Cửu Dung
Quyển 4 - Chương 21: Mới vào Trầm Ngư hiên
Sau khi kiệu tiến vào cửa chếch của Văn Hoa môn, đi thẳng về hướng đông, quanh co lắt léo không biết bao nhiêu đường, cuối cùng có người hô: “Đến rồi!”.
Minh Nguyệt Hân Nhi tiến lại gần vén màn kiệu lên, tôi nhè nhẹ ngẩng lên nhìn, trước mắt tôi lác đác có mấy thái giám và cung nữ. Mà Tiết vương gia và Vương phi đưa tôi vào đã không còn thấy đâu.
Thái giám cung nữ thấy tôi hạ kiệu, nhất tề vội tiến lên hành lễ: “Chúng nô tài (nô tỳ) khấu kiến Quý nhân nương nương, chúc Quý nhân nương nương an khang cát tường, vạn sự như ý”.
Tôi lơ đãng đưa mắt lướt qua bọn họ, chỉ thấy một cung nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên mặt hình như lộ ra ý cười chế giễu. Tôi đặc biệt hỏi cô ta: “Ngươi tên gì?”.
Cô ta liếc mắt nhìn tôi một cái, vội chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Khởi bẩm quý nhân nương nương, nô tỳ Thư Vũ”.
Tôi gật gật đầu, nhìn những cung nữ khác, đều chưa quá mười lăm mười sáu tuổi, đã biết ở đây cô ta là lão luyện nhất, cho nên hỏi thăm: “Ta mới tiến cung, chưa hiểu biết điều gì, nếu có gì cần nhắc nhở, xin Thư Vũ cô cô hãy cứ cho biết”. Thư Vũ nhìn tôi, vẻ cười nhạo trên mặt có hơi biến thành ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tôi nhìn khoảng sân trước mặt, cũng không phải một khoảng sân quá lớn, toạ lạc tại một vị trí rất hẻo lánh. Trên đại môn trước sân treo một bảng hiệu nước sơn nạm vàng, trên tấm bảng viết ba chữ to rồng bay phượng múa: “Trầm Ngư hiên”.
Tôi mỉm cười nói: “Mặt trời cũng đã lên rồi, chúng ta vào trong rồi hẵng nói”. Thế
là, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng dìu tôi, một đám cung nữ thái giám cũng cùng vào theo.
Khoảng sân cực kỳ trống trải, trong sân hoa dại mọc đầy, bướm bay rập rờn. Phía đông là hai hòn giả sơn, cây tử đằng quấn mình quanh, có thác nước nhân tạo phun ra từ trong giả sơn. Bên cạnh giả sơn còn có một cây nho rất to, dưới cây nho là một cái bàn đu. Bên cạnh bàn đu có hai con chim công đi tới đi lui, nhưng chúng không thể đi xa. Nhìn thật kỹ càng liền thấy, chân hai con công đã bị dây xích sắt khoá lại.
Tôi cười nói: “Thật sự là không ngờ trong Trầm Ngư hiên này cũng có một cây nho”. Tôi chỉ tiện miệng nói ra, những cung nữ thái giám kia lại ra sức cúi đầu, không một ai nhìn đến tôi. Tôi thở dài, mọi người đều nói trong hậu cung đấu đá lẫn nhau, giữa người với người, không có cách nào để mở rộng tấm lòng, hiện giờ xem ra đúng là sự thật.
Trầm Ngư hiên tổng cộng có ba gian sương phòng, tôi nghỉ ở gian phía tây. Dưới sự chỉ dẫn của cung nữ nội giám, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng dìu tôi vào điện. Cửa điện treo bốn chữ “Phúc trạch kéo dài”, trong chính điện rất rộng rãi, ở giữa đặt ghế tựa bàn long, toàn bộ án kỷ đều được làm bằng gỗ lim tốt nhất. Lư hương vấn vít, đàn hương quý hiếm toả ra mùi thơm thanh đạm.
Với mục đích cẩn trọng, tôi đặc biệt hỏi Thư Vũ: “Thư Vũ cô cô, ta nên làm gì ở đây?”. Cô ta thấy tôi hỏi thì nói: “Lúc vạn tuế gia không có ở đây, nương nương cứ ngồi ở đó đi”. Cô ta chỉ chỉ vào bảo toạ bàn long, tôi đã đoán được trước đây là chỗ Hoàng đế ngồi cho nên không dám hành động khinh suất, thấy cô ta nói thế mới ngồi xuống.
Nhóm cung nữ thái giám lại hành lễ với tôi một lần nữa, cũng giới thiệu bản thân. Tôi mới biết ba thái giám kia phân biệt tên Tiểu Đỗ Tử, Tiểu Hợp Tử, Tiểu Thu Tử. Ngoại trừ Thư Vũ ra, ba cung nữ còn lại tên là Linh Châu, Thuý Vũ, Hàm Mặc. Tôi ngồi hồi lâu, hớp ly trà Hàm Mặc đưa đến. Thấy mỗi người bọn họ đều nơm nớp run run, tôi cũng không biết nói làm sao, đành phải miễn đi, lên tiếng: “Các ngươi về hết đi, ta cũng mệt rồi, muốn đi nghỉ”. Lập tức, Linh Châu và Thuý Vũ muốn đi lên đỡ tôi, tôi nói: “Thôi, không cần đến các ngươi, để Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đỡ ta là được rồi”. Vì vậy, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng ngưng đỡ tôi đi vào trong phòng.
Tôi đi được vài bước, tình cờ quay đầu lại thì thấy trên mặt Thư Vũ lại đổi thành nét cười nhạo.
Ngồi nửa buổi trên giường gấm tơ vàng, cuối cùng tôi vẫn cảm thấy trong lòng không yên, đành nói với Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng: “Ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó, hai muội có thấy thế không?”. Hai cô bé cùng nhau lắc đầu, vẻ mặt Băng Ngưng thì mù tịt, còn Minh Nguyệt Hân Nhi vẫn đang đắm chìm trong sự hưng phấn vì được vào cung.
Lúc tôi nói chuyện với hai cô bé, liếc mắt thoáng nhìn song kiếm của Băng Ngưng, vội vàng nói: “Băng Ngưng muội muội, kiếm của muội không thể mang theo đâu”. Băng Ngưng có phần không tình nguyện nói: “Thế muội thu lại là được chứ gì”.
Tôi nói: “Ta hy vọng sau khi tiến cung có thể sống những ngày yên ổn, thế là tốt nhất. Chỉ là trong lòng ta vẫn thấy bất an”.
Minh Nguyệt Hân Nhi lên tiếng: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đừng buồn lo vô cớ thế, có cái gì mà bất an chứ? Tỷ xem, tên Hoàng đế kia cũng không đến làm phiền tỷ, người khác cũng không gây trở ngại gì cho tỷ, chẳng phải chúng ta thích làm cái gì thì làm cái đó sao?”.
Tôi căn dặn: “Minh Nguyệt Hân Nhi, ở trong này muội nói chuyện phải chú ý một chút, nếu nói sai một câu thôi, tai vách mặt rừng, sẽ bị chặt đầu đấy”.
Minh Nguyệt Hân Nhi đưa mắt nhìn tôi, vội ưng thuận.
Tôi nói với Băng Ngưng: “Băng Ngưng muội muội, muội giúp ta gọi Thư Vũ vào đây, ta luôn cảm thấy cô ta có điều gì đó, không nói cho ta biết”.
Băng Ngưng gật đầu vâng lời đi ra, chưa đến một lát sau, Thư Vũ đã cùng cô bé đi đến. Lúc này, song kiếm trong tay Băng Ngưng đã không còn, tôi biết cô bé giấu đi, trong lòng cũng yên tâm hơn chút ít.
Thư Vũ quỳ xuống nói: “Nô tỳ Thư Vũ, vấn an Quý nhân nương nương”.
Tôi mỉm cười nói: “Thư Vũ, nếu ngươi đã theo ta, từ đây đã là người của ta rồi,
ngươi không cần câu nệ như vậy”.
Thư Vũ mặt không chút thay đổi nói: “Nương nương, lễ tiết không thể bỏ. Thư Vũ theo nương nương, tất nhiên sẽ an phận thủ thường”.
Tôi có phần xấu hổ hỏi: “Thư Vũ, trước kia, không biết người đi theo vị nương nương nào?”.
Thư Vũ trả lời: “Trước kia nô tỳ đi theo Vương chiêu nghi Vương nương nương”.
Tôi gật gật đầu, lại hỏi Thư Vũ thêm vài câu nữa, nhưng thấy cô ta kín miệng không chịu lộ ra điều gì, đành phải cho lui xuống.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần không vui, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ gọi cô ta làm gì thế? Cô ta vốn không đồng lòng với chúng ta”.
Đến tối thì có Mạnh tiệp dư ở cùng Trầm Ngư hiên đến tìm tôi khởi binh vấn tội, hoá ra mỗi phi tần mới tiến cung đều phải đi bái kiến những người phẩm cấp cao hơn mình ở trong cùng một viện.
Vô cớ đã bị Mạnh tiệp dư mắng mỏ một phen, thật ra chỉ là chuyện nhỏ. Nếu sau này vẫn không có ai chỉ vẽ phép tắc cho tôi, mà tôi lại muốn sống bình an trong hậu cung, chỉ e là không thể. Tôi liền sai Hàm Mặc gọi tất cả đám Thư Vũ, Linh Châu, Thuý Vũ, Tiểu Đỗ Tử, Tiểu Trụ Tử, Tiểu Thu Tử đến đây.
Tôi lạnh lùng nhìn chòng chọc Thư Vũ, nhưng không nói một lời. Thư Vũ bị tôi nhìn chòng chọc đến mất tự nhiên. Cô ta quỳ xuống nói: “Không biết nương nương gọi nô tỳ đến có gì dặn dò”.
Tôi cười nhạt một tiếng, nói: “Thư Vũ cô cô, chỗ của ta không dùng nổi ngươi đâu, vẫn cứ làm phiền ngươi lánh đi nơi khác vậy”.
Tôi lại nói với Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, các ngươi đi thu dọn đồ đạc giúp Thư Vũ cô cô cho ta, tiễn cô ta rời khỏi chỗ này của ta”.
Minh Nguyệt Hân Nhi cao giọng nói: “Vâng”, rồi đi đến trước mặt Thư Vũ nói: “Thư Vũ cô cô, xin mời!”. Sắc mặt Thư Vũ trở nên trắng bệch, nhưng không chịu đứng lên.
Tôi thừa cơ nói với các cung nữ thái giám khác: “Nếu các ngươi được sai phái tới chỗ ta thì nên một lòng với ta. Ta đối xử với các ngươi trọng hậu, là thực trong lòng muốn đối tốt với các ngươi. Nhưng nếu vì thế mà các ngươi cảm thấy ta yếu đuối có thể lấn lướt, do đó mà lừa gạt ta, thế thì kết cục của Thư Vũ cũng chính là kết cục của các ngươi, sau này các ngươi cẩn thận một chút cho ta”. Những cung nữ thái giám kia nghe xong vội đáp lời, thở mạnh cũng không dám.
Tôi lại nói: “Băng Ngưng, thân thể ta mệt mỏi, ngươi cùng ta vào trong nghỉ ngơi một lát. Minh Nguyệt Hân Nhi, ngươi ở đây giám sát Thư Vũ rời đi”, nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào trong.
Vẻ mặt Băng Ngưng có phần nghi ngờ, hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đuổi Thư Vũ đi sao? Suy cho cùng cô ta cũng do bên trên phái đến chỗ tỷ, nếu đuổi cô ta đi, chỉ e không được hay lắm”.
Tôi gật đầu, nói: “Không phải ta không biết, nhưng Thư Vũ ở chỗ này của ta mà lúc nào cũng cản trở, lại không có tác dụng gì cho ta, thế thì ích chi? Không phải ta cố tình gây khó dễ cô ta, chỉ là nếu không đánh phủ đầu để cô ta nhìn thấy, cô ta sẽ thật sự cho rằng chúng ta yếu đuối dễ bắt nạt. Nếu là như vậy, sau này cô ta sẽ lại càng không chịu góp sức cho ta nữa”.
Hai người chúng tôi đang nói chuyện thì Minh Nguyệt Hân Nhi chạy vào: “Cửu Dung tỷ tỷ, Thư Vũ kia dù gì cũng không chịu đi, lại cứ nói muốn gặp mặt tỷ, tỷ nói xem rốt cục là có gặp cô ta hay không?”.
Tôi mỉm cười: “Không gặp, nói chủ ý của ta đã định, mời cô ta mau rời khỏi Trầm Ngư hiên này, chủ nhân nào thích cô ta thì cô ta cứ đi theo chủ nhân đó đi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi cười hì hì nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, điều tỷ nghĩ giống hệt như điều muội nghĩ vậy, muội cũng rất không ưa cô ta”, nói xong, liền chạy ra ngoài.
Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, Thư Vũ đã muốn nhận lỗi với tỷ rồi, sao tỷ còn không chịu cho cô ta một cơ hội”.
Tôi đáp: “Trong lòng Thư Vũ lúc này chưa chắc đã thật sự muốn nhận lỗi với ta, chỉ là bị ép đến mức bất đắc dĩ, không còn cách nào khác nên mới ra hạ sách này. Nếu mới như vậy ta đã nhận lời cô ta, cô ta sẽ cho rằng ta chỉ hù doạ một chút mà thôi. Cho nên ta cự tuyệt cô ta trước, chúng ta cứ từ từ xem”. Băng Ngưng gật đầu: “Tỷ tỷ cao kế”.
Tôi không biết làm sao, cười bảo: “Sao ta lại sẵn lòng ra kế sách này chứ? Chẳng qua là nếu không làm vậy, mọi người ở đây sẽ không một ai coi trọng chúng ta, sau này vẫn chưa thể chắc chắn được sẽ xảy ra chuyện gì, nếu muốn sống yên ổn, vậy thì càng khó hơn”. Băng Ngưng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội còn không hiểu tỷ sao”. Chúng tôi nhìn nhau cười.
Một lát sau, Minh Nguyệt Hân Nhi lại chạy vào: “Cửu Dung tỷ tỷ, Thư Vũ vẫn quỳ ở đó không chịu đi. Muội thấy cô ta cũng biết lỗi rồi, tỷ thứ lỗi cho cô ta lần này đi. Muội nghĩ sau này nhất định cô ta không dám nữa đâu”.
Tôi lắc đầu, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội đi ra ngoài nói cho cô ta biết, nếu cô ta thích quỳ ở đó thì cứ quỳ đi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần không bằng lòng: “Được rồi Cửu Dung tỷ tỷ, muội sẽ đi ra nói”.
Tôi và Băng Ngưng lại điềm nhiên như không, cười cười nói nói, bất tri bất giác đã đến tối. Ngay lập tức, các cung nữ mang bữa tối lên. Đồ ăn hiển nhiên là rất phong phú, còn có một số món chưa bao giờ từng thấy ở bên ngoài, chỉ là trong lòng tôi không có cảm giác muốn ăn. Tôi cảm thấy bản thân đã tự quấn mình vào vòng xoáy thị phi rồi.
Ba chúng tôi ăn một chút, sau đó tôi nói với Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội đưa chỗ đồ ăn còn lại cho Thư Vũ. Đừng nói là ta bảo muội đưa, cứ nói là muội thấy cô ta đáng thương nên tự mình đưa đến. Minh Nguyệt Hân Nhi chớp chớp mắt, rồi ngoan ngoãn đi đưa đồ ăn. Con bé trở về báo cáo rằng, thật ra Thư Vũ cũng ăn một ít, nhưng mà vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên.
Mãi đến lúc sắp đêm khuya, tôi để Minh Nguyệt Hân Nhi dìu đến chính đường, Thư Vũ vẫn đang quỳ gối. Đám thái giám cung nữ thấy tôi đi ra, vội vàng cũng theo tôi.
Tôi ngồi xuống bảo toạ bàn long, nhìn chằm chằm Thư Vũ một chốc, hỏi: “Thư Vũ, vì sao ngươi còn chưa đi? Ngươi đã không vừa ý chỗ này của ta, thật sự không cần phải ở lại nữa”.
Thư Vũ nói: “Thư Vũ sai rồi, sau này không dám nữa, sau này nhất định sẽ hết lòng hầu hạ Quý nhân nương nương. Nếu nương nương có hỏi, nhất định biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết”.
Tôi cười gằn: “Ngươi thật sự không cần phải ở đây lấy lệ với ta. Cho đến bây giờ, ngươi có nói gì đi nữa cũng vô dụng thôi, không còn Thư Vũ ngươi nữa, Lãnh Cửu Dung ta vẫn có thể sống tiếp ở Trầm Ngư hiên như thường”.
Thư Vũ cúi đầu sát đất: “Nương nương, lúc trước người hỏi, Thư Vũ không chịu nói rõ chi tiết, thật sự là trước đây khi Thư Vũ hầu hạ bên cạnh nương nương khác, từng vì bảo vệ vị nương nương đó mà bày mưu tính kế cho nàng, kết quả ngược lại còn bị hại. Từ đó trở đi, Thư Vũ đối với vị nương nương ấy…”. Cô ta nói đến đây, dừng lại một chút, không chịu tiếp tục nói cho xong, chỉ bảo: “Sau này Thư Vũ nhất định hết sức trung thành hầu hạ nương nương, tuyệt đối không làm cho nương nương tức giận nữa”.
Tôi thấy cô ta nói như vậy, biết cô ta “dã tính” đã thuần, đổi giận thành vui, nói: “Thư Vũ, bản cung vốn không phải là người không nói đạo lý. Ai vì ta, ai hại ta, ai giúp đỡ ta, ai lừa lọc ta, ta liếc mắt một cái liền có thể thấy rất rõ ràng. Ngươi đã có lòng hối cải, được rồi, bản cung sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Nếu ngươi còn tái phạm sai lầm tương tự, tuyệt đối không bỏ qua một cách dễ dàng. Có điều, chỉ cần ngươi chịu hết lòng hết dạ vì bản cung, ta cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Những kẻ khác cũng nghe cho rõ, chỉ cần đối xử tốt với bản cung, ta tuyệt đối sẽ không quên. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, những lời chúng ta đã nói, một chữ cũng không được lộ ra ngoài. Nếu để ta biết kẻ nào truyền ra ngoài, nhất định sẽ phạt nặng không tha”.
Đám cung nữ thấy tôi nói nghiêm khắc như thế thì vội vàng vâng dạ nghe lời.
Tôi nói với Thư Vũ: “Trời đã không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi, nếu còn cảm thấy đói, ta bảo mấy cung nữ xuống phòng bếp chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn”.
Thư Vũ lắc đầu nói: “Nô tỳ không đói bụng, đa tạ nương nương ban thưởng đồ ăn. Nô tỳ còn một vài lời muốn nói riêng với nương nương, chẳng hay”.
Tôi nghĩ, Thư Vũ quả nhiên thông minh khác thường, Minh Nguyệt Hân Nhi đưa bữa tối đến, cô ta cũng biết là tôi ban cho. Tôi nghe cô ta còn có chuyện muốn nói riêng với mình, đã biết sự tình quan trọng, bèn nói: “Được rồi, ngươi đi theo ta đến nội đường, những người còn lại giải tán nghỉ ngơi đi”.
Đợi đến lúc mọi người đi rồi, Thư Vũ nói: “Nương nương, sáng mai người phải đi bái kiến Hoàng thái hậu và Hoàng hậu, chuyện này, người biết không?”.
Tôi lắc đầu nói: “Không có ai nói cho ta biết”.
Thư Vũ gật đầu: “Nô tỳ cũng đoán là như thế, lúc người vừa mới đến đây, bởi vì đến mà không hề phô trương, sau khi người đến lại đối xử với mọi người rất nhã nhặn, nên trong lòng ai nấy đều có phần…”. Cô ta nói đến đây lại quỳ xuống: “Là Thư Vũ có mắt như mù, xin nương nương thứ tội”.
Tôi vội đỡ cô ta lên, nói: “Thư Vũ cô cô, con người nên nhìn về phía trước, việc qua rồi không cần nhắc lại nữa. Chỉ cần cô cô sau này thật lòng giúp ta, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô”.
Thư Vũ có phần cảm động, nói: “Cảm tạ nương nương dìu dắt. Người đến đây, nên đi bái kiến Mạnh tiệp dư trong Trầm Ngư hiên trước, sau đó Lâm lương nhân và Thường Thường sẽ đến đây bái kiến người. Sáng mai người phải đến vấn an Hoàng thái hậu và Hoàng hậu. Chuyên này cũng rất hao tâm tổn trí đấy”.
Tôi có phần kinh ngạc: “Chỉ là vấn an, nhưng sao lại nói cũng rất khó khăn?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi tiến lại gần vén màn kiệu lên, tôi nhè nhẹ ngẩng lên nhìn, trước mắt tôi lác đác có mấy thái giám và cung nữ. Mà Tiết vương gia và Vương phi đưa tôi vào đã không còn thấy đâu.
Thái giám cung nữ thấy tôi hạ kiệu, nhất tề vội tiến lên hành lễ: “Chúng nô tài (nô tỳ) khấu kiến Quý nhân nương nương, chúc Quý nhân nương nương an khang cát tường, vạn sự như ý”.
Tôi lơ đãng đưa mắt lướt qua bọn họ, chỉ thấy một cung nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên mặt hình như lộ ra ý cười chế giễu. Tôi đặc biệt hỏi cô ta: “Ngươi tên gì?”.
Cô ta liếc mắt nhìn tôi một cái, vội chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: “Khởi bẩm quý nhân nương nương, nô tỳ Thư Vũ”.
Tôi gật gật đầu, nhìn những cung nữ khác, đều chưa quá mười lăm mười sáu tuổi, đã biết ở đây cô ta là lão luyện nhất, cho nên hỏi thăm: “Ta mới tiến cung, chưa hiểu biết điều gì, nếu có gì cần nhắc nhở, xin Thư Vũ cô cô hãy cứ cho biết”. Thư Vũ nhìn tôi, vẻ cười nhạo trên mặt có hơi biến thành ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tôi nhìn khoảng sân trước mặt, cũng không phải một khoảng sân quá lớn, toạ lạc tại một vị trí rất hẻo lánh. Trên đại môn trước sân treo một bảng hiệu nước sơn nạm vàng, trên tấm bảng viết ba chữ to rồng bay phượng múa: “Trầm Ngư hiên”.
Tôi mỉm cười nói: “Mặt trời cũng đã lên rồi, chúng ta vào trong rồi hẵng nói”. Thế
là, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng dìu tôi, một đám cung nữ thái giám cũng cùng vào theo.
Khoảng sân cực kỳ trống trải, trong sân hoa dại mọc đầy, bướm bay rập rờn. Phía đông là hai hòn giả sơn, cây tử đằng quấn mình quanh, có thác nước nhân tạo phun ra từ trong giả sơn. Bên cạnh giả sơn còn có một cây nho rất to, dưới cây nho là một cái bàn đu. Bên cạnh bàn đu có hai con chim công đi tới đi lui, nhưng chúng không thể đi xa. Nhìn thật kỹ càng liền thấy, chân hai con công đã bị dây xích sắt khoá lại.
Tôi cười nói: “Thật sự là không ngờ trong Trầm Ngư hiên này cũng có một cây nho”. Tôi chỉ tiện miệng nói ra, những cung nữ thái giám kia lại ra sức cúi đầu, không một ai nhìn đến tôi. Tôi thở dài, mọi người đều nói trong hậu cung đấu đá lẫn nhau, giữa người với người, không có cách nào để mở rộng tấm lòng, hiện giờ xem ra đúng là sự thật.
Trầm Ngư hiên tổng cộng có ba gian sương phòng, tôi nghỉ ở gian phía tây. Dưới sự chỉ dẫn của cung nữ nội giám, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng dìu tôi vào điện. Cửa điện treo bốn chữ “Phúc trạch kéo dài”, trong chính điện rất rộng rãi, ở giữa đặt ghế tựa bàn long, toàn bộ án kỷ đều được làm bằng gỗ lim tốt nhất. Lư hương vấn vít, đàn hương quý hiếm toả ra mùi thơm thanh đạm.
Với mục đích cẩn trọng, tôi đặc biệt hỏi Thư Vũ: “Thư Vũ cô cô, ta nên làm gì ở đây?”. Cô ta thấy tôi hỏi thì nói: “Lúc vạn tuế gia không có ở đây, nương nương cứ ngồi ở đó đi”. Cô ta chỉ chỉ vào bảo toạ bàn long, tôi đã đoán được trước đây là chỗ Hoàng đế ngồi cho nên không dám hành động khinh suất, thấy cô ta nói thế mới ngồi xuống.
Nhóm cung nữ thái giám lại hành lễ với tôi một lần nữa, cũng giới thiệu bản thân. Tôi mới biết ba thái giám kia phân biệt tên Tiểu Đỗ Tử, Tiểu Hợp Tử, Tiểu Thu Tử. Ngoại trừ Thư Vũ ra, ba cung nữ còn lại tên là Linh Châu, Thuý Vũ, Hàm Mặc. Tôi ngồi hồi lâu, hớp ly trà Hàm Mặc đưa đến. Thấy mỗi người bọn họ đều nơm nớp run run, tôi cũng không biết nói làm sao, đành phải miễn đi, lên tiếng: “Các ngươi về hết đi, ta cũng mệt rồi, muốn đi nghỉ”. Lập tức, Linh Châu và Thuý Vũ muốn đi lên đỡ tôi, tôi nói: “Thôi, không cần đến các ngươi, để Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đỡ ta là được rồi”. Vì vậy, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng ngưng đỡ tôi đi vào trong phòng.
Tôi đi được vài bước, tình cờ quay đầu lại thì thấy trên mặt Thư Vũ lại đổi thành nét cười nhạo.
Ngồi nửa buổi trên giường gấm tơ vàng, cuối cùng tôi vẫn cảm thấy trong lòng không yên, đành nói với Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng: “Ta luôn cảm thấy có chuyện gì đó, hai muội có thấy thế không?”. Hai cô bé cùng nhau lắc đầu, vẻ mặt Băng Ngưng thì mù tịt, còn Minh Nguyệt Hân Nhi vẫn đang đắm chìm trong sự hưng phấn vì được vào cung.
Lúc tôi nói chuyện với hai cô bé, liếc mắt thoáng nhìn song kiếm của Băng Ngưng, vội vàng nói: “Băng Ngưng muội muội, kiếm của muội không thể mang theo đâu”. Băng Ngưng có phần không tình nguyện nói: “Thế muội thu lại là được chứ gì”.
Tôi nói: “Ta hy vọng sau khi tiến cung có thể sống những ngày yên ổn, thế là tốt nhất. Chỉ là trong lòng ta vẫn thấy bất an”.
Minh Nguyệt Hân Nhi lên tiếng: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đừng buồn lo vô cớ thế, có cái gì mà bất an chứ? Tỷ xem, tên Hoàng đế kia cũng không đến làm phiền tỷ, người khác cũng không gây trở ngại gì cho tỷ, chẳng phải chúng ta thích làm cái gì thì làm cái đó sao?”.
Tôi căn dặn: “Minh Nguyệt Hân Nhi, ở trong này muội nói chuyện phải chú ý một chút, nếu nói sai một câu thôi, tai vách mặt rừng, sẽ bị chặt đầu đấy”.
Minh Nguyệt Hân Nhi đưa mắt nhìn tôi, vội ưng thuận.
Tôi nói với Băng Ngưng: “Băng Ngưng muội muội, muội giúp ta gọi Thư Vũ vào đây, ta luôn cảm thấy cô ta có điều gì đó, không nói cho ta biết”.
Băng Ngưng gật đầu vâng lời đi ra, chưa đến một lát sau, Thư Vũ đã cùng cô bé đi đến. Lúc này, song kiếm trong tay Băng Ngưng đã không còn, tôi biết cô bé giấu đi, trong lòng cũng yên tâm hơn chút ít.
Thư Vũ quỳ xuống nói: “Nô tỳ Thư Vũ, vấn an Quý nhân nương nương”.
Tôi mỉm cười nói: “Thư Vũ, nếu ngươi đã theo ta, từ đây đã là người của ta rồi,
ngươi không cần câu nệ như vậy”.
Thư Vũ mặt không chút thay đổi nói: “Nương nương, lễ tiết không thể bỏ. Thư Vũ theo nương nương, tất nhiên sẽ an phận thủ thường”.
Tôi có phần xấu hổ hỏi: “Thư Vũ, trước kia, không biết người đi theo vị nương nương nào?”.
Thư Vũ trả lời: “Trước kia nô tỳ đi theo Vương chiêu nghi Vương nương nương”.
Tôi gật gật đầu, lại hỏi Thư Vũ thêm vài câu nữa, nhưng thấy cô ta kín miệng không chịu lộ ra điều gì, đành phải cho lui xuống.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần không vui, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ gọi cô ta làm gì thế? Cô ta vốn không đồng lòng với chúng ta”.
Đến tối thì có Mạnh tiệp dư ở cùng Trầm Ngư hiên đến tìm tôi khởi binh vấn tội, hoá ra mỗi phi tần mới tiến cung đều phải đi bái kiến những người phẩm cấp cao hơn mình ở trong cùng một viện.
Vô cớ đã bị Mạnh tiệp dư mắng mỏ một phen, thật ra chỉ là chuyện nhỏ. Nếu sau này vẫn không có ai chỉ vẽ phép tắc cho tôi, mà tôi lại muốn sống bình an trong hậu cung, chỉ e là không thể. Tôi liền sai Hàm Mặc gọi tất cả đám Thư Vũ, Linh Châu, Thuý Vũ, Tiểu Đỗ Tử, Tiểu Trụ Tử, Tiểu Thu Tử đến đây.
Tôi lạnh lùng nhìn chòng chọc Thư Vũ, nhưng không nói một lời. Thư Vũ bị tôi nhìn chòng chọc đến mất tự nhiên. Cô ta quỳ xuống nói: “Không biết nương nương gọi nô tỳ đến có gì dặn dò”.
Tôi cười nhạt một tiếng, nói: “Thư Vũ cô cô, chỗ của ta không dùng nổi ngươi đâu, vẫn cứ làm phiền ngươi lánh đi nơi khác vậy”.
Tôi lại nói với Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, các ngươi đi thu dọn đồ đạc giúp Thư Vũ cô cô cho ta, tiễn cô ta rời khỏi chỗ này của ta”.
Minh Nguyệt Hân Nhi cao giọng nói: “Vâng”, rồi đi đến trước mặt Thư Vũ nói: “Thư Vũ cô cô, xin mời!”. Sắc mặt Thư Vũ trở nên trắng bệch, nhưng không chịu đứng lên.
Tôi thừa cơ nói với các cung nữ thái giám khác: “Nếu các ngươi được sai phái tới chỗ ta thì nên một lòng với ta. Ta đối xử với các ngươi trọng hậu, là thực trong lòng muốn đối tốt với các ngươi. Nhưng nếu vì thế mà các ngươi cảm thấy ta yếu đuối có thể lấn lướt, do đó mà lừa gạt ta, thế thì kết cục của Thư Vũ cũng chính là kết cục của các ngươi, sau này các ngươi cẩn thận một chút cho ta”. Những cung nữ thái giám kia nghe xong vội đáp lời, thở mạnh cũng không dám.
Tôi lại nói: “Băng Ngưng, thân thể ta mệt mỏi, ngươi cùng ta vào trong nghỉ ngơi một lát. Minh Nguyệt Hân Nhi, ngươi ở đây giám sát Thư Vũ rời đi”, nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào trong.
Vẻ mặt Băng Ngưng có phần nghi ngờ, hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đuổi Thư Vũ đi sao? Suy cho cùng cô ta cũng do bên trên phái đến chỗ tỷ, nếu đuổi cô ta đi, chỉ e không được hay lắm”.
Tôi gật đầu, nói: “Không phải ta không biết, nhưng Thư Vũ ở chỗ này của ta mà lúc nào cũng cản trở, lại không có tác dụng gì cho ta, thế thì ích chi? Không phải ta cố tình gây khó dễ cô ta, chỉ là nếu không đánh phủ đầu để cô ta nhìn thấy, cô ta sẽ thật sự cho rằng chúng ta yếu đuối dễ bắt nạt. Nếu là như vậy, sau này cô ta sẽ lại càng không chịu góp sức cho ta nữa”.
Hai người chúng tôi đang nói chuyện thì Minh Nguyệt Hân Nhi chạy vào: “Cửu Dung tỷ tỷ, Thư Vũ kia dù gì cũng không chịu đi, lại cứ nói muốn gặp mặt tỷ, tỷ nói xem rốt cục là có gặp cô ta hay không?”.
Tôi mỉm cười: “Không gặp, nói chủ ý của ta đã định, mời cô ta mau rời khỏi Trầm Ngư hiên này, chủ nhân nào thích cô ta thì cô ta cứ đi theo chủ nhân đó đi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi cười hì hì nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, điều tỷ nghĩ giống hệt như điều muội nghĩ vậy, muội cũng rất không ưa cô ta”, nói xong, liền chạy ra ngoài.
Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, Thư Vũ đã muốn nhận lỗi với tỷ rồi, sao tỷ còn không chịu cho cô ta một cơ hội”.
Tôi đáp: “Trong lòng Thư Vũ lúc này chưa chắc đã thật sự muốn nhận lỗi với ta, chỉ là bị ép đến mức bất đắc dĩ, không còn cách nào khác nên mới ra hạ sách này. Nếu mới như vậy ta đã nhận lời cô ta, cô ta sẽ cho rằng ta chỉ hù doạ một chút mà thôi. Cho nên ta cự tuyệt cô ta trước, chúng ta cứ từ từ xem”. Băng Ngưng gật đầu: “Tỷ tỷ cao kế”.
Tôi không biết làm sao, cười bảo: “Sao ta lại sẵn lòng ra kế sách này chứ? Chẳng qua là nếu không làm vậy, mọi người ở đây sẽ không một ai coi trọng chúng ta, sau này vẫn chưa thể chắc chắn được sẽ xảy ra chuyện gì, nếu muốn sống yên ổn, vậy thì càng khó hơn”. Băng Ngưng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội còn không hiểu tỷ sao”. Chúng tôi nhìn nhau cười.
Một lát sau, Minh Nguyệt Hân Nhi lại chạy vào: “Cửu Dung tỷ tỷ, Thư Vũ vẫn quỳ ở đó không chịu đi. Muội thấy cô ta cũng biết lỗi rồi, tỷ thứ lỗi cho cô ta lần này đi. Muội nghĩ sau này nhất định cô ta không dám nữa đâu”.
Tôi lắc đầu, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội đi ra ngoài nói cho cô ta biết, nếu cô ta thích quỳ ở đó thì cứ quỳ đi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần không bằng lòng: “Được rồi Cửu Dung tỷ tỷ, muội sẽ đi ra nói”.
Tôi và Băng Ngưng lại điềm nhiên như không, cười cười nói nói, bất tri bất giác đã đến tối. Ngay lập tức, các cung nữ mang bữa tối lên. Đồ ăn hiển nhiên là rất phong phú, còn có một số món chưa bao giờ từng thấy ở bên ngoài, chỉ là trong lòng tôi không có cảm giác muốn ăn. Tôi cảm thấy bản thân đã tự quấn mình vào vòng xoáy thị phi rồi.
Ba chúng tôi ăn một chút, sau đó tôi nói với Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội đưa chỗ đồ ăn còn lại cho Thư Vũ. Đừng nói là ta bảo muội đưa, cứ nói là muội thấy cô ta đáng thương nên tự mình đưa đến. Minh Nguyệt Hân Nhi chớp chớp mắt, rồi ngoan ngoãn đi đưa đồ ăn. Con bé trở về báo cáo rằng, thật ra Thư Vũ cũng ăn một ít, nhưng mà vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên.
Mãi đến lúc sắp đêm khuya, tôi để Minh Nguyệt Hân Nhi dìu đến chính đường, Thư Vũ vẫn đang quỳ gối. Đám thái giám cung nữ thấy tôi đi ra, vội vàng cũng theo tôi.
Tôi ngồi xuống bảo toạ bàn long, nhìn chằm chằm Thư Vũ một chốc, hỏi: “Thư Vũ, vì sao ngươi còn chưa đi? Ngươi đã không vừa ý chỗ này của ta, thật sự không cần phải ở lại nữa”.
Thư Vũ nói: “Thư Vũ sai rồi, sau này không dám nữa, sau này nhất định sẽ hết lòng hầu hạ Quý nhân nương nương. Nếu nương nương có hỏi, nhất định biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết”.
Tôi cười gằn: “Ngươi thật sự không cần phải ở đây lấy lệ với ta. Cho đến bây giờ, ngươi có nói gì đi nữa cũng vô dụng thôi, không còn Thư Vũ ngươi nữa, Lãnh Cửu Dung ta vẫn có thể sống tiếp ở Trầm Ngư hiên như thường”.
Thư Vũ cúi đầu sát đất: “Nương nương, lúc trước người hỏi, Thư Vũ không chịu nói rõ chi tiết, thật sự là trước đây khi Thư Vũ hầu hạ bên cạnh nương nương khác, từng vì bảo vệ vị nương nương đó mà bày mưu tính kế cho nàng, kết quả ngược lại còn bị hại. Từ đó trở đi, Thư Vũ đối với vị nương nương ấy…”. Cô ta nói đến đây, dừng lại một chút, không chịu tiếp tục nói cho xong, chỉ bảo: “Sau này Thư Vũ nhất định hết sức trung thành hầu hạ nương nương, tuyệt đối không làm cho nương nương tức giận nữa”.
Tôi thấy cô ta nói như vậy, biết cô ta “dã tính” đã thuần, đổi giận thành vui, nói: “Thư Vũ, bản cung vốn không phải là người không nói đạo lý. Ai vì ta, ai hại ta, ai giúp đỡ ta, ai lừa lọc ta, ta liếc mắt một cái liền có thể thấy rất rõ ràng. Ngươi đã có lòng hối cải, được rồi, bản cung sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Nếu ngươi còn tái phạm sai lầm tương tự, tuyệt đối không bỏ qua một cách dễ dàng. Có điều, chỉ cần ngươi chịu hết lòng hết dạ vì bản cung, ta cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Những kẻ khác cũng nghe cho rõ, chỉ cần đối xử tốt với bản cung, ta tuyệt đối sẽ không quên. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, những lời chúng ta đã nói, một chữ cũng không được lộ ra ngoài. Nếu để ta biết kẻ nào truyền ra ngoài, nhất định sẽ phạt nặng không tha”.
Đám cung nữ thấy tôi nói nghiêm khắc như thế thì vội vàng vâng dạ nghe lời.
Tôi nói với Thư Vũ: “Trời đã không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi, nếu còn cảm thấy đói, ta bảo mấy cung nữ xuống phòng bếp chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn”.
Thư Vũ lắc đầu nói: “Nô tỳ không đói bụng, đa tạ nương nương ban thưởng đồ ăn. Nô tỳ còn một vài lời muốn nói riêng với nương nương, chẳng hay”.
Tôi nghĩ, Thư Vũ quả nhiên thông minh khác thường, Minh Nguyệt Hân Nhi đưa bữa tối đến, cô ta cũng biết là tôi ban cho. Tôi nghe cô ta còn có chuyện muốn nói riêng với mình, đã biết sự tình quan trọng, bèn nói: “Được rồi, ngươi đi theo ta đến nội đường, những người còn lại giải tán nghỉ ngơi đi”.
Đợi đến lúc mọi người đi rồi, Thư Vũ nói: “Nương nương, sáng mai người phải đi bái kiến Hoàng thái hậu và Hoàng hậu, chuyện này, người biết không?”.
Tôi lắc đầu nói: “Không có ai nói cho ta biết”.
Thư Vũ gật đầu: “Nô tỳ cũng đoán là như thế, lúc người vừa mới đến đây, bởi vì đến mà không hề phô trương, sau khi người đến lại đối xử với mọi người rất nhã nhặn, nên trong lòng ai nấy đều có phần…”. Cô ta nói đến đây lại quỳ xuống: “Là Thư Vũ có mắt như mù, xin nương nương thứ tội”.
Tôi vội đỡ cô ta lên, nói: “Thư Vũ cô cô, con người nên nhìn về phía trước, việc qua rồi không cần nhắc lại nữa. Chỉ cần cô cô sau này thật lòng giúp ta, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô”.
Thư Vũ có phần cảm động, nói: “Cảm tạ nương nương dìu dắt. Người đến đây, nên đi bái kiến Mạnh tiệp dư trong Trầm Ngư hiên trước, sau đó Lâm lương nhân và Thường Thường sẽ đến đây bái kiến người. Sáng mai người phải đến vấn an Hoàng thái hậu và Hoàng hậu. Chuyên này cũng rất hao tâm tổn trí đấy”.
Tôi có phần kinh ngạc: “Chỉ là vấn an, nhưng sao lại nói cũng rất khó khăn?”.
Tác giả :
Hoài Châm Công Chúa