Cửu Ngũ
Chương 55
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão hoàng đế nghi ngờ nữ nhân trong lòng Nam Chánh Can chính là cung nữ đã sống bên hắn mười năm qua. Cho là thật đi, để nàng ta trở thành thiếp thất hay ân sủng hơn thì một vị trí trắc phi nào đó, lão hoàng đế sẽ không thèm để ý. Nhưng nếu như, Nam Chánh Can thật muốn nàng làm chính phi? Lại còn vì nàng ta mà cãi lại lời của lão?
Nếu thật vậy, thì nữ nhân kia không thể giữ lại được.
Lão hoàng đế mềm mỏng nói:
– Bao năm qua đã khiến ngươi chịu tội, bây giờ, ta muốn bù đắp lại cho ngươi. Hãy nói ra mong ước của ngươi đi, ta sẽ thực hiện nó cho ngươi!
Nam Chánh Can phì cười trong bụng, lão hoàng đế vẫn không nghĩ hắn thật sự muốn nhắm vào ngai vị kia, có lẽ lão nghĩ hắn không dám có gan đó đi. Cũng vậy, hắn cũng không tin lão hoàng đế đang nói thật. Phụ tử hai người như mèo vờn chuột, chỉ chờ xem ai là sẽ là kẻ kiệt sức trước.
– Phụ hoàng không cần để tâm, nếu nhi thần thật muốn thứ gì, nhi thần sẽ tự mình đoạt lấy!
Từ rất lâu, hắn đã không còn mong chờ sự thương hại, bố thí của người khác. Chỉ có tự bản thân hắn đạt được, hắn mới cảm nhận được đó là của của mình.
Mãi không ép được Nam Chánh Can khai ra tên của cung nữ kia, lão hoàng đế tức lắm, lão cũng nghĩ có khi nào lão nhầm lẫn, một kẻ tự cao tự đại, tính cách cứng rắn như Nam Chánh Can làm sao để ý đến một tiểu cung nữ thấp hèn? Thế nhưng, lão vẫn muốn chắc chắn một lần nữa.
– Thôi được rồi, ngươi đã chủ ý như vậy thì tùy ý ngươi thôi. Nhưng nghe nói hiện tại bên ngươi chỉ có một cung nữ hầu hạ?
Nghe chính miệng lão hoàng đế nhắc tới Cửu Y, Nam Chánh Can không kiềm được mà trừng mắt lên nhìn lão hoàng đế, thấy hắn phản ứng mạnh như vậy, lão hoàng đế càng đinh chắc phán đoán của lão là chính xác.
– Ngươi cũng không còn nhỏ tuổi nữa, bây giờ không muốn lập chính cũng được, nhưng không thể không có nữ nhân nào, thăng nàng ta lên làm tiểu thiếp gì đi.
Nghe lão hoàng đế nói vậy, Nam Chánh Can tức thật rồi. Hắn gầm lên:
– Nhi thần đã nói việc hôn nhân của nhi thần không cần phụ hoàng phải nhọc lòng!!! Ngài trăm lo ngàn việc, việc cỏn con này không khiến ngài phải chú ý.
– Ngươi vì một nữ nhân mà cãi lời ta? Ngươi có tin ta sẽ xử tử nàng hay không?
Nam Chánh Can liền gào lên:
– Ngài thử động tới nàng xem!!!
– Quả nhiên, chính là ả ta! Người ngươi đang che giấu là ả ta!
Đột ngột, lão hoàng đế đưa ra một câu kết luận khiến Nam Chánh Can sững sờ. Đến lúc này, hắn mới biết mình bị mắc bẫy của lão hoàng đế. Hắn đã quá hấp tấp, vội vàng mà để lộ ra sự tồn tại của Cửu Y. Cứ nghĩ Nam Chánh Can sẽ tức giận vì mắc mưu, nhưng lúc này, hắn lại lấy bình tĩnh, tỉnh táo. Hắn thừa nhận:
– Phải! Nàng chính là người trong lòng của nhi thần! Nhi thần đã thề rằng: cuộc đời này chỉ lấy một mình nàng làm thê tử, không có người thứ hai.
Bản thân hắn đang sống dưới trướng của lão hoàng đế, đến sự nghiệp hắn âm thầm gầy dựng còn chẳng thoát nổi mắt của lão, huống chi là một con người sờ sờ. Lúc này, hắn có che giấu nữa cũng chỉ vô dụng, cứ úp úp mở mở khiến lão sinh thêm lòng hoài nghi, chi bằng hắn xác nhận thân phận của Cửu Y và tầm quan trọng của nàng, khiến lão từ bỏ ý đồ.
Lão hoàng đế liền gầm lên:
– Ả ta chỉ là một cung nữ thấp hèn, lấy tư cách gì để làm nhi tức hoàng gia?
Nam Chánh Can lại bảo:
– Thê tử của nhi thần, nàng có xứng đáng hay không chỉ cần nhi thần biết là đủ rồi. Ngài cũng chẳng phải đang chọn mẫu nghi thiên hạ, đối với một kẻ tương lai được xác định là vương gia nhàn tản như ta, lấy một thê tử không có thế lực ủng hộ, không phải sẽ khiến ngài càng an tâm hơn?
Đó đúng là ý của lão hoàng đế, nhưng nghe chính miệng Nam Chánh Can vạch trần, lão hoàng đế lại tức giận. Lão muốn hạn chế thế lực ngày sau của Nam Chánh Can thật, nhưng không thể vì thế mà lão chấp nhận một cung nữ ti tiện làm con dâu, lão còn cần thể diện.
– Phản! Phản rồi!!! Ngươi đã như vậy, ta sẽ giết ả ta xem người thế nào!!!
Lão không tin một nam nhân, lại còn nhiều tham vọng như Nam Chánh Can sẽ buông bỏ tất cả vì một nữ nhân. Hắn còn nhỏ tuổi, còn bốc đồng, mới lần đầu nếm thử hương vị tình yêu nên mới nghĩ thứ tình yêu này là duy nhất, không thay đổi, nhưng theo thời gian trôi qua, hưởng được nhiều vinh hoa phú quý, nữ nhân muôn dạng trên thế gian, hắn mới biết hôm nay mình đã khờ dại thế nào. Dù cho lão ngày này cho cho hắn toại nguyện, rồi cũng có ngày hắn hối hận khi nhận ra nữ nhân kia vô dụng, chẳng đem lại lợi ích gì cho hắn, ngày đó chắc chắn sẽ tới. Chỉ là, lão tuyệt không thể buông bỏ mặt mũi của mình mà để mặc Nam Chánh Can lấy một nữ nhân ti tiện làm mất hết thể thể diện của hoàng tộc.
Lão không cho phép!
Nam Chánh Can không chùn bước, hắn nói:
– Nhi thần sẽ làm tất cả để bảo vệ nàng, có thể ngài không tin nhưng những gì nhi thần đạt được ngày hôm nay đều là nhờ ở nàng và cũng có thể vì nàng làm mọi thứ vì nàng là người thân duy nhất của nhi thần.
– Ngươi…
– Đừng động vào nàng! Ngài cũng biết nếu bị dồn vào đường cùng, nhi thần có thể làm chuyện gì mà.
Hắn chẳng tiếc rẻ mà điên cuồng một lần đâu. Với những gì hắn đang nắm trong tay, nếu hắn thật sự bộc phát, ai biết được sẽ gây hại cho Nam Quốc tới mức nào. Lần nữa, lão hoàng đế càng nhận định: quả nhiên kẻ tài năng không nằm trong sự điều khiển của mình chính là mối họa tiềm ẩn, đúng là nuôi ong tay áo mà.
Lão hoàng đế nghi ngờ nữ nhân trong lòng Nam Chánh Can chính là cung nữ đã sống bên hắn mười năm qua. Cho là thật đi, để nàng ta trở thành thiếp thất hay ân sủng hơn thì một vị trí trắc phi nào đó, lão hoàng đế sẽ không thèm để ý. Nhưng nếu như, Nam Chánh Can thật muốn nàng làm chính phi? Lại còn vì nàng ta mà cãi lại lời của lão?
Nếu thật vậy, thì nữ nhân kia không thể giữ lại được.
Lão hoàng đế mềm mỏng nói:
– Bao năm qua đã khiến ngươi chịu tội, bây giờ, ta muốn bù đắp lại cho ngươi. Hãy nói ra mong ước của ngươi đi, ta sẽ thực hiện nó cho ngươi!
Nam Chánh Can phì cười trong bụng, lão hoàng đế vẫn không nghĩ hắn thật sự muốn nhắm vào ngai vị kia, có lẽ lão nghĩ hắn không dám có gan đó đi. Cũng vậy, hắn cũng không tin lão hoàng đế đang nói thật. Phụ tử hai người như mèo vờn chuột, chỉ chờ xem ai là sẽ là kẻ kiệt sức trước.
– Phụ hoàng không cần để tâm, nếu nhi thần thật muốn thứ gì, nhi thần sẽ tự mình đoạt lấy!
Từ rất lâu, hắn đã không còn mong chờ sự thương hại, bố thí của người khác. Chỉ có tự bản thân hắn đạt được, hắn mới cảm nhận được đó là của của mình.
Mãi không ép được Nam Chánh Can khai ra tên của cung nữ kia, lão hoàng đế tức lắm, lão cũng nghĩ có khi nào lão nhầm lẫn, một kẻ tự cao tự đại, tính cách cứng rắn như Nam Chánh Can làm sao để ý đến một tiểu cung nữ thấp hèn? Thế nhưng, lão vẫn muốn chắc chắn một lần nữa.
– Thôi được rồi, ngươi đã chủ ý như vậy thì tùy ý ngươi thôi. Nhưng nghe nói hiện tại bên ngươi chỉ có một cung nữ hầu hạ?
Nghe chính miệng lão hoàng đế nhắc tới Cửu Y, Nam Chánh Can không kiềm được mà trừng mắt lên nhìn lão hoàng đế, thấy hắn phản ứng mạnh như vậy, lão hoàng đế càng đinh chắc phán đoán của lão là chính xác.
– Ngươi cũng không còn nhỏ tuổi nữa, bây giờ không muốn lập chính cũng được, nhưng không thể không có nữ nhân nào, thăng nàng ta lên làm tiểu thiếp gì đi.
Nghe lão hoàng đế nói vậy, Nam Chánh Can tức thật rồi. Hắn gầm lên:
– Nhi thần đã nói việc hôn nhân của nhi thần không cần phụ hoàng phải nhọc lòng!!! Ngài trăm lo ngàn việc, việc cỏn con này không khiến ngài phải chú ý.
– Ngươi vì một nữ nhân mà cãi lời ta? Ngươi có tin ta sẽ xử tử nàng hay không?
Nam Chánh Can liền gào lên:
– Ngài thử động tới nàng xem!!!
– Quả nhiên, chính là ả ta! Người ngươi đang che giấu là ả ta!
Đột ngột, lão hoàng đế đưa ra một câu kết luận khiến Nam Chánh Can sững sờ. Đến lúc này, hắn mới biết mình bị mắc bẫy của lão hoàng đế. Hắn đã quá hấp tấp, vội vàng mà để lộ ra sự tồn tại của Cửu Y. Cứ nghĩ Nam Chánh Can sẽ tức giận vì mắc mưu, nhưng lúc này, hắn lại lấy bình tĩnh, tỉnh táo. Hắn thừa nhận:
– Phải! Nàng chính là người trong lòng của nhi thần! Nhi thần đã thề rằng: cuộc đời này chỉ lấy một mình nàng làm thê tử, không có người thứ hai.
Bản thân hắn đang sống dưới trướng của lão hoàng đế, đến sự nghiệp hắn âm thầm gầy dựng còn chẳng thoát nổi mắt của lão, huống chi là một con người sờ sờ. Lúc này, hắn có che giấu nữa cũng chỉ vô dụng, cứ úp úp mở mở khiến lão sinh thêm lòng hoài nghi, chi bằng hắn xác nhận thân phận của Cửu Y và tầm quan trọng của nàng, khiến lão từ bỏ ý đồ.
Lão hoàng đế liền gầm lên:
– Ả ta chỉ là một cung nữ thấp hèn, lấy tư cách gì để làm nhi tức hoàng gia?
Nam Chánh Can lại bảo:
– Thê tử của nhi thần, nàng có xứng đáng hay không chỉ cần nhi thần biết là đủ rồi. Ngài cũng chẳng phải đang chọn mẫu nghi thiên hạ, đối với một kẻ tương lai được xác định là vương gia nhàn tản như ta, lấy một thê tử không có thế lực ủng hộ, không phải sẽ khiến ngài càng an tâm hơn?
Đó đúng là ý của lão hoàng đế, nhưng nghe chính miệng Nam Chánh Can vạch trần, lão hoàng đế lại tức giận. Lão muốn hạn chế thế lực ngày sau của Nam Chánh Can thật, nhưng không thể vì thế mà lão chấp nhận một cung nữ ti tiện làm con dâu, lão còn cần thể diện.
– Phản! Phản rồi!!! Ngươi đã như vậy, ta sẽ giết ả ta xem người thế nào!!!
Lão không tin một nam nhân, lại còn nhiều tham vọng như Nam Chánh Can sẽ buông bỏ tất cả vì một nữ nhân. Hắn còn nhỏ tuổi, còn bốc đồng, mới lần đầu nếm thử hương vị tình yêu nên mới nghĩ thứ tình yêu này là duy nhất, không thay đổi, nhưng theo thời gian trôi qua, hưởng được nhiều vinh hoa phú quý, nữ nhân muôn dạng trên thế gian, hắn mới biết hôm nay mình đã khờ dại thế nào. Dù cho lão ngày này cho cho hắn toại nguyện, rồi cũng có ngày hắn hối hận khi nhận ra nữ nhân kia vô dụng, chẳng đem lại lợi ích gì cho hắn, ngày đó chắc chắn sẽ tới. Chỉ là, lão tuyệt không thể buông bỏ mặt mũi của mình mà để mặc Nam Chánh Can lấy một nữ nhân ti tiện làm mất hết thể thể diện của hoàng tộc.
Lão không cho phép!
Nam Chánh Can không chùn bước, hắn nói:
– Nhi thần sẽ làm tất cả để bảo vệ nàng, có thể ngài không tin nhưng những gì nhi thần đạt được ngày hôm nay đều là nhờ ở nàng và cũng có thể vì nàng làm mọi thứ vì nàng là người thân duy nhất của nhi thần.
– Ngươi…
– Đừng động vào nàng! Ngài cũng biết nếu bị dồn vào đường cùng, nhi thần có thể làm chuyện gì mà.
Hắn chẳng tiếc rẻ mà điên cuồng một lần đâu. Với những gì hắn đang nắm trong tay, nếu hắn thật sự bộc phát, ai biết được sẽ gây hại cho Nam Quốc tới mức nào. Lần nữa, lão hoàng đế càng nhận định: quả nhiên kẻ tài năng không nằm trong sự điều khiển của mình chính là mối họa tiềm ẩn, đúng là nuôi ong tay áo mà.
Tác giả :
Hắc Đê U