Cứu Thục
Chương 27
“Đại thúc thật biết quan tâm người khác, nhưng đại thúc có biết mình đang ở đâu không?”
Nghe cô gái chất vấn nhẹ nhàng, Bạch Vĩnh ngây ngẩn cả người.
Mình đang ở đâu nhỉ… mới vừa rồi đầu óc chỉ toàn nghĩ về Duyệt nên chẳng chú ý đến hoàn cảnh bản thân. Thôi mặc kệ, muốn ra sao thì ra.
Lắc lắc đầu, Bạch Vĩnh chăm chú quán sát cô gái: “Xin cho tôi biết Duyệt đang ở đâu được không?”
Dường như cô gái đã phỏng đoán trước phản ứng của Bạch Vĩnh, vì vậy liền ôn nhu cười đáp: “Đại thúc cực kỳ hấp dẫn nha! Quả không hổ danh là người mà Duyệt coi trọng. Thật dịu dàng… Tuy cháu vẫn chưa xác định được Duyệt đang ở đâu nhưng thúc ở đây là an toàn nhất đó.”
Vuốt vuốt làn tóc mây suôn mượt, cô gái giới thiệu: “Cháu tên Y Nam, còn đứa bé trai lúc nãy là em cháu – Tiểu Vũ. Sau này thúc cứ yên tâm ở đây nhé.”
“Sống ở đây…” Mê man lặp lại như nói với chính mình, đột nhiên Bạch Vĩnh tỉnh táo, cất tiếng hỏi vấn đề trọng tâm: “Duyệt còn ghé qua đây không?”
“Cái này…” Ánh sáng trong mắt cô gái phút chốc ảm đạm… ngón tay tinh nghịch vân vê chiếc cằm thon, mái tóc dài mềm mại che phủ ba phần khuôn mặt: “Cháu không chắc chắn lắm… nhiều khả năng anh ấy sẽ không trở về nữa…”
“Cái gì?!” Bạch Vĩnh kinh ngạc xen chút sững sờ khẩn trương: “Hắn làm sao? Có phải bị Nhiễm Húc bắt rồi không?!” Tóm chặt bờ vai cô gái, Bạch Vĩnh gần như đã đánh mất lý trí cùng sự tỉnh táo của mình.
“Cháu không biết! Nhiệm vụ của cháu chỉ là chăm sóc thúc cẩn thận theo lời Duyệt dặn dò thôi.” Cô gái bị hù dọa giật mình hoảng sợ. Thân hình cố gắng giãy khỏi Bạch Vĩnh rồi vội vã tránh ra xa. Trong căn phòng tịch mịch, Bạch Vĩnh đứng thẫn thờ, đăm đăm nhìn cánh cửa gỗ.
“Đại thúc! Thúc là người xấu!” Tiểu Vũ ôm Karla đẩy cửa xông vào: “Thúc bắt nạt tỷ tỷ của cháu! Thúc là người xấu!” Tiểu Vũ hét toáng lên bất mãn. Bàn tay nhỏ bé non nớt liên tục đấm vào Bạch Vĩnh. Mãi tới giờ tinh thần Bạch Vĩnh mới quay trở về thân xác.
“Xin lỗi, Tiểu Vũ…. vừa rồi thúc thúc không tốt. Thúc thúc xin lỗi.” Dịu dàng xoa tóc Tiểu Vũ, Bạch Vĩnh cười cười.
“Thật sao…” Dừng khóc, Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Bạch Vĩnh.
“Ừ, đương nhiên!”
“Ha ha~~~” Tiểu Vũ vui mừng nhào vào lòng Bạch Vĩnh: “Cháu đã nói mà, đại thúc tốt như vậy, sao lại làm chuyện đó được.”
Cuộc sống êm đềm trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã hơn nửa tháng.
Hàng ngày Bạch Vĩnh điên đầu tính toán, cố tìm mọi cách thoát thân êm đẹp. Tiểu Vũ dính hắn chặt như keo con voi, gỡ mãi chẳng ra. Sáng sớm nó đã ồn ào huyền náo kéo hắn đi dọn dẹp phòng bếp bừa bộn. Thẳng thắn mà nói cô gái xinh đẹp này vô cùng vụng về, chả làm cái gì nên hồn. Hôm nào như hôm nấy, Y Nam không nhét trứng gà vào lò vi sóng thì đổ nước ngập cái chảo vừa nấu xong… Chập tối, Tiểu Vũ lại quấn quýt sống chết mè nheo đòi kể chuyện cổ tích.
Chỉ cần có cơ hội, Bạch Vĩnh đều thử chạy trốn, song kết quả kiểu gì cũng bị Karla đuổi khắp sân. Ngoài điều đó ra, giờ đây trong đầu hắn còn luôn phân vân liệu bản thân có thể báo đáp ân tình cho người đã bảo vệ mình hay không…
“Đại thúc! Thúc đâu rồi?”
“Đại thúc, thúc mau ra đi, Tiểu Vũ không muốn thúc đi đâu!”
“Gâu!”
Vầng trăng vằng vặc giữa trời, Bạch Vĩnh thừa dịp Karla chợp mắt mà lẻn ra ngoài. Dưới quầng sáng nhợt nhạt thê lương, cô gái nắm tay bé trai chạy khắp nơi tìm kiếm.
“Xin lỗi, Y Nam, Tiểu Vũ…” Nhẹ giọng áy náy, Bạch Vĩnh tan biến vào ngõ hẻm tối tăm…
“A!” Ánh trăng bạc trải dài trên drap giường trắng toát. Một nam tử đang say sưa ngủ bất chợp giật mình tỉnh giấc.
Là mộng…
“A Đoạn… sao thế…” Vân vê hai mắt, thiếu niên tóc đen nằm bên cạnh cũng ngồi dậy quan tâm.
“A… không có gì…” Ôn nhu tươi cười, nam tử tóc vàng vuốt ve thiếu niên: “Triệt, ngủ tiếp đi… ta vào toilet đã…”
“Ưm~~”
Trong phòng toilet vắng lặng, nam tử tóc vàng mở vòi loa sen hết cỡ, làn nước lạnh như băng chảy xuôi theo da thịt trần trụi.
Nam tử thất thần nhìn nền đất lát gạch xa hoa…
Không thể nào… lâu như vậy rồi… sao vẫn còn nằm mộng thấy hắn…. Bây giờ hắn…. sẽ không như vậy đâu…. Tên Nhiễm Húc kia vốn thích lão già đó mà… Mình quá lo lắng thôi…
Vặn khóa nước, nam tử lắc đầu xua tan ý nghĩ rồi quay về giường.
Trong cơn ác mộng kia, hắn đứng giữa những bông tuyết tung bay, giương mắt nhìn nam nhân nhào xuống nền tuyết mỹ lễ mà khắc nghiệt sau khi bị xâm phạm thô bạo… máu tươi nhiễm đỏ, nổi bật giữa đất trời hoang vu….
Nghe cô gái chất vấn nhẹ nhàng, Bạch Vĩnh ngây ngẩn cả người.
Mình đang ở đâu nhỉ… mới vừa rồi đầu óc chỉ toàn nghĩ về Duyệt nên chẳng chú ý đến hoàn cảnh bản thân. Thôi mặc kệ, muốn ra sao thì ra.
Lắc lắc đầu, Bạch Vĩnh chăm chú quán sát cô gái: “Xin cho tôi biết Duyệt đang ở đâu được không?”
Dường như cô gái đã phỏng đoán trước phản ứng của Bạch Vĩnh, vì vậy liền ôn nhu cười đáp: “Đại thúc cực kỳ hấp dẫn nha! Quả không hổ danh là người mà Duyệt coi trọng. Thật dịu dàng… Tuy cháu vẫn chưa xác định được Duyệt đang ở đâu nhưng thúc ở đây là an toàn nhất đó.”
Vuốt vuốt làn tóc mây suôn mượt, cô gái giới thiệu: “Cháu tên Y Nam, còn đứa bé trai lúc nãy là em cháu – Tiểu Vũ. Sau này thúc cứ yên tâm ở đây nhé.”
“Sống ở đây…” Mê man lặp lại như nói với chính mình, đột nhiên Bạch Vĩnh tỉnh táo, cất tiếng hỏi vấn đề trọng tâm: “Duyệt còn ghé qua đây không?”
“Cái này…” Ánh sáng trong mắt cô gái phút chốc ảm đạm… ngón tay tinh nghịch vân vê chiếc cằm thon, mái tóc dài mềm mại che phủ ba phần khuôn mặt: “Cháu không chắc chắn lắm… nhiều khả năng anh ấy sẽ không trở về nữa…”
“Cái gì?!” Bạch Vĩnh kinh ngạc xen chút sững sờ khẩn trương: “Hắn làm sao? Có phải bị Nhiễm Húc bắt rồi không?!” Tóm chặt bờ vai cô gái, Bạch Vĩnh gần như đã đánh mất lý trí cùng sự tỉnh táo của mình.
“Cháu không biết! Nhiệm vụ của cháu chỉ là chăm sóc thúc cẩn thận theo lời Duyệt dặn dò thôi.” Cô gái bị hù dọa giật mình hoảng sợ. Thân hình cố gắng giãy khỏi Bạch Vĩnh rồi vội vã tránh ra xa. Trong căn phòng tịch mịch, Bạch Vĩnh đứng thẫn thờ, đăm đăm nhìn cánh cửa gỗ.
“Đại thúc! Thúc là người xấu!” Tiểu Vũ ôm Karla đẩy cửa xông vào: “Thúc bắt nạt tỷ tỷ của cháu! Thúc là người xấu!” Tiểu Vũ hét toáng lên bất mãn. Bàn tay nhỏ bé non nớt liên tục đấm vào Bạch Vĩnh. Mãi tới giờ tinh thần Bạch Vĩnh mới quay trở về thân xác.
“Xin lỗi, Tiểu Vũ…. vừa rồi thúc thúc không tốt. Thúc thúc xin lỗi.” Dịu dàng xoa tóc Tiểu Vũ, Bạch Vĩnh cười cười.
“Thật sao…” Dừng khóc, Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Bạch Vĩnh.
“Ừ, đương nhiên!”
“Ha ha~~~” Tiểu Vũ vui mừng nhào vào lòng Bạch Vĩnh: “Cháu đã nói mà, đại thúc tốt như vậy, sao lại làm chuyện đó được.”
Cuộc sống êm đềm trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã hơn nửa tháng.
Hàng ngày Bạch Vĩnh điên đầu tính toán, cố tìm mọi cách thoát thân êm đẹp. Tiểu Vũ dính hắn chặt như keo con voi, gỡ mãi chẳng ra. Sáng sớm nó đã ồn ào huyền náo kéo hắn đi dọn dẹp phòng bếp bừa bộn. Thẳng thắn mà nói cô gái xinh đẹp này vô cùng vụng về, chả làm cái gì nên hồn. Hôm nào như hôm nấy, Y Nam không nhét trứng gà vào lò vi sóng thì đổ nước ngập cái chảo vừa nấu xong… Chập tối, Tiểu Vũ lại quấn quýt sống chết mè nheo đòi kể chuyện cổ tích.
Chỉ cần có cơ hội, Bạch Vĩnh đều thử chạy trốn, song kết quả kiểu gì cũng bị Karla đuổi khắp sân. Ngoài điều đó ra, giờ đây trong đầu hắn còn luôn phân vân liệu bản thân có thể báo đáp ân tình cho người đã bảo vệ mình hay không…
“Đại thúc! Thúc đâu rồi?”
“Đại thúc, thúc mau ra đi, Tiểu Vũ không muốn thúc đi đâu!”
“Gâu!”
Vầng trăng vằng vặc giữa trời, Bạch Vĩnh thừa dịp Karla chợp mắt mà lẻn ra ngoài. Dưới quầng sáng nhợt nhạt thê lương, cô gái nắm tay bé trai chạy khắp nơi tìm kiếm.
“Xin lỗi, Y Nam, Tiểu Vũ…” Nhẹ giọng áy náy, Bạch Vĩnh tan biến vào ngõ hẻm tối tăm…
“A!” Ánh trăng bạc trải dài trên drap giường trắng toát. Một nam tử đang say sưa ngủ bất chợp giật mình tỉnh giấc.
Là mộng…
“A Đoạn… sao thế…” Vân vê hai mắt, thiếu niên tóc đen nằm bên cạnh cũng ngồi dậy quan tâm.
“A… không có gì…” Ôn nhu tươi cười, nam tử tóc vàng vuốt ve thiếu niên: “Triệt, ngủ tiếp đi… ta vào toilet đã…”
“Ưm~~”
Trong phòng toilet vắng lặng, nam tử tóc vàng mở vòi loa sen hết cỡ, làn nước lạnh như băng chảy xuôi theo da thịt trần trụi.
Nam tử thất thần nhìn nền đất lát gạch xa hoa…
Không thể nào… lâu như vậy rồi… sao vẫn còn nằm mộng thấy hắn…. Bây giờ hắn…. sẽ không như vậy đâu…. Tên Nhiễm Húc kia vốn thích lão già đó mà… Mình quá lo lắng thôi…
Vặn khóa nước, nam tử lắc đầu xua tan ý nghĩ rồi quay về giường.
Trong cơn ác mộng kia, hắn đứng giữa những bông tuyết tung bay, giương mắt nhìn nam nhân nhào xuống nền tuyết mỹ lễ mà khắc nghiệt sau khi bị xâm phạm thô bạo… máu tươi nhiễm đỏ, nổi bật giữa đất trời hoang vu….
Tác giả :
Thượng Quan Tử Đan