Cửu Dung
Quyển 4 - Chương 10: Tình nghĩa khó vẹn toàn (1)
Tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng tự nhiên sẽ có cảm giác khác biệt. Lão phu nhân, Thẩm Hồng, Hải Đông Thanh, Thẩm Phúc nhìn thấy Tiết vương gia cứu tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi ra, rối rít vây quanh hỏi vết thương của tôi.
Tôi gắng gượng cười nói: “Cửu Dung vẫn ổn, đều nhờ ơn cứu mạng của Tiết vương gia, nếu không thì chỉ e hiện giờ Cửu Dung đã không còn ở đây nói chuyện nữa rồi”.
Tiết vương gia vội vàng kêu lên: “Cửu Dung cô nương, chuyện đến bây giờ rồi mà cô còn nói thế để làm gì? Việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm đại phu xem vết thương của cô thế nào mới phải. Hải thống lĩnh…”.
Hải Đông Thanh tiến lại gần, hành lễ nói: “Vương gia, có thuộc hạ!”.
“Ngươi mau chóng cử người đi mời đại phu giỏi nhất ở phủ Thiên Tân này cho Cửu Dung cô nương, sau đó phái người đi điều tra rõ ràng, sát thủ vừa rồi rốt cục là thế nào?”, Tiết vương gia ra lệnh.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Hải Đông Thanh lĩnh mệnh ra đi.Chẳng bao lâu sau, đại phu đã được mời đến.
Đại phu xem qua vết thương của tôi, nói: “Cũng may không có gì đáng ngại, may mà không tổn thương đến gân cốt, bằng không, chân của cô nương này sẽ tàn phế mất”. Đại phu kia lấy thuốc, Minh Nguyệt Hân Nhi bôi vào cho tôi. Ông ta lại lấy ra một ít thuốc nữa, nói: “Cứ sắc thuốc theo toa này, phòng ngừa miệng vết thương nhiễm trùng. Cô nương yên tâm, cô sẽ khỏe lên rất nhanh thôi”. Tôi cố nén đau đớn trên đùi, mỉm cười cảm tạ đại phu.
Khách điếm trước mắt đã hóa thành tro bụi, có đi cũng không còn chỗ nào để đi. Tiết vương gia nói: “Cách nơi này không xa có một biệt uyển của ta, chư vị đừng ngại, hãy đến đó nghỉ ngơi trước đã”.
Đang nói thì Băng Ngưng cầm kiếm đi tới. Vẻ mặt cô bé ủ ê: “Lại để tên tiểu tặc kia trốn thoát mất rồi”.
Tiết vương gia hỏi: “Không bắt được bọn chúng à?”.
Băng Ngưng lắc đầu nói: “Mắt thấy dù thế nào cũng có thể bắt được một tên, nào ngờ đến nửa đường đột nhiên xuất hiện một kẻ võ công cao cường. Kẻ đó giao đấu với tiểu nữ một hồi, đáng tiếc tiểu nữ không phải là đối thủ của hắn. Đến lúc tiểu nữ muốn tìm gã bịt mặt kia lần nữa thì chẳng biết những kẻ đó đã trốn đi đâu mất rồi. Cả cái kẻ võ công cao cường kia cũng chạy mất”.
Tiết vương gia nói: “Trước hết đừng để ý nhiều như thế. Việc khẩn cấp trước mắt là nghỉ ngơi cho khỏe đã. Khổ sở hơn nửa đêm rồi, ai ai cũng mệt cả, nhất là Cửu Dung còn bị thương nữa. Ta thấy cô ấy hẳn là càng cần nghỉ ngơi tử tế mới phải”.
Lúc này Băng Ngưng mới phát hiện ra trên đùi tôi đang băng bó vải xô, bước lên phía trước hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Tỷ vẫn ổn chứ?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vừa sụt sùi vừa nói: “Đều tại muội không tốt, muội liên lụy đến Cửu Dung tỷ tỷ. Nếu không phải cứu muội, Cửu Dung tỷ tỷ cũng sẽ không bị thương”.
Tôi cười nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, đừng nói những lời ngốc nghếch như thế. Nếu đổi lại người bị đuổi giết chính là ta, chẳng phải muội cũng sẽ liều mạng đến cứu ta như vậy sao? Chúng ta là tỷ muội tốt, đồng sinh cộng tử. Băng Ngưng muội muội, ta không sao đâu, muội đừng nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói lung tung. Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn”.
Băng Ngưng thở dài nói: “Tỷ tỷ, tỷ phải cố gắng chăm sóc bản thân mới được. Vừa rồi đều tại muội không ở bên cạnh tỷ, nếu không, tên tiểu tặc này cũng sẽ không thể làm tỷ bị thương như thế”.
Tôi nói: “Được rồi, được rồi, hai muội đừng ở đây trách đi trách lại nữa, chúng ta hãy cứ tới biệt uyển của Vương gia nghỉ ngơi trước đã, lưu lại nơi này cũng không phải là chuyện trong chốc lát”.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng nghe xong lời tôi, đều gật gật đầu đồng ý.
Tiết vương gia nói: “Một khi đã vậy, giờ chúng ta lên đường đi”. Thế là Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng ôm tôi lên xe ngựa, đoàn người chúng tôi chậm rãi tiến về phía biệt uyển của Tiết vương gia.
Cũng may, khoảng cách từ khách điếm bị cháy đến biệt uyển rất gần, chưa đến một khắc đồng hồ đã đến nơi.
Trên đường đi, tôi không nói một lời, giờ này khắc này, trong lòng tôi đang tràn đầy những ngờ vực. Tôi biết khách điếm bỗng nhiên cháy tuyệt nhiên không phải một đám cháy tự nhiên đơn giản, mà là có người cố tình phóng hỏa, muốn hại chết toàn bộ nhân mạng của Thẩm gia. Lúc ban đầu, tôi còn từng hoài nghi Hải Đông Thanh, nhưng khi nhìn thấy y hết lòng hết sức, không màng đến an nguy của bản thân, chạy vào trong khách điếm cứu tất cả người của Thẩm gia ra, tôi cảm thấy rằng mình đã hiểu lầm y. Đã không phải Hải Đông Thanh, vậy rốt cục là do ai làm?
Xe ngựa chạy nhanh vào biệt uyển của Tiết vương gia, tôi có đầy một bụng nghi vấn, cũng muốn hỏi y. Tiết vương gia lại thản nhiên nói: “Cửu Dung, chân cô bị thương, nên nghỉ ngơi đi. Trong lòng cô có việc gì, sau này hỏi ta vẫn chưa muộn”. Tôi thấy y liếc mắt một cái đã hiểu thấu suy nghĩ của mình, ngược lại thấy không tiện hỏi. Chỉ đành gật đầu, bảo Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đưa tôi vào phòng.
Đi vào trong phòng, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng giúp tôi nằm xuống. Minh Nguyệt Hân Nhi cuống quýt đến mức liên tục vặn tay ở bên cạnh, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ có còn đau nữa không? Tỷ có làm sao không? Muội…”. Con bé nói rồi tự cốc mạnh vào đầu mình: “Đều tại muội không tốt nên mới hại tỷ thành ra như bây giờ. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ trách muội đi. Muội… muội hận bản thân mình đến chết mất…”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi tự trách, vội vàng nói lời khuyên nhủ: “Minh Nguyệt Hân Nhi, đây là chuyện không liên quan đến muội, muội đừng tự trách cứ bản thân mình. Bằng không, thấy muội như vậy, trong lòng ta cũng không yên. Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, hiện giờ chẳng phải ta vẫn sống yên lành đây sao?”. Minh Nguyệt Hân Nhi không ngừng gật đầu đồng ý.
Tôi lại hỏi Băng Ngưng: “Băng Ngưng muội muội, rốt cục chuyến đi tới vương phủ của muội thế nào? Sao Tiết vương gia lại xuất hiện ở khách điếm đúng lúc như thế?”.
Băng Ngưng thấy vẻ nghi hoặc trên mặt tôi thì đáp: “Cửu Dung tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ hoài nghi Tiết vương gia hãm hại Thẩm gia? Thật ra chuyện này kể cũng khéo, sau khi tỷ bảo muội tới vương phủ cầu cứu, sáng sớm hôm nay Tiết vương gia đã đi gặp Hoàng thượng. Hoàng thượng vốn trò chuyện hết sức vui vẻ với Tiết vương gia, nhưng sau khi nghe nói người vì chuyện của Thẩm gia nên mới đến thì trong lòng lại mất hứng hẳn. Chẳng những mắng Vương gia xen vào chuyện của người khác mà còn phẩy tay áo bỏ đi. Tiết vương gia bất đắc dĩ, đành phải trở lại vương phủ. Người tính toán thời gian, bảo theo lý thì mọi người đã phải đến kinh thành rồi, sao vẫn còn chưa đến? Mãi đến lúc nhá nhem tối, cuối cùng người cũng không ngồi yên được nữa, liền dẫn theo muội và một số tùy tùng đi theo con đường hướng lên kinh thành. Vừa lúc muội đến đây thì thấy có mấy hắc y nhân nhảy ra khỏi khách điếm. Ngay sau đó thì thấy Hải thống lĩnh kia giúp đỡ Lão phu nhân, Thẩm Hồng và cả Thẩm Phúc đi ra ngoài. Bên ngoài khách điếm còn một vài người nữa, nhưng tìm mãi vẫn không thấy tỷ và Minh Nguyệt Hân Nhi đâu. Tiết vương gia sốt ruột hỏi ‘Cửu Dung đâu’, người của Thẩm gia lại không lên tiếng. Chỉ có Thẩm Phúc nói: ‘Chúng tôi vốn cho rằng Cửu Dung đã thoát ra trước rồi, không ngờ… cô ấy vẫn còn ở trong!’. Tiết vương gia sốt ruột mắng: ‘Cửu Dung bị Thẩm gia các ngươi liên lụy đến bực này, các ngươi lại đối xử với cô ấy như thế!’, rồi vừa mắng vừa xông vào trong khách điếm. Hải thống lĩnh thấy vương gia xông vào thì hét to: ‘Vương gia, người không thể đi vào, bên trong có thuốc nổ, lúc nào cũng có thể phát nổ’. Tiết vương gia cũng không để ý đến, Hải thống lĩnh liền muốn tiến lên ngăn người lại”.
Tôi nghe Băng Ngưng nói đến đây, hỏi: “Băng Ngưng, những gì muội nói đều là sự thật sao?”.
Băng Ngưng gật gật đầu đáp: “Cửu Dung tỷ tỷ, những gì muội nói đương nhiên là sự thật. Vương gia đối tốt với tỷ, ai cũng nhận ra, chỉ có mình tỷ là không nhận ra thôi. Còn hơn người của Thẩm gia sợ bóng sợ gió, ngược lại Vương gia đối đãi với tỷ đúng thật làm người ta cảm động không thôi. Hải Đông Thanh đến ngăn Vương gia lại, Vương gia hét to, ‘Băng Ngưng, cô ngăn Hải thống lĩnh lại cho ta’. Muội liền lên phía trước, giao đấu với Hải thống lĩnh. Vương gia nhân cơ hội đó xông vào. Hải thống lĩnh thấy tâm ý Vương gia đã quyết, đành phải ngừng tay. Vương gia mới đi vào một lát đã thấy cõng tỷ ra, theo sau là Minh Nguyệt Hân Nhi. Muội thấy đại cục đã định, tỷ và Minh Nguyệt Hân Nhi đều bình an vô sự, liền vội đuổi theo hắc y nhân bịt mặt. Kết quả cuối cùng lại là thất bại trong gang tấc”.
Tôi nghe Băng Ngưng thuật lại, chỉ trầm mặc không nói gì. Minh Nguyệt Hân Nhi reo lên: “Vương gia quả thật là một nam nhân tốt chí tình chí nghĩa. Nếu không phải người có ba mươi sáu phòng cơ thiếp, muội sẽ tán thành gả Cửu Dung tỷ tỷ cho người. Đúng rồi, Băng Ngưng, lúc biết ta và tỷ tỷ còn chưa đi ra, những người của Thẩm gia có phản ứng gì? Cửu Dung tỷ tỷ vì Thẩm gia nên mới thành ra thế này, chẳng lẽ người của Thẩm gia đến một chút bày tỏ cũng không có sao?”.
Băng Ngưng cúi đầu thở dài, đáp: “Cũng không phải thế. Lúc ấy hai người Thẩm Hồng, Thẩm Phúc đều muốn vào cứu tỷ tỷ, nhưng Lão phu nhân tay trái lôi Thẩm Hồng, tay phải kéo Thẩm Phúc, bọn họ cũng chẳng còn cách nào. Tuy biết rõ sau khi tới kinh thành có lẽ khó giữ được tính mạng, nhưng bà cũng không đành lòng nhìn người thân của bà nói không chừng chốc lát sẽ chết ngay trước mặt bà. Đây là lẽ thường tình của con người, có thể hiểu được. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ nhất định phải nhìn thoáng ra mới được”. Lúc nói những điều này, Băng Ngưng hết sức khéo léo, có lẽ là sợ tôi vì thế mà đau lòng.
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: “Ta mệt rồi, hai muội cũng đi nghỉ đi. Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, sáng sớm mai lên kinh thành, vẫn phải làm phiền hai muội đỡ ta lên xe ngựa”. Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đưa mắt nhìn nhau, hai cô bé biết hiện giờ tâm tình tôi không tốt, không ai nói năng gì thêm, liền đi ra ngoài. Đi đến cửa, Minh Nguyệt Hân Nhi không nhịn được ngoảnh đầu lại nói: “Tỷ tỷ, muội vẫn không yên lòng, nếu đêm hôm khuya khoắt mà tỷ cần gì thì phải làm sao? Để muội ở lại chăm sóc tỷ đi”. Minh Nguyệt Hân Nhi nói xong, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Tôi không đành lòng, nói: “Thôi, muội ở lại chỗ này chen chúc ngủ với ta một đêm vậy”.
Băng Ngưng thấy tôi để Minh Nguyệt Hân Nhi ở lại, cự nự: “Tỷ tỷ, muội cũng muốn ở lại. Vì sao Minh Nguyệt Hân Nhi có thể ở lại mà muội lại không thể?’.
Tôi cười bảo: “Được rồi, được rồi, ta không nói lại được hai muội. Nếu cả hai đều muốn thì cứ ở lại hết đi. Có điều phải có một người phải ngả ra đất nghỉ mới được”.
Băng Ngưng vỗ ngực nói: “Muội là nữ hiệp, hiển nhiên là để muội ngủ dưới đất cho”. Minh Nguyệt Hân Nhi sợ đụng tới cái chân bị thương của tôi, cũng nằm dưới đất cùng Băng Ngưng.
Giờ đã là nửa đêm về sáng, trăng mờ lấp lóa, đàn hương vấn vương, trong phòng mù mịt những hơi những khí.
Tôi nằm trên giường, miệng vết thương đau đớn nhức nhối, không thể nào đi vào giấc ngủ cho được. Hơn nửa canh giờ sau, tôi thấy dưới đất đã lặng thinh, có lẽ Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đều đã ngủ, không kiềm chế được khe khẽ thở dài, không ngờ Băng Ngưng lại mở lời: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ cũng không ngủ được à?”.
Giờ tôi mới biết Băng Ngưng vẫn còn thức, bèn lên tiếng: “Ừ”.
Băng Ngưng nhị giọng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội biết vì sao tỷ không thể ngủ được, vì ai tiều tụy, vì ai ưu sầu”.
Tôi cười bảo: “Băng Ngưng, tiểu nha đầu này, muội biết gì hả?’.
Băng Ngưng nghiêm túc nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội không còn nhỏ nữa. Thật ra điều gì muội cũng hiểu hết. Hiện giờ trong lòng tỷ nhất định rất rối rắm, rất đau buồn. Tỷ rối rắm bởi Vương gia đối xử với tỷ tốt như thế mà tỷ lại lựa chọn cùng chết với người của Thẩm gia, chỉ đành phụ tấm chân tình người một mực dành cho tỷ. Tỷ đau buồn bởi tỷ trả giá nhiều như vậy cho Thẩm gia, thế nhưng giữa giây phút sinh tử, người của Thẩm gia lại bỏ lại một mình tỷ. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ thật tốt, nếu đổi lại là muội, muội sẽ quay đầu bỏ đi, không bao giờ đếm xỉa đến người của Thẩm gia nữa”.
Tôi nghe Băng Ngưng nói xong, không hề phản bác, chỉ nói: “Băng Ngưng, muội còn nhớ Băng Nhi không?”.
Giọng nói Băng Ngưng nhất thời có phần bi thương, cô bé trả lời: “Băng Nhi tỷ tỷ đã chết nhiều năm rồi, nhưng không một giờ một khắc nào mà tỷ ấy không sống trong tâm khảm muội”.
Tôi bình tĩnh nói: “Băng Ngưng, khi Băng Nhi còn tại thế, muội ấy cũng bôn ba tứ xứ vì Thẩm gia, làm trâu làm ngựa cho Thẩm gia. Muội ấy coi việc trợ giúp Thẩm gia như sự nghiệp cả đời mình. Băng Nhi và ta tình như tỷ muội, ngoại trừ cha ta ra, muội ấy là người thân thiết với ta nhất. Muội nói xem, quản lý tốt phường rượu Thẩm gia, không để Thẩm gia sụp đổ là tâm nguyện của Băng Nhi, ta chẳng qua chỉ vì Băng Nhi, cũng không thể vứt bỏ Thẩm gia không đoái hoài gì đến phải không? Thật ra, Lão phu nhân là người thế nào, ta đã nhận ra từ lâu rồi. Cả đời Băng Nhi cúc cung tận tụy vì Thẩm gia, còn mất mạng trong sự trả thù tranh chấp của Thẩm gia. Nhưng về sau này, Lão phu nhân cũng không chịu để cho muội ấy được chôn cất trong khu mộ của Thẩm gia. Nếu ta chết đi, có lẽ kết cục cũng giống như Băng Nhi. Song ta biết, nếu Băng Nhi còn sống, nhất định muội ấy sẽ không trơ mắt nhìn Thẩm gia lụi bại. Bất kể Thẩm gia đối xử với muội ấy thế nào, muội ấy cũng sẽ dốc hết khả năng để giúp đỡ Thẩm gia. Băng Ngưng, ta chỉ đang hoàn thành ý chí và nguyện vọng trước khi chết của Băng Nhi mà thôi. Huống chi nếu ngày xưa không phải Thẩm lão gia khẳng khái giúp tiền cứu cha mẹ ta, cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay. Đó gọi là ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng, nói thế cũng là một đạo lý”.
Băng Ngưng nghe xong lời tôi, sụt sịt không thôi. Cô bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, ai nấy đều nhận ra tấm chân tình sâu sắc thắm thiết Tiết vương gia dành cho tỷ, chẳng lẽ tỷ không nhận thấy sao? Đúng là trong nhà Vương gia có ba mươi sáu phòng cơ thiếp, tuy nhiên qua sự tiếp xúc giữa muội và Vương gia, muội cảm thấy Vương gia là một người phong lưu mà không hạ lưu. Nếu tỷ theo người, nhất định người sẽ hết lòng với tỷ. Muội cảm thấy người thật lòng với tỷ. Không giống như những người khác”.
Tôi cười cười, nín lặng không lên tiếng. Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự muốn từ chối Vương gia như thế? Có phải trong lòng tỷ còn nghĩ đến Thẩm Hồng không? Hay là người tỷ thích là Đại tướng quân? Nhưng theo muội thấy, tình cảm mà bọn họ dành cho tỷ đều không chân thành được như Vương gia. Mỗi một lần tỷ gặp nguy nan, người liều mình cứu tỷ đều là Vương gia. Thẩm Hồng Đại công tử cũng từng thề non hẹn biển với tỷ, nhưng kết quả thì sao? Vừa thấy Liễu Vũ Tương một cái, hắn ngay lập tức đã không rõ đông tây nam bắc. Trọng lượng của tỷ trong lòng hắn mãi mãi kém Liễu Vũ Tương một ngón tay. Còn cả Đại tướng quân kia nữa, luôn miệng nói sẽ giúp tỷ, đối xử tốt với tỷ, nhưng thực tế thì sao? Muội thấy rõ ràng rằng, hắn chỉ biết nói miệng mà thôi, một khi liên quan đến lợi ích, lần nào hắn cũng đều từ bỏ tỷ mà lựa chọn lợi ích. Cửu Dung tỷ tỷ, cô em gái vừa ngố vừa ngốc như muội còn thấy rõ thế, chẳng lẽ tỷ lại không thấy sao?”.
Trong lòng tôi hiểu Băng Ngưng nói đều đúng cả. Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà Tiết vương gia là nam nhân Băng Nhi yêu khi còn sống. Tôi là tỷ muội tốt nhất của Băng Nhi, không phải sao? Nếu cô ở trên trời có linh mà biết tôi ở bên người cô yêu, chắc sẽ không vui. Tôi cũng không thể vượt qua được cửa ải của lương tâm. Về phần Tiết vương gia có hữu tình thật hay không, tôi cũng chưa thể xác định. Có lẽ, đây không phải là tình yêu, chỉ là sự tán thưởng mà thôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Băng Ngưng muội muội, trời đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi thôi”.
Băng Ngưng nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng vừa gặp vấn đề đã muốn trốn tránh, được không? Tỷ phải nghĩ cách để giải quyết mới phải chứ”.
Tôi hờ hững nói: “Băng Ngưng muội muội, sau khi lên kinh thành, có lẽ chẳng mấy ta sẽ đầu rơi xuống đất, ta vốn chỉ là một người không có tương lai. Còn gì để giải quyết chứ? Nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng nghĩ ngợi nhiều như thế”.
Băng Ngưng nghe tôi nói thế cũng không thêm lời nữa, một lúc thật lâu sau tôi còn nghe cô bé thở dài thườn thượt. Lẽ nào tôi thật sự làm sai rồi sao?
Rạng sáng ngày hôm sau lúc tôi tỉnh giấc, Băng Ngưng vẫn đang ngủ say sưa, có lẽ là tối qua đã kiệt sức. Ngược lại, không biết Minh Nguyệt Hân Nhi đã chạy đi đâu. Tôi nhoẻn miệng cười, cố gắng chống tay ngồi dậy. Một mình ngồi trên giường, im lặng với những nỗi băn khoăn. Ánh mặt trời xuyên qua gờ cửa sổ, chiếu vào người tôi, thật là ấm áp.
Tôi chờ rất lâu rất lâu mà vẫn chưa thấy Minh Nguyệt Hân Nhi về, cũng không thấy ai khác đến, trong lòng cảm giác rất kỳ lạ. Rõ ràng đã nửa buổi sáng rồi mà sao vẫn còn chưa có người đến đây? Theo lý, cho dù Tiết vương gia không đến thì người của Thẩm gia cũng phải đến thăm tôi chứ.
Chờ mãi đến lúc có phần nóng ruột, tôi đánh thức Băng Ngưng dậy, nói: “Băng Ngưng muội muội, muội đi ra ngoài nhìn một cái xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao đến bây giờ vẫn còn chưa có ai đến?”.
Băng Ngưng thấy đã muộn thế này, cũng có chút cảm giác kỳ quái, liền xách kiếm đi ra ngoài. Lúc này, tôi mới nhớ ra, từ hôm ngự lâm quân ở Thẩm gia bắt đầu bắt người, luôn không nhìn thấy Đỗ Linh Nhược đâu. Lúc ban đầu, cô ta đã thề nói muốn ở lại Thẩm gia, nói bất kể thế nào cũng không chịu đi. Tôi còn nhìn thấy cô ta cùng chờ đợi ngự lâm quân với người của Thẩm gia. Nhưng đến buổi chiều hôm đó thì không thấy cô ta đâu nữa. Bởi lúc Thẩm gia bị tịch biên quả thật là sự tình hệ trọng, nên khi ấy tôi cũng không chú ý. Mãi tận đến lúc bị áp giải vào xe chở tù tôi vẫn không chú ý. Đến giờ tôi mới nhớ ra, vội dặn Băng Ngưng: “Băng Ngưng muội muội, tiện thể muội hỏi thăm giúp ta xem vì sao không thấy Đỗ Linh Nhược đâu nhé”.
Băng Ngưng có phần khinh thường nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, không cần hỏi thăm cái này đâu. Đỗ Linh Nhược chắc chắn là lâm trận bỏ chạy, không muốn chịu tội cùng Thẩm gia cho nên đã bỏ trốn từ sớm rồi’.
Tôi kiên định lắc đầu, nói: “Theo ta được biết, Đỗ Linh Nhược không phải là người như thế”.
Băng Ngưng thấy tôi kiên quyết vậy, cũng không tranh cãi, một mình đẩy cửa đi ra ngoài.
Băng Ngưng đi lần này cũng rất lâu mà vẫn chưa thấy trở về. Tôi chờ đến sốt ruột, cuối cùng quyết tâm xuống giường đi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi đột nhiên đẩy cửa chạy vào, tay con bé còn đang cầm một cái khay, trên khay đặt một bát sứ thanh hoa tinh xảo. Minh Nguyệt Hân Nhi thấy thần sắc của tôi như thế, cười bảo: “Cửu Dung tỷ tỷ, có phải tỷ đợi lâu quá hóa mất kiên nhẫn rồi không? Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chẳng phải muội đã về rồi sao? Trước tiên tỷ mau ăn hết bát canh hạt sen này đi đã. Muội đã sắc cho tỷ một bát thuốc rồi. Chờ lát nữa rồi uống thuốc”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi làm bộ như không có việc gì xảy ra, liền hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi ngạc nhiên nói: “Chuyện gì là chuyện gì? Chẳng xảy ra chuyện gì hết. Cửu Dung tỷ tỷ làm sao thế?”.
Tôi nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói không có chuyện gì xảy ra mới yên tâm, cười nói: “Không. Chỉ là ta thấy sáng sớm muội đã đi rồi, đi lâu thế mà vẫn chưa trở lại, lại không thấy có người đến thăm, nên trong lòng cảm giác kỳ lạ. Ta nhờ Băng Ngưng đi xem, nhưng lâu thế rồi mà Băng Ngưng vẫn chưa về”.
Minh Nguyệt Hân Nhi bĩu môi nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, giờ tỷ đã bị thương như thế này rồi, còn để ý đến người ta làm gì? Tỷ ngẫm lại xem người của Thẩm gia đã đối xử với tỷ như thế nào, tỷ hà tất phải thế? Nghe lời muội, trước tiên ăn bát canh hạt sen này đi”.
Lòng dạ tôi vẫn sốt ruột không yên, hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội nói cho ta biết, tóm lại đã xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói phát hoảng, tỷ nghe lời muội đi, trước tiên ăn hết bát canh hạt sen này rồi muội sẽ nói cho tỷ biết bên ngoài xảy ra chuyện gì”. Tôi nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói thế, vội bưng bát canh hạt sen lên, uống một hơi hết sạch.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi uống hết bát canh hạt sen, hài lòng nở nụ cười, nhưng lại buông thõng hai tay, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ muốn hỏi gì muội? Muội cũng không biết đâu. Tỷ nên nghỉ ngơi cho khỏe đi. Muội đi ra ngoài hỏi thăm giúp tỷ”.
Lúc Minh Nguyệt Hân Nhi nói những câu này, mắt nháy một cái đầy giảo hoạt, tôi đã biết con bé đang nói dối. Tôi ra vẻ cả giận bảo: “Minh Nguyệt Hân Nhi, dầu gì muội cũng đã theo ta lâu như thế, lại chẳng khác gì người ngoài, nói dối lừa gạt ta. Muội không muốn cho ta biết thì thôi, cần gì phải nói lời qua loa để lấy lệ với ta!”.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi tức giận, cũng cuống lên. Con bé giậm chân nói: “Được rồi, được rồi, Cửu Dung tỷ tỷ, muội sẽ nói cho tỷ biết. Vốn đã xong xuôi rồi, nhưng không thể nói cho tỷ thôi”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi đến là thần bí, sợ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tóm lại là làm sao? Muội mau nói cho ta nghe”.
Minh Nguyệt Hân Nhi gật gật đầu đáp: “Là thế này. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ cứ ở trong này dưỡng thương đi. Không cần phải lo cho người khác đâu. Hiện giờ Hải thống lĩnh đã áp giải người của Thẩm gia lên kinh thành rồi, nếu tỷ có muốn đuổi theo cũng không kịp, vả lại, tỷ còn đang bị thương nữa”.
Tôi nghe những lời Minh Nguyệt Hân Nhi nói, cực kỳ hoảng hốt, hỏi: “Đây là chuyện từ bao giờ? Là chủ ý của ai?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần sợ sệt nhìn tôi, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, nếu muội nói thật, tỷ không được mắng muội”.
Tôi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé đỏ bừng, nói: “Muội nói đi, ta không mắng muội là được chứ gì”.
Tôi gắng gượng cười nói: “Cửu Dung vẫn ổn, đều nhờ ơn cứu mạng của Tiết vương gia, nếu không thì chỉ e hiện giờ Cửu Dung đã không còn ở đây nói chuyện nữa rồi”.
Tiết vương gia vội vàng kêu lên: “Cửu Dung cô nương, chuyện đến bây giờ rồi mà cô còn nói thế để làm gì? Việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm đại phu xem vết thương của cô thế nào mới phải. Hải thống lĩnh…”.
Hải Đông Thanh tiến lại gần, hành lễ nói: “Vương gia, có thuộc hạ!”.
“Ngươi mau chóng cử người đi mời đại phu giỏi nhất ở phủ Thiên Tân này cho Cửu Dung cô nương, sau đó phái người đi điều tra rõ ràng, sát thủ vừa rồi rốt cục là thế nào?”, Tiết vương gia ra lệnh.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Hải Đông Thanh lĩnh mệnh ra đi.Chẳng bao lâu sau, đại phu đã được mời đến.
Đại phu xem qua vết thương của tôi, nói: “Cũng may không có gì đáng ngại, may mà không tổn thương đến gân cốt, bằng không, chân của cô nương này sẽ tàn phế mất”. Đại phu kia lấy thuốc, Minh Nguyệt Hân Nhi bôi vào cho tôi. Ông ta lại lấy ra một ít thuốc nữa, nói: “Cứ sắc thuốc theo toa này, phòng ngừa miệng vết thương nhiễm trùng. Cô nương yên tâm, cô sẽ khỏe lên rất nhanh thôi”. Tôi cố nén đau đớn trên đùi, mỉm cười cảm tạ đại phu.
Khách điếm trước mắt đã hóa thành tro bụi, có đi cũng không còn chỗ nào để đi. Tiết vương gia nói: “Cách nơi này không xa có một biệt uyển của ta, chư vị đừng ngại, hãy đến đó nghỉ ngơi trước đã”.
Đang nói thì Băng Ngưng cầm kiếm đi tới. Vẻ mặt cô bé ủ ê: “Lại để tên tiểu tặc kia trốn thoát mất rồi”.
Tiết vương gia hỏi: “Không bắt được bọn chúng à?”.
Băng Ngưng lắc đầu nói: “Mắt thấy dù thế nào cũng có thể bắt được một tên, nào ngờ đến nửa đường đột nhiên xuất hiện một kẻ võ công cao cường. Kẻ đó giao đấu với tiểu nữ một hồi, đáng tiếc tiểu nữ không phải là đối thủ của hắn. Đến lúc tiểu nữ muốn tìm gã bịt mặt kia lần nữa thì chẳng biết những kẻ đó đã trốn đi đâu mất rồi. Cả cái kẻ võ công cao cường kia cũng chạy mất”.
Tiết vương gia nói: “Trước hết đừng để ý nhiều như thế. Việc khẩn cấp trước mắt là nghỉ ngơi cho khỏe đã. Khổ sở hơn nửa đêm rồi, ai ai cũng mệt cả, nhất là Cửu Dung còn bị thương nữa. Ta thấy cô ấy hẳn là càng cần nghỉ ngơi tử tế mới phải”.
Lúc này Băng Ngưng mới phát hiện ra trên đùi tôi đang băng bó vải xô, bước lên phía trước hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ làm sao thế? Tỷ vẫn ổn chứ?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vừa sụt sùi vừa nói: “Đều tại muội không tốt, muội liên lụy đến Cửu Dung tỷ tỷ. Nếu không phải cứu muội, Cửu Dung tỷ tỷ cũng sẽ không bị thương”.
Tôi cười nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, đừng nói những lời ngốc nghếch như thế. Nếu đổi lại người bị đuổi giết chính là ta, chẳng phải muội cũng sẽ liều mạng đến cứu ta như vậy sao? Chúng ta là tỷ muội tốt, đồng sinh cộng tử. Băng Ngưng muội muội, ta không sao đâu, muội đừng nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói lung tung. Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn”.
Băng Ngưng thở dài nói: “Tỷ tỷ, tỷ phải cố gắng chăm sóc bản thân mới được. Vừa rồi đều tại muội không ở bên cạnh tỷ, nếu không, tên tiểu tặc này cũng sẽ không thể làm tỷ bị thương như thế”.
Tôi nói: “Được rồi, được rồi, hai muội đừng ở đây trách đi trách lại nữa, chúng ta hãy cứ tới biệt uyển của Vương gia nghỉ ngơi trước đã, lưu lại nơi này cũng không phải là chuyện trong chốc lát”.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng nghe xong lời tôi, đều gật gật đầu đồng ý.
Tiết vương gia nói: “Một khi đã vậy, giờ chúng ta lên đường đi”. Thế là Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng ôm tôi lên xe ngựa, đoàn người chúng tôi chậm rãi tiến về phía biệt uyển của Tiết vương gia.
Cũng may, khoảng cách từ khách điếm bị cháy đến biệt uyển rất gần, chưa đến một khắc đồng hồ đã đến nơi.
Trên đường đi, tôi không nói một lời, giờ này khắc này, trong lòng tôi đang tràn đầy những ngờ vực. Tôi biết khách điếm bỗng nhiên cháy tuyệt nhiên không phải một đám cháy tự nhiên đơn giản, mà là có người cố tình phóng hỏa, muốn hại chết toàn bộ nhân mạng của Thẩm gia. Lúc ban đầu, tôi còn từng hoài nghi Hải Đông Thanh, nhưng khi nhìn thấy y hết lòng hết sức, không màng đến an nguy của bản thân, chạy vào trong khách điếm cứu tất cả người của Thẩm gia ra, tôi cảm thấy rằng mình đã hiểu lầm y. Đã không phải Hải Đông Thanh, vậy rốt cục là do ai làm?
Xe ngựa chạy nhanh vào biệt uyển của Tiết vương gia, tôi có đầy một bụng nghi vấn, cũng muốn hỏi y. Tiết vương gia lại thản nhiên nói: “Cửu Dung, chân cô bị thương, nên nghỉ ngơi đi. Trong lòng cô có việc gì, sau này hỏi ta vẫn chưa muộn”. Tôi thấy y liếc mắt một cái đã hiểu thấu suy nghĩ của mình, ngược lại thấy không tiện hỏi. Chỉ đành gật đầu, bảo Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đưa tôi vào phòng.
Đi vào trong phòng, Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng giúp tôi nằm xuống. Minh Nguyệt Hân Nhi cuống quýt đến mức liên tục vặn tay ở bên cạnh, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ có còn đau nữa không? Tỷ có làm sao không? Muội…”. Con bé nói rồi tự cốc mạnh vào đầu mình: “Đều tại muội không tốt nên mới hại tỷ thành ra như bây giờ. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ trách muội đi. Muội… muội hận bản thân mình đến chết mất…”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi tự trách, vội vàng nói lời khuyên nhủ: “Minh Nguyệt Hân Nhi, đây là chuyện không liên quan đến muội, muội đừng tự trách cứ bản thân mình. Bằng không, thấy muội như vậy, trong lòng ta cũng không yên. Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên, hiện giờ chẳng phải ta vẫn sống yên lành đây sao?”. Minh Nguyệt Hân Nhi không ngừng gật đầu đồng ý.
Tôi lại hỏi Băng Ngưng: “Băng Ngưng muội muội, rốt cục chuyến đi tới vương phủ của muội thế nào? Sao Tiết vương gia lại xuất hiện ở khách điếm đúng lúc như thế?”.
Băng Ngưng thấy vẻ nghi hoặc trên mặt tôi thì đáp: “Cửu Dung tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ hoài nghi Tiết vương gia hãm hại Thẩm gia? Thật ra chuyện này kể cũng khéo, sau khi tỷ bảo muội tới vương phủ cầu cứu, sáng sớm hôm nay Tiết vương gia đã đi gặp Hoàng thượng. Hoàng thượng vốn trò chuyện hết sức vui vẻ với Tiết vương gia, nhưng sau khi nghe nói người vì chuyện của Thẩm gia nên mới đến thì trong lòng lại mất hứng hẳn. Chẳng những mắng Vương gia xen vào chuyện của người khác mà còn phẩy tay áo bỏ đi. Tiết vương gia bất đắc dĩ, đành phải trở lại vương phủ. Người tính toán thời gian, bảo theo lý thì mọi người đã phải đến kinh thành rồi, sao vẫn còn chưa đến? Mãi đến lúc nhá nhem tối, cuối cùng người cũng không ngồi yên được nữa, liền dẫn theo muội và một số tùy tùng đi theo con đường hướng lên kinh thành. Vừa lúc muội đến đây thì thấy có mấy hắc y nhân nhảy ra khỏi khách điếm. Ngay sau đó thì thấy Hải thống lĩnh kia giúp đỡ Lão phu nhân, Thẩm Hồng và cả Thẩm Phúc đi ra ngoài. Bên ngoài khách điếm còn một vài người nữa, nhưng tìm mãi vẫn không thấy tỷ và Minh Nguyệt Hân Nhi đâu. Tiết vương gia sốt ruột hỏi ‘Cửu Dung đâu’, người của Thẩm gia lại không lên tiếng. Chỉ có Thẩm Phúc nói: ‘Chúng tôi vốn cho rằng Cửu Dung đã thoát ra trước rồi, không ngờ… cô ấy vẫn còn ở trong!’. Tiết vương gia sốt ruột mắng: ‘Cửu Dung bị Thẩm gia các ngươi liên lụy đến bực này, các ngươi lại đối xử với cô ấy như thế!’, rồi vừa mắng vừa xông vào trong khách điếm. Hải thống lĩnh thấy vương gia xông vào thì hét to: ‘Vương gia, người không thể đi vào, bên trong có thuốc nổ, lúc nào cũng có thể phát nổ’. Tiết vương gia cũng không để ý đến, Hải thống lĩnh liền muốn tiến lên ngăn người lại”.
Tôi nghe Băng Ngưng nói đến đây, hỏi: “Băng Ngưng, những gì muội nói đều là sự thật sao?”.
Băng Ngưng gật gật đầu đáp: “Cửu Dung tỷ tỷ, những gì muội nói đương nhiên là sự thật. Vương gia đối tốt với tỷ, ai cũng nhận ra, chỉ có mình tỷ là không nhận ra thôi. Còn hơn người của Thẩm gia sợ bóng sợ gió, ngược lại Vương gia đối đãi với tỷ đúng thật làm người ta cảm động không thôi. Hải Đông Thanh đến ngăn Vương gia lại, Vương gia hét to, ‘Băng Ngưng, cô ngăn Hải thống lĩnh lại cho ta’. Muội liền lên phía trước, giao đấu với Hải thống lĩnh. Vương gia nhân cơ hội đó xông vào. Hải thống lĩnh thấy tâm ý Vương gia đã quyết, đành phải ngừng tay. Vương gia mới đi vào một lát đã thấy cõng tỷ ra, theo sau là Minh Nguyệt Hân Nhi. Muội thấy đại cục đã định, tỷ và Minh Nguyệt Hân Nhi đều bình an vô sự, liền vội đuổi theo hắc y nhân bịt mặt. Kết quả cuối cùng lại là thất bại trong gang tấc”.
Tôi nghe Băng Ngưng thuật lại, chỉ trầm mặc không nói gì. Minh Nguyệt Hân Nhi reo lên: “Vương gia quả thật là một nam nhân tốt chí tình chí nghĩa. Nếu không phải người có ba mươi sáu phòng cơ thiếp, muội sẽ tán thành gả Cửu Dung tỷ tỷ cho người. Đúng rồi, Băng Ngưng, lúc biết ta và tỷ tỷ còn chưa đi ra, những người của Thẩm gia có phản ứng gì? Cửu Dung tỷ tỷ vì Thẩm gia nên mới thành ra thế này, chẳng lẽ người của Thẩm gia đến một chút bày tỏ cũng không có sao?”.
Băng Ngưng cúi đầu thở dài, đáp: “Cũng không phải thế. Lúc ấy hai người Thẩm Hồng, Thẩm Phúc đều muốn vào cứu tỷ tỷ, nhưng Lão phu nhân tay trái lôi Thẩm Hồng, tay phải kéo Thẩm Phúc, bọn họ cũng chẳng còn cách nào. Tuy biết rõ sau khi tới kinh thành có lẽ khó giữ được tính mạng, nhưng bà cũng không đành lòng nhìn người thân của bà nói không chừng chốc lát sẽ chết ngay trước mặt bà. Đây là lẽ thường tình của con người, có thể hiểu được. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ nhất định phải nhìn thoáng ra mới được”. Lúc nói những điều này, Băng Ngưng hết sức khéo léo, có lẽ là sợ tôi vì thế mà đau lòng.
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: “Ta mệt rồi, hai muội cũng đi nghỉ đi. Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, sáng sớm mai lên kinh thành, vẫn phải làm phiền hai muội đỡ ta lên xe ngựa”. Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đưa mắt nhìn nhau, hai cô bé biết hiện giờ tâm tình tôi không tốt, không ai nói năng gì thêm, liền đi ra ngoài. Đi đến cửa, Minh Nguyệt Hân Nhi không nhịn được ngoảnh đầu lại nói: “Tỷ tỷ, muội vẫn không yên lòng, nếu đêm hôm khuya khoắt mà tỷ cần gì thì phải làm sao? Để muội ở lại chăm sóc tỷ đi”. Minh Nguyệt Hân Nhi nói xong, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Tôi không đành lòng, nói: “Thôi, muội ở lại chỗ này chen chúc ngủ với ta một đêm vậy”.
Băng Ngưng thấy tôi để Minh Nguyệt Hân Nhi ở lại, cự nự: “Tỷ tỷ, muội cũng muốn ở lại. Vì sao Minh Nguyệt Hân Nhi có thể ở lại mà muội lại không thể?’.
Tôi cười bảo: “Được rồi, được rồi, ta không nói lại được hai muội. Nếu cả hai đều muốn thì cứ ở lại hết đi. Có điều phải có một người phải ngả ra đất nghỉ mới được”.
Băng Ngưng vỗ ngực nói: “Muội là nữ hiệp, hiển nhiên là để muội ngủ dưới đất cho”. Minh Nguyệt Hân Nhi sợ đụng tới cái chân bị thương của tôi, cũng nằm dưới đất cùng Băng Ngưng.
Giờ đã là nửa đêm về sáng, trăng mờ lấp lóa, đàn hương vấn vương, trong phòng mù mịt những hơi những khí.
Tôi nằm trên giường, miệng vết thương đau đớn nhức nhối, không thể nào đi vào giấc ngủ cho được. Hơn nửa canh giờ sau, tôi thấy dưới đất đã lặng thinh, có lẽ Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đều đã ngủ, không kiềm chế được khe khẽ thở dài, không ngờ Băng Ngưng lại mở lời: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ cũng không ngủ được à?”.
Giờ tôi mới biết Băng Ngưng vẫn còn thức, bèn lên tiếng: “Ừ”.
Băng Ngưng nhị giọng nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội biết vì sao tỷ không thể ngủ được, vì ai tiều tụy, vì ai ưu sầu”.
Tôi cười bảo: “Băng Ngưng, tiểu nha đầu này, muội biết gì hả?’.
Băng Ngưng nghiêm túc nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội không còn nhỏ nữa. Thật ra điều gì muội cũng hiểu hết. Hiện giờ trong lòng tỷ nhất định rất rối rắm, rất đau buồn. Tỷ rối rắm bởi Vương gia đối xử với tỷ tốt như thế mà tỷ lại lựa chọn cùng chết với người của Thẩm gia, chỉ đành phụ tấm chân tình người một mực dành cho tỷ. Tỷ đau buồn bởi tỷ trả giá nhiều như vậy cho Thẩm gia, thế nhưng giữa giây phút sinh tử, người của Thẩm gia lại bỏ lại một mình tỷ. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ thật tốt, nếu đổi lại là muội, muội sẽ quay đầu bỏ đi, không bao giờ đếm xỉa đến người của Thẩm gia nữa”.
Tôi nghe Băng Ngưng nói xong, không hề phản bác, chỉ nói: “Băng Ngưng, muội còn nhớ Băng Nhi không?”.
Giọng nói Băng Ngưng nhất thời có phần bi thương, cô bé trả lời: “Băng Nhi tỷ tỷ đã chết nhiều năm rồi, nhưng không một giờ một khắc nào mà tỷ ấy không sống trong tâm khảm muội”.
Tôi bình tĩnh nói: “Băng Ngưng, khi Băng Nhi còn tại thế, muội ấy cũng bôn ba tứ xứ vì Thẩm gia, làm trâu làm ngựa cho Thẩm gia. Muội ấy coi việc trợ giúp Thẩm gia như sự nghiệp cả đời mình. Băng Nhi và ta tình như tỷ muội, ngoại trừ cha ta ra, muội ấy là người thân thiết với ta nhất. Muội nói xem, quản lý tốt phường rượu Thẩm gia, không để Thẩm gia sụp đổ là tâm nguyện của Băng Nhi, ta chẳng qua chỉ vì Băng Nhi, cũng không thể vứt bỏ Thẩm gia không đoái hoài gì đến phải không? Thật ra, Lão phu nhân là người thế nào, ta đã nhận ra từ lâu rồi. Cả đời Băng Nhi cúc cung tận tụy vì Thẩm gia, còn mất mạng trong sự trả thù tranh chấp của Thẩm gia. Nhưng về sau này, Lão phu nhân cũng không chịu để cho muội ấy được chôn cất trong khu mộ của Thẩm gia. Nếu ta chết đi, có lẽ kết cục cũng giống như Băng Nhi. Song ta biết, nếu Băng Nhi còn sống, nhất định muội ấy sẽ không trơ mắt nhìn Thẩm gia lụi bại. Bất kể Thẩm gia đối xử với muội ấy thế nào, muội ấy cũng sẽ dốc hết khả năng để giúp đỡ Thẩm gia. Băng Ngưng, ta chỉ đang hoàn thành ý chí và nguyện vọng trước khi chết của Băng Nhi mà thôi. Huống chi nếu ngày xưa không phải Thẩm lão gia khẳng khái giúp tiền cứu cha mẹ ta, cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay. Đó gọi là ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng, nói thế cũng là một đạo lý”.
Băng Ngưng nghe xong lời tôi, sụt sịt không thôi. Cô bé nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, ai nấy đều nhận ra tấm chân tình sâu sắc thắm thiết Tiết vương gia dành cho tỷ, chẳng lẽ tỷ không nhận thấy sao? Đúng là trong nhà Vương gia có ba mươi sáu phòng cơ thiếp, tuy nhiên qua sự tiếp xúc giữa muội và Vương gia, muội cảm thấy Vương gia là một người phong lưu mà không hạ lưu. Nếu tỷ theo người, nhất định người sẽ hết lòng với tỷ. Muội cảm thấy người thật lòng với tỷ. Không giống như những người khác”.
Tôi cười cười, nín lặng không lên tiếng. Băng Ngưng hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự muốn từ chối Vương gia như thế? Có phải trong lòng tỷ còn nghĩ đến Thẩm Hồng không? Hay là người tỷ thích là Đại tướng quân? Nhưng theo muội thấy, tình cảm mà bọn họ dành cho tỷ đều không chân thành được như Vương gia. Mỗi một lần tỷ gặp nguy nan, người liều mình cứu tỷ đều là Vương gia. Thẩm Hồng Đại công tử cũng từng thề non hẹn biển với tỷ, nhưng kết quả thì sao? Vừa thấy Liễu Vũ Tương một cái, hắn ngay lập tức đã không rõ đông tây nam bắc. Trọng lượng của tỷ trong lòng hắn mãi mãi kém Liễu Vũ Tương một ngón tay. Còn cả Đại tướng quân kia nữa, luôn miệng nói sẽ giúp tỷ, đối xử tốt với tỷ, nhưng thực tế thì sao? Muội thấy rõ ràng rằng, hắn chỉ biết nói miệng mà thôi, một khi liên quan đến lợi ích, lần nào hắn cũng đều từ bỏ tỷ mà lựa chọn lợi ích. Cửu Dung tỷ tỷ, cô em gái vừa ngố vừa ngốc như muội còn thấy rõ thế, chẳng lẽ tỷ lại không thấy sao?”.
Trong lòng tôi hiểu Băng Ngưng nói đều đúng cả. Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà Tiết vương gia là nam nhân Băng Nhi yêu khi còn sống. Tôi là tỷ muội tốt nhất của Băng Nhi, không phải sao? Nếu cô ở trên trời có linh mà biết tôi ở bên người cô yêu, chắc sẽ không vui. Tôi cũng không thể vượt qua được cửa ải của lương tâm. Về phần Tiết vương gia có hữu tình thật hay không, tôi cũng chưa thể xác định. Có lẽ, đây không phải là tình yêu, chỉ là sự tán thưởng mà thôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Băng Ngưng muội muội, trời đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi thôi”.
Băng Ngưng nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng vừa gặp vấn đề đã muốn trốn tránh, được không? Tỷ phải nghĩ cách để giải quyết mới phải chứ”.
Tôi hờ hững nói: “Băng Ngưng muội muội, sau khi lên kinh thành, có lẽ chẳng mấy ta sẽ đầu rơi xuống đất, ta vốn chỉ là một người không có tương lai. Còn gì để giải quyết chứ? Nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng nghĩ ngợi nhiều như thế”.
Băng Ngưng nghe tôi nói thế cũng không thêm lời nữa, một lúc thật lâu sau tôi còn nghe cô bé thở dài thườn thượt. Lẽ nào tôi thật sự làm sai rồi sao?
Rạng sáng ngày hôm sau lúc tôi tỉnh giấc, Băng Ngưng vẫn đang ngủ say sưa, có lẽ là tối qua đã kiệt sức. Ngược lại, không biết Minh Nguyệt Hân Nhi đã chạy đi đâu. Tôi nhoẻn miệng cười, cố gắng chống tay ngồi dậy. Một mình ngồi trên giường, im lặng với những nỗi băn khoăn. Ánh mặt trời xuyên qua gờ cửa sổ, chiếu vào người tôi, thật là ấm áp.
Tôi chờ rất lâu rất lâu mà vẫn chưa thấy Minh Nguyệt Hân Nhi về, cũng không thấy ai khác đến, trong lòng cảm giác rất kỳ lạ. Rõ ràng đã nửa buổi sáng rồi mà sao vẫn còn chưa có người đến đây? Theo lý, cho dù Tiết vương gia không đến thì người của Thẩm gia cũng phải đến thăm tôi chứ.
Chờ mãi đến lúc có phần nóng ruột, tôi đánh thức Băng Ngưng dậy, nói: “Băng Ngưng muội muội, muội đi ra ngoài nhìn một cái xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao đến bây giờ vẫn còn chưa có ai đến?”.
Băng Ngưng thấy đã muộn thế này, cũng có chút cảm giác kỳ quái, liền xách kiếm đi ra ngoài. Lúc này, tôi mới nhớ ra, từ hôm ngự lâm quân ở Thẩm gia bắt đầu bắt người, luôn không nhìn thấy Đỗ Linh Nhược đâu. Lúc ban đầu, cô ta đã thề nói muốn ở lại Thẩm gia, nói bất kể thế nào cũng không chịu đi. Tôi còn nhìn thấy cô ta cùng chờ đợi ngự lâm quân với người của Thẩm gia. Nhưng đến buổi chiều hôm đó thì không thấy cô ta đâu nữa. Bởi lúc Thẩm gia bị tịch biên quả thật là sự tình hệ trọng, nên khi ấy tôi cũng không chú ý. Mãi tận đến lúc bị áp giải vào xe chở tù tôi vẫn không chú ý. Đến giờ tôi mới nhớ ra, vội dặn Băng Ngưng: “Băng Ngưng muội muội, tiện thể muội hỏi thăm giúp ta xem vì sao không thấy Đỗ Linh Nhược đâu nhé”.
Băng Ngưng có phần khinh thường nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, không cần hỏi thăm cái này đâu. Đỗ Linh Nhược chắc chắn là lâm trận bỏ chạy, không muốn chịu tội cùng Thẩm gia cho nên đã bỏ trốn từ sớm rồi’.
Tôi kiên định lắc đầu, nói: “Theo ta được biết, Đỗ Linh Nhược không phải là người như thế”.
Băng Ngưng thấy tôi kiên quyết vậy, cũng không tranh cãi, một mình đẩy cửa đi ra ngoài.
Băng Ngưng đi lần này cũng rất lâu mà vẫn chưa thấy trở về. Tôi chờ đến sốt ruột, cuối cùng quyết tâm xuống giường đi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này, Minh Nguyệt Hân Nhi đột nhiên đẩy cửa chạy vào, tay con bé còn đang cầm một cái khay, trên khay đặt một bát sứ thanh hoa tinh xảo. Minh Nguyệt Hân Nhi thấy thần sắc của tôi như thế, cười bảo: “Cửu Dung tỷ tỷ, có phải tỷ đợi lâu quá hóa mất kiên nhẫn rồi không? Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chẳng phải muội đã về rồi sao? Trước tiên tỷ mau ăn hết bát canh hạt sen này đi đã. Muội đã sắc cho tỷ một bát thuốc rồi. Chờ lát nữa rồi uống thuốc”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi làm bộ như không có việc gì xảy ra, liền hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi ngạc nhiên nói: “Chuyện gì là chuyện gì? Chẳng xảy ra chuyện gì hết. Cửu Dung tỷ tỷ làm sao thế?”.
Tôi nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói không có chuyện gì xảy ra mới yên tâm, cười nói: “Không. Chỉ là ta thấy sáng sớm muội đã đi rồi, đi lâu thế mà vẫn chưa trở lại, lại không thấy có người đến thăm, nên trong lòng cảm giác kỳ lạ. Ta nhờ Băng Ngưng đi xem, nhưng lâu thế rồi mà Băng Ngưng vẫn chưa về”.
Minh Nguyệt Hân Nhi bĩu môi nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, giờ tỷ đã bị thương như thế này rồi, còn để ý đến người ta làm gì? Tỷ ngẫm lại xem người của Thẩm gia đã đối xử với tỷ như thế nào, tỷ hà tất phải thế? Nghe lời muội, trước tiên ăn bát canh hạt sen này đi”.
Lòng dạ tôi vẫn sốt ruột không yên, hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, muội nói cho ta biết, tóm lại đã xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói phát hoảng, tỷ nghe lời muội đi, trước tiên ăn hết bát canh hạt sen này rồi muội sẽ nói cho tỷ biết bên ngoài xảy ra chuyện gì”. Tôi nghe Minh Nguyệt Hân Nhi nói thế, vội bưng bát canh hạt sen lên, uống một hơi hết sạch.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi uống hết bát canh hạt sen, hài lòng nở nụ cười, nhưng lại buông thõng hai tay, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ muốn hỏi gì muội? Muội cũng không biết đâu. Tỷ nên nghỉ ngơi cho khỏe đi. Muội đi ra ngoài hỏi thăm giúp tỷ”.
Lúc Minh Nguyệt Hân Nhi nói những câu này, mắt nháy một cái đầy giảo hoạt, tôi đã biết con bé đang nói dối. Tôi ra vẻ cả giận bảo: “Minh Nguyệt Hân Nhi, dầu gì muội cũng đã theo ta lâu như thế, lại chẳng khác gì người ngoài, nói dối lừa gạt ta. Muội không muốn cho ta biết thì thôi, cần gì phải nói lời qua loa để lấy lệ với ta!”.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy tôi tức giận, cũng cuống lên. Con bé giậm chân nói: “Được rồi, được rồi, Cửu Dung tỷ tỷ, muội sẽ nói cho tỷ biết. Vốn đã xong xuôi rồi, nhưng không thể nói cho tỷ thôi”.
Tôi thấy Minh Nguyệt Hân Nhi đến là thần bí, sợ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, tóm lại là làm sao? Muội mau nói cho ta nghe”.
Minh Nguyệt Hân Nhi gật gật đầu đáp: “Là thế này. Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ cứ ở trong này dưỡng thương đi. Không cần phải lo cho người khác đâu. Hiện giờ Hải thống lĩnh đã áp giải người của Thẩm gia lên kinh thành rồi, nếu tỷ có muốn đuổi theo cũng không kịp, vả lại, tỷ còn đang bị thương nữa”.
Tôi nghe những lời Minh Nguyệt Hân Nhi nói, cực kỳ hoảng hốt, hỏi: “Đây là chuyện từ bao giờ? Là chủ ý của ai?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần sợ sệt nhìn tôi, nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, nếu muội nói thật, tỷ không được mắng muội”.
Tôi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé đỏ bừng, nói: “Muội nói đi, ta không mắng muội là được chứ gì”.
Tác giả :
Hoài Châm Công Chúa