Cửu Môn Ký Sự
Chương 18
Như trước kia thì một mình hạ đấu cũng cảm thấy rất bình thường, nhưng vừa rồi vừa trải qua cảnh cô đơn một mình, hiện tại có thể tụ hợp với mọi người, Ngô Lão Cẩu không ngăn được trong lòng vui vẻ.
Lúc nhìn thấy bọn A Sinh, Ngô Lão Cẩu cảm thấy trong mắt mình bừng sáng, cả khu rừng rậm vậy mà lại có một khoảng đất trống, sương mù dày đặc giống như kết giới ngăn cách với thế giới bên ngoài. Giữa bãi đất trống kia, có một ngôi miếu nhỏ. Hiện tại, mọi người đều đang đứng ngồi trước bậc thang vào miếu.
Đợi Ngô Lão Cẩu hoàn toàn ra khỏi rừng rậm, A Sinh cũng đã chạy đến trước mặt y, trên gương mặt tươi cười có chút lo lắng, suýt chút nữa vì vui quá mà ôm chầm lấy Ngô Lão Cẩu, chỉ ngại địa vị mà không dám làm càn.
Ngoài A Sinh, Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục cũng đã có mặt, A Tứ xa xa tựa hồ đang cúi đầu xem bản đồ, Lão Lục thì ngồi một ôm đao nhắm mắt dưỡng thần. Một tiếng “Ngũ gia” của A Sinh khiến bọn họ ngước đầu một chút, sau khi nhìn thấy Ngô Lão Cẩu xuất hiện lại khôi phục như cũ. Nhưng làm cho Ngô Lão Cẩu giật mình chính là, Chung Thanh cũng đến rồi, lúc nhìn đến hắn thì hắn cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhưng mà, vẫn không thấy Trương Khải Sơn.
A Sinh nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Ngô Lão Cẩu, vừa đi bên cạnh y vừa nói: “Nửa đường thì Phật Gia đã ngồi chiếc xe khác chia tay mọi người rồi. Tứ gia, Lục gia cùng tiểu nhân đến đây trước, cánh rừng này quá nhiều sương mù, may mà Phật Gia đã đưa bản vẽ và la bàn chỉ dẫn trước, cho nên không bị lạc đường. Mọi người nghĩ ngài và Chung Thanh sẽ cùng nhau đến, bởi vì Chung Thanh cũng đang giữ một cái bản đồ. Nhưng không ngờ hắn tới rồi mà không thấy ngài đâu, tiểu nhân mới hỏi hắn là sao ngài không tới, hắn nói là lúc ở cùng ngài, không biết vì sao tự nhiên ngài lại biến mất, vì chuyện này mà suýt nữa tiểu nhân đã động thủ với tên đó rồi. Bất quá, coi như tên tiểu tử kia có lương tâm, thề thốt bảo nếu ngài không xuất hiện, hắn sẽ mang bản đồ đi tìm ngài.”
Chính là, tại sao những người khác nhờ có bản đồ mà không lạc đường, còn mình và Chung Thanh ở cùng nhau lại lâm vào ảo giác? Bóng người mơ hồ dẫn mình ra khỏi rừng là ai?
Ngô Lão Cẩu yên lặng nghe A Sinh nói, tay ôm Tam Thốn Đinh, không bao lâu đã đến trước miếu.
Có lẽ vì quá lâu năm, cái miếu đã tàn tạ kinh khủng. Nhưng bức hoành phi trước miếu cũng dùng chữ mạ vàng viết bốn chữ to “Thuỵ ứng kỳ lân”. Chỉ là vì lâu năm không được tu sửa, chử vàng bên ngoài có chút bong ra, hiện ra cảnh tượng loang lỗ, nhưng nét chữ rất có khí thế, thật sự rất có phong cách hoàng gia. Cửa miếu bị sơn một màu đen, hơi hé ra một chút, nhưng bên trong tối như mực, cũng không biết là thờ cúng thần phật phương nào.
“Ngũ gia, mượn Tam Thốn Đinh một chút.” Ngô Lão Cẩu đang chăm chú quan sát, không ngờ Trần Bì A Tứ bỗng nhiên khép bản vẽ trong tay lại, nhướng y nhếch miệng cười.
Miệng Ngô Lão Cẩu co rút, các người nói đang đợi ta, ta thấy là đang chờ Tam Thốn Đinh thì có.
Nhưng y biết tình tình của Trần Bì A Tứ, lập tức nở nụ cười: “Tứ gia định làm sao?”
“Cửa vào địa cung chắc chắn ở trong miếu.” Trần Bì A Tứ nghe vậy chỉ chỉ cửa miếu phía sau nói: “Tôi đã xem qua, không nhìn thấy cửa đâu, cho nên muốn để Tam Thốn Đinh ngửi thử xem.”
Lúc này, Tam Thốn Đinh trong lòng ngực bỗng nhiên hướng về bóng đêm trong miếu ‘gâu’ một tiếng.
“Ngũ gia, Tam Thốn Đinh cũng sủa rồi, chúng ta vào xem được không.” A Sinh dù sao cũng là tâm tính của thiếu niên, lại là lần đầu tiên thấy Tam Thốn Đinh trổ tài do thám, vừa nghe sủa một tiếng, đã không kiềm chế được muốn đi xem.
Hắc Bối Lão Lục cũng mở mắt, cầm đao đứng dậy: “Đi!”
Trần Bì A Tứ thấy Hắc Bối Lão Lục cử động, nhanh chóng xếp bản đồ nhát vào trong áo, hướng Ngô Lão Cẩu nói: “Ngũ gia, nhìn ngài.” Lời còn chưa nói dứt, chân đã dẫn đầu bước vào miếu.
Hắc Bối Lão Lục liếc nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, sau đó cũng đi theo Trần Bì A Tứ vào miếu.
A Sinh quay lại nhìn Ngô Lão Cẩu vẫn không nhúc nhích, lại nhìn nhìn cửa miếu, vẻ mặt đầy rối rắm. Nhưng sau khi Chung Thanh cũng im lặng đi qua Ngô Lão Cẩu bước vào miếu, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nói với Ngô Lão Cẩu: “Ngũ gia, tiểu nhân vào tìm hiểu trước một chút, ngài đợi lát nữa rồi vào!”
Ngô Lão Cẩu nhìn bóng A Sinh chớp mắt vào miếu, thở dài một hơi.
Kỳ thật, không phải Ngô Lão cẩu không muốn đi vào, chỉ là y cảm thấy cái miếu trống đột nhiên xuất hiện trên bãi đất trống có chút quỷ dị. Ngoài ra, Trường Lăng này làm thành Hoàng Lăng, nếu cửa vào ở trong miếu này, khẳng định sẽ có không ít cơ quan. Y vốn định chờ Trương Khải Sơn đến đây tham khảo chút ý kiến, bởi vì người có bản vẽ, khẳng định cũng có cách để đối phó. Đương nhiên, trong lòng ngô Lão Cẩu chắc chắn sẽ không thừa nhận mình không muốn để lại Trương Khải Sơn một mình.
Đợi lâu như vậy nên lòng kiên nhẫn của mọi người đều đã không còn, huống chi vừa rồi tiếng sủa của Tam Thốn Đinh cũng chứng minh trong miếu chắc chắn có gì đó, thổ phu tử mà gặp quan tài thì máu tham bùng nổ không ai ngăn được. Nhưng trơ mắt nhìn mọi người xung quanh đều đi vào, Trương Khải Sơn không có ở đây, một mình đứng chờ ngoài cửa cũng không tốt.
Nhìn vào rừng rậm xa xa một cái, Ngô Lão Cẩu quyết định đi vào.
Lúc này lại có một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên.
“Từ từ!”
Lúc nhìn thấy bọn A Sinh, Ngô Lão Cẩu cảm thấy trong mắt mình bừng sáng, cả khu rừng rậm vậy mà lại có một khoảng đất trống, sương mù dày đặc giống như kết giới ngăn cách với thế giới bên ngoài. Giữa bãi đất trống kia, có một ngôi miếu nhỏ. Hiện tại, mọi người đều đang đứng ngồi trước bậc thang vào miếu.
Đợi Ngô Lão Cẩu hoàn toàn ra khỏi rừng rậm, A Sinh cũng đã chạy đến trước mặt y, trên gương mặt tươi cười có chút lo lắng, suýt chút nữa vì vui quá mà ôm chầm lấy Ngô Lão Cẩu, chỉ ngại địa vị mà không dám làm càn.
Ngoài A Sinh, Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục cũng đã có mặt, A Tứ xa xa tựa hồ đang cúi đầu xem bản đồ, Lão Lục thì ngồi một ôm đao nhắm mắt dưỡng thần. Một tiếng “Ngũ gia” của A Sinh khiến bọn họ ngước đầu một chút, sau khi nhìn thấy Ngô Lão Cẩu xuất hiện lại khôi phục như cũ. Nhưng làm cho Ngô Lão Cẩu giật mình chính là, Chung Thanh cũng đến rồi, lúc nhìn đến hắn thì hắn cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhưng mà, vẫn không thấy Trương Khải Sơn.
A Sinh nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Ngô Lão Cẩu, vừa đi bên cạnh y vừa nói: “Nửa đường thì Phật Gia đã ngồi chiếc xe khác chia tay mọi người rồi. Tứ gia, Lục gia cùng tiểu nhân đến đây trước, cánh rừng này quá nhiều sương mù, may mà Phật Gia đã đưa bản vẽ và la bàn chỉ dẫn trước, cho nên không bị lạc đường. Mọi người nghĩ ngài và Chung Thanh sẽ cùng nhau đến, bởi vì Chung Thanh cũng đang giữ một cái bản đồ. Nhưng không ngờ hắn tới rồi mà không thấy ngài đâu, tiểu nhân mới hỏi hắn là sao ngài không tới, hắn nói là lúc ở cùng ngài, không biết vì sao tự nhiên ngài lại biến mất, vì chuyện này mà suýt nữa tiểu nhân đã động thủ với tên đó rồi. Bất quá, coi như tên tiểu tử kia có lương tâm, thề thốt bảo nếu ngài không xuất hiện, hắn sẽ mang bản đồ đi tìm ngài.”
Chính là, tại sao những người khác nhờ có bản đồ mà không lạc đường, còn mình và Chung Thanh ở cùng nhau lại lâm vào ảo giác? Bóng người mơ hồ dẫn mình ra khỏi rừng là ai?
Ngô Lão Cẩu yên lặng nghe A Sinh nói, tay ôm Tam Thốn Đinh, không bao lâu đã đến trước miếu.
Có lẽ vì quá lâu năm, cái miếu đã tàn tạ kinh khủng. Nhưng bức hoành phi trước miếu cũng dùng chữ mạ vàng viết bốn chữ to “Thuỵ ứng kỳ lân”. Chỉ là vì lâu năm không được tu sửa, chử vàng bên ngoài có chút bong ra, hiện ra cảnh tượng loang lỗ, nhưng nét chữ rất có khí thế, thật sự rất có phong cách hoàng gia. Cửa miếu bị sơn một màu đen, hơi hé ra một chút, nhưng bên trong tối như mực, cũng không biết là thờ cúng thần phật phương nào.
“Ngũ gia, mượn Tam Thốn Đinh một chút.” Ngô Lão Cẩu đang chăm chú quan sát, không ngờ Trần Bì A Tứ bỗng nhiên khép bản vẽ trong tay lại, nhướng y nhếch miệng cười.
Miệng Ngô Lão Cẩu co rút, các người nói đang đợi ta, ta thấy là đang chờ Tam Thốn Đinh thì có.
Nhưng y biết tình tình của Trần Bì A Tứ, lập tức nở nụ cười: “Tứ gia định làm sao?”
“Cửa vào địa cung chắc chắn ở trong miếu.” Trần Bì A Tứ nghe vậy chỉ chỉ cửa miếu phía sau nói: “Tôi đã xem qua, không nhìn thấy cửa đâu, cho nên muốn để Tam Thốn Đinh ngửi thử xem.”
Lúc này, Tam Thốn Đinh trong lòng ngực bỗng nhiên hướng về bóng đêm trong miếu ‘gâu’ một tiếng.
“Ngũ gia, Tam Thốn Đinh cũng sủa rồi, chúng ta vào xem được không.” A Sinh dù sao cũng là tâm tính của thiếu niên, lại là lần đầu tiên thấy Tam Thốn Đinh trổ tài do thám, vừa nghe sủa một tiếng, đã không kiềm chế được muốn đi xem.
Hắc Bối Lão Lục cũng mở mắt, cầm đao đứng dậy: “Đi!”
Trần Bì A Tứ thấy Hắc Bối Lão Lục cử động, nhanh chóng xếp bản đồ nhát vào trong áo, hướng Ngô Lão Cẩu nói: “Ngũ gia, nhìn ngài.” Lời còn chưa nói dứt, chân đã dẫn đầu bước vào miếu.
Hắc Bối Lão Lục liếc nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, sau đó cũng đi theo Trần Bì A Tứ vào miếu.
A Sinh quay lại nhìn Ngô Lão Cẩu vẫn không nhúc nhích, lại nhìn nhìn cửa miếu, vẻ mặt đầy rối rắm. Nhưng sau khi Chung Thanh cũng im lặng đi qua Ngô Lão Cẩu bước vào miếu, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nói với Ngô Lão Cẩu: “Ngũ gia, tiểu nhân vào tìm hiểu trước một chút, ngài đợi lát nữa rồi vào!”
Ngô Lão Cẩu nhìn bóng A Sinh chớp mắt vào miếu, thở dài một hơi.
Kỳ thật, không phải Ngô Lão cẩu không muốn đi vào, chỉ là y cảm thấy cái miếu trống đột nhiên xuất hiện trên bãi đất trống có chút quỷ dị. Ngoài ra, Trường Lăng này làm thành Hoàng Lăng, nếu cửa vào ở trong miếu này, khẳng định sẽ có không ít cơ quan. Y vốn định chờ Trương Khải Sơn đến đây tham khảo chút ý kiến, bởi vì người có bản vẽ, khẳng định cũng có cách để đối phó. Đương nhiên, trong lòng ngô Lão Cẩu chắc chắn sẽ không thừa nhận mình không muốn để lại Trương Khải Sơn một mình.
Đợi lâu như vậy nên lòng kiên nhẫn của mọi người đều đã không còn, huống chi vừa rồi tiếng sủa của Tam Thốn Đinh cũng chứng minh trong miếu chắc chắn có gì đó, thổ phu tử mà gặp quan tài thì máu tham bùng nổ không ai ngăn được. Nhưng trơ mắt nhìn mọi người xung quanh đều đi vào, Trương Khải Sơn không có ở đây, một mình đứng chờ ngoài cửa cũng không tốt.
Nhìn vào rừng rậm xa xa một cái, Ngô Lão Cẩu quyết định đi vào.
Lúc này lại có một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên.
“Từ từ!”
Tác giả :
Sát Na Thất Công Tử