[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
Chương 37: Nhờ vả (thượng)
Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết.
Mép dao mỏng như mép giấy, dường như chỉ cần quét nhẹ một nhát là sẽ rạch ra một vết thương lớn. Tim Gordon đập dồn dập, hình ảnh máu tươi bắn ra từ cổ Ansbach khiến lão thấy cả người hưng phấn.
Một bàn tay khác bất thình lình giữ lấy bàn tay đang run lên của lão.
Gordon cả kinh, Ansbach cúi đầu nhìn con dao đang gần trong gang tấc, sau đó ngẩng lên, lật cổ tay một cái ném lão ra xa, “Tay ông run dữ quá, ta không muốn trên cổ mình xuất hiện vết thương hình răng cưa đâu.”
Gordon ngã xuống trước mặt thiên sứ, lão phẫn nộ đứng dậy, vung vẩy dao găm chỉ vào thiên sứ, “Ngươi đã làm gì hắn?”
Thiên sứ bình thản đáp: “Ngươi không nên làm thế.”
Gordon giật mình hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Thiên sứ nói: “Đó là sai.”
Tay cầm dao găm của Gordon run càng dữ dội hơn, một lúc sau lão mới nói: “Là ta đã thức tỉnh ngươi, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta!”
Thiên sứ đứng im, ánh mắt mơ màng nhìn về phía các vì sao xa xôi, “Đó là sai.”
Gordon thấp giọng chửi rủa, lấy từ trong lòng ra một bình nước thuốc, xông đến trước mặt thiên sứ và vẩy lên đầu y. Thiên sứ chỉ là ảo ảnh, nước thuốc xuyên qua làn tóc của y, rơi lên cộc gỗ mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện.
Hào quang trên cộc gỗ sáng lên rồi lại tối dần.
Ansbach xông qua đá bay Gordon, đang định chuyển hướng sang cộc gỗ thì đã bị thiên sứ “cầm chân”.
Gordon thấy những cảm xúc mơ hồ trong mắt thiên sứ biến mất, thay vào đó là vẻ tĩnh lặng thì hớn hở gọi to: “Giết chết hắn!”
Ansbach lắc người một cái biến thành dơi, nhưng còn chưa bay được bao xa đã bị cố định giữa không trung.
Gordon cười điên cuồng: “Ha ha ha ha! Cuối cùng vẫn là ta thắng!”
Mèo đen cố gắng ngồi im để không ai chú ý đến mình, chân khẽ nhích từng bước nhỏ lân la tiếp cận biệt thự. Một bóng đen đột nhiên phủ xuống đầu nó, nó ngưỡng mặt lên nhìn thì thấy gương mặt tươi cười của Zofie.
Zofie túm gáy nó xách lên: “Nghe nói thịt mèo có vị chua, dùng để trộn salad là hết xảy.”
“…” Mèo đen rũ bốn chân xuống giả chết.
Gordon bảo hắn ném xuống biển: “Chúng ta có thể để Ansbach chính mắt nhìn thấy nó bị nước biển nhấn chìm từng chút một, từ đầu đến chân, giống như công chúa ngủ trong rừng. Ôi, hắn yêu nó như vậy, nhất định sẽ có thể dùng một nụ hôn để đánh thức nó nhỉ.”
Zofie thì thầm: “Bị thấm nước biển chắc mùi vị sẽ không còn ngon nữa.” Hắn xách mèo ra biển rồi buông tay ra, mèo đen rơi xuống nhưng lập tức nhảy lên bờ, nhưng chưa chạy được bao xa đã bị hắn túm đuôi bắt lại. Bất luận nó có cố gắng ưỡn ngực hay ngẩng đầu bao cao, nước biển vẫn luôn giữ mức không ngập quá đỉnh đầu.
Gordon sung sướng đi đến bên cạnh dơi, “Nhìn thấy chưa?”
Dơi không hề động đậy.
Gordon không vui bèn nói với thiên sứ: “Thả hắn ra.”
Dơi bay vọt đi. Lúc nhìn thấy Zofie và mèo đen, nó gầm lên một tiếng rồi hóa thành người, nhưng ngay lập tức lại bị cố định.
“Ta là Thần.”
“Ta là Thần!”
Gordon giơ tay lên trời hô to rồi cười không ngừng. Lão lảo đảo ngã vật xuống đất nhưng cũng chả buồn để ý.
Con người có tuổi thọ ngắn nhất trong chín giới thì đã sao! Lão đã dùng cách của mình để đạt được sự trường sinh.
Trời sinh không đủ sức mạnh thì đã sao? Lão đã khống chế được “người phát ngôn của Thần” đấy thôi!
Đây chỉ là bước đầu tiên.
Tiếp theo sau lão sẽ thu hút tín đồ để truyền dạy vu thuật hắc ám, để toàn bộ loài người được tận hưởng cảm giác trường sinh! Để loài người đứng trên tất cả, để thiên đường và địa ngục chỉ biết trơ mắt mà nhìn!
Lão nửa quỳ nửa ngồi trên đất, bưng mặt áp sát vào cát và đắm chìm trong mộng tưởng của mình. Một lát sau lão mỉm cười ngẩng mặt lên, đang định mở lời thì bị tình hình trước mắt giáng cho một đấm tỉnh mộng.
Ansbach ôm mèo đen lạnh lùng nhìn lão.
Cách đó không xa, Zofie đứng im như một pho tượng, vẫn giữ nguyên tư thế nắm đuôi mèo.
Gordon ngây ngẩn nhìn hắn rồi lại nhìn Ansbach và mèo đang hưng phấn, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Mộng đẹp chưa dứt mà ác mộng đã ập tới.
Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Tại sao chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà tất cả đều như điên đảo?
Điên đảo?
Làm được chuyện này chỉ có…
Lão đứng phắt dậy, giận dữ gào lên với thiên sứ: “Ngươi lại đang bày…” Giọng lão nghẹn lại như bị ai đó bóp cổ.
Thiên sứ dịu dàng nhìn lão cứ như đang nhìn đứa con bướng bỉnh nhà mình. Trong đôi mắt vốn chỉ có mơ màng và tĩnh lặng ấy lần đầu tiên xuất hiện hào quang kinh người, rõ ràng chỉ mang màu xanh nhưng lại xán lạn bắt mắt tựa như cầu vồng.
Khóe môi y như đang nhoẻn lên lại như không phải, tạo nên cảm giác hiền hòa thân thiết khiến người khác chỉ muốn nhào vào lòng y, đón nhận tình yêu của y, song lại vì ánh hào quang quá mức thánh khiết khó lòng với tới của y mà đành chùn bước.
Gordon lùi lại mấy bước, khóe miệng giật khẽ, căng thẳng đến không nói nên lời, muốn co giò bỏ chạy nhưng chân chợt nặng như đeo chì, khó bề động đậy.
Giằng co như vậy trong mười mấy giây, cuối cùng thiên sứ cũng mở miệng nói: “Chào ông, Gordon.”
Giọng nói của y cứ như vang lên ngay từ trong đầu, trong linh hồn của lão.
Gordon đột nhiên bỏ chạy theo hướng ngược lại. Tốc độ của lão cực nhanh, mới chớp mắt đã chạy được mười mấy mét. Ansach đang định đuổi theo thì phát hiện lão đang chạy ngược lại. Gordon rõ ràng vẫn chưa nhận ra, mãi đến khi nhìn thấy Ansbach xuất hiện trước mắt, lão mới biến sắc, dừng bước đứng ngây tại chỗ.
Thiên sứ đứng trong ánh hào quang, nụ cười vẫn không mảy may thay đổi: “Ta là Metatron. Ta đang tìm ông.”
Bờ biển tĩnh lặng.
Không biết là do quá mức chấn động hay đều thừ ra cả rồi.
Ansbach từng gặp Lilith, từng gặp Baal, từng gặp Mammon, nhưng chưa bao giờ anh có cảm giác như hiện tại – Không tự chủ được mà sinh ra cảm giác sùng bái từ tận đáy lòng, song lại thẹn mình ô uế không dám tiếp cận người đó.
Gordon đột nhiên lấy lại bình tĩnh, ôm đầu ngồi thụp xuống một lúc. Trước khi Ansbach mất hết kiên nhẫn, lão đứng bật dậy, như biến thành một người khác, mỉm cười vô cùng phong độ và nói: “Ngày này cuối cùng cũng tới.”
Metatron lẳng lặng nhìn lão.
Hơn trăm năm trước y đã có cảm giác mơ hồ về vị trí đôi cánh bị chôn ở nhân giới làm trụ cột, nhưng lúc bấy giờ y đang chìm sâu trong hoang mang và mờ mịt, cố gắng đấu tranh với dục vọng của bản thân nên không mấy để tâm. Đến gần đây y chợt cảm nhận rõ ràng phần kia của mình bắt đầu có ý thức. Để tránh sức mạnh ấy bị người khác lợi dụng, y chỉ đành vùi mình ngủ say để dùng tinh thần liên hệ với những đôi cánh ấy, tìm đến vị trí từng cộc gỗ một.
Việc này khiến tinh thần y vô cùng mệt mỏi, nhất là khi sức mạnh của y không còn như xưa. Vì vậy mãi đến hôm nay, khi phân thân sinh ra dao động cảm xúc mãnh liệt mới thu hút được sự chú ý và giúp y tìm tới được đây.
Y không hề trách Gordon, vì dưới lớp áo quần bảnh bao kia, y nhìn thấy một linh hồn hắc ám méo mó vì đố kỵ.
Đối với linh hồn như vậy, trách cứ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Thật ra ta đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.” Đến nước này Gordon mới chịu triệt để buông tay, “Có thể sai khiến ‘người phát ngôn của Thần’ làm việc cho mình, cả đời này của ta đã quá đáng giá!”
Metatron bình tĩnh hỏi: “Có thể giao danh sách tín đồ của ông cho ta không?” Thân là chủ chi nhánh lớn nhất của Nghịch Cửu Hội ở nhân giới, Gordon nắm được không ít tin tức.
Gordon ngẩn ra, không ngờ y lại hỏi thẳng như vậy, lão xùy cười đáp: “Ngươi cho rằng ta sẽ giao cho ngươi sao?”
Metatron cười hỏi: “Tại sao lại không?”
Gordon lại ngây người, bởi vì khi Metatron cười lên, trong lòng lão bỗng dưng nảy ra ý định làm theo lời y, kể hết tất cả với y. Lão vội lắc đầu để tránh ánh mắt của y, “Dù ngươi có nói thế nào, ta cũng không…”
Lời còn chưa dứt, lão đã bị đánh bay lên bãi cát, lún xuống thành một cái hố hình người.
…
Ansbach hả giận vô cùng, anh khoanh tay nói: “Không phải ta.”
Mèo đen cũng hả giận không kém, nó giơ vuốt tỏ vẻ vô tội.
Metatron nói: “…Cũng không phải ta.”
Zofie vẫn đứng ngây như phỗng.
“Là ta.” Sau lưng Zofie từ từ xuất hiện một người. Áo sơ mi đen, vest hồng với một người đàn ông quả là quá màu mè và ngả ngớn, nhưng khi sánh cùng với dung mạo của hắn thì lại đẹp mắt đến lạ.
Ansbach giới thiệu với mèo đen: “Mammon.”
Mammon mỉm cười giẫm lên người Gordon để đến bên Metatron, dịu dàng cầm lấy tay y và hôn nhẹ rồi thấp giọng hỏi: “Ngươi còn bao nhiêu đôi cánh lưu lạc bên ngoài?”
Metatron chớp mắt đáp: “Không còn bao nhiêu.”
Tức là còn.
Mammon rủa thầm một tiếng.
Ansbach chợt hỏi: “Phong ấn trên người Oregon có phải có liên quan đến ngài không?”
Nghe trong giọng anh có ý trách cứ, Mammon cau mày, hai mắt lóe lên.
Metatron bước lên chắn đi ánh mắt của Mammon, khẽ cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Mammon thò đầu qua vai y, lặng lẽ trừng Ansbach bằng ánh mắt u ám ra chiều cảnh cáo.
Ansbach vờ như không thấy, tiếp tục trò chuyện với Metatron: “Vậy nhất định ngài phải có cách xử lý.”
“Đương nhiên.” Metatron nhoáng cái biến mất rồi lại xuất hiện, lần này trong lòng y đã có thêm một người.
…
Mammon và Ansbach cùng ra tay giành lấy.
Mammon nghĩ: Dám để Metatron ôm!
Ansbach thì nghĩ: Dám ôm Oregon!
Metatron rụt tay lại, Oregon nhẹ nhàng rơi vào vòng tay của Ansbach.
Mèo đen ngồi trên vai Ansbach, thấy thế thì sướng rơn: Không ngờ mình có giá quá.
Metatron nói: “Ta sẽ giải bỏ phong ấn cho y.”
Ansbach hỏi: “Phong ấn này là do ngài hạ?”
Metatron đáp: “Có thể nói thế.”
Mặt Ansbach sầm xuống.
Mammon nhướng mày, “Ngươi có thể đưa ra yêu cầu bồi thường.”
Ansbach ngước lên nhìn mèo đen, mèo ta gật đầu cái rụp. Muốn muốn muốn chứ! Muốn gần chết! Metatron của thiên đường, Mammon của địa ngục muốn bồi thường thì mắc gì không nhận, có lý do gì mà không nhận chứ!
Metatron nhắm mắt lại, đặt một ngón tay lên người Oregon. Một luồng sáng màu trắng tinh khôi tuôn ra từ đầu ngón tay y và hòa tan vào người Oregon. Thân thể của Oregon run nhẹ, mèo đen đột nhiên “meo” lên một tiếng và nhảy khỏi vai Ansbach, bốn chân từ từ dài ra, đôi mắt ngây thơ mơ màng bỗng chốc trở nên sắc bén vô cùng.
Đến khi thân thể Oregon hoàn toàn biến mất, mèo đen đã hoàn toàn hóa thành báo đen, nó ngẩng đầu gầm lên một tiếng vang trời như muốn bày tỏ sự vui mừng và kích động khi hai thân thể được hợp lại với nhau!
Nghĩ đến việc y phải biến thành mèo hơn trăm năm, ngay cả Mammon cũng trở nên vô cùng kiên nhẫn không cắt ngang niềm vui của y. Đừng nói gì tới Ansbach, anh gần như dùng hết sức lực toàn thân siết chặt nắm tay, cố dằn dục vọng muốn xông tới ôm y vào lòng.
Báo đen xông xuống biển nghịch nước thỏa thuê, đến khi ướt sũng mới chịu quay về, nhưng vừa biến thành người thì hai mắt chợt tối sầm, một chiếc áo choàng xám đậm đã phủ lên đầu y, che kín từ đầu xuống chân chẳng lộ cả ngón.
Oregon câm nín nhìn mình bị biến thành nhộng, khó chịu vùng vẫy mấy cái, “Hơi nóng.”
Ansbach thổi vào lỗ tai y.
Oregon: “…”
Mammon hắng giọng cắt ngang màn ve vãn không coi ai ra gì của hai người, “Ngươi có thể đưa ra yêu cầu rồi đó.”
Tròng mắt Oregon đảo tròn: “Để tôi nghĩ xem.”
Mammon nói: “Nếu hai người đã muốn sống ở nhân giới, ta có thể tặng cho hai người một mỏ vàng ở đó.”
Metatron nói: “Chuyện này do ta mà ra, theo lý nên để ta bồi thường.”
Mammon nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng: “Ngươi đang khách sáo với ta ư?”
Metatron im lặng một chốc rồi mới trả lời: “Tiền bạc ta có đều là do ngươi tặng.”
Mammon phất tay đáp: “Đó là tiền tiêu vặt của ngươi.”
Metatron: “…”
Mắt Oregon sáng lên, y đã nghĩ ra được một ý hay, “Tôi muốn được chụp ảnh chung với bảy đại thiên sứ của thiên đường và bảy đại ma vương của địa ngục.”
Mammon, Metatron: “…”
Mammon hỏi: “Mỏ kim cương được không? Hai mỏ nhé.”
Oregon nói: “Tôi không thiếu tiền mà.” Dù là mỏ vàng hay mỏ kim cương cũng đâu có xài được.
Ansbach lại chém thêm một đao: “Đúng đấy, hơn trăm năm nay y chỉ ăn cá và thức ăn của mèo.”
Mammon: “…”
Metatron nói: “Được rồi.”
“…” Mammon nhìn y bằng ánh mắt đầy dấu chấm hỏi, ý rằng ngươi nghiêm túc đấy à? Để bảy đại thiên sứ và bảy đại ma vương họp mặt… Nghĩ thế nào cũng cảm giác sẽ gây ra một trận thánh chiến khác.
Metatron mỉm cười nói: “Lâu lắm rồi chúng ta không họp mặt.”
Mammon nói: “Tin ta đi, thay vì họp mặt, mọi người thích hẹn hò hơn.”
Metatron hỏi: “Nếu không họp mặt thì làm sao có cơ hội hẹn hò?”
Mammon ngẩn ra, nghĩ tới những chàng FA đáng thương trong số đó thì phì cười đắc ý: “Cũng có lý. Có lẽ chúng ta nên mời thêm nhiều người nữa, làm ở Con Thuyền Noah cho thật náo nhiệt.” Ha ha ha, nhất định phải nắm bắt cơ hội để show ân ái!
Metatron cười nói: “Thạch Phi Hiệp chắc sẽ vui lắm.”
Mammon nói: “Ta có thể lấy thân phận người tổ chức bàn chuyện hợp tác với hắn.” Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu hắn đã phác thảo rõ nét đủ loại kế hoạch.
Xương Bình, Trường Thành.
Đêm khuya, trăng sáng.
Dưới ánh trăng, một bóng người băng qua rừng cây rồi dừng bước trước một cái hố. Trên tay người đó là một cây cộc gỗ, cộc gỗ dần dần hóa thành một thiên sứ xinh đẹp vô ngần.
“Chính là nơi này.”
“Ta không nghĩ chôn ngươi ở đây là ý kiến sáng suốt chút nào.” Người đàn ông điển trai đang cầm cộc gỗ, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
Thiên sứ không nói gì mà chỉ im lặng nhìn người đàn ông.
“Được rồi.”
Người đàn ông thua cuộc, từ từ ghim cộc gỗ xuống hố.
Cộc gỗ hoàn toàn ghim hẳn xuống đất, thiên sứ nở nụ cười dịu dàng với người đàn ông và biến mất trong đêm đen.
Người đàn ông lẳng lặng đứng nhìn một chốc rồi xoay lưng bỏ đi.
Trước khi trời sáng, chính là bóng đêm.
Một bóng người bất thình lình xuất hiện bên cạnh hố, không ngờ chính là người đàn ông ban nãy quay lại. Trên tay người đó là tấm vải đen không biết làm từ chất liệu gì, người đó phất vải lên miệng hố. Không bao lâu sau, cộc gỗ từ từ trồi lên và bị vải đen bọc lấy.
Người đàn ông quấn nó lại và ôm vào lòng, sau đó biến mất.
Mép dao mỏng như mép giấy, dường như chỉ cần quét nhẹ một nhát là sẽ rạch ra một vết thương lớn. Tim Gordon đập dồn dập, hình ảnh máu tươi bắn ra từ cổ Ansbach khiến lão thấy cả người hưng phấn.
Một bàn tay khác bất thình lình giữ lấy bàn tay đang run lên của lão.
Gordon cả kinh, Ansbach cúi đầu nhìn con dao đang gần trong gang tấc, sau đó ngẩng lên, lật cổ tay một cái ném lão ra xa, “Tay ông run dữ quá, ta không muốn trên cổ mình xuất hiện vết thương hình răng cưa đâu.”
Gordon ngã xuống trước mặt thiên sứ, lão phẫn nộ đứng dậy, vung vẩy dao găm chỉ vào thiên sứ, “Ngươi đã làm gì hắn?”
Thiên sứ bình thản đáp: “Ngươi không nên làm thế.”
Gordon giật mình hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Thiên sứ nói: “Đó là sai.”
Tay cầm dao găm của Gordon run càng dữ dội hơn, một lúc sau lão mới nói: “Là ta đã thức tỉnh ngươi, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta!”
Thiên sứ đứng im, ánh mắt mơ màng nhìn về phía các vì sao xa xôi, “Đó là sai.”
Gordon thấp giọng chửi rủa, lấy từ trong lòng ra một bình nước thuốc, xông đến trước mặt thiên sứ và vẩy lên đầu y. Thiên sứ chỉ là ảo ảnh, nước thuốc xuyên qua làn tóc của y, rơi lên cộc gỗ mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện.
Hào quang trên cộc gỗ sáng lên rồi lại tối dần.
Ansbach xông qua đá bay Gordon, đang định chuyển hướng sang cộc gỗ thì đã bị thiên sứ “cầm chân”.
Gordon thấy những cảm xúc mơ hồ trong mắt thiên sứ biến mất, thay vào đó là vẻ tĩnh lặng thì hớn hở gọi to: “Giết chết hắn!”
Ansbach lắc người một cái biến thành dơi, nhưng còn chưa bay được bao xa đã bị cố định giữa không trung.
Gordon cười điên cuồng: “Ha ha ha ha! Cuối cùng vẫn là ta thắng!”
Mèo đen cố gắng ngồi im để không ai chú ý đến mình, chân khẽ nhích từng bước nhỏ lân la tiếp cận biệt thự. Một bóng đen đột nhiên phủ xuống đầu nó, nó ngưỡng mặt lên nhìn thì thấy gương mặt tươi cười của Zofie.
Zofie túm gáy nó xách lên: “Nghe nói thịt mèo có vị chua, dùng để trộn salad là hết xảy.”
“…” Mèo đen rũ bốn chân xuống giả chết.
Gordon bảo hắn ném xuống biển: “Chúng ta có thể để Ansbach chính mắt nhìn thấy nó bị nước biển nhấn chìm từng chút một, từ đầu đến chân, giống như công chúa ngủ trong rừng. Ôi, hắn yêu nó như vậy, nhất định sẽ có thể dùng một nụ hôn để đánh thức nó nhỉ.”
Zofie thì thầm: “Bị thấm nước biển chắc mùi vị sẽ không còn ngon nữa.” Hắn xách mèo ra biển rồi buông tay ra, mèo đen rơi xuống nhưng lập tức nhảy lên bờ, nhưng chưa chạy được bao xa đã bị hắn túm đuôi bắt lại. Bất luận nó có cố gắng ưỡn ngực hay ngẩng đầu bao cao, nước biển vẫn luôn giữ mức không ngập quá đỉnh đầu.
Gordon sung sướng đi đến bên cạnh dơi, “Nhìn thấy chưa?”
Dơi không hề động đậy.
Gordon không vui bèn nói với thiên sứ: “Thả hắn ra.”
Dơi bay vọt đi. Lúc nhìn thấy Zofie và mèo đen, nó gầm lên một tiếng rồi hóa thành người, nhưng ngay lập tức lại bị cố định.
“Ta là Thần.”
“Ta là Thần!”
Gordon giơ tay lên trời hô to rồi cười không ngừng. Lão lảo đảo ngã vật xuống đất nhưng cũng chả buồn để ý.
Con người có tuổi thọ ngắn nhất trong chín giới thì đã sao! Lão đã dùng cách của mình để đạt được sự trường sinh.
Trời sinh không đủ sức mạnh thì đã sao? Lão đã khống chế được “người phát ngôn của Thần” đấy thôi!
Đây chỉ là bước đầu tiên.
Tiếp theo sau lão sẽ thu hút tín đồ để truyền dạy vu thuật hắc ám, để toàn bộ loài người được tận hưởng cảm giác trường sinh! Để loài người đứng trên tất cả, để thiên đường và địa ngục chỉ biết trơ mắt mà nhìn!
Lão nửa quỳ nửa ngồi trên đất, bưng mặt áp sát vào cát và đắm chìm trong mộng tưởng của mình. Một lát sau lão mỉm cười ngẩng mặt lên, đang định mở lời thì bị tình hình trước mắt giáng cho một đấm tỉnh mộng.
Ansbach ôm mèo đen lạnh lùng nhìn lão.
Cách đó không xa, Zofie đứng im như một pho tượng, vẫn giữ nguyên tư thế nắm đuôi mèo.
Gordon ngây ngẩn nhìn hắn rồi lại nhìn Ansbach và mèo đang hưng phấn, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Mộng đẹp chưa dứt mà ác mộng đã ập tới.
Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Tại sao chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà tất cả đều như điên đảo?
Điên đảo?
Làm được chuyện này chỉ có…
Lão đứng phắt dậy, giận dữ gào lên với thiên sứ: “Ngươi lại đang bày…” Giọng lão nghẹn lại như bị ai đó bóp cổ.
Thiên sứ dịu dàng nhìn lão cứ như đang nhìn đứa con bướng bỉnh nhà mình. Trong đôi mắt vốn chỉ có mơ màng và tĩnh lặng ấy lần đầu tiên xuất hiện hào quang kinh người, rõ ràng chỉ mang màu xanh nhưng lại xán lạn bắt mắt tựa như cầu vồng.
Khóe môi y như đang nhoẻn lên lại như không phải, tạo nên cảm giác hiền hòa thân thiết khiến người khác chỉ muốn nhào vào lòng y, đón nhận tình yêu của y, song lại vì ánh hào quang quá mức thánh khiết khó lòng với tới của y mà đành chùn bước.
Gordon lùi lại mấy bước, khóe miệng giật khẽ, căng thẳng đến không nói nên lời, muốn co giò bỏ chạy nhưng chân chợt nặng như đeo chì, khó bề động đậy.
Giằng co như vậy trong mười mấy giây, cuối cùng thiên sứ cũng mở miệng nói: “Chào ông, Gordon.”
Giọng nói của y cứ như vang lên ngay từ trong đầu, trong linh hồn của lão.
Gordon đột nhiên bỏ chạy theo hướng ngược lại. Tốc độ của lão cực nhanh, mới chớp mắt đã chạy được mười mấy mét. Ansach đang định đuổi theo thì phát hiện lão đang chạy ngược lại. Gordon rõ ràng vẫn chưa nhận ra, mãi đến khi nhìn thấy Ansbach xuất hiện trước mắt, lão mới biến sắc, dừng bước đứng ngây tại chỗ.
Thiên sứ đứng trong ánh hào quang, nụ cười vẫn không mảy may thay đổi: “Ta là Metatron. Ta đang tìm ông.”
Bờ biển tĩnh lặng.
Không biết là do quá mức chấn động hay đều thừ ra cả rồi.
Ansbach từng gặp Lilith, từng gặp Baal, từng gặp Mammon, nhưng chưa bao giờ anh có cảm giác như hiện tại – Không tự chủ được mà sinh ra cảm giác sùng bái từ tận đáy lòng, song lại thẹn mình ô uế không dám tiếp cận người đó.
Gordon đột nhiên lấy lại bình tĩnh, ôm đầu ngồi thụp xuống một lúc. Trước khi Ansbach mất hết kiên nhẫn, lão đứng bật dậy, như biến thành một người khác, mỉm cười vô cùng phong độ và nói: “Ngày này cuối cùng cũng tới.”
Metatron lẳng lặng nhìn lão.
Hơn trăm năm trước y đã có cảm giác mơ hồ về vị trí đôi cánh bị chôn ở nhân giới làm trụ cột, nhưng lúc bấy giờ y đang chìm sâu trong hoang mang và mờ mịt, cố gắng đấu tranh với dục vọng của bản thân nên không mấy để tâm. Đến gần đây y chợt cảm nhận rõ ràng phần kia của mình bắt đầu có ý thức. Để tránh sức mạnh ấy bị người khác lợi dụng, y chỉ đành vùi mình ngủ say để dùng tinh thần liên hệ với những đôi cánh ấy, tìm đến vị trí từng cộc gỗ một.
Việc này khiến tinh thần y vô cùng mệt mỏi, nhất là khi sức mạnh của y không còn như xưa. Vì vậy mãi đến hôm nay, khi phân thân sinh ra dao động cảm xúc mãnh liệt mới thu hút được sự chú ý và giúp y tìm tới được đây.
Y không hề trách Gordon, vì dưới lớp áo quần bảnh bao kia, y nhìn thấy một linh hồn hắc ám méo mó vì đố kỵ.
Đối với linh hồn như vậy, trách cứ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Thật ra ta đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.” Đến nước này Gordon mới chịu triệt để buông tay, “Có thể sai khiến ‘người phát ngôn của Thần’ làm việc cho mình, cả đời này của ta đã quá đáng giá!”
Metatron bình tĩnh hỏi: “Có thể giao danh sách tín đồ của ông cho ta không?” Thân là chủ chi nhánh lớn nhất của Nghịch Cửu Hội ở nhân giới, Gordon nắm được không ít tin tức.
Gordon ngẩn ra, không ngờ y lại hỏi thẳng như vậy, lão xùy cười đáp: “Ngươi cho rằng ta sẽ giao cho ngươi sao?”
Metatron cười hỏi: “Tại sao lại không?”
Gordon lại ngây người, bởi vì khi Metatron cười lên, trong lòng lão bỗng dưng nảy ra ý định làm theo lời y, kể hết tất cả với y. Lão vội lắc đầu để tránh ánh mắt của y, “Dù ngươi có nói thế nào, ta cũng không…”
Lời còn chưa dứt, lão đã bị đánh bay lên bãi cát, lún xuống thành một cái hố hình người.
…
Ansbach hả giận vô cùng, anh khoanh tay nói: “Không phải ta.”
Mèo đen cũng hả giận không kém, nó giơ vuốt tỏ vẻ vô tội.
Metatron nói: “…Cũng không phải ta.”
Zofie vẫn đứng ngây như phỗng.
“Là ta.” Sau lưng Zofie từ từ xuất hiện một người. Áo sơ mi đen, vest hồng với một người đàn ông quả là quá màu mè và ngả ngớn, nhưng khi sánh cùng với dung mạo của hắn thì lại đẹp mắt đến lạ.
Ansbach giới thiệu với mèo đen: “Mammon.”
Mammon mỉm cười giẫm lên người Gordon để đến bên Metatron, dịu dàng cầm lấy tay y và hôn nhẹ rồi thấp giọng hỏi: “Ngươi còn bao nhiêu đôi cánh lưu lạc bên ngoài?”
Metatron chớp mắt đáp: “Không còn bao nhiêu.”
Tức là còn.
Mammon rủa thầm một tiếng.
Ansbach chợt hỏi: “Phong ấn trên người Oregon có phải có liên quan đến ngài không?”
Nghe trong giọng anh có ý trách cứ, Mammon cau mày, hai mắt lóe lên.
Metatron bước lên chắn đi ánh mắt của Mammon, khẽ cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Mammon thò đầu qua vai y, lặng lẽ trừng Ansbach bằng ánh mắt u ám ra chiều cảnh cáo.
Ansbach vờ như không thấy, tiếp tục trò chuyện với Metatron: “Vậy nhất định ngài phải có cách xử lý.”
“Đương nhiên.” Metatron nhoáng cái biến mất rồi lại xuất hiện, lần này trong lòng y đã có thêm một người.
…
Mammon và Ansbach cùng ra tay giành lấy.
Mammon nghĩ: Dám để Metatron ôm!
Ansbach thì nghĩ: Dám ôm Oregon!
Metatron rụt tay lại, Oregon nhẹ nhàng rơi vào vòng tay của Ansbach.
Mèo đen ngồi trên vai Ansbach, thấy thế thì sướng rơn: Không ngờ mình có giá quá.
Metatron nói: “Ta sẽ giải bỏ phong ấn cho y.”
Ansbach hỏi: “Phong ấn này là do ngài hạ?”
Metatron đáp: “Có thể nói thế.”
Mặt Ansbach sầm xuống.
Mammon nhướng mày, “Ngươi có thể đưa ra yêu cầu bồi thường.”
Ansbach ngước lên nhìn mèo đen, mèo ta gật đầu cái rụp. Muốn muốn muốn chứ! Muốn gần chết! Metatron của thiên đường, Mammon của địa ngục muốn bồi thường thì mắc gì không nhận, có lý do gì mà không nhận chứ!
Metatron nhắm mắt lại, đặt một ngón tay lên người Oregon. Một luồng sáng màu trắng tinh khôi tuôn ra từ đầu ngón tay y và hòa tan vào người Oregon. Thân thể của Oregon run nhẹ, mèo đen đột nhiên “meo” lên một tiếng và nhảy khỏi vai Ansbach, bốn chân từ từ dài ra, đôi mắt ngây thơ mơ màng bỗng chốc trở nên sắc bén vô cùng.
Đến khi thân thể Oregon hoàn toàn biến mất, mèo đen đã hoàn toàn hóa thành báo đen, nó ngẩng đầu gầm lên một tiếng vang trời như muốn bày tỏ sự vui mừng và kích động khi hai thân thể được hợp lại với nhau!
Nghĩ đến việc y phải biến thành mèo hơn trăm năm, ngay cả Mammon cũng trở nên vô cùng kiên nhẫn không cắt ngang niềm vui của y. Đừng nói gì tới Ansbach, anh gần như dùng hết sức lực toàn thân siết chặt nắm tay, cố dằn dục vọng muốn xông tới ôm y vào lòng.
Báo đen xông xuống biển nghịch nước thỏa thuê, đến khi ướt sũng mới chịu quay về, nhưng vừa biến thành người thì hai mắt chợt tối sầm, một chiếc áo choàng xám đậm đã phủ lên đầu y, che kín từ đầu xuống chân chẳng lộ cả ngón.
Oregon câm nín nhìn mình bị biến thành nhộng, khó chịu vùng vẫy mấy cái, “Hơi nóng.”
Ansbach thổi vào lỗ tai y.
Oregon: “…”
Mammon hắng giọng cắt ngang màn ve vãn không coi ai ra gì của hai người, “Ngươi có thể đưa ra yêu cầu rồi đó.”
Tròng mắt Oregon đảo tròn: “Để tôi nghĩ xem.”
Mammon nói: “Nếu hai người đã muốn sống ở nhân giới, ta có thể tặng cho hai người một mỏ vàng ở đó.”
Metatron nói: “Chuyện này do ta mà ra, theo lý nên để ta bồi thường.”
Mammon nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng: “Ngươi đang khách sáo với ta ư?”
Metatron im lặng một chốc rồi mới trả lời: “Tiền bạc ta có đều là do ngươi tặng.”
Mammon phất tay đáp: “Đó là tiền tiêu vặt của ngươi.”
Metatron: “…”
Mắt Oregon sáng lên, y đã nghĩ ra được một ý hay, “Tôi muốn được chụp ảnh chung với bảy đại thiên sứ của thiên đường và bảy đại ma vương của địa ngục.”
Mammon, Metatron: “…”
Mammon hỏi: “Mỏ kim cương được không? Hai mỏ nhé.”
Oregon nói: “Tôi không thiếu tiền mà.” Dù là mỏ vàng hay mỏ kim cương cũng đâu có xài được.
Ansbach lại chém thêm một đao: “Đúng đấy, hơn trăm năm nay y chỉ ăn cá và thức ăn của mèo.”
Mammon: “…”
Metatron nói: “Được rồi.”
“…” Mammon nhìn y bằng ánh mắt đầy dấu chấm hỏi, ý rằng ngươi nghiêm túc đấy à? Để bảy đại thiên sứ và bảy đại ma vương họp mặt… Nghĩ thế nào cũng cảm giác sẽ gây ra một trận thánh chiến khác.
Metatron mỉm cười nói: “Lâu lắm rồi chúng ta không họp mặt.”
Mammon nói: “Tin ta đi, thay vì họp mặt, mọi người thích hẹn hò hơn.”
Metatron hỏi: “Nếu không họp mặt thì làm sao có cơ hội hẹn hò?”
Mammon ngẩn ra, nghĩ tới những chàng FA đáng thương trong số đó thì phì cười đắc ý: “Cũng có lý. Có lẽ chúng ta nên mời thêm nhiều người nữa, làm ở Con Thuyền Noah cho thật náo nhiệt.” Ha ha ha, nhất định phải nắm bắt cơ hội để show ân ái!
Metatron cười nói: “Thạch Phi Hiệp chắc sẽ vui lắm.”
Mammon nói: “Ta có thể lấy thân phận người tổ chức bàn chuyện hợp tác với hắn.” Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu hắn đã phác thảo rõ nét đủ loại kế hoạch.
Xương Bình, Trường Thành.
Đêm khuya, trăng sáng.
Dưới ánh trăng, một bóng người băng qua rừng cây rồi dừng bước trước một cái hố. Trên tay người đó là một cây cộc gỗ, cộc gỗ dần dần hóa thành một thiên sứ xinh đẹp vô ngần.
“Chính là nơi này.”
“Ta không nghĩ chôn ngươi ở đây là ý kiến sáng suốt chút nào.” Người đàn ông điển trai đang cầm cộc gỗ, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
Thiên sứ không nói gì mà chỉ im lặng nhìn người đàn ông.
“Được rồi.”
Người đàn ông thua cuộc, từ từ ghim cộc gỗ xuống hố.
Cộc gỗ hoàn toàn ghim hẳn xuống đất, thiên sứ nở nụ cười dịu dàng với người đàn ông và biến mất trong đêm đen.
Người đàn ông lẳng lặng đứng nhìn một chốc rồi xoay lưng bỏ đi.
Trước khi trời sáng, chính là bóng đêm.
Một bóng người bất thình lình xuất hiện bên cạnh hố, không ngờ chính là người đàn ông ban nãy quay lại. Trên tay người đó là tấm vải đen không biết làm từ chất liệu gì, người đó phất vải lên miệng hố. Không bao lâu sau, cộc gỗ từ từ trồi lên và bị vải đen bọc lấy.
Người đàn ông quấn nó lại và ôm vào lòng, sau đó biến mất.
Tác giả :
Tô Du Bính