Cửu Trọng Tử
Chương 148: Chất Vấn
Tác giả: Chi Chi
Edit: Yang
Tống Mặc quay đầu đi theo bản năng nên tránh được cái tát tai của Tống Nghi Xuân, không kìm được thốt lên: “Phụ thân, sao có thể là con làm được?”
Không biết vì chuyện con trai gây ra quá đáng giận hay vì nó dám tránh cái tát của mình, Tống Nghi Xuân tức giận không để đâu cho hết, quát lớn: “Nghiệp chướng, còn ngụy biện!” Nói rồi chỉ tay xuống dưới chân, “Quỳ xuống cho ta mau!”
Tống Mặc hơi sững người rồi quỳ gối trước mặt phụ thân.
“Hạnh Phương chính mồm thừa nhận là thấy ngươi ở cùng với Mai Nhị; Trần Đào cũng chứng thực ngọc bội kia là của ngươi, hơn nữa đã mất từ lúc ngươi đi Liêu Đông. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn nói không phải do ngươi làm?” Tống Nghi Xuân giận run người.
“Lúc ngươi ba tuổi, ta mời giáo đầu dạy ngươi võ, lúc năm tuổi, ta lại mời thầy ở Hàn Lâm viện với dạy ngươi vỡ lòng. Đến đệ đệ của ngươi ta cũng không phí nhiều tâm sức như thế. Ta và mẫu thân ngươi đổ bao nhiêu công sức lên ngươi, thế mà ngươi báo đáp cha mẹ thế này đây! May mà mẫu thân ngươi đi rồi, không thì cũng bị ngươi làm tức chết thôi! Đồ bất hiếu, ngươi làm mất hết mặt mũi của Anh quốc công phủ rồi…”
Trần Đào… Sao có thể? Không có khả năng!
Tống Mặc kinh hãi nhìn phụ thân.
Hạnh Phương là một đại nha hoàn khác bên cạnh mẫu thân, nàng ta không thân thiết lắm với những nha hoàn khác chỗ mẫu thân, còn có khả năng hãm hại vu cáo mình.
Còn Trần Đào, hắn và mình lớn lên cùng nhau, là con thứ của vú nuôi, từ năm năm tuổi đã cùng ca ca ruột là Trần Hạch vào phủ hầu hạ mình. Lần này đi Liêu Đông, người theo hầu là Trần Hạch, ai có thể phản bội hắn chứ không thể nào là Trần Đào được!
Tống Mặc lặng im nghe phụ thân quở trách, sắc mặt dần trở nên phức tạp, đợi đến khi phụ thân nguôi giận mới nói nhỏ: “Cha, việc này thực sự không liên quan tới con. Người nghĩ mà xem, miếng ngọc bội đó so với nhiều đồ đạc trong phủ thì không quý giá là mấy nhưng dù gì cũng là vật tùy thân của cụ tổ. Vào hôm con được trăm ngày tuổi, chính tay tổ phụ đã tặng cho con trước mặt họ hàng thân thích, con đâu có hồ đồ mà đem tặng cho một tỳ nữ? Làm vậy có khác gì thông báo cho người người biết rằng con và người đó có tư tình? Hơn nữa, những người đi theo con trước giờ vẫn không đổi, con làm gì chỉ cần hỏi họ là ra ngay. Cứ cho là Trần Đào nhớ nhầm thì vẫn còn Nghiêm tiên sinh, còn Dư Giản…”
“Ngươi còn không biết ngượng mà nhắc đến!” Tống Nghi Xuân lại cười lạnh, ngắt lời Tống Mặc, “Có biết Hạnh Phương nói thế nào không?” Bỗng nhiên hắn cao giọng, nói lớn: “Nó nói Mai Nhị không dám từ chối, biết rõ một khi chuyện này lộ ra sẽ chết không có chỗ chôn, lại sợ ngươi không nhận nên mới tranh thủ lúc cùng ngươi vui vẻ ăn trộm miếng ngọc, vốn định cầu xin với mẫu thân ngươi. Nào ngờ mẫu thân ngươi qua đời đột ngột. Nó đã có mang bốn tháng mà ta lại định gả nó đi, biết là giấy không gói được lửa, trong lúc hoảng loạn mới tự sát…” Hắn nói xong thì vỗ mạnh lên sập, quát tháo ầm ĩ: “Chuyện hôm nay ngươi có nói gì cũng vô dụng, ta sẽ thay người mẹ đã mất của ngươi dạy cho ngươi một bài học!” Nói rồi cao giọng gọi mấy ma ma vào: “Lôi thế tử xuống cho ta, đánh hai mươi gậy lớn!”
Người làm ở nhà trên đều là người của Tưởng thị, mấy ma ma nghe vậy thì nhìn nhau.
Tống Nghi Xuân ném chén trà trong tay về phía họ: “Mấy con chó này, ta không sai được các ngươi à!”
Tống Mặc đành nói với mấy ma ma đó: “Phụ thân thay mẫu thân giáo huấn ta cũng là việc đương nhiên.” Dáng vẻ khoanh tay chịu trói.
Thấy vậy các ma ma mới chầm chậm bước tới, nói nhỏ: “Thế tử gia, đắc tội rồi”, một mặt đỡ Tống Mặc đứng dậy.
Tống Nghi Xuân thấy thế thì bực bội, nói: “Đánh ở đây luôn cho ta.”
Các ma ma nhìn sang Tống Mặc, thấy Tống Mặc gật đầu mới bê ghế và gậy đến.
Tống Mặc nằm lên ghế. Một ma ma tiến lên, khẽ nói “Thế tử gia, cậu chịu khó một chút nhé”, rồi nhấc cây gậy trúc dài lên bắt đầu đánh.
Mấy người này là ma ma trong nhà, bình thường cùng lắm là đánh đám nha hoàn theo lệnh Tưởng thị, vốn không thể tổn thương Tống Mặc, huống chi họ cũng cố ý nhẹ tay, trông thì đánh lên người Tống Mặc nhưng không gây đau đớn.
Tống Nghi Xuân nhìn cảnh đó thì tức đỏ cả mặt, đi tới đẩy mấy ma ma ra, giằng lấy cây gậy rồi hung hăng đánh Tống Mặc, trong phòng vang tiếng nghèn nghẹt đầu tiên.
Tống Mặc bất giác hít sâu.
Tống Nghi Xuân vẫn chưa hết cơn giận, vừa đánh vừa mắng: “Đồ nghiệt tử! Vô pháp vô thiên! Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì người ta sẽ nói thế nào về mẫu thân đã qua đời của ngươi hả? Nàng thật đáng thương, có tiếng là kiên cường, chưa từng chịu thua ai cả…”
Tống Mặc nghe thế, mắt đẫm nước. Phụ thân vốn không thạo xử lý việc trong nhà, nay mẫu thân qua đời, lại xảy ra chuyện thế này, sợ là phụ thân giận quá mất khôn. Nếu đánh mình giúp phụ thân bớt giận thì cứ để ông đánh cũng được.
Hắn nằm sấp ngoan ngoãn để mặc phụ thân đánh. Tiếng gật chan chát, đâu chỉ có hai mươi gậy nhưng Tống Mặc vẫn chịu đựng.
Máu bắt đầu nhuộm đỏ quần trắng của hắn khiến các ma ma hoảng hốt.
Một ma ma vốn được Tưởng thị ưu ái nhỏ giọng khuyên nhủ: “Quốc công gia, đừng đánh nữa, cứ đánh tiếp thì thế tử gia không chịu nổi đâu!”
Tống Nghi Xuân dường như đã tỉnh táo hơn, thấy máu thấm đầy quần áo con trai mới ngẩn ra, thả cây gậy trong tay xuống, rơi “cạch” một tiếng.
Cả Tống Mặc và các ma ma đều thở phào. Ai ngờ Tống Nghi Xuân lập tức vén rèm ấm trong phòng lên, gọi hộ vệ bên ngoài vào. Ai nấy trong phòng đều bối rối.
Đây là nhà trên, là phòng riêng của Tưởng thị, hộ vệ không được phép vào cửa thùy hoa, buổi tối trong viện đã có các ma ma canh gác. Mà họ lại càng kinh ngạc hơn khi Tống Nghi Xuân vừa dứt lời liền có mấy hộ vệ to khỏe bước vào. Tống Nghi Xuân chỉ vào Tống Mặc: “Lôi nó ra khỏi đây, đánh thật mạnh cho ta!”
Tống Mặc không biết ai trong mấy người này. Hắn giật mình, nghĩ đến bản thân liền thấy cả người không còn chút sức lực.
“Cha…” Hắn mở to mắt nhìn phụ thân.
Phụ thân hắn lại như không nhìn thấy gì. Mấy tên hộ vệ tay nhanh thoăn thoắt, bàn tay thô như da trâu trói Tống Mặc lại, động tác thành thạo, nhìn là biết họ chuyên làm việc này.
“Cha!” Tống Mặc không tin nổi.
Loại võ hắn tập là để cho thân thể khỏe mạnh, tuy không được oai phong như những môn võ khác nhưng cũng biết đánh mấy đường. Bình thường người khác đừng mơ động được vào hắn, thế mà hiện giờ cả người mềm như bún, chân khí toán loạn, rõ ràng không còn trong sự kiểm soát của hắn nữa.
Các ma ma cũng thấy kỳ lạ, rúm ró lại một chỗ với nhau.
Tống Mặc trấn định cơ thể, muốn dồn tụ chân khí trong cơ thể lại.
Đám hộ vệ kéo hắn ra ngoài, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một chiếc ghế khác. Hai hộ vệ đứng cạnh ghế không cầm gậy trúc mà mà gậy gỗ loại dùng trong quân đội.
Tống Mặc nhìn phụ thân chằm chằm.
Tống Nghi Xuân thì không buồn liếc mắt nhìn con trai mà quay ra dặn dò hộ vệ: “Đánh cho ta!”
Mỗi nhát gậy đánh lên người Tống Mặc đều khiến hắn thấy lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo cả. Chẳng mấy trốc mà mồ hôi đầm đìa trên trán hắn.
“Cha!” Tống Mặc ngẩng lên, cất tiếng hỏi phụ thân đang đứng ở hành lang, giọng nói lẫn trong tiếng gậy “chan chát”, “Vì sao?”
Ánh mắt Tống Nghi Xuân tựa hàn băng ngàn năm: “Nghiệp chướng! Ngươi gây chuyện còn dám hỏi ta vì sao?”
“Vì sao?”
Tống Mặc nhìn lồng chim dưới mái hiên, cóng đựng nước và đồ ăn trong lồng được chế từ bạch ngọc, là quà của phụ thân tặng năm hắn năm tuổi.
Hắn nhìn sang cây thạch lựu nơi góc tường, cây ấy do chính tay phụ thân và hắn cùng nhau trồng năm hắn tám tuổi.
Hắn lại nhìn chiếc đu đang đung đưa trong gió lạnh, lúc đệ đệ được ba tuổi, hắn và phụ thân đã cùng làm tặng đệ đệ.
“Vì sao?” Tống Mặc hỏi phụ thân, không kìm được rớt nước mắt. Bên cạnh cây long não có một quả bóng hắn từng chơi nay đã tặng cho đệ đệ; trên giàn nho vẫn còn sợi dây đỏ hắn kết…
“Vì sao?” Hắn lớn tiếng hỏi phụ thân. Nhưng phụ thân chỉ nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Tống Mặc nhìn phụ thân, ý thức và tầm mắt đều bắt đầu mơ hồ, thời gian vừa ì ạch trôi khiến người ta sốt ruột, lại ngắn ngủi như một giây phút thôi.
Bên tai loáng thoáng nghe thấy giọng nói lạnh băng của phụ thân: “Kéo nó vào phòng, trông giữ cho cẩn thận.”
Tuy gậy không còn đánh lên người nhưng từng câu chữ phụ thân nói ra lại như đánh vào trái tim hắn: “Lã Chính, ngươi đi mới Đại lão gia, Tam lão gia và Tứ lão gia đến, nói rằng Tống Mặc thất đức, ta muốn khai từ đường!”
Khai từ đường!
Tống Mặc người mềm nhũn nằm sấp trên ghế, cả người như vỡ vụn, cảm giác đau đớn làm hắn trở nên mơ màng.
Khai từ đường ư? Rồi sau là gì? Đầu tiên là mời người đến để phế đi địa vị thế tử, sau đó đuổi hắn ra khỏi nhà sao? Lệ tràn mi, Tống Mặc khó khăn ngước đầu lên hỏi: “Vì sao vậy?”
Ánh sáng trắng, bóng xanh lục, màu đỏ rực rỡ, màu nâu tối trầm, tất cả giao nhau tạo thành một thứ ánh sáng kỳ lạ.
“Thân thể là của cha mẹ, người muốn thì cứ lấy đi. Nhưng cớ sao phải thế này?” Hắn không tìm được người hắn muốn nhìn thấy, “Con chỉ muốn hỏi một câu vì sao thôi!”
Nhưng chẳng có ai đáp lời hắn cả.
“Rầm”, hắn bị quăng vào bức tường gạch nung hình rồng đất trong phòng. Mùi hương ngòn ngọt của cây cánh kiến trắng thoang thoảng trong không khí ấm áp, làm người ta rất buồn ngủ. Tống Mặc cắn đầu lưỡi, cố gắng tập trung suy nghĩ.
Hắn không được ngủ, nếu ngủ chỉ sợ không dậy được nữa. Hắn không sợ chết, ai rồi cũng phải chết. Có cái chết nặng tựa thái sơn, có cái lại nhẹ như lông hồng… Nhưng hắn không muốn chết! Nếu người khác không nói lý do cho hắn biết thì hắn sẽ tự mình tìm ra đáp án.
Tống Mặc giãy dụa, gắng nghĩ ngợi, nhưng vừa cử động thì một ngụm máu nóng liền ộc ra. Hắn đã bị nội thương! Hóa ra phụ thân thực sự muốn hắn chết!
Tống Mặc cười.
Hắn dịch người từng chút một về phía trước, trước mặt là giường lớn cạnh cửa sổ. Có chết, hắn cũng không chết một cách khuất tất.
Tống Mặc lết tới đâu, máu chảy ra tới đấy. Hắn nghĩ đến Dư Giản, đến Trần Đào. E là họ đều đã gặp nạn. Sớm biết thế này thì đã để Dư Giản về cùng hộ vệ, đỡ mất mạng vô ích. Còn may là Trần Hạch chưa về.
Vú nuôi chỉ có hai huynh đệ bọn họ, Trần Đào đi rồi vẫn còn Trần Hạch có thể đỡ đần chăm sóc tới khi lâm chung. Nhưng nhà trên xảy ra động tĩnh lớn như thế mà không có một ai đến xem xét, chứng tỏ phụ thân đã sắp xếp đâu đấy cả rồi.
Phải nghĩ cách báo cho bọn họ. Chạy trốn được không nhỉ? Tống Mặc thở hổn hển, tựa vào thành giường.
Trên bàn trà trước mặt có chiếc bình sứ thái lam, trong đó cắm hai cành phù dung đương độ diễm sắc. Nhưng hắn biết, hoa cắm trong bình, dù nở đẹp đến đâu, qua mấy ngày cũng sẽ tàn héo.
Edit: Yang
Tống Mặc quay đầu đi theo bản năng nên tránh được cái tát tai của Tống Nghi Xuân, không kìm được thốt lên: “Phụ thân, sao có thể là con làm được?”
Không biết vì chuyện con trai gây ra quá đáng giận hay vì nó dám tránh cái tát của mình, Tống Nghi Xuân tức giận không để đâu cho hết, quát lớn: “Nghiệp chướng, còn ngụy biện!” Nói rồi chỉ tay xuống dưới chân, “Quỳ xuống cho ta mau!”
Tống Mặc hơi sững người rồi quỳ gối trước mặt phụ thân.
“Hạnh Phương chính mồm thừa nhận là thấy ngươi ở cùng với Mai Nhị; Trần Đào cũng chứng thực ngọc bội kia là của ngươi, hơn nữa đã mất từ lúc ngươi đi Liêu Đông. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn nói không phải do ngươi làm?” Tống Nghi Xuân giận run người.
“Lúc ngươi ba tuổi, ta mời giáo đầu dạy ngươi võ, lúc năm tuổi, ta lại mời thầy ở Hàn Lâm viện với dạy ngươi vỡ lòng. Đến đệ đệ của ngươi ta cũng không phí nhiều tâm sức như thế. Ta và mẫu thân ngươi đổ bao nhiêu công sức lên ngươi, thế mà ngươi báo đáp cha mẹ thế này đây! May mà mẫu thân ngươi đi rồi, không thì cũng bị ngươi làm tức chết thôi! Đồ bất hiếu, ngươi làm mất hết mặt mũi của Anh quốc công phủ rồi…”
Trần Đào… Sao có thể? Không có khả năng!
Tống Mặc kinh hãi nhìn phụ thân.
Hạnh Phương là một đại nha hoàn khác bên cạnh mẫu thân, nàng ta không thân thiết lắm với những nha hoàn khác chỗ mẫu thân, còn có khả năng hãm hại vu cáo mình.
Còn Trần Đào, hắn và mình lớn lên cùng nhau, là con thứ của vú nuôi, từ năm năm tuổi đã cùng ca ca ruột là Trần Hạch vào phủ hầu hạ mình. Lần này đi Liêu Đông, người theo hầu là Trần Hạch, ai có thể phản bội hắn chứ không thể nào là Trần Đào được!
Tống Mặc lặng im nghe phụ thân quở trách, sắc mặt dần trở nên phức tạp, đợi đến khi phụ thân nguôi giận mới nói nhỏ: “Cha, việc này thực sự không liên quan tới con. Người nghĩ mà xem, miếng ngọc bội đó so với nhiều đồ đạc trong phủ thì không quý giá là mấy nhưng dù gì cũng là vật tùy thân của cụ tổ. Vào hôm con được trăm ngày tuổi, chính tay tổ phụ đã tặng cho con trước mặt họ hàng thân thích, con đâu có hồ đồ mà đem tặng cho một tỳ nữ? Làm vậy có khác gì thông báo cho người người biết rằng con và người đó có tư tình? Hơn nữa, những người đi theo con trước giờ vẫn không đổi, con làm gì chỉ cần hỏi họ là ra ngay. Cứ cho là Trần Đào nhớ nhầm thì vẫn còn Nghiêm tiên sinh, còn Dư Giản…”
“Ngươi còn không biết ngượng mà nhắc đến!” Tống Nghi Xuân lại cười lạnh, ngắt lời Tống Mặc, “Có biết Hạnh Phương nói thế nào không?” Bỗng nhiên hắn cao giọng, nói lớn: “Nó nói Mai Nhị không dám từ chối, biết rõ một khi chuyện này lộ ra sẽ chết không có chỗ chôn, lại sợ ngươi không nhận nên mới tranh thủ lúc cùng ngươi vui vẻ ăn trộm miếng ngọc, vốn định cầu xin với mẫu thân ngươi. Nào ngờ mẫu thân ngươi qua đời đột ngột. Nó đã có mang bốn tháng mà ta lại định gả nó đi, biết là giấy không gói được lửa, trong lúc hoảng loạn mới tự sát…” Hắn nói xong thì vỗ mạnh lên sập, quát tháo ầm ĩ: “Chuyện hôm nay ngươi có nói gì cũng vô dụng, ta sẽ thay người mẹ đã mất của ngươi dạy cho ngươi một bài học!” Nói rồi cao giọng gọi mấy ma ma vào: “Lôi thế tử xuống cho ta, đánh hai mươi gậy lớn!”
Người làm ở nhà trên đều là người của Tưởng thị, mấy ma ma nghe vậy thì nhìn nhau.
Tống Nghi Xuân ném chén trà trong tay về phía họ: “Mấy con chó này, ta không sai được các ngươi à!”
Tống Mặc đành nói với mấy ma ma đó: “Phụ thân thay mẫu thân giáo huấn ta cũng là việc đương nhiên.” Dáng vẻ khoanh tay chịu trói.
Thấy vậy các ma ma mới chầm chậm bước tới, nói nhỏ: “Thế tử gia, đắc tội rồi”, một mặt đỡ Tống Mặc đứng dậy.
Tống Nghi Xuân thấy thế thì bực bội, nói: “Đánh ở đây luôn cho ta.”
Các ma ma nhìn sang Tống Mặc, thấy Tống Mặc gật đầu mới bê ghế và gậy đến.
Tống Mặc nằm lên ghế. Một ma ma tiến lên, khẽ nói “Thế tử gia, cậu chịu khó một chút nhé”, rồi nhấc cây gậy trúc dài lên bắt đầu đánh.
Mấy người này là ma ma trong nhà, bình thường cùng lắm là đánh đám nha hoàn theo lệnh Tưởng thị, vốn không thể tổn thương Tống Mặc, huống chi họ cũng cố ý nhẹ tay, trông thì đánh lên người Tống Mặc nhưng không gây đau đớn.
Tống Nghi Xuân nhìn cảnh đó thì tức đỏ cả mặt, đi tới đẩy mấy ma ma ra, giằng lấy cây gậy rồi hung hăng đánh Tống Mặc, trong phòng vang tiếng nghèn nghẹt đầu tiên.
Tống Mặc bất giác hít sâu.
Tống Nghi Xuân vẫn chưa hết cơn giận, vừa đánh vừa mắng: “Đồ nghiệt tử! Vô pháp vô thiên! Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì người ta sẽ nói thế nào về mẫu thân đã qua đời của ngươi hả? Nàng thật đáng thương, có tiếng là kiên cường, chưa từng chịu thua ai cả…”
Tống Mặc nghe thế, mắt đẫm nước. Phụ thân vốn không thạo xử lý việc trong nhà, nay mẫu thân qua đời, lại xảy ra chuyện thế này, sợ là phụ thân giận quá mất khôn. Nếu đánh mình giúp phụ thân bớt giận thì cứ để ông đánh cũng được.
Hắn nằm sấp ngoan ngoãn để mặc phụ thân đánh. Tiếng gật chan chát, đâu chỉ có hai mươi gậy nhưng Tống Mặc vẫn chịu đựng.
Máu bắt đầu nhuộm đỏ quần trắng của hắn khiến các ma ma hoảng hốt.
Một ma ma vốn được Tưởng thị ưu ái nhỏ giọng khuyên nhủ: “Quốc công gia, đừng đánh nữa, cứ đánh tiếp thì thế tử gia không chịu nổi đâu!”
Tống Nghi Xuân dường như đã tỉnh táo hơn, thấy máu thấm đầy quần áo con trai mới ngẩn ra, thả cây gậy trong tay xuống, rơi “cạch” một tiếng.
Cả Tống Mặc và các ma ma đều thở phào. Ai ngờ Tống Nghi Xuân lập tức vén rèm ấm trong phòng lên, gọi hộ vệ bên ngoài vào. Ai nấy trong phòng đều bối rối.
Đây là nhà trên, là phòng riêng của Tưởng thị, hộ vệ không được phép vào cửa thùy hoa, buổi tối trong viện đã có các ma ma canh gác. Mà họ lại càng kinh ngạc hơn khi Tống Nghi Xuân vừa dứt lời liền có mấy hộ vệ to khỏe bước vào. Tống Nghi Xuân chỉ vào Tống Mặc: “Lôi nó ra khỏi đây, đánh thật mạnh cho ta!”
Tống Mặc không biết ai trong mấy người này. Hắn giật mình, nghĩ đến bản thân liền thấy cả người không còn chút sức lực.
“Cha…” Hắn mở to mắt nhìn phụ thân.
Phụ thân hắn lại như không nhìn thấy gì. Mấy tên hộ vệ tay nhanh thoăn thoắt, bàn tay thô như da trâu trói Tống Mặc lại, động tác thành thạo, nhìn là biết họ chuyên làm việc này.
“Cha!” Tống Mặc không tin nổi.
Loại võ hắn tập là để cho thân thể khỏe mạnh, tuy không được oai phong như những môn võ khác nhưng cũng biết đánh mấy đường. Bình thường người khác đừng mơ động được vào hắn, thế mà hiện giờ cả người mềm như bún, chân khí toán loạn, rõ ràng không còn trong sự kiểm soát của hắn nữa.
Các ma ma cũng thấy kỳ lạ, rúm ró lại một chỗ với nhau.
Tống Mặc trấn định cơ thể, muốn dồn tụ chân khí trong cơ thể lại.
Đám hộ vệ kéo hắn ra ngoài, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một chiếc ghế khác. Hai hộ vệ đứng cạnh ghế không cầm gậy trúc mà mà gậy gỗ loại dùng trong quân đội.
Tống Mặc nhìn phụ thân chằm chằm.
Tống Nghi Xuân thì không buồn liếc mắt nhìn con trai mà quay ra dặn dò hộ vệ: “Đánh cho ta!”
Mỗi nhát gậy đánh lên người Tống Mặc đều khiến hắn thấy lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo cả. Chẳng mấy trốc mà mồ hôi đầm đìa trên trán hắn.
“Cha!” Tống Mặc ngẩng lên, cất tiếng hỏi phụ thân đang đứng ở hành lang, giọng nói lẫn trong tiếng gậy “chan chát”, “Vì sao?”
Ánh mắt Tống Nghi Xuân tựa hàn băng ngàn năm: “Nghiệp chướng! Ngươi gây chuyện còn dám hỏi ta vì sao?”
“Vì sao?”
Tống Mặc nhìn lồng chim dưới mái hiên, cóng đựng nước và đồ ăn trong lồng được chế từ bạch ngọc, là quà của phụ thân tặng năm hắn năm tuổi.
Hắn nhìn sang cây thạch lựu nơi góc tường, cây ấy do chính tay phụ thân và hắn cùng nhau trồng năm hắn tám tuổi.
Hắn lại nhìn chiếc đu đang đung đưa trong gió lạnh, lúc đệ đệ được ba tuổi, hắn và phụ thân đã cùng làm tặng đệ đệ.
“Vì sao?” Tống Mặc hỏi phụ thân, không kìm được rớt nước mắt. Bên cạnh cây long não có một quả bóng hắn từng chơi nay đã tặng cho đệ đệ; trên giàn nho vẫn còn sợi dây đỏ hắn kết…
“Vì sao?” Hắn lớn tiếng hỏi phụ thân. Nhưng phụ thân chỉ nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Tống Mặc nhìn phụ thân, ý thức và tầm mắt đều bắt đầu mơ hồ, thời gian vừa ì ạch trôi khiến người ta sốt ruột, lại ngắn ngủi như một giây phút thôi.
Bên tai loáng thoáng nghe thấy giọng nói lạnh băng của phụ thân: “Kéo nó vào phòng, trông giữ cho cẩn thận.”
Tuy gậy không còn đánh lên người nhưng từng câu chữ phụ thân nói ra lại như đánh vào trái tim hắn: “Lã Chính, ngươi đi mới Đại lão gia, Tam lão gia và Tứ lão gia đến, nói rằng Tống Mặc thất đức, ta muốn khai từ đường!”
Khai từ đường!
Tống Mặc người mềm nhũn nằm sấp trên ghế, cả người như vỡ vụn, cảm giác đau đớn làm hắn trở nên mơ màng.
Khai từ đường ư? Rồi sau là gì? Đầu tiên là mời người đến để phế đi địa vị thế tử, sau đó đuổi hắn ra khỏi nhà sao? Lệ tràn mi, Tống Mặc khó khăn ngước đầu lên hỏi: “Vì sao vậy?”
Ánh sáng trắng, bóng xanh lục, màu đỏ rực rỡ, màu nâu tối trầm, tất cả giao nhau tạo thành một thứ ánh sáng kỳ lạ.
“Thân thể là của cha mẹ, người muốn thì cứ lấy đi. Nhưng cớ sao phải thế này?” Hắn không tìm được người hắn muốn nhìn thấy, “Con chỉ muốn hỏi một câu vì sao thôi!”
Nhưng chẳng có ai đáp lời hắn cả.
“Rầm”, hắn bị quăng vào bức tường gạch nung hình rồng đất trong phòng. Mùi hương ngòn ngọt của cây cánh kiến trắng thoang thoảng trong không khí ấm áp, làm người ta rất buồn ngủ. Tống Mặc cắn đầu lưỡi, cố gắng tập trung suy nghĩ.
Hắn không được ngủ, nếu ngủ chỉ sợ không dậy được nữa. Hắn không sợ chết, ai rồi cũng phải chết. Có cái chết nặng tựa thái sơn, có cái lại nhẹ như lông hồng… Nhưng hắn không muốn chết! Nếu người khác không nói lý do cho hắn biết thì hắn sẽ tự mình tìm ra đáp án.
Tống Mặc giãy dụa, gắng nghĩ ngợi, nhưng vừa cử động thì một ngụm máu nóng liền ộc ra. Hắn đã bị nội thương! Hóa ra phụ thân thực sự muốn hắn chết!
Tống Mặc cười.
Hắn dịch người từng chút một về phía trước, trước mặt là giường lớn cạnh cửa sổ. Có chết, hắn cũng không chết một cách khuất tất.
Tống Mặc lết tới đâu, máu chảy ra tới đấy. Hắn nghĩ đến Dư Giản, đến Trần Đào. E là họ đều đã gặp nạn. Sớm biết thế này thì đã để Dư Giản về cùng hộ vệ, đỡ mất mạng vô ích. Còn may là Trần Hạch chưa về.
Vú nuôi chỉ có hai huynh đệ bọn họ, Trần Đào đi rồi vẫn còn Trần Hạch có thể đỡ đần chăm sóc tới khi lâm chung. Nhưng nhà trên xảy ra động tĩnh lớn như thế mà không có một ai đến xem xét, chứng tỏ phụ thân đã sắp xếp đâu đấy cả rồi.
Phải nghĩ cách báo cho bọn họ. Chạy trốn được không nhỉ? Tống Mặc thở hổn hển, tựa vào thành giường.
Trên bàn trà trước mặt có chiếc bình sứ thái lam, trong đó cắm hai cành phù dung đương độ diễm sắc. Nhưng hắn biết, hoa cắm trong bình, dù nở đẹp đến đâu, qua mấy ngày cũng sẽ tàn héo.
Tác giả :
Chi Chi