[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
Chương 42: Đàm phán (hạ)
Cáo và hổ đổi da.
Ansbach lúc nào cũng quan sát Oregon, thấy y tỏ vẻ không đồng tình thì nói: “Có phải hay không thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Nếu là Metatron, vậy thì mục đích cuối cùng có lẽ sẽ liên quan đến vùng đất phong ấn.
Oregon gật đầu.
“Chuyện nhỏ bàn xong rồi, giờ tụi mình nên bắt đầu bàn chuyện lớn thôi.”
“…” Oregon không nghĩ ra còn chuyện gì “lớn” hơn chuyện giáo hội dám gài bẫy hai người.
Ansbach nói: “Hồi nãy em dám đặc biệt danh cho kẻ khác, vả lại còn dùng cái giọng hết sức ngọt ngào để gọi mấy biệt danh đó.”
Oregon nói: “Anh có nghe câu ‘việc mình không thích cũng chớ gây nên cho người khác’ bao giờ chưa?”
“Chưa, là sao?”
“Anh không thích việc giáo hội lấy đại một tội danh ‘có lẽ có’ gán cho anh, vậy thì cũng đừng làm chuyện như thế với tôi.”
Ansbach cau mày, “Em cho rằng bản chất hai chuyện này giống nhau sao?”
Oregon đáp: “Đương nhiên.”
“Nhưng mà,” Ansbach chậm rãi nói: “Tội danh của giáo hội gán cho tôi cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ.”
Oregon ngây ra.
Ansbach nói: “Ít nhất có một khoảng thời gian, đúng thật là tôi và Gordon có cấu kết với nhau làm xằng làm bậy.”
Oregon: “…”
Ansbach nói: “Nếu bản chất hai việc này như nhau, thì có phải tôi được quyền cho rằng, tội danh của em không phải thuộc loại ‘có lẽ có’ chăng?”
Oregon cuối cùng cũng biết cái gì là tự nhấc đá đập vào chân mình. Y vội vàng luôn mồm phủ nhận, nhưng đã chậm rồi, Ansbach phi lên như chớp giật và đè y xuống.
Xoay mòng mòng cả ngày trời, vào thời điểm tiếng chuông nửa đêm vang lên, Timothy cuối cùng cũng có được chút yên tĩnh hiếm hoi. Ông ta không biết sự yên tĩnh này có thể kéo dài trong bao lâu, chỉ sợ vào giây phút tiếp theo, bên ngoài phòng ngủ bất chợt vang lên tiếng gõ cửa. Thứ ông cần bây giờ là không gian yên tĩnh để suy ngẫm mọi việc.
Ông rót một ly sữa bò ngồi xuống sô pha, nhưng còn chưa kịp ngả lưng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
“Giáo hoàng bệ hạ đến thăm.”
Mày Timothy chau lại rồi giãn ra. Ông ta đặt sữa xuống, nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa, chuẩn bị đón tiếp nhân vật cao quý bậc nhất giáo hội ghé thăm thì đối phương đã vào phòng nhanh hơn một bước.
“Timothy, anh bạn của tôi, cậu vẫn ổn chứ?” Giáo hoàng mở rộng vòng tay như muốn thể hiện dáng vẻ sôi nổi nhưng giọng nói đầy mệt mỏi đã tố cáo sự bất lực của ông ta.
“Giáo hoàng bệ hạ.” Timothy cúi đầu chào hỏi.
Giáo hoàng bẽ mặt hạ tay xuống, “Cả cậu còn chẳng muốn ôm lấy tôi nữa à, có phải tôi đã trở thành một lão già ai nấy đều ghét không?”
Trong phòng ngủ chỉ có hai ngọn đèn bàn đang bật. Ánh đèn mông lung làm nhòa đi đường nét trên con người. May là vậy mà Timothy vẫn nhận ra trông giáo hoàng đã già đi nhiều so với lần trước. Không chỉ trên trán lẫn khóe mắt đều hằn thêm nếp nhăn, mà cả sự sa sút tinh thần thấm nhuần ra từ bên trong.
Nếu không tự cởi bỏ nút thắt trong lòng, chỉ sợ ông ta sẽ bị chính sự ăn năn và hổ thẹn của mình vắt kiệt.
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Timothy, ông ta vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nói với giáo hoàng: “Từ hôm qua tới giờ tôi bận quá chưa kịp tắm rửa, nếu ngài không ngại…”
Giáo hoàng nói: “Ngại.”
Timothy: “…”
Giáo hoàng ngồi xuống sô pha rồi ra hiệu cho ông ngồi theo.
Timothy đã quen thói giành quyền làm chủ của ông ta nên chỉ thản nhiên rót cho ông ta một ly nước ấm.
Giáo hoàng bất mãn nói: “Phải là rượu mới đúng.”
Timothy nói: “Gần đây ngài uống đủ rồi.”
Giáo hoàng im lặng, rầu rĩ bĩu môi, hai tay áp lấy cốc nước, ngón cái miết nhẹ vành cốc, chần chừ một lúc mới chịu lên tiếng: “Gặp Ansbach rồi?”
Timothy đáp: “Oregon cũng có mặt.”
“Phản ứng của họ ra sao?”
“Không nhận.”
Giáo hoàng hừ lạnh một tiếng: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lẽ nào chúng ta đổ oan cho hắn? Những kẻ khác có tên trong danh sách đều đã…” Nói đến đây ông ta chợt ngưng bặt, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, và rồi xìu xuống như bóng xì hơi.
Vị trí ông ta ngồi cách đèn khá xa, ánh sáng không chiếu tới. Gương mặt của ông ta khuất trong bóng tối càng tôn rõ nét cô đơn.
Timothy an ủi ông ta: “Cây cối lúc nào chẳng có sâu, huống hồ cả một giáo hội to lớn? Ngài đã xoay chuyển khá lắm rồi.”
Bàn tay cầm ly của giáo hoàng siết lại, thân thể bất giác thay đổi tư thế rồi lẩm bẩm: “Không, là cậu làm tốt. Thế nhưng…” Ông ta bất chợt cao giọng: “Cậu có dám chắc đã bắt hết được thành viên của Nghịch Cửu Hội trong giáo hội hay không? Hoặc biết đâu vẫn còn cá lọt lưới nằm ngoài danh sách đó… Chúng cấu kết với hắc vu sư giết hạn giáo đồ, trộm đi nước thánh, bày ra pháp thuật ngăn không cho thiên sứ hàng lâm…” Ông ta đau đớn liệt kê hoàng loạt tội ác của chúng, cả người kích động đến run lên, nước trong ly sánh ra làm ướt tay áo ông ta cũng chả buồn để ý mà chỉ gào lên: “Thần sẽ không tha thứ cho sự vô năng của tôi! Tôi nhất định bị đày xuống địa ngục vì tội tắc trách!”
Đúng là có nhiều lúc Timothy cũng cảm thấy ông ta vô năng thật, nhưng bây giờ không phải thời điểm châm dầu vào lửa, vì vậy ông chỉ đành nói: “Khuyết điểm khó lòng làm lu mờ ưu điểm. Vầng hào quang của ngài sẽ xóa nhòa những lỗi lầm ấy.”
Giáo hoàng căng thẳng nhìn vào mắt ông ta, “Có thật vậy không? Đây là do chính miệng thiên sứ nói với cậu ư?”
Timothy nghẹn họng. Giáo hội bị thế lực của Nghịch Cửu Hội len lỏi vào trong, mấy đời giáo hoàng đều bị hạ vu độc vào lễ đăng cơ, cộng thêm chuyện nước thánh bị trộm, giáo hội và thiên đường không còn bao nhiêu liên lạc. Mấy đời giáo hoàng đều sống trong nỗi sợ bị Thần ruồng bỏ, lại lo lắng một khi tin tức bị lộ sẽ đánh mất lòng tín ngưỡng của giáo đồ, huyết tộc thừa nước đục thả câu nên sống chết phải giữ kín bí mật này. Mãi đến mấy tháng trước khi nhận được danh sách của Nghịch Cửu Hội, họ mới thử điều tra danh sách đó xem thế nào thì lại phát hiện ra một vụ án động trời!
Sau khi họ giải bỏ hết toàn bộ phép thuật ngăn cản sự liên lạc giữa giáo đường và thiên đường xong xuôi, giáo hoàng, Timothy cùng những nhân viên cấp cao đều được thiên sứ báo mộng. Có lẽ do Timothy chưa trải qua nghi thức tiếp nhận nên chưa trúng phải vu độc, vì vậy được chọn là người liên lạc giữa thiên đường và giáo hội. Giáo hoàng biết được chuyện này thì luôn ủ rũ không thôi, chẳng thể nào phấn chấn lên được.
Tuy trên danh nghĩa ông ta vẫn là lãnh tụ tối cao của giáo hội nhưng hiện tại toàn bộ quyền lực đều nằm trong tay Timothy.
Dù thế nhưng Timothy vẫn kính trọng giáo hoàng như xưa, vắt óc nghĩ xem nên trả lời thế nào để không bị bảo là nói dối lại giữ được mặt mũi cho giáo hoàng, “Thiên sứ vô cùng thông cảm cho ngài, cũng bày tỏ rằng ngài ấy rất hài lòng với sự phát triển của giáo hội ở nhân giới.” Thiên sứ quả thực từng khen ngợi quy mô của giáo hôi, cũng bảo rằng làm giáo hoàng không dễ chút nào, vậy xem như ông không nói dối.
Giáo hoàng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Timothy thấy mắt ông ta thâm quần thì dịu giọng bảo: “Ngài nên nghỉ ngơi tử tế.”
“Vẫn chưa phải lúc.” Giáo hoàng đứng dậy. “Bên Tin Lành còn xôn xao gì không?”‘
Sau khi thành viên của Nghịch Cửu Hội bại lộ, Timothy bị gán cho tội báng bổ Thần. Bởi vì số lượng thành viên dính líu quá nhiều, không ít kẻ lại có thân phận vô cùng cao quý, bao gồm cả vài người được chọn kế thừa vị trí giáo hoàng. Những tôn giáo khác đánh hơi được tin tước liền đồng loạt lên tiếng chỉ trích giáo hội quản lý thiếu nghiêm ngặt, muốn mượn cơ hội này để làm lung lay địa vị của giáo hội ở nhân giới, Tin Lành là một trong những thành viên gây chuyện tích cực nhất.
Timothy nói: “Xin ngài đừng quá lo, thiên sứ luôn đứng về phía chúng ta.”
Giáo hoàng gật đầu, “Vậy còn Ansbach? Tiếp theo đây cậu định làm thế nào?”
Timothy đáp: “Uy hiếp hay lợi dụng đều vô dụng với Ansbach, mềm mỏng hay cứng rắn với hắn ta cũng không được. Nhược điểm duy nhất của hắn ta là Oregon, tôi định ra tay từ tên này.”
Giáo hoàng hỏi: “Bắt Oregon? Hắn ta là huyết tộc đời thứ tư, trừ phi thiên sứ ra tay.”
Timothy cười nói: “Không, tôi muốn dùng cách hòa bình hơn.”
“Hòa bình hơn?”
“Dùng tình cảm.”
“…” Giáo hoàng phát hiện có quá nhiều lúc ông ta chẳng thể hiểu nổi Timothy đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Timothy cũng không hy vọng ông ta hiểu cho mình, “Ngài nên về nghỉ rồi ạ.”
Giáo hoàng nhìn ông ta, nói đầy ẩn ý: “Tôi muốn tâm sự với cậu.”
“Tinh thần của ngài không được tốt cho lắm, chuyện quan trọng để mai hẵng nói.” Timothy uyển chuyển từ chối.
Giáo hoàng hỏi: “Tôi không muốn bàn chuyện quan trọng.”
“Được thôi, ngài muốn bàn chuyện gì?”
Giáo hoàng buồn rười rượi bảo: “Thiên sứ không cần tôi nữa rồi…”
Timothy: “…” Quẳng giáo hoàng ra khỏi phòng có bị xem là phạm tội không nhỉ?!
Tuy Timothy phái Quentyn đi giám sát Oregon và Ansbach nhưng kẻ bị giám sát lại chẳng thấy lo lắng gì, vẫn hồn nhiên trải qua những ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc. Tuy vậy, Ansbach cũng thầm bảo Macewen đi thăm dò tin tức của giáo hội. Thái độ của giáo hội đối với anh bất thình lình trở nên cứng rắn cứ như bị ai đó thúc giục, anh muốn biết nguyên nhân là gì.
Nguyên nhân nhanh chóng được đưa về – Giáo hội xuất hiện hàng loạt kẻ phản bội và bị dư luận nhiều phía khiển trách nặng nề.
Oregon nói: “Trong giáo hội có kẻ phản bội? Chắc chắn lâu lắm rồi trong đó không cho tăng lương.”
Ansbach nói: “Là người của Nghịch Cửu Hội.”
Oregon ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”
Ansbach đáp: “Tôi còn từng giải quyết một tên.”
Macewen sau khi báo cáo xong tin tức vẫn chưa bỏ đi, nghe anh nói vậy thì nhìn anh một cái.
Ansbach gật đầu bảo: “Chính là lão Benson.” Vốn phải do Lilith ra tay nhưng sau khi nhìn thấy hình của lão ta xong, Lilith lập tức chuyển vụ này cho Ansbach. Để tránh giáo hội đổ tội lên đầu Oregon, Ansbach còn làm phí mất một chiếc đồng hồ để tạo thành hiện trường có sự xuất hiện của kẻ thứ ba. Nào ngờ giáo hội không hề muốn tính sổ việc này mà ngược lại còn mượn cái cớ này để yêu cầu anh hợp tác đối phó Lilith.
Oregon chợt tỏ vẻ vỡ lẽ, “Là cái tên anh tặng hoa hồng.”
Ansbach nói: “Tướng tá lão xấu quá, chết đi chắc chắn càng khó coi hơn nên tôi mới để lại một cành hoa hồng xem như tô điểm đôi chút cho hiện trường.”
Ansbach lúc nào cũng quan sát Oregon, thấy y tỏ vẻ không đồng tình thì nói: “Có phải hay không thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Nếu là Metatron, vậy thì mục đích cuối cùng có lẽ sẽ liên quan đến vùng đất phong ấn.
Oregon gật đầu.
“Chuyện nhỏ bàn xong rồi, giờ tụi mình nên bắt đầu bàn chuyện lớn thôi.”
“…” Oregon không nghĩ ra còn chuyện gì “lớn” hơn chuyện giáo hội dám gài bẫy hai người.
Ansbach nói: “Hồi nãy em dám đặc biệt danh cho kẻ khác, vả lại còn dùng cái giọng hết sức ngọt ngào để gọi mấy biệt danh đó.”
Oregon nói: “Anh có nghe câu ‘việc mình không thích cũng chớ gây nên cho người khác’ bao giờ chưa?”
“Chưa, là sao?”
“Anh không thích việc giáo hội lấy đại một tội danh ‘có lẽ có’ gán cho anh, vậy thì cũng đừng làm chuyện như thế với tôi.”
Ansbach cau mày, “Em cho rằng bản chất hai chuyện này giống nhau sao?”
Oregon đáp: “Đương nhiên.”
“Nhưng mà,” Ansbach chậm rãi nói: “Tội danh của giáo hội gán cho tôi cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ.”
Oregon ngây ra.
Ansbach nói: “Ít nhất có một khoảng thời gian, đúng thật là tôi và Gordon có cấu kết với nhau làm xằng làm bậy.”
Oregon: “…”
Ansbach nói: “Nếu bản chất hai việc này như nhau, thì có phải tôi được quyền cho rằng, tội danh của em không phải thuộc loại ‘có lẽ có’ chăng?”
Oregon cuối cùng cũng biết cái gì là tự nhấc đá đập vào chân mình. Y vội vàng luôn mồm phủ nhận, nhưng đã chậm rồi, Ansbach phi lên như chớp giật và đè y xuống.
Xoay mòng mòng cả ngày trời, vào thời điểm tiếng chuông nửa đêm vang lên, Timothy cuối cùng cũng có được chút yên tĩnh hiếm hoi. Ông ta không biết sự yên tĩnh này có thể kéo dài trong bao lâu, chỉ sợ vào giây phút tiếp theo, bên ngoài phòng ngủ bất chợt vang lên tiếng gõ cửa. Thứ ông cần bây giờ là không gian yên tĩnh để suy ngẫm mọi việc.
Ông rót một ly sữa bò ngồi xuống sô pha, nhưng còn chưa kịp ngả lưng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
“Giáo hoàng bệ hạ đến thăm.”
Mày Timothy chau lại rồi giãn ra. Ông ta đặt sữa xuống, nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa, chuẩn bị đón tiếp nhân vật cao quý bậc nhất giáo hội ghé thăm thì đối phương đã vào phòng nhanh hơn một bước.
“Timothy, anh bạn của tôi, cậu vẫn ổn chứ?” Giáo hoàng mở rộng vòng tay như muốn thể hiện dáng vẻ sôi nổi nhưng giọng nói đầy mệt mỏi đã tố cáo sự bất lực của ông ta.
“Giáo hoàng bệ hạ.” Timothy cúi đầu chào hỏi.
Giáo hoàng bẽ mặt hạ tay xuống, “Cả cậu còn chẳng muốn ôm lấy tôi nữa à, có phải tôi đã trở thành một lão già ai nấy đều ghét không?”
Trong phòng ngủ chỉ có hai ngọn đèn bàn đang bật. Ánh đèn mông lung làm nhòa đi đường nét trên con người. May là vậy mà Timothy vẫn nhận ra trông giáo hoàng đã già đi nhiều so với lần trước. Không chỉ trên trán lẫn khóe mắt đều hằn thêm nếp nhăn, mà cả sự sa sút tinh thần thấm nhuần ra từ bên trong.
Nếu không tự cởi bỏ nút thắt trong lòng, chỉ sợ ông ta sẽ bị chính sự ăn năn và hổ thẹn của mình vắt kiệt.
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Timothy, ông ta vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nói với giáo hoàng: “Từ hôm qua tới giờ tôi bận quá chưa kịp tắm rửa, nếu ngài không ngại…”
Giáo hoàng nói: “Ngại.”
Timothy: “…”
Giáo hoàng ngồi xuống sô pha rồi ra hiệu cho ông ngồi theo.
Timothy đã quen thói giành quyền làm chủ của ông ta nên chỉ thản nhiên rót cho ông ta một ly nước ấm.
Giáo hoàng bất mãn nói: “Phải là rượu mới đúng.”
Timothy nói: “Gần đây ngài uống đủ rồi.”
Giáo hoàng im lặng, rầu rĩ bĩu môi, hai tay áp lấy cốc nước, ngón cái miết nhẹ vành cốc, chần chừ một lúc mới chịu lên tiếng: “Gặp Ansbach rồi?”
Timothy đáp: “Oregon cũng có mặt.”
“Phản ứng của họ ra sao?”
“Không nhận.”
Giáo hoàng hừ lạnh một tiếng: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lẽ nào chúng ta đổ oan cho hắn? Những kẻ khác có tên trong danh sách đều đã…” Nói đến đây ông ta chợt ngưng bặt, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, và rồi xìu xuống như bóng xì hơi.
Vị trí ông ta ngồi cách đèn khá xa, ánh sáng không chiếu tới. Gương mặt của ông ta khuất trong bóng tối càng tôn rõ nét cô đơn.
Timothy an ủi ông ta: “Cây cối lúc nào chẳng có sâu, huống hồ cả một giáo hội to lớn? Ngài đã xoay chuyển khá lắm rồi.”
Bàn tay cầm ly của giáo hoàng siết lại, thân thể bất giác thay đổi tư thế rồi lẩm bẩm: “Không, là cậu làm tốt. Thế nhưng…” Ông ta bất chợt cao giọng: “Cậu có dám chắc đã bắt hết được thành viên của Nghịch Cửu Hội trong giáo hội hay không? Hoặc biết đâu vẫn còn cá lọt lưới nằm ngoài danh sách đó… Chúng cấu kết với hắc vu sư giết hạn giáo đồ, trộm đi nước thánh, bày ra pháp thuật ngăn không cho thiên sứ hàng lâm…” Ông ta đau đớn liệt kê hoàng loạt tội ác của chúng, cả người kích động đến run lên, nước trong ly sánh ra làm ướt tay áo ông ta cũng chả buồn để ý mà chỉ gào lên: “Thần sẽ không tha thứ cho sự vô năng của tôi! Tôi nhất định bị đày xuống địa ngục vì tội tắc trách!”
Đúng là có nhiều lúc Timothy cũng cảm thấy ông ta vô năng thật, nhưng bây giờ không phải thời điểm châm dầu vào lửa, vì vậy ông chỉ đành nói: “Khuyết điểm khó lòng làm lu mờ ưu điểm. Vầng hào quang của ngài sẽ xóa nhòa những lỗi lầm ấy.”
Giáo hoàng căng thẳng nhìn vào mắt ông ta, “Có thật vậy không? Đây là do chính miệng thiên sứ nói với cậu ư?”
Timothy nghẹn họng. Giáo hội bị thế lực của Nghịch Cửu Hội len lỏi vào trong, mấy đời giáo hoàng đều bị hạ vu độc vào lễ đăng cơ, cộng thêm chuyện nước thánh bị trộm, giáo hội và thiên đường không còn bao nhiêu liên lạc. Mấy đời giáo hoàng đều sống trong nỗi sợ bị Thần ruồng bỏ, lại lo lắng một khi tin tức bị lộ sẽ đánh mất lòng tín ngưỡng của giáo đồ, huyết tộc thừa nước đục thả câu nên sống chết phải giữ kín bí mật này. Mãi đến mấy tháng trước khi nhận được danh sách của Nghịch Cửu Hội, họ mới thử điều tra danh sách đó xem thế nào thì lại phát hiện ra một vụ án động trời!
Sau khi họ giải bỏ hết toàn bộ phép thuật ngăn cản sự liên lạc giữa giáo đường và thiên đường xong xuôi, giáo hoàng, Timothy cùng những nhân viên cấp cao đều được thiên sứ báo mộng. Có lẽ do Timothy chưa trải qua nghi thức tiếp nhận nên chưa trúng phải vu độc, vì vậy được chọn là người liên lạc giữa thiên đường và giáo hội. Giáo hoàng biết được chuyện này thì luôn ủ rũ không thôi, chẳng thể nào phấn chấn lên được.
Tuy trên danh nghĩa ông ta vẫn là lãnh tụ tối cao của giáo hội nhưng hiện tại toàn bộ quyền lực đều nằm trong tay Timothy.
Dù thế nhưng Timothy vẫn kính trọng giáo hoàng như xưa, vắt óc nghĩ xem nên trả lời thế nào để không bị bảo là nói dối lại giữ được mặt mũi cho giáo hoàng, “Thiên sứ vô cùng thông cảm cho ngài, cũng bày tỏ rằng ngài ấy rất hài lòng với sự phát triển của giáo hội ở nhân giới.” Thiên sứ quả thực từng khen ngợi quy mô của giáo hôi, cũng bảo rằng làm giáo hoàng không dễ chút nào, vậy xem như ông không nói dối.
Giáo hoàng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Timothy thấy mắt ông ta thâm quần thì dịu giọng bảo: “Ngài nên nghỉ ngơi tử tế.”
“Vẫn chưa phải lúc.” Giáo hoàng đứng dậy. “Bên Tin Lành còn xôn xao gì không?”‘
Sau khi thành viên của Nghịch Cửu Hội bại lộ, Timothy bị gán cho tội báng bổ Thần. Bởi vì số lượng thành viên dính líu quá nhiều, không ít kẻ lại có thân phận vô cùng cao quý, bao gồm cả vài người được chọn kế thừa vị trí giáo hoàng. Những tôn giáo khác đánh hơi được tin tước liền đồng loạt lên tiếng chỉ trích giáo hội quản lý thiếu nghiêm ngặt, muốn mượn cơ hội này để làm lung lay địa vị của giáo hội ở nhân giới, Tin Lành là một trong những thành viên gây chuyện tích cực nhất.
Timothy nói: “Xin ngài đừng quá lo, thiên sứ luôn đứng về phía chúng ta.”
Giáo hoàng gật đầu, “Vậy còn Ansbach? Tiếp theo đây cậu định làm thế nào?”
Timothy đáp: “Uy hiếp hay lợi dụng đều vô dụng với Ansbach, mềm mỏng hay cứng rắn với hắn ta cũng không được. Nhược điểm duy nhất của hắn ta là Oregon, tôi định ra tay từ tên này.”
Giáo hoàng hỏi: “Bắt Oregon? Hắn ta là huyết tộc đời thứ tư, trừ phi thiên sứ ra tay.”
Timothy cười nói: “Không, tôi muốn dùng cách hòa bình hơn.”
“Hòa bình hơn?”
“Dùng tình cảm.”
“…” Giáo hoàng phát hiện có quá nhiều lúc ông ta chẳng thể hiểu nổi Timothy đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Timothy cũng không hy vọng ông ta hiểu cho mình, “Ngài nên về nghỉ rồi ạ.”
Giáo hoàng nhìn ông ta, nói đầy ẩn ý: “Tôi muốn tâm sự với cậu.”
“Tinh thần của ngài không được tốt cho lắm, chuyện quan trọng để mai hẵng nói.” Timothy uyển chuyển từ chối.
Giáo hoàng hỏi: “Tôi không muốn bàn chuyện quan trọng.”
“Được thôi, ngài muốn bàn chuyện gì?”
Giáo hoàng buồn rười rượi bảo: “Thiên sứ không cần tôi nữa rồi…”
Timothy: “…” Quẳng giáo hoàng ra khỏi phòng có bị xem là phạm tội không nhỉ?!
Tuy Timothy phái Quentyn đi giám sát Oregon và Ansbach nhưng kẻ bị giám sát lại chẳng thấy lo lắng gì, vẫn hồn nhiên trải qua những ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc. Tuy vậy, Ansbach cũng thầm bảo Macewen đi thăm dò tin tức của giáo hội. Thái độ của giáo hội đối với anh bất thình lình trở nên cứng rắn cứ như bị ai đó thúc giục, anh muốn biết nguyên nhân là gì.
Nguyên nhân nhanh chóng được đưa về – Giáo hội xuất hiện hàng loạt kẻ phản bội và bị dư luận nhiều phía khiển trách nặng nề.
Oregon nói: “Trong giáo hội có kẻ phản bội? Chắc chắn lâu lắm rồi trong đó không cho tăng lương.”
Ansbach nói: “Là người của Nghịch Cửu Hội.”
Oregon ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”
Ansbach đáp: “Tôi còn từng giải quyết một tên.”
Macewen sau khi báo cáo xong tin tức vẫn chưa bỏ đi, nghe anh nói vậy thì nhìn anh một cái.
Ansbach gật đầu bảo: “Chính là lão Benson.” Vốn phải do Lilith ra tay nhưng sau khi nhìn thấy hình của lão ta xong, Lilith lập tức chuyển vụ này cho Ansbach. Để tránh giáo hội đổ tội lên đầu Oregon, Ansbach còn làm phí mất một chiếc đồng hồ để tạo thành hiện trường có sự xuất hiện của kẻ thứ ba. Nào ngờ giáo hội không hề muốn tính sổ việc này mà ngược lại còn mượn cái cớ này để yêu cầu anh hợp tác đối phó Lilith.
Oregon chợt tỏ vẻ vỡ lẽ, “Là cái tên anh tặng hoa hồng.”
Ansbach nói: “Tướng tá lão xấu quá, chết đi chắc chắn càng khó coi hơn nên tôi mới để lại một cành hoa hồng xem như tô điểm đôi chút cho hiện trường.”
Tác giả :
Tô Du Bính