là thất thúc phụ sắp về rồi.” Sau đó ngạc nhiên nói. “Sao bây giờ các ngươi mới đến? Nếu các ngươi đến chậm một bước, thiếu chút nữa ta đã sai người đi đón rồi.”
Đối nguyệt lại mặt, chính là lúc tân lang cưỡi ngựa, tiền hô hậu ủng rêu rao khoe mẽ. Người có tiền phô trương ngựa xe không cần phải nói, dù không có tiền thì ngày đó cũng đi mướn xe ngựa đẹp từ sớm để đưa tân nương tử về nhà mẹ đẻ. Ngụy Đình Du và Đậu Minh quá ngọ mới đến, Đậu Minh lại là thay Đậu Chiêu gả đến phủ Tế Ninh hầu, sao Đậu Văn Xương có thể không lo lắng?
Ngụy Đình Du và Đậu Minh hàm hồ đáp cho qua chuyện.
Đậu Văn Xương nhìn là biết trong chuyện này còn có uẩn khúc nhưng hắn thực sự chẳng muốn quản chuyện của Đậu Minh làm gì, Đậu Minh không nói, hắn cũng vui vẻ coi như không biết, cùng Ngụy Đình Du trò chuyện đôi câu. Mà Đậu Minh nhìn nhà cửa lạnh lẽo, đoán đám người Lục phu nhân, Ngũ phu nhân và Quách thị quá nửa đã đến phủ Anh Quốc công ăn mừng Đậu Chiêu được sắc phong “phu nhân”, khăn tay trong tay bị vo viên lại đến tội.
Mà Ngụy Đình Trân chờ Đậu Minh vừa đi, mặt nhất thời như kết một tầng băng, vô cùng bất mãn nói với mẫu thân: “Người cũng không thể cứ dung túng Đậu Minh như vậy mãi được. Phải cho nàng đi vào khuôn phép mới được.”
Lúc Điền thị làm dâu, quan hệ với mẹ chồng chẳng khác gì mẹ đẻ, mẹ chồng chưa từng làm khó bà, bà cũng chưa từng có ý định uốn nắn con dâu làm gì.
Bà không khỏi trợn mắt hỏi: “Cái này có ổn không?”
“Nếu nó là người biết phép tắc, ôn nhu đôn hậu thì con làm kẻ ác làm gì, bắt người đè ép Đậu Minh vào khuôn khổ?” Ngụy Đình Trân nghĩ đến mẹ chồng mình là Cảnh Quốc công phu nhân muốn mình và hai em dâu cùng đi chúc mừng Đậu Chiêu, nàng cảm thấy như bị ai tát một cái, mặt nóng rát. “Nhưng tình cảnh bây giờ người cũng thấy đó. Nó mới gả về đây có mấy ngày, thoáng không vừa ý đã lôi kéo đệ đệ mà khóc lóc, cái này đâu có giống một người mang thân phận chính thất phu nhân. Có khác nào đám tiểu thiếp tranh giành tình cảm đâu. Cứ mãi thế này, đệ đệ sẽ bị nó biến thành kẻ chẳng ra làm sao, nó sẽ quản thúc người hầu của đệ đệ thế nào đây? Người đã có con dâu rồi chẳng lẽ còn phải tự mình đi lo việc nội trợ nữa sao?”
Điền thị nghe vậy mà rung mình.
Lúc bà trẻ tuổi, chuyện trong nhà đều nghe theo mẹ chồng, mẹ chồng qua đời nghe con gái, con gái gả đi rồi, bà phải trông cậy vào con dâu mà thôi.
Ngày ngày củi gạo dầu muối, bà không muốn lo liệu mấy việc này.
Điền thị nghĩ nghĩ, hơi hơi gật đầu.
Ngụy Đình Trân liền thở phào nhẹ nhõm. Sự phẫn nộ không có chỗ phát tiết với Đậu Chiêu cũng tiêu tán đi ít nhiều.
※※※※※
Đậu Chiêu và Tống Mặc đứng ở cửa Di Chí đường, cười khanh khách tiễn Lục lão phu nhân và Ninh Đức Trưởng công chúa đến dự tiệc.
Di Chí đường trở nên an tĩnh.
Tố Tâm sai đám nha hoàn thu dọn bát đĩa, Cam Lộ và Tố Quyên chuẩn bị nước ấm hầu hạ Đậu Chiêu và Tống Mặc rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Tống Mặc ra khỏi nhĩ phòng thì thấy Đậu Chiêu không chút ủ rũ, thần thái thoải mái đang ngồi trước bàn trang điểm mà tháo nữ trang.
Tình cảnh này khiến hắn nhớ lại chuyện trong quá khứ.
Mẫu thân ngồi trước bàn trang điểm, hắn và đệ đệ ở bên vui đùa ầm ĩ, đó là quãng thời gian thật ấm áp.
Tâm tình hắn trầm tĩnh lại, nằm giục xuống giường gỗ.
“Mệt quá đi!” Hắn gối đầu vào cánh tay, nói, “So với đứng trung bình tấn hai canh giờ còn mệt hơn nhiều. Hôm nay phải xã giao khắp nơi, mặt ta cười nhiều sắp cứng đờ lại rồi… Lúc trước còn có mẫu thân giúp đỡ chuẩn bị, chẳng hay biết gì, lúc đến nhà người ta làm khách còn hay soi mói. Đến lúc mình đứng ra lo liệu mới phát hiện đây chẳng phải là chuyện dễ dàng… Về sau còn chuyện thế này, nàng đừng tìm ta nữa, ta nghe lời nàng hết là được, nàng bảo gì ta làm đó, ta muốn làm chưởng quầy nhàn nhã thôi…”
Hắn vừa nói xong, đừng nói Đậu Chiêu mà các nha hoàn hầu hạ trong phòng đều buồn cười.
Trong lòng Đậu Chiêu, Tống Mặc là người rất lợi hại, làm đao phủ cho Hoàng thượng còn được ân sủng hơn mười hai năm liền, cái này đâu phải ai cũng làm được. Nàng thật không ngờ Tống Mặc lại không thích mấy chuyện xã giao này.
Nàng lại rất thích khách khứa náo nhiệt, nhất là lúc thấy mọi người vui vẻ, tâm tình nàng cũng vui vẻ theo.
Đậu Chiêu không khỏi đứng dậy, ngồi xuống giường cười nói: “Ta chiêu đãi khách hay là ngươi chiêu đãi khách? Vẫn còn thấy nhiều sao?”
Tống Mặc cười ngượng ngùng.
Nếu hắn không đãi khách thì không cần nói mọi chuyện đều nghe theo sự an bài của Đậu Chiêu; nếu hắn chiêu đãi khách thì không thể nào nhàn hạ được.
Đậu Chiêu mỉm cười nói: “Về sau chúng ta ít bày tiệc chiêu đãi là được.”
Ngữ khí ôn nhu, đôi mắt đầy ý cười, trong giọng nói đầy sự nhân nhượng khiến cho Tống Mặc có cảm giác, mình trở thành bảo bối trong tay Đậu Chiêu, được nàng nâng niu che chở trong lòng bàn tay.
Hắn muốn đến gần Đậu Chiêu hơn một chút.
Không nhịn được vươn tay kéo cánh tay Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu “Á” một tiếng rồi ngã vào lòng Tống Mặc.
Cam Lộ sửng sốt, vội liếc đám nha hoàn trong phòng một cái, mặt như tấm lụa đỏ, dẫn theo đám tiểu nha hoàn lặng lẽ đi ra khỏi phòng, che bình phong lại.
Đậu Chiêu bất ngờ không kịp phòng bị, hoang mang đứng dậy, khuỷu tay chạm vào một nơi vừa rắn chắc lại vừa mềm mại, cũng chẳng biết mình đụng vào đâu của hắn, lại thấy khuỷu tay tê rần, bất chấp cũng chẳng truy cứu gì nữa, vội vàng hỏi hắn: “Đụng vào chỗ nào vậy?”
Ngụy Đình Trân thấy đệ đệ mình đến lúc này còn che chở cho Đậu Minh, giận không thể kiềm chế, cao giọng nói: “Ta sớm biết mà, nó đâu phải tốt lành gì! Giờ chẳng phải là đã được nghiệm chứng cả đó sao! Giờ mới thành thân được mấy ngày mà cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn! Phụ thân và mẫu thân cả đời có bao giờ cãi nhau không, các ngươi thì giỏi rồi, chẳng học được cái gì cả! Đệ đừng có gạt ta, lòng ta quá rõ rồi, người vợ mà đệ lấy về chính là kẻ sa cơ thất thế! Mắt nhìn người còn hạn hẹp lắm, mí mắt còn mỏng hơn bánh đúc bán trên đường cái nhiều, thấy ta về nhà uống ngụm nước thì đã tiếc chút tiền! Đệ lấy vợ quên mẹ, đi theo nó mà làm loạn, đương nhiên thấy ta không thuận mắt rồi. Chuyện quan trọng gì cũng đề phòng ta, che giấu ta. Ngươi yên tâm, ta cũng biết ta không được nàng yêu quý, ta về chỉ là thăm mẫu thân mà thôi, trà nhà các ngươi ta cũng chẳng uống một ngụm, càng đừng nói chiếm lợi gì của các ngươi. Đúng rồi, ngươi có muốn mang điểm tâm chỗ mẫu thân đi không? Tránh để mỗi lần ta về, vợ ngươi lại nghi ngờ điểm tâm trong phòng bị lấy mất, làm nàng ta đau lòng muốn chết!”
Điền thị sớm đã không hài lòng việc Đậu Minh hơi tí lại kéo con ra mà khóc lóc kể lể, chỉ tiếc con vừa thấy Đậu Minh khóc là đã mềm lòng, chuyện gì cũng nghe theo, điều này khiến bà cảm thấy con như bị con dâu dắt mũi, vừa thầm trách con nhu nhược lại đau lòng con bị con dâu bắt nạt. Bà nghe vậy không chỉ không cảm thấy con gái đang càn quấy mà ngược lại còn thấy rất có lý, con từ nhỏ đã thành thật, chỉ là bị con dâu làm hư mất rồi. Con dâu cứ như vậy chỉ tổ khiến nhà cửa không lúc nào được yên, bà không khỏi rơm rớm nước mắt, lấy khăn tay lau lau khóe mắt: “Du ca nhi, tỷ tỷ con rất tốt với con, giờ con lấy vợ rồi sao lại đối xử với tỷ tỷ như vậy được? Con đừng quên trước đây con không làm xong bài tập, là ai ngồi lại ôn bài giúp con? Lúc trước nhà ta gặp tình cảnh khó khăn, là ai đem trang sức của mình ra giúp con chống đỡ. Hai tỷ đệ các con nếu có xích mích gì, mẫu thân cũng chẳng thiết sống nữa!” Nói xong kéo tay Ngụy Đình Trân mà khóc òa lên.
Ngụy Đình Trân hung hăng lườm Ngụy Đình Du một cái rồi vội vàng an ủi mẫu thân.
Ngoài cửa, Đậu Minh lại giận đến độ vò chặt khăn tay lại.
Ngụy Đình Trân này không phải là chị chồng mà là kẻ thù của nàng mới đúng?
Nàng đã gả ra ngoài rồi mà còn quản chuyện của đệ đệ như vậy, nói ra ngoài không sợ người khác chê cười sao!
Đậu Minh theo bản năng vươn tay vén rèm, định nổi đóa nhưng trong nháy mắt tay vừa chạm đến rèm thì nàng lại đổi ý.
Vừa rồi nàng đã khiến Ngụy Đình Du không vui, nếu lúc này lại gây lộn với Ngụy Đình Trân, Ngụy Đình Du chắc chắn càng không vui. Nàng có thể đứng vững ở phủ Tế Ninh hầu hoàn toàn là nhờ có sự yêu thích của Ngụy Đình Du. Nếu không còn Ngụy Đình Du làm chỗ dựa cho nàng, chỉ sợ vị đại cô nãi nãi này sẽ ăn sống nàng mất. Nhất là sau khi nàng cự tuyệt việc bắt phụ thân bù thêm của hồi môn thì vị đại cô nãi nãi này nhìn kiểu gì cũng thấy không thuận mắt với nàng!
Cho dù là vậy thì nàng cũng không định quay về đòi phụ thân của hồi môn.
Phủ Tế Ninh hầu không chỉ neo người mà thế lực còn mỏng, xảy ra chuyện gì, ngay cả người vươn tay giúp cũng chẳng có. Về sau còn nhiều lúc phải dựa vào Đậu gia, nếu bây giờ nàng về đòi phụ thân của hồi môn thì chẳng phải khiến người Đậu gia coi thường sao? Thế gian này chuyện gì mà chẳng thế, nước lên thì thuyền lên. Về sau nếu có chuyện gì muốn nhờ vả, người Đậu gia thấy nàng như vậy thì sao còn có thể giúp nàng?
Nàng nghĩ nghĩ, cắn răng nhẹ nhàng lui ra ngoài, sai một tiểu nha hoàn lanh lợi: “Đi, vào báo một tiếng cho ta.”
Tiểu nha hoàn nhu thuận cúi đầu đi vào, khóe mắt lại có một tia khinh thường.
Ngụy Đình Trân biết Đậu Minh đến, không chỉ không chuyển đề tài mà ngược lại còn càng lớn giọng: “Nếu ta ngăn cản thì có phải nàng sẽ không vào không?”
Ngụy Đình Du cảm thấy lời này của Ngụy Đình Trân hơi quá đáng, cao giọng gọi một tiếng tỷ tỷ, ánh mắt van nài.
Ngụy Đình Trân hừ một tiếng, quay mặt đi, rốt cuộc chẳng nói gì thêm. Đậu Minh mặt tái nhợt mà hành lễ với Điền thị và Ngụy Đình Trân.
Điền thị nói: “Đã không còn sớm nữa, các con cũng nên đến ngõ Tĩnh An tự đi, đừng để bên thông gia chờ sốt ruột.”
Đậu Minh cũng không muốn ở lại đây thêm một khắc nào, thì thào đáp “Vâng” rồi cùng Ngụy Đình Du đến ngõ Tĩnh An Tự.
Đậu Thế Anh không ở nhà, tiếp đón bọn họ là vợ chồng Đậu Văn Xương.
Dưới sự khuyên can của đám người Đậu Thế Xu, Đậu Thế Anh tuy không viết hưu thư nhưng có ý muốn đưa Vương Ánh Tuyết ra khỏi ngõ Tĩnh An Tự, cũng nói rõ: “Không được gặp mặt Đậu Minh.” Vương gia rơi vào đường cùng đành phải đón Vương Ánh Tuyết về ngõ Liễu Diệp. Trong nhà không còn người lo việc nội trợ, Đậu Minh về ở đối nguyệt, Đậu Thế Anh muốn mời Kỷ thị đến chiêu đãi Đậu Minh, Kỷ thị lại lấy cớ Hàn thị đang mang thai mà cự tuyệt. Đậu Thế Anh chẳng còn cách nào đành nhờ vợ chồng cháu cả đến giúp.
“Thất thúc phụ có việc ở nha môn, nói sẽ về sớm.” Đậu Văn Xương cười đón Ngụy Đình Du và Đậu Minh vào phòng khách. “Các ngươi uống chén trà đã, xem giờ hẳn là thất thúc phụ sắp về rồi.” Sau đó ngạc nhiên nói. “Sao bây giờ các ngươi mới đến? Nếu các ngươi đến chậm một bước, thiếu chút nữa ta đã sai người đi đón rồi.”
Đối nguyệt lại mặt, chính là lúc tân lang cưỡi ngựa, tiền hô hậu ủng rêu rao khoe mẽ. Người có tiền phô trương ngựa xe không cần phải nói, dù không có tiền thì ngày đó cũng đi mướn xe ngựa đẹp từ sớm để đưa tân nương tử về nhà mẹ đẻ. Ngụy Đình Du và Đậu Minh quá ngọ mới đến, Đậu Minh lại là thay Đậu Chiêu gả đến phủ Tế Ninh hầu, sao Đậu Văn Xương có thể không lo lắng?
Ngụy Đình Du và Đậu Minh hàm hồ đáp cho qua chuyện.
Đậu Văn Xương nhìn là biết trong chuyện này còn có uẩn khúc nhưng hắn thực sự chẳng muốn quản chuyện của Đậu Minh làm gì, Đậu Minh không nói, hắn cũng vui vẻ coi như không biết, cùng Ngụy Đình Du trò chuyện đôi câu. Mà Đậu Minh nhìn nhà cửa lạnh lẽo, đoán đám người Lục phu nhân, Ngũ phu nhân và Quách thị quá nửa đã đến phủ Anh Quốc công ăn mừng Đậu Chiêu được sắc phong “phu nhân”, khăn tay trong tay bị vo viên lại đến tội.
Mà Ngụy Đình Trân chờ Đậu Minh vừa đi, mặt nhất thời như kết một tầng băng, vô cùng bất mãn nói với mẫu thân: “Người cũng không thể cứ dung túng Đậu Minh như vậy mãi được. Phải cho nàng đi vào khuôn phép mới được.”
Lúc Điền thị làm dâu, quan hệ với mẹ chồng chẳng khác gì mẹ đẻ, mẹ chồng chưa từng làm khó bà, bà cũng chưa từng có ý định uốn nắn con dâu làm gì.
Bà không khỏi trợn mắt hỏi: “Cái này có ổn không?”
“Nếu nó là người biết phép tắc, ôn nhu đôn hậu thì con làm kẻ ác làm gì, bắt người đè ép Đậu Minh vào khuôn khổ?” Ngụy Đình Trân nghĩ đến mẹ chồng mình là Cảnh Quốc công phu nhân muốn mình và hai em dâu cùng đi chúc mừng Đậu Chiêu, nàng cảm thấy như bị ai tát một cái, mặt nóng rát. “Nhưng tình cảnh bây giờ người cũng thấy đó. Nó mới gả về đây có mấy ngày, thoáng không vừa ý đã lôi kéo đệ đệ mà khóc lóc, cái này đâu có giống một người mang thân phận chính thất phu nhân. Có khác nào đám tiểu thiếp tranh giành tình cảm đâu. Cứ mãi thế này, đệ đệ sẽ bị nó biến thành kẻ chẳng ra làm sao, nó sẽ quản thúc người hầu của đệ đệ thế nào đây? Người đã có con dâu rồi chẳng lẽ còn phải tự mình đi lo việc nội trợ nữa sao?”
Điền thị nghe vậy mà rung mình.
Lúc bà trẻ tuổi, chuyện trong nhà đều nghe theo mẹ chồng, mẹ chồng qua đời nghe con gái, con gái gả đi rồi, bà phải trông cậy vào con dâu mà thôi.
Ngày ngày củi gạo dầu muối, bà không muốn lo liệu mấy việc này.
Điền thị nghĩ nghĩ, hơi hơi gật đầu.
Ngụy Đình Trân liền thở phào nhẹ nhõm. Sự phẫn nộ không có chỗ phát tiết với Đậu Chiêu cũng tiêu tán đi ít nhiều.
※※※※※
Đậu Chiêu và Tống Mặc đứng ở cửa Di Chí đường, cười khanh khách tiễn Lục lão phu nhân và Ninh Đức Trưởng công chúa đến dự tiệc.
Di Chí đường trở nên an tĩnh.
Tố Tâm sai đám nha hoàn thu dọn bát đĩa, Cam Lộ và Tố Quyên chuẩn bị nước ấm hầu hạ Đậu Chiêu và Tống Mặc rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Tống Mặc ra khỏi nhĩ phòng thì thấy Đậu Chiêu không chút ủ rũ, thần thái thoải mái đang ngồi trước bàn trang điểm mà tháo nữ trang.
Tình cảnh này khiến hắn nhớ lại chuyện trong quá khứ.
Mẫu thân ngồi trước bàn trang điểm, hắn và đệ đệ ở bên vui đùa ầm ĩ, đó là quãng thời gian thật ấm áp.
Tâm tình hắn trầm tĩnh lại, nằm giục xuống giường gỗ.
“Mệt quá đi!” Hắn gối đầu vào cánh tay, nói, “So với đứng trung bình tấn hai canh giờ còn mệt hơn nhiều. Hôm nay phải xã giao khắp nơi, mặt ta cười nhiều sắp cứng đờ lại rồi… Lúc trước còn có mẫu thân giúp đỡ chuẩn bị, chẳng hay biết gì, lúc đến nhà người ta làm khách còn hay soi mói. Đến lúc mình đứng ra lo liệu mới phát hiện đây chẳng phải là chuyện dễ dàng… Về sau còn chuyện thế này, nàng đừng tìm ta nữa, ta nghe lời nàng hết là được, nàng bảo gì ta làm đó, ta muốn làm chưởng quầy nhàn nhã thôi…”
Hắn vừa nói xong, đừng nói Đậu Chiêu mà các nha hoàn hầu hạ trong phòng đều buồn cười.
Trong lòng Đậu Chiêu, Tống Mặc là người rất lợi hại, làm đao phủ cho Hoàng thượng còn được ân sủng hơn mười hai năm liền, cái này đâu phải ai cũng làm được. Nàng thật không ngờ Tống Mặc lại không thích mấy chuyện xã giao này.
Nàng lại rất thích khách khứa náo nhiệt, nhất là lúc thấy mọi người vui vẻ, tâm tình nàng cũng vui vẻ theo.
Đậu Chiêu không khỏi đứng dậy, ngồi xuống giường cười nói: “Ta chiêu đãi khách hay là ngươi chiêu đãi khách? Vẫn còn thấy nhiều sao?”
Tống Mặc cười ngượng ngùng.
Nếu hắn không đãi khách thì không cần nói mọi chuyện đều nghe theo sự an bài của Đậu Chiêu; nếu hắn chiêu đãi khách thì không thể nào nhàn hạ được.
Đậu Chiêu mỉm cười nói: “Về sau chúng ta ít bày tiệc chiêu đãi là được.”
Ngữ khí ôn nhu, đôi mắt đầy ý cười, trong giọng nói đầy sự nhân nhượng khiến cho Tống Mặc có cảm giác, mình trở thành bảo bối trong tay Đậu Chiêu, được nàng nâng niu che chở trong lòng bàn tay.
Hắn muốn đến gần Đậu Chiêu hơn một chút.
Không nhịn được vươn tay kéo cánh tay Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu “Á” một tiếng rồi ngã vào lòng Tống Mặc.
Cam Lộ sửng sốt, vội liếc đám nha hoàn trong phòng một cái, mặt như tấm lụa đỏ, dẫn theo đám tiểu nha hoàn lặng lẽ đi ra khỏi phòng, che bình phong lại.
Đậu Chiêu bất ngờ không kịp phòng bị, hoang mang đứng dậy, khuỷu tay chạm vào một nơi vừa rắn chắc lại vừa mềm mại, cũng chẳng biết mình đụng vào đâu của hắn, lại thấy khuỷu tay tê rần, bất chấp cũng chẳng truy cứu gì nữa, vội vàng hỏi hắn: “Đụng vào chỗ nào vậy?”
Tác giả :
Chi Chi