[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
Chương 15: Chân tướng (hạ)
Bí mật giấu trong tranh.
Hàng cây hai bên đường cao ngất cứ như chia đôi bầu trời, bên trái là một màu xanh thẳm, bên phải là ánh vàng xán lạn. Vị đọa thiên sứ với đôi cánh đen tuyền đứng ngay giữa làn giao thoa của bầu trời biêng biếc.
Màu xanh biếc mang đến cảm giác mát mẻ, vậy mà người nọ trông càng lạnh hơn – Cái lạnh giá của băng tuyết.
Ansbach đặt mèo đen vào ghế sau, dùng ngón trỏ đè đầu nó lại, “Không được đi theo.” Giọng điệu nghiêm túc xưa nay chưa từng có của anh khiến mấy cái chân ngọ nguậy của mèo ta cứng đờ.
Ansbach cởi dây an toàn, trong nháy mắt đánh vỡ nát tấm kính chắn gió trước xe rồi xông về phía đọa thiên sứ. Hai bóng người cao to quấn lấy nhau, lộn hai vòng trên đường rồi lập tức tách ra. Ansbach ngồi trên nóc xe, lưng của đọa thiên sứ dựa vào gốc cây, hai người cách nhau khoảng năm, sáu mét, gườm đối phương bằng ánh mắt dữ tợn. Trong lúc quấn lấy nhau, cả hai đều trúng không ít đòn, lại đều cho rằng đối phương vô lý, mình bị thiệt thòi.
“Ngươi điên rồi hả?” Mắng xong, đọa thiên sứ lại ảo não lắc đầu, “Ngươi lại điên nữa rồi hả?”
Năm ngón tay đặt trên nóc xe của Ansbach co lại, ngón tay anh ma sát lên bề mặt thùng xe tạo ra tiếng kít kít chói tai.
“Ngươi làm gì thế?” Đọa thiên sứ bưng tai, chủ động nhảy lùi về sau bảy, tám mét, “Dừng tay!”
Động tác của Ansbach ngừng lại, anh nhảy xuống khỏi nóc toan mở cửa xe.
“Ngươi không muốn phá giải phong ấn cho y sao?” Đọa thiên sứ rõ ràng biết điểm yếu của anh nằm ở đâu.
Nắm cửa bị vặn qua rồi vặn lại, Ansbach chầm chậm quay đầu lại bình tĩnh nhìn hắn.
Đọa thiên sứ nói: “Ta có từng nói với ngươi chưa nhỉ, mặt mày của ngươi rất mang hợp đóng phim kinh dị.”
Ansbach nói: “Nếu không lập tức phá giải được phong ấn cho y thì cút ngay.” Trông anh có vẻ rất điềm tĩnh, cả chữ “cút” cũng nghe hết sức bình thường.
Nhưng anh càng như vậy, đọa thiên sứ càng cảnh giác, “Bá tước Gordon rất tức giận với các hành vi gần đây của ngươi! Ngươi hẳn nên biết hậu quả! Đừng tưởng giấu mất Oregon là không sao. Ngươi cho rằng là ai đã đưa y ra khỏi vùng đất phong ấn, là ai cố ý để giáo hội phát hiện ra y? Ngươi nhìn sau gáy của y là sẽ biết đáp án.”
Ansbach biến sắc, tay dùng lực giật bay cả cánh cửa xe rồi ném qua một bên, chồm hẳn vào trong, dùng một tay đỡ Oregon, một tay nhẹ nhàng vén tóc sau gáy của y lên. Làn da trắng nõn anh từng hôn vô số lần nay bị người khác dùng mực xanh viết lên một hàng chữ:
Xin chào! Lại gặp nhau rồi.
…
Nắm đấm của Ansbach giáng vào người đọa thiên sứ tới tấp như cuồng phong vũ bão.
Đọa thiên sứ đỡ được một lúc thì thấy kiệt sức. Tên điên này hình như không biết mệt là gì, chẳng những tốc độ chưa từng giảm mà sức đánh còn mỗi đòn một mạnh.
“Không phải ta làm mà!” Hắn rống lên.
Trả lời hắn là một quyền đánh qua phải.
Đọa thiên sứ bị đánh bay đi làm rụng mất mấy cọng lông vũ màu đen.
Ansbach cúi đầu nhìn hắn cả nửa ngày, cất bước đến trước mặt hắn. Những cọng lông đen bay phấp phới trên không, lao đao rơi xuống rồi từ từ đáp trên đôi giày đen bóng của Ansbach.
“Zofie.”
Đọa thiên sứ ngạc nhiên ngước lên, “Ngươi nhớ tên của ta hả? Ta còn tưởng trong lòng ngươi ta chỉ là cái bao cát được đánh dấu theo size L, M, S chứ.”
Ansbach mặc kệ lời trào phúng của hắn, “Ông ta đang ở đâu?”
Zofie liếc anh một cái.
Ansbach nheo mắt.
Thấy anh lại có biểu hiện sắp phát cuồng, Zofie rùng mình đáp: “Biển Đỏ.”
Ansbach quay đầu bỏ đi.
Zofie đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ông ta lệnh cho ngươi giết Edwin và Winston!”
“Chỉ là hai huyết tộc đời thứ năm, với ngươi hẳn là dễ như trở bàn tay.”
“Tốt nhất ngươi hãy làm theo lời ông ta, ngươi đấu không lại ông ta đâu.”
“Được thôi. Nếu ngươi không muốn nghe, chúng ta hãy bàn tí việc riêng… Oregon do ta giao cho giáo hội.”
Ansbach vẫn ngồi trên nóc xe nhưng chiếc xe không kính chắn gió lại lướt đi như chạy bằng điện rồi phóng cái vèo qua mặt hắn luôn.
…
“Không cần cảm ơn.”
Zofie nhếch mép bật cười, cúi đầu lấy điện thoại gửi một tin nhắn.
Yvonne bị đặt trên giá nướng, hai tên đầu trâu mặt ngựa ngồi quạt bếp bên dưới.
Mammon ngồi đối diện ả, tay đung đưa ly rượu đỏ sậm. Hắn còn có lòng tốt hỏi xem ả có muốn thử một ly không.
“Không cần, nếu ngài sẵn lòng dùng chung một ly với em…” Ả liếm đôi môi đỏ tươi lộ ra nụ cười mê hoặc.
Mammon vờ đi, tiếp tục thưởng thức rượu.
Yvonne cảm giác sức nóng của giá nướng càng lúc càng tăng thì bắt đầu sốt ruột, vội vàng đổi cách nói: “Bất kể ngài muốn biết gì em đều nói cho ngài biết! Xin ngài hãy thả em xuống, tha cho em đi mà!”
Mammon cười đáp: “Đừng nôn nóng, vẫn chưa tới lúc.”
“Ngài muốn đợi đến chừng nào?” Ả cử động tay chân nhưng bị xích quá chặt nên phạm vi hoạt động chỉ còn một điểm nhỏ giữa giá nướng mà thôi.
Mammon nói: “Ta vẫn chưa ngửi thấy mùi thơm.”
“Mùi gì?”
“Mùi thịt nướng.”
Yvonne trợn mắt ra chiều không dám tin!
Phong cách của ngài Mammon đâu phải vậy!
Cả địa ngục đều biết đặc điểm nổi bật của ngài Mammon là giàu nứt khố đổ vách, phong độ đẳng cấp, dịu dàng đa tình, chơi bời trăng hoa! Cái tên đang cười như sát thủ biến thái trước mặt ả là ai vậy hở?
Lẽ nào sau khi gặp Metatron và biến thành gay, ngài mới trở nên lạnh lùng vô tình cố ý gây sự như thế này?
…
Đột nhiên tự thấy mình nói quá có tính thuyết phục.
Yvonne bỗng dưng ủ rũ gục đầu xuống, Mammon nhìn ả với ánh mắt ngờ vực, “Không khai sao?”
Yvonne hỏi: “Em khai rồi ngài có thả cho em một con đường sống không?”
Mammon đáp: “Thân là ma nữ… Nàng cảm thấy mình sẽ bị nướng chín được sao?”
Yvonne: “…” Đương nhiên! Không được. Tí nữa thì quên, lửa địa ngục ả còn chịu đựng được, làm gì phải sợ lửa để sưởi nướng chín. Ha ha ha ha!
Nhưng ả còn chưa kịp mừng thì câu tiếp theo của Mammon đã khiến ả lại suy sụp, “Nhưng da sẽ bị cháy sém.”
Yvonne dẩu mỏ, rất muốn ngưỡng cổ hét lên một câu: “Mấy thằng gay, bà đây đếch muốn phục dịch chúng bây nữa!” Nhưng giờ phút này ả làm sao dám, ả chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Em thật sự không định giấu ngài, ngày muốn biết gì thì cứ nói. Ngài nói ra thì em khai ngay thôi!”
Mammon nhấp một ngụm rượu, cười sâu xa, “Vậy theo nàng thì ta muốn biết cái gì?”
Yvonne tự giác mở miệng: “Ngài Lilith nói chúng em không phải đi đối phó huyết tộc mà là đối phó với Nghịch Cửu Hội.” Bằng không trong trường hợp Lucifer chưa biết, ả làm sao dám theo Lilith đi gây hấn sâu sắc với huyết tộc như vậy.
Mammon bảo: “Tiếp tục.”
Yvonne nói: “Ngài Lilith không nói với em làm sao lại có được danh sách. Trước khi ngài rời rời nhân giới tới huyết tộc, ngài sai em đến Nam Cực tưới máu của trưởng lão Singh lên vùng đất phong ấn.”
Singh là một trong mười ba trưởng lão của huyết tộc, máu của ông ta có thể củng cố phong ấn. Lilith lấy được máu của ông ta cũng tức là được ông ta đồng ý. Nói như vậy Lilith và huyết tộc là cùng phe. Vở kịch ma nữ đuổi giết huyết tộc chỉ là đang diễn cho kẻ nào đó trong bóng tối xem thôi.
Mammon hỏi: “Tại sao nàng không về địa ngục?”
Yvonne giả ngốc, “Đâu có đâu, rời vùng đất phong ấn là em định về địa ngục ngay mà.”
Mammon mỉm cười, “Lửa thường không giết được nàng, nhưng nếu dùng lửa địa ngục thiêu thời gian dài thì khó chắc à nha.”
Yvonne cắn răng đáp: “Em thật sự định quay về địa ngục mà.”
Mammon đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy.
Yvonne sợ đến cứng đờ cả người, đang do dự không biết có nên khai thật hay không thì đã nghe Mammon nói: “Vậy quay về đi.”
…
Cho về thiệt?
Hay giả?
Không đợi ả hỏi kỹ, Mammon đã biến mất trước mặt ả.
…
Đừng đi chớ! Nói rõ trước đã!
Dù không muốn nói thì ít nhất cũng phải thả ả ra trước!
Yvonne vuốt đôi mông bị nướng đỏ hồng mà thấy tan nát cõi lòng.
Mammon phải “tra tấn” mới moi được tin, còn giáo hội chỉ cần mở điện thoại lên là biết hết.
Derek phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, di động của mình đã bị mặc định thành dụng cụ liên lạc của giáo hội, không ít kẻ nhắn vào điện thoại của ông ta để mật báo. Ví dụ như chuyện “Oregon” hồi xưa, Ansbach đến giáo hội đón Oregon, hoặc như lần này, trong điện thoại ông ta lại có thêm danh sách những thành viên của Nghịch Cửu Hội đang nằm vùng ở nhân giới.
Ông ta không biết Nghịch Cửu Hội là cái gì nhưng nào dám phớt lờ, lập tức truyền tin cho Timothy.
Vì thế nên Timothy và quý ngài giáo hoàng tâm trạng rối bời lại phải họp để bàn bạc chuyện lạ này.
Giáo hoàng hỏi: “Lại không điều tra được thân phận của đối phương à?”
Timothy đáp: “Vâng, số điện thoại của đối phương là số trắng. Nhưng khác với người lần trước.”
Giáo hoàng hỏi: “Cậu xem thử danh sách ấy chưa?”
Timothy đáp: “Vẫn chưa xong.” Danh sách quả thật dài lắm, ông vừa đọc vừa điều tra nên mới xem xong một phần ba. “Trước mắt tôi tra được những kẻ này đều là huyết tộc bị Lilith giết chết lần trước. Biết đâu đây là hành động Cain và Lilith ngầm thỏa thuận trước với nhau. Chả trách bên huyết tộc không truy cứu đến cùng.” Ông vừa nói vừa lướt điện thoại, kéo đến cuối danh sách, mắt ông như bị hút chặt.
Giáo hoàng hỏi: “Sao vậy?”
Timothy giao điện thoại cho ông ta xem.
Giáo hoàng nheo mắt.
Hàng cuối cùng trong danh sách của Nghịch Cửu Hội không ngờ lại là:
Ansbach Malkavian.
Hàng cây hai bên đường cao ngất cứ như chia đôi bầu trời, bên trái là một màu xanh thẳm, bên phải là ánh vàng xán lạn. Vị đọa thiên sứ với đôi cánh đen tuyền đứng ngay giữa làn giao thoa của bầu trời biêng biếc.
Màu xanh biếc mang đến cảm giác mát mẻ, vậy mà người nọ trông càng lạnh hơn – Cái lạnh giá của băng tuyết.
Ansbach đặt mèo đen vào ghế sau, dùng ngón trỏ đè đầu nó lại, “Không được đi theo.” Giọng điệu nghiêm túc xưa nay chưa từng có của anh khiến mấy cái chân ngọ nguậy của mèo ta cứng đờ.
Ansbach cởi dây an toàn, trong nháy mắt đánh vỡ nát tấm kính chắn gió trước xe rồi xông về phía đọa thiên sứ. Hai bóng người cao to quấn lấy nhau, lộn hai vòng trên đường rồi lập tức tách ra. Ansbach ngồi trên nóc xe, lưng của đọa thiên sứ dựa vào gốc cây, hai người cách nhau khoảng năm, sáu mét, gườm đối phương bằng ánh mắt dữ tợn. Trong lúc quấn lấy nhau, cả hai đều trúng không ít đòn, lại đều cho rằng đối phương vô lý, mình bị thiệt thòi.
“Ngươi điên rồi hả?” Mắng xong, đọa thiên sứ lại ảo não lắc đầu, “Ngươi lại điên nữa rồi hả?”
Năm ngón tay đặt trên nóc xe của Ansbach co lại, ngón tay anh ma sát lên bề mặt thùng xe tạo ra tiếng kít kít chói tai.
“Ngươi làm gì thế?” Đọa thiên sứ bưng tai, chủ động nhảy lùi về sau bảy, tám mét, “Dừng tay!”
Động tác của Ansbach ngừng lại, anh nhảy xuống khỏi nóc toan mở cửa xe.
“Ngươi không muốn phá giải phong ấn cho y sao?” Đọa thiên sứ rõ ràng biết điểm yếu của anh nằm ở đâu.
Nắm cửa bị vặn qua rồi vặn lại, Ansbach chầm chậm quay đầu lại bình tĩnh nhìn hắn.
Đọa thiên sứ nói: “Ta có từng nói với ngươi chưa nhỉ, mặt mày của ngươi rất mang hợp đóng phim kinh dị.”
Ansbach nói: “Nếu không lập tức phá giải được phong ấn cho y thì cút ngay.” Trông anh có vẻ rất điềm tĩnh, cả chữ “cút” cũng nghe hết sức bình thường.
Nhưng anh càng như vậy, đọa thiên sứ càng cảnh giác, “Bá tước Gordon rất tức giận với các hành vi gần đây của ngươi! Ngươi hẳn nên biết hậu quả! Đừng tưởng giấu mất Oregon là không sao. Ngươi cho rằng là ai đã đưa y ra khỏi vùng đất phong ấn, là ai cố ý để giáo hội phát hiện ra y? Ngươi nhìn sau gáy của y là sẽ biết đáp án.”
Ansbach biến sắc, tay dùng lực giật bay cả cánh cửa xe rồi ném qua một bên, chồm hẳn vào trong, dùng một tay đỡ Oregon, một tay nhẹ nhàng vén tóc sau gáy của y lên. Làn da trắng nõn anh từng hôn vô số lần nay bị người khác dùng mực xanh viết lên một hàng chữ:
Xin chào! Lại gặp nhau rồi.
…
Nắm đấm của Ansbach giáng vào người đọa thiên sứ tới tấp như cuồng phong vũ bão.
Đọa thiên sứ đỡ được một lúc thì thấy kiệt sức. Tên điên này hình như không biết mệt là gì, chẳng những tốc độ chưa từng giảm mà sức đánh còn mỗi đòn một mạnh.
“Không phải ta làm mà!” Hắn rống lên.
Trả lời hắn là một quyền đánh qua phải.
Đọa thiên sứ bị đánh bay đi làm rụng mất mấy cọng lông vũ màu đen.
Ansbach cúi đầu nhìn hắn cả nửa ngày, cất bước đến trước mặt hắn. Những cọng lông đen bay phấp phới trên không, lao đao rơi xuống rồi từ từ đáp trên đôi giày đen bóng của Ansbach.
“Zofie.”
Đọa thiên sứ ngạc nhiên ngước lên, “Ngươi nhớ tên của ta hả? Ta còn tưởng trong lòng ngươi ta chỉ là cái bao cát được đánh dấu theo size L, M, S chứ.”
Ansbach mặc kệ lời trào phúng của hắn, “Ông ta đang ở đâu?”
Zofie liếc anh một cái.
Ansbach nheo mắt.
Thấy anh lại có biểu hiện sắp phát cuồng, Zofie rùng mình đáp: “Biển Đỏ.”
Ansbach quay đầu bỏ đi.
Zofie đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ông ta lệnh cho ngươi giết Edwin và Winston!”
“Chỉ là hai huyết tộc đời thứ năm, với ngươi hẳn là dễ như trở bàn tay.”
“Tốt nhất ngươi hãy làm theo lời ông ta, ngươi đấu không lại ông ta đâu.”
“Được thôi. Nếu ngươi không muốn nghe, chúng ta hãy bàn tí việc riêng… Oregon do ta giao cho giáo hội.”
Ansbach vẫn ngồi trên nóc xe nhưng chiếc xe không kính chắn gió lại lướt đi như chạy bằng điện rồi phóng cái vèo qua mặt hắn luôn.
…
“Không cần cảm ơn.”
Zofie nhếch mép bật cười, cúi đầu lấy điện thoại gửi một tin nhắn.
Yvonne bị đặt trên giá nướng, hai tên đầu trâu mặt ngựa ngồi quạt bếp bên dưới.
Mammon ngồi đối diện ả, tay đung đưa ly rượu đỏ sậm. Hắn còn có lòng tốt hỏi xem ả có muốn thử một ly không.
“Không cần, nếu ngài sẵn lòng dùng chung một ly với em…” Ả liếm đôi môi đỏ tươi lộ ra nụ cười mê hoặc.
Mammon vờ đi, tiếp tục thưởng thức rượu.
Yvonne cảm giác sức nóng của giá nướng càng lúc càng tăng thì bắt đầu sốt ruột, vội vàng đổi cách nói: “Bất kể ngài muốn biết gì em đều nói cho ngài biết! Xin ngài hãy thả em xuống, tha cho em đi mà!”
Mammon cười đáp: “Đừng nôn nóng, vẫn chưa tới lúc.”
“Ngài muốn đợi đến chừng nào?” Ả cử động tay chân nhưng bị xích quá chặt nên phạm vi hoạt động chỉ còn một điểm nhỏ giữa giá nướng mà thôi.
Mammon nói: “Ta vẫn chưa ngửi thấy mùi thơm.”
“Mùi gì?”
“Mùi thịt nướng.”
Yvonne trợn mắt ra chiều không dám tin!
Phong cách của ngài Mammon đâu phải vậy!
Cả địa ngục đều biết đặc điểm nổi bật của ngài Mammon là giàu nứt khố đổ vách, phong độ đẳng cấp, dịu dàng đa tình, chơi bời trăng hoa! Cái tên đang cười như sát thủ biến thái trước mặt ả là ai vậy hở?
Lẽ nào sau khi gặp Metatron và biến thành gay, ngài mới trở nên lạnh lùng vô tình cố ý gây sự như thế này?
…
Đột nhiên tự thấy mình nói quá có tính thuyết phục.
Yvonne bỗng dưng ủ rũ gục đầu xuống, Mammon nhìn ả với ánh mắt ngờ vực, “Không khai sao?”
Yvonne hỏi: “Em khai rồi ngài có thả cho em một con đường sống không?”
Mammon đáp: “Thân là ma nữ… Nàng cảm thấy mình sẽ bị nướng chín được sao?”
Yvonne: “…” Đương nhiên! Không được. Tí nữa thì quên, lửa địa ngục ả còn chịu đựng được, làm gì phải sợ lửa để sưởi nướng chín. Ha ha ha ha!
Nhưng ả còn chưa kịp mừng thì câu tiếp theo của Mammon đã khiến ả lại suy sụp, “Nhưng da sẽ bị cháy sém.”
Yvonne dẩu mỏ, rất muốn ngưỡng cổ hét lên một câu: “Mấy thằng gay, bà đây đếch muốn phục dịch chúng bây nữa!” Nhưng giờ phút này ả làm sao dám, ả chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Em thật sự không định giấu ngài, ngày muốn biết gì thì cứ nói. Ngài nói ra thì em khai ngay thôi!”
Mammon nhấp một ngụm rượu, cười sâu xa, “Vậy theo nàng thì ta muốn biết cái gì?”
Yvonne tự giác mở miệng: “Ngài Lilith nói chúng em không phải đi đối phó huyết tộc mà là đối phó với Nghịch Cửu Hội.” Bằng không trong trường hợp Lucifer chưa biết, ả làm sao dám theo Lilith đi gây hấn sâu sắc với huyết tộc như vậy.
Mammon bảo: “Tiếp tục.”
Yvonne nói: “Ngài Lilith không nói với em làm sao lại có được danh sách. Trước khi ngài rời rời nhân giới tới huyết tộc, ngài sai em đến Nam Cực tưới máu của trưởng lão Singh lên vùng đất phong ấn.”
Singh là một trong mười ba trưởng lão của huyết tộc, máu của ông ta có thể củng cố phong ấn. Lilith lấy được máu của ông ta cũng tức là được ông ta đồng ý. Nói như vậy Lilith và huyết tộc là cùng phe. Vở kịch ma nữ đuổi giết huyết tộc chỉ là đang diễn cho kẻ nào đó trong bóng tối xem thôi.
Mammon hỏi: “Tại sao nàng không về địa ngục?”
Yvonne giả ngốc, “Đâu có đâu, rời vùng đất phong ấn là em định về địa ngục ngay mà.”
Mammon mỉm cười, “Lửa thường không giết được nàng, nhưng nếu dùng lửa địa ngục thiêu thời gian dài thì khó chắc à nha.”
Yvonne cắn răng đáp: “Em thật sự định quay về địa ngục mà.”
Mammon đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy.
Yvonne sợ đến cứng đờ cả người, đang do dự không biết có nên khai thật hay không thì đã nghe Mammon nói: “Vậy quay về đi.”
…
Cho về thiệt?
Hay giả?
Không đợi ả hỏi kỹ, Mammon đã biến mất trước mặt ả.
…
Đừng đi chớ! Nói rõ trước đã!
Dù không muốn nói thì ít nhất cũng phải thả ả ra trước!
Yvonne vuốt đôi mông bị nướng đỏ hồng mà thấy tan nát cõi lòng.
Mammon phải “tra tấn” mới moi được tin, còn giáo hội chỉ cần mở điện thoại lên là biết hết.
Derek phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, di động của mình đã bị mặc định thành dụng cụ liên lạc của giáo hội, không ít kẻ nhắn vào điện thoại của ông ta để mật báo. Ví dụ như chuyện “Oregon” hồi xưa, Ansbach đến giáo hội đón Oregon, hoặc như lần này, trong điện thoại ông ta lại có thêm danh sách những thành viên của Nghịch Cửu Hội đang nằm vùng ở nhân giới.
Ông ta không biết Nghịch Cửu Hội là cái gì nhưng nào dám phớt lờ, lập tức truyền tin cho Timothy.
Vì thế nên Timothy và quý ngài giáo hoàng tâm trạng rối bời lại phải họp để bàn bạc chuyện lạ này.
Giáo hoàng hỏi: “Lại không điều tra được thân phận của đối phương à?”
Timothy đáp: “Vâng, số điện thoại của đối phương là số trắng. Nhưng khác với người lần trước.”
Giáo hoàng hỏi: “Cậu xem thử danh sách ấy chưa?”
Timothy đáp: “Vẫn chưa xong.” Danh sách quả thật dài lắm, ông vừa đọc vừa điều tra nên mới xem xong một phần ba. “Trước mắt tôi tra được những kẻ này đều là huyết tộc bị Lilith giết chết lần trước. Biết đâu đây là hành động Cain và Lilith ngầm thỏa thuận trước với nhau. Chả trách bên huyết tộc không truy cứu đến cùng.” Ông vừa nói vừa lướt điện thoại, kéo đến cuối danh sách, mắt ông như bị hút chặt.
Giáo hoàng hỏi: “Sao vậy?”
Timothy giao điện thoại cho ông ta xem.
Giáo hoàng nheo mắt.
Hàng cuối cùng trong danh sách của Nghịch Cửu Hội không ngờ lại là:
Ansbach Malkavian.
Tác giả :
Tô Du Bính