Cữu Tình Như Hỏa
Chương 9-1
Trong nhà kính được xây dựng kì công ở phía sau nhà mình, Kỷ Tử Hạo đang cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc kỳ trân dị thảo của hắn.
Nắng hoàng hôn phản chiếu trên tấm kính thuỷ tinh trong suốt, toả ra màu tím hồng, càng làm cho ngũ quan thiếu niên thêm hoàn mỹ, toàn bộ hình ảnh không thua gì sân khấu điện ảnh, khiến lòng người mê mẩn không thôi…
Tiếc thay, vài giây sau đó, một người đàn ông cao lớn đột nhiên rống lên giận dữ, từ ngoài cửa vọt vào, phá hủy toàn bộ cảnh đẹp ──
“Kỷ Tử Hạo! Lăn ra đây cho ông!”
Thấy hai mắt nam nhân đỏ đậm, kích động đến cả người run run, Kỷ Tử Hạo nhăn lại đôi lông mày đẹp, lo lắng hỏi, “Cậu, cậu làm sao vậy? Ai chọc giận cậu à?”
“Kỷ Tử Hạo, ngươi cầm thú đến mức súc sinh còn không bằng! Lừa ông hảo thảm!”
“Cháu lừa cậu?” A, chẳng lẽ là chuyện hôn ước với Tiểu Bích bị cậu phát hiện rồi? “Cậu, cậu đừng kích động, chuyện này cháu hãy để giải thích.”
“Mày không cần giải thích gì sất! Mẹ mày đều đã nói cho tao biết tỏng!”
“Mama?” Thật là, thì ra do mama mồm rộng kinh, rõ ràng mình đã cảnh cáo mẹ không được nói bậy mà. “Cậu, cậu đừng nghe bả, mama nói lung tung đó, đều là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm? Thứ không bằng cầm thú như mày xem ông như đồ thay thế Hắc Bảo gì gì đó, đùa giỡn ông như dế, còn dám bảo là hiểu lầm hả?”
“Hắc Bảo? Nga, thì ra cậu nói chính là cái này a.” Kỷ Tử Hạo nghe vậy lúc này mới thở dài một hơi.
Giang Kiêu Long thấy thiếu niên trưng bày vẻ mặt “Này thì nào có gì đâu”, quả thực muốn bùng nổ luôn!
“Vương bát đản! Ngày hôm nay ông sẽ đốt tiệt cái nhà kính này! Xem mày còn dám kiêu ngạo hay không!”
Giang Kiêu Long tưới xăng đầy sàn nhà, lửa giận tận trời mà xuất ra cái bật lửa.
“Hảo hảo, cậu muốn đốt thì đốt, chỉ cần cậu có thể nguôi giận, cậu muốn thế nào đều được. Bất quá vì suy nghĩ cho an toàn của cậu, có thể hay không mời cậu trước tiên đi ra ngoài, để cháu đốt là tốt rồi?”
“Cái gì?” Giang Kiêu Long nghe vậy kinh ngạc há to miệng.
Không thể nào, lão tử nghe nói từng cái cây trong nhà kính này đều vô giá đó, là thiếu niên dùng hết tâm tư mà sưu tập được, ngay cả cho người khác ngó một tí cũng không chịu, làm sao nghe mình nói muốn phóng hỏa đốt, hắn lại lộ vẻ mặt không sao cả?
“Độc ác quá, hoa cỏ này rõ ràng được mày coi như máu thịt, mày còn muốn hù cậu? Mày cho là ông không dám phóng hỏa sao?”
“Ai nha, cậu thân yêu của cháu, hoa cỏ này tất nhiên quan trọng rồi, nhưng chúng nó không phải là máu thịt đâu, mà là…” Kỷ Tử Hạo một phen ôm eo nam nhân, nhu tình như nước mà nói. “Là cậu a!”
“Cậu?” Giang Kiêu Long há mồm thật to, con mắt cũng trợn tròn, trừng trừng nhìn hắn.
“Ngạc nhiên như vậy sao? Thấy mồm cậu mở lớn thế, con ruồi đều bay vô được luôn.” Kỷ Tử Hạo cười cười nhéo mũi y.
“Bây bớt hù cậu đi!” Giang Kiêu Long gạt phăng bàn tay đang vuốt ve tay mình! “Thằng nhóc chết tiệt mày đang nịnh ông đúng không? Không cần coi cậu mày như thú cưng mà chơi đùa, Giang đại đường chủ đây không dễ bị lừa nhá!”
Ưa gì chứ? Cái thằng nhóc đáng chết này có bao giờ để mình trong lòng đâu? Mỗi lần mình hơi phản động một chút, đã bị hắn chỉnh đến chết đi sống lại, ngu ngốc mới tin lời hắn!
Thấy mặt nam nhân tràn đầy không tin tưởng, Kỷ Tử Hạo cười khổ một chút. “Ai, cuối cùng cháu phải nói như thế nào, cậu mới bằng lòng tin cháu thích cậu đây?”
Thích mình á?
Giang Kiêu Long nghe được thì trái tim liền kinh hoàng, thiếu chút nữa từ trong ngực trực tiếp nhảy ra!
“Bây, bây thực sự thích cậu? Không phải là coi cậu như vật thay thế gấu chó sao?”
“Cháu xin cậu, cậu, có người lên giường với gấu sao?” Kỷ Tử Hạo không biết nên khóc hay cười mà nói.
“Bây, bây đang nói cái gì a? Ông đang nói nghiêm túc à nha!” Giang Kiêu Long xấu hổ và giận dữ hô to.
“Cháu đang nghiêm túc đó thôi.” Kỷ Tử Hạo ôm lấy mặt nam nhân, nhẹ nhàng hôn lên miệng y. “Xem cậu như Hắc Bảo chỉ là ban đầu, sau đó cháu lại không thể tự kềm chế mà yêu cậu, cậu khả ái của cháu…”
“Ngu ngốc! Đại quê mùa như ông khả ái quái gì chứ?” Mặt Giang Kiêu Long tràn đầy đỏ ửng.
Thấy được nam nhân đỏ mặt, Kỷ Tử Hạo quả thực yêu đến tận xương tủy, hôn một trận mãnh liệt lên mặt y. “Trong mắt Kỷ Tử Hạo cháu, trên thế giới không ai so với cậu có thể khả ái hơn, cháu thích cậu, cháu thực sự rất thích cậu…”
Bị thiếu niên vừa thổ lộ vừa hôn làm cho cả người mềm nhũn, ở nơi sâu nhất trong lòng Giang Kiêu Long chậm rãi dâng lên một dòng nước ấm kỳ dị, đâm cháy từng chút một trái tim đang đề phòng kia…
“Thật sao? Bây thực sự không gạt cậu?” Nam nhân luôn luôn bị thiếu niên đùa giỡn đến xoay quanh vẫn cảm thấy có chút không đúng lắm, vội vã chưa từ bỏ ý định mà truy vấn.
“Cháu không lừa cậu, cho tới bây giờ cháu vẫn chưa từng lừa gạt cậu.” Kỷ Tử Hạo chân thành nói. “Cậu, vậy còn cậu? Cậu thích cháu không? Cậu cũng không được gạt cháu nga.”
Mình thích hắn không?
Mãi đến giờ phút này, cuối cùng nam nhân mới chịu đối mặt với bản thân.
Nếu không phải bởi vì thích, đánh chết y cũng không có khả năng để cháu trai thượng mình.
Xã hội đen như Giang Kiêu Long y không thể có chuyện để mình bị lừa lọc, tuỳ tiện cũng có một trăm loại phương pháp có thể cho thằng nhóc này bị chết rất khó xem.
Để chính mình khuất phục uy hiếp hắn chỉ là cái cớ, kỳ thực y là muốn cùng một chỗ với hắn ── cùng cái tên thiếu niên có quan hệ huyết thống, nắm trong tay toàn bộ thể xác và tinh thần của mình ở cùng một chỗ.
Chăm chú nhìn đôi mắt chân thành của thiếu niên, Giang Kiêu Long rốt cục hạ quyết tâm, nói ra bí mật tận đáy lòng y. “Cậu thích bây… Cậu cũng rất thích bây…”
“Cậu.” Hân hoan khó có thể nói nảy lên trong lòng, Kỷ Tử Hạo ôm lấy nam nhân điên cuồng mà xoay tròn! “Cậu cũng thích cháu ư? Cháu hảo hài lòng, hài lòng đến mau nổ tung rồi!”
“Ngu ngốc! Mau buông cậu xuống!” Giang Kiêu Long bị xoay vòng vòng đến chóng cả mặt.
Thế nhưng, thiếu niên luôn luôn trầm ổn khó có được hành động trẻ con vẫn là khiến nam nhân bật cười từ đáy lòng.
Cái miệng tươi cười ngoác tận mang tai của ông cậu làm thiếu niên đột nhiên giống sói đói thấy dê béo mà liếm liếm môi dưới, cúi đầu thì thầm mờ ám, “Con mẹ nó cậu cười thật là quyến rũ nha, đêm nay tuyệt đối không cho cậu ngủ.”
“Uy, nhóc con chết tiệt, bây muốn làm gì? Không nên cởi quần của cậu ── “
Ngay cả khi đã thổ lộ hết ruột gan mình, Giang đại đường chủ uy nghiêm của chúng ta vẫn khó có thể thoát khỏi số mệnh cẩu không thể không ăn phân, bị cháu trai ác ma lần thứ hai áp đảo.
Nắng hoàng hôn phản chiếu trên tấm kính thuỷ tinh trong suốt, toả ra màu tím hồng, càng làm cho ngũ quan thiếu niên thêm hoàn mỹ, toàn bộ hình ảnh không thua gì sân khấu điện ảnh, khiến lòng người mê mẩn không thôi…
Tiếc thay, vài giây sau đó, một người đàn ông cao lớn đột nhiên rống lên giận dữ, từ ngoài cửa vọt vào, phá hủy toàn bộ cảnh đẹp ──
“Kỷ Tử Hạo! Lăn ra đây cho ông!”
Thấy hai mắt nam nhân đỏ đậm, kích động đến cả người run run, Kỷ Tử Hạo nhăn lại đôi lông mày đẹp, lo lắng hỏi, “Cậu, cậu làm sao vậy? Ai chọc giận cậu à?”
“Kỷ Tử Hạo, ngươi cầm thú đến mức súc sinh còn không bằng! Lừa ông hảo thảm!”
“Cháu lừa cậu?” A, chẳng lẽ là chuyện hôn ước với Tiểu Bích bị cậu phát hiện rồi? “Cậu, cậu đừng kích động, chuyện này cháu hãy để giải thích.”
“Mày không cần giải thích gì sất! Mẹ mày đều đã nói cho tao biết tỏng!”
“Mama?” Thật là, thì ra do mama mồm rộng kinh, rõ ràng mình đã cảnh cáo mẹ không được nói bậy mà. “Cậu, cậu đừng nghe bả, mama nói lung tung đó, đều là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm? Thứ không bằng cầm thú như mày xem ông như đồ thay thế Hắc Bảo gì gì đó, đùa giỡn ông như dế, còn dám bảo là hiểu lầm hả?”
“Hắc Bảo? Nga, thì ra cậu nói chính là cái này a.” Kỷ Tử Hạo nghe vậy lúc này mới thở dài một hơi.
Giang Kiêu Long thấy thiếu niên trưng bày vẻ mặt “Này thì nào có gì đâu”, quả thực muốn bùng nổ luôn!
“Vương bát đản! Ngày hôm nay ông sẽ đốt tiệt cái nhà kính này! Xem mày còn dám kiêu ngạo hay không!”
Giang Kiêu Long tưới xăng đầy sàn nhà, lửa giận tận trời mà xuất ra cái bật lửa.
“Hảo hảo, cậu muốn đốt thì đốt, chỉ cần cậu có thể nguôi giận, cậu muốn thế nào đều được. Bất quá vì suy nghĩ cho an toàn của cậu, có thể hay không mời cậu trước tiên đi ra ngoài, để cháu đốt là tốt rồi?”
“Cái gì?” Giang Kiêu Long nghe vậy kinh ngạc há to miệng.
Không thể nào, lão tử nghe nói từng cái cây trong nhà kính này đều vô giá đó, là thiếu niên dùng hết tâm tư mà sưu tập được, ngay cả cho người khác ngó một tí cũng không chịu, làm sao nghe mình nói muốn phóng hỏa đốt, hắn lại lộ vẻ mặt không sao cả?
“Độc ác quá, hoa cỏ này rõ ràng được mày coi như máu thịt, mày còn muốn hù cậu? Mày cho là ông không dám phóng hỏa sao?”
“Ai nha, cậu thân yêu của cháu, hoa cỏ này tất nhiên quan trọng rồi, nhưng chúng nó không phải là máu thịt đâu, mà là…” Kỷ Tử Hạo một phen ôm eo nam nhân, nhu tình như nước mà nói. “Là cậu a!”
“Cậu?” Giang Kiêu Long há mồm thật to, con mắt cũng trợn tròn, trừng trừng nhìn hắn.
“Ngạc nhiên như vậy sao? Thấy mồm cậu mở lớn thế, con ruồi đều bay vô được luôn.” Kỷ Tử Hạo cười cười nhéo mũi y.
“Bây bớt hù cậu đi!” Giang Kiêu Long gạt phăng bàn tay đang vuốt ve tay mình! “Thằng nhóc chết tiệt mày đang nịnh ông đúng không? Không cần coi cậu mày như thú cưng mà chơi đùa, Giang đại đường chủ đây không dễ bị lừa nhá!”
Ưa gì chứ? Cái thằng nhóc đáng chết này có bao giờ để mình trong lòng đâu? Mỗi lần mình hơi phản động một chút, đã bị hắn chỉnh đến chết đi sống lại, ngu ngốc mới tin lời hắn!
Thấy mặt nam nhân tràn đầy không tin tưởng, Kỷ Tử Hạo cười khổ một chút. “Ai, cuối cùng cháu phải nói như thế nào, cậu mới bằng lòng tin cháu thích cậu đây?”
Thích mình á?
Giang Kiêu Long nghe được thì trái tim liền kinh hoàng, thiếu chút nữa từ trong ngực trực tiếp nhảy ra!
“Bây, bây thực sự thích cậu? Không phải là coi cậu như vật thay thế gấu chó sao?”
“Cháu xin cậu, cậu, có người lên giường với gấu sao?” Kỷ Tử Hạo không biết nên khóc hay cười mà nói.
“Bây, bây đang nói cái gì a? Ông đang nói nghiêm túc à nha!” Giang Kiêu Long xấu hổ và giận dữ hô to.
“Cháu đang nghiêm túc đó thôi.” Kỷ Tử Hạo ôm lấy mặt nam nhân, nhẹ nhàng hôn lên miệng y. “Xem cậu như Hắc Bảo chỉ là ban đầu, sau đó cháu lại không thể tự kềm chế mà yêu cậu, cậu khả ái của cháu…”
“Ngu ngốc! Đại quê mùa như ông khả ái quái gì chứ?” Mặt Giang Kiêu Long tràn đầy đỏ ửng.
Thấy được nam nhân đỏ mặt, Kỷ Tử Hạo quả thực yêu đến tận xương tủy, hôn một trận mãnh liệt lên mặt y. “Trong mắt Kỷ Tử Hạo cháu, trên thế giới không ai so với cậu có thể khả ái hơn, cháu thích cậu, cháu thực sự rất thích cậu…”
Bị thiếu niên vừa thổ lộ vừa hôn làm cho cả người mềm nhũn, ở nơi sâu nhất trong lòng Giang Kiêu Long chậm rãi dâng lên một dòng nước ấm kỳ dị, đâm cháy từng chút một trái tim đang đề phòng kia…
“Thật sao? Bây thực sự không gạt cậu?” Nam nhân luôn luôn bị thiếu niên đùa giỡn đến xoay quanh vẫn cảm thấy có chút không đúng lắm, vội vã chưa từ bỏ ý định mà truy vấn.
“Cháu không lừa cậu, cho tới bây giờ cháu vẫn chưa từng lừa gạt cậu.” Kỷ Tử Hạo chân thành nói. “Cậu, vậy còn cậu? Cậu thích cháu không? Cậu cũng không được gạt cháu nga.”
Mình thích hắn không?
Mãi đến giờ phút này, cuối cùng nam nhân mới chịu đối mặt với bản thân.
Nếu không phải bởi vì thích, đánh chết y cũng không có khả năng để cháu trai thượng mình.
Xã hội đen như Giang Kiêu Long y không thể có chuyện để mình bị lừa lọc, tuỳ tiện cũng có một trăm loại phương pháp có thể cho thằng nhóc này bị chết rất khó xem.
Để chính mình khuất phục uy hiếp hắn chỉ là cái cớ, kỳ thực y là muốn cùng một chỗ với hắn ── cùng cái tên thiếu niên có quan hệ huyết thống, nắm trong tay toàn bộ thể xác và tinh thần của mình ở cùng một chỗ.
Chăm chú nhìn đôi mắt chân thành của thiếu niên, Giang Kiêu Long rốt cục hạ quyết tâm, nói ra bí mật tận đáy lòng y. “Cậu thích bây… Cậu cũng rất thích bây…”
“Cậu.” Hân hoan khó có thể nói nảy lên trong lòng, Kỷ Tử Hạo ôm lấy nam nhân điên cuồng mà xoay tròn! “Cậu cũng thích cháu ư? Cháu hảo hài lòng, hài lòng đến mau nổ tung rồi!”
“Ngu ngốc! Mau buông cậu xuống!” Giang Kiêu Long bị xoay vòng vòng đến chóng cả mặt.
Thế nhưng, thiếu niên luôn luôn trầm ổn khó có được hành động trẻ con vẫn là khiến nam nhân bật cười từ đáy lòng.
Cái miệng tươi cười ngoác tận mang tai của ông cậu làm thiếu niên đột nhiên giống sói đói thấy dê béo mà liếm liếm môi dưới, cúi đầu thì thầm mờ ám, “Con mẹ nó cậu cười thật là quyến rũ nha, đêm nay tuyệt đối không cho cậu ngủ.”
“Uy, nhóc con chết tiệt, bây muốn làm gì? Không nên cởi quần của cậu ── “
Ngay cả khi đã thổ lộ hết ruột gan mình, Giang đại đường chủ uy nghiêm của chúng ta vẫn khó có thể thoát khỏi số mệnh cẩu không thể không ăn phân, bị cháu trai ác ma lần thứ hai áp đảo.
Tác giả :
Mê Dương