[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
Chương 28: Thân phận (thượng)
Chẳng lẽ tình địch của mình lại là mình?
Mang gương mặt người nước ngoài lại không nói tiếng Trung lưu loát, con đường tuyển người của Ansbach khá là gập ghềnh. Sau đó mèo đen chịu hết nổi đành phải giành quyền dẫn đường.
Ansbach nửa tin nửa ngờ, “Em từng tới đây?”
Mèo đen kiêu ngạo ưỡn ngực.
“Lần trước em không phải ngồi thuyền đến? Thế em đến bằng cách nào?” Ansbach ôm nó vừa gấp rút lên đường vừa hỏi.
Mèo đen giơ hai chân trước lên vẫy vẫy mấy cái.
“Bay?” Ansbach hỏi: “Thời đại này có máy bay? Tôi tưởng phải đợi mười ba năm nữa.”
Mèo đen lắc đầu, nhắm mắt lại rồi quạt quạt chân.
Sóng điện não của Ansbach rốt cuộc cũng bắt kịp, “Xe dơi?”
Mèo đen gật đầu.
Ansbach im lặng một lúc rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng nghịch đuôi mèo, từ tốn mở miệng: “Cách hay đấy. Trước khi xuất phát em không nhắc tới nhỉ.”
Giọng điệu rất bất thường, có chút gì đó như thẹn quá hóa giận.
Mèo đen nhanh trí rúc đầu vào lòng anh.
Ansbach dùng ngón trỏ nâng cằm nó lên, hỏi cho tới cùng: “Cố ý xem tôi làm trò hề?”
Tội danh này hơi bị lớn à nha! Mèo đen đương nhiên không dám gánh tội này, nó kiên quyết lắc đầu phủ nhận, đồng thời nhảy tót xuống bắt đầu đào đất.
Ansbach tò mò ngồi xổm xuống cạnh nó, “Nghe nói lúc mang thai, động vật thường thích đào hang làm ổ.”
Mèo đen im lặng trừng mắt anh.
Ansbach chống cằm, “Vừa nãy ý em là tôi nỗ lực chưa đủ hay sao?”
Mèo đen nhảy sang một bên, để lộ những chữ khó khăn lắm mới cào ra được.
“Thế giới hai người.” Ansbach thoáng sửng sốt rồi bật cười bảo: “Em cho rằng tôi muốn tận hưởng thế giới hai người với em nên mới cố ý không nhắc nhở tôi?”
Mèo đen gật đầu.
Ansbach nói: “Tuy có vẻ như đang kiếm cớ nhưng cái cớ này tôi thích. Xem như em qua ải.”
Mèo đen đắc ý nhảy tót vào lòng anh, ngông nghênh lắc đuôi ra chiều nhắc nhở mau chóng khởi hành.
Dáng vẻ vênh váo của nó khiến lòng Ansbach ngứa ngáy, lại hận mình không thể làm nó, trong bụng cứ sùng sụng như dầu sôi, lúc đi đường vô cùng sung sức, cuối cùng đến đích còn sớm hơn dự định nửa ngày – Đích đến là quán ăn dưới chân núi.
Ansbach đánh giá căn nhà cũ kỹ trước mặt bằng ánh mắt ngờ vực, “Người em muốn tìm sống ở đây sao?”
Ngửi thấy mùi thức ăn lan tỏa trong không khí, đuôi mèo ta hết cuộn lại thẳng, hết thẳng lại cuộn, kích động đến dựng hết cả lông. Nó nhanh chóng nhảy phắt lên một chiếc bàn. Tiểu nhị trong quán thấy thế bèn vung khăn toan đuổi, nhưng Ansbach lại lạnh lùng ngồi xuống.
“Khách… Khách quan, ngài muốn dùng gì?” Tiểu nhị giật mình, vội vàng khom lưng, thái độ vô cùng ân cần.
Hai mắt mèo đen dán chặt vào bàn bên cạnh.
Ansbach nhìn về cái bàn đó và gật đầu.
Tiểu nhị hiểu ý vội bảo: “Dạ được! Làm cho ngài một bàn giống như vậy, bảo đảm ngài ăn uống no say!”
Gã lui xuống, Ansbach lấy đũa gõ bàn, “Từng ghé ăn?”
Mèo đen dường như đang chìm đắm trong hồi ức, thỏa mãn lúc lắc cái đuôi.
“Đến một mình?” Ansbach vờ như chỉ đang vô tình hỏi.
Đuôi chợt ngừng ngay, mèo đen ngẫm nghĩ xem nên trả lời thế nào cho an toàn.
Ansbach mỉm cười nói: “Từ từ suy nghĩ, tôi không vội.”
Mèo đen đẩy nghiêng bình trà, chấm vuốt vào nước trà chảy ra rồi viết lên bàn những chữ rồng bay phượng múa: Muốn đến cùng anh.
Ansbach không nhịn được phì cười, một tay giữ mèo, dùng ngón tay xoay đuôi nó vòng vòng, “Tôi thấy hơi nhớ khoảng thời gian em trở lại làm người. Trước đây em đâu có ngoan thế này, lúc nào cũng sợ tôi nổi giận.”
Mèo đen: “…” Ngủ không ngon trách giường nghiêng, tính khí thất thường thì trách người khác không ngoan, đúng là hành vi của lũ cướp.
Ansbach ghé sát vào tai nó, nhẹ giọng nói: “Nhưng hiện tại quan trọng nhất là tìm ra đường đi để cứu em. Nếu em muốn cùng tôi thưởng thức mỹ thực Trung Quốc, tôi có thể dẫn em đi.”
Mèo đen nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt vàng xanh ẩn chứa bao lời muốn nói.
Ansbach hôn nhẹ lên trán nó, mũi nó, môi nó, “Ăn xong rồi nói.”
Tiểu nhị đang chuẩn bị mang thức ăn lên, nhìn thấy hành vi “sỗ sàng” giữa người và mèo thì ngượng đỏ mặt, không biết nên nhìn đi đâu, thầm nhủ trong bụng: Người sinh ra ở vùng đất ngoại bang quả nhiên chẳng có liêm sỉ. Gã đặt thức ăn lên bàn, lại nhịn không được liếc mèo đen mấy lần.
Sức chú ý của mèo đen tập trung hết vào các món ăn trên bàn nên chẳng buồn để ý, còn Ansbach lại không thoải mái, mắt anh nheo lại, tiểu nhị chợt thấy hai chân mềm nhũn, quỳ mọp xuống đất, đầu va phải ghế nghe cốp một tiếng, khiến người chung quanh tò tò quay sang nhìn.
Chưởng quỹ thấy có người nước ngoài vào tiệm vốn đã cảnh giác, giờ lại thấy tiểu nhị làm trò hề thì đánh thót trong lòng, vội vàng ra khỏi quầy kéo gã tiểu nhị rồi quay sang xin lỗi với Ansbach.
Ansbach cũng không định so đo.
Sóng gió tuy đã qua nhưng những ánh mắt tò mò chung quanh càng lúc càng trắng trợn.
Ansbach không để ý chuyện họ nhìn mình như nhìn khỉ trong sở thú, nhưng lại không vui khi những người đó cứ nhìn luôn cả mèo đen.
Khó khăn lắm mới ăn hết được bữa cơm, vừa ra khỏi quán ăn, Ansbach lập tức lôi tấm áo choàng xám đậm ra nhét mèo đen vào trong.
Mèo đen thấy anh vội vã lên đường thì có chút cảm động, có chút hạnh phúc, lại có chút bất an. Loại bất an này từ sau khi quay về quá khứ đã có, nó luôn có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như Ansbach nói.
Đêm đó, mèo đen đề nghị nghỉ ngơi, Ansbach tuy sốt ruột trong lòng nhưng vẫn lén lẻn vào một khách điếm, chọn căn tốt nhất trong số các gian phòng còn trống.
Mèo đen quyết định dùng đủ cả ánh mắt, động tác và móng vuốt để viết.
Ansbach nhìn dáng vẻ như gặp kẻ thù lớn của nó thì trong đầu lóe lên, có hơi thở gấp, “Em có thể biến thân rồi?”
“…” Kiên quyết lắc đầu.
Ansbach nhất thời lại mất tinh thần.
Mèo đen vỗ vỗ chân anh, bày tỏ có lời muốn nói.
Ansbach tựa vào lưng ghế, dùng một tay chống đầu, nhìn mèo bằng ánh mắt chờ đợi.
Mèo đen dùng nước chầm chậm viết lên đất: Không quay về, không sao.
Ansbach biến sắc, đứng phắt dậy, dùng chân xóa ngay vết nước dưới đất và lạnh lùng nói: “Sẽ không có chuyện không quay về.” Anh cúi xuống thì trông thấy mèo đen đang nhìn mình đầy vẻ lo lắng, bèn dịu mặt nói: “Tôi không giận.”
Mèo đen giữ vẻ mặt ngờ vực.
Ansbach ôm nó vào lòng, mạnh tay xoa người nó vài lần, đến khi bị cào cho vài vết chảy máu mới thôi, “Được rồi, đúng là tôi giận. Tôi giận em không tin tôi. Tôi sẽ mang em về, tôi đảm bảo.”
Tự tin tột độ và kỳ vọng quá cao khiến anh một khi gặp phải trắc trở sẽ dễ rơi vào trạng thái điên cuồng. Khó khăn lắm bệnh điên của Ansbach mới tốt lên một chút, mèo đen không muốn anh lại giẫm vào vết xe đổ cũ.
Nó kêu lên một tiếng, định viết gì đó nhưng lại bị Ansbach ôm chặt lấy không chịu buông tay.
“Có tinh thần như vậy xem ra em không muốn nghỉ ngơi, chi bằng tụi mình làm vài việc tiêu hao bớt năng lượng.”
Trên giường.
Con dơi sung sướng chà xát mèo đen, dùng cánh, dùng cả người… Đủ các loại đụng chạm.
Mèo đen chẳng buồn cử động mà chỉ nằm sấp giả chết.
Cuối cùng cũng đến kinh thành.
Trông bản mặt thèm nhỏ dãi của mèo đen khi ngửi thấy mùi thức ăn từ hẻm nhỏ bay ra, Ansbach vừa bực vừa buồn cười, “Thèm dữ vậy thật à?”
Mèo đen nhìn anh bằng ánh mắt u oán.
Để triệt để bài trừ tác phong làm việc “không chuyên” của mèo đen, mấy ngày nay Ansbach cực lực lên đường. Dù mèo đen có chỉ đường đến quán rượu, quán cơm hay quầy thức ăn nào anh vẫn có thể vờ như mắt điếc tai ngơ với tiếng kêu thảm thiết của nó, cứ cắm đầu đi thẳng một mạch.
“Được rồi, chỉ thử một lần thôi đó.” Ansbach rất hiểu cách kiềm chế, nếu cứ đàn áp mãi sẽ dễ khiến đối phương nảy sinh tâm lý phản nghịch, được không bằng mất.
Quả nhiên mèo đen kêu lên một tiếng hoan hô, chìa vuốt chỉ đường.
Theo đề nghị của mèo đen, Ansbach đến một quán rượu nhỏ sau hẻm. Đừng trông quy mô nhỏ mà lầm, quán rượu này buôn bán rất khá khẩm. Hai người số đỏ, vừa vào là có một bàn khách mới đi ra nên mới có một chỗ nhỏ để ngồi.
Ansbach làm theo cách cũ, gọi thức ăn giống bàn bên cạnh.
Có lẽ ở kinh thành có nhiều người nước ngoài ghé thăm, vả lại còn có áo khoáng xám đậm che khuất hơn nửa gương mặt nên khách khứa và tiểu nhị đều không đặc biệt chú ý đến anh.
Ansbach vừa ăn vừa đút cho mèo, hưởng thụ những giây phút chỉ có hai người hiếm hoi.
Ăn no, Ansbach toan đứng dậy tính tiền nhưng chợt ngửi thấy mùi máu quen thuộc.
Mèo đen đang ngồi trong lòng anh sung sướng nhấm nháp miếng thịt bò cuối cùng, bỗng nhiên cứng đờ cả người, như bị thứ gì đó bài xích nên muốn tránh đi. Nó tò mò thò đầu ra nhìn, chăm chú đánh giá người mới vào quán.
Người nọ đi thẳng đến bàn họ rồi ngồi xuống, “Xưa nay, gây nên nỗi đói khát cho con người nào phải máu tươi, mà là dục vọng. Xưa nay, mang lại thỏa mãn cho con người cũng nào phải máu tươi, mà là hạnh phúc.” Lời người này nói chính là câu mở đầu của các luật lệ cơ bản huyết tộc nào tới nhân giới cũng phải biết.
“Anh cũng là Gangrel?” Đối phương tỏ vẻ ngạc nhiên. Tại nơi phương đông xa xôi gặp được huyết tộc đã là chuyện là, nào ngờ còn là người chung dòng tộc.
Ansbach cúi đầu xuống để áo choàng che khuất mặt mình, chỉ để lại một bóng đen. Anh vừa khẩn trương vừa sung sướng, thậm chí chân tay run lên, nhưng lại phải cố gắng kìm chế tâm trạng, trả lời bằng giọng vừa thấp vừa trầm, “Ừ.”
“Thiệt trùng hợp quá.” Đối phương vô cùng dễ quen, tiện tay thó miếng thịt bò còn lại trên bàn cho vào miệng. “Tôi tên Oregon. À, không ngờ tôi lại không đoán được anh là đời thứ mấy, lẽ nào mũi tôi không hợp với khí hậu ở đây nên hỏng mất rồi?”
Mèo đen: “…” Nó có thể không thừa nhận cái tên ngốc này là mình trước đây không?
Ansbach không ừ hử.
Oregon cũng không để ý, y tiếp tục nói: “Anh đến đây làm gì? Đừng nói là đến làm ăn nha”
Ansbach gật đầu.
Oregon rất tò mò, “Anh huyền bí quá à, làm ăn gì mà phải huyền bí như vậy? Lẽ nào là nhiệm vụ bí mật Nữ hoàng giao cho anh. Ý tôi là Nữ hoàng Victoria, đừng nghĩ tôi gán cho ngài Cain mấy danh xưng quái lạ nhé. Nhiều người hiểu lầm lắm.”
…
Lời thoại này nghe quen quen.
Não của mèo đen cuối cùng cũng hoạt động lại. Nếu nó nhớ không lầm, một trăm hai mươi năm trước đúng là mình từng nói câu này với một người trong quán rượu, nhưng người đó rõ ràng là…
Con ngươi nó nheo lại như chợt nghĩ ra khả năng nào đó. Nó ngay lập tức dùng vuốt cào Ansbach một cái, Ansbach không có phản ứng. A a! Cảm giác có lời muốn nói mà không nói ra được đúng là ức chế muốn chết! Gordon chết giẫm!
“Còn chưa được biết tên của anh?” Oregon như không nhìn thấy một mèo một người đang xoắn xuýt dưới lớp áo choàng, y vừa thưởng thức món ngon của người ta vừa tán gẫu như người quen cũ.
Ansbach mất một lúc lâu mới mở miệng đáp: “Joseph.”
“Joseph Miller.”
Mọi chuyện quả nhiên tiến triển đến bước này.
Mèo đen im lặng nằm nghe cuộc đối thoại “vượt thời gian” của Oregon và Ansbach – Đa số đều do Oregon độc thoại. Nghe tiếng mèo lâu rồi, Ansbach rất nhớ cách nói chuyện của Oregon, nhưng Oregon vô cùng hiểu anh, vì vậy anh chẳng dám manh động chỉ sợ bị y nhận ra.
Ăn uống no say, Oregon chủ động thanh toán, sau đó thẳng thắn nói: “Tuy nói cả nửa ngày vẫn chưa biết mục đích của anh là gì nhưng chỉ muốn nhắc nhở một chút, nơi này không phải nơi có thể một mình làm càn.”
Ansbach nhẹ nhàng gật đầu.
Oregon đi hai bước lại quay trở lại, “Tôi ở khách điếm Duyệt Lai phòng chữ Thiên số một, nếu anh gặp phải phiền phức hoan nghênh anh tới than thở. Mấy chuyện như cười trên nỗi đau của người khác tôi không ngại tí nào đâu.”
Ansbach nói: “…” Cũng tức là lúc trước mình nhiều lần lỡ tay phạm lỗi đều có dính líu đến tính cách của Oregon. Có một khoảng thời gian, anh cơ bản không muốn bất cứ âm thanh gì ngoài tiếng thở của Oregon mà thôi.
Oregon vừa đi, cảm giác bài xích của mèo đen liền biến mất, nó thở hắt ra, ngoan ngoãn nằm ghé vào đầu gối Ansbach, cùng anh rơi vào trầm tư.
Vào lúc này trong đầu cả hai đều có quá nhiều tin tức, nhất thời không thể nào xử lý hết.
Cuối cùng hai người bản cũ soạn lại, tìm một khách điếm yên tĩnh để “ở nhờ”.
Ansbach nói: “Chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc về ‘Joseph Miller’ thôi.” Vì cái tên “cùng gia tộc với Oregon” và lúc nào cũng bám dính lấy y không chút ngại ngùng, anh đã lên cơn ghen bóng ghen gió hết bao lần, để rồi phát hiện người đó chính là mình?! Hoang đường buồn cười đến cỡ nào! Nhưng chuyện như vậy thật sự đã phát sinh.
Mèo đen mặt mày ngơ ngác. Quả thật không trách nó được. Bởi vì từ ngày hôm nay gặp được Joseph Miller đến lúc biến thành một con mèo suốt ngày giả ngốc ra vẻ đáng yêu, nó chưa bao giờ phát hiện Joseph Miller chính là Ansbach! Nó cứ tưởng người nọ là bề trên nào đó của tộc Gangrel ở ẩn! Thậm chí nó từng nghi anh chính là trưởng lão của Gangrel!
Nhưng mọi chuyện lại xảy ra một cách hợp lý như vậy.
Áo choàng xám đậm, nhẫn giấu mùi huyết tộc, lại cảm giác thân quen khi chưa biết mặt, tất cả đều đã có lời giải!
Ansbach nheo mắt nói: “Nếu tôi là Joseph Miller, vậy về sau cái tên mang mấy lần mang em ra khỏi biệt thự là ai nữa?”
Sau khi Oregon bị phong ấn, ác cảm của anh với Joseph Miller giảm đi không ít. Đây là một trạng thái tâm lý rất lạ – Trên đời này không chỉ có mình anh quan tâm Oregon. Vì vậy mỗi lần Joseph Miller viết thư “mượn” mèo đen, mà mèo đen cũng không phản đối, anh đều ngầm cho phép. Thậm chí còn chuẩn bị sẵn vé máy bay cho.
Nhưng nếu Joseph Miller chính là anh, vậy thì người ra ngoài cùng mèo đen lại là ai?
Trong đầu Ansbach chợt nảy ra một suy nghĩ vô cùng tiêu cực:
“Lẽ nào tôi không trở về năm 2015 được nên sau 1980, có hai ‘tôi’ cùng tồn tại?”
Mang gương mặt người nước ngoài lại không nói tiếng Trung lưu loát, con đường tuyển người của Ansbach khá là gập ghềnh. Sau đó mèo đen chịu hết nổi đành phải giành quyền dẫn đường.
Ansbach nửa tin nửa ngờ, “Em từng tới đây?”
Mèo đen kiêu ngạo ưỡn ngực.
“Lần trước em không phải ngồi thuyền đến? Thế em đến bằng cách nào?” Ansbach ôm nó vừa gấp rút lên đường vừa hỏi.
Mèo đen giơ hai chân trước lên vẫy vẫy mấy cái.
“Bay?” Ansbach hỏi: “Thời đại này có máy bay? Tôi tưởng phải đợi mười ba năm nữa.”
Mèo đen lắc đầu, nhắm mắt lại rồi quạt quạt chân.
Sóng điện não của Ansbach rốt cuộc cũng bắt kịp, “Xe dơi?”
Mèo đen gật đầu.
Ansbach im lặng một lúc rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng nghịch đuôi mèo, từ tốn mở miệng: “Cách hay đấy. Trước khi xuất phát em không nhắc tới nhỉ.”
Giọng điệu rất bất thường, có chút gì đó như thẹn quá hóa giận.
Mèo đen nhanh trí rúc đầu vào lòng anh.
Ansbach dùng ngón trỏ nâng cằm nó lên, hỏi cho tới cùng: “Cố ý xem tôi làm trò hề?”
Tội danh này hơi bị lớn à nha! Mèo đen đương nhiên không dám gánh tội này, nó kiên quyết lắc đầu phủ nhận, đồng thời nhảy tót xuống bắt đầu đào đất.
Ansbach tò mò ngồi xổm xuống cạnh nó, “Nghe nói lúc mang thai, động vật thường thích đào hang làm ổ.”
Mèo đen im lặng trừng mắt anh.
Ansbach chống cằm, “Vừa nãy ý em là tôi nỗ lực chưa đủ hay sao?”
Mèo đen nhảy sang một bên, để lộ những chữ khó khăn lắm mới cào ra được.
“Thế giới hai người.” Ansbach thoáng sửng sốt rồi bật cười bảo: “Em cho rằng tôi muốn tận hưởng thế giới hai người với em nên mới cố ý không nhắc nhở tôi?”
Mèo đen gật đầu.
Ansbach nói: “Tuy có vẻ như đang kiếm cớ nhưng cái cớ này tôi thích. Xem như em qua ải.”
Mèo đen đắc ý nhảy tót vào lòng anh, ngông nghênh lắc đuôi ra chiều nhắc nhở mau chóng khởi hành.
Dáng vẻ vênh váo của nó khiến lòng Ansbach ngứa ngáy, lại hận mình không thể làm nó, trong bụng cứ sùng sụng như dầu sôi, lúc đi đường vô cùng sung sức, cuối cùng đến đích còn sớm hơn dự định nửa ngày – Đích đến là quán ăn dưới chân núi.
Ansbach đánh giá căn nhà cũ kỹ trước mặt bằng ánh mắt ngờ vực, “Người em muốn tìm sống ở đây sao?”
Ngửi thấy mùi thức ăn lan tỏa trong không khí, đuôi mèo ta hết cuộn lại thẳng, hết thẳng lại cuộn, kích động đến dựng hết cả lông. Nó nhanh chóng nhảy phắt lên một chiếc bàn. Tiểu nhị trong quán thấy thế bèn vung khăn toan đuổi, nhưng Ansbach lại lạnh lùng ngồi xuống.
“Khách… Khách quan, ngài muốn dùng gì?” Tiểu nhị giật mình, vội vàng khom lưng, thái độ vô cùng ân cần.
Hai mắt mèo đen dán chặt vào bàn bên cạnh.
Ansbach nhìn về cái bàn đó và gật đầu.
Tiểu nhị hiểu ý vội bảo: “Dạ được! Làm cho ngài một bàn giống như vậy, bảo đảm ngài ăn uống no say!”
Gã lui xuống, Ansbach lấy đũa gõ bàn, “Từng ghé ăn?”
Mèo đen dường như đang chìm đắm trong hồi ức, thỏa mãn lúc lắc cái đuôi.
“Đến một mình?” Ansbach vờ như chỉ đang vô tình hỏi.
Đuôi chợt ngừng ngay, mèo đen ngẫm nghĩ xem nên trả lời thế nào cho an toàn.
Ansbach mỉm cười nói: “Từ từ suy nghĩ, tôi không vội.”
Mèo đen đẩy nghiêng bình trà, chấm vuốt vào nước trà chảy ra rồi viết lên bàn những chữ rồng bay phượng múa: Muốn đến cùng anh.
Ansbach không nhịn được phì cười, một tay giữ mèo, dùng ngón tay xoay đuôi nó vòng vòng, “Tôi thấy hơi nhớ khoảng thời gian em trở lại làm người. Trước đây em đâu có ngoan thế này, lúc nào cũng sợ tôi nổi giận.”
Mèo đen: “…” Ngủ không ngon trách giường nghiêng, tính khí thất thường thì trách người khác không ngoan, đúng là hành vi của lũ cướp.
Ansbach ghé sát vào tai nó, nhẹ giọng nói: “Nhưng hiện tại quan trọng nhất là tìm ra đường đi để cứu em. Nếu em muốn cùng tôi thưởng thức mỹ thực Trung Quốc, tôi có thể dẫn em đi.”
Mèo đen nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt vàng xanh ẩn chứa bao lời muốn nói.
Ansbach hôn nhẹ lên trán nó, mũi nó, môi nó, “Ăn xong rồi nói.”
Tiểu nhị đang chuẩn bị mang thức ăn lên, nhìn thấy hành vi “sỗ sàng” giữa người và mèo thì ngượng đỏ mặt, không biết nên nhìn đi đâu, thầm nhủ trong bụng: Người sinh ra ở vùng đất ngoại bang quả nhiên chẳng có liêm sỉ. Gã đặt thức ăn lên bàn, lại nhịn không được liếc mèo đen mấy lần.
Sức chú ý của mèo đen tập trung hết vào các món ăn trên bàn nên chẳng buồn để ý, còn Ansbach lại không thoải mái, mắt anh nheo lại, tiểu nhị chợt thấy hai chân mềm nhũn, quỳ mọp xuống đất, đầu va phải ghế nghe cốp một tiếng, khiến người chung quanh tò tò quay sang nhìn.
Chưởng quỹ thấy có người nước ngoài vào tiệm vốn đã cảnh giác, giờ lại thấy tiểu nhị làm trò hề thì đánh thót trong lòng, vội vàng ra khỏi quầy kéo gã tiểu nhị rồi quay sang xin lỗi với Ansbach.
Ansbach cũng không định so đo.
Sóng gió tuy đã qua nhưng những ánh mắt tò mò chung quanh càng lúc càng trắng trợn.
Ansbach không để ý chuyện họ nhìn mình như nhìn khỉ trong sở thú, nhưng lại không vui khi những người đó cứ nhìn luôn cả mèo đen.
Khó khăn lắm mới ăn hết được bữa cơm, vừa ra khỏi quán ăn, Ansbach lập tức lôi tấm áo choàng xám đậm ra nhét mèo đen vào trong.
Mèo đen thấy anh vội vã lên đường thì có chút cảm động, có chút hạnh phúc, lại có chút bất an. Loại bất an này từ sau khi quay về quá khứ đã có, nó luôn có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như Ansbach nói.
Đêm đó, mèo đen đề nghị nghỉ ngơi, Ansbach tuy sốt ruột trong lòng nhưng vẫn lén lẻn vào một khách điếm, chọn căn tốt nhất trong số các gian phòng còn trống.
Mèo đen quyết định dùng đủ cả ánh mắt, động tác và móng vuốt để viết.
Ansbach nhìn dáng vẻ như gặp kẻ thù lớn của nó thì trong đầu lóe lên, có hơi thở gấp, “Em có thể biến thân rồi?”
“…” Kiên quyết lắc đầu.
Ansbach nhất thời lại mất tinh thần.
Mèo đen vỗ vỗ chân anh, bày tỏ có lời muốn nói.
Ansbach tựa vào lưng ghế, dùng một tay chống đầu, nhìn mèo bằng ánh mắt chờ đợi.
Mèo đen dùng nước chầm chậm viết lên đất: Không quay về, không sao.
Ansbach biến sắc, đứng phắt dậy, dùng chân xóa ngay vết nước dưới đất và lạnh lùng nói: “Sẽ không có chuyện không quay về.” Anh cúi xuống thì trông thấy mèo đen đang nhìn mình đầy vẻ lo lắng, bèn dịu mặt nói: “Tôi không giận.”
Mèo đen giữ vẻ mặt ngờ vực.
Ansbach ôm nó vào lòng, mạnh tay xoa người nó vài lần, đến khi bị cào cho vài vết chảy máu mới thôi, “Được rồi, đúng là tôi giận. Tôi giận em không tin tôi. Tôi sẽ mang em về, tôi đảm bảo.”
Tự tin tột độ và kỳ vọng quá cao khiến anh một khi gặp phải trắc trở sẽ dễ rơi vào trạng thái điên cuồng. Khó khăn lắm bệnh điên của Ansbach mới tốt lên một chút, mèo đen không muốn anh lại giẫm vào vết xe đổ cũ.
Nó kêu lên một tiếng, định viết gì đó nhưng lại bị Ansbach ôm chặt lấy không chịu buông tay.
“Có tinh thần như vậy xem ra em không muốn nghỉ ngơi, chi bằng tụi mình làm vài việc tiêu hao bớt năng lượng.”
Trên giường.
Con dơi sung sướng chà xát mèo đen, dùng cánh, dùng cả người… Đủ các loại đụng chạm.
Mèo đen chẳng buồn cử động mà chỉ nằm sấp giả chết.
Cuối cùng cũng đến kinh thành.
Trông bản mặt thèm nhỏ dãi của mèo đen khi ngửi thấy mùi thức ăn từ hẻm nhỏ bay ra, Ansbach vừa bực vừa buồn cười, “Thèm dữ vậy thật à?”
Mèo đen nhìn anh bằng ánh mắt u oán.
Để triệt để bài trừ tác phong làm việc “không chuyên” của mèo đen, mấy ngày nay Ansbach cực lực lên đường. Dù mèo đen có chỉ đường đến quán rượu, quán cơm hay quầy thức ăn nào anh vẫn có thể vờ như mắt điếc tai ngơ với tiếng kêu thảm thiết của nó, cứ cắm đầu đi thẳng một mạch.
“Được rồi, chỉ thử một lần thôi đó.” Ansbach rất hiểu cách kiềm chế, nếu cứ đàn áp mãi sẽ dễ khiến đối phương nảy sinh tâm lý phản nghịch, được không bằng mất.
Quả nhiên mèo đen kêu lên một tiếng hoan hô, chìa vuốt chỉ đường.
Theo đề nghị của mèo đen, Ansbach đến một quán rượu nhỏ sau hẻm. Đừng trông quy mô nhỏ mà lầm, quán rượu này buôn bán rất khá khẩm. Hai người số đỏ, vừa vào là có một bàn khách mới đi ra nên mới có một chỗ nhỏ để ngồi.
Ansbach làm theo cách cũ, gọi thức ăn giống bàn bên cạnh.
Có lẽ ở kinh thành có nhiều người nước ngoài ghé thăm, vả lại còn có áo khoáng xám đậm che khuất hơn nửa gương mặt nên khách khứa và tiểu nhị đều không đặc biệt chú ý đến anh.
Ansbach vừa ăn vừa đút cho mèo, hưởng thụ những giây phút chỉ có hai người hiếm hoi.
Ăn no, Ansbach toan đứng dậy tính tiền nhưng chợt ngửi thấy mùi máu quen thuộc.
Mèo đen đang ngồi trong lòng anh sung sướng nhấm nháp miếng thịt bò cuối cùng, bỗng nhiên cứng đờ cả người, như bị thứ gì đó bài xích nên muốn tránh đi. Nó tò mò thò đầu ra nhìn, chăm chú đánh giá người mới vào quán.
Người nọ đi thẳng đến bàn họ rồi ngồi xuống, “Xưa nay, gây nên nỗi đói khát cho con người nào phải máu tươi, mà là dục vọng. Xưa nay, mang lại thỏa mãn cho con người cũng nào phải máu tươi, mà là hạnh phúc.” Lời người này nói chính là câu mở đầu của các luật lệ cơ bản huyết tộc nào tới nhân giới cũng phải biết.
“Anh cũng là Gangrel?” Đối phương tỏ vẻ ngạc nhiên. Tại nơi phương đông xa xôi gặp được huyết tộc đã là chuyện là, nào ngờ còn là người chung dòng tộc.
Ansbach cúi đầu xuống để áo choàng che khuất mặt mình, chỉ để lại một bóng đen. Anh vừa khẩn trương vừa sung sướng, thậm chí chân tay run lên, nhưng lại phải cố gắng kìm chế tâm trạng, trả lời bằng giọng vừa thấp vừa trầm, “Ừ.”
“Thiệt trùng hợp quá.” Đối phương vô cùng dễ quen, tiện tay thó miếng thịt bò còn lại trên bàn cho vào miệng. “Tôi tên Oregon. À, không ngờ tôi lại không đoán được anh là đời thứ mấy, lẽ nào mũi tôi không hợp với khí hậu ở đây nên hỏng mất rồi?”
Mèo đen: “…” Nó có thể không thừa nhận cái tên ngốc này là mình trước đây không?
Ansbach không ừ hử.
Oregon cũng không để ý, y tiếp tục nói: “Anh đến đây làm gì? Đừng nói là đến làm ăn nha”
Ansbach gật đầu.
Oregon rất tò mò, “Anh huyền bí quá à, làm ăn gì mà phải huyền bí như vậy? Lẽ nào là nhiệm vụ bí mật Nữ hoàng giao cho anh. Ý tôi là Nữ hoàng Victoria, đừng nghĩ tôi gán cho ngài Cain mấy danh xưng quái lạ nhé. Nhiều người hiểu lầm lắm.”
…
Lời thoại này nghe quen quen.
Não của mèo đen cuối cùng cũng hoạt động lại. Nếu nó nhớ không lầm, một trăm hai mươi năm trước đúng là mình từng nói câu này với một người trong quán rượu, nhưng người đó rõ ràng là…
Con ngươi nó nheo lại như chợt nghĩ ra khả năng nào đó. Nó ngay lập tức dùng vuốt cào Ansbach một cái, Ansbach không có phản ứng. A a! Cảm giác có lời muốn nói mà không nói ra được đúng là ức chế muốn chết! Gordon chết giẫm!
“Còn chưa được biết tên của anh?” Oregon như không nhìn thấy một mèo một người đang xoắn xuýt dưới lớp áo choàng, y vừa thưởng thức món ngon của người ta vừa tán gẫu như người quen cũ.
Ansbach mất một lúc lâu mới mở miệng đáp: “Joseph.”
“Joseph Miller.”
Mọi chuyện quả nhiên tiến triển đến bước này.
Mèo đen im lặng nằm nghe cuộc đối thoại “vượt thời gian” của Oregon và Ansbach – Đa số đều do Oregon độc thoại. Nghe tiếng mèo lâu rồi, Ansbach rất nhớ cách nói chuyện của Oregon, nhưng Oregon vô cùng hiểu anh, vì vậy anh chẳng dám manh động chỉ sợ bị y nhận ra.
Ăn uống no say, Oregon chủ động thanh toán, sau đó thẳng thắn nói: “Tuy nói cả nửa ngày vẫn chưa biết mục đích của anh là gì nhưng chỉ muốn nhắc nhở một chút, nơi này không phải nơi có thể một mình làm càn.”
Ansbach nhẹ nhàng gật đầu.
Oregon đi hai bước lại quay trở lại, “Tôi ở khách điếm Duyệt Lai phòng chữ Thiên số một, nếu anh gặp phải phiền phức hoan nghênh anh tới than thở. Mấy chuyện như cười trên nỗi đau của người khác tôi không ngại tí nào đâu.”
Ansbach nói: “…” Cũng tức là lúc trước mình nhiều lần lỡ tay phạm lỗi đều có dính líu đến tính cách của Oregon. Có một khoảng thời gian, anh cơ bản không muốn bất cứ âm thanh gì ngoài tiếng thở của Oregon mà thôi.
Oregon vừa đi, cảm giác bài xích của mèo đen liền biến mất, nó thở hắt ra, ngoan ngoãn nằm ghé vào đầu gối Ansbach, cùng anh rơi vào trầm tư.
Vào lúc này trong đầu cả hai đều có quá nhiều tin tức, nhất thời không thể nào xử lý hết.
Cuối cùng hai người bản cũ soạn lại, tìm một khách điếm yên tĩnh để “ở nhờ”.
Ansbach nói: “Chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc về ‘Joseph Miller’ thôi.” Vì cái tên “cùng gia tộc với Oregon” và lúc nào cũng bám dính lấy y không chút ngại ngùng, anh đã lên cơn ghen bóng ghen gió hết bao lần, để rồi phát hiện người đó chính là mình?! Hoang đường buồn cười đến cỡ nào! Nhưng chuyện như vậy thật sự đã phát sinh.
Mèo đen mặt mày ngơ ngác. Quả thật không trách nó được. Bởi vì từ ngày hôm nay gặp được Joseph Miller đến lúc biến thành một con mèo suốt ngày giả ngốc ra vẻ đáng yêu, nó chưa bao giờ phát hiện Joseph Miller chính là Ansbach! Nó cứ tưởng người nọ là bề trên nào đó của tộc Gangrel ở ẩn! Thậm chí nó từng nghi anh chính là trưởng lão của Gangrel!
Nhưng mọi chuyện lại xảy ra một cách hợp lý như vậy.
Áo choàng xám đậm, nhẫn giấu mùi huyết tộc, lại cảm giác thân quen khi chưa biết mặt, tất cả đều đã có lời giải!
Ansbach nheo mắt nói: “Nếu tôi là Joseph Miller, vậy về sau cái tên mang mấy lần mang em ra khỏi biệt thự là ai nữa?”
Sau khi Oregon bị phong ấn, ác cảm của anh với Joseph Miller giảm đi không ít. Đây là một trạng thái tâm lý rất lạ – Trên đời này không chỉ có mình anh quan tâm Oregon. Vì vậy mỗi lần Joseph Miller viết thư “mượn” mèo đen, mà mèo đen cũng không phản đối, anh đều ngầm cho phép. Thậm chí còn chuẩn bị sẵn vé máy bay cho.
Nhưng nếu Joseph Miller chính là anh, vậy thì người ra ngoài cùng mèo đen lại là ai?
Trong đầu Ansbach chợt nảy ra một suy nghĩ vô cùng tiêu cực:
“Lẽ nào tôi không trở về năm 2015 được nên sau 1980, có hai ‘tôi’ cùng tồn tại?”
Tác giả :
Tô Du Bính