Cửu Thiên Khuynh Ca
Chương 11-2: Tâm sáng tựa gương, chân tình khó quên (2)
Type: Thiên An
Lần này đến lượt Lạc Tê không cười nổi nữa, đưa mắt nhìn quân lính hai phe dưới kia đang án binh bất động, lẩm bẩm: “Nói chung chỉ cần ngồi lên ngai Thiên đế là sẽ bị cuốn vào thói hiếu chiến điên cuồng không dứt ra được. Lúc nào cũng đề phòng cảnh giác có kẻ âm mưu ám hại. Biết rõ đối phương không phải là vậy nhưng vẫn muốn nhổ cỏ tận gốc để diện trừ hậu họa”.
Nàng nheo mắt tỉ mỉ quan sát thế trận. Thấy Lạc Tê tập trung tinh thần đến thế, Trường Cầm hiểu ngay nàng đang tìm ai. Nàng đang tìm Thanh đế.
Lạc Tê nhìn người đứng đầu hàng trên cùng, rồi sang hàng tiếp theo. Tuy nàng làm như vậy hành tung dễ bại lộ, nhưng với bản lĩnh của Cửu Thiên Huyền Nữ, hẳn là sẽ xử trí êm xuôi, không đến mức làm Hiên Viên lo lắng. Nàng dõi mắt đến nơi xa nhất hàng đầu, bỗng thấy thấp thoáng một ánh mắt ẩn hiện cũng đang nhìn mình. Tuy nhìn không ra người ấy đang đứng chính xác ở đâu nhưng nàng biết chắc đó là ai. Khóe môi thoáng nụ cười, lòng vẫn băn khoăn: tối nay có nên lại đến Kỳ Sơn tìm chàng lần nữa không.
Thấy nàng cười đầy vẻ bí hiểm, Trường Cầm hỏi: “Làm hòa với người đó rồi sao?”
“Vẫn chưa.” – Lạc Tê chống cằm – “Chàng không chịu nói cho Tê Tê biết nguyên nhân, cũng không thể thay đổi được hoàn cảnh, đành để mọi chuyện như chưa bắt đầu, dồn tâm sức sống cho hiện tại”.
Sống cho hiện tại. Trường Cầm suy nghĩ mãi về hàm ý câu này.
Lạc Tê quay lại nắm lấy tay Trường Cầm, mắt sáng rực: “Sư phụ, có phải đồ nhi quá đáng lắm không…”.
Quá đáng với chính mình thì có. Miệng nói chắc như đinh đóng cột rằng sẽ gả cho ta, trong khi vẫn thổn thức nhớ thương kẻ khác. Một cô bé khờ dại! Đúng là nàng đang làm khổ Trường Cầm, bởi biết rõ mình có làm gì sư phụ cũng không bao giờ giận. “Sư phụ, ta đã cư xử với người quá tệ bạc!”
Trường Cầm hơi lặng người, cười hiền lành: “Cái gì vậy, là sư phụ nghĩ cho Tê Tê thôi, đừng để tâm…”.
Vì sao Trường Cầm lại nói ra những điều thật giả lẫn lộn ấy… chẳng qua là luôn biết tự an ủi mình, nếu không thì đã chẳng kiên trì ở bên Lạc Tê lâu đến vậy. Không hiểu nổi, khổ tâm quá… Lạc Tê quay ra chăm chú quan sát trung tâm trận địa. Hận rồi yêu, yêu rồi quên. Chuyện thiêng liêng nhất trong đời đã cùng người mình yêu trải qua rồi mà cuối cùng lại rút lui. Nàng trề môi, nghĩ mình ngốc thật.
Đột nhiên vang lên một âm thanh như sấm rền kinh thiên động địa. Thì ra là phe Xuy Vưu chủ động khiêu chiến, đẩy ra một hàng trống vĩ đại. Bọn chúng đang gõ trống ầm ĩ để uy hiếp tinh thần đối phương.
Lạc Tê chau mày. Sau hồi trống động trời bỗng thấy xuất hiện một đám đông người man di ngồi trên lưng dã thú, tay cầm binh khí, mặt mũi kẻ nào kẻ nấy lầm lì không biết sợ là gì. Tiếng trống vang lên càng lúc càng áp đảo dồn dập. Quay sang nhìn phe Hiên Viên, họ hầu như chưa có động tĩnh, vẫn đang đợi lệnh. Rồi bất ngờ vọng đến bên tai một âm thanh rung trời chuyển đất như tiếng bước chân huỳnh huỵch của gã khổng lồ. Từ giữa hàng ngũ của Hiên viên đẩy ra một chiếc trống cao đến hàng trượng: viền màu đỏ như huyết, giá nạm bạch ngọc. Một binh sĩ leo lên giá trống, tay cầm cây dùi lớn uyển chuyển đưa qua lại như vẽ nên những hoa văn hình rồng uốn lượn rồi dứt khoát gõ mạnh từng hồi vang dội.
“Tùng” – âm thanh vang xa ngàn dặm tựa tiếng gầm đầy uy lực của một con rồng lớn đang ẩn mình giữa trời đất. Tiếng trống ấy cứ thế bóp nghẹt trái tim của Lạc Tê.
Nàng bỗng níu chặt gấu áo Trường Cầm, hết sức lo âu.
“Sao rồi?”
Lạc Tê lặng lẽ lắc đầu, cái trống khổng lồ này…
“Có lẽ ta đang nhớ đến cố nhân.” – Nàng buồn bã đáp. Tiếng trống âm vang như chứa đựng bên trong một tâm hồn, nào ngờ chỉ trong phút chốc đã khiến lòng u sầu. Nàng cúi đầu nghĩ ngợi, năm tháng trôi nhanh quá. Trải qua đời thần tiên vạn năm, ngoài việc khắc sâu vào tâm khảm bóng hình người ấy, còn lại thì cứ dần lãng quên bao người khác.
Kể từ khi phe hiên Viên đánh lên những hồi trống thần kỳ thị uy quân Xuy Vưu, hai bên bỗng hóa kỳ phùng địch thủ. Trước mặt đột nhiên thấy bay tới một nam tử, lập tức biến thành rồng lớn giữa trời xanh. Rồng vừa nhập trận đã bay lên không trung, cứ như thế từ trên cao phun nước xối xả xuống trận địa của Xuy Vưu. Khoảnh khắc ấy, đại thủy cuộn trào sôi sục, sóng lớn dữ dằn quật về phía Xuy Vưu.
Là Ứng Long Cơ Thương! Thì ra chàng khai trận mở màn hôm nay! Lạc Tê giương mắt nhìn, chỉ thấy từ miệng Ứng Long phun ra một cột nước vĩ đại thẳng đứng chạm trời, xung lực mạnh mẽ đẩy văng đám trống bên Xuy Vưu ra xa ngàn dặm. Lại một tiếng gầm chói tai. Thì ra trong khi quân địch đang bị đại hồng thủy dội cho đang tan tác tơi bời như kiến vỡ tổ, Ứng Long đã kịp mở thêm đợt thủy công thứ hai.
Lát sau, bên phe Xuy Vưu thấy bay ra hai kẻ mặc chiến bào thùng thình, tướng mạo giống nhau y đúc. Một kẻ dùng quạt lớn thổi lên cuồng phong ngập trời; kẻ kia lôi ra một cái túi, phút chốc đã hút sạch tất cả nước Ứng Long vừa phun vào trong. Đôi bên phối hợp ăn ý không chút sơ hở, đến nỗi khiến Cơ Thương ruột nóng như lửa thiêu, chỉ muốn lập tức vác kiếm xông thẳng vào đám quân địch chém giết một trận tơi bời. Nhưng chưa có quân lệnh không được phép tự ý hành động, nếu đồ sát theo kiểu hoàn cảnh sinh anh hùng thì không hợp lẽ thường. Chàng đành lạnh lùng nhìn sang phe Xuy Vưu – nơi đang bất ngờ xuất hiện viện binh từ ngoài vào.
Hai kẻ này thi triển thần uy, hô mưa gọi gió, gây cuồng phong bão tố dồn dập vào trận địa của Thiên đế Hiên Viên.
Lạc Tê bất giác thốt lên: “Phong Sư, Vũ Bá! Đúng là bọn họ rồi!”.
Trường Cầm cũng đã nhận ra, chau mày: “Không ngờ hai người họ cuối cùng ại giúp sức cho Xuy Vưu”.
Nghĩ phụ sắp thua trận mất! Phong Sư, Vũ Bá hợp lực đối đầu Ứng Long Cơ Thương, mà Ứng Long quản địa thủy lại không chịu nhượng bộ trước Vũ Bá quản thiên thủy. Nếu Cơ Thương không rút nước lại thì chỉ một lúc sau trận địa của Hiên Viên sẽ bị cuốn trôi sạch bách.
Vì sao Hương Tư vẫn chưa ra mặt? Lạc Tê lấy làm kì lạ, nếu Hương Tư, Cơ Thương cùng nhau liên thủ thì nhất định sẽ không bại dưới tay địch. Nhưng Hương Tư vẫn chưa xuất hiện, nên Cơ Thương đành đơn độc cầm cự. Ngay lúc ấy trống nổi rung trời, thiên binh thiên tướng hô vang chấn chỉnh hàng ngũ. Từ đội quân Thiên đế thình lình bay ra một nam tử chiến bào ánh vàng lấp lánh, vừa khua tay động thủ đã làm náo loạn quân địch đang tề chỉnh nghênh chiến.
Lạc Tê giậm chân giận dữ, luôn kêu gào nghĩa phụ thật ngốc.
Trường Cầm không biết binh pháp, nên đôi mắt ngây thơ ấy cứ chăm chú nhìn Lạc Tê, chăm chú đến độ nàng cũng tự cảm nhận được tâm trạng xáo động của chàng. Có điều âm thanh chiến sự ác liệt dưới kia đã nhắc nhở: hiển nhiên lúc này đầu óc không được phân tán. Nàng ngoảnh lại phân bua: “Ta thấy lúc Cơ Thương phun nước vào quân địch, tuy khiến chúng tán loạn ra nhưng nhìn kỹ vẫn xếp thành thế bán nguyệt. Còn lúc Phong Sư Vũ Bá bay đến giúp nghênh chiến, ngẫu nhiên trời nổi gió lớn, đủ khẳng định sau lực họ rõ ràng có bố trí trợ lực. Trông cảnh hỗn loạn này là hiểu Xuy Vưu mưu sâu kế hiểm cỡ nào, rất biết dùng chiêu trò dụ quân ta vào tròng”.
“Ta vẫn nhớ Thanh đế là tổ tông bói bát quái, mấy thứ này chắc hẳn phải tiên liệu được hết chứ?”. Trường Cầm thầm than thở: Nếu Trọng Uyên là chiến thần từng được tôi luyện qua ngàn lần binh biến thì chỉ cần mở một mắt cũng đủ nhìn thấu mọi đấu pháp rồi.
Lạc Tê hậm hực: “Trọng Uyên giờ hao tổn nguyên khí như vậy còn sức đâu mà dành cho binh pháp chiến trận?”. Nàng không hiểu kẻ lợi hại nào chỉ một đao đã đả thương chàng trầm trọng đến nông nỗi này. Còn trông chờ gì vào chàng được đây?
Tuy vậy, nàng vẫn bình tĩnh dựa vào cây, vươn người ra theo dõi tình hình: “Bây giờ hãy còn quá sớm để định đoạt thắng thua. Hãy xem họ tương kế tựu kế như thế nào đã”.
Lúc này trên bình nguyên Trục Lộc chỉ thấy sương khói giăng đặc kín trời đất, chẳng nhìn ra bóng người.
Quả nhiên diễn biến tiếp theo không ngoài dự liệu của Lạc Tê và Trường Cầm. Đêm vừa buông xuống, đoàn binh phe Thiên đế vốn đang loạng choạng mất phương hướng giữa mê trận mịt mờ khói sương bỗng đổ xô ra như vũ bão. Trọng Uyên bay tới đầu tiên, cầm trong tay một chiếc la bàn chĩa trực diện về hướng sao Bắc Đẩu. Chàng dẫn theo cả binh đoàn của Hiên Viên.
Hiên Viên đi sau giận sôi tiết, cay cú lẩm bẩm: “Hàng ngàn người tự nhiên biến mất không tăm tích, bỏ mặc ta quẩn quanh đứng đợi giữa đám sương khói dày đặc, thật là đáng chết!”.
Trọng Uyên thu lại la bàn, ngoảnh đầu nhìn khoảnh đất trống sau lưng, hai tay kết ấn hướng xuống dưới: “Chúng ta lập tức quay về doanh trại!”.
Hiên Viên định nói thêm điều gì đó, bỗng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Trọng Uyên, ngập ngừng một lát rồi thét lên hạ lệnh cho quân lính: “Đi!”.
Chỉ trong nháy mắt, ngàn vạn thiên binh thiên tướng đã biến mất khỏi vị trí đang bám trụ. Còn Trọng Uyên vẫn đứng yên ở đó, một lúc sau mới quay lưng rời xa. Họ vừa đi khỏi thì trên khoảng trống kia đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng trắng chói lòa, mặt đất nhấp nhô rung chuyển liên hồi. Đến khi ánh sáng mờ dần, từ lòng đất bỗng thấy chui lên hàng ngàn binh lính Xuy Vưu, đầu tóc bụi mù chửi bới ầm ĩ.
Lạc Tê vểnh tai nghe ngóng, thấy vang lên tiếng chửi bới thô lỗ của một kẻ nào đó: “Khốn kiếp, ẩn dưới đất lâu như vậy rồi không biết bị cái quái quỷ gì trói chân, suýt chút nữa không thoát thân nổi”.
“Phe ta bày mưu xử lí phe nó, phe nó tính kế đối phó lại chúng ta. Thôi vẫn may là chưa bị đuổi đánh tan xác.”
“Ngày mai chiến trận không biết phải làm sao nữa?”
Không để tâm nghe tiếp những lời sau, Lạc Tê quay đầu lại say sưa giảng giải cho “kẻ ngoại đạo” Trường Cầm: “Vừa nãy bên Hiên Viên bị sa vào thế trận sương mù do đối phương dàn ra nên nhất thời mất phương hướng. Trong khi đó phe Xuy Vưu ẩn mình mai phục dưới chân bọn họ, âm mưu tập kích bất ngờ, đánh nhanh diệt gọn. Nào ngờ Thanh đế ở trên nhanh trí dùng đến Địa Phược pháp thuật, buộc chúng bất động dưới lòng đất. Đợi đến khi phe mình xác định được phương hướng rồi mới cho chúng một đường thoát”.
“Nhưng mà vì sao…” – Trường Cầm nhíu mày.
“Ai mà biết được, ta đi tìm chàng đây!” – Lạc Tê định nhảy khỏi cây nhưng bị Trường Cầm níu áo giữ lại. Người nàng bỗng mắc lại treên cành khô, ngẩng đầu nhìn lên sư phụ.
“Nàng thực sự muốn đi tìm người ấy hả?” – Trường Cầm giận dữ hỏi.
Lạc Tê nhất thời không nói gì. Thôi chết, hình như vừa lỡ miệng bộc lộ ra suy nghĩ muốn tùy tiện hành động theo ý mình. Nghĩ rồi, nàng lại trèo lên cây thấp giọng nói: “Tối nay ta vẫn ở bên sư phụ”.
Trường Cầm cười xoa đầu nàng: “Thấy hai người gỡ được mối tơ vò, sư phụ mừng lắm. Chỉ là lo nàng càng dấn thân vào sâu, sau này… càng khó rút lui. Phải hiểu, nếu mọi sự không còn cách nào thay đổi, cứ níu kéo mãi chỉ càng khiến mình đắm chìm trong u mê ảo vọng. Có dám dứt tình hay không là do bản thân hết, không liên quan đến người ta”.
Lạc Tê mân mê vạt áo hồi lâu không nói.
Trường Cầm thấy nàng có vẻ đã quyết dứt khoát, mới thở dài nói tiếp: “Trước mắt hãy còn quá sớm để khẳng định, làm sao nàng biết trước được Trọng Uyên đã ở đó đợi mình?”.
Lạc Tê dõi mắt về phía doanh trại, có chút trăn trở nóng ruột, chỉ còn cách tĩnh tâm lại đợi đến khi đêm xuống trăng lên.
Thất Trọng Uyên đã thực sự ra khỏi trại, Lạc Tê gật đầu với Trường Cầm, hít một hơi đầy lồng ngực không khí núi rừng trong trẻo sau khi sương khói đã tan. Một chân đạp không trung bay về hướng Kỳ Sơn, chốc chốc lại quay đầu nhìn Trường Cầm vẫn ở lại trên cây, cũng thấy hơi xót xa. Lần này đã để sư phụ cô độc một mình, thôi thì mai này ta sẽ ở bên người thiên trường địa cửu.
Bên tai nghe tiếng nước chảy ngày càng rõ, nàng bước nhanh hơn, chạy như bay tới sau lưng nam nhân bên suối.
Trọng Uyên vừa quay lại bỗng thấy một bóng hồng lao đến vội vã sà vào lòng mình. Chàng chỉ còn cách gượng cười. Nàng ở kiếp nào cũng vẫn vẹn nguyên tính nết tùy ý tự tiện, không biết cấm kỵ phép tắc là gì, thử hỏi làm sao trái tim sắt đá của một người vốn nắm trong tay vận mệnh chúng sinh như Thanh đế Trọng Uyên không tan chảy ra được? Rõ ràng chàng đã phụ nàng, nhưng tình yêu nàng dành cho chàng vẫn thiết tha mãnh liệt không gì ngăn trở được. Làm sao chàng có thể không mềm lòng, không trao cho nàng điều thiêng liêng nhất trong giây phút kia.
“Hôm nay sao không thừa cơ trừ khử Xuy Vưu tộc? Rõ ràng là có cơ hội mà.” – Lạc Tê hạ giọng thắc mắc.
“Giờ cần nghĩa phụ của nàng tin tưởng ta. Hôm qua ta đã nói rồi, cần rất nhiều người hợp sức mới thuận bài binh bố trận. Đã dự tính sẽ lật ngược tình thế triệt để trong ngày hôm nay, chỉ tiếc là đến khi xung trận ông ấy lại không chịu nghe ta.”
“Sau đó thì sao?” – Lạc Tê thoáng cười.
“Sau đó chúng ta cãi vã một trận om sòm rồi bị sa vào thế trận sương mù”. Trọng Uyên cởi áo bào để lộ vết dao đâm sâu hoắm lồ lộ trên da thịt. Chàng lập tức ngâm mình trần xuống dòng suối thiêng. Đang cần gấp rút chớp lấy khoảng thời gian quý báu ngắn ngủi trị thương, chàng không ngờ Lạc Tê đột nhiên chẳng do dự cởi xiêm y nhảy ào xuống nước rồi dần dần áp sát chàng, hoàn toàn không chút ngại ngần.
Lạc Tê nghĩ thầm: lúc Hiên viên nghĩa phụ và Trọng Uyên cãi cọ chắc hẳn phần lớn thời gian là nghĩa phụ nóng ruột nhảy cồ cồ lên, trong khi Trọng Uyên điềm đạm dùng thần nhãn tiên liệu tình hình. Nghĩ đến cảnh này nàng bất giác phì cười, cúi đầu chăm chú săm soi vết thương trên người Trọng Uyên. Ngoài thương tích cũ vẫn lộ xương chưa đóng vảy liền da, hình như còn xuất hiện thêm một vết mới. Nàng tròn mắt lo ẩu hỏi: “Vết thương này sao nghiêm trọng vậy, Trọng Uyên?”.
Trọng Uyên ôm ngực gật đầu. Nếu bọn tiểu nhân kia không dùng mưu hèn kế bẩn đánh lạc hướng chàng, sao đủ sức làm cho chàng ra nông nỗi này, pháp lực cũng lên xuống thất thường.
Lạc Tê đột nhiên đỏ mặt tía tai. Chàng bị trọng thương như vậy mà vẫn chẳng ngại ân ái mặn nồng với mình, giờ đây đã hao tổn biết bao nhiêu nguyên khí. Nhìn vẻ mặt tiều tụy nàng cũng thấy hơi động lòng thương xót.
“Kẻ nào đã đả thương chàng?”. Nàng khẽ nhúc nhích, cảm thấy hơi thở ấm nóng của chàng đang phả vào mặt, chợt mỉm cười: “Phu…”.
Định nói đùa “Phu quân ngẩng đầu lên!” nhưng nàng không sao thốt lên được. Trân trối nhìn Trọng Uyên, nàng lại thở dài: “Còn nhớ kẻ nào đã đả thương chàng không?”.
Trọng Uyên nghĩ ngợi một lát trong lúc vẫn để cả thân mình ngâm trọn dưới suối. Chờ khi nước linh tuyền thấm vào xương tủy xoa dịu hẳn cơn đau bứt rứt trong da thịt, chàng mới trấn tĩnh thần trí từ tốn đáp: “Ta nghĩ hôm nay nếu nàng muốn có ta cũng hơi khó khăn đấy”.
Lạc Tê khẽ cười, vội né ra xa để tránh vô ý thổi bùng ngọn lửa tình.
“Chàng vẫn chưa nói kẻ nào đã đả thương chàng?”
Trọng Uyên nhướng mày: “Còn nhớ Linh Tiên chứ?”.
Cái cô ả tiểu yêu tinh õng ẹo đó ư, dĩ nhiên vẫn nhớ. Ai ngờ cô ta lại có khả năng làm Trọng Uyên bị thương. Lạc Tê bất giác chau mày.
“Lúc đầu ta đã xem thường con yêu nữ này, cho là ả ta chỉ đóng vai phụ đơn giản trong vở kịch, nào ngờ lại có phép biến thành khói sương vô hình vô dạng. Ta nhất thời sơ hở nên đã thất thủ.”
Lạc Tê nhìn xuống chân: “Ta vẫn nhớ năm đó khi muốn đánh chiếm Tây Nam đã từng phái người thăm dò kỹ lưỡng Cửu Lê tộc. Bọn họ tính khí ngang tàng, lắm thủ đoạn lặt vặt không coi trọng phép tắc luân lý, nên trước hết phải cẩn thận kẻo bị chúng hạ độc”.
Nói đến hạ độc, nàng bỗng nheo mắt quay về nhìn Trọng Uyên, tỉ mỉ kiểm tra vết thương của chàng, miệng không ngớt dặn dò: “Phải tuyệt đối tránh để chất đọc xâm nhập, vết thương của chàng không thấy lên da non là hơi bất thường đó”.
Linh Tiên nữ nhân đó thoạt nhìn đã thấy bội phần thâm hiểm, hạ thủ nhanh rút lui gọn.
Chàng đột ngột giữ lấy bàn tay nàng đang đặt trên ngực mình. Nàng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấy. Chàng khẽ bảo: “Không sao đâu, ta đã kiểm tra rồi. Có điều sẽ hơi tốn công trị lành”.
Dưới ánh trăng sáng bên dòng linh tuyền vẻ đẹp của nàng càng lộng lẫy: lông mày mướt như ngọc, da dẻ trắng như tuyết, dáng thắt đáy lưng ong, tóc búi cao thanh tú. Chỉ cần nhướng mày nở một nụ cười, dung mạo đã đủ rạng rỡ chiếu sáng người đối diện.
Một tay luồn vào mái tóc, chàng hơi cử động rồi ôm nàng vào lòng. Thân thể nàng vô tình chạm phải vết thương nhức nhối tận xương tủy, chàng ngẩng đầu chau mày chịu đau, không than trách một lời.
Lạc Tê cười chua xót. Nếu đôi bên cứ phải chịu giày vò mãi thế này, chắc chắn nàng sẽ lên làm một trận náo loạn đại cung Thiên đế. Đầu tiên là trừ khử kẻ thứ ba Vân Ảnh, rồi dùng một mồi lửa đưa mình và Trọng Uyên lao vào vòng luân hồi, không màng kiếp trước; uống canh vong sinh của địa phủ xóa sạch ký ức, làm lại hết từ đầu. Đừng bức bách nàng quá ngưỡng chịu đựng, nếu không sẽ hành động bất chấp tất cả đấy.
Im lặng hồi lâu nàng mới chầm chậm đẩy Trọng Uyên ra, vung tay làm phép, đột nhiên trên lòng bàn tay hiện lên một cuốn sách mỏng.
“Chàng quay về đưa cái này cho cha ta.”
Trọng Uyên đón lấy, thì ra là “Âm phù kinh”. Mở xem thấy trong viết: “Có sinh tất có diệt, vốn là lẽ thường tình. Vạn vật lấy sinh khí từ trời đất; vạn vật lấy sinh khí từ con người, con người lại hấp thụ tinh hoa từ vạn vật. Ba cái hấp thụ nguyên khí từ nhau nên hài hòa tương sinh tương hỗ. Ăn ở thuận tứ thời, vạn vật tất sinh sôi, vận động theo thiên thời, vạn vật tất hóa an. Trời nổi sát cơ, vật đổi sao dời; đất nổi sát cơ, rắn rồng quần đảo; người nổi sát cơ, đất trời đảo lộn.Thiên nhân hợp pháp, vạn sự ổn bình. Hỏa sinh từ mộc, họa phát tất khắc… Đạo chí tĩnh, luật lịch không thể khế hợp. Căn nguyên vạn vật vốn dị thường, bát quái giáp tử là nơi quỷ tàng thần ẩn, lấy âm dương nhìn rõ bản chất của vạn vật. Tâm vui quá độ, tính tình phù phiếm; tâm tĩnh an bình, tính tình liêm khiết. Người ta lấy sự ngu muội đo lường thánh nhân, còn ta lấy sự am tường đo lường. Người ta trông chờ điều kỳ lạ ở thánh nhân, còn ta trông đợi điều bình thường”.
Trọng Uyên hiểu rõ năm xưa chàng yêu Phượng Cẩm thiết tha không đơn giản chỉ ở vẻ bề ngoài, mà chính là ở tính tình hoạt bát, bội phần lanh lợi. Hai người âm dương lưỡng cực, ngũ hành tại tâm, bội phần hòa hợp.
“Mang về rồi học thuộc lòng binh phù này, xung trận tất khắc chế được kẻ địch!”. Ngồi gục bên dòng suối, nàng tự biết đấu pháp chiến thuật là thứ duy nhất mình có thể tiếp sức cho chàng vào lúc này.
“Nàng vì sao lại yêu thích dụng binh như vậy?” – Trọng Uyên gấp “Âm phù kinh” lại, nhíu mày.
“Binh tuy là hung khí, nhưng là thiết yếu với quốc gia đại sự. Nếu thiện chiến sinh ra vạn vật, thì thiện dụng binh pháp khống chế vạn vật. Nước giàu, quân mạnh, dụng binh đúng đắn tài tình sẽ đạt cảnh giới thần thông, tất sẽ đắc lợi. Dụng binh lệch lạc sai chỗ hoặc dùng thủ đoạn hèn hạ, tất dẫn đến tai họa”.
Lạc Tê quay lại đáp trôi chảy, thao thao bất tuyệt đến mức dậy lên suy nghĩ: Hay là cứ tự nhiên bất ngờ xuất hiện trước đại doanh Thiên đế, quyết chiến một trận quang minh lỗi lạc cho Hiên Viên nghĩa phụ xem, để người thấu tỏ nàng mới chính là đứa con gái quý giá không thể đánh mất. Xong rồi nàng sẽ đàng hoàng đối diện với Vân Ảnh.
Nàng nhất định không tin cùng ngự trên cửu thiên này mình có gì thua kém Vân Ảnh.
Mà cứ coi như thua đi, thì cũng là thua trong tư thế ưỡn ngực cao đầu hiên ngang bất khuất.
Tư tưởng được đả thông, nàng ngẩng đầu lên cười, nói tiếp: “Ta phải đi cùng chàng!”.
Trọng Uyên không đáp. Rồi trong chốc lát, nàng bỗng thấy xây xẩm mặt mày, vội gắng sức giật tay chàng giận dữ quát lên: “Chàng…”.
Đợi nàng ngất lịm đi hẳn, Trọng Uyên mới cúi xuống ôm bảo bối yêu quý của mình vào lòng, nói: “Ta sao nỡ để nàng ra trận!”.
Ta hận chàng.
Đúng, ta sinh ra là để cho nàng hận mà.
Lần này đến lượt Lạc Tê không cười nổi nữa, đưa mắt nhìn quân lính hai phe dưới kia đang án binh bất động, lẩm bẩm: “Nói chung chỉ cần ngồi lên ngai Thiên đế là sẽ bị cuốn vào thói hiếu chiến điên cuồng không dứt ra được. Lúc nào cũng đề phòng cảnh giác có kẻ âm mưu ám hại. Biết rõ đối phương không phải là vậy nhưng vẫn muốn nhổ cỏ tận gốc để diện trừ hậu họa”.
Nàng nheo mắt tỉ mỉ quan sát thế trận. Thấy Lạc Tê tập trung tinh thần đến thế, Trường Cầm hiểu ngay nàng đang tìm ai. Nàng đang tìm Thanh đế.
Lạc Tê nhìn người đứng đầu hàng trên cùng, rồi sang hàng tiếp theo. Tuy nàng làm như vậy hành tung dễ bại lộ, nhưng với bản lĩnh của Cửu Thiên Huyền Nữ, hẳn là sẽ xử trí êm xuôi, không đến mức làm Hiên Viên lo lắng. Nàng dõi mắt đến nơi xa nhất hàng đầu, bỗng thấy thấp thoáng một ánh mắt ẩn hiện cũng đang nhìn mình. Tuy nhìn không ra người ấy đang đứng chính xác ở đâu nhưng nàng biết chắc đó là ai. Khóe môi thoáng nụ cười, lòng vẫn băn khoăn: tối nay có nên lại đến Kỳ Sơn tìm chàng lần nữa không.
Thấy nàng cười đầy vẻ bí hiểm, Trường Cầm hỏi: “Làm hòa với người đó rồi sao?”
“Vẫn chưa.” – Lạc Tê chống cằm – “Chàng không chịu nói cho Tê Tê biết nguyên nhân, cũng không thể thay đổi được hoàn cảnh, đành để mọi chuyện như chưa bắt đầu, dồn tâm sức sống cho hiện tại”.
Sống cho hiện tại. Trường Cầm suy nghĩ mãi về hàm ý câu này.
Lạc Tê quay lại nắm lấy tay Trường Cầm, mắt sáng rực: “Sư phụ, có phải đồ nhi quá đáng lắm không…”.
Quá đáng với chính mình thì có. Miệng nói chắc như đinh đóng cột rằng sẽ gả cho ta, trong khi vẫn thổn thức nhớ thương kẻ khác. Một cô bé khờ dại! Đúng là nàng đang làm khổ Trường Cầm, bởi biết rõ mình có làm gì sư phụ cũng không bao giờ giận. “Sư phụ, ta đã cư xử với người quá tệ bạc!”
Trường Cầm hơi lặng người, cười hiền lành: “Cái gì vậy, là sư phụ nghĩ cho Tê Tê thôi, đừng để tâm…”.
Vì sao Trường Cầm lại nói ra những điều thật giả lẫn lộn ấy… chẳng qua là luôn biết tự an ủi mình, nếu không thì đã chẳng kiên trì ở bên Lạc Tê lâu đến vậy. Không hiểu nổi, khổ tâm quá… Lạc Tê quay ra chăm chú quan sát trung tâm trận địa. Hận rồi yêu, yêu rồi quên. Chuyện thiêng liêng nhất trong đời đã cùng người mình yêu trải qua rồi mà cuối cùng lại rút lui. Nàng trề môi, nghĩ mình ngốc thật.
Đột nhiên vang lên một âm thanh như sấm rền kinh thiên động địa. Thì ra là phe Xuy Vưu chủ động khiêu chiến, đẩy ra một hàng trống vĩ đại. Bọn chúng đang gõ trống ầm ĩ để uy hiếp tinh thần đối phương.
Lạc Tê chau mày. Sau hồi trống động trời bỗng thấy xuất hiện một đám đông người man di ngồi trên lưng dã thú, tay cầm binh khí, mặt mũi kẻ nào kẻ nấy lầm lì không biết sợ là gì. Tiếng trống vang lên càng lúc càng áp đảo dồn dập. Quay sang nhìn phe Hiên Viên, họ hầu như chưa có động tĩnh, vẫn đang đợi lệnh. Rồi bất ngờ vọng đến bên tai một âm thanh rung trời chuyển đất như tiếng bước chân huỳnh huỵch của gã khổng lồ. Từ giữa hàng ngũ của Hiên viên đẩy ra một chiếc trống cao đến hàng trượng: viền màu đỏ như huyết, giá nạm bạch ngọc. Một binh sĩ leo lên giá trống, tay cầm cây dùi lớn uyển chuyển đưa qua lại như vẽ nên những hoa văn hình rồng uốn lượn rồi dứt khoát gõ mạnh từng hồi vang dội.
“Tùng” – âm thanh vang xa ngàn dặm tựa tiếng gầm đầy uy lực của một con rồng lớn đang ẩn mình giữa trời đất. Tiếng trống ấy cứ thế bóp nghẹt trái tim của Lạc Tê.
Nàng bỗng níu chặt gấu áo Trường Cầm, hết sức lo âu.
“Sao rồi?”
Lạc Tê lặng lẽ lắc đầu, cái trống khổng lồ này…
“Có lẽ ta đang nhớ đến cố nhân.” – Nàng buồn bã đáp. Tiếng trống âm vang như chứa đựng bên trong một tâm hồn, nào ngờ chỉ trong phút chốc đã khiến lòng u sầu. Nàng cúi đầu nghĩ ngợi, năm tháng trôi nhanh quá. Trải qua đời thần tiên vạn năm, ngoài việc khắc sâu vào tâm khảm bóng hình người ấy, còn lại thì cứ dần lãng quên bao người khác.
Kể từ khi phe hiên Viên đánh lên những hồi trống thần kỳ thị uy quân Xuy Vưu, hai bên bỗng hóa kỳ phùng địch thủ. Trước mặt đột nhiên thấy bay tới một nam tử, lập tức biến thành rồng lớn giữa trời xanh. Rồng vừa nhập trận đã bay lên không trung, cứ như thế từ trên cao phun nước xối xả xuống trận địa của Xuy Vưu. Khoảnh khắc ấy, đại thủy cuộn trào sôi sục, sóng lớn dữ dằn quật về phía Xuy Vưu.
Là Ứng Long Cơ Thương! Thì ra chàng khai trận mở màn hôm nay! Lạc Tê giương mắt nhìn, chỉ thấy từ miệng Ứng Long phun ra một cột nước vĩ đại thẳng đứng chạm trời, xung lực mạnh mẽ đẩy văng đám trống bên Xuy Vưu ra xa ngàn dặm. Lại một tiếng gầm chói tai. Thì ra trong khi quân địch đang bị đại hồng thủy dội cho đang tan tác tơi bời như kiến vỡ tổ, Ứng Long đã kịp mở thêm đợt thủy công thứ hai.
Lát sau, bên phe Xuy Vưu thấy bay ra hai kẻ mặc chiến bào thùng thình, tướng mạo giống nhau y đúc. Một kẻ dùng quạt lớn thổi lên cuồng phong ngập trời; kẻ kia lôi ra một cái túi, phút chốc đã hút sạch tất cả nước Ứng Long vừa phun vào trong. Đôi bên phối hợp ăn ý không chút sơ hở, đến nỗi khiến Cơ Thương ruột nóng như lửa thiêu, chỉ muốn lập tức vác kiếm xông thẳng vào đám quân địch chém giết một trận tơi bời. Nhưng chưa có quân lệnh không được phép tự ý hành động, nếu đồ sát theo kiểu hoàn cảnh sinh anh hùng thì không hợp lẽ thường. Chàng đành lạnh lùng nhìn sang phe Xuy Vưu – nơi đang bất ngờ xuất hiện viện binh từ ngoài vào.
Hai kẻ này thi triển thần uy, hô mưa gọi gió, gây cuồng phong bão tố dồn dập vào trận địa của Thiên đế Hiên Viên.
Lạc Tê bất giác thốt lên: “Phong Sư, Vũ Bá! Đúng là bọn họ rồi!”.
Trường Cầm cũng đã nhận ra, chau mày: “Không ngờ hai người họ cuối cùng ại giúp sức cho Xuy Vưu”.
Nghĩ phụ sắp thua trận mất! Phong Sư, Vũ Bá hợp lực đối đầu Ứng Long Cơ Thương, mà Ứng Long quản địa thủy lại không chịu nhượng bộ trước Vũ Bá quản thiên thủy. Nếu Cơ Thương không rút nước lại thì chỉ một lúc sau trận địa của Hiên Viên sẽ bị cuốn trôi sạch bách.
Vì sao Hương Tư vẫn chưa ra mặt? Lạc Tê lấy làm kì lạ, nếu Hương Tư, Cơ Thương cùng nhau liên thủ thì nhất định sẽ không bại dưới tay địch. Nhưng Hương Tư vẫn chưa xuất hiện, nên Cơ Thương đành đơn độc cầm cự. Ngay lúc ấy trống nổi rung trời, thiên binh thiên tướng hô vang chấn chỉnh hàng ngũ. Từ đội quân Thiên đế thình lình bay ra một nam tử chiến bào ánh vàng lấp lánh, vừa khua tay động thủ đã làm náo loạn quân địch đang tề chỉnh nghênh chiến.
Lạc Tê giậm chân giận dữ, luôn kêu gào nghĩa phụ thật ngốc.
Trường Cầm không biết binh pháp, nên đôi mắt ngây thơ ấy cứ chăm chú nhìn Lạc Tê, chăm chú đến độ nàng cũng tự cảm nhận được tâm trạng xáo động của chàng. Có điều âm thanh chiến sự ác liệt dưới kia đã nhắc nhở: hiển nhiên lúc này đầu óc không được phân tán. Nàng ngoảnh lại phân bua: “Ta thấy lúc Cơ Thương phun nước vào quân địch, tuy khiến chúng tán loạn ra nhưng nhìn kỹ vẫn xếp thành thế bán nguyệt. Còn lúc Phong Sư Vũ Bá bay đến giúp nghênh chiến, ngẫu nhiên trời nổi gió lớn, đủ khẳng định sau lực họ rõ ràng có bố trí trợ lực. Trông cảnh hỗn loạn này là hiểu Xuy Vưu mưu sâu kế hiểm cỡ nào, rất biết dùng chiêu trò dụ quân ta vào tròng”.
“Ta vẫn nhớ Thanh đế là tổ tông bói bát quái, mấy thứ này chắc hẳn phải tiên liệu được hết chứ?”. Trường Cầm thầm than thở: Nếu Trọng Uyên là chiến thần từng được tôi luyện qua ngàn lần binh biến thì chỉ cần mở một mắt cũng đủ nhìn thấu mọi đấu pháp rồi.
Lạc Tê hậm hực: “Trọng Uyên giờ hao tổn nguyên khí như vậy còn sức đâu mà dành cho binh pháp chiến trận?”. Nàng không hiểu kẻ lợi hại nào chỉ một đao đã đả thương chàng trầm trọng đến nông nỗi này. Còn trông chờ gì vào chàng được đây?
Tuy vậy, nàng vẫn bình tĩnh dựa vào cây, vươn người ra theo dõi tình hình: “Bây giờ hãy còn quá sớm để định đoạt thắng thua. Hãy xem họ tương kế tựu kế như thế nào đã”.
Lúc này trên bình nguyên Trục Lộc chỉ thấy sương khói giăng đặc kín trời đất, chẳng nhìn ra bóng người.
Quả nhiên diễn biến tiếp theo không ngoài dự liệu của Lạc Tê và Trường Cầm. Đêm vừa buông xuống, đoàn binh phe Thiên đế vốn đang loạng choạng mất phương hướng giữa mê trận mịt mờ khói sương bỗng đổ xô ra như vũ bão. Trọng Uyên bay tới đầu tiên, cầm trong tay một chiếc la bàn chĩa trực diện về hướng sao Bắc Đẩu. Chàng dẫn theo cả binh đoàn của Hiên Viên.
Hiên Viên đi sau giận sôi tiết, cay cú lẩm bẩm: “Hàng ngàn người tự nhiên biến mất không tăm tích, bỏ mặc ta quẩn quanh đứng đợi giữa đám sương khói dày đặc, thật là đáng chết!”.
Trọng Uyên thu lại la bàn, ngoảnh đầu nhìn khoảnh đất trống sau lưng, hai tay kết ấn hướng xuống dưới: “Chúng ta lập tức quay về doanh trại!”.
Hiên Viên định nói thêm điều gì đó, bỗng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Trọng Uyên, ngập ngừng một lát rồi thét lên hạ lệnh cho quân lính: “Đi!”.
Chỉ trong nháy mắt, ngàn vạn thiên binh thiên tướng đã biến mất khỏi vị trí đang bám trụ. Còn Trọng Uyên vẫn đứng yên ở đó, một lúc sau mới quay lưng rời xa. Họ vừa đi khỏi thì trên khoảng trống kia đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng trắng chói lòa, mặt đất nhấp nhô rung chuyển liên hồi. Đến khi ánh sáng mờ dần, từ lòng đất bỗng thấy chui lên hàng ngàn binh lính Xuy Vưu, đầu tóc bụi mù chửi bới ầm ĩ.
Lạc Tê vểnh tai nghe ngóng, thấy vang lên tiếng chửi bới thô lỗ của một kẻ nào đó: “Khốn kiếp, ẩn dưới đất lâu như vậy rồi không biết bị cái quái quỷ gì trói chân, suýt chút nữa không thoát thân nổi”.
“Phe ta bày mưu xử lí phe nó, phe nó tính kế đối phó lại chúng ta. Thôi vẫn may là chưa bị đuổi đánh tan xác.”
“Ngày mai chiến trận không biết phải làm sao nữa?”
Không để tâm nghe tiếp những lời sau, Lạc Tê quay đầu lại say sưa giảng giải cho “kẻ ngoại đạo” Trường Cầm: “Vừa nãy bên Hiên Viên bị sa vào thế trận sương mù do đối phương dàn ra nên nhất thời mất phương hướng. Trong khi đó phe Xuy Vưu ẩn mình mai phục dưới chân bọn họ, âm mưu tập kích bất ngờ, đánh nhanh diệt gọn. Nào ngờ Thanh đế ở trên nhanh trí dùng đến Địa Phược pháp thuật, buộc chúng bất động dưới lòng đất. Đợi đến khi phe mình xác định được phương hướng rồi mới cho chúng một đường thoát”.
“Nhưng mà vì sao…” – Trường Cầm nhíu mày.
“Ai mà biết được, ta đi tìm chàng đây!” – Lạc Tê định nhảy khỏi cây nhưng bị Trường Cầm níu áo giữ lại. Người nàng bỗng mắc lại treên cành khô, ngẩng đầu nhìn lên sư phụ.
“Nàng thực sự muốn đi tìm người ấy hả?” – Trường Cầm giận dữ hỏi.
Lạc Tê nhất thời không nói gì. Thôi chết, hình như vừa lỡ miệng bộc lộ ra suy nghĩ muốn tùy tiện hành động theo ý mình. Nghĩ rồi, nàng lại trèo lên cây thấp giọng nói: “Tối nay ta vẫn ở bên sư phụ”.
Trường Cầm cười xoa đầu nàng: “Thấy hai người gỡ được mối tơ vò, sư phụ mừng lắm. Chỉ là lo nàng càng dấn thân vào sâu, sau này… càng khó rút lui. Phải hiểu, nếu mọi sự không còn cách nào thay đổi, cứ níu kéo mãi chỉ càng khiến mình đắm chìm trong u mê ảo vọng. Có dám dứt tình hay không là do bản thân hết, không liên quan đến người ta”.
Lạc Tê mân mê vạt áo hồi lâu không nói.
Trường Cầm thấy nàng có vẻ đã quyết dứt khoát, mới thở dài nói tiếp: “Trước mắt hãy còn quá sớm để khẳng định, làm sao nàng biết trước được Trọng Uyên đã ở đó đợi mình?”.
Lạc Tê dõi mắt về phía doanh trại, có chút trăn trở nóng ruột, chỉ còn cách tĩnh tâm lại đợi đến khi đêm xuống trăng lên.
Thất Trọng Uyên đã thực sự ra khỏi trại, Lạc Tê gật đầu với Trường Cầm, hít một hơi đầy lồng ngực không khí núi rừng trong trẻo sau khi sương khói đã tan. Một chân đạp không trung bay về hướng Kỳ Sơn, chốc chốc lại quay đầu nhìn Trường Cầm vẫn ở lại trên cây, cũng thấy hơi xót xa. Lần này đã để sư phụ cô độc một mình, thôi thì mai này ta sẽ ở bên người thiên trường địa cửu.
Bên tai nghe tiếng nước chảy ngày càng rõ, nàng bước nhanh hơn, chạy như bay tới sau lưng nam nhân bên suối.
Trọng Uyên vừa quay lại bỗng thấy một bóng hồng lao đến vội vã sà vào lòng mình. Chàng chỉ còn cách gượng cười. Nàng ở kiếp nào cũng vẫn vẹn nguyên tính nết tùy ý tự tiện, không biết cấm kỵ phép tắc là gì, thử hỏi làm sao trái tim sắt đá của một người vốn nắm trong tay vận mệnh chúng sinh như Thanh đế Trọng Uyên không tan chảy ra được? Rõ ràng chàng đã phụ nàng, nhưng tình yêu nàng dành cho chàng vẫn thiết tha mãnh liệt không gì ngăn trở được. Làm sao chàng có thể không mềm lòng, không trao cho nàng điều thiêng liêng nhất trong giây phút kia.
“Hôm nay sao không thừa cơ trừ khử Xuy Vưu tộc? Rõ ràng là có cơ hội mà.” – Lạc Tê hạ giọng thắc mắc.
“Giờ cần nghĩa phụ của nàng tin tưởng ta. Hôm qua ta đã nói rồi, cần rất nhiều người hợp sức mới thuận bài binh bố trận. Đã dự tính sẽ lật ngược tình thế triệt để trong ngày hôm nay, chỉ tiếc là đến khi xung trận ông ấy lại không chịu nghe ta.”
“Sau đó thì sao?” – Lạc Tê thoáng cười.
“Sau đó chúng ta cãi vã một trận om sòm rồi bị sa vào thế trận sương mù”. Trọng Uyên cởi áo bào để lộ vết dao đâm sâu hoắm lồ lộ trên da thịt. Chàng lập tức ngâm mình trần xuống dòng suối thiêng. Đang cần gấp rút chớp lấy khoảng thời gian quý báu ngắn ngủi trị thương, chàng không ngờ Lạc Tê đột nhiên chẳng do dự cởi xiêm y nhảy ào xuống nước rồi dần dần áp sát chàng, hoàn toàn không chút ngại ngần.
Lạc Tê nghĩ thầm: lúc Hiên viên nghĩa phụ và Trọng Uyên cãi cọ chắc hẳn phần lớn thời gian là nghĩa phụ nóng ruột nhảy cồ cồ lên, trong khi Trọng Uyên điềm đạm dùng thần nhãn tiên liệu tình hình. Nghĩ đến cảnh này nàng bất giác phì cười, cúi đầu chăm chú săm soi vết thương trên người Trọng Uyên. Ngoài thương tích cũ vẫn lộ xương chưa đóng vảy liền da, hình như còn xuất hiện thêm một vết mới. Nàng tròn mắt lo ẩu hỏi: “Vết thương này sao nghiêm trọng vậy, Trọng Uyên?”.
Trọng Uyên ôm ngực gật đầu. Nếu bọn tiểu nhân kia không dùng mưu hèn kế bẩn đánh lạc hướng chàng, sao đủ sức làm cho chàng ra nông nỗi này, pháp lực cũng lên xuống thất thường.
Lạc Tê đột nhiên đỏ mặt tía tai. Chàng bị trọng thương như vậy mà vẫn chẳng ngại ân ái mặn nồng với mình, giờ đây đã hao tổn biết bao nhiêu nguyên khí. Nhìn vẻ mặt tiều tụy nàng cũng thấy hơi động lòng thương xót.
“Kẻ nào đã đả thương chàng?”. Nàng khẽ nhúc nhích, cảm thấy hơi thở ấm nóng của chàng đang phả vào mặt, chợt mỉm cười: “Phu…”.
Định nói đùa “Phu quân ngẩng đầu lên!” nhưng nàng không sao thốt lên được. Trân trối nhìn Trọng Uyên, nàng lại thở dài: “Còn nhớ kẻ nào đã đả thương chàng không?”.
Trọng Uyên nghĩ ngợi một lát trong lúc vẫn để cả thân mình ngâm trọn dưới suối. Chờ khi nước linh tuyền thấm vào xương tủy xoa dịu hẳn cơn đau bứt rứt trong da thịt, chàng mới trấn tĩnh thần trí từ tốn đáp: “Ta nghĩ hôm nay nếu nàng muốn có ta cũng hơi khó khăn đấy”.
Lạc Tê khẽ cười, vội né ra xa để tránh vô ý thổi bùng ngọn lửa tình.
“Chàng vẫn chưa nói kẻ nào đã đả thương chàng?”
Trọng Uyên nhướng mày: “Còn nhớ Linh Tiên chứ?”.
Cái cô ả tiểu yêu tinh õng ẹo đó ư, dĩ nhiên vẫn nhớ. Ai ngờ cô ta lại có khả năng làm Trọng Uyên bị thương. Lạc Tê bất giác chau mày.
“Lúc đầu ta đã xem thường con yêu nữ này, cho là ả ta chỉ đóng vai phụ đơn giản trong vở kịch, nào ngờ lại có phép biến thành khói sương vô hình vô dạng. Ta nhất thời sơ hở nên đã thất thủ.”
Lạc Tê nhìn xuống chân: “Ta vẫn nhớ năm đó khi muốn đánh chiếm Tây Nam đã từng phái người thăm dò kỹ lưỡng Cửu Lê tộc. Bọn họ tính khí ngang tàng, lắm thủ đoạn lặt vặt không coi trọng phép tắc luân lý, nên trước hết phải cẩn thận kẻo bị chúng hạ độc”.
Nói đến hạ độc, nàng bỗng nheo mắt quay về nhìn Trọng Uyên, tỉ mỉ kiểm tra vết thương của chàng, miệng không ngớt dặn dò: “Phải tuyệt đối tránh để chất đọc xâm nhập, vết thương của chàng không thấy lên da non là hơi bất thường đó”.
Linh Tiên nữ nhân đó thoạt nhìn đã thấy bội phần thâm hiểm, hạ thủ nhanh rút lui gọn.
Chàng đột ngột giữ lấy bàn tay nàng đang đặt trên ngực mình. Nàng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấy. Chàng khẽ bảo: “Không sao đâu, ta đã kiểm tra rồi. Có điều sẽ hơi tốn công trị lành”.
Dưới ánh trăng sáng bên dòng linh tuyền vẻ đẹp của nàng càng lộng lẫy: lông mày mướt như ngọc, da dẻ trắng như tuyết, dáng thắt đáy lưng ong, tóc búi cao thanh tú. Chỉ cần nhướng mày nở một nụ cười, dung mạo đã đủ rạng rỡ chiếu sáng người đối diện.
Một tay luồn vào mái tóc, chàng hơi cử động rồi ôm nàng vào lòng. Thân thể nàng vô tình chạm phải vết thương nhức nhối tận xương tủy, chàng ngẩng đầu chau mày chịu đau, không than trách một lời.
Lạc Tê cười chua xót. Nếu đôi bên cứ phải chịu giày vò mãi thế này, chắc chắn nàng sẽ lên làm một trận náo loạn đại cung Thiên đế. Đầu tiên là trừ khử kẻ thứ ba Vân Ảnh, rồi dùng một mồi lửa đưa mình và Trọng Uyên lao vào vòng luân hồi, không màng kiếp trước; uống canh vong sinh của địa phủ xóa sạch ký ức, làm lại hết từ đầu. Đừng bức bách nàng quá ngưỡng chịu đựng, nếu không sẽ hành động bất chấp tất cả đấy.
Im lặng hồi lâu nàng mới chầm chậm đẩy Trọng Uyên ra, vung tay làm phép, đột nhiên trên lòng bàn tay hiện lên một cuốn sách mỏng.
“Chàng quay về đưa cái này cho cha ta.”
Trọng Uyên đón lấy, thì ra là “Âm phù kinh”. Mở xem thấy trong viết: “Có sinh tất có diệt, vốn là lẽ thường tình. Vạn vật lấy sinh khí từ trời đất; vạn vật lấy sinh khí từ con người, con người lại hấp thụ tinh hoa từ vạn vật. Ba cái hấp thụ nguyên khí từ nhau nên hài hòa tương sinh tương hỗ. Ăn ở thuận tứ thời, vạn vật tất sinh sôi, vận động theo thiên thời, vạn vật tất hóa an. Trời nổi sát cơ, vật đổi sao dời; đất nổi sát cơ, rắn rồng quần đảo; người nổi sát cơ, đất trời đảo lộn.Thiên nhân hợp pháp, vạn sự ổn bình. Hỏa sinh từ mộc, họa phát tất khắc… Đạo chí tĩnh, luật lịch không thể khế hợp. Căn nguyên vạn vật vốn dị thường, bát quái giáp tử là nơi quỷ tàng thần ẩn, lấy âm dương nhìn rõ bản chất của vạn vật. Tâm vui quá độ, tính tình phù phiếm; tâm tĩnh an bình, tính tình liêm khiết. Người ta lấy sự ngu muội đo lường thánh nhân, còn ta lấy sự am tường đo lường. Người ta trông chờ điều kỳ lạ ở thánh nhân, còn ta trông đợi điều bình thường”.
Trọng Uyên hiểu rõ năm xưa chàng yêu Phượng Cẩm thiết tha không đơn giản chỉ ở vẻ bề ngoài, mà chính là ở tính tình hoạt bát, bội phần lanh lợi. Hai người âm dương lưỡng cực, ngũ hành tại tâm, bội phần hòa hợp.
“Mang về rồi học thuộc lòng binh phù này, xung trận tất khắc chế được kẻ địch!”. Ngồi gục bên dòng suối, nàng tự biết đấu pháp chiến thuật là thứ duy nhất mình có thể tiếp sức cho chàng vào lúc này.
“Nàng vì sao lại yêu thích dụng binh như vậy?” – Trọng Uyên gấp “Âm phù kinh” lại, nhíu mày.
“Binh tuy là hung khí, nhưng là thiết yếu với quốc gia đại sự. Nếu thiện chiến sinh ra vạn vật, thì thiện dụng binh pháp khống chế vạn vật. Nước giàu, quân mạnh, dụng binh đúng đắn tài tình sẽ đạt cảnh giới thần thông, tất sẽ đắc lợi. Dụng binh lệch lạc sai chỗ hoặc dùng thủ đoạn hèn hạ, tất dẫn đến tai họa”.
Lạc Tê quay lại đáp trôi chảy, thao thao bất tuyệt đến mức dậy lên suy nghĩ: Hay là cứ tự nhiên bất ngờ xuất hiện trước đại doanh Thiên đế, quyết chiến một trận quang minh lỗi lạc cho Hiên Viên nghĩa phụ xem, để người thấu tỏ nàng mới chính là đứa con gái quý giá không thể đánh mất. Xong rồi nàng sẽ đàng hoàng đối diện với Vân Ảnh.
Nàng nhất định không tin cùng ngự trên cửu thiên này mình có gì thua kém Vân Ảnh.
Mà cứ coi như thua đi, thì cũng là thua trong tư thế ưỡn ngực cao đầu hiên ngang bất khuất.
Tư tưởng được đả thông, nàng ngẩng đầu lên cười, nói tiếp: “Ta phải đi cùng chàng!”.
Trọng Uyên không đáp. Rồi trong chốc lát, nàng bỗng thấy xây xẩm mặt mày, vội gắng sức giật tay chàng giận dữ quát lên: “Chàng…”.
Đợi nàng ngất lịm đi hẳn, Trọng Uyên mới cúi xuống ôm bảo bối yêu quý của mình vào lòng, nói: “Ta sao nỡ để nàng ra trận!”.
Ta hận chàng.
Đúng, ta sinh ra là để cho nàng hận mà.
Tác giả :
Trúc Yến Tiểu Sinh