Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 87: Độc nhất vô nhị
Lâm Cửu vội vội vàng vàng rời khỏi khách phòng bước nhanh về hướng đại sảnh của nội viện, đối với vị phụ thân rong ruổi sa trường trong trí nhớ, Lâm Cửu cũng không có quá nhiều ấn tượng, nhưng có lẽ do máu mủ tình thâm, giống như lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân, lúc nhìn thấy Lâm Phong tướng quân, nội tâm Lâm Cửu cũng dâng lên một cảm giác không nói lên lời.
“Ngươi… súc – sinh nhà ngươi! A, không đúng…” Đại khái nghĩ ra mình là cha của Lâm Cửu, mắng nhi tử là súc –sinh, vậy chẳng phải mình cũng là súc – sinh sao? Lâm Phong nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mắng thế nào cũng không đúng, nhìn nhi tử sống sờ sờ đứng cười khanh khách trước mặt, Lâm Phong tiến lên dùng sức đánh Lâm Cửu một cái, cứ như muốn xem xem người này là chết rồi sống lại thật, hay là đứa con giả được tạo nên từ bùn đất.
Mấy vị phu nhân thấy Lâm Phong cư nhiên ra tay với nhi tử của mình, đều tiến lên trách cứ, nhi tử thật vất vả mới trở lại, nếu ông tiếp tục đánh hỏng nó, bọn tôi sẽ liều mạng với ông!
Đúng, đúng, đúng… phu nhân nói chí phải… Lâm Phong trong hưng phấn nhất thời cũng hiểu được dường như có gì đó không thích hợp. Tiểu Cửu trong trí nhớ xương cốt yếu ớt, ngay cả một cái đánh của lão cũng chịu không nổi, nhưng Lâm Cửu hiện giờ lại vẫn đứng thẳng tắp giống như không có việc gì, Lâm Phong cảm thấy rằng nhi tử của mình sau khi sống lại có lẽ có chỗ nào đó đã thay đổi.
“Trở về là tốt rồi… trở về là tốt rồi…”
Cho dù đã từng thất vọng về đứa con này thế nào, bị đứa con này làm thương thấu tâm can thế nào, nhưng dù sao cũng là máu mủ chính lão sinh ra, là nhi tử mà lão đã chứng kiến nó lớn lên.
“Ranh con nhà ngươi, lão tử đời đúng là trước thiếu ngươi mà!”
Người một nhà đánh đánh cười cười mắng mắng, quá trình hoà hợp quả là nhanh và tốt hơn nhiều so với Lâm Cửu suy nghĩ, lúc này mới đúng là chung sống đúng mẫu và ấm áp, chỉ tiếc hôm nay không gặp hai vị tỷ tỷ và đệ đệ.
…
…
Trời bắt đầu sẩm tối, trăng đã treo trên đỉnh đầu, tiếng ếch kêu vang vọng, muỗi lởn vởn quấy nhiễu người ta.
Ngày hôm nay giật mình đã thấy qua, nhớ lại mọi chuyện trải qua hôm nay, nước mắt của mẫu thân, lời mắng mỏ của phụ thân, tựa như một hồi kinh hồng diễm mộng khiến Lâm Cửu cảm thấy có chút không thực, gia đình mà cả đời y theo đuổi, giờ đã có.
Tựa hồ đã viên mãn, trong lòng y cũng tràn ngập cảm giác ấm áp và hạnh phúc, giống như chiếc lá rụng bay lả tả tứ phương cuối cùng cũng có nơi để đậu, Lâm gia giống như một cây thương thiên đại thụ to lớn cho y một chỗ kiên cố nhất để dựa vào, cho dù hiện giờ y đã không còn cần đến chỗ dựa này nữa, nhưng phần thân tình kia là thứ không thể thay thế được.
Chỉ là còn thiếu một chút gì đó…
Ánh trăng sáng ngời, gia đình ấm áp, bóng dáng cô đơn, nam tử trằn trọc nhảy từ trên giường xuống cầm lấy kiện áo choàng phủ thêm vào người, yên lặng băng qua hành lang, tránh được tầm mắt của người gác đêm, lén nhập vào một tiểu viện u tĩnh.
Lặng lẽ không một tiếng động đẩy cửa tiến vào, rón ra rón rén băng qua sân đi vào phòng, vừa nhìn bốn phía tối đen như mực, vừa khẽ gọi: “Diệt Thiên? Đại ma đầu?”
Không người đáp lại, nhìn căn phòng tối đen đến mức không nhìn thấy cả năm đầu ngón tay, Lâm Cửu khẽ thở dài một cái, thối ma đầu quả là một tên thích đắm chìm trong bóng đêm, tuy nói không thích ánh mặt trời, nhưng suốt ngày đều là cái dạng thích ngâm mình trong đêm tối, Lâm Cửu thực sợ một ngày nào đó nhân cách thối ma đầu sẽ trở nên vặn vẹo, tuy rằng Diệt Thiên đích xác cũng không tính là người bình thường gì.
Lâm Cửu lắc lắc đầu, mò mẫm đi về hướng cửa sổ, đang muốn mở cửa sổ ra để ánh trăng chiếu vào, trong phòng lại đột lên sáng lên một ánh lửa, ánh nến lay động chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng màu cam mang đến cảm giác ấm áp êm dịu.
“Vừa mới gọi ngươi sao không trả lời —— di, sao y lại ở đây?” Lâm Cửu đầu tiên là nhìn thấy Diệt Thiên đã thay một thân hắc y, rồi sau đó phát hiện bên cạnh Diệt Thiên còn có một nam tử y phục màu xám.
Người mặc y phục màu xám đương nhiên chính là vị sư đệ chính quy của Diệt Thiên Trần Khôi, Trần Khôi vẫn luôn chạy tới chạy lui theo sau Diệt Thiên, điểm này Lâm Cửu biết, nhưng mà người này sao lại còn chạy cả vào nhà y, nhỡ nháo ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ, Lâm Cửu không vui tiêu sái bước qua nói: “Ngươi tới nhà ta làm gì?”
Trần Khôi ngồi bên cạnh bàn tựa hồ đã bị hạn chế hành động hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý tới Lâm Cửu.
“Uy, sao ngươi lại không biết lễ phép gì như vậy, ngươi cũng là người của Hiền Môn ha? Hiền Môn không phải vẫn luôn lấy cái gì mà văn nhân trí thức nào đó tự phong cho mình hay sao, ngay cả chút lễ phép cơ bản cũng không biết, có hiểu là nơi này không phải nhà ngươi, thì không thể tuỳ tiện ra vào hay không?” Lâm Cửu giáo dục cho Trần Khôi một phen, lại quay đầu nhìn Diệt Thiên lo lắng nói: “Y sẽ không vạch trần thân phận của ngươi đi?”
“Muộn như vậy rồi, tới tìm ta có chuyện gì?” Nhè nhẹ vỗ vỗ lên bả vai Lâm Cửu, Diệt Thiên đưa người đến bên giường mình ngồi xuống.
“Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao?” Giữ chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của nam nhân, Lâm Cửu cười ha ha nói: “Nhớ ngươi thôi, nhớ ngươi nên muốn đến nhìn ngươi, ngươi có nhớ ta không?” Lâm Cửu phát hiện da mặt mình càng ngày càng dày, người cũng càng lúc càng trở nên buồn nôn, chẳng qua là mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đạm mạc kia của Diệt Thiên, y liền nhịn không được muốn sáp đến.
Diệt Thiên không trả lời Lâm Cửu, chỉ lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ nịnh nọt lại có chút muốn ăn đánh kia.
Động tác ái – muội, thân – mật, nói cười không hề giữ khoảng cách, tất cả một màn này đều rơi vào mắt Trần Khôi, nam tử sắc mặt xanh mét, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi như cánh hoa, đầu hung hăng lệch sang một bên cố gắng không nhìn về phía hai người đang đàm tình thuyết ái*(nói chuyện yêu đương) trong nhiệt luyến*(tình yêu cuồng nhiệt) kia.
Lần trước Trần Khôi mang theo tin tức về Hoả Phượng Hoàng ở Ân Đô tìm được Diệt Thiên, hai người cùng đi lên Bắc Quốc, sau khi Diệt Thiên ở Bắc Quốc xác nhận tin tức, không mang theo Trần Khôi mà một mình trở lại, sau Trần Khôi vẫn chưa từ bỏ ý định lại theo đến, sau khi nghe thấy tin Thánh Giả mất tích mười năm trước tái xuất hiện liền lập tức đoán ra Thánh Giả chính là Diệt Thiên, rồi sau đó một đường tìm được Lâm phủ, kết quả vừa mới đặt chân vào Lâm phủ đã bị Diệt Thiên tóm gọn.
Lúc sau, một nam tử nào đó không chịu nổi cô đơn đã lén lút chạy tới phòng của Diệt Thiên, vì vậy mới có một màn hiện tại này.
Hiểu được đầu đuôi câu chuyện, Lâm Cửu buồn rầu không thôi, ngươi bảo sao y lại không thấy buồn bực nha? Bên người luôn có một tên tình địch như không khí bám theo không rời, tuy Lâm Cửu biết Diệt Thiên sẽ không phát sinh chút quan hệ gì với Trần Khôi, nhưng mỗi ngày đều bị bám theo như thế, mặc cho là ai cũng không thể cao hứng nổi, hơn nữa tình địch này vẫn là một phần tử cực kì nguy hiểm, cũng giống như quả bom hẹn giờ vậy, chẳng biết khi nào sẽ nổ tung.
“Ngươi là gì mà cứ phải đi theo chúng ta a, đại ca…” Lâm Cửu ủ rũ nói.
Trần Khôi nhìn Diệt Thiên ánh mắt vẫn đạm mạc như trước, một tia bi thiết chợt loé trong mắt rồi biến mất, ánh mắt lập tức lại trở nên kiên định như băng, lạnh lùng nói: “Ta sẽ tiếp tục đi theo.”
“Muốn ta đi có thể, cứ giết ta là xong hết mọi chuyện.” Nhắm mắt lại Trần Khôi lạnh lùng nói.
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Lâm Cửu nổi giận, Trần Khôi này đúng là một tên quái nhân, giảng đạo lí với hắn hoàn toàn là việc vô ích, sợ nhất là loại người một khi nhận định chết cũng không sửa kiểu này, giết người? Y làm sao hạ thủ được.
Lâm Cửu không hạ thủ được, Diệt Thiên thì vô tư đi, người nọ lại càng không thích tư vị bị người khác uy hiếp, ánh mắt hơi lạnh đi, Diệt Thiên làm như châm chọc cười khẩy một tiếng, giống như cười nhạo hành động ngây thơ kia của Trần Khôi.
Lâm Cửu than nhẹ một tiếng, trước khi Diệt Thiên hành động vội nói: “Thả y đi đi, kệ y muốn làm gì thì làm, thêm một người, sao đầu óc lại cứ như tảng đá không thể dịch chuyển một ly, có điều ta nói trước, ngươi muốn đi theo thì đi theo, nhưng không được hại bất cứ người nào bên cạnh ta, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Trần Khôi quay đầu lại nhìn Lâm Cửu, trong mắt hiện lên nồng đậm nghi hoặc, phần nghi hoặc này không phải là vì Lâm Cửu sẽ thả y, mà là… vì sao Diệt Thiên lại nghe lời tuấn mỹ nam tử này, thật sự thả y.
Mới trong nháy mắt vừa rồi kia, y rõ ràng còn cảm thấy sát ý đến từ Diệt Thiên.
Vì sao…
Vì sao nam tử này có thể ảnh hưởng đến Diệt Thiên…
“Ta sẽ không tiếp tục hại ngươi, cũng sẽ không thương tổn người vô tội.” Để lại một lời hứa, Trần Khôi nghênh ngang mà đi.
Thân ảnh màu xám xuyên qua ánh trăng bàng bạc trên nền trời đêm, gió gào thét quét qua mặt, làm rối tung mái tóc nam tử, cũng làm rối loạn trái tim Trần Khôi, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Cửu, cố ý công kích Lâm Cửu rồi đi theo Diệt Thiên, sau khi bọn họ tới Ân Đô Diệt Thiên cư nhiên đồng ý cùng y đi Bắc Quốc, Hoả Phượng Hoàng, toạ kị…
Tiếp tục liên tưởng lại một màn vừa rồi, Trần Khôi đột nhiên phát hiện một chuyện khiến y cơ hồ không thể tin đó là sự thật —— nam tử tên Lâm Cửu kia ở trong lòng Diệt Thiên đúng là một sự tồn tại độc nhất vô nhị.
“Ngươi… súc – sinh nhà ngươi! A, không đúng…” Đại khái nghĩ ra mình là cha của Lâm Cửu, mắng nhi tử là súc –sinh, vậy chẳng phải mình cũng là súc – sinh sao? Lâm Phong nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mắng thế nào cũng không đúng, nhìn nhi tử sống sờ sờ đứng cười khanh khách trước mặt, Lâm Phong tiến lên dùng sức đánh Lâm Cửu một cái, cứ như muốn xem xem người này là chết rồi sống lại thật, hay là đứa con giả được tạo nên từ bùn đất.
Mấy vị phu nhân thấy Lâm Phong cư nhiên ra tay với nhi tử của mình, đều tiến lên trách cứ, nhi tử thật vất vả mới trở lại, nếu ông tiếp tục đánh hỏng nó, bọn tôi sẽ liều mạng với ông!
Đúng, đúng, đúng… phu nhân nói chí phải… Lâm Phong trong hưng phấn nhất thời cũng hiểu được dường như có gì đó không thích hợp. Tiểu Cửu trong trí nhớ xương cốt yếu ớt, ngay cả một cái đánh của lão cũng chịu không nổi, nhưng Lâm Cửu hiện giờ lại vẫn đứng thẳng tắp giống như không có việc gì, Lâm Phong cảm thấy rằng nhi tử của mình sau khi sống lại có lẽ có chỗ nào đó đã thay đổi.
“Trở về là tốt rồi… trở về là tốt rồi…”
Cho dù đã từng thất vọng về đứa con này thế nào, bị đứa con này làm thương thấu tâm can thế nào, nhưng dù sao cũng là máu mủ chính lão sinh ra, là nhi tử mà lão đã chứng kiến nó lớn lên.
“Ranh con nhà ngươi, lão tử đời đúng là trước thiếu ngươi mà!”
Người một nhà đánh đánh cười cười mắng mắng, quá trình hoà hợp quả là nhanh và tốt hơn nhiều so với Lâm Cửu suy nghĩ, lúc này mới đúng là chung sống đúng mẫu và ấm áp, chỉ tiếc hôm nay không gặp hai vị tỷ tỷ và đệ đệ.
…
…
Trời bắt đầu sẩm tối, trăng đã treo trên đỉnh đầu, tiếng ếch kêu vang vọng, muỗi lởn vởn quấy nhiễu người ta.
Ngày hôm nay giật mình đã thấy qua, nhớ lại mọi chuyện trải qua hôm nay, nước mắt của mẫu thân, lời mắng mỏ của phụ thân, tựa như một hồi kinh hồng diễm mộng khiến Lâm Cửu cảm thấy có chút không thực, gia đình mà cả đời y theo đuổi, giờ đã có.
Tựa hồ đã viên mãn, trong lòng y cũng tràn ngập cảm giác ấm áp và hạnh phúc, giống như chiếc lá rụng bay lả tả tứ phương cuối cùng cũng có nơi để đậu, Lâm gia giống như một cây thương thiên đại thụ to lớn cho y một chỗ kiên cố nhất để dựa vào, cho dù hiện giờ y đã không còn cần đến chỗ dựa này nữa, nhưng phần thân tình kia là thứ không thể thay thế được.
Chỉ là còn thiếu một chút gì đó…
Ánh trăng sáng ngời, gia đình ấm áp, bóng dáng cô đơn, nam tử trằn trọc nhảy từ trên giường xuống cầm lấy kiện áo choàng phủ thêm vào người, yên lặng băng qua hành lang, tránh được tầm mắt của người gác đêm, lén nhập vào một tiểu viện u tĩnh.
Lặng lẽ không một tiếng động đẩy cửa tiến vào, rón ra rón rén băng qua sân đi vào phòng, vừa nhìn bốn phía tối đen như mực, vừa khẽ gọi: “Diệt Thiên? Đại ma đầu?”
Không người đáp lại, nhìn căn phòng tối đen đến mức không nhìn thấy cả năm đầu ngón tay, Lâm Cửu khẽ thở dài một cái, thối ma đầu quả là một tên thích đắm chìm trong bóng đêm, tuy nói không thích ánh mặt trời, nhưng suốt ngày đều là cái dạng thích ngâm mình trong đêm tối, Lâm Cửu thực sợ một ngày nào đó nhân cách thối ma đầu sẽ trở nên vặn vẹo, tuy rằng Diệt Thiên đích xác cũng không tính là người bình thường gì.
Lâm Cửu lắc lắc đầu, mò mẫm đi về hướng cửa sổ, đang muốn mở cửa sổ ra để ánh trăng chiếu vào, trong phòng lại đột lên sáng lên một ánh lửa, ánh nến lay động chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng màu cam mang đến cảm giác ấm áp êm dịu.
“Vừa mới gọi ngươi sao không trả lời —— di, sao y lại ở đây?” Lâm Cửu đầu tiên là nhìn thấy Diệt Thiên đã thay một thân hắc y, rồi sau đó phát hiện bên cạnh Diệt Thiên còn có một nam tử y phục màu xám.
Người mặc y phục màu xám đương nhiên chính là vị sư đệ chính quy của Diệt Thiên Trần Khôi, Trần Khôi vẫn luôn chạy tới chạy lui theo sau Diệt Thiên, điểm này Lâm Cửu biết, nhưng mà người này sao lại còn chạy cả vào nhà y, nhỡ nháo ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ, Lâm Cửu không vui tiêu sái bước qua nói: “Ngươi tới nhà ta làm gì?”
Trần Khôi ngồi bên cạnh bàn tựa hồ đã bị hạn chế hành động hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý tới Lâm Cửu.
“Uy, sao ngươi lại không biết lễ phép gì như vậy, ngươi cũng là người của Hiền Môn ha? Hiền Môn không phải vẫn luôn lấy cái gì mà văn nhân trí thức nào đó tự phong cho mình hay sao, ngay cả chút lễ phép cơ bản cũng không biết, có hiểu là nơi này không phải nhà ngươi, thì không thể tuỳ tiện ra vào hay không?” Lâm Cửu giáo dục cho Trần Khôi một phen, lại quay đầu nhìn Diệt Thiên lo lắng nói: “Y sẽ không vạch trần thân phận của ngươi đi?”
“Muộn như vậy rồi, tới tìm ta có chuyện gì?” Nhè nhẹ vỗ vỗ lên bả vai Lâm Cửu, Diệt Thiên đưa người đến bên giường mình ngồi xuống.
“Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao?” Giữ chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của nam nhân, Lâm Cửu cười ha ha nói: “Nhớ ngươi thôi, nhớ ngươi nên muốn đến nhìn ngươi, ngươi có nhớ ta không?” Lâm Cửu phát hiện da mặt mình càng ngày càng dày, người cũng càng lúc càng trở nên buồn nôn, chẳng qua là mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đạm mạc kia của Diệt Thiên, y liền nhịn không được muốn sáp đến.
Diệt Thiên không trả lời Lâm Cửu, chỉ lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ nịnh nọt lại có chút muốn ăn đánh kia.
Động tác ái – muội, thân – mật, nói cười không hề giữ khoảng cách, tất cả một màn này đều rơi vào mắt Trần Khôi, nam tử sắc mặt xanh mét, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi như cánh hoa, đầu hung hăng lệch sang một bên cố gắng không nhìn về phía hai người đang đàm tình thuyết ái*(nói chuyện yêu đương) trong nhiệt luyến*(tình yêu cuồng nhiệt) kia.
Lần trước Trần Khôi mang theo tin tức về Hoả Phượng Hoàng ở Ân Đô tìm được Diệt Thiên, hai người cùng đi lên Bắc Quốc, sau khi Diệt Thiên ở Bắc Quốc xác nhận tin tức, không mang theo Trần Khôi mà một mình trở lại, sau Trần Khôi vẫn chưa từ bỏ ý định lại theo đến, sau khi nghe thấy tin Thánh Giả mất tích mười năm trước tái xuất hiện liền lập tức đoán ra Thánh Giả chính là Diệt Thiên, rồi sau đó một đường tìm được Lâm phủ, kết quả vừa mới đặt chân vào Lâm phủ đã bị Diệt Thiên tóm gọn.
Lúc sau, một nam tử nào đó không chịu nổi cô đơn đã lén lút chạy tới phòng của Diệt Thiên, vì vậy mới có một màn hiện tại này.
Hiểu được đầu đuôi câu chuyện, Lâm Cửu buồn rầu không thôi, ngươi bảo sao y lại không thấy buồn bực nha? Bên người luôn có một tên tình địch như không khí bám theo không rời, tuy Lâm Cửu biết Diệt Thiên sẽ không phát sinh chút quan hệ gì với Trần Khôi, nhưng mỗi ngày đều bị bám theo như thế, mặc cho là ai cũng không thể cao hứng nổi, hơn nữa tình địch này vẫn là một phần tử cực kì nguy hiểm, cũng giống như quả bom hẹn giờ vậy, chẳng biết khi nào sẽ nổ tung.
“Ngươi là gì mà cứ phải đi theo chúng ta a, đại ca…” Lâm Cửu ủ rũ nói.
Trần Khôi nhìn Diệt Thiên ánh mắt vẫn đạm mạc như trước, một tia bi thiết chợt loé trong mắt rồi biến mất, ánh mắt lập tức lại trở nên kiên định như băng, lạnh lùng nói: “Ta sẽ tiếp tục đi theo.”
“Muốn ta đi có thể, cứ giết ta là xong hết mọi chuyện.” Nhắm mắt lại Trần Khôi lạnh lùng nói.
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Lâm Cửu nổi giận, Trần Khôi này đúng là một tên quái nhân, giảng đạo lí với hắn hoàn toàn là việc vô ích, sợ nhất là loại người một khi nhận định chết cũng không sửa kiểu này, giết người? Y làm sao hạ thủ được.
Lâm Cửu không hạ thủ được, Diệt Thiên thì vô tư đi, người nọ lại càng không thích tư vị bị người khác uy hiếp, ánh mắt hơi lạnh đi, Diệt Thiên làm như châm chọc cười khẩy một tiếng, giống như cười nhạo hành động ngây thơ kia của Trần Khôi.
Lâm Cửu than nhẹ một tiếng, trước khi Diệt Thiên hành động vội nói: “Thả y đi đi, kệ y muốn làm gì thì làm, thêm một người, sao đầu óc lại cứ như tảng đá không thể dịch chuyển một ly, có điều ta nói trước, ngươi muốn đi theo thì đi theo, nhưng không được hại bất cứ người nào bên cạnh ta, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Trần Khôi quay đầu lại nhìn Lâm Cửu, trong mắt hiện lên nồng đậm nghi hoặc, phần nghi hoặc này không phải là vì Lâm Cửu sẽ thả y, mà là… vì sao Diệt Thiên lại nghe lời tuấn mỹ nam tử này, thật sự thả y.
Mới trong nháy mắt vừa rồi kia, y rõ ràng còn cảm thấy sát ý đến từ Diệt Thiên.
Vì sao…
Vì sao nam tử này có thể ảnh hưởng đến Diệt Thiên…
“Ta sẽ không tiếp tục hại ngươi, cũng sẽ không thương tổn người vô tội.” Để lại một lời hứa, Trần Khôi nghênh ngang mà đi.
Thân ảnh màu xám xuyên qua ánh trăng bàng bạc trên nền trời đêm, gió gào thét quét qua mặt, làm rối tung mái tóc nam tử, cũng làm rối loạn trái tim Trần Khôi, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Cửu, cố ý công kích Lâm Cửu rồi đi theo Diệt Thiên, sau khi bọn họ tới Ân Đô Diệt Thiên cư nhiên đồng ý cùng y đi Bắc Quốc, Hoả Phượng Hoàng, toạ kị…
Tiếp tục liên tưởng lại một màn vừa rồi, Trần Khôi đột nhiên phát hiện một chuyện khiến y cơ hồ không thể tin đó là sự thật —— nam tử tên Lâm Cửu kia ở trong lòng Diệt Thiên đúng là một sự tồn tại độc nhất vô nhị.
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương