[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
Chương 9: Phong ấn (hạ)
Vấn đề nan giải ma nữ để lại.
Cuối cùng, sau khi Benoit dùng hết mọi biện pháp cứng mềm đủ cả, Oregon hết cách đành leo lên xe.
Sợ anh đổi ý, Benoit lên xe một cái là khóa cửa ngay.
“Tìm nhà hàng.” Oregon gõ vào lưng ghế lái.
Benoit nhìn anh qua kính chiếu hậu, “Tôi trông giống tài xế taxi lắm à?”
Oregon nói: “Không, chưa đủ chuyên nghiệp. Chúng tôi chẳng qua chỉ đang đi nhờ xe thôi.”
Benoit nói: “Vậy tôi nhất định là người hào phóng nhất trên đời, không chỉ chở ngài đi miễn phí tới nhà hàng La Pergola được đánh giá ba sao Michelin, đặt sẵn hai căn phòng hướng ra hồ ở khách sạn Waldorf Astoria cho ngài, mà còn phải còng lưng gánh hết chi phí.”
Oregon nói: “Tôi từng nghe phòng hướng ra sông, phòng hướng ra biển, phòng hướng ra núi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe có phòng hướng ra hồ đấy.”
Macewen giải thích cho anh: “Tức là phòng nhìn thấy hồ bơi ấy.”
Oregon cảm thấy hứng thú: “Chu choa, có nhìn thấy tiệc bikini không?”
Macewen đáp: “Có thể nhìn thấy hồ bơi tuyệt đẹp.”
Oregon: “…”
Benoit rất đắc ý với sự sắp xếp của mình, “Khỏi cảm ơn.”
Oregon nói: “Tôi thấy cậu vẫn chưa đạt chuẩn ‘người hào phóng nhất trên đời’ đâu.”
Benoit nói: “Bao ăn sáng, bao phí thuê ghế trong hồ bơi luôn.”
Oregon: “Bao trọn túi không?”
Benoit: “Hả?”
Macewen nói: “Ông chủ của tôi muốn mua túi xách.”
Benoit: “…”
Mua túi xách gì nữa hả trời?!
…
Tranh thủ lúc đèn đỏ, Benoit gửi tin nhắn cho cấp trên: Mua túi xách cho Oregon có được thanh toán lại không?
Đêm lạnh lẽo, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Oregon ngồi bên cửa sổ, bên cạnh đặt một chiếc túi gắn mác LV.
Trên bàn bày sẵn hai đĩa món chính, Benoit cầm dao và nĩa, cố gắng không để mắt mình nhìn về phía cái túi LV. Trong túi có một con mèo đen đang thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào bàn ăn bằng cặp mắt sáng rỡ.
Oregon ghim một miếng sò đưa tới miệng mèo.
Mèo đen nhanh chóng cắn ngay vào miệng, nhai nhồm nhoàm hai ba lần rồi nuốt, nuốt xong còn thè lưỡi liếm lên cây nĩa.
Oregon mỉm cười, dùng cây nĩa đó ghim sò nướng cho vào miệng.
Benoit che mắt lại.
Oregon thuận miệng hỏi: “Không ngon à?”
Benoit nhấp ngụm rượu đỏ thấm giọng, “Mùi vị thế nào?”
Orgeon đặt tay lên đáy ly rượu, khẽ đung đưa ly, cười bảo: “Thật sự hy vọng chất lỏng bên trong chảy ra từ mạch máu của cậu.”
Giờ cả rượu Benoit cũng hết muốn uống.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, bọn họ bước vào chiếc xe Macewen mới thuê.
“Sao không ngồi xe tôi?” Benoit cầm dây an toàn mà không biết nên cột để đảm bảo an toàn, hay nên khỏi cột để chạy cho dễ.
Macewen nói: “Vì tôi không thích phải ngồi trong một chiếc xe được điều khiển bằng điện thoại di động?”
“Hả?”
“Không phải à? Chắc vì khi lái xe ngài đây cứ đăm đăm nhìn điện thoại nên tôi hiểu lầm.” Macewen ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Tôi cứ tưởng ‘Need for Speed’ (app đua xe trên điện thoại) đã phát triển đến trình độ điều khiển được cả xe thật.”
Benoit: “…”
Macewen hỏi: “Giờ đi đâu?”
Sau tòa giáo đường trang nghiêm là một con đường quán bar, giải bóng đá vô địch Ý vừa tạm dừng, cả con đường có phần vắng lặng.
Benoit đẩy cửa bước vào một quán bar vắng người, những người trong bar nghe tiếng mở cửa thì quay lại nhìn một cái rồi thôi.
Oregon xách túi LV trong tay, ánh mắt nhìn lướt qua quầy pha chế rồi lẩm bẩm: “Tôi ngửi thấy mùi hôi thối của nước thánh.”
Benoit dẫn anh băng qua sảnh tới hậu trường, vào một căn phòng nhỏ rộng khoảng mười mét vuông, cửa sổ trong phòng đều đóng kín, không khí hơi ngột ngạt.
Trong phòng có một ông lão đang yên tĩnh ngồi viết lách, nghe thấy tiếng động thì hơi ngước lên rồi lại cúi xuống, “Đến rồi à, mời ngồi một lát, để tôi viết xong bản báo cáo này đã.”
Oregon chọn một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy tay dịu dàng vuốt ve chú mèo, Benoit và Macewen bị bỏ ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại tiếng soạt soạt của đầu bút sắc bén lướt nhanh trên giấy.
“Còn nhớ tôi không? Derek Thompson.” Ông ta gác bút lại, gấp giấy nhét vào phong thư, chống gậy đứng lên bật quạt máy trên tường.
Quạt chạy phát ra tiếng vù vù.
Oregon phủi ngón tay một cái, chiếc quạt lập tức xoay sang thổi ào ào vào đầu Derek, “Tôi nhớ cây gậy của ông.”
Derek vuốt sơ mái tóc bù xù, rướn người tắt quạt đi, “Ngại quá, tôi quên mất máu của ngài vốn lạnh như băng. Muốn uống gì không?”
Oregon mân mê môi, khẽ nhếch miệng để lộ nửa cái răng nanh, “Ông biết tôi thích uống gì mà.”
Derek lấy ra hai chiếc bình, “Bia và nước thánh.”
Oregon búng tay một cái, hai chiếc bình đồng thời ngã xuống, Derek vươn tay đỡ được bình nước thánh, còn chai bia trước một giây tiếp đất bỗng nhiên nảy lên rồi rơi vào tay Oregon.
Anh mở nắp chai ra ngửi thử, “Có pha nước thánh?”
Derek đáp: “Biết ngay là không lừa được cái mũi của ngài mà.”
Oregon hớp một ngụm, sau đó lắc đầu bảo: “Khó uống thế.”
Derek nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, “Nước thánh cũng mất hiệu lực với các người rồi sao?”
Oregon đung đưa chai bia, “Giáo hội định sẽ đối phó với huyết tộc à? Đang lúc phải bắt ma nữ và tuyên chiến với địa ngục? Đúng là quyết định táo bạo, tôi rất kỳ vọng.”
Derek nói: “Không. Tôi chỉ muốn xác minh xem nước thánh chỉ mất hiệu lực với ma nữ hay nước thánh đã mất hẳn hiệu lực.”
Oregon đặt bia lên bàn, “Nước thánh của giáo hội vẫn pha theo công thức ba mươi phần trăm nước suối thánh, bảy mươi phần trăm nước cất đúng không?”
Mắt Derek giật giật, “Trong bia pha chưa tới một phần trăm nước thánh, đây là thí nghiệm nhỏ… Ngài thật sự chẳng có chút cảm giác gì sao?”
Các ngón tay của Oregon xòe ra rồi lại hợp lại, “Cả người tràn trề năng lượng, sung sức vô cùng. Lúc về cho tôi thêm mấy chai được không?”
Derek nửa tin nửa ngờ.
“Tức là,” Ngón tay Oregon gõ nhịp lên ghế, “các người rốt cuộc muốn mở quán rượu hay hộp đêm? Nếu là hộp đêm, tôi có thể giới thiệu cho vài vị khách. Tôi tin các vị ấy sẽ rất vui vẻ vì được ma nữ phục vụ.”
Derek nói: “Nếu giao ma nữ cho các vị…”
“Không có cửa đâu.” Oregon từ chối thẳng thừng không chịu nhận mối họa tày trời kia.
Derek nói: “Ả miễn dịch với nước thánh, chúng tôi không có cách nào xử lý ả.”
Oregon nhếch miệng cười giễu, “Vậy nên ông định nói với tôi rằng, thủ đoạn khi đối phó với ma nữ của giáo hội là chỉ tắm rửa cho ả? Lúc thánh chiến các người đâu có như thế. Dùng cọc gỗ bọc bạc đâm xuyên vào ngực các huyết tộc nữ, dụ các cô ấy ăn bạc bọc trong kẹo… Còn gì nữa nhỉ, để tôi nhớ lại xem.”
Derek nói: “Nhưng ả là ma nữ.”
Oregon đứng dậy, nện chai bia lên bàn chỗ gần tay Derek, “Vậy thì cứ dùng kiếm quang minh có tẩm nước thánh đâm vào ngực ả.”
“Không phải vậy…”
“Thế thì là thế nào? Đá quả bóng ma nữ cho huyết tộc, dụ cho huyết tộc gây chiến với địa ngục, để nhân loại ngồi không hưởng lợi?”
“Không.” Derek nhìn chai bia, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Hiện giờ chúng ta đang hợp tác với nhau đúng không? Tôi có thể tin tưởng ngài, đúng không?”
Oregon không khẳng định cũng chả phủ định, “Nguy cơ của huyết tộc đã được giải quyết, thông đạo của huyết tộc đã đóng lại. Ông muốn vu khống tôi giết Benson thì cứ vu khống, tôi chẳng có gì phải sợ.”
Derek một tay cầm gậy, một tay chống bàn đứng lên, dáng vẻ lảo đảo đáng thương đủ khiến bất cứ người nào kính già yêu trẻ cũng phải động lòng trắc ẩn.
Thế nhưng, Oregon không phải là người.
Anh tỏ vẻ mất kiên nhẫn ngoắc tay với mèo đen, mèo ta vênh váo vẫy đuôi chạy tới bên chân anh, để mặc cho anh bồng lên.
Thấy Oregon xoay lưng chuẩn bị ra ngoài, Derek chỉ đành tự cắt đất diễn của mình, “E hèm. Lúc ma nữ đến nhân giới, tòa thánh trung ương đã nhận được tin.”
Oregon nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm.
Derek nói: “Chuyện này không thể trách chúng tôi, chúng tôi không hề biết chúng muốn làm gì. Cũng như khi ngài vừa đến Pháp, chúng tôi cũng chỉ quan sát từ xa chứ không hề can thiệp.”
Oregon nói: “Sau đó các người biết chuyện.”
Derek đáp: “Đúng, khoảng thời gian ấy chúng tôi vẫn luôn đợi các vị liên hệ với chúng tôi – Đây dù sao cũng là chuyện giữa huyết tộc và địa ngục, nếu không có đầy đủ lý do, chúng tôi không có quyền can thiệp. Nhưng mà các vị không làm như vậy.”
Orgeon nhún vai nói: “Tôi sẽ nhớ cho kỹ, lần sau nếu gặp nguy hiểm là phải báo ngay với giáo hội.”
“Mãi đến khi Benson gặp nạn, tại hiện trường tìm được đồng hồ của Malkavian, chúng tôi mới có đủ lý do để liên hệ với ngài.” Derek nói: “Ở đây là nhân giới, nếu đem ả ma nữ xông nhầm vào nhân giới so với các vị, chúng tôi tin tưởng những người láng giềng lâu năm hơn chứ. Chắc ngài cũng cảm nhận được sau khi chúng ta đạt thành hiệp nghị, chúng tôi đã hết lòng giúp đỡ các vị.”
“So ra thì chuyện càng khiến tôi hiếu kỳ chính là rốt cuộc các người làm sao biết được thân phận của tôi.” Ngay cả Winston cùng là huyết tộc với nhau mà còn không biết tin tức về anh, vậy mà giáo hội lại rõ như lòng bàn tay. Chuyện này khó tránh khiến anh sinh lòng cảnh giác.
Derek nói: “Bởi vì có người từng gặp các vị.”
“Bọn tôi?”
“Ngài và Ansbach Malkavian.”
“Tên nhân loại đó còn sống?”
“Qua đời rồi, nhưng ông ấy để lại tranh cho chúng tôi.”
Oregon trầm ngâm: “Trong lúc thánh chiến à?”
Derek đáp: “Tôi đã kể toàn bộ những chuyện tôi biết cho ngài hay, xin cho phép tôi một lần nữa chân thành mời ngài hợp tác.”
Oregon hỏi: “Hợp tác cái gì? Xử lý ma nữ à? Lilith đã đến giới huyết tộc, nguy cơ của huyết tộc của không còn. Tôi quả thật không nghĩ ra còn lý do gì để mình phải dây vào nhiều phiền phức hơn nữa.”
Derek hỏi: “Ngài không muốn biết chúng tôi gặp được ma nữ ở đâu sao?”
“Không.”
“Strait of Magellan. Lúc đó ả đang đi về hướng Nam Cực.”
Oregon cúi đầu nhìn mèo đen, cười nói một cách thờ ơ: “Xem ra ả không sợ bị đông thành que kem rồi.”
Derek nói: “Nể tình tôi đã cung cấp bao nhiêu tin tức như vậy, ít nhất xin hãy cho tôi biết tại sao ma nữ lại xuất hiện ở Nam Cực đi.”
Oregon nói: “Nếu tôi là ông, tôi thà dùng xẻng cạy cái miệng anh đào chúm chím của ả cho banh ra, còn hơn là phí thời gian với tôi.” Dứt lời, anh xoay lưng đi về phía cửa.
Derek vẫn cố cù cưa: “Oregon, ngài sẽ hối hận vì đã bỏ qua cơ hội hợp tác với giáo hội.”
Mèo đen kêu lên một tiếng.
Bàn tay đã đặt lên của Oregon khựng lại, “Cho tôi một ít thời gian để cân nhắc.”
Cuối cùng, sau khi Benoit dùng hết mọi biện pháp cứng mềm đủ cả, Oregon hết cách đành leo lên xe.
Sợ anh đổi ý, Benoit lên xe một cái là khóa cửa ngay.
“Tìm nhà hàng.” Oregon gõ vào lưng ghế lái.
Benoit nhìn anh qua kính chiếu hậu, “Tôi trông giống tài xế taxi lắm à?”
Oregon nói: “Không, chưa đủ chuyên nghiệp. Chúng tôi chẳng qua chỉ đang đi nhờ xe thôi.”
Benoit nói: “Vậy tôi nhất định là người hào phóng nhất trên đời, không chỉ chở ngài đi miễn phí tới nhà hàng La Pergola được đánh giá ba sao Michelin, đặt sẵn hai căn phòng hướng ra hồ ở khách sạn Waldorf Astoria cho ngài, mà còn phải còng lưng gánh hết chi phí.”
Oregon nói: “Tôi từng nghe phòng hướng ra sông, phòng hướng ra biển, phòng hướng ra núi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe có phòng hướng ra hồ đấy.”
Macewen giải thích cho anh: “Tức là phòng nhìn thấy hồ bơi ấy.”
Oregon cảm thấy hứng thú: “Chu choa, có nhìn thấy tiệc bikini không?”
Macewen đáp: “Có thể nhìn thấy hồ bơi tuyệt đẹp.”
Oregon: “…”
Benoit rất đắc ý với sự sắp xếp của mình, “Khỏi cảm ơn.”
Oregon nói: “Tôi thấy cậu vẫn chưa đạt chuẩn ‘người hào phóng nhất trên đời’ đâu.”
Benoit nói: “Bao ăn sáng, bao phí thuê ghế trong hồ bơi luôn.”
Oregon: “Bao trọn túi không?”
Benoit: “Hả?”
Macewen nói: “Ông chủ của tôi muốn mua túi xách.”
Benoit: “…”
Mua túi xách gì nữa hả trời?!
…
Tranh thủ lúc đèn đỏ, Benoit gửi tin nhắn cho cấp trên: Mua túi xách cho Oregon có được thanh toán lại không?
Đêm lạnh lẽo, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Oregon ngồi bên cửa sổ, bên cạnh đặt một chiếc túi gắn mác LV.
Trên bàn bày sẵn hai đĩa món chính, Benoit cầm dao và nĩa, cố gắng không để mắt mình nhìn về phía cái túi LV. Trong túi có một con mèo đen đang thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào bàn ăn bằng cặp mắt sáng rỡ.
Oregon ghim một miếng sò đưa tới miệng mèo.
Mèo đen nhanh chóng cắn ngay vào miệng, nhai nhồm nhoàm hai ba lần rồi nuốt, nuốt xong còn thè lưỡi liếm lên cây nĩa.
Oregon mỉm cười, dùng cây nĩa đó ghim sò nướng cho vào miệng.
Benoit che mắt lại.
Oregon thuận miệng hỏi: “Không ngon à?”
Benoit nhấp ngụm rượu đỏ thấm giọng, “Mùi vị thế nào?”
Orgeon đặt tay lên đáy ly rượu, khẽ đung đưa ly, cười bảo: “Thật sự hy vọng chất lỏng bên trong chảy ra từ mạch máu của cậu.”
Giờ cả rượu Benoit cũng hết muốn uống.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, bọn họ bước vào chiếc xe Macewen mới thuê.
“Sao không ngồi xe tôi?” Benoit cầm dây an toàn mà không biết nên cột để đảm bảo an toàn, hay nên khỏi cột để chạy cho dễ.
Macewen nói: “Vì tôi không thích phải ngồi trong một chiếc xe được điều khiển bằng điện thoại di động?”
“Hả?”
“Không phải à? Chắc vì khi lái xe ngài đây cứ đăm đăm nhìn điện thoại nên tôi hiểu lầm.” Macewen ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Tôi cứ tưởng ‘Need for Speed’ (app đua xe trên điện thoại) đã phát triển đến trình độ điều khiển được cả xe thật.”
Benoit: “…”
Macewen hỏi: “Giờ đi đâu?”
Sau tòa giáo đường trang nghiêm là một con đường quán bar, giải bóng đá vô địch Ý vừa tạm dừng, cả con đường có phần vắng lặng.
Benoit đẩy cửa bước vào một quán bar vắng người, những người trong bar nghe tiếng mở cửa thì quay lại nhìn một cái rồi thôi.
Oregon xách túi LV trong tay, ánh mắt nhìn lướt qua quầy pha chế rồi lẩm bẩm: “Tôi ngửi thấy mùi hôi thối của nước thánh.”
Benoit dẫn anh băng qua sảnh tới hậu trường, vào một căn phòng nhỏ rộng khoảng mười mét vuông, cửa sổ trong phòng đều đóng kín, không khí hơi ngột ngạt.
Trong phòng có một ông lão đang yên tĩnh ngồi viết lách, nghe thấy tiếng động thì hơi ngước lên rồi lại cúi xuống, “Đến rồi à, mời ngồi một lát, để tôi viết xong bản báo cáo này đã.”
Oregon chọn một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy tay dịu dàng vuốt ve chú mèo, Benoit và Macewen bị bỏ ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại tiếng soạt soạt của đầu bút sắc bén lướt nhanh trên giấy.
“Còn nhớ tôi không? Derek Thompson.” Ông ta gác bút lại, gấp giấy nhét vào phong thư, chống gậy đứng lên bật quạt máy trên tường.
Quạt chạy phát ra tiếng vù vù.
Oregon phủi ngón tay một cái, chiếc quạt lập tức xoay sang thổi ào ào vào đầu Derek, “Tôi nhớ cây gậy của ông.”
Derek vuốt sơ mái tóc bù xù, rướn người tắt quạt đi, “Ngại quá, tôi quên mất máu của ngài vốn lạnh như băng. Muốn uống gì không?”
Oregon mân mê môi, khẽ nhếch miệng để lộ nửa cái răng nanh, “Ông biết tôi thích uống gì mà.”
Derek lấy ra hai chiếc bình, “Bia và nước thánh.”
Oregon búng tay một cái, hai chiếc bình đồng thời ngã xuống, Derek vươn tay đỡ được bình nước thánh, còn chai bia trước một giây tiếp đất bỗng nhiên nảy lên rồi rơi vào tay Oregon.
Anh mở nắp chai ra ngửi thử, “Có pha nước thánh?”
Derek đáp: “Biết ngay là không lừa được cái mũi của ngài mà.”
Oregon hớp một ngụm, sau đó lắc đầu bảo: “Khó uống thế.”
Derek nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, “Nước thánh cũng mất hiệu lực với các người rồi sao?”
Oregon đung đưa chai bia, “Giáo hội định sẽ đối phó với huyết tộc à? Đang lúc phải bắt ma nữ và tuyên chiến với địa ngục? Đúng là quyết định táo bạo, tôi rất kỳ vọng.”
Derek nói: “Không. Tôi chỉ muốn xác minh xem nước thánh chỉ mất hiệu lực với ma nữ hay nước thánh đã mất hẳn hiệu lực.”
Oregon đặt bia lên bàn, “Nước thánh của giáo hội vẫn pha theo công thức ba mươi phần trăm nước suối thánh, bảy mươi phần trăm nước cất đúng không?”
Mắt Derek giật giật, “Trong bia pha chưa tới một phần trăm nước thánh, đây là thí nghiệm nhỏ… Ngài thật sự chẳng có chút cảm giác gì sao?”
Các ngón tay của Oregon xòe ra rồi lại hợp lại, “Cả người tràn trề năng lượng, sung sức vô cùng. Lúc về cho tôi thêm mấy chai được không?”
Derek nửa tin nửa ngờ.
“Tức là,” Ngón tay Oregon gõ nhịp lên ghế, “các người rốt cuộc muốn mở quán rượu hay hộp đêm? Nếu là hộp đêm, tôi có thể giới thiệu cho vài vị khách. Tôi tin các vị ấy sẽ rất vui vẻ vì được ma nữ phục vụ.”
Derek nói: “Nếu giao ma nữ cho các vị…”
“Không có cửa đâu.” Oregon từ chối thẳng thừng không chịu nhận mối họa tày trời kia.
Derek nói: “Ả miễn dịch với nước thánh, chúng tôi không có cách nào xử lý ả.”
Oregon nhếch miệng cười giễu, “Vậy nên ông định nói với tôi rằng, thủ đoạn khi đối phó với ma nữ của giáo hội là chỉ tắm rửa cho ả? Lúc thánh chiến các người đâu có như thế. Dùng cọc gỗ bọc bạc đâm xuyên vào ngực các huyết tộc nữ, dụ các cô ấy ăn bạc bọc trong kẹo… Còn gì nữa nhỉ, để tôi nhớ lại xem.”
Derek nói: “Nhưng ả là ma nữ.”
Oregon đứng dậy, nện chai bia lên bàn chỗ gần tay Derek, “Vậy thì cứ dùng kiếm quang minh có tẩm nước thánh đâm vào ngực ả.”
“Không phải vậy…”
“Thế thì là thế nào? Đá quả bóng ma nữ cho huyết tộc, dụ cho huyết tộc gây chiến với địa ngục, để nhân loại ngồi không hưởng lợi?”
“Không.” Derek nhìn chai bia, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Hiện giờ chúng ta đang hợp tác với nhau đúng không? Tôi có thể tin tưởng ngài, đúng không?”
Oregon không khẳng định cũng chả phủ định, “Nguy cơ của huyết tộc đã được giải quyết, thông đạo của huyết tộc đã đóng lại. Ông muốn vu khống tôi giết Benson thì cứ vu khống, tôi chẳng có gì phải sợ.”
Derek một tay cầm gậy, một tay chống bàn đứng lên, dáng vẻ lảo đảo đáng thương đủ khiến bất cứ người nào kính già yêu trẻ cũng phải động lòng trắc ẩn.
Thế nhưng, Oregon không phải là người.
Anh tỏ vẻ mất kiên nhẫn ngoắc tay với mèo đen, mèo ta vênh váo vẫy đuôi chạy tới bên chân anh, để mặc cho anh bồng lên.
Thấy Oregon xoay lưng chuẩn bị ra ngoài, Derek chỉ đành tự cắt đất diễn của mình, “E hèm. Lúc ma nữ đến nhân giới, tòa thánh trung ương đã nhận được tin.”
Oregon nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm.
Derek nói: “Chuyện này không thể trách chúng tôi, chúng tôi không hề biết chúng muốn làm gì. Cũng như khi ngài vừa đến Pháp, chúng tôi cũng chỉ quan sát từ xa chứ không hề can thiệp.”
Oregon nói: “Sau đó các người biết chuyện.”
Derek đáp: “Đúng, khoảng thời gian ấy chúng tôi vẫn luôn đợi các vị liên hệ với chúng tôi – Đây dù sao cũng là chuyện giữa huyết tộc và địa ngục, nếu không có đầy đủ lý do, chúng tôi không có quyền can thiệp. Nhưng mà các vị không làm như vậy.”
Orgeon nhún vai nói: “Tôi sẽ nhớ cho kỹ, lần sau nếu gặp nguy hiểm là phải báo ngay với giáo hội.”
“Mãi đến khi Benson gặp nạn, tại hiện trường tìm được đồng hồ của Malkavian, chúng tôi mới có đủ lý do để liên hệ với ngài.” Derek nói: “Ở đây là nhân giới, nếu đem ả ma nữ xông nhầm vào nhân giới so với các vị, chúng tôi tin tưởng những người láng giềng lâu năm hơn chứ. Chắc ngài cũng cảm nhận được sau khi chúng ta đạt thành hiệp nghị, chúng tôi đã hết lòng giúp đỡ các vị.”
“So ra thì chuyện càng khiến tôi hiếu kỳ chính là rốt cuộc các người làm sao biết được thân phận của tôi.” Ngay cả Winston cùng là huyết tộc với nhau mà còn không biết tin tức về anh, vậy mà giáo hội lại rõ như lòng bàn tay. Chuyện này khó tránh khiến anh sinh lòng cảnh giác.
Derek nói: “Bởi vì có người từng gặp các vị.”
“Bọn tôi?”
“Ngài và Ansbach Malkavian.”
“Tên nhân loại đó còn sống?”
“Qua đời rồi, nhưng ông ấy để lại tranh cho chúng tôi.”
Oregon trầm ngâm: “Trong lúc thánh chiến à?”
Derek đáp: “Tôi đã kể toàn bộ những chuyện tôi biết cho ngài hay, xin cho phép tôi một lần nữa chân thành mời ngài hợp tác.”
Oregon hỏi: “Hợp tác cái gì? Xử lý ma nữ à? Lilith đã đến giới huyết tộc, nguy cơ của huyết tộc của không còn. Tôi quả thật không nghĩ ra còn lý do gì để mình phải dây vào nhiều phiền phức hơn nữa.”
Derek hỏi: “Ngài không muốn biết chúng tôi gặp được ma nữ ở đâu sao?”
“Không.”
“Strait of Magellan. Lúc đó ả đang đi về hướng Nam Cực.”
Oregon cúi đầu nhìn mèo đen, cười nói một cách thờ ơ: “Xem ra ả không sợ bị đông thành que kem rồi.”
Derek nói: “Nể tình tôi đã cung cấp bao nhiêu tin tức như vậy, ít nhất xin hãy cho tôi biết tại sao ma nữ lại xuất hiện ở Nam Cực đi.”
Oregon nói: “Nếu tôi là ông, tôi thà dùng xẻng cạy cái miệng anh đào chúm chím của ả cho banh ra, còn hơn là phí thời gian với tôi.” Dứt lời, anh xoay lưng đi về phía cửa.
Derek vẫn cố cù cưa: “Oregon, ngài sẽ hối hận vì đã bỏ qua cơ hội hợp tác với giáo hội.”
Mèo đen kêu lên một tiếng.
Bàn tay đã đặt lên của Oregon khựng lại, “Cho tôi một ít thời gian để cân nhắc.”
Tác giả :
Tô Du Bính