Cứu Thục
Chương 38
Trong bóng đêm, chậm rãi chĩa súng vào trái tim Đoạn Dịch, hai tay Lục Triệt bỗng không còn run rẩy nữa, hắn chậm rãi di chuyển cò súng, một âm thanh điếc tai vang lên, Lục Triệt cảm thấy thế giới của mình như đang sụp đổ…
Nhìn nam nhân chịu đựng đau đớn, cả người đầy vết thương kéo theo Đoạn Dịch bỏ chạy, rõ ràng Lục Triệt có cơ hội bắn thêm lần nữa, nhưng hắn lại chần chờ, đến khi ngọn đèn bật sáng trở lại, bóng hình nam nhân đã biến mất khỏi tầm mắt…
“Rốt cuộc em do dự cái gì…” Ngồi trên ghế nhìn về phía cửa sổ, Nhiễm Húc lạnh lùng hỏi.
“Không có gì… chỉ là muốn chứng minh một chút thôi…” Lục Triệt đứng ở phía sau Nhiễm Húc, bàn công tác ngăn cách hai người, ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn bóng lưng vô cùng lạnh lùng của Nhiễm Húc.
“Sao em cứ như vậy…” Lạnh lùng hừ một tiếng, Nhiễm Húc vẫn như trước quay mặt về phía cửa sổ, ung dung nhìn con đường phía dưới: “Em đã tìm được kết quả chưa?”
“Không biết… em không biết… hắn nghĩ cái gì…” Nhẹ nhàng cúi đầu, Lục Triệt ngẩn người nhìn sàn nhà.
“Ồ?” Đế giầy đột nhiên đập mạnh xuống sàn nhà, Nhiễm Húc xoay người lại, sắc bén nhìn Lục Triệt.
“Mặc kệ thế nào…” Hắn đứng dậy đi về phía Lục Triệt: “Bây giờ…” Hàng lông mày khẽ nhếch lên, ngón tay mảnh khảnh nâng cằm Lục Triệt lên, đôi đồng tử xanh sẫm quỷ mị nhìn thẳng vào đó: “Đây là kết quả…” Vừa nói hắn vừa chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ.
Dòng người đi lại nhộn nhịp trên đường cái…
Bầu trời đầy màu sắc pha trộn với nhau, những giọt mưa rả rích rơi xuống mắt đất. nam nhân bị trói ở cột đèn, đôi mắt trống rỗng mất đi tiêu cự nhìn về phía đám người đang tò mò đứng vây quanh, làn môi khô ráo nhẹ nhàng mở ra, như một con cá khô mắc cạn mà không ngừng thở hổn hển. Mưa càng lúc càng to hơn, từng hạt lạnh như băng tàn nhẫn rơi xuống thân thể nam nhân, trên ngực nam nhân còn có bốn chữ màu đỏ thật to “sắc lang biến thái” trông vô cùng chói mắt. Vết thương ở bụng hắn còn chưa khép lại, máu tươi chậm rãi chảy xuống hòa lẫn vào nước mưa.
Người dừng lại ngày càng nhiều, đồng nghĩa ánh mắt rơi vào Bạch Vĩnh cũng nhiều hơn, trong ánh mắt đó, đa phần chỉ tràn đầy khinh bỉ cùng coi thường, nhìn thảm trạng của nam nhân, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một tia sung sướng, như là từ xui xẻo của người khác tìm thấy chút an ủi vui sướng, nhưng khổ nỗi, ràng buộc của hành vi đạo đức khiến mọi người không thể cầm đá mà ném vào nam nhân được.
Mưa rơi tầm tã, Bạch Vĩnh liều mạng cố mở to hai mắt, nhưng rốt cục cũng chỉ thấy một quầng sáng mông lung, mơ hồ không rõ. Hắn muốn đứng dậy, chỉ có điều sợi dây đang trói chặt kia khiến cho mọi cố gắng của hắn trở thành vô ích, thứ duy nhất hắn lấy được chỉ là sự đau đớn, thống khổ vô cùng. Cho dù hắn muốn mở miệng kêu cứu, nhưng âm thanh khàn khàn cũng không cách nào phát ra được. Từ yết hầu bỗng tuôn ra một mùi tanh tanh, máu cứ như vậy mà chảy dọc xuống theo khóe miệng… Thân thể hắn đã lạnh như băng, ý thức cũng trở nên mơ hồ, Bạch Vĩnh cảm thấy thế gian ngày càng trở nên tĩnh lặng, thân thể hắn phảng phất như bị vầng hào quang bao phủ, nam nhân suy yếu mỉm cười, rồi chậm rãi nhắm mắt lại…
“Thật đáng thương…”
Một tiếng thở dài nặng nề tang thương vang lên bên tai, bỗng thân thể như ở trong trạng thái lơ lửng…
Lại có ai muốn dẫn ta đi ư…? Không sao… đã không sao rồi… là ai cũng không còn quan trọng nữa… họ muốn làm gì cũng mặc kệ thôi….
Nhìn nam nhân chịu đựng đau đớn, cả người đầy vết thương kéo theo Đoạn Dịch bỏ chạy, rõ ràng Lục Triệt có cơ hội bắn thêm lần nữa, nhưng hắn lại chần chờ, đến khi ngọn đèn bật sáng trở lại, bóng hình nam nhân đã biến mất khỏi tầm mắt…
“Rốt cuộc em do dự cái gì…” Ngồi trên ghế nhìn về phía cửa sổ, Nhiễm Húc lạnh lùng hỏi.
“Không có gì… chỉ là muốn chứng minh một chút thôi…” Lục Triệt đứng ở phía sau Nhiễm Húc, bàn công tác ngăn cách hai người, ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn bóng lưng vô cùng lạnh lùng của Nhiễm Húc.
“Sao em cứ như vậy…” Lạnh lùng hừ một tiếng, Nhiễm Húc vẫn như trước quay mặt về phía cửa sổ, ung dung nhìn con đường phía dưới: “Em đã tìm được kết quả chưa?”
“Không biết… em không biết… hắn nghĩ cái gì…” Nhẹ nhàng cúi đầu, Lục Triệt ngẩn người nhìn sàn nhà.
“Ồ?” Đế giầy đột nhiên đập mạnh xuống sàn nhà, Nhiễm Húc xoay người lại, sắc bén nhìn Lục Triệt.
“Mặc kệ thế nào…” Hắn đứng dậy đi về phía Lục Triệt: “Bây giờ…” Hàng lông mày khẽ nhếch lên, ngón tay mảnh khảnh nâng cằm Lục Triệt lên, đôi đồng tử xanh sẫm quỷ mị nhìn thẳng vào đó: “Đây là kết quả…” Vừa nói hắn vừa chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ.
Dòng người đi lại nhộn nhịp trên đường cái…
Bầu trời đầy màu sắc pha trộn với nhau, những giọt mưa rả rích rơi xuống mắt đất. nam nhân bị trói ở cột đèn, đôi mắt trống rỗng mất đi tiêu cự nhìn về phía đám người đang tò mò đứng vây quanh, làn môi khô ráo nhẹ nhàng mở ra, như một con cá khô mắc cạn mà không ngừng thở hổn hển. Mưa càng lúc càng to hơn, từng hạt lạnh như băng tàn nhẫn rơi xuống thân thể nam nhân, trên ngực nam nhân còn có bốn chữ màu đỏ thật to “sắc lang biến thái” trông vô cùng chói mắt. Vết thương ở bụng hắn còn chưa khép lại, máu tươi chậm rãi chảy xuống hòa lẫn vào nước mưa.
Người dừng lại ngày càng nhiều, đồng nghĩa ánh mắt rơi vào Bạch Vĩnh cũng nhiều hơn, trong ánh mắt đó, đa phần chỉ tràn đầy khinh bỉ cùng coi thường, nhìn thảm trạng của nam nhân, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một tia sung sướng, như là từ xui xẻo của người khác tìm thấy chút an ủi vui sướng, nhưng khổ nỗi, ràng buộc của hành vi đạo đức khiến mọi người không thể cầm đá mà ném vào nam nhân được.
Mưa rơi tầm tã, Bạch Vĩnh liều mạng cố mở to hai mắt, nhưng rốt cục cũng chỉ thấy một quầng sáng mông lung, mơ hồ không rõ. Hắn muốn đứng dậy, chỉ có điều sợi dây đang trói chặt kia khiến cho mọi cố gắng của hắn trở thành vô ích, thứ duy nhất hắn lấy được chỉ là sự đau đớn, thống khổ vô cùng. Cho dù hắn muốn mở miệng kêu cứu, nhưng âm thanh khàn khàn cũng không cách nào phát ra được. Từ yết hầu bỗng tuôn ra một mùi tanh tanh, máu cứ như vậy mà chảy dọc xuống theo khóe miệng… Thân thể hắn đã lạnh như băng, ý thức cũng trở nên mơ hồ, Bạch Vĩnh cảm thấy thế gian ngày càng trở nên tĩnh lặng, thân thể hắn phảng phất như bị vầng hào quang bao phủ, nam nhân suy yếu mỉm cười, rồi chậm rãi nhắm mắt lại…
“Thật đáng thương…”
Một tiếng thở dài nặng nề tang thương vang lên bên tai, bỗng thân thể như ở trong trạng thái lơ lửng…
Lại có ai muốn dẫn ta đi ư…? Không sao… đã không sao rồi… là ai cũng không còn quan trọng nữa… họ muốn làm gì cũng mặc kệ thôi….
Tác giả :
Thượng Quan Tử Đan