Cửu Dung
Quyển 4 - Chương 16: Hóa ra đều là sai
Tôi vội vàng hỏi: “Vương gia, vết thương trên tay người thế nào rồi?”.
Vương gia mỉm cười nói: “Chỉ sướt da thôi, vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại”.
Tôi nhìn xem, quả thật với Tiết vương gia mà nói, vết thương này cũng không có gì đáng ngại. Có điều sắc mặt y rất khó coi.
Tôi lấy khăn ra, băng bó miệng vết thương cho y, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vương gia, người đừng giận Vương phi nữa. Cũng vì Vương phi nương nương yêu người nên mới làm thế”.
Tiết vương gia mỉm cười, nói: “Tình yêu như thế, bản thân ta chẳng thà không cần. Trước kia ta lấy Thanh Dao cũng là để Hoàng thái hậu yên tâm. Giờ vây cánh của Hoàng thượng đã đủ đầy rồi, ta lại không có thực quyền, hẳn là Thái hậu đã an lòng rồi”.
Tôi thấy tâm ý Tiết vương gia đã quyết, nhưng cũng không biết phải khuyên lơn thế nào, đành phải cúi đầu thở dài, không nhắc lại nữa.
Tiết vương gia lại an ủi tôi: “Cửu Dung, chuyện vừa rồi thật sự đã khiến nàng chịu uất ức rồi, nàng chớ để bụng”.
Tôi nhoẻn miệng cười: “Vương gia, người nên giải thích hẳn là tôi mới đúng. Việc này xảy ra là tại tôi. Nếu tôi không ở vương phủ, Vương phi nương nương cũng sẽ không tức giận thế này. Tóm lại, người và Vương phi vẫn nên an lành chung sống đi, ngàn vạn lần đừng vì nhất thời hành động theo cảm tính mà đắc tội Hoàng thái hậu, bằng không chịu thiệt vẫn là bản thân. Người nhất định phải cố gắng bảo trọng thân mình, coi như là vì Băng Nhi”.
Tiết vương gia kinh ngạc, hỏi: “Chẳng phải Băng Nhi tiểu thư đã qua đời rồi sao? Lời nàng nói… có ý gì?”.
Nhất thời tôi cũng căng thẳng, nói chuyện lỡ lời nên giờ Tiết vương gia hỏi, tôi thật không biết phải trả lời thế nào cho phải. Tôi suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Vương gia, đích thật là Băng Nhi đã qua đời, nhưng trước kia Băng Nhi từng có tình cảm với người, chỉ là Vương gia người không biết mà thôi”.
Song từ ánh mắt của Tiết vương gia, tôi biết y tin lời tôi nói. Có lẽ, y cũng hiểu vì sao đã bao nhiêu ngày đến giờ, y làm cho tôi bao nhiêu việc như vậy mà tôi vẫn chưa từng rung động. Một nguyên nhân rất quan trọng, đó là y là nam tử mà Băng Nhi từng yêu thương. Mà trên thế gian này, ngoại trừ cha tôi, Băng Nhi là người tôi quý trọng nhất.
Tôi và Tiết vương gia vẫn nhìn nhau im lặng, nhưng bất giác lại có thêm mấy phần xấu hổ. Tôi nhẹ nhàng nói: “Vương gia, Cửu Dung lui xuống trước đây. Tôi bảo Tô đại tỷ mời đại phu đến băng bó miệng vết thương cho người”. Nói xong, tôi cũng không chờ Tiết vương gia trả lời, xoay người bỏ đi.
Bất tri bất giác, đã đến ngày người của Thẩm gia bị hành hình. Sáng sớm ngày hôm đó, tôi dẫn theo Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đến cổng chợ bán đồ ăn. Mãi đến nửa buổi sáng mới thấy người của Thẩm gia bị bắt đến đây. Từ phía xa tôi thấy Lão phu nhân đi tập tễnh, còn thấy Thẩm Hồng gầy yếu đến mức gần như không ra hình người, trong lòng lại xót xa một hồi. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là phu thê Thẩm Tề cũng đã bị bắt đến đây. Hai người bọn họ ủ rũ chán chường, hoàn toàn không còn thần sắc như thường ngày.
Từ sau khi biết Hoàng thượng không chịu đặc xá cho Thẩm gia, tôi cũng không tới đại lao thăm hỏi họ nữa. Suy cho cùng, cho dù đến đó, tôi cũng không biết nói gì cho phải, chẳng qua chỉ gây thêm không khí thương tâm mà thôi. Ngoài dự kiến của tôi, quan giám trảm không ngờ lại chính là Trấn quan đại tướng quân Viên Chấn Đông. Vẻ đắc ý trên khuôn mặt hắn không thể che giấu. Mà Phó thống lĩnh cấm quân Hải Đông Thanh cũng xuất hiện ở pháp trường. Y còn dẫn theo một số người, chắc hẳn là để duy trì trị an nơi này. Từ giờ đến Chính Ngọ còn mấy canh giờ nữa, lúc này Viên Chấn Đông đã sai binh lính áp giải người của Thẩm gia đến đây, có lẽ trong lòng rất đắc ý, chắc là vì khoe khoang được.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy người của Thẩm gia đi vào đài xử tử, quỳ gối xuống, phía sau mỗi người đều có một tay đao phủ đứng sẵn, sắc mặt của con bé liền thay đổi. Con bé gần như nghẹn lời: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ nói xem giờ chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn họ chết đi như vậy sao? Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đa mưu túc trí, tỷ mau nghĩ cách cứu họ đi”. Tôi nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi đang lo lắng trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng bậy giờ tôi đã vô năng vô lực rồi.
Băng Ngưng siết chặt tay, nghiến răng oán hận nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, bây giờ muội sẽ đi cướp pháp trường. Muội không tin những người này có thể thắng được muội!”. Tôi đưa mắt nhìn Băng Ngưng, lắc lắc đầu, ý bảo cô bé đừng hành động khinh suất. Sáng sớm hôm nay, Tiết vương gia đã chạy vào cung cầu xin Hoàng thượng, có lẽ sự tình có thể xoay chuyển cũng không chừng.
Người của Thẩm gia đều trầm mặc không nói năng gì, chỉ riêng Sầm Khê Huyền là đang chửi Viên Chấn Đông ầm lên. Cô nàng mắng: “Viên Chấn Đông, ngươi đúng là loại chẳng ra gì! Rõ ràng là ngươi giao việc cho chúng ta làm, giờ lại vu oan cho chúng ta. Loại tiểu nhân lật lọng như ngươi sớm muộn gì cũng bị thiên lôi đánh chết! Viên Chấn Đông, ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn cáo trạng với Hoàng thượng. Tên tiểu nhân này, tên lừa đảo này! Viên Chấn Đông…” .Lúc Sầm Khê Huyền bắt đầu mắng, tuy rằng sắc mặt Viên Chấn Đông không dễ nhìn, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ gì. Song càng về sau, Sầm Khê Huyền càng nạt nộ khó nghe hơn, hắn bắt đầu cảm thấy không nén được giận, thế nên sai người bịt miệng Sầm Khê Huyền lại. Sầm Khê Huyền chỉ có thể ưm ưm a a không nói ra lời.
Viên Chấn Đông làm thế chứng tỏ hắn có tật giật mình, cuối cùng tôi cũng hiểu được, thì ra bàn tay tội ác phía sau việc này quả nhiên là hắn. Tuy không biết vì sao hắn lại làm như thế, nhưng tôi luôn cảm thấy trong chuyện này có một âm mưu to lớn. Mặc dù Tiết vương gia đã từng cho rằng, Viên Chấn Đông làm những việc này là vì tôi, song trong lòng tôi vẫn luôn thông suốt, tôi biết tuyệt đối không phải, vì Viên Chấn Đông vốn không phải loại người bị tình cảm vướng bận như thế.
Người vây xem càng lúc càng đông, ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, liên tục xì xào bàn tán với nhau. Bỗng nhiên có người lớn tiếng hô lên: “Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra, các người để cho tôi vào!”. Ngay sau đó, một người chen lấn đi vào, tôi ngẩng đầu nhìn lên, người đó không ngờ lại là Cúc ma ma. Bà ta vẫn giữ được dáng vẻ tháo vát già dặn, nhưng biểu cảm trên mặt lại cực kỳ hoảng loạn.
Bà ta len người qua đám người, lao đến trước mặt Thẩm Phúc, hình như muốn dang tay ôm lấy hắn, nhưng đã kịp dừng lại. Tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng đứng cách chỗ người của Thẩm gia không xa, mặc dù bọn họ không nhìn thấy chúng tôi, nhưng tôi lại nghe rành mạch những lời bọn họ nói.
Cúc ma ma suýt chút nữa khóc òa lên: “Nhị công tử!”. Thẩm Phúc nhìn bà ta một cái, ngạc nhiên nói: “Cúc ma ma, sao bà lại đến đây?”.
Cúc ma ma lau nước mắt: “Nhị công tử, từ lúc tôi nghe tin cậu sắp bị chém đầu, tôi đã tức tốc đến rồi. Thằng bé đáng thương, vì sao mạng khổ thế này, vì sao! Đều tại tôi… đều tại tôi gây nhiều nghiệp để cho cậu phải gánh chịu kiếp nạn này! Trời xanh ơi, sao ông không để tôi chết đi? Vì sao? Tôi cam lòng chết thay Nhị công tử, trời xanh ơi, ông không có mắt sao…”. Cúc ma ma càng nói càng kích động, nước mắt giàn giụa.
Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Cúc ma ma, chuyện đã đến nước này, ngươi đến xem cảnh tưng bừng của Thẩm gia à? Dù sao cả nhà chúng ta đều phải chết, ngươi hà tất phải giả vờ giả vịt như thế?”. Lão phu nhân nói chuyện rất khó nghe, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng những việc Cúc ma ma đã làm lúc trước.
Cúc ma ma nghe xong những lời Lão phu nhân lại không cãi lại nửa câu. Bà ta chỉ lấy cái giỏ bằng trúc xách theo tay ra, lật mở mảnh vải phủ bên trên, lộ ra ba cái bát. Cúc ma ma nói: “Nhị công tử, đây là những món từ nhỏ tới lớn cậu thích ăn nhất, có cua đồng hấp, có cơm bát bảo, còn có thịt thủ lợn kho, cả màn thầu, nước ấm nữa, tôi đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Con à, mau ăn một chút đi, bằng không… có lẽ ăn xong bữa này, không còn bữa sau mà ăn nữa”. Lúc Cúc ma ma nói những câu này, lại nước mắt vắn dài.
Cúc ma ma luôn đối xử tốt với Nhị công tử, hiển nhiên Nhị công tử cũng rất thân thiết với bà ta. Hắn nghe Cúc ma ma nói thế, liền gật đầu. Cúc ma ma lấy đũa ra, gắp một miếng thịt kho to đút vào miệng Thẩm Phúc. Đúng lúc này, Lão phu nhân đột nhiên lớn tiếng hô: “Phúc Nhi, không được ăn đồ của bà ta!”. Thẩm Phúc nghe Lão phu nhân nói thế, như gặp phải bổng hát[1] lập tức ngậm chặt miệng lại, sao đó lắc đầu với Cúc ma ma.
[1] Nghĩa là “Gậy và Quát”, là phương pháp để giáo dục các đệ tử của các vị Tổ sư trong Thiền tông. Khi dạy các đệ tử, để lấp tuyệt tư duy hư vọng, hoặc để khảo nghiệm thì các Tổ sư sẽ dùng gậy hoặc tiếng quát to.
Trên mặt Cúc ma ma bỗng nhiên tràn đầy nỗi thất vọng. Ánh mắt bà ta cơ hồ trống rỗng. Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng ngờ rằng, Cúc ma ma vênh váo đắc ý từ trước đến nay cũng có thể có lúc như thế. Cúc ma ma nhìn Thẩm Phúc, nhưng Thẩm Phúc lại chậm chạp cúi đầu. Tuy Thẩm Phúc đã biết Lão phu nhân không phải mẹ ruột, nhưng đối với Lão phu nhân, y vẫn tràn đầy cảm kích, từ xưa đến nay vẫn là bà nói sao thì y nghe vậy. Bởi thế, y nghe Lão phu nhân nói không cho gần gũi với Cúc ma ma, liền lập tức nghe lời.
Cúc ma ma dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Thẩm Phúc, song Thẩm Phúc lại không
ngó đến bà ta nữa. Thế là, bà ta lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lão phu nhân, tuy rằng Lão phu nhân đã mù hai mắt, không nhìn thấy gì nữa, nhưng vẻ mặt lại hết sức kiên định. Cuối cùng, Cúc ma ma cầu xin: “Lão phu nhân, tôi van xin bà, coi như bà làm việc tốt, xin bà để Nhị công tử ăn bữa cơm này của tôi đi. Lão phu nhân, tôi thừa nhận, trước kia tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với bà, nhưng bây giờ tôi đã biết sai rồi. Báo ứng không báo lên người tôi mà lại báo ứng lên… báo ứng lên người khác. Lão phu nhân, xin bà, van xin bà…”. Cúc ma ma không ngừng cầu xin, nhưng Lão phu nhân vẫn không hề cảm động. Bà nói: “Tử Cúc, chính ngươi cũng nói bao nhiêu năm nay ta không bạc đãi ngươi, thế nhưng ngươi lại đối đãi với ta thế nào? Muốn hôm nay ta tha thứ cho ngươi ư? Thôi, đừng có mơ nữa!”. Lão phu nhân nói những lời này chắc như đinh đóng cột, không chừa con đường nào để thương lượng.
Cúc ma ma thấy Lão phu nhân không hề cảm động, quỳ xuống phịch một tiếng, nói: “Lão phu nhân, tôi van xin bà, tôi cầu xin bà, tôi thật sự biết lỗi rồi. Tôi nguyện sau này chết đi sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục để báo đáp ân tình của bà. Lão phu nhân, cầu xin bà chấp thuận cho nguyện vọng của tôi, được không?”. Cúc ma ma khóc lóc kể lể, nhưng Lão phu nhân đã không còn để ý đến bà ta.
Vẻ mặt Cúc ma ma dần ảm đạm, rồi từ từ lại hóa thành bén nhọn, bà ta oán hận nói: “Lão phu nhân, tuy rằng trước kia tôi làm nhiều việc có lỗi với bà, nhưng bà cũng không cần phải tuyệt tình như thế. Nhị công tử sắp chết rồi, chẳng lẽ tôi muốn đút cho cậu ấy ăn một bữa cơm cuối cùng, để cậu ấy làm con ma no cũng không được hay sao?”.
Lão phu nhân cười lạnh nói: “Tử Cúc, ngươi ở trước mặt ta giả quỷ ít thôi. Tuy bà già này mắt mù nhưng tâm không mù. Trước kia ta luôn nghi ngờ vì sao ngươi lại đặc biệt thiên vị Phúc Nhi như thế, mãi cho đến hôm nay, ta mới hiểu được rốt cục là chuyện gì”. Cúc ma ma nghe xong lời Lão phu nhân, sắc mặt gần như trắng bệch, không nói được một lời.
Lão phu nhân nói: “Tử Cúc, thì ra Phúc Nhi lại là con trai ruột của ngươi, ngươi nói xem, ta nói có đúng không?”. Lão phu nhân hỏi mà không cho ai xen vào, hồi lâu sau Cúc ma ma mới thấp giọng đáp: “Đúng”. Lời vừa nói ra, tất cả đều ngây người, nhất là Thẩm Phúc lại càng kinh hãi không nói nên lời.
Cúc ma ma vỗ nhẹ bả vai Thẩm Phúc, nói: “Phúc Nhi, Lão phu nhân nói đúng, thật ra, con không phải con trai ruột của Lão phu nhân, con là cốt nhục của mẹ”.
Sắc mặt Thẩm Phúc trắng bệch, hỏi: “Việc này… việc này… việc này sao có thể? Cúc ma ma, hẳn là bà đã nhầm rồi. Sao tôi lại là con ruột của bà? Cho dù tôi không phải con trai của Lão phu nhân đi chăng nữa thì tôi cũng không phải con trai của bà!”. Lời Thẩm Phúc nói có chút lực bất tòng tâm, thế nhưng rất dễ nhận thấy, y cũng không hy vọng có thể thay đổi được việc mình là nhi tử của Cúc ma ma.
Cúc ma ma ngấn nước mắt nói: “Con à, con đúng là con của mẹ, bao năm nay là mẹ không tốt, một mực không nói cho con biết chuyện này. Năm đó mẹ xin nghỉ một năm trở về quê, thật ra là để sinh con ra”.
Thẩm Phúc vẫn không thể tin được, y nói: “Cúc ma ma, tôi là người của Thẩm gia, sao có thể là con trai bà? Xin bà đừng ở đây nói lời tà mị để mê hoặc người khác nữa”.
Cúc ma ma nói: “Không, Nhị công tử, con đừng nói thế, mẹ nào có nói lời mê hoặc người khác, con thật sự là con trai mẹ. Chẳng qua, con cũng là người của Thẩm gia, con trai của mẹ vốn nên là người của Thẩm gia”.
Ánh mắt Thẩm Phúc nhìn thẳng vào Cúc ma ma. Đối với y mà nói, chuyện này qua sức đột ngột, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, vốn không thể tiếp nhận được. Vì bỗng nhiên y lại trở thành nhi tử của Cúc ma ma, mà bỗng nhiên, y là nhi tử của Cúc ma ma, đồng thời cũng là người của Thẩm gia, nói vậy Cúc ma ma… Thẩm Phúc thật sự không dám nghĩ tiếp.
Tuy rằng mắt Lão phu nhân đã mù, nhưng tâm vô cùng sáng suốt, nghe Cúc ma ma nói Thẩm Phúc cũng là người của Thẩm gia, bà chấn động hỏi: “Tử Cúc, ngươi nói gì cơ? Ngươi nói Phúc Nhi là con ngươi, cũng là người của Thẩm gia? Nó là con của ai hả?”.
Lão phu nhân vừa hỏi xong thì bất thình lình có người nói: “Là con của tôi”. Tôi thấy có hai người đi đến, một là Khánh thúc, một là Quế thúc, hẳn phải nói là Thẩm lão gia. Dáng dấp của Thẩm lão gia vẫn như vậy, có điều sức khỏe chắc đã khá hơn. Từ Duy huyện đến kinh thành, cả chặng đường xóc nảy, ông đến được nơi này, coi như cũng không dễ dàng gì.
Lão phu nhân nghe thấy giọng nói của Quế thúc, thân mình run lên, run giọng hỏi: “Làm sao ông… làm sao ông lại đến đây?”. Lời Lão phu nhân nói thoáng mang ý trách cứ. Tôi đột nhiên nhận ra rằng, thì ra Lão phu nhân vẫn một mực thương yêu Thẩm lão gia, chỉ là giữa hai người họ tồn tại rất nhiều hiểu lầm, không thể không dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Bằng không, Thẩm phu nhân nghe thấy Thẩm Phúc là con của ông, phản ứng đầu tiên không phải là hỏi vì sao ông cũng đến đây chịu chết mà là trách móc ông mới đúng.
Thẩm lão gia sững sờ, nói: “Mắt bà làm sao thế? Sao tôi có thể không đến đây? Nếu mọi người chết hết, một mình tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì”.
Cúc ma ma hình như cũng choáng váng, nhìn thấy Thẩm lão gia, bà ta cúi đầu kêu lên: “Lão gia, ông… ông hóa ra không chết”.
Thẩm lão gia gật đầu nói: “Tôi còn sống. Tử Cúc, bao năm này thật sự đã làm khó
cho bà rồi”.
Cúc ma ma không biết nói gì cho phải, vẻ mặt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc. Bà ta nhìn Thẩm lão gia, trên mặt toát ra tình ý không nói nên lời, tựa như một đứa bé bị ấm ức trong bao nhiêu năm. Tôi bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Cúc ma ma lại nói Thẩm Phúc là nhi tử của Thẩm gia, thì ra bà ta và Thẩm lão gia cũng từng có một thời gian tình cảm.
Lão phu nhân tức giận không vui, bà nói: “Lão gia, ông nói thế là có ý gì?”.
Thẩm lão gia thở dài đáp: “Lệ Nhi, chuyện đến nước này, chúng ta đã là những người sắp xuống suối vàng rồi, tôi sẽ không giấu bà nữa. Năm xưa bà đến Thẩm gia, trời sinh tính hiếu thắng cố chấp, nói một là một nói hai là hai, tôi cảm thấy không thể chịu nổi bà, trong lòng không có cảm giác gì. Tử Cúc đối xử với tôi rất tốt, tôi và bà ấy… đã từng có một thời gian tình cảm. Sau đó, bà ấy mang thai, sức khỏe lại không tốt, sợ bà phát hiện nên mới cố ý nói là về quê dưỡng bệnh. Hơn một năm sau, bà ấy mới mang theo Phúc Nhi trở về. Trước đó, lúc Tử Cúc còn bế ẵm Phúc Nhi, thân thể luôn không được tốt, không ngờ rằng, Phúc Nhi cũng cường tráng thế này”.
“Thì ra… thì ra ông và Tử Cúc…” Lão phu nhân dường như tức giận không thốt nên lời. Thẩm lão gia đã biết bà không thấy gì nữa, nhưng vẫn bất giác gật đầu. Ông nói: “Phu nhân, không phải tôi không có tình cảm với bà, nhưng vì bà thật sự quá mạnh mẽ. Tôi thấy bà mà trong lòng đã sợ hãi. Tôi biết bà một lòng vì Thẩm gia, nhưng bà lại không có một chút dịu dàng nào mà nữ nhân nên có. Mà Tử Cúc và Thúy Lan, bọn họ khác bà. Ở trước mặt hai người họ, tôi cảm thấy mình thật sự là một nam nhân, tôi được trông mong. Còn ở trước mặt bà, tôi cảm thấy mình cái gì cũng tệ, trong tâm tưởng liền cảm thấy hổ thẹn”.
Thẩm lão gia cuối cùng cũng nói ra những lời ông đã cất giấu trong lòng bao nhiêu năm qua. Tôi vốn cho rằng Lão phu nhân sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng không ngờ bà lại ngã ngồi xuống đất thì thào nói: “Thì ra, bởi vì tôi một lòng với Thẩm gia nên ông mới không đối tốt với tôi? Chẳng lẽ, bao việc tôi làm như thế đều là sai ư?”.
Thẩm lão gia đi đến phía trước, nắm tay Lão phu nhân: “Phu nhân, bất kể là ai sai ai đúng, hiện giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ cùng nhau chết ở chỗ này, tất cả ân oán thị phi, cứ để một bút gạch trơn đi, được chứ? Bao nhiêu năm nay, tôi trốn trong khu mộ của Thẩm gia, coi như là chịu tội với phu nhân, trả lại công bằng cho phu nhân. Bây giờ chúng ta đều sắp là người cõi khác rồi, không cần phải chấp nhất thế nữa, được không?”.
Nghe xong lời Thẩm lão gia, môi Thẩm lão phu nhân mấp máy, cuối cùng bà cũng lên tiếng, nhưng chỉ nói ra một tiếng: “Được”.
Thẩm lão gia và Lão phu nhân rốt cục cũng đã xóa tan hiềm khích trước kia, cũng
không trách lỗi xưa Cúc ma ma, đây cũng coi như là một chuyện an ủi.
Sắc mặt Cúc ma ma vẫn tái nhợt đến dọa người. Bà ta bỗng nhiên quỳ xuống, nói với Lão phu nhân: “Tiểu thư, tôi có lỗi với bà”. “Tiểu thư”, có lẽ là cách Cúc ma ma xưng hô với Lão phu nhân khi bà chưa xuất giá.
“Tử Cúc, mọi chuyện đều đã qua rồi, ta và lão gia cũng sắp là người chết, chuyện đã qua đi thì đừng nhắc lại nữa. Ta không trách bà nữa là được. Ban đầu thân mình bà ốm yếu như vậy mà lại sinh ra được Phúc Nhi, sau khi lớn lên nó cũng vẫn khỏe mạnh thế này. Còn ta lúc ấy sức khỏe tốt mà Hồng Nhi bệnh tật không ra dạng người, có lẽ, đây là hình phạt ông trời dành cho ta”. Lão phu nhân chậm rãi nói.
Nhưng Cúc ma ma vẫn tiếp tục quỳ, bà ta nói: “Lão phu nhân, Tử Cúc tâm địa không tốt, Tử Cúc đã làm điều sai trái. Có một chuyện tôi phải nói cho bà. Ngày xưa lúc vú em chăm sóc Đại công tử và Phúc Nhi, vì tôi muốn Phúc Nhi được sống tốt hơn nên mới lén tráo đổi Đại công tử và Phúc Nhi. Tuy rằng cuối cùng, Thúy Lan đã đổi hai thằng bé lại nên may mà chuyện này không tạo ra sai lầm lớn nào. Có điều nhớ tới chuyện này, tôi vẫn luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nếu không nói ra với bà, tôi vẫn thấy tựa như lấn cấn điều gì đó. Lão phu nhân, hy vọng bà có thể tha thứ cho tôi, thì đến hôm nay, tôi có thể chết mà không có gì đáng tiếc”.
Sắc mặt Lão phu nhân bỗng nhiên biến thành màu xám ngắt. Bà dùng giọng nói run rẩy hỏi: “Tử Cúc, bà… bà nói cái gì? Bà lặp lại lần nữa”.
Tử Cúc không biết tại sao Lão phu nhân lại trở nên kích động như vậy, nhưng bà ta vẫn nói lại những lời đã nói một lần nữa. Bà ta bảo: “Lúc trước tôi và Thúy Lan cũng không có lòng tốt gì hết. Có lẽ là báo ứng, Thúy Lan muốn trả thù bà nên đánh tráo bọn trẻ, tôi cũng muốn để Phúc Nhi có tiền đồ tốt hơn nên cũng đánh tráo bọn trẻ, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào lại có thể trở về giống y sì như lúc trước”.
Môi Lão phu nhân trở nên xanh xanh tím tím, bà nói: “Không, Tử Cúc… các người muốn trả thù ta, các người đã làm được rồi. Chẳng những bà đã trả thù được, mà bà còn trả thù chính con ruột của bà”. Lúc Lão phu nhân nói những lời này, giọng khô khan khác thường, nhưng bà vẫn nói ra hết.
“Lão phu nhân, bà nói gì? Bà nói gì cơ?” Cúc ma ma tựa như đã nghe rõ nhưng cũng tựa như không dám tin.
Một lúc sau, cảm xúc của Lão phu nhân đã ổn định hơn nhiều, bà nói: “Tử Cúc, bà biết không? Thật ra chuyện Thúy Lan đổi bọn trẻ, ta cũng biết. Ta đã phái người theo dõi cô ta từ lâu rồi. Nhưng chuyện bà đánh đổi thì ta lại không biết. Bà đã hiểu ta nói gì chưa? Bà đã hiểu chưa?”
Cúc ma ma cũng ngồi bệt xuống đất, không biết nói gì, làm gì cho tốt. Sau cùng bà ta chậm chạp lên tiếng: “Lão phu nhân, tôi hiểu rồi. Ha ha ha…”. Bà ta đột nhiên cười ha hả, vẻ mặt có chút điên khùng.
Lão phu nhân gật gật đầu, nói: “Bà hiểu là được rồi. Hóa ra bao năm nay, chúng ta đều sai lầm”.
Cúc ma ma có phần thê lương, bà ta nói: “Đúng thế, hóa ra chúng ta đều sai lầm. Rốt cục bao nhiêu năm nay tôi đã làm gì? Hóa ra người tôi luôn trả thù lại là con trai ruột của tôi. Hóa ra Đại công tử mới là con tôi, còn Nhị công tử là con bà. Lão phu nhân…”. Lúc Cúc ma ma nói ra những lời này, tôi thấy nét tuyệt vọng trong mắt bà ta. Có lẽ, những người khác cũng nhìn thấy.
“Phải rồi”. Lão phu nhân nói: “Ta biết Thúy Lan đổi con của ta, nhưng không biết bà cũng đổi. Bà cũng chỉ biết là Thúy Lan đổi bọn trẻ, chứ không biết ta vốn đã biết việc này. Kết quả thần xui quỷ khiến, ta không coi con trai ruột của ta ra gì, bao nhiêu năm nay, để nó phải nhận hết uất ức. Thì ra đây là sự trừng phạt trời xanh dành cho ta, ta vốn không xứng làm mẹ của nó”. Lúc Lão phu nhân nói những lời này, trong đôi mắt đã không còn ánh sáng, không thể đoán ra được điều gì.
“Thôi, Tử Cúc, chuyện đã tới hôm nay, chúng ta đều sắp là người chết rồi, bà cũng không cần như vậy. Nếu kiếp này bọn trẻ không chịu tha thứ cho chúng ta, thì đợi đến kiếp sau vậy.” Giọng điệu Lão phu nhân dần dà bình tĩnh lại. Tôi luôn cảm thấy Lão phu nhân là một nữ nhân rất tài giỏi, sau khi bị trượng phu và nha hoàn phản bội mà bà còn có thể kiên cường như vậy, lèo lái phường rượu Thẩm gia và Thẩm gia bao nhiêu năm nay. Tuy rằng tính cách của bà hung hãn, nhưng người mẹ nào mất đi con của mình, có lẽ cũng đều thế cả.
Chờ mọi sự đến ngày hôm nay, chân tướng rõ ràng, trong lòng bà cảm thấy hai nhi tử đều không thể nào tha thứ cho mình, thay vào đó lại trở nên bình tĩnh trở lại, thản nhiên đối mặt với sự thật.
Cúc ma ma vốn rất kích động, thậm chí có phần điên khùng, tôi hoài nghi đôi chút, liệu bà ta có làm ra chuyện gì không lý trí không. Nhưng sau khi nghe lời Lão phu nhân nói, trái lại bà ta cũng dần dần thong thả bình tĩnh hơn.
Lão phu nhân không nói gì với Thẩm Hồng, Thẩm Phúc, trong lòng đã cho rằng hai nhi tử sẽ không thể nào tha thứ cho mình. Cúc ma ma cũng không nói gì thêm, chỉ đến bên Lão phu nhân quỳ xuống, bà ta đã một lòng muốn chết. Thẩm lão gia không biết phải nói gì cho phải, có điều nhìn vẻ mặt ông thì hiểu, ông muốn đồng sinh cộng tử với người của Thẩm gia.
Thẩm lão gia nói với Khánh thúc: “A Khánh, bao nhiêu năm nay ông đã làm việc cho Thẩm gia, đã đủ lắm rồi, ông đi ra ngoài đi, đừng đứng ở đây nữa”. Giọng nói của Khánh thúc có phần nghẹn ngào: “Lão gia…”. Thẩm lão gia nói: “A Khánh, ông không nhớ đã ưng thuận với ta việc gì trước khi đến đây sao? Ông nói phải giúp người của Thẩm gia nhặt xác, tuyệt đối không để chúng ta phơi thây nơi đồng không mông quạnh. Nếu hiện giờ ông cũng chết chung, thì ai sẽ nhặt xác cho chúng ta?”.
Khánh thúc nghe xong lời Thẩm lão gia, không nói gì, yên lặng lui ra phía sau hòa vào trong đám đông.
Vương gia mỉm cười nói: “Chỉ sướt da thôi, vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại”.
Tôi nhìn xem, quả thật với Tiết vương gia mà nói, vết thương này cũng không có gì đáng ngại. Có điều sắc mặt y rất khó coi.
Tôi lấy khăn ra, băng bó miệng vết thương cho y, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vương gia, người đừng giận Vương phi nữa. Cũng vì Vương phi nương nương yêu người nên mới làm thế”.
Tiết vương gia mỉm cười, nói: “Tình yêu như thế, bản thân ta chẳng thà không cần. Trước kia ta lấy Thanh Dao cũng là để Hoàng thái hậu yên tâm. Giờ vây cánh của Hoàng thượng đã đủ đầy rồi, ta lại không có thực quyền, hẳn là Thái hậu đã an lòng rồi”.
Tôi thấy tâm ý Tiết vương gia đã quyết, nhưng cũng không biết phải khuyên lơn thế nào, đành phải cúi đầu thở dài, không nhắc lại nữa.
Tiết vương gia lại an ủi tôi: “Cửu Dung, chuyện vừa rồi thật sự đã khiến nàng chịu uất ức rồi, nàng chớ để bụng”.
Tôi nhoẻn miệng cười: “Vương gia, người nên giải thích hẳn là tôi mới đúng. Việc này xảy ra là tại tôi. Nếu tôi không ở vương phủ, Vương phi nương nương cũng sẽ không tức giận thế này. Tóm lại, người và Vương phi vẫn nên an lành chung sống đi, ngàn vạn lần đừng vì nhất thời hành động theo cảm tính mà đắc tội Hoàng thái hậu, bằng không chịu thiệt vẫn là bản thân. Người nhất định phải cố gắng bảo trọng thân mình, coi như là vì Băng Nhi”.
Tiết vương gia kinh ngạc, hỏi: “Chẳng phải Băng Nhi tiểu thư đã qua đời rồi sao? Lời nàng nói… có ý gì?”.
Nhất thời tôi cũng căng thẳng, nói chuyện lỡ lời nên giờ Tiết vương gia hỏi, tôi thật không biết phải trả lời thế nào cho phải. Tôi suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Vương gia, đích thật là Băng Nhi đã qua đời, nhưng trước kia Băng Nhi từng có tình cảm với người, chỉ là Vương gia người không biết mà thôi”.
Song từ ánh mắt của Tiết vương gia, tôi biết y tin lời tôi nói. Có lẽ, y cũng hiểu vì sao đã bao nhiêu ngày đến giờ, y làm cho tôi bao nhiêu việc như vậy mà tôi vẫn chưa từng rung động. Một nguyên nhân rất quan trọng, đó là y là nam tử mà Băng Nhi từng yêu thương. Mà trên thế gian này, ngoại trừ cha tôi, Băng Nhi là người tôi quý trọng nhất.
Tôi và Tiết vương gia vẫn nhìn nhau im lặng, nhưng bất giác lại có thêm mấy phần xấu hổ. Tôi nhẹ nhàng nói: “Vương gia, Cửu Dung lui xuống trước đây. Tôi bảo Tô đại tỷ mời đại phu đến băng bó miệng vết thương cho người”. Nói xong, tôi cũng không chờ Tiết vương gia trả lời, xoay người bỏ đi.
Bất tri bất giác, đã đến ngày người của Thẩm gia bị hành hình. Sáng sớm ngày hôm đó, tôi dẫn theo Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đến cổng chợ bán đồ ăn. Mãi đến nửa buổi sáng mới thấy người của Thẩm gia bị bắt đến đây. Từ phía xa tôi thấy Lão phu nhân đi tập tễnh, còn thấy Thẩm Hồng gầy yếu đến mức gần như không ra hình người, trong lòng lại xót xa một hồi. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là phu thê Thẩm Tề cũng đã bị bắt đến đây. Hai người bọn họ ủ rũ chán chường, hoàn toàn không còn thần sắc như thường ngày.
Từ sau khi biết Hoàng thượng không chịu đặc xá cho Thẩm gia, tôi cũng không tới đại lao thăm hỏi họ nữa. Suy cho cùng, cho dù đến đó, tôi cũng không biết nói gì cho phải, chẳng qua chỉ gây thêm không khí thương tâm mà thôi. Ngoài dự kiến của tôi, quan giám trảm không ngờ lại chính là Trấn quan đại tướng quân Viên Chấn Đông. Vẻ đắc ý trên khuôn mặt hắn không thể che giấu. Mà Phó thống lĩnh cấm quân Hải Đông Thanh cũng xuất hiện ở pháp trường. Y còn dẫn theo một số người, chắc hẳn là để duy trì trị an nơi này. Từ giờ đến Chính Ngọ còn mấy canh giờ nữa, lúc này Viên Chấn Đông đã sai binh lính áp giải người của Thẩm gia đến đây, có lẽ trong lòng rất đắc ý, chắc là vì khoe khoang được.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy người của Thẩm gia đi vào đài xử tử, quỳ gối xuống, phía sau mỗi người đều có một tay đao phủ đứng sẵn, sắc mặt của con bé liền thay đổi. Con bé gần như nghẹn lời: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ nói xem giờ chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn họ chết đi như vậy sao? Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đa mưu túc trí, tỷ mau nghĩ cách cứu họ đi”. Tôi nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi đang lo lắng trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng bậy giờ tôi đã vô năng vô lực rồi.
Băng Ngưng siết chặt tay, nghiến răng oán hận nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, bây giờ muội sẽ đi cướp pháp trường. Muội không tin những người này có thể thắng được muội!”. Tôi đưa mắt nhìn Băng Ngưng, lắc lắc đầu, ý bảo cô bé đừng hành động khinh suất. Sáng sớm hôm nay, Tiết vương gia đã chạy vào cung cầu xin Hoàng thượng, có lẽ sự tình có thể xoay chuyển cũng không chừng.
Người của Thẩm gia đều trầm mặc không nói năng gì, chỉ riêng Sầm Khê Huyền là đang chửi Viên Chấn Đông ầm lên. Cô nàng mắng: “Viên Chấn Đông, ngươi đúng là loại chẳng ra gì! Rõ ràng là ngươi giao việc cho chúng ta làm, giờ lại vu oan cho chúng ta. Loại tiểu nhân lật lọng như ngươi sớm muộn gì cũng bị thiên lôi đánh chết! Viên Chấn Đông, ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn cáo trạng với Hoàng thượng. Tên tiểu nhân này, tên lừa đảo này! Viên Chấn Đông…” .Lúc Sầm Khê Huyền bắt đầu mắng, tuy rằng sắc mặt Viên Chấn Đông không dễ nhìn, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ gì. Song càng về sau, Sầm Khê Huyền càng nạt nộ khó nghe hơn, hắn bắt đầu cảm thấy không nén được giận, thế nên sai người bịt miệng Sầm Khê Huyền lại. Sầm Khê Huyền chỉ có thể ưm ưm a a không nói ra lời.
Viên Chấn Đông làm thế chứng tỏ hắn có tật giật mình, cuối cùng tôi cũng hiểu được, thì ra bàn tay tội ác phía sau việc này quả nhiên là hắn. Tuy không biết vì sao hắn lại làm như thế, nhưng tôi luôn cảm thấy trong chuyện này có một âm mưu to lớn. Mặc dù Tiết vương gia đã từng cho rằng, Viên Chấn Đông làm những việc này là vì tôi, song trong lòng tôi vẫn luôn thông suốt, tôi biết tuyệt đối không phải, vì Viên Chấn Đông vốn không phải loại người bị tình cảm vướng bận như thế.
Người vây xem càng lúc càng đông, ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, liên tục xì xào bàn tán với nhau. Bỗng nhiên có người lớn tiếng hô lên: “Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra, các người để cho tôi vào!”. Ngay sau đó, một người chen lấn đi vào, tôi ngẩng đầu nhìn lên, người đó không ngờ lại là Cúc ma ma. Bà ta vẫn giữ được dáng vẻ tháo vát già dặn, nhưng biểu cảm trên mặt lại cực kỳ hoảng loạn.
Bà ta len người qua đám người, lao đến trước mặt Thẩm Phúc, hình như muốn dang tay ôm lấy hắn, nhưng đã kịp dừng lại. Tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng đứng cách chỗ người của Thẩm gia không xa, mặc dù bọn họ không nhìn thấy chúng tôi, nhưng tôi lại nghe rành mạch những lời bọn họ nói.
Cúc ma ma suýt chút nữa khóc òa lên: “Nhị công tử!”. Thẩm Phúc nhìn bà ta một cái, ngạc nhiên nói: “Cúc ma ma, sao bà lại đến đây?”.
Cúc ma ma lau nước mắt: “Nhị công tử, từ lúc tôi nghe tin cậu sắp bị chém đầu, tôi đã tức tốc đến rồi. Thằng bé đáng thương, vì sao mạng khổ thế này, vì sao! Đều tại tôi… đều tại tôi gây nhiều nghiệp để cho cậu phải gánh chịu kiếp nạn này! Trời xanh ơi, sao ông không để tôi chết đi? Vì sao? Tôi cam lòng chết thay Nhị công tử, trời xanh ơi, ông không có mắt sao…”. Cúc ma ma càng nói càng kích động, nước mắt giàn giụa.
Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Cúc ma ma, chuyện đã đến nước này, ngươi đến xem cảnh tưng bừng của Thẩm gia à? Dù sao cả nhà chúng ta đều phải chết, ngươi hà tất phải giả vờ giả vịt như thế?”. Lão phu nhân nói chuyện rất khó nghe, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng những việc Cúc ma ma đã làm lúc trước.
Cúc ma ma nghe xong những lời Lão phu nhân lại không cãi lại nửa câu. Bà ta chỉ lấy cái giỏ bằng trúc xách theo tay ra, lật mở mảnh vải phủ bên trên, lộ ra ba cái bát. Cúc ma ma nói: “Nhị công tử, đây là những món từ nhỏ tới lớn cậu thích ăn nhất, có cua đồng hấp, có cơm bát bảo, còn có thịt thủ lợn kho, cả màn thầu, nước ấm nữa, tôi đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Con à, mau ăn một chút đi, bằng không… có lẽ ăn xong bữa này, không còn bữa sau mà ăn nữa”. Lúc Cúc ma ma nói những câu này, lại nước mắt vắn dài.
Cúc ma ma luôn đối xử tốt với Nhị công tử, hiển nhiên Nhị công tử cũng rất thân thiết với bà ta. Hắn nghe Cúc ma ma nói thế, liền gật đầu. Cúc ma ma lấy đũa ra, gắp một miếng thịt kho to đút vào miệng Thẩm Phúc. Đúng lúc này, Lão phu nhân đột nhiên lớn tiếng hô: “Phúc Nhi, không được ăn đồ của bà ta!”. Thẩm Phúc nghe Lão phu nhân nói thế, như gặp phải bổng hát[1] lập tức ngậm chặt miệng lại, sao đó lắc đầu với Cúc ma ma.
[1] Nghĩa là “Gậy và Quát”, là phương pháp để giáo dục các đệ tử của các vị Tổ sư trong Thiền tông. Khi dạy các đệ tử, để lấp tuyệt tư duy hư vọng, hoặc để khảo nghiệm thì các Tổ sư sẽ dùng gậy hoặc tiếng quát to.
Trên mặt Cúc ma ma bỗng nhiên tràn đầy nỗi thất vọng. Ánh mắt bà ta cơ hồ trống rỗng. Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng ngờ rằng, Cúc ma ma vênh váo đắc ý từ trước đến nay cũng có thể có lúc như thế. Cúc ma ma nhìn Thẩm Phúc, nhưng Thẩm Phúc lại chậm chạp cúi đầu. Tuy Thẩm Phúc đã biết Lão phu nhân không phải mẹ ruột, nhưng đối với Lão phu nhân, y vẫn tràn đầy cảm kích, từ xưa đến nay vẫn là bà nói sao thì y nghe vậy. Bởi thế, y nghe Lão phu nhân nói không cho gần gũi với Cúc ma ma, liền lập tức nghe lời.
Cúc ma ma dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Thẩm Phúc, song Thẩm Phúc lại không
ngó đến bà ta nữa. Thế là, bà ta lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lão phu nhân, tuy rằng Lão phu nhân đã mù hai mắt, không nhìn thấy gì nữa, nhưng vẻ mặt lại hết sức kiên định. Cuối cùng, Cúc ma ma cầu xin: “Lão phu nhân, tôi van xin bà, coi như bà làm việc tốt, xin bà để Nhị công tử ăn bữa cơm này của tôi đi. Lão phu nhân, tôi thừa nhận, trước kia tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với bà, nhưng bây giờ tôi đã biết sai rồi. Báo ứng không báo lên người tôi mà lại báo ứng lên… báo ứng lên người khác. Lão phu nhân, xin bà, van xin bà…”. Cúc ma ma không ngừng cầu xin, nhưng Lão phu nhân vẫn không hề cảm động. Bà nói: “Tử Cúc, chính ngươi cũng nói bao nhiêu năm nay ta không bạc đãi ngươi, thế nhưng ngươi lại đối đãi với ta thế nào? Muốn hôm nay ta tha thứ cho ngươi ư? Thôi, đừng có mơ nữa!”. Lão phu nhân nói những lời này chắc như đinh đóng cột, không chừa con đường nào để thương lượng.
Cúc ma ma thấy Lão phu nhân không hề cảm động, quỳ xuống phịch một tiếng, nói: “Lão phu nhân, tôi van xin bà, tôi cầu xin bà, tôi thật sự biết lỗi rồi. Tôi nguyện sau này chết đi sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục để báo đáp ân tình của bà. Lão phu nhân, cầu xin bà chấp thuận cho nguyện vọng của tôi, được không?”. Cúc ma ma khóc lóc kể lể, nhưng Lão phu nhân đã không còn để ý đến bà ta.
Vẻ mặt Cúc ma ma dần ảm đạm, rồi từ từ lại hóa thành bén nhọn, bà ta oán hận nói: “Lão phu nhân, tuy rằng trước kia tôi làm nhiều việc có lỗi với bà, nhưng bà cũng không cần phải tuyệt tình như thế. Nhị công tử sắp chết rồi, chẳng lẽ tôi muốn đút cho cậu ấy ăn một bữa cơm cuối cùng, để cậu ấy làm con ma no cũng không được hay sao?”.
Lão phu nhân cười lạnh nói: “Tử Cúc, ngươi ở trước mặt ta giả quỷ ít thôi. Tuy bà già này mắt mù nhưng tâm không mù. Trước kia ta luôn nghi ngờ vì sao ngươi lại đặc biệt thiên vị Phúc Nhi như thế, mãi cho đến hôm nay, ta mới hiểu được rốt cục là chuyện gì”. Cúc ma ma nghe xong lời Lão phu nhân, sắc mặt gần như trắng bệch, không nói được một lời.
Lão phu nhân nói: “Tử Cúc, thì ra Phúc Nhi lại là con trai ruột của ngươi, ngươi nói xem, ta nói có đúng không?”. Lão phu nhân hỏi mà không cho ai xen vào, hồi lâu sau Cúc ma ma mới thấp giọng đáp: “Đúng”. Lời vừa nói ra, tất cả đều ngây người, nhất là Thẩm Phúc lại càng kinh hãi không nói nên lời.
Cúc ma ma vỗ nhẹ bả vai Thẩm Phúc, nói: “Phúc Nhi, Lão phu nhân nói đúng, thật ra, con không phải con trai ruột của Lão phu nhân, con là cốt nhục của mẹ”.
Sắc mặt Thẩm Phúc trắng bệch, hỏi: “Việc này… việc này… việc này sao có thể? Cúc ma ma, hẳn là bà đã nhầm rồi. Sao tôi lại là con ruột của bà? Cho dù tôi không phải con trai của Lão phu nhân đi chăng nữa thì tôi cũng không phải con trai của bà!”. Lời Thẩm Phúc nói có chút lực bất tòng tâm, thế nhưng rất dễ nhận thấy, y cũng không hy vọng có thể thay đổi được việc mình là nhi tử của Cúc ma ma.
Cúc ma ma ngấn nước mắt nói: “Con à, con đúng là con của mẹ, bao năm nay là mẹ không tốt, một mực không nói cho con biết chuyện này. Năm đó mẹ xin nghỉ một năm trở về quê, thật ra là để sinh con ra”.
Thẩm Phúc vẫn không thể tin được, y nói: “Cúc ma ma, tôi là người của Thẩm gia, sao có thể là con trai bà? Xin bà đừng ở đây nói lời tà mị để mê hoặc người khác nữa”.
Cúc ma ma nói: “Không, Nhị công tử, con đừng nói thế, mẹ nào có nói lời mê hoặc người khác, con thật sự là con trai mẹ. Chẳng qua, con cũng là người của Thẩm gia, con trai của mẹ vốn nên là người của Thẩm gia”.
Ánh mắt Thẩm Phúc nhìn thẳng vào Cúc ma ma. Đối với y mà nói, chuyện này qua sức đột ngột, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, vốn không thể tiếp nhận được. Vì bỗng nhiên y lại trở thành nhi tử của Cúc ma ma, mà bỗng nhiên, y là nhi tử của Cúc ma ma, đồng thời cũng là người của Thẩm gia, nói vậy Cúc ma ma… Thẩm Phúc thật sự không dám nghĩ tiếp.
Tuy rằng mắt Lão phu nhân đã mù, nhưng tâm vô cùng sáng suốt, nghe Cúc ma ma nói Thẩm Phúc cũng là người của Thẩm gia, bà chấn động hỏi: “Tử Cúc, ngươi nói gì cơ? Ngươi nói Phúc Nhi là con ngươi, cũng là người của Thẩm gia? Nó là con của ai hả?”.
Lão phu nhân vừa hỏi xong thì bất thình lình có người nói: “Là con của tôi”. Tôi thấy có hai người đi đến, một là Khánh thúc, một là Quế thúc, hẳn phải nói là Thẩm lão gia. Dáng dấp của Thẩm lão gia vẫn như vậy, có điều sức khỏe chắc đã khá hơn. Từ Duy huyện đến kinh thành, cả chặng đường xóc nảy, ông đến được nơi này, coi như cũng không dễ dàng gì.
Lão phu nhân nghe thấy giọng nói của Quế thúc, thân mình run lên, run giọng hỏi: “Làm sao ông… làm sao ông lại đến đây?”. Lời Lão phu nhân nói thoáng mang ý trách cứ. Tôi đột nhiên nhận ra rằng, thì ra Lão phu nhân vẫn một mực thương yêu Thẩm lão gia, chỉ là giữa hai người họ tồn tại rất nhiều hiểu lầm, không thể không dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Bằng không, Thẩm phu nhân nghe thấy Thẩm Phúc là con của ông, phản ứng đầu tiên không phải là hỏi vì sao ông cũng đến đây chịu chết mà là trách móc ông mới đúng.
Thẩm lão gia sững sờ, nói: “Mắt bà làm sao thế? Sao tôi có thể không đến đây? Nếu mọi người chết hết, một mình tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì”.
Cúc ma ma hình như cũng choáng váng, nhìn thấy Thẩm lão gia, bà ta cúi đầu kêu lên: “Lão gia, ông… ông hóa ra không chết”.
Thẩm lão gia gật đầu nói: “Tôi còn sống. Tử Cúc, bao năm này thật sự đã làm khó
cho bà rồi”.
Cúc ma ma không biết nói gì cho phải, vẻ mặt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc. Bà ta nhìn Thẩm lão gia, trên mặt toát ra tình ý không nói nên lời, tựa như một đứa bé bị ấm ức trong bao nhiêu năm. Tôi bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Cúc ma ma lại nói Thẩm Phúc là nhi tử của Thẩm gia, thì ra bà ta và Thẩm lão gia cũng từng có một thời gian tình cảm.
Lão phu nhân tức giận không vui, bà nói: “Lão gia, ông nói thế là có ý gì?”.
Thẩm lão gia thở dài đáp: “Lệ Nhi, chuyện đến nước này, chúng ta đã là những người sắp xuống suối vàng rồi, tôi sẽ không giấu bà nữa. Năm xưa bà đến Thẩm gia, trời sinh tính hiếu thắng cố chấp, nói một là một nói hai là hai, tôi cảm thấy không thể chịu nổi bà, trong lòng không có cảm giác gì. Tử Cúc đối xử với tôi rất tốt, tôi và bà ấy… đã từng có một thời gian tình cảm. Sau đó, bà ấy mang thai, sức khỏe lại không tốt, sợ bà phát hiện nên mới cố ý nói là về quê dưỡng bệnh. Hơn một năm sau, bà ấy mới mang theo Phúc Nhi trở về. Trước đó, lúc Tử Cúc còn bế ẵm Phúc Nhi, thân thể luôn không được tốt, không ngờ rằng, Phúc Nhi cũng cường tráng thế này”.
“Thì ra… thì ra ông và Tử Cúc…” Lão phu nhân dường như tức giận không thốt nên lời. Thẩm lão gia đã biết bà không thấy gì nữa, nhưng vẫn bất giác gật đầu. Ông nói: “Phu nhân, không phải tôi không có tình cảm với bà, nhưng vì bà thật sự quá mạnh mẽ. Tôi thấy bà mà trong lòng đã sợ hãi. Tôi biết bà một lòng vì Thẩm gia, nhưng bà lại không có một chút dịu dàng nào mà nữ nhân nên có. Mà Tử Cúc và Thúy Lan, bọn họ khác bà. Ở trước mặt hai người họ, tôi cảm thấy mình thật sự là một nam nhân, tôi được trông mong. Còn ở trước mặt bà, tôi cảm thấy mình cái gì cũng tệ, trong tâm tưởng liền cảm thấy hổ thẹn”.
Thẩm lão gia cuối cùng cũng nói ra những lời ông đã cất giấu trong lòng bao nhiêu năm qua. Tôi vốn cho rằng Lão phu nhân sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng không ngờ bà lại ngã ngồi xuống đất thì thào nói: “Thì ra, bởi vì tôi một lòng với Thẩm gia nên ông mới không đối tốt với tôi? Chẳng lẽ, bao việc tôi làm như thế đều là sai ư?”.
Thẩm lão gia đi đến phía trước, nắm tay Lão phu nhân: “Phu nhân, bất kể là ai sai ai đúng, hiện giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ cùng nhau chết ở chỗ này, tất cả ân oán thị phi, cứ để một bút gạch trơn đi, được chứ? Bao nhiêu năm nay, tôi trốn trong khu mộ của Thẩm gia, coi như là chịu tội với phu nhân, trả lại công bằng cho phu nhân. Bây giờ chúng ta đều sắp là người cõi khác rồi, không cần phải chấp nhất thế nữa, được không?”.
Nghe xong lời Thẩm lão gia, môi Thẩm lão phu nhân mấp máy, cuối cùng bà cũng lên tiếng, nhưng chỉ nói ra một tiếng: “Được”.
Thẩm lão gia và Lão phu nhân rốt cục cũng đã xóa tan hiềm khích trước kia, cũng
không trách lỗi xưa Cúc ma ma, đây cũng coi như là một chuyện an ủi.
Sắc mặt Cúc ma ma vẫn tái nhợt đến dọa người. Bà ta bỗng nhiên quỳ xuống, nói với Lão phu nhân: “Tiểu thư, tôi có lỗi với bà”. “Tiểu thư”, có lẽ là cách Cúc ma ma xưng hô với Lão phu nhân khi bà chưa xuất giá.
“Tử Cúc, mọi chuyện đều đã qua rồi, ta và lão gia cũng sắp là người chết, chuyện đã qua đi thì đừng nhắc lại nữa. Ta không trách bà nữa là được. Ban đầu thân mình bà ốm yếu như vậy mà lại sinh ra được Phúc Nhi, sau khi lớn lên nó cũng vẫn khỏe mạnh thế này. Còn ta lúc ấy sức khỏe tốt mà Hồng Nhi bệnh tật không ra dạng người, có lẽ, đây là hình phạt ông trời dành cho ta”. Lão phu nhân chậm rãi nói.
Nhưng Cúc ma ma vẫn tiếp tục quỳ, bà ta nói: “Lão phu nhân, Tử Cúc tâm địa không tốt, Tử Cúc đã làm điều sai trái. Có một chuyện tôi phải nói cho bà. Ngày xưa lúc vú em chăm sóc Đại công tử và Phúc Nhi, vì tôi muốn Phúc Nhi được sống tốt hơn nên mới lén tráo đổi Đại công tử và Phúc Nhi. Tuy rằng cuối cùng, Thúy Lan đã đổi hai thằng bé lại nên may mà chuyện này không tạo ra sai lầm lớn nào. Có điều nhớ tới chuyện này, tôi vẫn luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nếu không nói ra với bà, tôi vẫn thấy tựa như lấn cấn điều gì đó. Lão phu nhân, hy vọng bà có thể tha thứ cho tôi, thì đến hôm nay, tôi có thể chết mà không có gì đáng tiếc”.
Sắc mặt Lão phu nhân bỗng nhiên biến thành màu xám ngắt. Bà dùng giọng nói run rẩy hỏi: “Tử Cúc, bà… bà nói cái gì? Bà lặp lại lần nữa”.
Tử Cúc không biết tại sao Lão phu nhân lại trở nên kích động như vậy, nhưng bà ta vẫn nói lại những lời đã nói một lần nữa. Bà ta bảo: “Lúc trước tôi và Thúy Lan cũng không có lòng tốt gì hết. Có lẽ là báo ứng, Thúy Lan muốn trả thù bà nên đánh tráo bọn trẻ, tôi cũng muốn để Phúc Nhi có tiền đồ tốt hơn nên cũng đánh tráo bọn trẻ, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào lại có thể trở về giống y sì như lúc trước”.
Môi Lão phu nhân trở nên xanh xanh tím tím, bà nói: “Không, Tử Cúc… các người muốn trả thù ta, các người đã làm được rồi. Chẳng những bà đã trả thù được, mà bà còn trả thù chính con ruột của bà”. Lúc Lão phu nhân nói những lời này, giọng khô khan khác thường, nhưng bà vẫn nói ra hết.
“Lão phu nhân, bà nói gì? Bà nói gì cơ?” Cúc ma ma tựa như đã nghe rõ nhưng cũng tựa như không dám tin.
Một lúc sau, cảm xúc của Lão phu nhân đã ổn định hơn nhiều, bà nói: “Tử Cúc, bà biết không? Thật ra chuyện Thúy Lan đổi bọn trẻ, ta cũng biết. Ta đã phái người theo dõi cô ta từ lâu rồi. Nhưng chuyện bà đánh đổi thì ta lại không biết. Bà đã hiểu ta nói gì chưa? Bà đã hiểu chưa?”
Cúc ma ma cũng ngồi bệt xuống đất, không biết nói gì, làm gì cho tốt. Sau cùng bà ta chậm chạp lên tiếng: “Lão phu nhân, tôi hiểu rồi. Ha ha ha…”. Bà ta đột nhiên cười ha hả, vẻ mặt có chút điên khùng.
Lão phu nhân gật gật đầu, nói: “Bà hiểu là được rồi. Hóa ra bao năm nay, chúng ta đều sai lầm”.
Cúc ma ma có phần thê lương, bà ta nói: “Đúng thế, hóa ra chúng ta đều sai lầm. Rốt cục bao nhiêu năm nay tôi đã làm gì? Hóa ra người tôi luôn trả thù lại là con trai ruột của tôi. Hóa ra Đại công tử mới là con tôi, còn Nhị công tử là con bà. Lão phu nhân…”. Lúc Cúc ma ma nói ra những lời này, tôi thấy nét tuyệt vọng trong mắt bà ta. Có lẽ, những người khác cũng nhìn thấy.
“Phải rồi”. Lão phu nhân nói: “Ta biết Thúy Lan đổi con của ta, nhưng không biết bà cũng đổi. Bà cũng chỉ biết là Thúy Lan đổi bọn trẻ, chứ không biết ta vốn đã biết việc này. Kết quả thần xui quỷ khiến, ta không coi con trai ruột của ta ra gì, bao nhiêu năm nay, để nó phải nhận hết uất ức. Thì ra đây là sự trừng phạt trời xanh dành cho ta, ta vốn không xứng làm mẹ của nó”. Lúc Lão phu nhân nói những lời này, trong đôi mắt đã không còn ánh sáng, không thể đoán ra được điều gì.
“Thôi, Tử Cúc, chuyện đã tới hôm nay, chúng ta đều sắp là người chết rồi, bà cũng không cần như vậy. Nếu kiếp này bọn trẻ không chịu tha thứ cho chúng ta, thì đợi đến kiếp sau vậy.” Giọng điệu Lão phu nhân dần dà bình tĩnh lại. Tôi luôn cảm thấy Lão phu nhân là một nữ nhân rất tài giỏi, sau khi bị trượng phu và nha hoàn phản bội mà bà còn có thể kiên cường như vậy, lèo lái phường rượu Thẩm gia và Thẩm gia bao nhiêu năm nay. Tuy rằng tính cách của bà hung hãn, nhưng người mẹ nào mất đi con của mình, có lẽ cũng đều thế cả.
Chờ mọi sự đến ngày hôm nay, chân tướng rõ ràng, trong lòng bà cảm thấy hai nhi tử đều không thể nào tha thứ cho mình, thay vào đó lại trở nên bình tĩnh trở lại, thản nhiên đối mặt với sự thật.
Cúc ma ma vốn rất kích động, thậm chí có phần điên khùng, tôi hoài nghi đôi chút, liệu bà ta có làm ra chuyện gì không lý trí không. Nhưng sau khi nghe lời Lão phu nhân nói, trái lại bà ta cũng dần dần thong thả bình tĩnh hơn.
Lão phu nhân không nói gì với Thẩm Hồng, Thẩm Phúc, trong lòng đã cho rằng hai nhi tử sẽ không thể nào tha thứ cho mình. Cúc ma ma cũng không nói gì thêm, chỉ đến bên Lão phu nhân quỳ xuống, bà ta đã một lòng muốn chết. Thẩm lão gia không biết phải nói gì cho phải, có điều nhìn vẻ mặt ông thì hiểu, ông muốn đồng sinh cộng tử với người của Thẩm gia.
Thẩm lão gia nói với Khánh thúc: “A Khánh, bao nhiêu năm nay ông đã làm việc cho Thẩm gia, đã đủ lắm rồi, ông đi ra ngoài đi, đừng đứng ở đây nữa”. Giọng nói của Khánh thúc có phần nghẹn ngào: “Lão gia…”. Thẩm lão gia nói: “A Khánh, ông không nhớ đã ưng thuận với ta việc gì trước khi đến đây sao? Ông nói phải giúp người của Thẩm gia nhặt xác, tuyệt đối không để chúng ta phơi thây nơi đồng không mông quạnh. Nếu hiện giờ ông cũng chết chung, thì ai sẽ nhặt xác cho chúng ta?”.
Khánh thúc nghe xong lời Thẩm lão gia, không nói gì, yên lặng lui ra phía sau hòa vào trong đám đông.
Tác giả :
Hoài Châm Công Chúa