Cửu Ngũ
Chương 70
Cửu Y gan nhỏ lại bận tâm đến việc nàng đã từng đánh thất hoàng tử Nam Chánh Hiên, phải chui rúc trong nhà trốn chui trốn nhủi sợ bị nhận diện. Thời gian này việc mua bán trong tay nàng càng lúc càng nhiều, có nhiều chuyện nàng phải tự mình xem xét không muốn qua tay người khác nên nàng phải xuất đầu lộ diện thôi. Chỉ là bây giờ nàng không dám cải nam trang nữa, vậy chỉ có thể dùng chính thân phận nữ nhi của mình xuất hiện, trên mặt thì mang theo một mạng che mặt mỏng. Tránh voi chẳng xấu mặt nào mà.
Gần đây danh tiếng thất hoàng tử Nam Chánh Hiên càng lúc càng trội, người muốn nịnh bợ thêm nhiều, trong số đó cũng không hiếm những kẻ vô công rỗi nghề, việc chính đáng để làm không có bao nhiêu, muốn nịnh nọt chỉ có thể đi đường sau, tìm một số trò vui gì đó dâng lên để lấy lòng Nam Chánh Hiên. Nếu tình cờ mà bắt được kẻ phạm thượng dám ra tay đánh Nam Chánh Hiên ngày trước không phải thuận lợi lập được một công sao. Nên ít nhiều gì vẫn có kẻ chú ý tìm tung tích của một thiếu niên mặt trắng kia mà đâu ngờ “hắn ta” đã hóa thành nữ nhân.
Quả nhiên, Cửu Y chẳng bị ai nghi ngờ. Sau khi đã chắc chắc không ai nhận ra mình, Cửu Y cứ thế nghênh ngang đi lại giữa phố. Hơn nửa tháng ở lì trong nhà, nàng sắp mốc meo tới nơi rồi, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy vui vẻ, hào hứng. Lại không ngờ khi quay mặt lại, nàng lại giáp mặt với người mà nàng không muốn gặp nhất: Nam Chánh Hiên.
Nam Chánh Hiên lại như không thấy vẻ mặt hoảng hốt của Cửu Y, nở một nụ cười rạng ngời với nàng.
– Nàng rốt cuộc chịu xuất hiện rồi.
Cửu Y và tì nữ liền vô thức lùi về sau, nới khoảng cách với Nam Chánh Hiên, Nam Chánh Hiên liền trấn an:
– Không cần sợ hãi, ta không làm hại nàng đâu.
Cửu Y vẫn không buông cảnh giác. Nam Chánh Hiên liền chỉ tay về phía Thiên Thực Đường ở không xa, nói:
– Có thể ngồi nói chuyện chút không?
Cửu Y bâng khuâng, cảm thấy Nam Chánh Hiên không có ý xấu lại áy náy vì lần trước đánh oan hắn, Thiên Thực Đường dù sao cũng là “địa bàn” của nàng, cũng cảm thấy an toàn nên Cửu Y gật gật đầu đồng ý.
…
– Gần cả tháng nay không thấy nàng xuất hiện, ta cứ ngỡ nàng sợ bị ta bắt được mà trốn biệt tích luôn rồi.
Nam Chánh Hiên nói đùa, Cửu Y lại không cười nổi, nhìn biểu cảm của nàng Nam Chánh Hiên liền biết hắn nói trúng rồi, không khỏi tự thấy oan cho mình.
– Trong mắt nàng ta là kẻ hẹp hòi vậy sao?
Cửu Y vẫn không trả lời, tiếng tốt của Nam Chánh Hiên đương nhiên Cửu Y biết, nhưng không vì thế mà nàng có thể tin hắn được, dù sao đi nữa hắn cũng là hoàng tử, xem như là kẻ địch của Nam Chánh Can.
Nam Chánh Hiên kiên nhẫn trấn an:
– Ta sẽ không làm hại nàng.
– Nàng xuất cung từ bao giờ? Vẫn đang sống ổn chứ? Nếu có gì khó khăn có thể nói với ta, ta nhất định sẽ giúp nàng.
Cửu Y vẫn trầm mặc, nàng thật chẳng hiểu tên hoàng tử trước mặt mình vì sao lại dai dẳng với nàng như vậy, hắn có mục đích gì? Thông qua nàng mà điều tra Nam Chánh Can ư? Cửu Y suy nghĩ lý do vẫn không xong, dù sao đi nữa nàng vẫn không tin Nam Chánh Hiên đơn thuần mà đến.
– Tại sao…. tại sao ngài lại quan tâm tới ta như vậy? Nếu không tính lần trước thì đây mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thôi mà?
Nụ cười trên môi Nam Chánh Hiên cứng lại, chua chát vì nàng không hề nhớ tới lần giáp mặt dưới mưa kia. Cả lúc đó và bây giờ, nàng chỉ chú ý đến mỗi mình Nam Chánh Can kia.
– Có thể vì được nói chuyện với nàng rất vui đi!
Nam Chánh Hiên viện ra một cái cớ cho nàng và cho cả mình. Tự thuyết phục bản thân hắn chú ý tới nàng đơn giản vì nàng đơn giản, suy nghĩ gì cũng hiện lên mặt, không nói dối, vòng vo giả tạo như những kẻ khác. Ngồi đối diện với nàng, thấy được hình phản chiếu của mình trong đáy mắt của nàng, chân thật là hắn.
Cửu Y trợn tròn mắt với Nam Chánh Hiên, dường như người của hoàng tộc ai cũng có bệnh thì phải? Rõ ràng từ nãy tới giờ chỉ có mình hắn độc thoại thôi mà.
Trông thấy biểu cảm dở khóc dở cười của Cửu Y, Nam Chánh Hiên lại bật cười ha hả.
Thấy rõ Cửu Y không có hứng thú ngồi lâu, Nam Chánh Can không định kéo dài để nàng thêm ác cảm, dù sao tương lai vẫn còn nhiều cơ hội.
– Sau này nàng cứ thản nhiên xuất hiện đi, không bất cứ ai dám tìm nàng gây phiền phức vì ta đâu.
Cửu Y vẫn không dám tin. Nam Chánh Hiên kiên quyết nói:
– Ta bảo đảm với nàng như vậy!
Thấy thái độ của hắn cũng không như giả đò, dù sao đi nữa đánh hắn là lỗi của mình, Cửu Y cũng không dây dưa mà nói:
– Lần trước xin lỗi ngài, là do ta vô ý.
– Một lời xin lỗi đơn thuần không tỏ rõ thành ý đâu.
– Vậy ngài muốn gì?
– Làm bạn với ta! Sau này thấy ta không được trốn tránh như bây giờ. Thỉnh thoảng thì cùng uống một tách trà, ăn một bữa cơm…
Nếu đoạn thoại này đặt trong bối cảnh hiện đại của kiếp trước thì Cửu Y thấy bình thường, nhưng trong tình huống hiện tại thì nàng cảm giác nó lạ lùng sao đó.
– Thất hoàng tử, ngài…
Không cho Cửu Y có cơ hội từ chối, Nam Chánh Hiên đã nói:
– Ta gọi là Nam Chánh Hiên, nàng là bằng hữu của ta, có thể gọi ta là Chánh Hiên là được rồi.
Cửu Y ngậm miệng, tên húy của hoàng tộc không phải muốn gọi thì đơn giản gọi như vậy, để tiểu nhân nghe được không phải nàng sẽ bay đầu sao. Nàng không dự tính tai bay vạ gió như vậy.
– Vậy còn nàng? Nàng tên là gì?
– Ta gọi là Cửu Y.
– Cửu Y, Cửu Y… Y Y, không phải dễ nói hơn sao.
Y Y?
Cửu Y liền nổi một tầng da gà, nàng liền đanh mặt nói:
– Thất hoàng tử, ta gọi là Cửu Y.
Nhưng mặc cho Cửu Y có phản đối, Nam Chánh Hiên vẫn không chịu sửa miệng, thấy nàng bộc lộ nhiều sắc mặt đa dạng như vậy, hắn càng vui vẻ, trước nay nào có ai thành thật đối xử với hắn như vậy đâu, không phải bộ mặt tươi cười thì cũng là bộ dạng cứng ngắt sợ đắc tội hắn. Sống giữa những người như vậy thời gian dài, hắn gần như cảm thấy cơ mặt của mình cũng bị định hình luôn rồi.
Nam Chánh Hiên nhẹ cười, bảo:
– Y Y, lần sau tiếp tục trò chuyện nhé!
Gần đây danh tiếng thất hoàng tử Nam Chánh Hiên càng lúc càng trội, người muốn nịnh bợ thêm nhiều, trong số đó cũng không hiếm những kẻ vô công rỗi nghề, việc chính đáng để làm không có bao nhiêu, muốn nịnh nọt chỉ có thể đi đường sau, tìm một số trò vui gì đó dâng lên để lấy lòng Nam Chánh Hiên. Nếu tình cờ mà bắt được kẻ phạm thượng dám ra tay đánh Nam Chánh Hiên ngày trước không phải thuận lợi lập được một công sao. Nên ít nhiều gì vẫn có kẻ chú ý tìm tung tích của một thiếu niên mặt trắng kia mà đâu ngờ “hắn ta” đã hóa thành nữ nhân.
Quả nhiên, Cửu Y chẳng bị ai nghi ngờ. Sau khi đã chắc chắc không ai nhận ra mình, Cửu Y cứ thế nghênh ngang đi lại giữa phố. Hơn nửa tháng ở lì trong nhà, nàng sắp mốc meo tới nơi rồi, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy vui vẻ, hào hứng. Lại không ngờ khi quay mặt lại, nàng lại giáp mặt với người mà nàng không muốn gặp nhất: Nam Chánh Hiên.
Nam Chánh Hiên lại như không thấy vẻ mặt hoảng hốt của Cửu Y, nở một nụ cười rạng ngời với nàng.
– Nàng rốt cuộc chịu xuất hiện rồi.
Cửu Y và tì nữ liền vô thức lùi về sau, nới khoảng cách với Nam Chánh Hiên, Nam Chánh Hiên liền trấn an:
– Không cần sợ hãi, ta không làm hại nàng đâu.
Cửu Y vẫn không buông cảnh giác. Nam Chánh Hiên liền chỉ tay về phía Thiên Thực Đường ở không xa, nói:
– Có thể ngồi nói chuyện chút không?
Cửu Y bâng khuâng, cảm thấy Nam Chánh Hiên không có ý xấu lại áy náy vì lần trước đánh oan hắn, Thiên Thực Đường dù sao cũng là “địa bàn” của nàng, cũng cảm thấy an toàn nên Cửu Y gật gật đầu đồng ý.
…
– Gần cả tháng nay không thấy nàng xuất hiện, ta cứ ngỡ nàng sợ bị ta bắt được mà trốn biệt tích luôn rồi.
Nam Chánh Hiên nói đùa, Cửu Y lại không cười nổi, nhìn biểu cảm của nàng Nam Chánh Hiên liền biết hắn nói trúng rồi, không khỏi tự thấy oan cho mình.
– Trong mắt nàng ta là kẻ hẹp hòi vậy sao?
Cửu Y vẫn không trả lời, tiếng tốt của Nam Chánh Hiên đương nhiên Cửu Y biết, nhưng không vì thế mà nàng có thể tin hắn được, dù sao đi nữa hắn cũng là hoàng tử, xem như là kẻ địch của Nam Chánh Can.
Nam Chánh Hiên kiên nhẫn trấn an:
– Ta sẽ không làm hại nàng.
– Nàng xuất cung từ bao giờ? Vẫn đang sống ổn chứ? Nếu có gì khó khăn có thể nói với ta, ta nhất định sẽ giúp nàng.
Cửu Y vẫn trầm mặc, nàng thật chẳng hiểu tên hoàng tử trước mặt mình vì sao lại dai dẳng với nàng như vậy, hắn có mục đích gì? Thông qua nàng mà điều tra Nam Chánh Can ư? Cửu Y suy nghĩ lý do vẫn không xong, dù sao đi nữa nàng vẫn không tin Nam Chánh Hiên đơn thuần mà đến.
– Tại sao…. tại sao ngài lại quan tâm tới ta như vậy? Nếu không tính lần trước thì đây mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thôi mà?
Nụ cười trên môi Nam Chánh Hiên cứng lại, chua chát vì nàng không hề nhớ tới lần giáp mặt dưới mưa kia. Cả lúc đó và bây giờ, nàng chỉ chú ý đến mỗi mình Nam Chánh Can kia.
– Có thể vì được nói chuyện với nàng rất vui đi!
Nam Chánh Hiên viện ra một cái cớ cho nàng và cho cả mình. Tự thuyết phục bản thân hắn chú ý tới nàng đơn giản vì nàng đơn giản, suy nghĩ gì cũng hiện lên mặt, không nói dối, vòng vo giả tạo như những kẻ khác. Ngồi đối diện với nàng, thấy được hình phản chiếu của mình trong đáy mắt của nàng, chân thật là hắn.
Cửu Y trợn tròn mắt với Nam Chánh Hiên, dường như người của hoàng tộc ai cũng có bệnh thì phải? Rõ ràng từ nãy tới giờ chỉ có mình hắn độc thoại thôi mà.
Trông thấy biểu cảm dở khóc dở cười của Cửu Y, Nam Chánh Hiên lại bật cười ha hả.
Thấy rõ Cửu Y không có hứng thú ngồi lâu, Nam Chánh Can không định kéo dài để nàng thêm ác cảm, dù sao tương lai vẫn còn nhiều cơ hội.
– Sau này nàng cứ thản nhiên xuất hiện đi, không bất cứ ai dám tìm nàng gây phiền phức vì ta đâu.
Cửu Y vẫn không dám tin. Nam Chánh Hiên kiên quyết nói:
– Ta bảo đảm với nàng như vậy!
Thấy thái độ của hắn cũng không như giả đò, dù sao đi nữa đánh hắn là lỗi của mình, Cửu Y cũng không dây dưa mà nói:
– Lần trước xin lỗi ngài, là do ta vô ý.
– Một lời xin lỗi đơn thuần không tỏ rõ thành ý đâu.
– Vậy ngài muốn gì?
– Làm bạn với ta! Sau này thấy ta không được trốn tránh như bây giờ. Thỉnh thoảng thì cùng uống một tách trà, ăn một bữa cơm…
Nếu đoạn thoại này đặt trong bối cảnh hiện đại của kiếp trước thì Cửu Y thấy bình thường, nhưng trong tình huống hiện tại thì nàng cảm giác nó lạ lùng sao đó.
– Thất hoàng tử, ngài…
Không cho Cửu Y có cơ hội từ chối, Nam Chánh Hiên đã nói:
– Ta gọi là Nam Chánh Hiên, nàng là bằng hữu của ta, có thể gọi ta là Chánh Hiên là được rồi.
Cửu Y ngậm miệng, tên húy của hoàng tộc không phải muốn gọi thì đơn giản gọi như vậy, để tiểu nhân nghe được không phải nàng sẽ bay đầu sao. Nàng không dự tính tai bay vạ gió như vậy.
– Vậy còn nàng? Nàng tên là gì?
– Ta gọi là Cửu Y.
– Cửu Y, Cửu Y… Y Y, không phải dễ nói hơn sao.
Y Y?
Cửu Y liền nổi một tầng da gà, nàng liền đanh mặt nói:
– Thất hoàng tử, ta gọi là Cửu Y.
Nhưng mặc cho Cửu Y có phản đối, Nam Chánh Hiên vẫn không chịu sửa miệng, thấy nàng bộc lộ nhiều sắc mặt đa dạng như vậy, hắn càng vui vẻ, trước nay nào có ai thành thật đối xử với hắn như vậy đâu, không phải bộ mặt tươi cười thì cũng là bộ dạng cứng ngắt sợ đắc tội hắn. Sống giữa những người như vậy thời gian dài, hắn gần như cảm thấy cơ mặt của mình cũng bị định hình luôn rồi.
Nam Chánh Hiên nhẹ cười, bảo:
– Y Y, lần sau tiếp tục trò chuyện nhé!
Tác giả :
Hắc Đê U