Cửu Gia Đừng Làm Vậy
Quyển 2 - Chương 3
Sở Cuồng im lặng.
Nhẫm Cửu rút tay lại, đứng lên phủi mông: “Chúng ta về thôi. Ngồi ngoài này lâu quá cũng lạnh rồi”.
Trên đường đi về quán trọ, dưới ánh mắt của những người xung quanh, Nhẫm Cửu vẫn không thể bình tĩnh được. Mái tóc bạc trắng vì ưu sầu, đôi mắt đỏ rực bất kể chớp thế nào cũng không biến thành màu đen được. Nhẫm Cửu cúi đầu đi trên đường như một phạm nhân, đi tới đâu những người phía trước tránh đường tới đó. Nhẫm Cửu cười khổ: “Kể ra cũng giống như vị quan lớn nào đó xuất hành, không cần mở đường, chỉ dựa vào khí trường của bản thân đã làm mọi người phải vội vã tránh đường”.
Sở Cuồng thoáng liếc nhìn Nhẫm Cửu đang cúi đầu, im lắng nắm tay Nhẫm Cửu. Hôm nay hắn không đeo găng tay, hơi nóng trong lòng bàn tay truyền tới. Hắn không nói một câu, chỉ lẳng lặng đi lên trước Nhẫm Cửu nửa bước, che khuất không ít ánh mắt kì quái cho Nhẫm Cửu. Yên lặng mà dịu dàng, trầm mặc mà mạnh mẽ, Sở Cuồng như một tấm lá chắn im lìm, từ khi gặp nhau đến giờ đã bảo vệ Nhẫm Cửu vô số lần. Nhẫm Cửu nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, bước đi như mất hồn. Đến lúc xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hơn nhiều, Nhẫm Cửu mới phát hiện không biết bọn họ đã về phòng trọ từ lúc nào.
Bát thuốc Sở Cuồng nấu lúc trước được Phó Thanh Mộ đặt lên bàn, lúc này đã nguội. Hắn định mang đi hâm nóng lên, đang định buông tay Nhẫm Cửu ra lại bị Nhẫm Cửu nắm chặt lấy: “Em đã bao giờ chính thức nói với anh rằng em thích anh chưa?”.
Sở Cuồng ngẩn ra, bắt đầu nhớ lại những chuyện trước đây. Nhưng định nghĩa “chính thức” của Nhẫm Cửu không rõ ràng lắm, hắn định hỏi lại nàng nhưng nàng không cho hắn cơ hội mở miệng, nàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Bất kể có hay không, bây giờ em chính thức nói với anh. Em thích anh, em muốn cưới anh, em muốn trở thành người phụ nữ của anh. Em muốn ôm anh, hôn anh, chiếm hữu tất cả của anh, chạm vào mỗi tấc da trên người anh”.
Nhẫm Cửu tiến lên một bước, nhất thời khí thế mạnh mẽ đến mức sĩ quan cấp một định thu quân chạy trốn. Nhưng chân Sở Cuồng dường như bị đóng đinh, hắn không cử động được, trơ mắt nhìn Nhẫm Cửu đột nhiên kiễng chân lên cắn vào miệng hắn, sau đó…
Không có sau đó.
Đây cũng là giới hạn của sự thân mật nam nữ có thể đạt tới khi không cởi quần áo mà Nhẫm Cửu biết. Nhẫm Cửu ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Anh cho phép em đẩy anh xuống chứ?”. Câu hỏi vô cùng khí thế này làm Sở Cuồng chết sững. Hắn… nên cho phép sao?
“Vậy em coi như anh đã ngầm đồng ý”. Nhẫm Cửu nói, đưa tay về phía cổ áo Sở Cuồng. Sở Cuồng lập tức bừng tỉnh, đưa tay bảo vệ cổ áo. Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Thanh Mộ cầm hai xâu kẹo hồ lô đi vào: “Cửu cô nương, nghe nói cô nương về rồi, ta đã mua kẹo cho cô nương…”. Phó Thanh Mộ cứng đờ người, kẹo hồ lô rơi xuống đất.
“Đạo sĩ nghèo ta đúng là hồ đồ!”, Phó Thanh Mộ đưa tay tát lên mặt mình: “Xin lỗi, xin lỗi, ta ra trông cửa giúp các vị”.
“Quay lại đây”. Sở Cuồng giữ được cổ áo, cuối cùng chạy ra khỏi phạm vi khống chế của Nhẫm Cửu. Hắn bưng bát thuốc đi ra ngoài như chạy trốn: “Các hạ trông chừng cô ấy, ta đi hâm lại thuốc”.
Cửa phòng bị sập lại rất mạnh, Phó Thanh Mộ nhặt lại hai xâu kẹo hồ lô đánh rơi dưới đất lên, quan sát Nhẫm Cửu còn đang người một lát: “Còn ăn không?”.
Nhẫm Cửu quay sang nhìn hắn, mắt lộ hung quang: “Trước khi vào phòng anh không biết gõ cửa, nghe động tĩnh à?”.
Phó Thanh Mộ đã sắp khóc: “Nếu thật sự biết có động tĩnh này thì ta chắc chắn đã thổi thêm thuốc gì đó vào trong phòng, việc gì ta phải tự làm khó tương lai của chính mình”.
Nhẫm Cửu rầu rĩ ngồi xuống giường, cau mày vẻ cực kỳ buồn bực: “Không có sơn tặc Giáp cố vấn cho tôi, tôi sợ rằng mình không bắt được anh ấy”.
Phó Thanh Mộ đảo mắt: “ Cửu cô nương, để ta giúp cô nương việc này”.
“Sao?”.
“Cửu cô nương đừng xem thường đạo sĩ nghèo, bất kể là đàn ông hay là phụ nữ, lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm rồi, để lừa ít máu uống, đạo sĩ ta cũng có một chút kinh nghiệm”.
Sở Cuồng hâm thuốc mang về, còn ở ngoài cửa đã nghe thấy Phó Thanh Mộ đang thầm thì với Nhẫm Cửu ở trong phòng: “… Cứ làm theo mấy điều này, đã nhớ rõ chưa?”. Hắn mở cửa đi vào, lạnh nhạt thoáng nhìn Phó Thanh Mộ: “Nhớ rõ cái gì?”.
Phó Thanh Mộ cười nói: “Thì thấy Cửu cô nương quá yếu ớt mà. Ta dặn Cửu cô nương mấy ngày nay phải chú ý những gì”. Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài: “Tế ti Tiêu Phi phòng bên cạnh vẫn còn nằm trên giường. Để ta đi xem hắn, các vị cứ từ từ trò chuyện”.
Cánh Cử khép lại, Sở Cuồng bưng thuốc cho Nhẫm Cửu: “Thuốc hâm nóng rồi, bây giờ uống luôn không lát nữa lại nguội mất”.
Nhẫm Cửu cầm bát lên xem, bát thuốc phản chiếu gương mặt Nhẫm Cửu: ”Cơ thể em bây giờ còn có thể uống loại thuốc này không?”.
“Không thành vấn đề, anh đã thử rồi”.
Một câu nói ngắn gọn lại khiến Nhẫm Cửu ấm áp trong lòng. Rõ ràng trước đây Sở Cuồng rất sợ đồ ăn thức uống ở đây, bây giờ hắn lại có thể thử thuốc vì nàng.
Phải chăng điều này cho thấy, trong lòng Sở Cuồng bất kể “khả năng chiến đấu” của hai người cách xa thế nào, tính mạng Nhẫm Cửu và tính mạng hắn đã từ từ trở nên quan trọng như nhau?
Nhẫm Cửu cười, định bưng bát thuốc nên định uống một hơi cạn sạch, nhưng vừa đưa đến miệng lại chợt nhớ đến điều Phó Thanh Mộ vừa dặn dò. Nhẫm Cửu liếm liếm môi, nói: “Ờ… Em không nhấc tay lên nổi, anh có thể đút cho em không?”.
Ánh mắt Sở Cuồng trầm tĩnh: “Em đã bưng bát thuốc lên đến miệng rồi”. Hắn đứng dậy tới gần Nhẫm Cửu: “ Có điều nếu em cần thì anh làm hộ cũng được”. Hắn đỡ bát thuốc từ tay nàng, sau đó một tay bóp hàm nàng, ngón tay khẽ siết vào làm nàng mở miệng ra, tay kia bưng bát thuốc đổ ùng ục vào miệng nàng. Sở Cuồng bỏ bát xuống, xoay người định đi ra cửa.
Nhẫm Cửu suýt nữa bị chết sặc, đưa tay tóm dây lưng Sở Cuồng, thở hổn hển một hồi: ”Anh… anh cho em uống như vậy là xong à?”.
Sở Cuồng cau mày: “Thuốc này mặc dù có tác dụng điều dưỡng thân thể nhưng cũng không thể uống nhiều được”.
Ai muốn uống thêm chứ! Nhẫm Cửu giận dữ nói: ”Chẳng phải anh nên bón cho em từng thìa một hay sao?”.
Sở Cuồng tiếp tục cau mày: “Thuốc này rất đắng, sẽ làm người ta sinh ra cảm giác không vui. Em thật sự muốn anh làm một việc không có hiệu suất lại hành hạ em như vậy à?”.
Nhẫm Cửu bóp trán: “Này! Rốt cuộc trước đó anh có nghe thấy em nói em thích anh không?”.
Sở Cuồng khựng lại, hắn quay mặt đi, “Có nghe thấy!”. Nghe thấy rất rõ là khác.
Nhẫm Cửu bây giờ chỉ cảm thấy cực kì bất lực, đâu chú ý đến sự thay đổi tâm tình rất nhỏ này của Sở Cuồng. Nhẫm Cửu nói tiếp: “Vậy bây giờ anh cảm thấy anh đối xử với em bằng thái độ như vậy là thích hợp sao?”.
Sở Cuồng quay đầu đi rất lâu. Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Không ngờ em lại thích uống thuốc như vậy. Được rồi, anh sắc cho em một bát nữa, nhưng chỉ một lần ngày hôm nay thôi”. Nói xong hắn bình tĩnh thờ ơ đi ra khỏi phòng trong lúc Nhẫm Cửu vẫn đang chết sững.
Sau khi Sở Cuồng rời khỏi đó, Phó Thanh Mộ lên sân khấu lần nữa.
“Anh… anh cũng nghe thấy chứ?”, Nhẫm Cửu nói: “Sở Cuồng quả thực chậm hiểu đến phát điên”.
Nhìn Nhẫm Cửu ủ ê, Phó Thanh Mộ sờ sờ cằm: “Trước đây ta cũng từng gặp không ít người lạnh nhạt chậm hiểu. Ờ, chắc là cô nương còn chưa truyền đạt rõ ràng tình cảm của mình với Sở huynh, hoặc sự ám chỉ của cô nương không đủ rõ ràng, khả năng cao hơn có thể là cô nương không đủ sức hấp dẫn. Muốn quyến rũ được Sở huynh, cô nương phải trở nên cám dỗ hơn một chút”.
Nhẫm Cửu suy nghĩ: “Hay tôi tự cởi sạch trước rồi nằm vào chăn?”.
Phó Thanh Mộ sáng mắt lên: “Ý kiến hay!”.
Nhẫm Cửu làm bộ chuẩn bị cở quần áo, Phó Thanh Mộ vội che mắt lùi ra ngoài: “Để ta đi đã! Cô nương để ta đi đã!”.
Lúc bưng thuốc vào phòng lẫn nữa, Sở Cuồng nhìn thấy Nhẫm Cửu đã nằm ngoan ngoãn trên giường. Hắn đặt bát thuốc lên bàn, đi tới nhìn Nhẫm Cửu. Thấy nàng nhắm mắt như đang ngủ, một bên vai trần lộ ra ngoài, Sở Cuồng mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, kéo chăn lên che kín vai nàng. Nhưng khi hắn vừa chớp mắt xong, cái chăn lại trượt xuống một đoạn. Sở Cuồng lại kéo chăn lên, mà lần này hắn còn chưa kịp chớp mắt đã thấy bàn tay trong chăn kéo góc chăn vừa được kéo lên xuống.
Sở Cuồng nói: “Hiện nay còn không xác định được em còn bị lây nhiễm virus của tinh cầu này nữa hay không, cho em phải cố gắng giữ được nhiệt độ cơ thể”. Hắn lại kéo chăn lên cho Nhẫm Cửu, dặn dò: “Lúc ngủ phải đắp kín chăn”.
Nhẫm Cửu gần như định tung chăn lao tới kéo thẳng hắn xuống giường. Dù Nhẫm Cửu không làm thẳng như vậy nhưng cũng thò tay từ trong chăn ra tóm lấy tay Sở Cuồng: “Sở Cuồng!”.
“Sao?”.
“Em thích anh”.
Sở Cuồng yên lặng, sau đó khẽ thở dài: “Biết rồi!”.
“Em thực sự thích anh”.
“Ờ, cứ nằm tạm một lát đi đã”.
“Em muốn cùng nằm với anh”.
Sở Cuồng lại sững người. Hắn dùng kĩ sảo nào đó, dễ dàng thoát ra khỏi tay Nhẫm Cửu rồi lui lại một bước: “Em…”. Như thể không muốn nghe hắn lại mở miệng từ chối, Nhẫm Cửu bỗng lật chăn ra, lao thẳng vào người Sở Cuồng. Trên người không có một mảnh vải, hơi lạnh mùa thu làm Nhẫm Cửu hơi nổi gai ốc. Nhưng nàng lại không hề cảm thấy lạnh, dường như có thứ gì đó vừa châm một mồi lửa trong lồng ngực, làm cho máu trong người nàng cũng sôi trào.
Nhẫm Cửu ôm chặt Sở Cuồng, thân thể dán sát vào bộ quần áo rất cứng của hắn. Mặt Nhẫm Cửu đỏ bừng, kì thực trong lòng cũng rất xấu hổ. Nhưng Nhẫm Cửu cắn răng bất chấp tất cả, cánh tay ôm chặt lấy người Sở Cuồng. “Em thích anh! Cho nên dù sau này anh phải rời khỏi đây, em cũng hy vọng em đã từng có anh. Anh ôm em đi!”.
Sở Cuồng đứng yên không động đậy. Nhẫm Cửu cũng không dám cử động, nhưng sau một thời gian dài yên lặng nàng lại cảm thấy càng ngày càng lạnh, cuối cùng lạnh đến mức cơ thể cũng bắt đầu run lên. Đột nhiên Sở Cuồng vòng tay qua eo nàng. Hy vọng lại cháy lên trong lòng nàng, nhưng Sở Cuồng lại cúi người vác nàng lên vai, sau đó ném nàng lên giường, đắp chăn lại cho nàng.
Nhẫm Cửu nằm trong chăn ngớ người nhìn hắn. Sở Cuồng lại quay đầu đi, không nói một lời, vội vã ra khỏi phòng như chạy trốn.
Nhẫm Cửu rút tay lại, đứng lên phủi mông: “Chúng ta về thôi. Ngồi ngoài này lâu quá cũng lạnh rồi”.
Trên đường đi về quán trọ, dưới ánh mắt của những người xung quanh, Nhẫm Cửu vẫn không thể bình tĩnh được. Mái tóc bạc trắng vì ưu sầu, đôi mắt đỏ rực bất kể chớp thế nào cũng không biến thành màu đen được. Nhẫm Cửu cúi đầu đi trên đường như một phạm nhân, đi tới đâu những người phía trước tránh đường tới đó. Nhẫm Cửu cười khổ: “Kể ra cũng giống như vị quan lớn nào đó xuất hành, không cần mở đường, chỉ dựa vào khí trường của bản thân đã làm mọi người phải vội vã tránh đường”.
Sở Cuồng thoáng liếc nhìn Nhẫm Cửu đang cúi đầu, im lắng nắm tay Nhẫm Cửu. Hôm nay hắn không đeo găng tay, hơi nóng trong lòng bàn tay truyền tới. Hắn không nói một câu, chỉ lẳng lặng đi lên trước Nhẫm Cửu nửa bước, che khuất không ít ánh mắt kì quái cho Nhẫm Cửu. Yên lặng mà dịu dàng, trầm mặc mà mạnh mẽ, Sở Cuồng như một tấm lá chắn im lìm, từ khi gặp nhau đến giờ đã bảo vệ Nhẫm Cửu vô số lần. Nhẫm Cửu nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, bước đi như mất hồn. Đến lúc xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hơn nhiều, Nhẫm Cửu mới phát hiện không biết bọn họ đã về phòng trọ từ lúc nào.
Bát thuốc Sở Cuồng nấu lúc trước được Phó Thanh Mộ đặt lên bàn, lúc này đã nguội. Hắn định mang đi hâm nóng lên, đang định buông tay Nhẫm Cửu ra lại bị Nhẫm Cửu nắm chặt lấy: “Em đã bao giờ chính thức nói với anh rằng em thích anh chưa?”.
Sở Cuồng ngẩn ra, bắt đầu nhớ lại những chuyện trước đây. Nhưng định nghĩa “chính thức” của Nhẫm Cửu không rõ ràng lắm, hắn định hỏi lại nàng nhưng nàng không cho hắn cơ hội mở miệng, nàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Bất kể có hay không, bây giờ em chính thức nói với anh. Em thích anh, em muốn cưới anh, em muốn trở thành người phụ nữ của anh. Em muốn ôm anh, hôn anh, chiếm hữu tất cả của anh, chạm vào mỗi tấc da trên người anh”.
Nhẫm Cửu tiến lên một bước, nhất thời khí thế mạnh mẽ đến mức sĩ quan cấp một định thu quân chạy trốn. Nhưng chân Sở Cuồng dường như bị đóng đinh, hắn không cử động được, trơ mắt nhìn Nhẫm Cửu đột nhiên kiễng chân lên cắn vào miệng hắn, sau đó…
Không có sau đó.
Đây cũng là giới hạn của sự thân mật nam nữ có thể đạt tới khi không cởi quần áo mà Nhẫm Cửu biết. Nhẫm Cửu ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Anh cho phép em đẩy anh xuống chứ?”. Câu hỏi vô cùng khí thế này làm Sở Cuồng chết sững. Hắn… nên cho phép sao?
“Vậy em coi như anh đã ngầm đồng ý”. Nhẫm Cửu nói, đưa tay về phía cổ áo Sở Cuồng. Sở Cuồng lập tức bừng tỉnh, đưa tay bảo vệ cổ áo. Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Phó Thanh Mộ cầm hai xâu kẹo hồ lô đi vào: “Cửu cô nương, nghe nói cô nương về rồi, ta đã mua kẹo cho cô nương…”. Phó Thanh Mộ cứng đờ người, kẹo hồ lô rơi xuống đất.
“Đạo sĩ nghèo ta đúng là hồ đồ!”, Phó Thanh Mộ đưa tay tát lên mặt mình: “Xin lỗi, xin lỗi, ta ra trông cửa giúp các vị”.
“Quay lại đây”. Sở Cuồng giữ được cổ áo, cuối cùng chạy ra khỏi phạm vi khống chế của Nhẫm Cửu. Hắn bưng bát thuốc đi ra ngoài như chạy trốn: “Các hạ trông chừng cô ấy, ta đi hâm lại thuốc”.
Cửa phòng bị sập lại rất mạnh, Phó Thanh Mộ nhặt lại hai xâu kẹo hồ lô đánh rơi dưới đất lên, quan sát Nhẫm Cửu còn đang người một lát: “Còn ăn không?”.
Nhẫm Cửu quay sang nhìn hắn, mắt lộ hung quang: “Trước khi vào phòng anh không biết gõ cửa, nghe động tĩnh à?”.
Phó Thanh Mộ đã sắp khóc: “Nếu thật sự biết có động tĩnh này thì ta chắc chắn đã thổi thêm thuốc gì đó vào trong phòng, việc gì ta phải tự làm khó tương lai của chính mình”.
Nhẫm Cửu rầu rĩ ngồi xuống giường, cau mày vẻ cực kỳ buồn bực: “Không có sơn tặc Giáp cố vấn cho tôi, tôi sợ rằng mình không bắt được anh ấy”.
Phó Thanh Mộ đảo mắt: “ Cửu cô nương, để ta giúp cô nương việc này”.
“Sao?”.
“Cửu cô nương đừng xem thường đạo sĩ nghèo, bất kể là đàn ông hay là phụ nữ, lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm rồi, để lừa ít máu uống, đạo sĩ ta cũng có một chút kinh nghiệm”.
Sở Cuồng hâm thuốc mang về, còn ở ngoài cửa đã nghe thấy Phó Thanh Mộ đang thầm thì với Nhẫm Cửu ở trong phòng: “… Cứ làm theo mấy điều này, đã nhớ rõ chưa?”. Hắn mở cửa đi vào, lạnh nhạt thoáng nhìn Phó Thanh Mộ: “Nhớ rõ cái gì?”.
Phó Thanh Mộ cười nói: “Thì thấy Cửu cô nương quá yếu ớt mà. Ta dặn Cửu cô nương mấy ngày nay phải chú ý những gì”. Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài: “Tế ti Tiêu Phi phòng bên cạnh vẫn còn nằm trên giường. Để ta đi xem hắn, các vị cứ từ từ trò chuyện”.
Cánh Cử khép lại, Sở Cuồng bưng thuốc cho Nhẫm Cửu: “Thuốc hâm nóng rồi, bây giờ uống luôn không lát nữa lại nguội mất”.
Nhẫm Cửu cầm bát lên xem, bát thuốc phản chiếu gương mặt Nhẫm Cửu: ”Cơ thể em bây giờ còn có thể uống loại thuốc này không?”.
“Không thành vấn đề, anh đã thử rồi”.
Một câu nói ngắn gọn lại khiến Nhẫm Cửu ấm áp trong lòng. Rõ ràng trước đây Sở Cuồng rất sợ đồ ăn thức uống ở đây, bây giờ hắn lại có thể thử thuốc vì nàng.
Phải chăng điều này cho thấy, trong lòng Sở Cuồng bất kể “khả năng chiến đấu” của hai người cách xa thế nào, tính mạng Nhẫm Cửu và tính mạng hắn đã từ từ trở nên quan trọng như nhau?
Nhẫm Cửu cười, định bưng bát thuốc nên định uống một hơi cạn sạch, nhưng vừa đưa đến miệng lại chợt nhớ đến điều Phó Thanh Mộ vừa dặn dò. Nhẫm Cửu liếm liếm môi, nói: “Ờ… Em không nhấc tay lên nổi, anh có thể đút cho em không?”.
Ánh mắt Sở Cuồng trầm tĩnh: “Em đã bưng bát thuốc lên đến miệng rồi”. Hắn đứng dậy tới gần Nhẫm Cửu: “ Có điều nếu em cần thì anh làm hộ cũng được”. Hắn đỡ bát thuốc từ tay nàng, sau đó một tay bóp hàm nàng, ngón tay khẽ siết vào làm nàng mở miệng ra, tay kia bưng bát thuốc đổ ùng ục vào miệng nàng. Sở Cuồng bỏ bát xuống, xoay người định đi ra cửa.
Nhẫm Cửu suýt nữa bị chết sặc, đưa tay tóm dây lưng Sở Cuồng, thở hổn hển một hồi: ”Anh… anh cho em uống như vậy là xong à?”.
Sở Cuồng cau mày: “Thuốc này mặc dù có tác dụng điều dưỡng thân thể nhưng cũng không thể uống nhiều được”.
Ai muốn uống thêm chứ! Nhẫm Cửu giận dữ nói: ”Chẳng phải anh nên bón cho em từng thìa một hay sao?”.
Sở Cuồng tiếp tục cau mày: “Thuốc này rất đắng, sẽ làm người ta sinh ra cảm giác không vui. Em thật sự muốn anh làm một việc không có hiệu suất lại hành hạ em như vậy à?”.
Nhẫm Cửu bóp trán: “Này! Rốt cuộc trước đó anh có nghe thấy em nói em thích anh không?”.
Sở Cuồng khựng lại, hắn quay mặt đi, “Có nghe thấy!”. Nghe thấy rất rõ là khác.
Nhẫm Cửu bây giờ chỉ cảm thấy cực kì bất lực, đâu chú ý đến sự thay đổi tâm tình rất nhỏ này của Sở Cuồng. Nhẫm Cửu nói tiếp: “Vậy bây giờ anh cảm thấy anh đối xử với em bằng thái độ như vậy là thích hợp sao?”.
Sở Cuồng quay đầu đi rất lâu. Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Không ngờ em lại thích uống thuốc như vậy. Được rồi, anh sắc cho em một bát nữa, nhưng chỉ một lần ngày hôm nay thôi”. Nói xong hắn bình tĩnh thờ ơ đi ra khỏi phòng trong lúc Nhẫm Cửu vẫn đang chết sững.
Sau khi Sở Cuồng rời khỏi đó, Phó Thanh Mộ lên sân khấu lần nữa.
“Anh… anh cũng nghe thấy chứ?”, Nhẫm Cửu nói: “Sở Cuồng quả thực chậm hiểu đến phát điên”.
Nhìn Nhẫm Cửu ủ ê, Phó Thanh Mộ sờ sờ cằm: “Trước đây ta cũng từng gặp không ít người lạnh nhạt chậm hiểu. Ờ, chắc là cô nương còn chưa truyền đạt rõ ràng tình cảm của mình với Sở huynh, hoặc sự ám chỉ của cô nương không đủ rõ ràng, khả năng cao hơn có thể là cô nương không đủ sức hấp dẫn. Muốn quyến rũ được Sở huynh, cô nương phải trở nên cám dỗ hơn một chút”.
Nhẫm Cửu suy nghĩ: “Hay tôi tự cởi sạch trước rồi nằm vào chăn?”.
Phó Thanh Mộ sáng mắt lên: “Ý kiến hay!”.
Nhẫm Cửu làm bộ chuẩn bị cở quần áo, Phó Thanh Mộ vội che mắt lùi ra ngoài: “Để ta đi đã! Cô nương để ta đi đã!”.
Lúc bưng thuốc vào phòng lẫn nữa, Sở Cuồng nhìn thấy Nhẫm Cửu đã nằm ngoan ngoãn trên giường. Hắn đặt bát thuốc lên bàn, đi tới nhìn Nhẫm Cửu. Thấy nàng nhắm mắt như đang ngủ, một bên vai trần lộ ra ngoài, Sở Cuồng mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, kéo chăn lên che kín vai nàng. Nhưng khi hắn vừa chớp mắt xong, cái chăn lại trượt xuống một đoạn. Sở Cuồng lại kéo chăn lên, mà lần này hắn còn chưa kịp chớp mắt đã thấy bàn tay trong chăn kéo góc chăn vừa được kéo lên xuống.
Sở Cuồng nói: “Hiện nay còn không xác định được em còn bị lây nhiễm virus của tinh cầu này nữa hay không, cho em phải cố gắng giữ được nhiệt độ cơ thể”. Hắn lại kéo chăn lên cho Nhẫm Cửu, dặn dò: “Lúc ngủ phải đắp kín chăn”.
Nhẫm Cửu gần như định tung chăn lao tới kéo thẳng hắn xuống giường. Dù Nhẫm Cửu không làm thẳng như vậy nhưng cũng thò tay từ trong chăn ra tóm lấy tay Sở Cuồng: “Sở Cuồng!”.
“Sao?”.
“Em thích anh”.
Sở Cuồng yên lặng, sau đó khẽ thở dài: “Biết rồi!”.
“Em thực sự thích anh”.
“Ờ, cứ nằm tạm một lát đi đã”.
“Em muốn cùng nằm với anh”.
Sở Cuồng lại sững người. Hắn dùng kĩ sảo nào đó, dễ dàng thoát ra khỏi tay Nhẫm Cửu rồi lui lại một bước: “Em…”. Như thể không muốn nghe hắn lại mở miệng từ chối, Nhẫm Cửu bỗng lật chăn ra, lao thẳng vào người Sở Cuồng. Trên người không có một mảnh vải, hơi lạnh mùa thu làm Nhẫm Cửu hơi nổi gai ốc. Nhưng nàng lại không hề cảm thấy lạnh, dường như có thứ gì đó vừa châm một mồi lửa trong lồng ngực, làm cho máu trong người nàng cũng sôi trào.
Nhẫm Cửu ôm chặt Sở Cuồng, thân thể dán sát vào bộ quần áo rất cứng của hắn. Mặt Nhẫm Cửu đỏ bừng, kì thực trong lòng cũng rất xấu hổ. Nhưng Nhẫm Cửu cắn răng bất chấp tất cả, cánh tay ôm chặt lấy người Sở Cuồng. “Em thích anh! Cho nên dù sau này anh phải rời khỏi đây, em cũng hy vọng em đã từng có anh. Anh ôm em đi!”.
Sở Cuồng đứng yên không động đậy. Nhẫm Cửu cũng không dám cử động, nhưng sau một thời gian dài yên lặng nàng lại cảm thấy càng ngày càng lạnh, cuối cùng lạnh đến mức cơ thể cũng bắt đầu run lên. Đột nhiên Sở Cuồng vòng tay qua eo nàng. Hy vọng lại cháy lên trong lòng nàng, nhưng Sở Cuồng lại cúi người vác nàng lên vai, sau đó ném nàng lên giường, đắp chăn lại cho nàng.
Nhẫm Cửu nằm trong chăn ngớ người nhìn hắn. Sở Cuồng lại quay đầu đi, không nói một lời, vội vã ra khỏi phòng như chạy trốn.
Tác giả :
Cửu Lộ Phi Hương