Cửu Tinh Chi Chủ
Chương 3: Rãnh hồn hiếm có
Sáng sớm hôm sau, Vinh Đào Đào mặc đồng phục trường màu trắng pha xanh, đứng trước cổng trường trung học số I Tân Đan Khê.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp cấp Hai, trước cổng trường tấp nập người qua lại, phần lớn là phụ huynh đưa con đến.
Không phải là học sinh cần phụ huynh đưa đón mà ngày hôm nay quá đặc biệt, vừa là lễ tốt nghiệp, nhưng quan trọng hơn, còn có nghi thức thức tỉnh nữa.
Có thể thức tỉnh rãnh hồn, trở thành một hồn võ giả hay không, điều này đương nhiên sẽ quyết định đến con đường tương lai sau này của con trẻ.
Các quốc gia trên thế giới trải qua quá trình tìm tòi, thử nghiệm không ngừng nghỉ mới phát hiện, loài người ở độ tuổi 15~16 là dễ thức tỉnh trở thành một hồn võ giả nhất.
Theo số liệu trong quá khứ của Hoa Hạ, trẻ 16 tuổi khi có ngoại lực tác động sẽ có xác suất thức tỉnh rãnh hồn là 50%, điều này cũng có nghĩa là, trong số một ngàn học sinh tốt nghiệp lớp 9 lên lớp 10 của trường trung học số I Tân Đan Khê này, đại khái sẽ có năm trăm em thức tỉnh thành công.
Nếu như dẫn dắt học sinh trở thành hồn võ giả quá muộn hoặc quá sớm, không chỉ khiến tỉ lệ thức tỉnh giảm mạnh, mà còn có khả năng cao sẽ gây ra thương tổn không thể chữa lành trên thân thể các em.
Mà số lượng rãnh hồn mà các học sinh thức tỉnh được không phải một con số xác định. Số lượng rãnh hồn, cơ hồ có thể tương đương với thiên phú của một người.
Thông thường mà nói, các em có thể thức tỉnh từ 1 đến 4 hồn.
Nếu như bạn có thể thức tỉnh 5 rãnh hồn, vậy thì chúc mừng bạn, thiên phú của bạn đã vượt qua người thường, chắc chắn sẽ được trường học xếp vào diện bồi dưỡng trọng điểm.
Nếu như bạn có thể thức tỉnh 6 rãnh hồn, vậy thì có khả năng mộ tổ nhà bạn đã bốc khói xanh rồi…
Số học sinh tốt nghiệp cấp Hai ở Hoa Hạ rơi vào khoảng trên dưới mười lăm triệu em, đại để mới chỉ có ba trăm em có thể thức tỉnh đến 6 rãnh hồn, đây là tỉ lệ cỡ nào chứ?
Còn nếu bạn có thể thức tỉnh 7 rãnh hồn, thôi, bỏ đi, bạn không thể đâu.
Xét trên phạm vi toàn thế giới, người có thể thức tỉnh 7 rãnh hồn có thể nói là hiếm như lông phượng sừng lân, chỉ e dùng hai bàn tay là có thể đếm hết.
Đương nhiên, số rãnh hồn thức tỉnh được ban đầu chỉ biểu thị cho thiên phú của bạn, chứ không thể quyết định cuộc đời của bạn.
Ở tình huống bình thường, hồn võ giả có thể thông qua rèn luyện gian khổ mà tăng số lượng rãnh hồn mình có thể thức tỉnh được lên 1 đến 3 rãnh hồn nữa.
Về phần cụ thể bạn có thể tăng thêm mấy cái, vậy thì phải xem số mệnh thôi.
“Phải nhớ cho kỹ đó, lát nữa cảm nhận đến hồn lực rồi, tuyệt đối không được nhụt chí đâu!” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói nghiêm túc của một phụ nữ.
Vinh Đào Đào giật nảy mình, quay lại nhìn thì thấy đó là một người phụ nữ trung niên, đang luôn miệng dặn dò một cô bạn: “Một khi nghi thức thức tỉnh còn chưa ngừng thì con cũng không được dừng lại, phải hấp thu hồn lực càng nhiều càng tốt để nó xung kích thân thể của con…”
Vinh Đào Đào nhìn bộ dạng thấp thỏm của cô bạn kia, đè cảm giác ghen tị trong lòng mình xuống, cậu rảo bước đi về phía cổng trường học.
Trên đường đi, xuất hiện rất nhiều vị phụ huynh, đủ loại giọng nói dặn dò nhắc nhở, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng các học sinh mạnh miệng kháng nghị nữa.
“Thằng bé này, nhất định phải tập trung chú ý vào! Hôm nay chính là thời khắc quyết định vận mệnh của con đó! Ba với mẹ con đều là hồn võ giả, con mà không thức tỉnh được thì ba biết giấu cái mặt mo này vào đâu?”
“Rồi rồi rồi, con biết rồi…!”
“Con trai à, đừng lo lắng, không sao cả! Thức tỉnh thành công hay không cũng không quan trọng! Con vĩnh viễn là con trai yêu dấu của mẹ!”
Vinh Đào Đào vung vẩy mái tóc xoăn tự nhiên của mình, hai tay đút túi quần thong thả bước qua cổng trường.
A… Tay nhỏ đưa ra, ta chẳng yêu ai cả.Được thôi, cũng chẳng ai yêu ta…
Trên sân cỏ rộng lớn, Vinh Đào Đào rất thuần thục tìm đến khu vực xếp hàng của lớp mình. Để đón chào lễ tốt nghiệp lần này, trường đã tổ chức diễn tập không biết bao nhiêu lần rồi.
Vinh Đào Đào đặt mông ngồi bệt xuống bãi cỏ, cậu chắc chắn đây là vị trí của mình. Bên tai cậu lại vang lên tiếng các học sinh khác bàn tán xôn xao.
“Ê, mày biết tin gì chưa? Thầy phụ trách tuyển sinh của đại học Hồn Võ Tùng Giang đến rồi đấy!”
“Đại học á? Đại học xuống trường cấp Hai tuyển ai? Không phải vẫn luôn là thầy phụ trách tuyển sinh của trường cấp Ba xuống sao?”
“Ai biết đâu, tao cũng nghe nói thế thôi.”
“Trong đại học Hồn Võ Tùng Giang không có trường cấp Ba phụ thuộc mà… Chắc là đến vì thằng kia chứ gì?”
“Ờ, đúng rồi, mày nhắc đến tao mới nghĩ ra, rõ ràng là đến vì Vinh… ừm…”
Vinh Đào Đào ngồi xếp bằng trên mặt đất, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay chống cằm, mắt đờ đẫn nhìn ra bãi cỏ xanh, không thèm để ý đến những lời bàn tán xung quanh.
Cậu đã quen với chuyện bị người ta bàn tán, đương nhiên, cậu cũng chẳng có gì là quá ưu tú cả, cũng không có thành tích nào đáng kể, tất cả, tất cả, rốt cuộc cũng vì cái tên vang dội kia: “Con trai của Từ Phong Hoa.”
Hay nói đúng hơn, Vinh Đào Đào đã tạo thành thói quen coi lời người khác nói như gió thoảng bên tai, nếu vừa rồi cậu cẩn thận nghe ngóng thì không biết chừng cậu đã tò mò hỏi thăm mấy câu.
8:30 sáng, buổi lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.
Sau một đống thủ tục rườm ra, các học sinh rốt cuộc cũng chờ đến tiết mục cuối. Trên sân khấu, thầy hiệu trưởng một tay cầm bản thảo bài diễn thuyết, một tay đẩy gọng kính dày cộp, bắt đầu bài diễn thuyết cuối cùng.
Vinh Đào Đào cũng giống hầu hết các học sinh khác, nghe tai nọ xọ tai kia. Các cô cậu học trò vốn ôm đầy lòng mong mỏi, hồi hộp, tinh thần sáng láng ở đây đã sắp bị thầy hiệu trưởng tụng kinh ru ngủ hết rồi.
Không biết bao lâu sau, Vinh Đào Đào đang thả hồn trên mây bị một tràng pháo tay nhiệt liệt đánh thức, cậu chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ vội vàng vỗ tay theo.
Ngẩng đầu lên, Vinh Đào Đào phát hiện thầy hiệu trưởng đã tụng kinh xong đang vẫy tay chào, thế là Vinh Đào Đào vỗ tay to hơn nữa.
Trên sân khấu, sau khi thầy hiệu trưởng ngồi xuống, một người đàn ông mặc quân phục được MC dẫn đường đi đến trước bục phát biểu.
Trong một khoảnh khắc, cả sân vận động rộng lớn như thế đột nhiên yên tĩnh trở lại.
“Các bạn học sinh chú ý!”
Giọng nói sang sảng âm vang làm tinh thần học sinh ở đây phấn chấn hẳn lên.
Người quân nhân kia nói tiếp: “Các bạn biết tôi tới đây làm gì rồi chứ, chính các bạn cũng rất chờ mong ngày này phải không? Trước khi bắt đầu nghi thức thức tỉnh, tôi có vài điều muốn các bạn chú ý lắng nghe thật kĩ!”
“Đầu tiên!” Người quân nhân giơ một ngón tay lên: “Đối với một nửa số học sinh trên sân trường ngày hôm nay mà nói, giai đoạn thức tỉnh kia sẽ khiến cơ thể các bạn thấy khó chịu. Đối với những người có thể thức tỉnh, tôi không có gì phải nói cả, chỉ cần nghe theo lời dẫn dắt là được! Còn đối với những bạn không thể nào thức tỉnh, lần này khi hồn lực dẫn đường của chúng tôi đi vào trong cơ thể các bạn, xung kích vào huyết mạch, có thể sẽ gây ra ảnh hưởng nhỏ đến cơ thể của các bạn.”
Sân vận động vẫn lặng ngắt như tờ, sắc mặt của người quân nhân ấy cực kì nghiêm túc, ông tiếp lời: “Các bạn hãy tin tưởng chúng tôi, đơn vị chúng tôi là tập hợp của toàn các chiến sĩ đạo hồn chuyên nghiệp trải qua giai đoạn huấn luyện nghiêm ngặt, nhiều tầng khảo hạch mới lựa chọn ra. Chúng tôi cam đoan, chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn cho tính mạng của các bạn. Những bạn nào không thể thức tỉnh, bị hồn lực xung kích vào huyết mạch làm cơ thể thấy khó chịu, chỉ cần nghỉ ngơi từ 1 đến 2 ngày là thân thể sẽ khôi phục như thường, sẽ không để lại bất cứ di chứng nào!”
Trong lúc người quân nhân đang đứng trên bục phát biểu nói, phía sau sân khấu đã có từng đội binh sĩ bước ra, nhất thời, bầu không khí yên tĩnh trên sân vận động đã bắt đầu có dấu hiệu xao động.
“Yên tĩnh!” Giọng người quân nhân được đẩy lên cao không ít: “Phải giữ trật tự ở hiện trường! Nếu như chiến sĩ đạo hồn của chúng tôi nhận định bạn không thể thức tỉnh rãnh hồn, hoặc số lượng rãnh hồn thức tỉnh đã đạt đến giới hạn chịu đựng của cơ thể, bọn họ sẽ cưỡng chế dừng lần thức tỉnh này lại, cũng sẽ đưa bạn rời khỏi hiện trường. Mời các bạn phối hợp, không được có bất cứ hành động quá khích nào! Cuối cùng, tôi nhấn mạnh lại một lần nữa. Hành vi gây nhiễu loạn trật tự nghi thức thức tỉnh, là tội nặng! Dù các vị ở đây là phụ huynh hay học sinh cũng mời các vị khắc chế!”
Vừa dứt lời, trước mặt Vinh Đào Đào đã xuất hiện một bĩnh sĩ.
Vinh Đào Đào ngẩng đầu nhìn mặt binh sĩ đó, vẻ mặt đối phương rất trang nghiêm, làm người ta thấy thực an tâm.
Bởi vì số lượng học sinh quá nhiều, các binh sĩ lại phải đảm bảo khoảng cách giãn cách nên có một vài học sinh phải đứng ra ngoài đường chạy, sắp lùi đến tận chỗ khoảnh rừng nhỏ bên kia rồi.
Chẳng trách trường cấp Hai toàn thành phố phải xếp lịch tổ chức lễ tốt nghiệp. Chứ nếu tổ chức hết cùng một ngày thì cần bao nhiêu chiến sĩ mới đủ chứ?
Chiến sĩ hồn võ bình thường là không được, nhưng binh sĩ này đều là những người đạo hồn được đào tạo chuyên nghiệp cả đấy.
“Toàn thể học sinh! Nghiêm!”
Vinh Đào Đào vội vàng đứng nghiêm lại, còn binh sĩ trước mắt lại ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng.
Vinh Đào Đào liếc mắt xuống nhìn binh sĩ kia, lại chỉ thấy mỗi mũ quân phục mà thôi.
“Tất cả mọi người! Bắt đầu!”
Vinh Đào Đào mím môi, trước buổi lễ tốt nghiệp này, trường đã cho học sinh xem video quay lại nghi thức thức tỉnh mấy lần rồi, cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn.
Cậu thấy binh sĩ trước mặt đặt hai tay xuống mặt cỏ, một tia hồn lực được giải phóng ra ngoài.
Thân là binh sĩ đạo hồn, hồn lực mà họ phát tán ra hoàn toàn không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng lúc này trên sân vận động đã biến thành một mảnh hải dương bồng bềnh màu xanh lục!
Bãi cỏ xanh không dài không ngắn trên mặt sân kia lại dập dờn ra từng vòng từng vòng gợn sóng. Cuối cùng, đợt sóng đó lại lan tỏa suốt từ bên trái sân vận động sang bên phải sân vận động, trông cực giống với cảnh gió thổi biển lúa dập dờn sóng, trông khá là đẹp mắt.
Những vị phụ huynh đứng ngoài cổng trường chờ đợi con em mình trong căng thẳng kia thấy thế vội vàng cầm điện thoại lên, quay chụp lại cảnh tượng mỹ lệ ấy, mà tất cả ống kính đều nhắm về phía con em nhà mình.
Vào lúc này, Vinh Đào Đào chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang tụ vào tay mình.
Đúng vậy, nó không đến từ mặt cỏ dưới chân, mà đột nhiên tràn vào từ đầu ngón tay của bàn tay trái đang buông thõng.
Đó là một dòng nước ấm, một dòng…
“Xxxtttt” Vinh Đào Đào bỗng xuýt xoa một tiếng, cậu vốn đang rất hưởng thụ cảm giác ấm áp dòng nước đó mang lại thì đột nhiên, khi dòng nước ấm đó chảy qua cổ tay trái của cậu lại bỏng rẫy lên.
Vinh Đào Đào trợn to mắt, cậu cảm thấy cổ tay trái của mình như sắp nổ tung rồi, nó sưng to lên, truyền lại cảm giác đau đớn.
Mở rộng… mở rộng… lại mở rộng.
Hồn lực vốn rất êm ái, dịu dàng ấy đột nhiên biến thành một kẻ thô lỗ và táo bạo, nó đang làm loạn, càn quấy ở cổ tay trái của Vinh Đào Đào, không ngừng khuếch trương địa bàn của nó, cho đến… cho đến khi…
Một vòng xoáy hư ảo nho nhỏ trồi lên trên cổ tay của Vinh Đào Đào.
Mới chỉ có không đến hai mươi giây ngắn ngủi mà trán Vinh Đào Đào đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cảm giác sưng tấy, đau đớn đã tan đi, dòng nước ấm kia lại dịu dàng và êm ái trở lại, bắt đầu tự động chảy xuôi trong cơ thể của Vinh Đào Đào.
“Ồ?” Khi tia hồn lực đó phun trào ra, hai mắt binh sĩ trước mặt Vinh Đào Đào không khỏi sáng lên.
Người Đạo Hồn, chính là một loại nghề nghiệp cực kì tinh diệu, mức độ tinh tế và cao siêu của nghề này tuyệt đối không kém so với nghệ nhân thủ công mỹ nghệ là bao.
Là người mở đường, binh sĩ sẽ dẫn dắt cho hồn lực tiến vào trong cơ thể của các học sinh, thử dẫn dắt cho học sinh thức tỉnh, chứ tuyệt đối không phải rót cho đến khi chúng thức tỉnh.
Binh sĩ sẽ chỉ phụ trách dẫn dắt, phụ trách bảo vệ thân thể của học sinh, phụ trách không ngừng cung cấp động lực cho tia hồn lực này tiến lên. Nhưng binh sĩ tuyệt đối không thể dẫn dắt phương hướng di chuyển của tia hồn lực đó!
Kết quả của vô số lần thí nghiệm cho thấy, mỗi một vị hồn võ giả đều sẽ có vị trí mở ra rãnh hồn đặc biệt của riêng mình, nếu có người nào can thiệp, ý đồ cưỡng chế mở ra rãnh hồn ở một vị trí nào đó, sẽ chỉ dẫn đến cắn trả, thậm chí người bị thức tỉnh sẽ phải trả giá rất đắt, đau đớn và thê thảm!
Ở thời điểm hiện tại có thể nói, tổng cộng có mười bốn vị trí trên cơ thể có thể mở ra rãnh hồn, theo thứ tự là: Trán, hai mắt, lồng ngực, hai vai, hai khuỷu tay, hai cổ tay, hai đầu gối cùng với hai mắt cá chân.
Mà mỗi một vị trí của rãnh hồn lại có thể khảm vào đó một loại hồn kỹ chuyên môn khác nhau.
Ví dụ như rãnh hồn ở lồng ngực chẳng hạn. Hồn kỹ thuộc loại phòng ngự toàn thân, phần lớn chỉ có thể khảm ở vị trí lồng ngực mà thôi. Đây chính là vị trí rãnh hồn dành riêng cho loại hồn kỹ này, những vị trí khác căn bản không khảm nổi!
Phải biết là, đại đa số người sau khi thức tỉnh được rồi, vị trí rãnh hồn được mở ra phần lớn nằm ở cổ tay, mắt cá chân, bả vai và đầu gối.
Dù sao, hầu hết con người chỉ có thể thức tỉnh từ 1 đến 4 rãnh hồn.
Trong số mười bốn vị trí có thể mở rãnh hồn trong cơ thể, khó mở ra nhất chính là rãnh hồn ở trán, tiếp theo đó là vị trí hai mắt, sau đó là lồng ngực.
Mà lúc này, hai mắt binh sĩ này tỏa sáng cũng bởi cảnh tượng vừa mới phát sinh lúc nãy.
Vốn dĩ, binh sĩ chỉ làm theo đúng quá trình tiêu chuẩn, lấy một tầng hồn lực mỏng manh bao trùm lấy toàn bộ cơ thể của Vinh Đào Đào, chờ đợi một lát, đã cảm nhận được hồn lực chui vào đầu ngón tay của cậu.
Khi đó, binh sĩ vẫn chưa cảm thấy có gì đặc biệt cả, dù sao hầu hết người khi thức tỉnh, hồn lực đều bắt đầu tiến vào cơ thể từ tay hoặc là chân.
Nhưng bây giờ, sau khi cổ tay trái của Vinh Đào Đào có rãnh hồn đầu tiên được mở ra, thì tia hồn lực này lại tự động chảy lên trên.
Tia hồn lực đó chảy qua vị trí khuỷu tay, chảy tiếp qua bả vai, tràn qua huyệt Thái Dương, vẫn chưa hề dừng lại mà tiếp tục chảy về phía trán.
Binh sĩ lúc này đã tập trung tinh thần đến một trăm hai mươi phần trăm, nhất định phải bảo đảm cho thiếu niên trước mặt mình mở ra rãnh hồn trên trán!
Rãnh hồn trên trán không chỉ khó mở ra nhất, mà hồn kỹ chuyên môn còn cực kì đáng sợ.
Vị trí rãnh hồn trên trán…
Khảm ở đó, đều là hồn kỹ thuộc loại tinh thần, tâm linh!
Hôm nay là lễ tốt nghiệp cấp Hai, trước cổng trường tấp nập người qua lại, phần lớn là phụ huynh đưa con đến.
Không phải là học sinh cần phụ huynh đưa đón mà ngày hôm nay quá đặc biệt, vừa là lễ tốt nghiệp, nhưng quan trọng hơn, còn có nghi thức thức tỉnh nữa.
Có thể thức tỉnh rãnh hồn, trở thành một hồn võ giả hay không, điều này đương nhiên sẽ quyết định đến con đường tương lai sau này của con trẻ.
Các quốc gia trên thế giới trải qua quá trình tìm tòi, thử nghiệm không ngừng nghỉ mới phát hiện, loài người ở độ tuổi 15~16 là dễ thức tỉnh trở thành một hồn võ giả nhất.
Theo số liệu trong quá khứ của Hoa Hạ, trẻ 16 tuổi khi có ngoại lực tác động sẽ có xác suất thức tỉnh rãnh hồn là 50%, điều này cũng có nghĩa là, trong số một ngàn học sinh tốt nghiệp lớp 9 lên lớp 10 của trường trung học số I Tân Đan Khê này, đại khái sẽ có năm trăm em thức tỉnh thành công.
Nếu như dẫn dắt học sinh trở thành hồn võ giả quá muộn hoặc quá sớm, không chỉ khiến tỉ lệ thức tỉnh giảm mạnh, mà còn có khả năng cao sẽ gây ra thương tổn không thể chữa lành trên thân thể các em.
Mà số lượng rãnh hồn mà các học sinh thức tỉnh được không phải một con số xác định. Số lượng rãnh hồn, cơ hồ có thể tương đương với thiên phú của một người.
Thông thường mà nói, các em có thể thức tỉnh từ 1 đến 4 hồn.
Nếu như bạn có thể thức tỉnh 5 rãnh hồn, vậy thì chúc mừng bạn, thiên phú của bạn đã vượt qua người thường, chắc chắn sẽ được trường học xếp vào diện bồi dưỡng trọng điểm.
Nếu như bạn có thể thức tỉnh 6 rãnh hồn, vậy thì có khả năng mộ tổ nhà bạn đã bốc khói xanh rồi…
Số học sinh tốt nghiệp cấp Hai ở Hoa Hạ rơi vào khoảng trên dưới mười lăm triệu em, đại để mới chỉ có ba trăm em có thể thức tỉnh đến 6 rãnh hồn, đây là tỉ lệ cỡ nào chứ?
Còn nếu bạn có thể thức tỉnh 7 rãnh hồn, thôi, bỏ đi, bạn không thể đâu.
Xét trên phạm vi toàn thế giới, người có thể thức tỉnh 7 rãnh hồn có thể nói là hiếm như lông phượng sừng lân, chỉ e dùng hai bàn tay là có thể đếm hết.
Đương nhiên, số rãnh hồn thức tỉnh được ban đầu chỉ biểu thị cho thiên phú của bạn, chứ không thể quyết định cuộc đời của bạn.
Ở tình huống bình thường, hồn võ giả có thể thông qua rèn luyện gian khổ mà tăng số lượng rãnh hồn mình có thể thức tỉnh được lên 1 đến 3 rãnh hồn nữa.
Về phần cụ thể bạn có thể tăng thêm mấy cái, vậy thì phải xem số mệnh thôi.
“Phải nhớ cho kỹ đó, lát nữa cảm nhận đến hồn lực rồi, tuyệt đối không được nhụt chí đâu!” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói nghiêm túc của một phụ nữ.
Vinh Đào Đào giật nảy mình, quay lại nhìn thì thấy đó là một người phụ nữ trung niên, đang luôn miệng dặn dò một cô bạn: “Một khi nghi thức thức tỉnh còn chưa ngừng thì con cũng không được dừng lại, phải hấp thu hồn lực càng nhiều càng tốt để nó xung kích thân thể của con…”
Vinh Đào Đào nhìn bộ dạng thấp thỏm của cô bạn kia, đè cảm giác ghen tị trong lòng mình xuống, cậu rảo bước đi về phía cổng trường học.
Trên đường đi, xuất hiện rất nhiều vị phụ huynh, đủ loại giọng nói dặn dò nhắc nhở, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng các học sinh mạnh miệng kháng nghị nữa.
“Thằng bé này, nhất định phải tập trung chú ý vào! Hôm nay chính là thời khắc quyết định vận mệnh của con đó! Ba với mẹ con đều là hồn võ giả, con mà không thức tỉnh được thì ba biết giấu cái mặt mo này vào đâu?”
“Rồi rồi rồi, con biết rồi…!”
“Con trai à, đừng lo lắng, không sao cả! Thức tỉnh thành công hay không cũng không quan trọng! Con vĩnh viễn là con trai yêu dấu của mẹ!”
Vinh Đào Đào vung vẩy mái tóc xoăn tự nhiên của mình, hai tay đút túi quần thong thả bước qua cổng trường.
A… Tay nhỏ đưa ra, ta chẳng yêu ai cả.Được thôi, cũng chẳng ai yêu ta…
Trên sân cỏ rộng lớn, Vinh Đào Đào rất thuần thục tìm đến khu vực xếp hàng của lớp mình. Để đón chào lễ tốt nghiệp lần này, trường đã tổ chức diễn tập không biết bao nhiêu lần rồi.
Vinh Đào Đào đặt mông ngồi bệt xuống bãi cỏ, cậu chắc chắn đây là vị trí của mình. Bên tai cậu lại vang lên tiếng các học sinh khác bàn tán xôn xao.
“Ê, mày biết tin gì chưa? Thầy phụ trách tuyển sinh của đại học Hồn Võ Tùng Giang đến rồi đấy!”
“Đại học á? Đại học xuống trường cấp Hai tuyển ai? Không phải vẫn luôn là thầy phụ trách tuyển sinh của trường cấp Ba xuống sao?”
“Ai biết đâu, tao cũng nghe nói thế thôi.”
“Trong đại học Hồn Võ Tùng Giang không có trường cấp Ba phụ thuộc mà… Chắc là đến vì thằng kia chứ gì?”
“Ờ, đúng rồi, mày nhắc đến tao mới nghĩ ra, rõ ràng là đến vì Vinh… ừm…”
Vinh Đào Đào ngồi xếp bằng trên mặt đất, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay chống cằm, mắt đờ đẫn nhìn ra bãi cỏ xanh, không thèm để ý đến những lời bàn tán xung quanh.
Cậu đã quen với chuyện bị người ta bàn tán, đương nhiên, cậu cũng chẳng có gì là quá ưu tú cả, cũng không có thành tích nào đáng kể, tất cả, tất cả, rốt cuộc cũng vì cái tên vang dội kia: “Con trai của Từ Phong Hoa.”
Hay nói đúng hơn, Vinh Đào Đào đã tạo thành thói quen coi lời người khác nói như gió thoảng bên tai, nếu vừa rồi cậu cẩn thận nghe ngóng thì không biết chừng cậu đã tò mò hỏi thăm mấy câu.
8:30 sáng, buổi lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.
Sau một đống thủ tục rườm ra, các học sinh rốt cuộc cũng chờ đến tiết mục cuối. Trên sân khấu, thầy hiệu trưởng một tay cầm bản thảo bài diễn thuyết, một tay đẩy gọng kính dày cộp, bắt đầu bài diễn thuyết cuối cùng.
Vinh Đào Đào cũng giống hầu hết các học sinh khác, nghe tai nọ xọ tai kia. Các cô cậu học trò vốn ôm đầy lòng mong mỏi, hồi hộp, tinh thần sáng láng ở đây đã sắp bị thầy hiệu trưởng tụng kinh ru ngủ hết rồi.
Không biết bao lâu sau, Vinh Đào Đào đang thả hồn trên mây bị một tràng pháo tay nhiệt liệt đánh thức, cậu chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ vội vàng vỗ tay theo.
Ngẩng đầu lên, Vinh Đào Đào phát hiện thầy hiệu trưởng đã tụng kinh xong đang vẫy tay chào, thế là Vinh Đào Đào vỗ tay to hơn nữa.
Trên sân khấu, sau khi thầy hiệu trưởng ngồi xuống, một người đàn ông mặc quân phục được MC dẫn đường đi đến trước bục phát biểu.
Trong một khoảnh khắc, cả sân vận động rộng lớn như thế đột nhiên yên tĩnh trở lại.
“Các bạn học sinh chú ý!”
Giọng nói sang sảng âm vang làm tinh thần học sinh ở đây phấn chấn hẳn lên.
Người quân nhân kia nói tiếp: “Các bạn biết tôi tới đây làm gì rồi chứ, chính các bạn cũng rất chờ mong ngày này phải không? Trước khi bắt đầu nghi thức thức tỉnh, tôi có vài điều muốn các bạn chú ý lắng nghe thật kĩ!”
“Đầu tiên!” Người quân nhân giơ một ngón tay lên: “Đối với một nửa số học sinh trên sân trường ngày hôm nay mà nói, giai đoạn thức tỉnh kia sẽ khiến cơ thể các bạn thấy khó chịu. Đối với những người có thể thức tỉnh, tôi không có gì phải nói cả, chỉ cần nghe theo lời dẫn dắt là được! Còn đối với những bạn không thể nào thức tỉnh, lần này khi hồn lực dẫn đường của chúng tôi đi vào trong cơ thể các bạn, xung kích vào huyết mạch, có thể sẽ gây ra ảnh hưởng nhỏ đến cơ thể của các bạn.”
Sân vận động vẫn lặng ngắt như tờ, sắc mặt của người quân nhân ấy cực kì nghiêm túc, ông tiếp lời: “Các bạn hãy tin tưởng chúng tôi, đơn vị chúng tôi là tập hợp của toàn các chiến sĩ đạo hồn chuyên nghiệp trải qua giai đoạn huấn luyện nghiêm ngặt, nhiều tầng khảo hạch mới lựa chọn ra. Chúng tôi cam đoan, chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn cho tính mạng của các bạn. Những bạn nào không thể thức tỉnh, bị hồn lực xung kích vào huyết mạch làm cơ thể thấy khó chịu, chỉ cần nghỉ ngơi từ 1 đến 2 ngày là thân thể sẽ khôi phục như thường, sẽ không để lại bất cứ di chứng nào!”
Trong lúc người quân nhân đang đứng trên bục phát biểu nói, phía sau sân khấu đã có từng đội binh sĩ bước ra, nhất thời, bầu không khí yên tĩnh trên sân vận động đã bắt đầu có dấu hiệu xao động.
“Yên tĩnh!” Giọng người quân nhân được đẩy lên cao không ít: “Phải giữ trật tự ở hiện trường! Nếu như chiến sĩ đạo hồn của chúng tôi nhận định bạn không thể thức tỉnh rãnh hồn, hoặc số lượng rãnh hồn thức tỉnh đã đạt đến giới hạn chịu đựng của cơ thể, bọn họ sẽ cưỡng chế dừng lần thức tỉnh này lại, cũng sẽ đưa bạn rời khỏi hiện trường. Mời các bạn phối hợp, không được có bất cứ hành động quá khích nào! Cuối cùng, tôi nhấn mạnh lại một lần nữa. Hành vi gây nhiễu loạn trật tự nghi thức thức tỉnh, là tội nặng! Dù các vị ở đây là phụ huynh hay học sinh cũng mời các vị khắc chế!”
Vừa dứt lời, trước mặt Vinh Đào Đào đã xuất hiện một bĩnh sĩ.
Vinh Đào Đào ngẩng đầu nhìn mặt binh sĩ đó, vẻ mặt đối phương rất trang nghiêm, làm người ta thấy thực an tâm.
Bởi vì số lượng học sinh quá nhiều, các binh sĩ lại phải đảm bảo khoảng cách giãn cách nên có một vài học sinh phải đứng ra ngoài đường chạy, sắp lùi đến tận chỗ khoảnh rừng nhỏ bên kia rồi.
Chẳng trách trường cấp Hai toàn thành phố phải xếp lịch tổ chức lễ tốt nghiệp. Chứ nếu tổ chức hết cùng một ngày thì cần bao nhiêu chiến sĩ mới đủ chứ?
Chiến sĩ hồn võ bình thường là không được, nhưng binh sĩ này đều là những người đạo hồn được đào tạo chuyên nghiệp cả đấy.
“Toàn thể học sinh! Nghiêm!”
Vinh Đào Đào vội vàng đứng nghiêm lại, còn binh sĩ trước mắt lại ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng.
Vinh Đào Đào liếc mắt xuống nhìn binh sĩ kia, lại chỉ thấy mỗi mũ quân phục mà thôi.
“Tất cả mọi người! Bắt đầu!”
Vinh Đào Đào mím môi, trước buổi lễ tốt nghiệp này, trường đã cho học sinh xem video quay lại nghi thức thức tỉnh mấy lần rồi, cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn.
Cậu thấy binh sĩ trước mặt đặt hai tay xuống mặt cỏ, một tia hồn lực được giải phóng ra ngoài.
Thân là binh sĩ đạo hồn, hồn lực mà họ phát tán ra hoàn toàn không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng lúc này trên sân vận động đã biến thành một mảnh hải dương bồng bềnh màu xanh lục!
Bãi cỏ xanh không dài không ngắn trên mặt sân kia lại dập dờn ra từng vòng từng vòng gợn sóng. Cuối cùng, đợt sóng đó lại lan tỏa suốt từ bên trái sân vận động sang bên phải sân vận động, trông cực giống với cảnh gió thổi biển lúa dập dờn sóng, trông khá là đẹp mắt.
Những vị phụ huynh đứng ngoài cổng trường chờ đợi con em mình trong căng thẳng kia thấy thế vội vàng cầm điện thoại lên, quay chụp lại cảnh tượng mỹ lệ ấy, mà tất cả ống kính đều nhắm về phía con em nhà mình.
Vào lúc này, Vinh Đào Đào chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang tụ vào tay mình.
Đúng vậy, nó không đến từ mặt cỏ dưới chân, mà đột nhiên tràn vào từ đầu ngón tay của bàn tay trái đang buông thõng.
Đó là một dòng nước ấm, một dòng…
“Xxxtttt” Vinh Đào Đào bỗng xuýt xoa một tiếng, cậu vốn đang rất hưởng thụ cảm giác ấm áp dòng nước đó mang lại thì đột nhiên, khi dòng nước ấm đó chảy qua cổ tay trái của cậu lại bỏng rẫy lên.
Vinh Đào Đào trợn to mắt, cậu cảm thấy cổ tay trái của mình như sắp nổ tung rồi, nó sưng to lên, truyền lại cảm giác đau đớn.
Mở rộng… mở rộng… lại mở rộng.
Hồn lực vốn rất êm ái, dịu dàng ấy đột nhiên biến thành một kẻ thô lỗ và táo bạo, nó đang làm loạn, càn quấy ở cổ tay trái của Vinh Đào Đào, không ngừng khuếch trương địa bàn của nó, cho đến… cho đến khi…
Một vòng xoáy hư ảo nho nhỏ trồi lên trên cổ tay của Vinh Đào Đào.
Mới chỉ có không đến hai mươi giây ngắn ngủi mà trán Vinh Đào Đào đã lấm tấm mồ hôi lạnh, cảm giác sưng tấy, đau đớn đã tan đi, dòng nước ấm kia lại dịu dàng và êm ái trở lại, bắt đầu tự động chảy xuôi trong cơ thể của Vinh Đào Đào.
“Ồ?” Khi tia hồn lực đó phun trào ra, hai mắt binh sĩ trước mặt Vinh Đào Đào không khỏi sáng lên.
Người Đạo Hồn, chính là một loại nghề nghiệp cực kì tinh diệu, mức độ tinh tế và cao siêu của nghề này tuyệt đối không kém so với nghệ nhân thủ công mỹ nghệ là bao.
Là người mở đường, binh sĩ sẽ dẫn dắt cho hồn lực tiến vào trong cơ thể của các học sinh, thử dẫn dắt cho học sinh thức tỉnh, chứ tuyệt đối không phải rót cho đến khi chúng thức tỉnh.
Binh sĩ sẽ chỉ phụ trách dẫn dắt, phụ trách bảo vệ thân thể của học sinh, phụ trách không ngừng cung cấp động lực cho tia hồn lực này tiến lên. Nhưng binh sĩ tuyệt đối không thể dẫn dắt phương hướng di chuyển của tia hồn lực đó!
Kết quả của vô số lần thí nghiệm cho thấy, mỗi một vị hồn võ giả đều sẽ có vị trí mở ra rãnh hồn đặc biệt của riêng mình, nếu có người nào can thiệp, ý đồ cưỡng chế mở ra rãnh hồn ở một vị trí nào đó, sẽ chỉ dẫn đến cắn trả, thậm chí người bị thức tỉnh sẽ phải trả giá rất đắt, đau đớn và thê thảm!
Ở thời điểm hiện tại có thể nói, tổng cộng có mười bốn vị trí trên cơ thể có thể mở ra rãnh hồn, theo thứ tự là: Trán, hai mắt, lồng ngực, hai vai, hai khuỷu tay, hai cổ tay, hai đầu gối cùng với hai mắt cá chân.
Mà mỗi một vị trí của rãnh hồn lại có thể khảm vào đó một loại hồn kỹ chuyên môn khác nhau.
Ví dụ như rãnh hồn ở lồng ngực chẳng hạn. Hồn kỹ thuộc loại phòng ngự toàn thân, phần lớn chỉ có thể khảm ở vị trí lồng ngực mà thôi. Đây chính là vị trí rãnh hồn dành riêng cho loại hồn kỹ này, những vị trí khác căn bản không khảm nổi!
Phải biết là, đại đa số người sau khi thức tỉnh được rồi, vị trí rãnh hồn được mở ra phần lớn nằm ở cổ tay, mắt cá chân, bả vai và đầu gối.
Dù sao, hầu hết con người chỉ có thể thức tỉnh từ 1 đến 4 rãnh hồn.
Trong số mười bốn vị trí có thể mở rãnh hồn trong cơ thể, khó mở ra nhất chính là rãnh hồn ở trán, tiếp theo đó là vị trí hai mắt, sau đó là lồng ngực.
Mà lúc này, hai mắt binh sĩ này tỏa sáng cũng bởi cảnh tượng vừa mới phát sinh lúc nãy.
Vốn dĩ, binh sĩ chỉ làm theo đúng quá trình tiêu chuẩn, lấy một tầng hồn lực mỏng manh bao trùm lấy toàn bộ cơ thể của Vinh Đào Đào, chờ đợi một lát, đã cảm nhận được hồn lực chui vào đầu ngón tay của cậu.
Khi đó, binh sĩ vẫn chưa cảm thấy có gì đặc biệt cả, dù sao hầu hết người khi thức tỉnh, hồn lực đều bắt đầu tiến vào cơ thể từ tay hoặc là chân.
Nhưng bây giờ, sau khi cổ tay trái của Vinh Đào Đào có rãnh hồn đầu tiên được mở ra, thì tia hồn lực này lại tự động chảy lên trên.
Tia hồn lực đó chảy qua vị trí khuỷu tay, chảy tiếp qua bả vai, tràn qua huyệt Thái Dương, vẫn chưa hề dừng lại mà tiếp tục chảy về phía trán.
Binh sĩ lúc này đã tập trung tinh thần đến một trăm hai mươi phần trăm, nhất định phải bảo đảm cho thiếu niên trước mặt mình mở ra rãnh hồn trên trán!
Rãnh hồn trên trán không chỉ khó mở ra nhất, mà hồn kỹ chuyên môn còn cực kì đáng sợ.
Vị trí rãnh hồn trên trán…
Khảm ở đó, đều là hồn kỹ thuộc loại tinh thần, tâm linh!
Tác giả :
Dục