Cửu Môn Ký Sự
Chương 146: Pn5: Anh hùng cứu mỹ nhân (trung)
Người có thể đứng ngoài hỗn loạn, đều không phải là dạng dễ xơi.
Huống chi là một đám người cả ngày đao kiếm dính máu.
Cũng khó trách vị quân gia kia vô cùng tự tin, những người này trước tiên đã biết chủ nhân mình bị bắt, cùng lúc đó Cẩu Ngũ gia của Lão Cửu Môn lại đến đây, liền mừng rỡ ôm cây đợi thỏ, sau đó cẩn thận hầu hạ hắn, đến lúc đó lấy một đổi một cũng có chút thể diện.
Vì thế, Ngũ gia vừa đi lên, thì không đi xuống được nữa.
Sau đó một tiểu nhị đi lên chăm trà đã bị đá xuống lầu.
Màn này vừa đúng lúc đập vào mắt Trương Đại Phật Gia, người đàn ông ngày thường nói năng thận trọng đột nhiên hiện lên một tầng sát khí.
Vị tiên sinh trong quán trà nhìn thấy một người gương mặt góc cạnh lạnh lùng trước mắt, lập tức như gặp thần phật, môi run run nói đám người kia vừa đến đã vung đao tứ phía, còn nói là từ Bắc Bình tới, nhìn qua chẳng khác nào một đám lỗ mãng, làm cho bộ đồ trà quý của quán bị hư. Lúc nói xong mấy lời này, hắn bày ra biểu tình đau lòng một cái, chỉ là không dám ngẩng đầu.
Nói được một nửa đã bị chen ngang: “Trên lầu có ai?”
Vì thế đành ngẩn ngơ trả lời: “Tiểu nhân thấy Tiên Cô vừa đến đã đi, Ngũ gia ở trên lầu ba.”
Lời còn chưa dứt, người đã không thấy đâu.
Phật Gia trực tiếp đem đao lên lầu, cũng không lấy khẩu súng hắn thường dùng ra.
Lúc đánh nhau, súng ngược lại sẽ khiến kẻ địch bị doạ.
Huống hồ, lâu lắm rồi hắn không có dùng đao.
Còn chưa đến cửa tầng hai, liền nhìn thấy một tên tiểu tử cầm đao canh giữ, trước đó chính hắn là người đá tên tiểu nhị, trên mặt còn lưu lại vẻ đắc ý.
Không đề phòng bị một người mặc quân trang lạnh lùng nhìn qua, tay hắn bỗng nhiên nhẹ tênh, đao bị một cước đá bay, chuôi đao lại đánh lên cằm, đánh mạnh đến đầu cũng muốn gãy đôi.
“Hôm nay là sinh nhật của Nhị gia, không muốn thấy máu.” Trong tai vang lên giọng nói lạnh lùng.
Hai người đứng như nhau, vị Phật Gia này lại có thể tung ra khí thế bức người.
Nhưng bây giờ muốn nói cũng nói không ra, trên mặt đau nhức đến mức phải cong lưng.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, rắn độc không đè cường long.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhìn thấy vị quân trang kia đi lên cầu thang, mồ hôi lạnh đã sớm ướt hết lưng.
Lầu ba à, các người tự cầu phúc đi nha.
Tiếng đánh nhau trên lầu hai không lớn, vẫn khiến người trên lầu ba kinh sợ.
Có người trở mình, ném cái bàn về phía người đang bước đến.
Trương Đại Phật Gia đã lâu không dùng đao, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết dùng đao.
Cánh tay khẽ nâng, trên mặt bàn xuất hiện một đường thẳng. Căn cứ theo lực hút của trái đất, bàn tứ giác từ cầu thang thuận thế rơi xuống lầu hai, rầm một tiếng, rơi xuống vỡ nát trước mặt tên tiểu tử sái quai hàm dưới tầng hai.
Có tiếng la “Giết”.
Huống chi là một đám người cả ngày đao kiếm dính máu.
Cũng khó trách vị quân gia kia vô cùng tự tin, những người này trước tiên đã biết chủ nhân mình bị bắt, cùng lúc đó Cẩu Ngũ gia của Lão Cửu Môn lại đến đây, liền mừng rỡ ôm cây đợi thỏ, sau đó cẩn thận hầu hạ hắn, đến lúc đó lấy một đổi một cũng có chút thể diện.
Vì thế, Ngũ gia vừa đi lên, thì không đi xuống được nữa.
Sau đó một tiểu nhị đi lên chăm trà đã bị đá xuống lầu.
Màn này vừa đúng lúc đập vào mắt Trương Đại Phật Gia, người đàn ông ngày thường nói năng thận trọng đột nhiên hiện lên một tầng sát khí.
Vị tiên sinh trong quán trà nhìn thấy một người gương mặt góc cạnh lạnh lùng trước mắt, lập tức như gặp thần phật, môi run run nói đám người kia vừa đến đã vung đao tứ phía, còn nói là từ Bắc Bình tới, nhìn qua chẳng khác nào một đám lỗ mãng, làm cho bộ đồ trà quý của quán bị hư. Lúc nói xong mấy lời này, hắn bày ra biểu tình đau lòng một cái, chỉ là không dám ngẩng đầu.
Nói được một nửa đã bị chen ngang: “Trên lầu có ai?”
Vì thế đành ngẩn ngơ trả lời: “Tiểu nhân thấy Tiên Cô vừa đến đã đi, Ngũ gia ở trên lầu ba.”
Lời còn chưa dứt, người đã không thấy đâu.
Phật Gia trực tiếp đem đao lên lầu, cũng không lấy khẩu súng hắn thường dùng ra.
Lúc đánh nhau, súng ngược lại sẽ khiến kẻ địch bị doạ.
Huống hồ, lâu lắm rồi hắn không có dùng đao.
Còn chưa đến cửa tầng hai, liền nhìn thấy một tên tiểu tử cầm đao canh giữ, trước đó chính hắn là người đá tên tiểu nhị, trên mặt còn lưu lại vẻ đắc ý.
Không đề phòng bị một người mặc quân trang lạnh lùng nhìn qua, tay hắn bỗng nhiên nhẹ tênh, đao bị một cước đá bay, chuôi đao lại đánh lên cằm, đánh mạnh đến đầu cũng muốn gãy đôi.
“Hôm nay là sinh nhật của Nhị gia, không muốn thấy máu.” Trong tai vang lên giọng nói lạnh lùng.
Hai người đứng như nhau, vị Phật Gia này lại có thể tung ra khí thế bức người.
Nhưng bây giờ muốn nói cũng nói không ra, trên mặt đau nhức đến mức phải cong lưng.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, rắn độc không đè cường long.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhìn thấy vị quân trang kia đi lên cầu thang, mồ hôi lạnh đã sớm ướt hết lưng.
Lầu ba à, các người tự cầu phúc đi nha.
Tiếng đánh nhau trên lầu hai không lớn, vẫn khiến người trên lầu ba kinh sợ.
Có người trở mình, ném cái bàn về phía người đang bước đến.
Trương Đại Phật Gia đã lâu không dùng đao, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết dùng đao.
Cánh tay khẽ nâng, trên mặt bàn xuất hiện một đường thẳng. Căn cứ theo lực hút của trái đất, bàn tứ giác từ cầu thang thuận thế rơi xuống lầu hai, rầm một tiếng, rơi xuống vỡ nát trước mặt tên tiểu tử sái quai hàm dưới tầng hai.
Có tiếng la “Giết”.
Tác giả :
Sát Na Thất Công Tử