Cửu Thiên Liên Sinh
Chương 111: Dịch dung đan
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vụ ám sát oanh động cả Hoàng Thành đã qua hơn mười ngày, án tử đã kết, người cũng bị bắt, dường như những người nên chết đã chết, Hoàng Thành vẫn là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt như xưa, người cần sống vẫn sống, mà từ nay về sau, người đã thành thái phó của thái tử – Lâm Cửu cũng trải qua một cuộc sống thanh nhàn, mỗi ngày đều lấy ngón tay nhẩm tính xem cách thu còn bao nhiêu lâu.
Hoàng Thành mặc dù phồn hoa, trong cung cũng là cẩm y ngọc thực không lo ăn mặc, chẳng qua là mấy ngày nay Hoàng Phủ Thiên Niên dù không có chuyện gì cũng tới tìm y tán gẫu mấy câu chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, lớn thì xây dựng quốc gia, chính sách cải cách, nhỏ thì biến hoá khí trời, hoa cỏ tàn úa, Lâm Cửu không phải đồ ngốc, trong lòng hiểu rõ một thái phó nho nhỏ như y lại có thể cùng hoàng thượng một chỗ đàm luận đến những việc y vốn không nên biết, thật không phải chuyện gì tốt lành.
Nếu đổi lại là một thần tử khác, có thể nhận được sự “tín nhiệm” của hoàng thương như vậy có lẽ sẽ sợ hãi mà quỳ xuống đội ơn, nhưng Hoàng Phủ Thiên Niên ấy mà, đại khái cũng hiểu đây là một kiểu ban thưởng của hắn cho thần tử.
Kẻ bề tôi, người nào lại không hi vọng được hoàng đế tán thưởng?
Đáng tiếc Lâm Cửu không muốn làm thần tử, lại càng không muốn nhận được sự “ưu ái” chỉ theo ý mình của Hoàng Phủ Thiên Niên, chuyện y cùng hoàng đế đàm luận quốc gia đại sự nếu bị truyền ra ngoài, nhìn tổng quan theo phương diện lịch sử, gặp tai hoạ sẽ chỉ có mình Lâm Cửu, nói không chừng mấy tên thần tử khác bởi vì đố kị với y còn có thể gán thêm cho y cái mỹ danh “Mê hoặc quân chủ” cũng nên.
Vô thị hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Những lời này Lâm Cửu vẫn đều ghi nhớ kĩ trong lòng.
Hoàng Thành là một nơi đầy rẫy thị phi, đừng thấy đây là dưới chân thiên tử, cũng sẽ không nháo ra mấy chuyện ám sát. Phiền phức lần này, Lâm Cửu thật đúng là không muốn kéo dài nữa.
Chỉ tiếc tư tưởng trung quân báo quốc của cổ nhân đã ăn sâu bén rễ, Lâm Cửu mặc dù thương lượng với người nhà không bằng li kinh tìm một chỗ yên bình tu dưỡng, nhưng lại bị Lâm tướng quân thẳng thừng cự tuyệt, đã thế lại còn bị ăn mắng, đừng nói là để Lâm gia li khai kinh thành, đệ đệ Lâm Xung của Lâm Cửu bây giờ chính là đang ở trong quân doanh, là tướng quân tương lai của Hoàng Phủ .
Đâm vào tường Lâm Cửu mới đột nhiên bừng tỉnh, người muốn chạy trốn rời kinh kì thực chỉ có một mình y, ở đây mặc dù có người thân của y, nhưng người thân của y lại cùng với Hoàng Phủ Đế Quốc, với Hoàng Thành có hàng nghìn hàng vạn sợi dây liên hệ, mà y tuy rằng là người Lâm gia, nhưng trên thực tế, y kì thực chỉ là một người.
Một người thỉnh thoảng sẽ cảm thấy cô đơn.
Hoàng Phủ Thiên Niên đã từng nói qua với y, người một khi đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế chính là một người cô đơn, cho dù là đối mặt với người thân cũng không thể hoàn toàn bỉnh thản lộ ra tiếng lòng, có một chút cảm giác cô độc chỉ mình ta có trong thế gian to lớn.
Kì thực Lâm Cửu cũng muốn nói, cảm giác này y còn hiểu hơn Hoàng Phủ Thiên Niên vài phần, vô luận là hai năm ở trên Vọng Nguyệt Sơn, hay là hôm nay đi tới Hoàng Thành của Hoàng Phủ Đế Quốc, mặc dù y cũng từng hài lòng, từng hạnh phúc nhưng vẫn thường xuyên ngăn cản không được phần cô tịch trong nội tâm, không ai có thể lí giải y nóng lòng sáng tạo những thứ mới mẻ kì thực không phải để kiếm tiền, mà là mong muốn có thể giảm bớt được phần nào cô tịch trong lòng mình.
Trên thế giới này, ngoại trừ vướng bận về chuyện tình cảm, Lâm Cửu cũng không dính dáng nhiều lắm đến thế tục, cũng không phải tất cả mọi người đều giống y muốn đi nới nào đi đi nơi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Dù sao, không phải ai cũng từng trải qua sống lại như y, người thông minh cả đời chung quy sẽ làm một ít chuyện mà chính mình cảm thấy hài lòng, hay nội tâm truy cầu.
Cũng may, những lời này của Lâm Cửu cũng không phải để nghẹn uất tròng lòng chờ thối rữa, y còn có một người có thể khiến y thổ lộ tiếng lòng.
Khí trời mùa hè luôn kèm theo một chữ “nóng”, cho dù là trời đang mưa xối xả thì thời tiết vẫn oi bức như thường, cả người cứ như đang ở trong lồng hấp, cảm nhận được cái nóng tập kích toàn thân, luôn khiến người ta thấy khó thở.
Trong khi trời đang đổ mưa, Lâm Cửu vẫn chạy ra khỏi cung, nhưng không phải trở về Lâm gia, mà là làm tổ trong một gian phòng ở hậu viện Liên Sinh Điếm, không lâu trước đây Lâm Cửu đã lấy một phòng bố trí thành luyện đan các, hai năm trên Vọng Nguyệt Sơn cũng học được ít công phu luyện đan sơ sài, đến giờ cũng chưa bị mất.
Ngoại trừ một ít dược hoàn dưỡng thân ra, Lâm Cửu còn đi sau vào nghiên cứu biến hình đan, mà bây giờ đan dược được luyện chế trong phòng chính là biến hình đan.
Cái hay của biến hình đan là ở chỗ nó có thể theo ý niệm của người mà “biến hoá” thân thể, nhưng khuyết điểm thì là thời gian duy trì không quá dài, hơn nữa nếu gặp phải người có pháp thuật cao thâm hơn người luyện đan, người kia sẽ chỉ cần để ý một chút là có thể nhận ra kẽ hở trong đó.
Diệt Thiên đứng bên cạnh, nhìn Lâm Cửu cầm dược liệu từng thứ từng thứ chuận bị tốt, nâng đỉnh lô* lên lúc chuẩn bị cho lửa vào, hắn mở miệng nói: “Vì bảm đảm chu toàn, nên để ta đến luyện hoả giúp ngươi đi.”
*Đỉnh lô:
Luyện ra được đan dược có chất lượng, ngoài việc có thủ pháp thuần thục và dược liệu ra, càng quan trọng hơn chính là khống chế ngọn lửa luyện đan, trước kia Lâm Cửu vẫn dùng hoả diễm bình cầm từ trên Vọng Nguyệt Sơn xuống, người luyện đan vì muốn luyện chế ra đan dược có phẩm chất tốt nhất, thường phải đi các nơi thu thập thiên địa tinh hoả, còn những luyện đan nhân trên Vọng Nguyệt Sơn đương nhiên là có hoả thuộc về bọn họ.
Có điều bởi vì những người luyện đan yêu thích mưu cầu danh lợi cũng không phải quá nhiều, nên người có hoả diễm riêng của mình trên thế gian cũng không nhiều, lửa để luyện đan trên Vọng Nguyệt Sơn coi như là tương đối tinh khiết rồi.
Lâm Cửu nghe vậy liền thu hồi bình lại, một câu nói của Diệt Thiên làm y lập tức tỉnh ngộ, đúng nga, sao y lại quên mất chứ, không phải trước đây Diệt Thiên đã dạy cho y một sát chiêu sao? Sát chiêu đó chính là dùng đến cực liệt chi hoả, vậy ngọn lửa đó cũng có thể dùng cho luyện đan mới đúng.
Thối ma đầu lợi hại như vậy, chắc hẳn hoả diễm cũng vô cùng lợi hại ha.
Lâm Cửu đứng một bên, song chưởng của Diệt Thiên hướng về phía trước khẽ lật, lòng bàn tay đã hiện lên hai đoá hoa lửa nho nhỏ, một tay màu đen, một tay màu trắng, nhẹ nhàng đưa vào, hai đoá hoa lửa nhỏ vào trong đỉnh lô, Lâm Cửu cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng lấy dược liệu bỏ vào, chỉ qua một lát, đan dược đã thành, Lâm Cửu lập tức cho hết biến hình đan vừa luyện xong vào trong một cái lọ rồi nhét vào túi Càn Khôn.
“Giành lấy phượng hoàng đản rất nguy hiểm sao?” Nghĩ đến mấy ngày nay, Diệt Thiên đầu tiên là buộc y luyện công, sau lại bảo y luyện chế một ít đan dược dịch dung, Lâm Cửu mơ hồ đoán chuyến đi lên phía bắc không lâu nữa sẽ tràn ngập nguy hiểm không thể ngờ đến.
“Nếu như nguy hiểm như vậy thì đừng đi nữa, ta cũng không phải nhất định muốn phượng hoàng làm toạ kị, trước đây chỉ là tuỳ tiện nói ra mà thôi.” Thực sự là lúc y nhìn thấy hắc long của Diệt Thiên cũng có nho nhỏ ước ao, biểu đạt hâm mộ, nhưng không ngờ tới sau đó Diệt Thiên lại thực sự nhớ trong lòng, còn trực tiếp biến nó thành hành động.
Phượng hoàng có cũng được không có cũng chả sao, nếu có thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu bị thương thậm chí liều cả tính mạng, Lâm Cửu sẽ không vì một quả trứng phượng hoàng mà đưa Diệt Thiên vào đống lửa.
“Nguy hiểm đương nhiên có.” Diệt Thiên mở cửa sổ ra, cơn mưa rào rào rơi trên mặt đất, bầu trời u ám, bốn phía là một mảnh xanh biếc nồng đậm, mặc dù có chút oi bức, nhưng khí trời cũng không khiến ma đầu thấy ghét, nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nhàn nhạt nói: “Nguy hiểm giống như một trận mưa, luôn luôn không thể dự đoán trước được khi nào sẽ tới, vì vậy, ngươi cần gì phải sợ nó a?”
“Nhưng chí ít ta sẽ không biết bên ngoài đang mưa, lại không mang dù, còn ngốc nghếch chạy ra ngoài để bị ướt.” Đi tới bên cạnh Diệt Thiên, kề vai với nam nhân, tay Lâm Cửu chọc chọc cửa sổ nói : “ Nếu như chúng ta biết con đường phía trước có nguy hiểm, vậy vì sao không thể lách qua?”
“Cẩn thận là tốt.” Diệt Thiên khẽ nhếch lên khoé miệng: “Chỉ là một chút nguy hiểm, ta còn chưa đặt vào trong mắt, còn hơn để người khác cầm phượng hoàng đản mang đi, ta càng nguyện ý thấy dáng vẻ ngươi thừa phượng cửu thiên, trên đời này trừ ngươi ra, những người khác đều không xứng với hoả phượng hoàng.”
“Thánh Giả đại sư huynh, sư đệ ta biết ngươi rất mạnh rất mạnh, thế nhưng ta cũng sẽ lo lắng cho ngươi a.” Khi không có ai ở bên cạnh, Lâm Cửu luôn rất nguyện ý dính cùng một chỗ với ma đầu nguy hiểm nhất thế gian, dịch sang bên cạnh, nghiêng đầu dựa vào, Lâm Cửu tựa vào vai Diệt Thiên bày tỏ nỗi lo lắng của y.
Lâm Cửu nói khiến Diệt Thiên vô cùng hưởng thụ, người sau cười cười, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Lâm Cửu.
“Với Hoàng Phủ Thiên Niên, ngươi không nên quá thân cận với hắn.” Diệt Thiên nói.
“Ta là loại người này sao?” Lâm Cửu vừa cười vừa nói.
“Hoàng Phủ Thiên Hách cũng vậy, tâm cơ người nọ với Hoàng Phủ Thiên Niên ngang nhau, ngươi cách xa bọn họ một chút.” Diệt Thiên nhẹ nhàng nói.
“Ân.” Lâm Cửu khẽ gật đầu, Hoàng Phủ Thiên Hách mặc dù có chút thâm cơ, nhưng hiện nay còn chưa để lộ ra ngoài, hơn nữa người nọ cũng không có địch ý gì với y.
Có điều chỉ cần là lời Diệt Thiên nói Lâm Cửu đều nhất nhất ghi nhớ, hiện nay có thể khiến y tin tưởng trăm phần trăm cũng chỉ có ma đầu này.
“Nên thu thập một chút, ngày mốt chúng ta sẽ khởi hành rời khỏi Hoàng Thành đi lên phía bắc.” Diệt Thiên đột nhiên nói.
Lâm Cửu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nam nhân ngạc nhiên nói: “Ngày mốt chúng ta đã đi rồi?”
Ngón tay bám vào cửa sổ, lúc này còn cách mùa thu khoảng chừng nửa tháng, sau đó Lâm Cửu vào cung khai báo muốn tạm thời rời khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc thì mới tỉnh ngộ ra, thời đại này không có máy bay, mà y tuy rằng có thể cưỡi hắc long của đậi ma đầu “hưu” một cái là đến Bắc Quốc, nhưng người bên ngoài dù có cưỡi huyễn thú gì cũng không nhanh như vậy, những người đó nào biết nội tình của Lâm Cửu và Diệt Thiên.
Xuất phát sớm nửa tháng kì thực là đã rất chậm rồi, dựa theo tốc độ cưỡi ngựa, từ Hoàng Phủ đế quốc đến Bắc Quốc sẽ ròng rã một năm, cưỡi huyễn thú cũng phải thỉnh thoảng đáp xuống để ăn uống nghỉ ngơi ha?
Vụ ám sát oanh động cả Hoàng Thành đã qua hơn mười ngày, án tử đã kết, người cũng bị bắt, dường như những người nên chết đã chết, Hoàng Thành vẫn là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt như xưa, người cần sống vẫn sống, mà từ nay về sau, người đã thành thái phó của thái tử – Lâm Cửu cũng trải qua một cuộc sống thanh nhàn, mỗi ngày đều lấy ngón tay nhẩm tính xem cách thu còn bao nhiêu lâu.
Hoàng Thành mặc dù phồn hoa, trong cung cũng là cẩm y ngọc thực không lo ăn mặc, chẳng qua là mấy ngày nay Hoàng Phủ Thiên Niên dù không có chuyện gì cũng tới tìm y tán gẫu mấy câu chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, lớn thì xây dựng quốc gia, chính sách cải cách, nhỏ thì biến hoá khí trời, hoa cỏ tàn úa, Lâm Cửu không phải đồ ngốc, trong lòng hiểu rõ một thái phó nho nhỏ như y lại có thể cùng hoàng thượng một chỗ đàm luận đến những việc y vốn không nên biết, thật không phải chuyện gì tốt lành.
Nếu đổi lại là một thần tử khác, có thể nhận được sự “tín nhiệm” của hoàng thương như vậy có lẽ sẽ sợ hãi mà quỳ xuống đội ơn, nhưng Hoàng Phủ Thiên Niên ấy mà, đại khái cũng hiểu đây là một kiểu ban thưởng của hắn cho thần tử.
Kẻ bề tôi, người nào lại không hi vọng được hoàng đế tán thưởng?
Đáng tiếc Lâm Cửu không muốn làm thần tử, lại càng không muốn nhận được sự “ưu ái” chỉ theo ý mình của Hoàng Phủ Thiên Niên, chuyện y cùng hoàng đế đàm luận quốc gia đại sự nếu bị truyền ra ngoài, nhìn tổng quan theo phương diện lịch sử, gặp tai hoạ sẽ chỉ có mình Lâm Cửu, nói không chừng mấy tên thần tử khác bởi vì đố kị với y còn có thể gán thêm cho y cái mỹ danh “Mê hoặc quân chủ” cũng nên.
Vô thị hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Những lời này Lâm Cửu vẫn đều ghi nhớ kĩ trong lòng.
Hoàng Thành là một nơi đầy rẫy thị phi, đừng thấy đây là dưới chân thiên tử, cũng sẽ không nháo ra mấy chuyện ám sát. Phiền phức lần này, Lâm Cửu thật đúng là không muốn kéo dài nữa.
Chỉ tiếc tư tưởng trung quân báo quốc của cổ nhân đã ăn sâu bén rễ, Lâm Cửu mặc dù thương lượng với người nhà không bằng li kinh tìm một chỗ yên bình tu dưỡng, nhưng lại bị Lâm tướng quân thẳng thừng cự tuyệt, đã thế lại còn bị ăn mắng, đừng nói là để Lâm gia li khai kinh thành, đệ đệ Lâm Xung của Lâm Cửu bây giờ chính là đang ở trong quân doanh, là tướng quân tương lai của Hoàng Phủ .
Đâm vào tường Lâm Cửu mới đột nhiên bừng tỉnh, người muốn chạy trốn rời kinh kì thực chỉ có một mình y, ở đây mặc dù có người thân của y, nhưng người thân của y lại cùng với Hoàng Phủ Đế Quốc, với Hoàng Thành có hàng nghìn hàng vạn sợi dây liên hệ, mà y tuy rằng là người Lâm gia, nhưng trên thực tế, y kì thực chỉ là một người.
Một người thỉnh thoảng sẽ cảm thấy cô đơn.
Hoàng Phủ Thiên Niên đã từng nói qua với y, người một khi đã ngồi lên ngôi vị hoàng đế chính là một người cô đơn, cho dù là đối mặt với người thân cũng không thể hoàn toàn bỉnh thản lộ ra tiếng lòng, có một chút cảm giác cô độc chỉ mình ta có trong thế gian to lớn.
Kì thực Lâm Cửu cũng muốn nói, cảm giác này y còn hiểu hơn Hoàng Phủ Thiên Niên vài phần, vô luận là hai năm ở trên Vọng Nguyệt Sơn, hay là hôm nay đi tới Hoàng Thành của Hoàng Phủ Đế Quốc, mặc dù y cũng từng hài lòng, từng hạnh phúc nhưng vẫn thường xuyên ngăn cản không được phần cô tịch trong nội tâm, không ai có thể lí giải y nóng lòng sáng tạo những thứ mới mẻ kì thực không phải để kiếm tiền, mà là mong muốn có thể giảm bớt được phần nào cô tịch trong lòng mình.
Trên thế giới này, ngoại trừ vướng bận về chuyện tình cảm, Lâm Cửu cũng không dính dáng nhiều lắm đến thế tục, cũng không phải tất cả mọi người đều giống y muốn đi nới nào đi đi nơi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Dù sao, không phải ai cũng từng trải qua sống lại như y, người thông minh cả đời chung quy sẽ làm một ít chuyện mà chính mình cảm thấy hài lòng, hay nội tâm truy cầu.
Cũng may, những lời này của Lâm Cửu cũng không phải để nghẹn uất tròng lòng chờ thối rữa, y còn có một người có thể khiến y thổ lộ tiếng lòng.
Khí trời mùa hè luôn kèm theo một chữ “nóng”, cho dù là trời đang mưa xối xả thì thời tiết vẫn oi bức như thường, cả người cứ như đang ở trong lồng hấp, cảm nhận được cái nóng tập kích toàn thân, luôn khiến người ta thấy khó thở.
Trong khi trời đang đổ mưa, Lâm Cửu vẫn chạy ra khỏi cung, nhưng không phải trở về Lâm gia, mà là làm tổ trong một gian phòng ở hậu viện Liên Sinh Điếm, không lâu trước đây Lâm Cửu đã lấy một phòng bố trí thành luyện đan các, hai năm trên Vọng Nguyệt Sơn cũng học được ít công phu luyện đan sơ sài, đến giờ cũng chưa bị mất.
Ngoại trừ một ít dược hoàn dưỡng thân ra, Lâm Cửu còn đi sau vào nghiên cứu biến hình đan, mà bây giờ đan dược được luyện chế trong phòng chính là biến hình đan.
Cái hay của biến hình đan là ở chỗ nó có thể theo ý niệm của người mà “biến hoá” thân thể, nhưng khuyết điểm thì là thời gian duy trì không quá dài, hơn nữa nếu gặp phải người có pháp thuật cao thâm hơn người luyện đan, người kia sẽ chỉ cần để ý một chút là có thể nhận ra kẽ hở trong đó.
Diệt Thiên đứng bên cạnh, nhìn Lâm Cửu cầm dược liệu từng thứ từng thứ chuận bị tốt, nâng đỉnh lô* lên lúc chuẩn bị cho lửa vào, hắn mở miệng nói: “Vì bảm đảm chu toàn, nên để ta đến luyện hoả giúp ngươi đi.”
*Đỉnh lô:
Luyện ra được đan dược có chất lượng, ngoài việc có thủ pháp thuần thục và dược liệu ra, càng quan trọng hơn chính là khống chế ngọn lửa luyện đan, trước kia Lâm Cửu vẫn dùng hoả diễm bình cầm từ trên Vọng Nguyệt Sơn xuống, người luyện đan vì muốn luyện chế ra đan dược có phẩm chất tốt nhất, thường phải đi các nơi thu thập thiên địa tinh hoả, còn những luyện đan nhân trên Vọng Nguyệt Sơn đương nhiên là có hoả thuộc về bọn họ.
Có điều bởi vì những người luyện đan yêu thích mưu cầu danh lợi cũng không phải quá nhiều, nên người có hoả diễm riêng của mình trên thế gian cũng không nhiều, lửa để luyện đan trên Vọng Nguyệt Sơn coi như là tương đối tinh khiết rồi.
Lâm Cửu nghe vậy liền thu hồi bình lại, một câu nói của Diệt Thiên làm y lập tức tỉnh ngộ, đúng nga, sao y lại quên mất chứ, không phải trước đây Diệt Thiên đã dạy cho y một sát chiêu sao? Sát chiêu đó chính là dùng đến cực liệt chi hoả, vậy ngọn lửa đó cũng có thể dùng cho luyện đan mới đúng.
Thối ma đầu lợi hại như vậy, chắc hẳn hoả diễm cũng vô cùng lợi hại ha.
Lâm Cửu đứng một bên, song chưởng của Diệt Thiên hướng về phía trước khẽ lật, lòng bàn tay đã hiện lên hai đoá hoa lửa nho nhỏ, một tay màu đen, một tay màu trắng, nhẹ nhàng đưa vào, hai đoá hoa lửa nhỏ vào trong đỉnh lô, Lâm Cửu cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng lấy dược liệu bỏ vào, chỉ qua một lát, đan dược đã thành, Lâm Cửu lập tức cho hết biến hình đan vừa luyện xong vào trong một cái lọ rồi nhét vào túi Càn Khôn.
“Giành lấy phượng hoàng đản rất nguy hiểm sao?” Nghĩ đến mấy ngày nay, Diệt Thiên đầu tiên là buộc y luyện công, sau lại bảo y luyện chế một ít đan dược dịch dung, Lâm Cửu mơ hồ đoán chuyến đi lên phía bắc không lâu nữa sẽ tràn ngập nguy hiểm không thể ngờ đến.
“Nếu như nguy hiểm như vậy thì đừng đi nữa, ta cũng không phải nhất định muốn phượng hoàng làm toạ kị, trước đây chỉ là tuỳ tiện nói ra mà thôi.” Thực sự là lúc y nhìn thấy hắc long của Diệt Thiên cũng có nho nhỏ ước ao, biểu đạt hâm mộ, nhưng không ngờ tới sau đó Diệt Thiên lại thực sự nhớ trong lòng, còn trực tiếp biến nó thành hành động.
Phượng hoàng có cũng được không có cũng chả sao, nếu có thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu bị thương thậm chí liều cả tính mạng, Lâm Cửu sẽ không vì một quả trứng phượng hoàng mà đưa Diệt Thiên vào đống lửa.
“Nguy hiểm đương nhiên có.” Diệt Thiên mở cửa sổ ra, cơn mưa rào rào rơi trên mặt đất, bầu trời u ám, bốn phía là một mảnh xanh biếc nồng đậm, mặc dù có chút oi bức, nhưng khí trời cũng không khiến ma đầu thấy ghét, nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nhàn nhạt nói: “Nguy hiểm giống như một trận mưa, luôn luôn không thể dự đoán trước được khi nào sẽ tới, vì vậy, ngươi cần gì phải sợ nó a?”
“Nhưng chí ít ta sẽ không biết bên ngoài đang mưa, lại không mang dù, còn ngốc nghếch chạy ra ngoài để bị ướt.” Đi tới bên cạnh Diệt Thiên, kề vai với nam nhân, tay Lâm Cửu chọc chọc cửa sổ nói : “ Nếu như chúng ta biết con đường phía trước có nguy hiểm, vậy vì sao không thể lách qua?”
“Cẩn thận là tốt.” Diệt Thiên khẽ nhếch lên khoé miệng: “Chỉ là một chút nguy hiểm, ta còn chưa đặt vào trong mắt, còn hơn để người khác cầm phượng hoàng đản mang đi, ta càng nguyện ý thấy dáng vẻ ngươi thừa phượng cửu thiên, trên đời này trừ ngươi ra, những người khác đều không xứng với hoả phượng hoàng.”
“Thánh Giả đại sư huynh, sư đệ ta biết ngươi rất mạnh rất mạnh, thế nhưng ta cũng sẽ lo lắng cho ngươi a.” Khi không có ai ở bên cạnh, Lâm Cửu luôn rất nguyện ý dính cùng một chỗ với ma đầu nguy hiểm nhất thế gian, dịch sang bên cạnh, nghiêng đầu dựa vào, Lâm Cửu tựa vào vai Diệt Thiên bày tỏ nỗi lo lắng của y.
Lâm Cửu nói khiến Diệt Thiên vô cùng hưởng thụ, người sau cười cười, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Lâm Cửu.
“Với Hoàng Phủ Thiên Niên, ngươi không nên quá thân cận với hắn.” Diệt Thiên nói.
“Ta là loại người này sao?” Lâm Cửu vừa cười vừa nói.
“Hoàng Phủ Thiên Hách cũng vậy, tâm cơ người nọ với Hoàng Phủ Thiên Niên ngang nhau, ngươi cách xa bọn họ một chút.” Diệt Thiên nhẹ nhàng nói.
“Ân.” Lâm Cửu khẽ gật đầu, Hoàng Phủ Thiên Hách mặc dù có chút thâm cơ, nhưng hiện nay còn chưa để lộ ra ngoài, hơn nữa người nọ cũng không có địch ý gì với y.
Có điều chỉ cần là lời Diệt Thiên nói Lâm Cửu đều nhất nhất ghi nhớ, hiện nay có thể khiến y tin tưởng trăm phần trăm cũng chỉ có ma đầu này.
“Nên thu thập một chút, ngày mốt chúng ta sẽ khởi hành rời khỏi Hoàng Thành đi lên phía bắc.” Diệt Thiên đột nhiên nói.
Lâm Cửu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nam nhân ngạc nhiên nói: “Ngày mốt chúng ta đã đi rồi?”
Ngón tay bám vào cửa sổ, lúc này còn cách mùa thu khoảng chừng nửa tháng, sau đó Lâm Cửu vào cung khai báo muốn tạm thời rời khỏi Hoàng Phủ Đế Quốc thì mới tỉnh ngộ ra, thời đại này không có máy bay, mà y tuy rằng có thể cưỡi hắc long của đậi ma đầu “hưu” một cái là đến Bắc Quốc, nhưng người bên ngoài dù có cưỡi huyễn thú gì cũng không nhanh như vậy, những người đó nào biết nội tình của Lâm Cửu và Diệt Thiên.
Xuất phát sớm nửa tháng kì thực là đã rất chậm rồi, dựa theo tốc độ cưỡi ngựa, từ Hoàng Phủ đế quốc đến Bắc Quốc sẽ ròng rã một năm, cưỡi huyễn thú cũng phải thỉnh thoảng đáp xuống để ăn uống nghỉ ngơi ha?
Tác giả :
Vạn Diệt Chi Thương