Cửu Trọng Tử
Chương 17: Quạt tròn mùa thu
Mẫu thân là người kiêu ngạo, nếu đã đồng ý để Vương Ánh Tuyết vào cửa thì sẽ không làm khó xử gì Vương Ánh Tuyết trong thời gian này.
Đợi “bệnh” của Đậu Chiêu đỡ dần, nàng mời đại bá mẫu và tam bá mẫu đến bàn chuyện đón Vương Ánh Tuyết vào cửa. Đậu Chiêu bị đẩy ra ngoài chơi nhảy dây cùng đám tiểu nha hoàn.
Bốn tiểu nha hoàn lần lượt là Huyên Thảo, Mạt Lỵ, Thu Quỳ, Hải Đường. Mẫu thân thích tính tình trung hậu của Thỏa Nương, đổi tên cho nàng là Tố Hinh, cùng với nha hoàn bên ngoài mẫu thân là Ngọc Trâm được sai đến làm đại nha hoàn trong phòng Đậu Chiêu, vừa khéo một đôi.
Thỏa Nương rất thích cái tên này nhưng cái tên “Thỏa Nương” lại có ý nghĩa đặc biệt với Đậu Chiêu, Đậu Chiêu vẫn thích gọi nàng là “Thỏa Nương” vì thế nên nha hoàn trong phòng Đậu Chiêu lúc gọi nàng là Tố Hinh lúc lại gọi là Thỏa Nương, khiến náo loạn dở khóc dở cười. Cũng may Thỏa Nương không để ý, mặc kệ ai gọi thế nào nàng vẫn vui vẻ đáp.
Đậu Chiêu cũng chẳng phải là đứa trẻ con hai tuổi thực sự, đương nhiên cũng chẳng có hứng thú với trò nhảy dây này.
Nàng muốn đến thư phòng tổ phụ tìm mấy quyển sách viết về chuyện ma quái thần tiên. Thế gian có đủ mọi chuyện lạ lùng, nàng đột nhiên quay trở về quá khứ, như thể được tái sinh, chắc chắn còn có người giống nàng, nàng rất muốn tìm ra chút gì đó từ trong những ghi chép đó.
Đậu Chiêu bảo Thỏa Nương bế mình đến thư phòng của tổ phụ.
Thỏa Nương lập tức bỏ lại dây nhảy trong tay, bế nàng đi đến Hạc Thọ Đường.
Lúc đi vòng qua hồ sen, nàng thấy Du ma ma đứng ở giả sơn bên hồ nói chuyện với một nam tử mặc áo bào lụa màu xanh biếc.
Hai người che che đậy đậy, trông rất khả nghi.
Đậu Chiêu thoáng trầm tư, chỉ vào hồ sen rồi nói với Thỏa Nương:
- Chúng ta đi qua bên đó!
Thỏa Nương không hề biết có người, đi qua cầu đá chín bậc, đến bên đoạn núi giả sơn bên hồ.
Lại chẳng thấy Du ma ma và nam tử kia bóng dáng đâu nữa.
Đậu Chiêu mang theo sự nghi ngờ rời khỏi hồ sen, vừa đi ra thì lại gặp đại bá mẫu và tam bá mẫu.
Nàng cung kính hành lễ với hai người.
Đại bá mẫu bế Đậu Chiêu:
- Thọ Cô càng ngày càng khả ái!
- Đương nhiên rồi! Giống hệt như hồi thất đệ muội còn bé.
Hai người nói đến đó, nụ cười dần nhạt đi.
- Haiz! Vương Ánh Tuyết còn đang có thai, nếu nàng ta sinh con trai, thất đệ muội hiền lành như vậy, chỉ sợ cũng đành phải nhường bước.
Đại bá mẫu thở dài tiếc nuối.
Thì ra bọn họ đều biết chuyện Vương Ánh Tuyết mang thai.
Đậu Chiêu hơi nhíu mày.
- Đây là số mệnh rồi!
Vẻ mặt tam bá mẫu cũng có chút buồn bã.
Có lẽ là cảm thấy hai trưởng bối than thở như vậy trước mặt trẻ con có phần không nay, đại bá mẫu cố cười nói:
- Chúng ta đang là đọc sách rơi lệ, lo lắng thay cổ nhân rồi. Thất đệ muội bình thường không gặp phải chuyện gì khó xử nên mới thế, lần này đương nhiên cũng dần trưởng thành hơn. Muội xem giờ muội ấy không phải là xử lý mọi chuyện rất tốt đó sao?
Tam bá mẫu vuốt cằm, thân thiết hỏi Thỏa Nương mấy câu, biết Đậu Chiêu muốn đến chỗ tổ phụ, dặn dò Thỏa Nương vài câu cẩn thận, không được để té ngã linh tinh rồi cùng đại bá mẫu rời đi.
Bỗng nhiên Đậu Chiêu chẳng còn hứng đến Hạc Thọ đường nữa. Nàng bảo Thỏa Nương:
- Chúng ta về phòng đi.
Thỏa Nương không nói gì, chỉ chiều theo ý nàng, hai người nhanh chóng quay về chính viện.
Đậu Chiêu chạy vào phòng.
Mẫu thân đang ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ, nói chuyện với Du ma ma:
- … Thôi di nương là mẹ đẻ của thất gia, sính lễ 200 lạng bạc hẳn cũng không tính là bôi xấu bà. Về phần Vương gia có muốn không là chuyện của bọn họ, đưa hay không là chuyện của chúng ta. Có tiền hay không có, nạp thiếp vào cửa, tuy là thiếp nhưng cũng vẫn là tân nương, hai mươi hai tháng chạp vào cửa, vừa vặn hết năm cũ, đến Tết nguyên đán, cũng tiện qua lại các phòng, nhận họ hàng.
Nói xong, mẫu thân nhấp một ngụm trà, lại tiếp:
- Tân phòng đặt tại Tê Hà viện đi…
- Thất phu nhân!
Du ma ma cả kinh, không đợi mẫu thân nói hết đã thất thanh:
- Cái này sao được! Tê Hà viện ở ngay sau thư phòng của thất gia…
Mẫu thân vươn tay ý bảo ngừng, nói:
- Bọn họ cách xa nhau mà còn có thể dây dưa như vậy, chẳng lẽ dưới cái nhìn của ta thì có thể trong sạch sao?
Du ma ma nghẹn lời.
- Huống chi ta cũng chẳng muốn nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp.
Mẫu thân lẩm bẩm: “Ta bỏ qua Vương Ánh Tuyết, cũng bỏ qua chính mình.
Đậu Chiêu cơ hồ muốn vỗ tay vì mẫu thân.
Chính là như thế.
Thiên hạ có rộng lớn thì cũng không thể hơn được bản thân mình.
Tự mình không thương mình thì dựa vào cái gì mà muốn người khác thương mình?
Nếu không muốn thấy Vương Ánh Tuyết thì việc gì phải tự khiến mình chịu thiệt, giả bộ hiền lương!
Nàng cũng phải hơn 30 tuổi mới hiểu được đạo lý này.
Đậu Chiêu nói khẽ với Thỏa Nương:
- Lát nữa ngươi đi theo Du ma ma, nhìn xem bà ấy đi đâu? Gặp ai?
Thỏa Nương gật đầu.
Đậu Chiêu vô cùng cao hứng bổ nhào vào lòng mẫu thân:
- Mẫu thân, hậu viện có mai vàng nở, chúng ta đi ngắm mai đi!
Mẫu thân bật cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Chiêu:
- Mẫu thân có việc, bảo Thỏa Nương chơi với con đi.
Đậu Chiêu chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân.
Mẫu thân cũng không ngại nàng phiền phức, vừa lo liệu việc vặt trong nhà, vừa đùa giỡn với nàng.
Phụ thân đột nhiên đến, không để ý đến cả phòng toàn các ma ma, như hiến vật quý, lấy từ trong bọc ra một chiếc trâm vàng đính ngọc bính.
- Đẹp không? Ta cố ý bảo người ta làm đó.
Hắn nhìn mẫu thân với vẻ lấy lòng.
Cây trâm ánh vàng rực rỡ, ngọc bích đầu trâm lấp lánh, làm theo hình giọt nước mưa, tựa như giọt lên bên má mỹ nhân.
- Đẹp lắm!
Mẫu thân cười nghịch nghịch cây trâm một lúc rồi bảo Du ma ma cầm lấy:
- Về sau làm của hồi môn cho Thọ Cô.
Phụ thân ngượng ngùng:
- Đây là tặng cho nàng… Thọ Cô, sau này ta mua cho nó là được.
Mẫu thân mím môi cười:
- Về sau chàng đặt mua cho nó là tâm ý của chàng, đây là tấm lòng của ta.
- Của ta còn không phải của nàng.
Phụ thân nhỏ giọng nói thầm, định nói tiếp nhưng lại thôi.
Mẫu thân cười nói:
- Chàng tới là hỏi chuyện Vương Ánh Tuyết vào cửa? Vừa rồi ta đã dặn dò rồi…
Sau đó nói lại những lời khi nãy nói với Du ma ma một lượt cho phụ thân nghe.
Phụ thân a một tiếng, cũng không có vẻ gì là rất vui mừng, lại giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Nhất thời trầm mặc không nói gì.
Hồi lâu sau, phụ thân cảm thấy bất an, lẩm bẩm:
- Nàng có việc thì ta đi trước.
Mẫu thân cười đứng dậy:
- Ta cũng không tiễn.
Sau đó mỉm cười nói:
- Tiễn thất gia!
Ngồi xuống, vùi đầu vào bàn tính.
Phụ thân đứng một hồi, thấy mẫu thân vẫn không hề ngẩng đầu, ánh mắt hơi trầm xuống rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Du ma ma thất thanh:
- Thất phu nhân!
Mẫu thân cũng chẳng động mắt, nói:
- Giờ đã sắp đến tết, chỉ sợ khó mời được người. Việc bài trí tân phòng, ngươi còn phải tốn nhiều tâm sức, phải đôn đốc các quản sự ngoại viện mới được.
- Vâng!
Du ma ma bất đắc dĩ đáp lời rồi lui ra.
Mẫu thân cũng gạt bàn tính, cười bế Đậu Chiêu:
- Đi, chúng ta đi ngắm mai nào!
Đậu Chiêu cười hồn nhiên.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất, bất kể là vết thương đau đớn cỡ nào, lâu dần cũng sẽ khép miệng.
Mẫu thân, con sẽ luôn bên người.
Để người bớt cô đơn, xoa dịu vết thương của người.
Đậu Chiêu nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của mẫu thân mà tự thề với bản thân, sau đó cười hì hì nắm lấy tay mẫu thân, vui vẻ đi ra hậu viện.
※※※※※
Buổi tối, Thỏa Nương nói với Đậu Chiêu:
- Du ma ma cũng chẳng đi đâu, đều chỉ gặp các quản sự trong phủ mà thôi.
Nam tử kia là ai?
Đậu Chiêu cắn ngón tay suy nghĩ .
Kết quả sáng sớm hôm sau, cữu mẫu (vợ của anh trai hoặc em trai của mẹ) dẫn đại biểu tỷ của nàng là Triệu Bích Như đến Đậu gia đưa quà tết.
Trời đông tháng giá, mẫu thân vội vàng đón cữu mẫu và đại biểu tỷ vào phòng, tự mình đỡ cữu mẫu ngồi lên sập, đón trà từ tay nha hoàn rồi cung kính đưa cho cữu mẫu:
- Bảo người làm đưa qua là được, sao tỷ phải tự mình đến đây!
Cữu mẫu khoảng hơn 30 tuổi, mặc áo lụa màu xanh ngọc thêu hoa văn vàng, cài trâm vàng đính ngọc, dáng người hơi mập, không quá cao, làn da trắng nõn, cười tươi khóe mặt cong cong lên, rất hiền từ.
Nàng nhìn Đậu Chiêu trong lòng Thỏa Nương, vỗ tay nói:
- Nào, lại ngồi với cữu mẫu nào.
Mẫu thân bế Đậu Chiêu lên sập.
Triệu Bích Như thì ngoan ngoãn hành lễ với mẫu thân.
Mẫu thân kéo Triệu Bích Như lại gần:
- Đại thư nhi lại cao thêm một chút rồi, sắp cao hơn ta rồi.
Cữu mẫu hơi mắng:
- Chỉ có lớn chứ không có khôn, được ích lợi gì đâu!
Triệu Bích Như cười ngượng ngùng.
Lúc này Triệu Bích Như mới chỉ 11 tuổi, chân tay dài, da trắng hơn tuyết, mơ hồ có thể thấy được vẻ yểu điệu khi trưởng thành.
Mẫu thân cũng lên sập ngồi, mọi người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, ăn điểm tâm và trò chuyện.
- Đại ca muội đã thi trượt hai lần rồi, lần này mong là được đề tên trong bảng vàng, ngay cả ta nói chuyện với hắn hắn cũng không để ý.
Cữu mẫu cười nói tiếp:
- Ta ở nhà nhàm chán nên dẫn Bích Như đến chỗ muội. Mấy hôm nay muội ổn chứ?
Mẫu thân tỏ vẻ thoải mái:
- Cũng như trước kia, ngày nào cũng bận rộn xoay như chong chóng.
Cữu mẫu cười không nói, uống một ngụm trà rồi nói với Triệu Bích Như:
- Đã đến rồi thì cùng biểu muội con ra ngoài chơi đi!
Triệu Bích Như cẩn thận đáp “vâng”, nhu thuận xuống sập.
Mẫu thân hơi ngây người. Cữu mẫu nói:
- Ta có lời muốn nói với muội.
Vẻ mặt có đôi phần chăm chú.
Mẫu thân đáp “vâng”, trong mắt đã thấy ánh lệ.
Đậu Chiêu muốn đến hồ sen trông chừng Du ma ma và nam tử mặc áo bào xanh kia.
Ra khỏi phòng, nàng giãy khỏi tay Triệu Bích Như, chạy nhanh như chớp về phía cổng lớn.
Ngoài cổng lớn, nam tử mặc áo bào xanh đang nói chuyện với một quản sự của Đậu gia. Sau lưng hắn là một chiếc xe ngựa trông hơi cứng nhắc, trên xe chứa thứ gì đó, đám gia đinh đang vội vã chuyển đồ từ trên xe vào nhà.
Thì ra người kia là quản sự của Triệu gia.
Đậu Chiêu lại lon ton chạy về cổng phụ, thấy Triệu Bích Như chạy theo nàng đến toát mồ hôi.
- Muội… muội định làm gì? Sao còn nhanh hơn thỏ chạy trốn?
Nàng ôm bụng thở hổn hển.
Đậu Chiêu nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt.
Nàng tao nhã bưng chung trà lên, ôn hòa mà kiêu ngạo cười nhìn nàng:
- Sau khi cô mẫu qua đời, phụ thân và mẫu thân vốn định đón ngươi về nhà, làm bạn với tỷ muội ta nhưng ngươi không muốn, trước mặt người nhà họ Đậu cắn mẫu thân ta thì cũng thôi mà còn la hét nói “Ta sẽ không đến nhà các người” làm cho mẫu thân đành phải giận dữ đi về….
Lúc ấy nàng cảm thấy lời nói của Triệu Bích Như tựa như chiếc quạt tròn mùa thu, khiến người ta không nói nên lời, cũng không biết phải làm sao.
Nhưng bây giờ… Nàng có phần không chắc chắn .
Đợi “bệnh” của Đậu Chiêu đỡ dần, nàng mời đại bá mẫu và tam bá mẫu đến bàn chuyện đón Vương Ánh Tuyết vào cửa. Đậu Chiêu bị đẩy ra ngoài chơi nhảy dây cùng đám tiểu nha hoàn.
Bốn tiểu nha hoàn lần lượt là Huyên Thảo, Mạt Lỵ, Thu Quỳ, Hải Đường. Mẫu thân thích tính tình trung hậu của Thỏa Nương, đổi tên cho nàng là Tố Hinh, cùng với nha hoàn bên ngoài mẫu thân là Ngọc Trâm được sai đến làm đại nha hoàn trong phòng Đậu Chiêu, vừa khéo một đôi.
Thỏa Nương rất thích cái tên này nhưng cái tên “Thỏa Nương” lại có ý nghĩa đặc biệt với Đậu Chiêu, Đậu Chiêu vẫn thích gọi nàng là “Thỏa Nương” vì thế nên nha hoàn trong phòng Đậu Chiêu lúc gọi nàng là Tố Hinh lúc lại gọi là Thỏa Nương, khiến náo loạn dở khóc dở cười. Cũng may Thỏa Nương không để ý, mặc kệ ai gọi thế nào nàng vẫn vui vẻ đáp.
Đậu Chiêu cũng chẳng phải là đứa trẻ con hai tuổi thực sự, đương nhiên cũng chẳng có hứng thú với trò nhảy dây này.
Nàng muốn đến thư phòng tổ phụ tìm mấy quyển sách viết về chuyện ma quái thần tiên. Thế gian có đủ mọi chuyện lạ lùng, nàng đột nhiên quay trở về quá khứ, như thể được tái sinh, chắc chắn còn có người giống nàng, nàng rất muốn tìm ra chút gì đó từ trong những ghi chép đó.
Đậu Chiêu bảo Thỏa Nương bế mình đến thư phòng của tổ phụ.
Thỏa Nương lập tức bỏ lại dây nhảy trong tay, bế nàng đi đến Hạc Thọ Đường.
Lúc đi vòng qua hồ sen, nàng thấy Du ma ma đứng ở giả sơn bên hồ nói chuyện với một nam tử mặc áo bào lụa màu xanh biếc.
Hai người che che đậy đậy, trông rất khả nghi.
Đậu Chiêu thoáng trầm tư, chỉ vào hồ sen rồi nói với Thỏa Nương:
- Chúng ta đi qua bên đó!
Thỏa Nương không hề biết có người, đi qua cầu đá chín bậc, đến bên đoạn núi giả sơn bên hồ.
Lại chẳng thấy Du ma ma và nam tử kia bóng dáng đâu nữa.
Đậu Chiêu mang theo sự nghi ngờ rời khỏi hồ sen, vừa đi ra thì lại gặp đại bá mẫu và tam bá mẫu.
Nàng cung kính hành lễ với hai người.
Đại bá mẫu bế Đậu Chiêu:
- Thọ Cô càng ngày càng khả ái!
- Đương nhiên rồi! Giống hệt như hồi thất đệ muội còn bé.
Hai người nói đến đó, nụ cười dần nhạt đi.
- Haiz! Vương Ánh Tuyết còn đang có thai, nếu nàng ta sinh con trai, thất đệ muội hiền lành như vậy, chỉ sợ cũng đành phải nhường bước.
Đại bá mẫu thở dài tiếc nuối.
Thì ra bọn họ đều biết chuyện Vương Ánh Tuyết mang thai.
Đậu Chiêu hơi nhíu mày.
- Đây là số mệnh rồi!
Vẻ mặt tam bá mẫu cũng có chút buồn bã.
Có lẽ là cảm thấy hai trưởng bối than thở như vậy trước mặt trẻ con có phần không nay, đại bá mẫu cố cười nói:
- Chúng ta đang là đọc sách rơi lệ, lo lắng thay cổ nhân rồi. Thất đệ muội bình thường không gặp phải chuyện gì khó xử nên mới thế, lần này đương nhiên cũng dần trưởng thành hơn. Muội xem giờ muội ấy không phải là xử lý mọi chuyện rất tốt đó sao?
Tam bá mẫu vuốt cằm, thân thiết hỏi Thỏa Nương mấy câu, biết Đậu Chiêu muốn đến chỗ tổ phụ, dặn dò Thỏa Nương vài câu cẩn thận, không được để té ngã linh tinh rồi cùng đại bá mẫu rời đi.
Bỗng nhiên Đậu Chiêu chẳng còn hứng đến Hạc Thọ đường nữa. Nàng bảo Thỏa Nương:
- Chúng ta về phòng đi.
Thỏa Nương không nói gì, chỉ chiều theo ý nàng, hai người nhanh chóng quay về chính viện.
Đậu Chiêu chạy vào phòng.
Mẫu thân đang ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ, nói chuyện với Du ma ma:
- … Thôi di nương là mẹ đẻ của thất gia, sính lễ 200 lạng bạc hẳn cũng không tính là bôi xấu bà. Về phần Vương gia có muốn không là chuyện của bọn họ, đưa hay không là chuyện của chúng ta. Có tiền hay không có, nạp thiếp vào cửa, tuy là thiếp nhưng cũng vẫn là tân nương, hai mươi hai tháng chạp vào cửa, vừa vặn hết năm cũ, đến Tết nguyên đán, cũng tiện qua lại các phòng, nhận họ hàng.
Nói xong, mẫu thân nhấp một ngụm trà, lại tiếp:
- Tân phòng đặt tại Tê Hà viện đi…
- Thất phu nhân!
Du ma ma cả kinh, không đợi mẫu thân nói hết đã thất thanh:
- Cái này sao được! Tê Hà viện ở ngay sau thư phòng của thất gia…
Mẫu thân vươn tay ý bảo ngừng, nói:
- Bọn họ cách xa nhau mà còn có thể dây dưa như vậy, chẳng lẽ dưới cái nhìn của ta thì có thể trong sạch sao?
Du ma ma nghẹn lời.
- Huống chi ta cũng chẳng muốn nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp.
Mẫu thân lẩm bẩm: “Ta bỏ qua Vương Ánh Tuyết, cũng bỏ qua chính mình.
Đậu Chiêu cơ hồ muốn vỗ tay vì mẫu thân.
Chính là như thế.
Thiên hạ có rộng lớn thì cũng không thể hơn được bản thân mình.
Tự mình không thương mình thì dựa vào cái gì mà muốn người khác thương mình?
Nếu không muốn thấy Vương Ánh Tuyết thì việc gì phải tự khiến mình chịu thiệt, giả bộ hiền lương!
Nàng cũng phải hơn 30 tuổi mới hiểu được đạo lý này.
Đậu Chiêu nói khẽ với Thỏa Nương:
- Lát nữa ngươi đi theo Du ma ma, nhìn xem bà ấy đi đâu? Gặp ai?
Thỏa Nương gật đầu.
Đậu Chiêu vô cùng cao hứng bổ nhào vào lòng mẫu thân:
- Mẫu thân, hậu viện có mai vàng nở, chúng ta đi ngắm mai đi!
Mẫu thân bật cười, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Chiêu:
- Mẫu thân có việc, bảo Thỏa Nương chơi với con đi.
Đậu Chiêu chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân.
Mẫu thân cũng không ngại nàng phiền phức, vừa lo liệu việc vặt trong nhà, vừa đùa giỡn với nàng.
Phụ thân đột nhiên đến, không để ý đến cả phòng toàn các ma ma, như hiến vật quý, lấy từ trong bọc ra một chiếc trâm vàng đính ngọc bính.
- Đẹp không? Ta cố ý bảo người ta làm đó.
Hắn nhìn mẫu thân với vẻ lấy lòng.
Cây trâm ánh vàng rực rỡ, ngọc bích đầu trâm lấp lánh, làm theo hình giọt nước mưa, tựa như giọt lên bên má mỹ nhân.
- Đẹp lắm!
Mẫu thân cười nghịch nghịch cây trâm một lúc rồi bảo Du ma ma cầm lấy:
- Về sau làm của hồi môn cho Thọ Cô.
Phụ thân ngượng ngùng:
- Đây là tặng cho nàng… Thọ Cô, sau này ta mua cho nó là được.
Mẫu thân mím môi cười:
- Về sau chàng đặt mua cho nó là tâm ý của chàng, đây là tấm lòng của ta.
- Của ta còn không phải của nàng.
Phụ thân nhỏ giọng nói thầm, định nói tiếp nhưng lại thôi.
Mẫu thân cười nói:
- Chàng tới là hỏi chuyện Vương Ánh Tuyết vào cửa? Vừa rồi ta đã dặn dò rồi…
Sau đó nói lại những lời khi nãy nói với Du ma ma một lượt cho phụ thân nghe.
Phụ thân a một tiếng, cũng không có vẻ gì là rất vui mừng, lại giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Nhất thời trầm mặc không nói gì.
Hồi lâu sau, phụ thân cảm thấy bất an, lẩm bẩm:
- Nàng có việc thì ta đi trước.
Mẫu thân cười đứng dậy:
- Ta cũng không tiễn.
Sau đó mỉm cười nói:
- Tiễn thất gia!
Ngồi xuống, vùi đầu vào bàn tính.
Phụ thân đứng một hồi, thấy mẫu thân vẫn không hề ngẩng đầu, ánh mắt hơi trầm xuống rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Du ma ma thất thanh:
- Thất phu nhân!
Mẫu thân cũng chẳng động mắt, nói:
- Giờ đã sắp đến tết, chỉ sợ khó mời được người. Việc bài trí tân phòng, ngươi còn phải tốn nhiều tâm sức, phải đôn đốc các quản sự ngoại viện mới được.
- Vâng!
Du ma ma bất đắc dĩ đáp lời rồi lui ra.
Mẫu thân cũng gạt bàn tính, cười bế Đậu Chiêu:
- Đi, chúng ta đi ngắm mai nào!
Đậu Chiêu cười hồn nhiên.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất, bất kể là vết thương đau đớn cỡ nào, lâu dần cũng sẽ khép miệng.
Mẫu thân, con sẽ luôn bên người.
Để người bớt cô đơn, xoa dịu vết thương của người.
Đậu Chiêu nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của mẫu thân mà tự thề với bản thân, sau đó cười hì hì nắm lấy tay mẫu thân, vui vẻ đi ra hậu viện.
※※※※※
Buổi tối, Thỏa Nương nói với Đậu Chiêu:
- Du ma ma cũng chẳng đi đâu, đều chỉ gặp các quản sự trong phủ mà thôi.
Nam tử kia là ai?
Đậu Chiêu cắn ngón tay suy nghĩ .
Kết quả sáng sớm hôm sau, cữu mẫu (vợ của anh trai hoặc em trai của mẹ) dẫn đại biểu tỷ của nàng là Triệu Bích Như đến Đậu gia đưa quà tết.
Trời đông tháng giá, mẫu thân vội vàng đón cữu mẫu và đại biểu tỷ vào phòng, tự mình đỡ cữu mẫu ngồi lên sập, đón trà từ tay nha hoàn rồi cung kính đưa cho cữu mẫu:
- Bảo người làm đưa qua là được, sao tỷ phải tự mình đến đây!
Cữu mẫu khoảng hơn 30 tuổi, mặc áo lụa màu xanh ngọc thêu hoa văn vàng, cài trâm vàng đính ngọc, dáng người hơi mập, không quá cao, làn da trắng nõn, cười tươi khóe mặt cong cong lên, rất hiền từ.
Nàng nhìn Đậu Chiêu trong lòng Thỏa Nương, vỗ tay nói:
- Nào, lại ngồi với cữu mẫu nào.
Mẫu thân bế Đậu Chiêu lên sập.
Triệu Bích Như thì ngoan ngoãn hành lễ với mẫu thân.
Mẫu thân kéo Triệu Bích Như lại gần:
- Đại thư nhi lại cao thêm một chút rồi, sắp cao hơn ta rồi.
Cữu mẫu hơi mắng:
- Chỉ có lớn chứ không có khôn, được ích lợi gì đâu!
Triệu Bích Như cười ngượng ngùng.
Lúc này Triệu Bích Như mới chỉ 11 tuổi, chân tay dài, da trắng hơn tuyết, mơ hồ có thể thấy được vẻ yểu điệu khi trưởng thành.
Mẫu thân cũng lên sập ngồi, mọi người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, ăn điểm tâm và trò chuyện.
- Đại ca muội đã thi trượt hai lần rồi, lần này mong là được đề tên trong bảng vàng, ngay cả ta nói chuyện với hắn hắn cũng không để ý.
Cữu mẫu cười nói tiếp:
- Ta ở nhà nhàm chán nên dẫn Bích Như đến chỗ muội. Mấy hôm nay muội ổn chứ?
Mẫu thân tỏ vẻ thoải mái:
- Cũng như trước kia, ngày nào cũng bận rộn xoay như chong chóng.
Cữu mẫu cười không nói, uống một ngụm trà rồi nói với Triệu Bích Như:
- Đã đến rồi thì cùng biểu muội con ra ngoài chơi đi!
Triệu Bích Như cẩn thận đáp “vâng”, nhu thuận xuống sập.
Mẫu thân hơi ngây người. Cữu mẫu nói:
- Ta có lời muốn nói với muội.
Vẻ mặt có đôi phần chăm chú.
Mẫu thân đáp “vâng”, trong mắt đã thấy ánh lệ.
Đậu Chiêu muốn đến hồ sen trông chừng Du ma ma và nam tử mặc áo bào xanh kia.
Ra khỏi phòng, nàng giãy khỏi tay Triệu Bích Như, chạy nhanh như chớp về phía cổng lớn.
Ngoài cổng lớn, nam tử mặc áo bào xanh đang nói chuyện với một quản sự của Đậu gia. Sau lưng hắn là một chiếc xe ngựa trông hơi cứng nhắc, trên xe chứa thứ gì đó, đám gia đinh đang vội vã chuyển đồ từ trên xe vào nhà.
Thì ra người kia là quản sự của Triệu gia.
Đậu Chiêu lại lon ton chạy về cổng phụ, thấy Triệu Bích Như chạy theo nàng đến toát mồ hôi.
- Muội… muội định làm gì? Sao còn nhanh hơn thỏ chạy trốn?
Nàng ôm bụng thở hổn hển.
Đậu Chiêu nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt.
Nàng tao nhã bưng chung trà lên, ôn hòa mà kiêu ngạo cười nhìn nàng:
- Sau khi cô mẫu qua đời, phụ thân và mẫu thân vốn định đón ngươi về nhà, làm bạn với tỷ muội ta nhưng ngươi không muốn, trước mặt người nhà họ Đậu cắn mẫu thân ta thì cũng thôi mà còn la hét nói “Ta sẽ không đến nhà các người” làm cho mẫu thân đành phải giận dữ đi về….
Lúc ấy nàng cảm thấy lời nói của Triệu Bích Như tựa như chiếc quạt tròn mùa thu, khiến người ta không nói nên lời, cũng không biết phải làm sao.
Nhưng bây giờ… Nàng có phần không chắc chắn .
Tác giả :
Chi Chi