Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 131: Nhất thống thiên hạ
Sau khi nói chuyện xong, Tây Sa Thương Hải và Hoa Tư cũng nhanh chóng đuổi theo, Hoa Tư lại lôi kéo Hoàng Phủ Thiên Niên đi mật đàm, bây giờ người bồi bên cạnh Lâm Cửu lại thành Tây Sa Thương Hải.
Cũng không biết lúc nãy Hoa Tư nói gì với Tây Sa Thương Hải, Tây Sa Thương Hải đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh hẳn lên, dọc đường đi cũng không tiếp tục động thủ động cước hay điểm á huyệt của y nữa, mặc dù Lâm Cửu hiện tại căn bản cũng ngậm miệng chẳng nói lời nào.
Lỗ tai dù có dựng cao đến đâu cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hoa Tư và Hoàng Phủ Thiên Niên, trong lòng Lâm Cửu có chút lo lắng, không biết mấy người này giấu diếm y nói cái gì, bọn họ cũng quá cẩn thận rồi, cẩn thận quá đáng như thế lẽ nào đang bàn bạc làm thế nào thiết kế hãm hại Diệt Thiên sao? Thế nhưng y không nghe được bọn họ đang nói gì, thì cho dù có thể cùng Diệt Thiên tâm linh tương thông cũng không cách nào nói cho hắn biết.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, nhất định phải từ trong miệng bọn họ lấy được tin tức mới được.
Cúi đầu tiến lên phía trước, đường nhìn đột nhiên đụng phải cái bóng của Tây Sa Thương Hải vẫn yên lặng đi bên người y, Lâm Cửu trong lòng đấu tranh do dự một chút, tuy rằng y ghét người kia, nhưng có lẽ có thể từ miệng Tây Sa Thương Hải moi được vài tin tức gì đó ha.
Đi tới đi lui, Lâm Cửu đột nhiên ngừng lại, Tây Sa Thương Hải theo ở phía sau thấy nam nhân ngừng cũng ngừng lại theo, chỉ thấy Lâm Cửu quay đầu lại nhìn về phía hắn, đôi mắt trong veo đã không còn nửa phần xấu hổ giận dữ ban nãy, tựa như thanh kiếm được rút ra từ trong băng tuyền, đâm nhói vào mắt Tây Sa Thương Hải.
Từng mảnh kí ức vụn vặt, lúc chạm mặt nam nhân trên trán có bạch liên hoa ấn kí như thuỷ triều mãnh liệt trào ra, hắn nhớ lại nhiều lắm nhiều lắm, nhiều đến mức khiến hắn có chút không thể thừa thụ, ánh mắt nhìn về phía hắn giờ khắc này quen thuộc như vậy, thanh lượng như kiếm, không kiêu ngạo cũng không siềm nịnh, phảng phất như vĩnh viễn đều sáng ngời trong trẻo như thế.
Bàn tay dưới trường tụ khẽ siết chặt, Tây Sa Thương Hải âm thầm cất giấu tâm tình phức tạp trong lòng, vẫn duy trì biểu hiện ra vẻ trấn định, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chỉ là bất tri bất giác, trong thanh âm nam nhân đã tăng thêm một phần ôn nhu không dễ phát hiện.
“Ngươi vẫn nhìn ta, không phải là thực sự thích một nam nhân tướng mạo thường thường như vậy thật chứ?” Đôi mắt Lâm Cửu luôn luôn có một loại bản lĩnh đánh lừa người khác, y vốn không phải là một người nội tâm phức tạp, một đôi mắt mát lạnh trong sáng khiến cho người ta bất tri bất giác hãm vào trong đó.
Tây Sa Thương Hải khẽ cong khoé miệng lên, thu hồi lại tâm tình, trên mặt lộ ra biểu tình nghiêm túc chăm chú: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta không phải là loại người tục tằng chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài, Lục Tiểu Phụng…” Tây Sa Thương Hải lúc này đã không còn xưng “bản vương” nữa, hắn khẽ tiến sát vào Lâm Cửu nói: “Đại ma đầu đó không hợp với ngươi, đi theo bên cạnh hắn người thụ thương sẽ chỉ là ngươi, nhưng với ta sẽ không như thế, ngươi hiểu chưa?”
Không hiểu, Lâm Cửu âm thầm nói một câu trong lòng, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra một tia phức tạp, sau đó xoay người tiếp tục đi lên phía trước, Tây Sa Thương Hải cũng nhanh chóng đuổi theo, tựa hồ thấy Lâm Cửu có chút dao động, Tây Sa Thương Hải lập tức nói tiếp: “Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng tin tưởng lời ta nói, Lục Tiểu Phụng, ngươi đã từng nghe qua một loại khế ước tên là huyết khế chưa?”
“Huyết khế, dùng huyết lập khế, lấy trời làm chứng, nếu trái với thệ ước, thì sẽ đổ máu mà chết?” Lâm Cửu nhớ lại nội dung cuốn sách đã đọc qua trong thư các của Tiên Hiệp Điện, trong đó có đề cập qua một số lời thề khế ước lấy mệnh để đổi, huyết khế là một trong số đó, lấy huyết lập khế, nếu làm trái với thệ ước, dù ngươi có lên trời hay xuống đất cũng không thể trốn thoát được trừng phạt của cửu thiên.
Trong lòng Lâm Cửu khiếp sợ không nói nên lời, y vốn chỉ cho rằng Tây Sa Thương Hải là loại người bá đạo lại có thân phận cao quý, đối với y chỉ là thấy mới mẻ nên mới thích trêu đùa, nhưng không ngờ Tây Sa Thương Hải cư nhiên lại chủ động nhắc đến loại huyết khế thệ ước đáng sợ ấy, người nọ bị điên rồi, phát ngốc rồi hay thực sự nhất kiến chung tình với y?
“Ngươi đã biết huyết khế, vậy sẽ không sợ ta trái với thệ ước nữa ha?” Tây Sa Thương Hải đột nhiên nắm lấy tay Lâm Cửu, “Ta thực sự nghiêm túc, thứ Diệt Thiên có thể cho ngươi ta cũng có thể, hắn không hợp với ngươi, Lục Tiểu Phụng, hắn thực sự một điểm cũng không hợp với ngươi, cho dù hiện tại hắn đối tốt với ngươi, thế nhưng sau đó thì sao… tên ma đầu đó tàn nhẫn lãnh khốc, tính cách bất định khó nắm, ngươi có thể khẳng định ngày nào đó hắn sẽ không đột nhiên giết ngươi?!”
Tây Sa Thương Hải thúc bách nói một thôi một hồi khiến Lâm Cửu có chút kinh ngạc, y vội vã lui về phía sau tránh thoát Tây Sa Thương Hải, quay đầu đi nói: “Chuyện sau này ngươi làm sao biết, nói cứ như Diệt Thiên nhất định sẽ giết ta không bằng, không có bằng chứng, muốn đổ tội cho người khác sợ gì không tìm đươc lí do, hơn nữa ngươi hiểu rõ hắn, hiểu rõ ta được bao nhiêu chứ?”
“Hắn…” Lời nói mắc kẹt trong cổ họng, Tây Sa Thương Hải hít một hơi thật sâu, ngăn cản nội tâm thiếu chút nữa đã nói ra, không thể, ít nhất bây giờ cũng chưa thể nói cho Lâm Cửu biết quá nhiều chuyện, nếu như nam nhân này có thể vĩnh viễn không nhớ ra chuyện kiếp trước, vậy sẽ tốt hơn.
Đối với Diệt Thiên, đối với nam nhân đứng trước mặt này, Tây Sa Thương Hải sao lại có thể không hiểu a, chính là bởi vì quá hiểu, hắn dường như đã phẳng phất thấy được đời này bi kịch sẽ lại tái diễn.
“Hắn làm sao?” Lâm Cửu ép sát hỏi, thần sắc Tây Sa Thương Hải rõ ràng là biết cái gì nhưng lại không muốn nói cho y, Tây Sa Thương Hải càng giấu diếm càng khiến y hiếu kì không thôi.
“Ta đây hỏi ngươi trước, ngươi có biết mục đích của Diệt Thiên là gì không?” Tây Sa Thương Hải hỏi.
“Sao ta phải nói cho ngươi?” Lâm Cửu thầm nghĩ, những người này muốn moi tin từ y, y đâu thể dễ dàng nói ra như vậy chứ, suy nghĩ vừa chuyển, Lâm Cửu hỏi ngược lại: “Vậy mục đích của các ngươi là gì?”
“Mục đích của chúng ta?” Tây Sa Thương Hải cười, nhìn bộ dáng muốn dụ hắn nói ra của Lâm Cửu đột nhiên có loại xung động muốn ôm người nọ vào lòng, hắn than nhẹ một tiếng, nhìn phía trước nói: “Mục đích của chúng ta và Diệt Thiên như nhau, nói cho ngươi cũng chẳng sao, cho dù bây giờ không nói cho ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngươi biết.”
“Bất luận là chúng ta hay Diệt Thiên, mục đích chỉ có một, đó chính là thống nhất Xích Thổ Đại Địa.” Tây Sa Thương Hải thẳng thắn nói ra, không e dè nói ngay trước mặt Lâm Cửu: “Nghìn năm trước Xích Thổ Đại Địa chiến tranh liên miên, sau mặc dù dần dần phân chia thành ngũ quốc, nhưng vẫn chiến tranh không ngừng, mục đích của chúng ta kì thực chỉ có một, đó chính là chấm dứt chiến tranh thống nhất Xích Thổ Đại Địa.”
“Ngươi là hoàng đế Tây Sa Thương Ưng Quốc, Hoàng Phủ Thiên Niên là hoàng đế Hoàng Phủ Đế Quốc, Hoa Tư không chỉ là Hiền Môn chưởng môn mà còn là quốc sư Trung Thiên Quốc, những người địa vị cao quý như các ngươi lẽ nào nguyện ý từ bỏ quyền lợi trong tay?” Hoá ra những người này đã sớm biết mục đích của Diệt Thiên, nhưng Lâm Cửu vẫn còn có chút không tin lời Tây Sa Thương Hải nói, Tây Sa Thương Hải bọn họ sao có thể tán thành nguyện ý liên hợp lại, vì sinh mệnh của người trong thiên hạ mà vứt bỏ ngôi vị hoàng đế? Giả như bọn họ thực sự thống nhất Xích Thổ Đại Địa, vậy ai sẽ trở thành đế vương, đến lúc đó chỉ sợ lại bùng nổ một trận chiến hoả phân tranh.
“Quyền lợi…” Tây Sa Thương Hải hít sâu một hơi, hai tay chắp ra sau lưng than thở: “Chỉ là hư danh mà thôi.”
“Nếu Diệt Thiên và các ngươi đều có chung một mục đích, vậy các ngươi vì sao lại muốn đối nghịch với hắn?” Nếu lời Tây Sa Thương Hải nói là thực, nếu những người này cũng không quyến luyến hư danh quyền lợi, vậy vì sao hết lần này đến lần khác muốn đẩy Diệt Thiên vào chỗ chết, Lâm Cửu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
“Vì sao?” Tây Sa Thương Hải bật cười, nhìn Lâm Cửu ôn hòa nói: “Chúng ta thống nhất Xích Thổ Đại Địa vì để thiên hạ bách tính có thể hoà bình an khang, cũng là vì để chúng sinh linh trên Xích Thổ Đại Địa có thể có cuộc sống tốt đẹp, thế nhưng Diệt Thiên thì sao? Ngươi lẽ nào thực sự cho rằng tên ma đầu từ trong cốt tuỷ đã tàn nhẫn lãnh khốc kia cũng sẽ làm như vậy?”
Tây Sa Thương Hải nói khiến Lâm Cửu cảm thấy tức giận, lập tức phản kích: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng lúc Diệt Thiên thống nhất Xích Thổ Đại Địa sẽ gây ra chuyện gì thương thiên hại lí? Chỉ bởi vì hắn có một danh hiệu ma đầu? Thực sự nực cười, ta thấy rõ ràng là các ngươi chỉ mượn cớ cho hành vi bẩn thỉu của mình mà thôi!”
“Ngươi vẫn còn che chở hắn như thế.” Không nóng không lạnh nói ra một câu, đối với lời phản kích của Lâm Cửu Tây Sa Thương Hải cũng không biểu hiện gì lắm, tiếp tục nói, “Trong lòng của ngươi kì thực cũng có nghi hoặc đi, hình dung người kia theo như lời ta nói có thành sự thật hay không, mặc dù ngươi tin tưởng hắn như vậy, những vẫn không bỏ được sầu lo trong lòng.”
Nhàn nhạt lưu lại một câu, Tây Sa Thương Hải không cùng Lâm Cửu tranh luận nữa.
Nghi hoặc… đích thực là có, nhưng Lâm Cửu mới không tin bất luận cái gì Tây Sa Thương Hải nói, người này chỉ muốn li gián y và Diệt Thiên, Diệt Thiên sẽ làm ra chuyện sai gì? Lâm Cửu thực sự không nghĩ ra được, huống chi Diệt Thiên cũng từng nói cho y năm đó vì sao hắn nhập ma, lại làm sao mà có ý nghĩ thống nhất thiên hạ trong đầu.
Ma đầu kia chỉ là nhìn cảnh sinh linh tàn sát lẫn nhau mà thấy đau lòng với sự bất lực của chính mình, Diệt Thiên chỉ là muốn để cho muôn dân thiên hạ chấm dứt chiến tranh tàn sát mới muốn thống nhất Xích Thổ Đại Địa, trong lòng nghĩ cách, Diệt Thiên cam nguyện nhập ma, tu luyện đến chí cực ma, lấy vũ lực, lấy mưu kế từng bước một lập kế hoạch thống nhất Xích Thổ Đại Địa.
Mẫu thuẫn đau khổ trong lòng Diệt Thiên, những người này sao có thể thấu hiểu, chỉ bởi vì Diệt Thiên là ma đầu nên sẽ phải làm ra chuyện xấu thì có phần quá mức võ đoán.
Lâm Cửu không tin lời Tây Sa Thương Hải, Diệt Thiên đã từng đáp ứng với y, sau khi thống nhất Xích Thổ Đại Địa Diệt Thiên sẽ giao đất nước cho người thích hợp, còn bọn họ sẽ ẩn cư hậu thế, du ngoạn giang hồ, tiêu dao thiên địa.
Cũng không biết lúc nãy Hoa Tư nói gì với Tây Sa Thương Hải, Tây Sa Thương Hải đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh hẳn lên, dọc đường đi cũng không tiếp tục động thủ động cước hay điểm á huyệt của y nữa, mặc dù Lâm Cửu hiện tại căn bản cũng ngậm miệng chẳng nói lời nào.
Lỗ tai dù có dựng cao đến đâu cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hoa Tư và Hoàng Phủ Thiên Niên, trong lòng Lâm Cửu có chút lo lắng, không biết mấy người này giấu diếm y nói cái gì, bọn họ cũng quá cẩn thận rồi, cẩn thận quá đáng như thế lẽ nào đang bàn bạc làm thế nào thiết kế hãm hại Diệt Thiên sao? Thế nhưng y không nghe được bọn họ đang nói gì, thì cho dù có thể cùng Diệt Thiên tâm linh tương thông cũng không cách nào nói cho hắn biết.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, nhất định phải từ trong miệng bọn họ lấy được tin tức mới được.
Cúi đầu tiến lên phía trước, đường nhìn đột nhiên đụng phải cái bóng của Tây Sa Thương Hải vẫn yên lặng đi bên người y, Lâm Cửu trong lòng đấu tranh do dự một chút, tuy rằng y ghét người kia, nhưng có lẽ có thể từ miệng Tây Sa Thương Hải moi được vài tin tức gì đó ha.
Đi tới đi lui, Lâm Cửu đột nhiên ngừng lại, Tây Sa Thương Hải theo ở phía sau thấy nam nhân ngừng cũng ngừng lại theo, chỉ thấy Lâm Cửu quay đầu lại nhìn về phía hắn, đôi mắt trong veo đã không còn nửa phần xấu hổ giận dữ ban nãy, tựa như thanh kiếm được rút ra từ trong băng tuyền, đâm nhói vào mắt Tây Sa Thương Hải.
Từng mảnh kí ức vụn vặt, lúc chạm mặt nam nhân trên trán có bạch liên hoa ấn kí như thuỷ triều mãnh liệt trào ra, hắn nhớ lại nhiều lắm nhiều lắm, nhiều đến mức khiến hắn có chút không thể thừa thụ, ánh mắt nhìn về phía hắn giờ khắc này quen thuộc như vậy, thanh lượng như kiếm, không kiêu ngạo cũng không siềm nịnh, phảng phất như vĩnh viễn đều sáng ngời trong trẻo như thế.
Bàn tay dưới trường tụ khẽ siết chặt, Tây Sa Thương Hải âm thầm cất giấu tâm tình phức tạp trong lòng, vẫn duy trì biểu hiện ra vẻ trấn định, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chỉ là bất tri bất giác, trong thanh âm nam nhân đã tăng thêm một phần ôn nhu không dễ phát hiện.
“Ngươi vẫn nhìn ta, không phải là thực sự thích một nam nhân tướng mạo thường thường như vậy thật chứ?” Đôi mắt Lâm Cửu luôn luôn có một loại bản lĩnh đánh lừa người khác, y vốn không phải là một người nội tâm phức tạp, một đôi mắt mát lạnh trong sáng khiến cho người ta bất tri bất giác hãm vào trong đó.
Tây Sa Thương Hải khẽ cong khoé miệng lên, thu hồi lại tâm tình, trên mặt lộ ra biểu tình nghiêm túc chăm chú: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta không phải là loại người tục tằng chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài, Lục Tiểu Phụng…” Tây Sa Thương Hải lúc này đã không còn xưng “bản vương” nữa, hắn khẽ tiến sát vào Lâm Cửu nói: “Đại ma đầu đó không hợp với ngươi, đi theo bên cạnh hắn người thụ thương sẽ chỉ là ngươi, nhưng với ta sẽ không như thế, ngươi hiểu chưa?”
Không hiểu, Lâm Cửu âm thầm nói một câu trong lòng, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra một tia phức tạp, sau đó xoay người tiếp tục đi lên phía trước, Tây Sa Thương Hải cũng nhanh chóng đuổi theo, tựa hồ thấy Lâm Cửu có chút dao động, Tây Sa Thương Hải lập tức nói tiếp: “Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng tin tưởng lời ta nói, Lục Tiểu Phụng, ngươi đã từng nghe qua một loại khế ước tên là huyết khế chưa?”
“Huyết khế, dùng huyết lập khế, lấy trời làm chứng, nếu trái với thệ ước, thì sẽ đổ máu mà chết?” Lâm Cửu nhớ lại nội dung cuốn sách đã đọc qua trong thư các của Tiên Hiệp Điện, trong đó có đề cập qua một số lời thề khế ước lấy mệnh để đổi, huyết khế là một trong số đó, lấy huyết lập khế, nếu làm trái với thệ ước, dù ngươi có lên trời hay xuống đất cũng không thể trốn thoát được trừng phạt của cửu thiên.
Trong lòng Lâm Cửu khiếp sợ không nói nên lời, y vốn chỉ cho rằng Tây Sa Thương Hải là loại người bá đạo lại có thân phận cao quý, đối với y chỉ là thấy mới mẻ nên mới thích trêu đùa, nhưng không ngờ Tây Sa Thương Hải cư nhiên lại chủ động nhắc đến loại huyết khế thệ ước đáng sợ ấy, người nọ bị điên rồi, phát ngốc rồi hay thực sự nhất kiến chung tình với y?
“Ngươi đã biết huyết khế, vậy sẽ không sợ ta trái với thệ ước nữa ha?” Tây Sa Thương Hải đột nhiên nắm lấy tay Lâm Cửu, “Ta thực sự nghiêm túc, thứ Diệt Thiên có thể cho ngươi ta cũng có thể, hắn không hợp với ngươi, Lục Tiểu Phụng, hắn thực sự một điểm cũng không hợp với ngươi, cho dù hiện tại hắn đối tốt với ngươi, thế nhưng sau đó thì sao… tên ma đầu đó tàn nhẫn lãnh khốc, tính cách bất định khó nắm, ngươi có thể khẳng định ngày nào đó hắn sẽ không đột nhiên giết ngươi?!”
Tây Sa Thương Hải thúc bách nói một thôi một hồi khiến Lâm Cửu có chút kinh ngạc, y vội vã lui về phía sau tránh thoát Tây Sa Thương Hải, quay đầu đi nói: “Chuyện sau này ngươi làm sao biết, nói cứ như Diệt Thiên nhất định sẽ giết ta không bằng, không có bằng chứng, muốn đổ tội cho người khác sợ gì không tìm đươc lí do, hơn nữa ngươi hiểu rõ hắn, hiểu rõ ta được bao nhiêu chứ?”
“Hắn…” Lời nói mắc kẹt trong cổ họng, Tây Sa Thương Hải hít một hơi thật sâu, ngăn cản nội tâm thiếu chút nữa đã nói ra, không thể, ít nhất bây giờ cũng chưa thể nói cho Lâm Cửu biết quá nhiều chuyện, nếu như nam nhân này có thể vĩnh viễn không nhớ ra chuyện kiếp trước, vậy sẽ tốt hơn.
Đối với Diệt Thiên, đối với nam nhân đứng trước mặt này, Tây Sa Thương Hải sao lại có thể không hiểu a, chính là bởi vì quá hiểu, hắn dường như đã phẳng phất thấy được đời này bi kịch sẽ lại tái diễn.
“Hắn làm sao?” Lâm Cửu ép sát hỏi, thần sắc Tây Sa Thương Hải rõ ràng là biết cái gì nhưng lại không muốn nói cho y, Tây Sa Thương Hải càng giấu diếm càng khiến y hiếu kì không thôi.
“Ta đây hỏi ngươi trước, ngươi có biết mục đích của Diệt Thiên là gì không?” Tây Sa Thương Hải hỏi.
“Sao ta phải nói cho ngươi?” Lâm Cửu thầm nghĩ, những người này muốn moi tin từ y, y đâu thể dễ dàng nói ra như vậy chứ, suy nghĩ vừa chuyển, Lâm Cửu hỏi ngược lại: “Vậy mục đích của các ngươi là gì?”
“Mục đích của chúng ta?” Tây Sa Thương Hải cười, nhìn bộ dáng muốn dụ hắn nói ra của Lâm Cửu đột nhiên có loại xung động muốn ôm người nọ vào lòng, hắn than nhẹ một tiếng, nhìn phía trước nói: “Mục đích của chúng ta và Diệt Thiên như nhau, nói cho ngươi cũng chẳng sao, cho dù bây giờ không nói cho ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngươi biết.”
“Bất luận là chúng ta hay Diệt Thiên, mục đích chỉ có một, đó chính là thống nhất Xích Thổ Đại Địa.” Tây Sa Thương Hải thẳng thắn nói ra, không e dè nói ngay trước mặt Lâm Cửu: “Nghìn năm trước Xích Thổ Đại Địa chiến tranh liên miên, sau mặc dù dần dần phân chia thành ngũ quốc, nhưng vẫn chiến tranh không ngừng, mục đích của chúng ta kì thực chỉ có một, đó chính là chấm dứt chiến tranh thống nhất Xích Thổ Đại Địa.”
“Ngươi là hoàng đế Tây Sa Thương Ưng Quốc, Hoàng Phủ Thiên Niên là hoàng đế Hoàng Phủ Đế Quốc, Hoa Tư không chỉ là Hiền Môn chưởng môn mà còn là quốc sư Trung Thiên Quốc, những người địa vị cao quý như các ngươi lẽ nào nguyện ý từ bỏ quyền lợi trong tay?” Hoá ra những người này đã sớm biết mục đích của Diệt Thiên, nhưng Lâm Cửu vẫn còn có chút không tin lời Tây Sa Thương Hải nói, Tây Sa Thương Hải bọn họ sao có thể tán thành nguyện ý liên hợp lại, vì sinh mệnh của người trong thiên hạ mà vứt bỏ ngôi vị hoàng đế? Giả như bọn họ thực sự thống nhất Xích Thổ Đại Địa, vậy ai sẽ trở thành đế vương, đến lúc đó chỉ sợ lại bùng nổ một trận chiến hoả phân tranh.
“Quyền lợi…” Tây Sa Thương Hải hít sâu một hơi, hai tay chắp ra sau lưng than thở: “Chỉ là hư danh mà thôi.”
“Nếu Diệt Thiên và các ngươi đều có chung một mục đích, vậy các ngươi vì sao lại muốn đối nghịch với hắn?” Nếu lời Tây Sa Thương Hải nói là thực, nếu những người này cũng không quyến luyến hư danh quyền lợi, vậy vì sao hết lần này đến lần khác muốn đẩy Diệt Thiên vào chỗ chết, Lâm Cửu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
“Vì sao?” Tây Sa Thương Hải bật cười, nhìn Lâm Cửu ôn hòa nói: “Chúng ta thống nhất Xích Thổ Đại Địa vì để thiên hạ bách tính có thể hoà bình an khang, cũng là vì để chúng sinh linh trên Xích Thổ Đại Địa có thể có cuộc sống tốt đẹp, thế nhưng Diệt Thiên thì sao? Ngươi lẽ nào thực sự cho rằng tên ma đầu từ trong cốt tuỷ đã tàn nhẫn lãnh khốc kia cũng sẽ làm như vậy?”
Tây Sa Thương Hải nói khiến Lâm Cửu cảm thấy tức giận, lập tức phản kích: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng lúc Diệt Thiên thống nhất Xích Thổ Đại Địa sẽ gây ra chuyện gì thương thiên hại lí? Chỉ bởi vì hắn có một danh hiệu ma đầu? Thực sự nực cười, ta thấy rõ ràng là các ngươi chỉ mượn cớ cho hành vi bẩn thỉu của mình mà thôi!”
“Ngươi vẫn còn che chở hắn như thế.” Không nóng không lạnh nói ra một câu, đối với lời phản kích của Lâm Cửu Tây Sa Thương Hải cũng không biểu hiện gì lắm, tiếp tục nói, “Trong lòng của ngươi kì thực cũng có nghi hoặc đi, hình dung người kia theo như lời ta nói có thành sự thật hay không, mặc dù ngươi tin tưởng hắn như vậy, những vẫn không bỏ được sầu lo trong lòng.”
Nhàn nhạt lưu lại một câu, Tây Sa Thương Hải không cùng Lâm Cửu tranh luận nữa.
Nghi hoặc… đích thực là có, nhưng Lâm Cửu mới không tin bất luận cái gì Tây Sa Thương Hải nói, người này chỉ muốn li gián y và Diệt Thiên, Diệt Thiên sẽ làm ra chuyện sai gì? Lâm Cửu thực sự không nghĩ ra được, huống chi Diệt Thiên cũng từng nói cho y năm đó vì sao hắn nhập ma, lại làm sao mà có ý nghĩ thống nhất thiên hạ trong đầu.
Ma đầu kia chỉ là nhìn cảnh sinh linh tàn sát lẫn nhau mà thấy đau lòng với sự bất lực của chính mình, Diệt Thiên chỉ là muốn để cho muôn dân thiên hạ chấm dứt chiến tranh tàn sát mới muốn thống nhất Xích Thổ Đại Địa, trong lòng nghĩ cách, Diệt Thiên cam nguyện nhập ma, tu luyện đến chí cực ma, lấy vũ lực, lấy mưu kế từng bước một lập kế hoạch thống nhất Xích Thổ Đại Địa.
Mẫu thuẫn đau khổ trong lòng Diệt Thiên, những người này sao có thể thấu hiểu, chỉ bởi vì Diệt Thiên là ma đầu nên sẽ phải làm ra chuyện xấu thì có phần quá mức võ đoán.
Lâm Cửu không tin lời Tây Sa Thương Hải, Diệt Thiên đã từng đáp ứng với y, sau khi thống nhất Xích Thổ Đại Địa Diệt Thiên sẽ giao đất nước cho người thích hợp, còn bọn họ sẽ ẩn cư hậu thế, du ngoạn giang hồ, tiêu dao thiên địa.
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương