[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
Chương 2: Mưu sát (trung)
Bão táp, gần đổ bộ rồi.
Oregon búng một cái, đồng hồ bị đẩy về trước mặt ông lão.
Anh ôm mèo đứng dậy, “Đã xác định ra mục tiêu thì chúc cho các người sớm phá được án.”
“Xin chờ một chút.” Ông lão ngẩng đầu lên.
Oregon dừng bước.
Anh đứng quay lưng về phía cửa sổ duy nhất trong phòng, ánh sáng hắt vào bên mặt khiến gương mặt anh trông có vẻ mờ mờ ảo ảo.
Tim ông lão chợt thót lại, cả người lạnh toát. Ông đút tay vào túi mân mê thánh giá, cuối cùng đợi tâm trạng mới ổn định lại đôi chút mới đắn đo mở lời: “Tôi từng nghe về truyền thuyết của ngài và Ansbach.”
Oregon thở dài, “Tôi còn sống mà đã trở thành truyền thuyết rồi cơ à.”
“Không, ý tôi là…” Ông lão đang định giải thích thì lại bị tình huống trước mặt dọa mất cả vía…
Oregon lấy ra một tấm gương to bằng bàn tay, nhìn đắm đuối vào gương rồi than thở: “Nhỡ bước nhầm một tí là leo tuốt lên đỉnh cao để người khác phải ngước nhìn ngay vậy đấy.”
Ông lão: “…”
Mèo đen lấy vuốt che mắt.
Oregon liếc cái ông lão vẫn chưa hoàn hồn kia, “Đừng cố kìm nén lòng ngưỡng mộ của ông dành cho tôi, xưa nay ông đâu phải người duy nhất.”
Ông lão cúi đầu ho khan một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Nếu mục tiêu của chúng ta đã giống nhau, vậy tại sao không hợp tác với nhau?”
Oregon chống một tay lên bàn, hơi nhoài người về trước, nở nụ cười với ông lão để lộ ra răng nanh sắc bén, “Đương nhiên do tôi đây là huyết tộc cao quý, còn ông lại là giáo đồ bảo thủ.”
Ông lão nói: “Ngài đây đã cao quý bao năm mà vẫn cứ thích giữ vẻ cao quý, đây chẳng phải cũng là một loại bảo thủ khác sao?”
Oregon cười bảo: “Dẻo miệng chưa kìa! Giờ thì tôi tin ông được xếp vào hàng ngũ trẻ tuổi của bên giáo hội rồi. Trong giáo hội, lúc những tên khác đang bàn xem miếng đất nào phong thủy tốt để xây mộ, ông nhất định đang suy nghĩ nên chọn phong cách nào xây mộ mới đẹp. Tôi thấy phong cách Địa Trung Hải được đó… Ấy, không phải tôi đang mỉa mai gì tóc ông đâu, tuy tóc mà dày vậy nhìn cái là biết tóc giả ngay. Ý tôi là ông có thể xây một lăng mộ hình cầu, như vậy khi bị những người tới đào mộ sẽ không bị các góc cạnh cắt phải làm bị thương.”
Ông lão thờ nhơ nhìn anh ba hoa chích chòe, một lúc sau mới chống gậy đứng dậy, “Xem ra tin tức có chút sai lầm, quan hệ giữa ngài và Ansbach nào phải như nước với lửa thường nghe trong truyền thuyết. Hoặc có lẽ những phán đoán tôi vốn cho rằng vô căn cứ và hoang đường mới chính là sự thật. Ngài và Ansbach không phải kẻ thù không đội trời chung, mà lại là… bạn bè sống chết có nhau.” Ông lão lê bước ra tới gần cửa rồi khẽ nghiêng người, hơi khom lưng chào, “Hôm nay tùy tiện đến thăm hỏi, xin hãy tha thứ cho sự đường đột của tôi.”
Ông lão rời đi chưa được bao lâu thì một cảnh sát bước vào. Mặt người này có vẻ đang giận dữ, tuổi khoảng bốn mươi, vóc người rất cao, đầu thì nhọn, cứ như chỉ cần bật lên một cái là xuyên thủng cả nóc nhà. Gã kéo ghế ngồi xuống, động tác có phần thô lỗ.
Oregon ôm mèo ngồi đối diện với gã, thái độ thản nhiên chẳng khác nào đang tắm nắng trên bãi biển.
“Bộp.”
Cảnh sát đập xấp hồ sơ xuống trước mặt Oregon, bên trong hồ sơ có vài tấm hình. “Mùa đông hai năm trước, tiểu trấn Vitznau của Thụy Sĩ xảy ra một vụ sập nhà. Anh trùng hợp lại đang ở trong căn nhà đó.”
Oregon nói: “Thật bất hạnh.”
Cảnh sát rút trong tập hồ sơ sáu tấm ảnh bày lần lượt trước mặt anh, “Đây là ảnh do một nhiếp ảnh gia dùng điện thoại chụp được. Anh trèo ra khỏi căn nhà bị sập ấy mà lại không hề bị thương. Về việc này anh đánh giá thế nào?”
Oregon nhìn lướt qua mất tấm ảnh rồi nhún vai bảo: “Mạng lớn, có sức sống.”
Cảnh sát lại lấy hai tấm ảnh ra đặt trước mặt anh, “Còn đây là vụ nổ xảy ra trước cửa cung điện Westminster. Tình cờ có mấy khách du lịch đang chụp ảnh gần đó nên đã ghi lại được hiện trường với nhiều góc độ. Đây là hình cắt ra từ video, tấm này là anh đang đứng trước cửa cung Westminster nói chuyện với giám mục Benson, tấm này là anh mở cửa chuẩn bị lên xe. Vị trí trong hai tấm ảnh này cách nhau gần ba mươi mét, nhưng thời gian lại chỉ cách nhau một giây. Về việc này anh có đánh giá gì không?
Oregon nói: “Gió lớn, đứng không vững.”
Ngón tay cảnh sát gõ nhịp nhè nhẹ lên bàn, “Xem ra trong hai ta có một tên bị đần, theo anh thì người bị đần đấy là ai?”
Oregon hỏi: “Chọn ai thì tôi được về nhà?”
Cảnh sát gom hết ảnh lại, “Nếu anh không còn gì để nói thì tôi sẽ giao chuyện này cho tòa thánh xử lý.”
Oregon hỏi: “Anh hy vọng tôi nói cái gì?”
“Hung thủ.” Cảnh sát nói: “Tôi tin rằng với sức quan sát của anh, không thể nào không phát hiện ra hung thủ. Đây là trong trường hợp anh không phải là đồng phạm.”
Oregon nói: “Tôi nói anh biết hung thủ là ai thì sẽ được thả ra?”
Cảnh sát không khẳng định cũng chẳng phủ định.
Oregon hỏi: “Ngoài kia đã chuẩn bị sẵn bao nhiêu thùng nước thánh? Hay là một khẩu súng có đạn bọc bạc? Mười khẩu?”
Cảnh sát dọn xong đồ đạc thì đứng dậy, “Giám mục Benson có quan hệ rất tốt trong giáo hội, cũng rất có sức ảnh hưởng ở Anh Quốc.”
Lời ám chỉ tràn ngập uy hiếp.
“Khoan đã.” Ngón tay Oregon gõ nhẹ lên bàn hai cái rồi hơi trầm ngâm, “Mời vị tiên sinh Địa Trung Hải kia quay lại.” Ngừng một lát anh lại giải thích thêm đôi chút: “Vị của tòa thánh trung ương đó.”
Ông lão chống gậy đứng ngoài cửa chần chừ đôi chút mới chịu bước vào và đóng cửa lại. “Không ngờ chưa chi đã gặp lại nhau.”
Oregon nói: “Ô! Nhìn mấy nếp nhăn chân thành của ông mà tí nữa là tôi tin rồi đấy. Lúc bước ra chắc ông cũng đã tính tới chuyện này chứ gì.”
Ông lão nói: “Mất đi giám mục Benson là tổn thất lớn lao đối của giáo hội, nhất là đối với những người bạn sớm chiều chung sống với nhau, không tìm ra hung thủ, nỗi đau đó khó lòng vơi đi.”
Mèo đen bỗng dưng gãi nhẹ đùi Oregon.
Oregon cúi đầu hôn lên trán nó, nói với giọng vô cùng nuông chiều: “Đói à? Được rồi. Tụi mình mau chóng giải quyết lão ta, sau đó đi ăn đồ tươi nhé.” Dứt lời, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh hẳn, “Nói thẳng đi. Tình hình của tôi, mục đích của ông.”
Ông lão chà nhẹ vào chân, nói: “Gần đây huyết tộc liên tục xảy ra án mạng đã gây nhiễu loạn nghiêm trọng tới trật tự của nhân giới, chúng tôi hy vọng chuyện này mau chóng được giải quyết. Bất kể việc của giám mục Benson có dính líu gì tới chuyện này hay không thì ngài cũng đã bị cuốn vào. Vì vậy trước mắt con đường duy nhất của ngài là hợp tác với chúng tôi. Tôi có thể thay mặt tòa thánh trung ương đứng ra bảo đảm cho ngài, chắc chán bên Anh Quốc sẽ giữ được bình tĩnh và im lặng. Còn ngài phải nhanh chóng điều tra rõ chân tướng và thay mặt huyết tộc giải quyết chuyện này.”
Oregon nói: “Nếu tôi từ chối, tòa thánh trung ương sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa, mặc cho tôi bị lũ người Anh bên ngoài giải quyết tôi. Thế nhưng ông đã quên mất một tiền đề, bọn chúng có khả năng giải quyết tôi hay không.”
Ông lão nói: “Đừng quên mất Hiệp nghị Đình chiến. Bọn họ không cần ra tay, chỉ cần một mực khẳng định do ngài giết chết giám mục Benson thôi.”
“Ở hiện trường vụ án ông tìm được đồng hồ của Malkavian.”
“Tôi cũng là nhân loại, vào lúc mấu chốt, tôi sẽ đứng chung chiến tuyến với họ. Trừ phi,” Ông lão tiếp: “chúng ta có giao ước liên minh trước.”
Oregon nói: “Vậy tức là ông đã quyết tâm ép con nhà lành phải đi làm gái.”
“…Nói thật lòng chứ,” Ông lão nói: “ví von kiểu này ngoài việc làm tôi khó chịu, ngài cũng có dễ chịu gì đâu đúng không?”
Oregon: “…”
Ông lão nói: “Nếu ngài bằng lòng, tòa thánh sẽ giúp đỡ ngài. Lẽ nào ngài không muốn biết hung thủ giết hại bao nhiêu đồng bào của ngài là ai ư?”
Oregon: “Không muốn chút nào.”
Ông lão: “…”
Oregon cúi đầu ngắm mèo.
Mèo ngẩng đầu lên, ngúc ngoắc cái đuôi.
Oregon dùng tay gãi nhẹ cằm nó, khóe miệng cuối cùng cũng chịu nhoẻn lên tí xíu, “Được thôi. Tôi đồng ý. Nhưng hiện tại tôi chẳng có manh mối gì cả…”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài một kế hoạch.”
“…Vậy à?” Oregon nhận lấy bản kế hoạch đầy vẻ hào hứng.
Ông lão nói: “Để giữ mạng, huyết tộc ở châu Âu đều di cư sang Brittany ở Pháp. Trong số họ có vài người sống sót sau vụ án, cũng có thể có lẫn tai mắt của hung thủ, thậm chí chính hung thủ.”
Oregon hỏi: “Ông muốn tôi đến Brittany?”
Ông lão gật đầu đáp: “Nếu được thì hãy tiếp cận Vương Tiểu Minh.”
Oregon nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần ông dụ được vị ‘vệ sĩ’ như hình với bóng bên cạnh cậu ấy đi chỗ khác là xong ngay.”
Ông lão nói: “Ngài khách sáo quá, ngài là đời thứ tư.”
Oregon đáp: “Chính vì tôi tự biết mình mới đời thứ tư, bằng không đã chết mất xác rồi.”
Ông lão nói: “Được, tôi không can thiệp vào hành động của ngài, nhưng xin ngài hãy nhanh chóng thu được kết quả.”
Oregon đứng dậy, ôm mèo lên và dùng cằm cọ nhẹ lên đầu nó, “Phải cho cưng ăn no trước đã.”
“À phải.” Dù đối phương cứ lờ mình đi nhưng ông lão vẫn tự giới thiệu bản thân, “Tôi là Derek Thompson thuộc quân đoàn Thủ hộ thần thánh.”
Trước sự kiên trì bền bỉ của ông lão, Oregon đành cầm bản kế hoạch ngồi vào xe.
Macewen lo lắng hỏi: “Phiền phức rồi à?”
Oregon đáp: “Hơi hơi.”
“Có việc gì tôi giúp được không?”
“Đương nhiên, làm ơn tìm một quán ăn gần đây. Nó đói rồi.”
“…Được.” Macewen vừa nổ máy xe vừa quan sát sắc mặt của ông chủ qua kính chiếu hậu.
Oregon hỏi: “Sắc mặt của tôi hôm nay thế nào?”
“Hả? A, tốt lắm.”
“Tốt đến mức cậu kìm lòng không đặng phải trộm ngắm tôi?”
“Tôi chỉ hơi lo, ờ thì, chuyện ngài gặp phải trong sở cảnh sát.”
“Chẳng xảy ra chuyện gì cả. Chúng ta vẫn tới Brittany như kế hoạch đã định.” Ngừng một lúc, anh lại nói: “Nghỉ mát.”
“Thật á? Thế thì tuyệt quá.”
Oregon mỉm cười, nghiêng đầu mở cửa sổ rồi ném bản kế hoạch ra ngoài.
Một luồng khói xám từ trong xe vụt ra, trong nháy mắt biến thành hình dạng con dơi, há cái mồm đỏ hỏn như máu nuốt bản kế hoạch vào bụng rồi tan biến giữa không trung.
Oregon búng một cái, đồng hồ bị đẩy về trước mặt ông lão.
Anh ôm mèo đứng dậy, “Đã xác định ra mục tiêu thì chúc cho các người sớm phá được án.”
“Xin chờ một chút.” Ông lão ngẩng đầu lên.
Oregon dừng bước.
Anh đứng quay lưng về phía cửa sổ duy nhất trong phòng, ánh sáng hắt vào bên mặt khiến gương mặt anh trông có vẻ mờ mờ ảo ảo.
Tim ông lão chợt thót lại, cả người lạnh toát. Ông đút tay vào túi mân mê thánh giá, cuối cùng đợi tâm trạng mới ổn định lại đôi chút mới đắn đo mở lời: “Tôi từng nghe về truyền thuyết của ngài và Ansbach.”
Oregon thở dài, “Tôi còn sống mà đã trở thành truyền thuyết rồi cơ à.”
“Không, ý tôi là…” Ông lão đang định giải thích thì lại bị tình huống trước mặt dọa mất cả vía…
Oregon lấy ra một tấm gương to bằng bàn tay, nhìn đắm đuối vào gương rồi than thở: “Nhỡ bước nhầm một tí là leo tuốt lên đỉnh cao để người khác phải ngước nhìn ngay vậy đấy.”
Ông lão: “…”
Mèo đen lấy vuốt che mắt.
Oregon liếc cái ông lão vẫn chưa hoàn hồn kia, “Đừng cố kìm nén lòng ngưỡng mộ của ông dành cho tôi, xưa nay ông đâu phải người duy nhất.”
Ông lão cúi đầu ho khan một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Nếu mục tiêu của chúng ta đã giống nhau, vậy tại sao không hợp tác với nhau?”
Oregon chống một tay lên bàn, hơi nhoài người về trước, nở nụ cười với ông lão để lộ ra răng nanh sắc bén, “Đương nhiên do tôi đây là huyết tộc cao quý, còn ông lại là giáo đồ bảo thủ.”
Ông lão nói: “Ngài đây đã cao quý bao năm mà vẫn cứ thích giữ vẻ cao quý, đây chẳng phải cũng là một loại bảo thủ khác sao?”
Oregon cười bảo: “Dẻo miệng chưa kìa! Giờ thì tôi tin ông được xếp vào hàng ngũ trẻ tuổi của bên giáo hội rồi. Trong giáo hội, lúc những tên khác đang bàn xem miếng đất nào phong thủy tốt để xây mộ, ông nhất định đang suy nghĩ nên chọn phong cách nào xây mộ mới đẹp. Tôi thấy phong cách Địa Trung Hải được đó… Ấy, không phải tôi đang mỉa mai gì tóc ông đâu, tuy tóc mà dày vậy nhìn cái là biết tóc giả ngay. Ý tôi là ông có thể xây một lăng mộ hình cầu, như vậy khi bị những người tới đào mộ sẽ không bị các góc cạnh cắt phải làm bị thương.”
Ông lão thờ nhơ nhìn anh ba hoa chích chòe, một lúc sau mới chống gậy đứng dậy, “Xem ra tin tức có chút sai lầm, quan hệ giữa ngài và Ansbach nào phải như nước với lửa thường nghe trong truyền thuyết. Hoặc có lẽ những phán đoán tôi vốn cho rằng vô căn cứ và hoang đường mới chính là sự thật. Ngài và Ansbach không phải kẻ thù không đội trời chung, mà lại là… bạn bè sống chết có nhau.” Ông lão lê bước ra tới gần cửa rồi khẽ nghiêng người, hơi khom lưng chào, “Hôm nay tùy tiện đến thăm hỏi, xin hãy tha thứ cho sự đường đột của tôi.”
Ông lão rời đi chưa được bao lâu thì một cảnh sát bước vào. Mặt người này có vẻ đang giận dữ, tuổi khoảng bốn mươi, vóc người rất cao, đầu thì nhọn, cứ như chỉ cần bật lên một cái là xuyên thủng cả nóc nhà. Gã kéo ghế ngồi xuống, động tác có phần thô lỗ.
Oregon ôm mèo ngồi đối diện với gã, thái độ thản nhiên chẳng khác nào đang tắm nắng trên bãi biển.
“Bộp.”
Cảnh sát đập xấp hồ sơ xuống trước mặt Oregon, bên trong hồ sơ có vài tấm hình. “Mùa đông hai năm trước, tiểu trấn Vitznau của Thụy Sĩ xảy ra một vụ sập nhà. Anh trùng hợp lại đang ở trong căn nhà đó.”
Oregon nói: “Thật bất hạnh.”
Cảnh sát rút trong tập hồ sơ sáu tấm ảnh bày lần lượt trước mặt anh, “Đây là ảnh do một nhiếp ảnh gia dùng điện thoại chụp được. Anh trèo ra khỏi căn nhà bị sập ấy mà lại không hề bị thương. Về việc này anh đánh giá thế nào?”
Oregon nhìn lướt qua mất tấm ảnh rồi nhún vai bảo: “Mạng lớn, có sức sống.”
Cảnh sát lại lấy hai tấm ảnh ra đặt trước mặt anh, “Còn đây là vụ nổ xảy ra trước cửa cung điện Westminster. Tình cờ có mấy khách du lịch đang chụp ảnh gần đó nên đã ghi lại được hiện trường với nhiều góc độ. Đây là hình cắt ra từ video, tấm này là anh đang đứng trước cửa cung Westminster nói chuyện với giám mục Benson, tấm này là anh mở cửa chuẩn bị lên xe. Vị trí trong hai tấm ảnh này cách nhau gần ba mươi mét, nhưng thời gian lại chỉ cách nhau một giây. Về việc này anh có đánh giá gì không?
Oregon nói: “Gió lớn, đứng không vững.”
Ngón tay cảnh sát gõ nhịp nhè nhẹ lên bàn, “Xem ra trong hai ta có một tên bị đần, theo anh thì người bị đần đấy là ai?”
Oregon hỏi: “Chọn ai thì tôi được về nhà?”
Cảnh sát gom hết ảnh lại, “Nếu anh không còn gì để nói thì tôi sẽ giao chuyện này cho tòa thánh xử lý.”
Oregon hỏi: “Anh hy vọng tôi nói cái gì?”
“Hung thủ.” Cảnh sát nói: “Tôi tin rằng với sức quan sát của anh, không thể nào không phát hiện ra hung thủ. Đây là trong trường hợp anh không phải là đồng phạm.”
Oregon nói: “Tôi nói anh biết hung thủ là ai thì sẽ được thả ra?”
Cảnh sát không khẳng định cũng chẳng phủ định.
Oregon hỏi: “Ngoài kia đã chuẩn bị sẵn bao nhiêu thùng nước thánh? Hay là một khẩu súng có đạn bọc bạc? Mười khẩu?”
Cảnh sát dọn xong đồ đạc thì đứng dậy, “Giám mục Benson có quan hệ rất tốt trong giáo hội, cũng rất có sức ảnh hưởng ở Anh Quốc.”
Lời ám chỉ tràn ngập uy hiếp.
“Khoan đã.” Ngón tay Oregon gõ nhẹ lên bàn hai cái rồi hơi trầm ngâm, “Mời vị tiên sinh Địa Trung Hải kia quay lại.” Ngừng một lát anh lại giải thích thêm đôi chút: “Vị của tòa thánh trung ương đó.”
Ông lão chống gậy đứng ngoài cửa chần chừ đôi chút mới chịu bước vào và đóng cửa lại. “Không ngờ chưa chi đã gặp lại nhau.”
Oregon nói: “Ô! Nhìn mấy nếp nhăn chân thành của ông mà tí nữa là tôi tin rồi đấy. Lúc bước ra chắc ông cũng đã tính tới chuyện này chứ gì.”
Ông lão nói: “Mất đi giám mục Benson là tổn thất lớn lao đối của giáo hội, nhất là đối với những người bạn sớm chiều chung sống với nhau, không tìm ra hung thủ, nỗi đau đó khó lòng vơi đi.”
Mèo đen bỗng dưng gãi nhẹ đùi Oregon.
Oregon cúi đầu hôn lên trán nó, nói với giọng vô cùng nuông chiều: “Đói à? Được rồi. Tụi mình mau chóng giải quyết lão ta, sau đó đi ăn đồ tươi nhé.” Dứt lời, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh hẳn, “Nói thẳng đi. Tình hình của tôi, mục đích của ông.”
Ông lão chà nhẹ vào chân, nói: “Gần đây huyết tộc liên tục xảy ra án mạng đã gây nhiễu loạn nghiêm trọng tới trật tự của nhân giới, chúng tôi hy vọng chuyện này mau chóng được giải quyết. Bất kể việc của giám mục Benson có dính líu gì tới chuyện này hay không thì ngài cũng đã bị cuốn vào. Vì vậy trước mắt con đường duy nhất của ngài là hợp tác với chúng tôi. Tôi có thể thay mặt tòa thánh trung ương đứng ra bảo đảm cho ngài, chắc chán bên Anh Quốc sẽ giữ được bình tĩnh và im lặng. Còn ngài phải nhanh chóng điều tra rõ chân tướng và thay mặt huyết tộc giải quyết chuyện này.”
Oregon nói: “Nếu tôi từ chối, tòa thánh trung ương sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa, mặc cho tôi bị lũ người Anh bên ngoài giải quyết tôi. Thế nhưng ông đã quên mất một tiền đề, bọn chúng có khả năng giải quyết tôi hay không.”
Ông lão nói: “Đừng quên mất Hiệp nghị Đình chiến. Bọn họ không cần ra tay, chỉ cần một mực khẳng định do ngài giết chết giám mục Benson thôi.”
“Ở hiện trường vụ án ông tìm được đồng hồ của Malkavian.”
“Tôi cũng là nhân loại, vào lúc mấu chốt, tôi sẽ đứng chung chiến tuyến với họ. Trừ phi,” Ông lão tiếp: “chúng ta có giao ước liên minh trước.”
Oregon nói: “Vậy tức là ông đã quyết tâm ép con nhà lành phải đi làm gái.”
“…Nói thật lòng chứ,” Ông lão nói: “ví von kiểu này ngoài việc làm tôi khó chịu, ngài cũng có dễ chịu gì đâu đúng không?”
Oregon: “…”
Ông lão nói: “Nếu ngài bằng lòng, tòa thánh sẽ giúp đỡ ngài. Lẽ nào ngài không muốn biết hung thủ giết hại bao nhiêu đồng bào của ngài là ai ư?”
Oregon: “Không muốn chút nào.”
Ông lão: “…”
Oregon cúi đầu ngắm mèo.
Mèo ngẩng đầu lên, ngúc ngoắc cái đuôi.
Oregon dùng tay gãi nhẹ cằm nó, khóe miệng cuối cùng cũng chịu nhoẻn lên tí xíu, “Được thôi. Tôi đồng ý. Nhưng hiện tại tôi chẳng có manh mối gì cả…”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài một kế hoạch.”
“…Vậy à?” Oregon nhận lấy bản kế hoạch đầy vẻ hào hứng.
Ông lão nói: “Để giữ mạng, huyết tộc ở châu Âu đều di cư sang Brittany ở Pháp. Trong số họ có vài người sống sót sau vụ án, cũng có thể có lẫn tai mắt của hung thủ, thậm chí chính hung thủ.”
Oregon hỏi: “Ông muốn tôi đến Brittany?”
Ông lão gật đầu đáp: “Nếu được thì hãy tiếp cận Vương Tiểu Minh.”
Oregon nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần ông dụ được vị ‘vệ sĩ’ như hình với bóng bên cạnh cậu ấy đi chỗ khác là xong ngay.”
Ông lão nói: “Ngài khách sáo quá, ngài là đời thứ tư.”
Oregon đáp: “Chính vì tôi tự biết mình mới đời thứ tư, bằng không đã chết mất xác rồi.”
Ông lão nói: “Được, tôi không can thiệp vào hành động của ngài, nhưng xin ngài hãy nhanh chóng thu được kết quả.”
Oregon đứng dậy, ôm mèo lên và dùng cằm cọ nhẹ lên đầu nó, “Phải cho cưng ăn no trước đã.”
“À phải.” Dù đối phương cứ lờ mình đi nhưng ông lão vẫn tự giới thiệu bản thân, “Tôi là Derek Thompson thuộc quân đoàn Thủ hộ thần thánh.”
Trước sự kiên trì bền bỉ của ông lão, Oregon đành cầm bản kế hoạch ngồi vào xe.
Macewen lo lắng hỏi: “Phiền phức rồi à?”
Oregon đáp: “Hơi hơi.”
“Có việc gì tôi giúp được không?”
“Đương nhiên, làm ơn tìm một quán ăn gần đây. Nó đói rồi.”
“…Được.” Macewen vừa nổ máy xe vừa quan sát sắc mặt của ông chủ qua kính chiếu hậu.
Oregon hỏi: “Sắc mặt của tôi hôm nay thế nào?”
“Hả? A, tốt lắm.”
“Tốt đến mức cậu kìm lòng không đặng phải trộm ngắm tôi?”
“Tôi chỉ hơi lo, ờ thì, chuyện ngài gặp phải trong sở cảnh sát.”
“Chẳng xảy ra chuyện gì cả. Chúng ta vẫn tới Brittany như kế hoạch đã định.” Ngừng một lúc, anh lại nói: “Nghỉ mát.”
“Thật á? Thế thì tuyệt quá.”
Oregon mỉm cười, nghiêng đầu mở cửa sổ rồi ném bản kế hoạch ra ngoài.
Một luồng khói xám từ trong xe vụt ra, trong nháy mắt biến thành hình dạng con dơi, há cái mồm đỏ hỏn như máu nuốt bản kế hoạch vào bụng rồi tan biến giữa không trung.
Tác giả :
Tô Du Bính