Cửu Dung
Quyển 4 - Chương 1: Người đẹp cách mây ngàn
Quyển 4: Tiểu Lang Tiết vương gia
Cuối cùng thì án kiện của Lão phu nhân đã thắng. Những khúc mắc giữa Lão phu nhân và Thẩm Phúc cũng tạm thời được cởi bỏ không ít. Lão phu nhân còn nói: “Từ nay về sau, các con gọi ta là mẹ cả đi, đừng tiếp tục gọi Lão phu nhân nữa”. Sau khi trải qua chuyện này, Lão phu nhân dường như đã thay đổi thành con người khác, không còn hùng hổ dọa người như trước nữa, thường xuyên ăn chay niệm Phật, lúc rỗi rãi thường dẫn Mẫn Nhi và Linh Nhi đi chơi một lúc, cũng rất ít khi hỏi đến chuyện của phường rượu, thế nên tôi và Thẩm Tề được sắp xếp quản lý phường rượu. Có điều, phương diện khoản mục là do tôi quản lý, thế nên quyền quyết sách cũng nằm trong tay tôi.
Điều duy nhất không viên mãn là, sau khi vụ kiện chấm dứt, có một vị phu nhân đột nhiên xuất hiện, lại là mẹ ruột của Tiêu Tiếu. Hai người nhận được nhau rồi thì bà liền dùng cái chết để bức bách, buộc Tiêu Tiếu phải lấy một cô gái luôn phụng dưỡng bà tên là Thái Hà làm thê tử. Tiêu Tiếu hết sức khó xử, mẹ y mới nói ra sự thật, không ngờ cha ruột của y lại chết trong tay của cha Minh Nguyệt Hân Nhi, hai nhà là kẻ thù truyền kiếp. cuối cùng Tiêu Tiếu theo mẹ rời đi.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu cứ vậy mà chấm dứt. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không thể hiểu nổi, trời xanh đã cho họ duyên phận này, vì sao còn bắt họ gánh vác mối thù hận sâu nặng như thế. Tôi luôn cảm thấy, nếu Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu ở bên nhau, cả hai người đều rất hạnh phúc. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn hối hận, vì sao trước kia không kiên trì bắt hai người rời khỏi Duy huyện, đi đến tận nơi đất khách. Nhưng nghĩ ngược lại, nếu bọn họ về quê của Tiêu Tiếu, Tiêu phu nhân vẫn sẽ tìm được đến, tới lúc ấy bọn họ đối mặt nhau, so với sự đối mặt ngày hôm nay có lẽ còn khó xử hơn nhiều. Đó gọi là “Phun nhớt làm ướt nhau, sao bằng sông hồ mà quên nhau[1]”. Lúc sau cùng, Tiêu Tiếu vẫn chọn mẫu thân của y và tỷ tỷ có ơn với gia đình. Có lẽ, đây đúng là tạo hóa trêu ngươi.
[1] Nguyên văn là “Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ”. Trích một phần câu nói của Trang Tử trong cuốn Thiên Vân. Câu này có nghĩa là: Trong lúc hạn hán, hai con cá xa lạ phải trao đổi hô hấp, dùng chất nhớt phun lên người nhau để duy trì sự sống. Nhưng cuối cùng cũng có mưa, chung quy chúng vẫn phải quay về với sông hồ, trở về với sinh hoạt thường ngày, quên hết chuyện trên bờ đi.
Vụ kiện của Lão phu nhân kết thúc được vài ngày, Thẩm gia nhận được thiệp mời của phu thê Viên Chấn Đông, nói là để chúc mừng lần thắng kiện này của Lão phu nhân, đặc biệt mời Lão phu nhân và người của ba phòng chúng tôi đến phủ Tướng quân để ăn mừng. Trải qua sự việc lần này, Lão phu nhân trái lại đã lãnh đạm với nhiều thứ. Bà chỉ nói với người đến đưa thiệp: “Cậu về nói với Tướng quân, hà tất phải phung phí như thế, nếu Tướng quân thật sự muốn chúc mừng lão thân, chi bằng mời Tướng quân và phu nhân đến nhà Thẩm gia, cùng kẻ trên người dưới Thẩm gia ăn bữa cơm đoàn viên đi. Hai ngày nữa là sinh thần lần thứ năm mươi của lão thân. Ăn gì không quan trọng, quan trọng là người một nhà có thể sum họp bên nhau”.
Người nọ về chuyển ý của Lão phu nhân, Viên Chấn Đông liền bằng lòng. Không biết vì sao Tiết vương gia nghe ngóng được việc này, bèn nói là muốn tới, Lão phu nhân đương nhiên mong còn không được, vì thế cũng phái người mời y.
Hai hôm sau, ngày sinh thần của Lão phu nhân đã tới, già trẻ Thẩm gia đều vui mừng, bên trong bên ngoài trang trí rực rỡ hẳn lên, ngay cả phường rượu cũng cho người làm tạm nghỉ, còn đặc biệt tặng tiền lì xì cho từng người.
Ánh nắng vừa tắt, mặt trời mới nhú lên từ đằng đông, trên dưới Thẩm gia đã bắt đầu bận việc. Mặc dù đại thọ năm mươi tuổi lần này của Lão phu nhân không mời quá nhiều người, có điều dù sao Tướng quân và Vương gia cũng là trọng thần trong triều đình, bởi vậy mọi thứ đều phải chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Chiều hôm vừa buông xuống, đèn lồng trong nhà đã tỏa ra ánh sáng chói mắt. Tôi đột nhiên nhớ lại, ngày tôi gả vào Thẩm gia, Lão phu nhân bảo Băng Nhi và Liễu Vũ Tương đưa tôi đến phòng tướng công xem, cũng đi qua khoảnh sân treo đầy đèn lồng như thế này, Băng Nhi còn kể về thân thế của cô cho tôi nghe. Nhưng giờ đây, “cảnh còn người mất mọi sự thôi, chưa nói lệ đã rơi[2]”.
[2] Trích hai câu trong bài từ Vũ Lăng xuân của của tác giả Lý Thanh Chiếu.
Tôi đang thừ người thì chẳng biết ai kêu lên một tiếng: “Tiết Vương gia giá lâm!”. Lập tức, Lão phu nhân dẫn theo già trẻ gái trai của Thẩm gia ra ngoài đón. Tiết vương gia cười nói: “Thẩm lão phu nhân, bản vương không mời mà tự đến, tới đây quấy quả uống chén rượu, chẳng hay Lão phu nhân có bằng lòng không?”. Lão phu nhân cười đáp: “Tiết vương gia nói đùa rồi, Vương gia chịu nhận thiệp mời của Thẩm gia, trên dưới Thẩm gia vô cùng cảm kích”. Tiết vương gia cười tươi, nghênh ngang bước đến, lúc đi đến bên cạnh tôi, y dừng lại, liếc tôi một cái, cười ha ha rồi mới đi về phía trước. Ngược lại làm tôi nhất thời vô cùng xấu hổ.
Tiết vương gia vừa tới một lát, lại có hạ nhân đến thông báo: “Phu thê Trấn quan đại tướng quân đến”. Ngay sau đó, Lão phu nhân lại dẫn chúng tôi ra ngoài đón.
Viên Chấn Đông đưa Hoàng Yên Mạch đi theo, vì Hoàng Yên Mạch và Liễu Vũ Tương giống nhau như đúc, điều này ít nhiều cũng khiến lòng dạ Lão phu nhân cảm thấy không thật thoải mái. Nhưng bà vẫn nói: “Tướng quân có thể đến, thật là cái phúc của lão thân”.
Viên Chấn Đông vội vàng đón lời: “Nghĩa mẫu, người thật sự quá đa lễ rồi, nhi tử tới thăm hỏi người, vốn là chuyện phải làm, người nói có phải không?”. Lão phu nhân nghe xong, hết sức vui mừng, bảo: “Kiếp này của ta có thể có nghĩa tử như Chấn Đông, thật sự là cái phúc không biết đã tu luyện bao nhiêu đời”.
Lúc này, Hoàng Yên Mạch cũng tiến lại gần, hai tay nâng một hộp gấm lên, nói: “Lão phu nhân, con xin chúc lão nhân gia người phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn. Đây là tâm ý nho nhỏ của con và Tướng quân, không thể tỏ hết lòng kính trọng, mong lão nhân gia người đừng chê cười”. Tuy rằng trong lòng Lão phu nhân cảm thấy lấn cấn với Hoàng Yên Mạch, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, bà vội đón lấy bằng hai tay, mở ra nhìn thoáng, nói: “Cả đời này, ta đã nhìn thấy nhiều nhân sâm, nhưng chưa từng thấy một củ nhân sâm nào lớn thế này, còn giống hình người nữa. Chấn Đông, phu thê hai con có thể đến là ta đã thỏa lòng lắm rồi, còn mang theo quà cáp làm gì?”. Nói xong, liền ra lệnh cho người cất kỹ lễ vật.
Thọ yến khai tiệc rất mau, người của tam phòng Thẩm gia, còn cả phu thê Viên Chấn Đông, Tiết vương gia ngồi cùng một bàn, nha hoàn hậu nhân thì đứng bên cạnh hầu hạ. Hiếm có được ngày vui như hôm nay, sức khỏe Thẩm Hồng tốt lên một chút, lại còn có thể xuống giường, ngồi đây tham gia thọ yến của Lão phu nhân.
Mọi người sôi nổi nói lời chúc thọ, Mẫn Nhi còn kính rượu Lão phu nhân, tức khắc tất cả những người vây quanh bàn đều cười nói nói, vui vẻ vô cùng. Nhưng trong bữa tiệc, tôi thấy Thẩm Hồng luôn nhìn Hoàng Yên Mạch không rời mắt. Mỗi khi ánh mắt chàng chạm phải Hoàng Yên Mạch, toàn thân đều trở nên cực kỳ bứt rứt. Thậm chí còn có đôi lần, giữa lúc gắp thức ăn, chàng còn ngẩn người. Thế nhưng Hoàng Yên Mạch cũng nhìn chàng chăm chú, dường như không hề ghét bỏ, có đôi khi còn đáp trả bằng một nụ cười. Cứ như vậy, trong mắt Thẩm Hồng lại càng không còn người khác nữa.
Cứ thế đến một lúc sau, Đỗ Linh Nhược không thể giữ được bình tĩnh trước, nói: “Ta thấy trong người hơi khó chịu, mọi người cứ ở đây ăn tiếp đi”, nói xong, cũng chẳng chào hỏi ai, xoay người bỏ đi thẳng. Lão phu nhân nhất thời có phần xấu hổ, rồi lại có phần chẳng biết làm sao.
Tôi cười nói: “Sức khỏe của tỷ tỷ dạo này luôn không được tốt. Chúng ta cứ tiếp tục là được rồi”. Thế là mọi người trong phòng lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Ánh mắt của Thẩm Hồng vẫn không rời khỏi Hoàng Yên Mạch. Mặc dù Viên Chấn Đông nhắm mắt làm ngơ, song tôi cảm thấy trong lòng huynh ấy chưa chắc đã thoải mái. Chỉ là khó nói ra mà thôi.
Bất đắc dĩ tôi phải nói với Thẩm Hồng: “Tướng công, hôm nay chàng đã khỏe hơn nhiều rồi, thiếp thấy chàng hay ngẩn ra, nếu cảm thấy trong người không thoải mái thì ăn mau một chút rồi thiếp đưa chàng về”. Thẩm Hồng nghe tôi nói thế cũng không trả lời, chỉ “ừm” một tiếng. Nhưng chẳng bao lâu sau, ánh mắt của chàng lại bị Hoàng Yên Mạch thu hút. Kể từ lúc đó, đừng nói là tôi, ngay cả Lão phu nhân cũng cảm thấy không thể chấp nhận được. Bà dùng giọng quở trách, khẽ nói với Thẩm Hồng: “Hồng Nhi, Dung Nhi nói rất đúng, nếu thân thể con khó chịu, không cần thiết phải ở đây cố gắng tiếp khách với chúng ta đâu”.
Thẩm Hồng gật gật đầu, nhưng vẫn không chịu rời đi. Về sau Hoàng Yên Mạch thấy đây cũng không phải, bèn thì thầm với Tướng quân vài câu. Ngay sau đó, Tướng quân nói: “Vương gia, Lão phu nhân, nội tử cảm thấy không được khỏe, xin về trước. Con vẫn ở đây chúc thọ Lão phu nhân, xin nghĩa mẫu vạn lần đừng trách cứ”.
Lão phu nhân đương nhiên chỉ mong có vậy, bà liền nói: “ Một khi đã thế, Yên Mạch nên cố gắng nghỉ ngơi mới phải. Ta bảo Khánh thúc đưa con bé về tận phủ Tướng quân nhé”. Hoàng Yên Mạch cười đáp: “Không cần đâu Lão phu nhân, con có dẫn theo người trong phủ đến, tự con về là được rồi”. Tôi lập tức đứng lên, đưa nàng ra đến tận cửa phủ Thẩm gia, quả nhiên có một cỗ kiệu được phục sức vô cùng đẹp đẽ đang chờ nàng.
Hoàng Yên Mạch quay đầu lại nói với tôi: “Cửu Dung muội muội, muội về đi, không cần tiễn nữa đâu”. Tôi gật đầu nói: “Tẩu tẩu đi cẩn thận”. Nàng bỗng nhiên nói một câu quyến rũ vô cùng: “Nghe muội gọi tỷ tỷ quen rồi, giờ bỗng nghe là tẩu tẩu, thật sự là cảm thấy không thể nào thích ứng được”. Nói xong, tựa như nở nụ cười, nàng nhanh chóng rời đi.
Tôi ngơ ngác đứng ở đó, một lúc lâu sau không thể nói nên lời. Hoàng Yên Mạch nói thế là có ý gì? Từ lúc nàng và Tướng quân vào Duy huyện, lúc tôi bắt đầu gặp được nàng, tôi đã từng có lúc gọi nàng là tỷ tỷ à? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không nhớ ra được, có lẽ đã gọi thế, mà cũng có lẽ là chưa từng, nhưng tôi lại nhớ rõ rằng, trước kia tôi ngày nào tôi cũng gọi Liễu Vũ Tương là tỷ tỷ. Hoàng Yên Mạch nói: “Nghe muội gọi tỷ tỷ quen rồi, giờ bỗng nghe là tẩu tẩu, thật sự cảm thấy không thể nào thích ứng được”. Chẳng có lẽ, nàng chính là Liễu Vũ Tương chưa chết mà bỏ trốn ư? Nhưng tôi vẫn cảm thấy không giống, vì Hoàng Yên Mạch vươn tay nhấc chân đều toát ra phong vị quyến vũ tận xương. Loại quyến rũ này, hoặc là trời sinh ra đã có, hoặc là được huấn luyện ra từ chốn trăng hoa. Nhưng Hoàng Yên Mạch đường là nghĩa nữ của quan lớn tam phẩm, vậy thì chỉ có thể là trời sinh đã mị hoặc. Liễu Vũ Tương thật sự không thể nào có được sự phong tình này.
Tiễn bước Phu nhân tướng quân xong, tôi trở lại yến tiệc một lần nữa. Thấy Thẩm Hồng đã đi mất nên tôi hỏi: “Tướng công về rồi ạ?”. Lão phu nhân gật đầu, bảo: “Thằng bé Hồng Nhi này, lâu rồi không được ở chỗ đông người, trong lòng buồn nực quá hóa hoảng hốt, mới vừa rồi thật sự là mệt quá, ta đã bảo Khánh thúc đưa nó về rồi”. Tôi biết Lão phu nhân cố ý lấp liếm cho Thẩm Hồng, nên cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi xuống như cũ. Lão phu nhân lại hỏi: “Dung Nhi, sao con đi lâu thế?”.
“À…” Tôi lắp bắp nói: “Vừa nãy con nói chuyện với tẩu tẩu mấy câu nên về hơi muộn. Chấn Đông ca ca có thể có một thê tử tài giỏi lại xinh đẹp như thế, quả thật là cực kỳ may mắn”. Tôi thấy ánh mắt Viên Chấn Đông không nhìn mình, nhưng ngược lại, Tiết vương gia lại đang dùng một ánh mắt hết sức mập mờ nhìn hai chúng tôi, trong lòng bất giác có hơi kinh hoảng, vội nói như vậy.
Viên Chấn Đông cười bảo: “Nội tử thật sự là không tệ, nhưng ta vẫn một mực thích một cô gái từ thuở thiếu thời. Cô gái ấy mới chính là tình cảm chân thành trong lòng ta”. Tôi nghe xong những lời Viên Chấn Đông nói, ngay lập tức cuối đầu, vờ như không nghe thấy gì cả. Song Tiết vương gia lại không chịu bỏ qua, hỏi: “Tướng quân, cô gái ngươi thích thời niên thiếu là người ở đâu? Hiện giờ đang ở phương nào? Dù sao hiện giờ phu nhân ngươi đã đi rồi, ngươi đừng ngại nói ra, xem xem sở thích của hai chúng ta có giống nhau không?”.
Viên Chấn Đông lắc đầu đáp: “Thiên hạ đều biết Tiết vương gia phong lưu tuyệt thế, có đến ba mươi sáu cơ thiếp, nghe nói số lượng vẫn còn đang tăng nhanh, Chấn Đông sao dám so sánh với Vương gia? Người Chấn Đông mến mộ vốn chỉ là một cô gái rất mực bình thường mà thôi”.
Tiết vương gia nhất thời không kìm nén được vẻ mặt, hỏi lại: “Vậy cô gái Tướng quân thích giờ đang ở đâu? Có ở trong phòng chúng ta không?”.
Lời ấy của Tiết vương gia vừa mới nói ra, trong lòng tôi đã run lên. Viên Chấn Đông lập tức đáp: “Vương gia thật biết nói đùa rồi, những người trong phòng chúng ta đây chỉ có nghĩa mẫu, tam đệ muội và Cửu Dung muội muội là phận nữ. Ngài nói như thế, bản thân ta thì không sao, chẳng qua là không tôn trọng những người đang ngồi đây thôi. Cô gái ta thích hiện giờ đã lưu lạc tha hương, gả làm vợ người khác rồi.
Lão phu nhân nghe Viên Chấn Đông nói thế, ngay tức khắc hòa giải: “Chấn Đông đâu cần quá nghiêm túc vậy, Vương gia cũng chỉ nói đùa thôi mà, ha ha”.
“Đúng đấy, chẳng lẽ lại không phải?” Tiết vương gia nói: “Người đẹp như hoa cách mây ngàn. Mùi vị này, bản vương cũng biết đến. Haizzz, chúng ta chung quy đều là người có cùng cảnh ngộ, không bàn đến chuyện thương tâm này nữa, thôi thì cạn hết một chén nhé”. Thế là, hai người nâng chén cạn ly, lại chuyện trò rôm rả với nhau.
Tôi coi tình hình, nói: “Lão phu nhân, Tướng quân, Vương gia, phận thiếp xin phép về trước xem tướng công có việc gì cần giúp không, mọi người cứ ở lại đây nói chuyện vui vẻ”. Lão phu nhân gật đầu: “Thế thì con đi đi, Dung Nhi, quả thật đã làm phiền con rồi”. Tôi lắc đầu đáp: “Chuyện này là bổn phận của con mà”. Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.
Tiết vương gia bất chợt lên tiếng: “Nữ tử như Thẩm đại thiếu phu nhân quả là không tồi, hiểu tam tòng tứ đức như vậy”.
Viên Chấn Đông nói: “Cửu Dung muội muội từ nhỏ đã được lòng người ta, còn nhớ khi tấm bé…”. Tôi từ từ đi xa, không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì, lại cảm thấy lòng bàn tay đã rịn đẫm mồ hôi. Trong lòng tôi càng ngày càng có cảm giác, bất kể là Vương gia hay là Tướng quân, tôi cũng không thể đến gần bọn họ được nữa. Viên Chấn Đông đã nói với tôi, huynh ấy vĩnh viễn yêu một mình tôi, huynh ấy sẵn sàng làm tất cả mọi việc vì tôi. Nhưng hiện giờ, tôi đã gả vào nhà người ta, thật sự là không thể gánh nổi phần tình nghĩa này nữa. Còn Tiết vương gia, có lẽ tôi đa nghi, song tôi luôn cảm thấy y đang hoặc nhiều hoặc ít ám chỉ điều gì đó. Tôi cảm giác rằng đó cũng chẳng phải là điều mình mong muốn. Điều đó sẽ khiến cho tim tôi càng phải gánh vác nặng nề.
Cuối cùng thì án kiện của Lão phu nhân đã thắng. Những khúc mắc giữa Lão phu nhân và Thẩm Phúc cũng tạm thời được cởi bỏ không ít. Lão phu nhân còn nói: “Từ nay về sau, các con gọi ta là mẹ cả đi, đừng tiếp tục gọi Lão phu nhân nữa”. Sau khi trải qua chuyện này, Lão phu nhân dường như đã thay đổi thành con người khác, không còn hùng hổ dọa người như trước nữa, thường xuyên ăn chay niệm Phật, lúc rỗi rãi thường dẫn Mẫn Nhi và Linh Nhi đi chơi một lúc, cũng rất ít khi hỏi đến chuyện của phường rượu, thế nên tôi và Thẩm Tề được sắp xếp quản lý phường rượu. Có điều, phương diện khoản mục là do tôi quản lý, thế nên quyền quyết sách cũng nằm trong tay tôi.
Điều duy nhất không viên mãn là, sau khi vụ kiện chấm dứt, có một vị phu nhân đột nhiên xuất hiện, lại là mẹ ruột của Tiêu Tiếu. Hai người nhận được nhau rồi thì bà liền dùng cái chết để bức bách, buộc Tiêu Tiếu phải lấy một cô gái luôn phụng dưỡng bà tên là Thái Hà làm thê tử. Tiêu Tiếu hết sức khó xử, mẹ y mới nói ra sự thật, không ngờ cha ruột của y lại chết trong tay của cha Minh Nguyệt Hân Nhi, hai nhà là kẻ thù truyền kiếp. cuối cùng Tiêu Tiếu theo mẹ rời đi.
Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu cứ vậy mà chấm dứt. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không thể hiểu nổi, trời xanh đã cho họ duyên phận này, vì sao còn bắt họ gánh vác mối thù hận sâu nặng như thế. Tôi luôn cảm thấy, nếu Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu ở bên nhau, cả hai người đều rất hạnh phúc. Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn hối hận, vì sao trước kia không kiên trì bắt hai người rời khỏi Duy huyện, đi đến tận nơi đất khách. Nhưng nghĩ ngược lại, nếu bọn họ về quê của Tiêu Tiếu, Tiêu phu nhân vẫn sẽ tìm được đến, tới lúc ấy bọn họ đối mặt nhau, so với sự đối mặt ngày hôm nay có lẽ còn khó xử hơn nhiều. Đó gọi là “Phun nhớt làm ướt nhau, sao bằng sông hồ mà quên nhau[1]”. Lúc sau cùng, Tiêu Tiếu vẫn chọn mẫu thân của y và tỷ tỷ có ơn với gia đình. Có lẽ, đây đúng là tạo hóa trêu ngươi.
[1] Nguyên văn là “Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong vu giang hồ”. Trích một phần câu nói của Trang Tử trong cuốn Thiên Vân. Câu này có nghĩa là: Trong lúc hạn hán, hai con cá xa lạ phải trao đổi hô hấp, dùng chất nhớt phun lên người nhau để duy trì sự sống. Nhưng cuối cùng cũng có mưa, chung quy chúng vẫn phải quay về với sông hồ, trở về với sinh hoạt thường ngày, quên hết chuyện trên bờ đi.
Vụ kiện của Lão phu nhân kết thúc được vài ngày, Thẩm gia nhận được thiệp mời của phu thê Viên Chấn Đông, nói là để chúc mừng lần thắng kiện này của Lão phu nhân, đặc biệt mời Lão phu nhân và người của ba phòng chúng tôi đến phủ Tướng quân để ăn mừng. Trải qua sự việc lần này, Lão phu nhân trái lại đã lãnh đạm với nhiều thứ. Bà chỉ nói với người đến đưa thiệp: “Cậu về nói với Tướng quân, hà tất phải phung phí như thế, nếu Tướng quân thật sự muốn chúc mừng lão thân, chi bằng mời Tướng quân và phu nhân đến nhà Thẩm gia, cùng kẻ trên người dưới Thẩm gia ăn bữa cơm đoàn viên đi. Hai ngày nữa là sinh thần lần thứ năm mươi của lão thân. Ăn gì không quan trọng, quan trọng là người một nhà có thể sum họp bên nhau”.
Người nọ về chuyển ý của Lão phu nhân, Viên Chấn Đông liền bằng lòng. Không biết vì sao Tiết vương gia nghe ngóng được việc này, bèn nói là muốn tới, Lão phu nhân đương nhiên mong còn không được, vì thế cũng phái người mời y.
Hai hôm sau, ngày sinh thần của Lão phu nhân đã tới, già trẻ Thẩm gia đều vui mừng, bên trong bên ngoài trang trí rực rỡ hẳn lên, ngay cả phường rượu cũng cho người làm tạm nghỉ, còn đặc biệt tặng tiền lì xì cho từng người.
Ánh nắng vừa tắt, mặt trời mới nhú lên từ đằng đông, trên dưới Thẩm gia đã bắt đầu bận việc. Mặc dù đại thọ năm mươi tuổi lần này của Lão phu nhân không mời quá nhiều người, có điều dù sao Tướng quân và Vương gia cũng là trọng thần trong triều đình, bởi vậy mọi thứ đều phải chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Chiều hôm vừa buông xuống, đèn lồng trong nhà đã tỏa ra ánh sáng chói mắt. Tôi đột nhiên nhớ lại, ngày tôi gả vào Thẩm gia, Lão phu nhân bảo Băng Nhi và Liễu Vũ Tương đưa tôi đến phòng tướng công xem, cũng đi qua khoảnh sân treo đầy đèn lồng như thế này, Băng Nhi còn kể về thân thế của cô cho tôi nghe. Nhưng giờ đây, “cảnh còn người mất mọi sự thôi, chưa nói lệ đã rơi[2]”.
[2] Trích hai câu trong bài từ Vũ Lăng xuân của của tác giả Lý Thanh Chiếu.
Tôi đang thừ người thì chẳng biết ai kêu lên một tiếng: “Tiết Vương gia giá lâm!”. Lập tức, Lão phu nhân dẫn theo già trẻ gái trai của Thẩm gia ra ngoài đón. Tiết vương gia cười nói: “Thẩm lão phu nhân, bản vương không mời mà tự đến, tới đây quấy quả uống chén rượu, chẳng hay Lão phu nhân có bằng lòng không?”. Lão phu nhân cười đáp: “Tiết vương gia nói đùa rồi, Vương gia chịu nhận thiệp mời của Thẩm gia, trên dưới Thẩm gia vô cùng cảm kích”. Tiết vương gia cười tươi, nghênh ngang bước đến, lúc đi đến bên cạnh tôi, y dừng lại, liếc tôi một cái, cười ha ha rồi mới đi về phía trước. Ngược lại làm tôi nhất thời vô cùng xấu hổ.
Tiết vương gia vừa tới một lát, lại có hạ nhân đến thông báo: “Phu thê Trấn quan đại tướng quân đến”. Ngay sau đó, Lão phu nhân lại dẫn chúng tôi ra ngoài đón.
Viên Chấn Đông đưa Hoàng Yên Mạch đi theo, vì Hoàng Yên Mạch và Liễu Vũ Tương giống nhau như đúc, điều này ít nhiều cũng khiến lòng dạ Lão phu nhân cảm thấy không thật thoải mái. Nhưng bà vẫn nói: “Tướng quân có thể đến, thật là cái phúc của lão thân”.
Viên Chấn Đông vội vàng đón lời: “Nghĩa mẫu, người thật sự quá đa lễ rồi, nhi tử tới thăm hỏi người, vốn là chuyện phải làm, người nói có phải không?”. Lão phu nhân nghe xong, hết sức vui mừng, bảo: “Kiếp này của ta có thể có nghĩa tử như Chấn Đông, thật sự là cái phúc không biết đã tu luyện bao nhiêu đời”.
Lúc này, Hoàng Yên Mạch cũng tiến lại gần, hai tay nâng một hộp gấm lên, nói: “Lão phu nhân, con xin chúc lão nhân gia người phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn. Đây là tâm ý nho nhỏ của con và Tướng quân, không thể tỏ hết lòng kính trọng, mong lão nhân gia người đừng chê cười”. Tuy rằng trong lòng Lão phu nhân cảm thấy lấn cấn với Hoàng Yên Mạch, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, bà vội đón lấy bằng hai tay, mở ra nhìn thoáng, nói: “Cả đời này, ta đã nhìn thấy nhiều nhân sâm, nhưng chưa từng thấy một củ nhân sâm nào lớn thế này, còn giống hình người nữa. Chấn Đông, phu thê hai con có thể đến là ta đã thỏa lòng lắm rồi, còn mang theo quà cáp làm gì?”. Nói xong, liền ra lệnh cho người cất kỹ lễ vật.
Thọ yến khai tiệc rất mau, người của tam phòng Thẩm gia, còn cả phu thê Viên Chấn Đông, Tiết vương gia ngồi cùng một bàn, nha hoàn hậu nhân thì đứng bên cạnh hầu hạ. Hiếm có được ngày vui như hôm nay, sức khỏe Thẩm Hồng tốt lên một chút, lại còn có thể xuống giường, ngồi đây tham gia thọ yến của Lão phu nhân.
Mọi người sôi nổi nói lời chúc thọ, Mẫn Nhi còn kính rượu Lão phu nhân, tức khắc tất cả những người vây quanh bàn đều cười nói nói, vui vẻ vô cùng. Nhưng trong bữa tiệc, tôi thấy Thẩm Hồng luôn nhìn Hoàng Yên Mạch không rời mắt. Mỗi khi ánh mắt chàng chạm phải Hoàng Yên Mạch, toàn thân đều trở nên cực kỳ bứt rứt. Thậm chí còn có đôi lần, giữa lúc gắp thức ăn, chàng còn ngẩn người. Thế nhưng Hoàng Yên Mạch cũng nhìn chàng chăm chú, dường như không hề ghét bỏ, có đôi khi còn đáp trả bằng một nụ cười. Cứ như vậy, trong mắt Thẩm Hồng lại càng không còn người khác nữa.
Cứ thế đến một lúc sau, Đỗ Linh Nhược không thể giữ được bình tĩnh trước, nói: “Ta thấy trong người hơi khó chịu, mọi người cứ ở đây ăn tiếp đi”, nói xong, cũng chẳng chào hỏi ai, xoay người bỏ đi thẳng. Lão phu nhân nhất thời có phần xấu hổ, rồi lại có phần chẳng biết làm sao.
Tôi cười nói: “Sức khỏe của tỷ tỷ dạo này luôn không được tốt. Chúng ta cứ tiếp tục là được rồi”. Thế là mọi người trong phòng lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Ánh mắt của Thẩm Hồng vẫn không rời khỏi Hoàng Yên Mạch. Mặc dù Viên Chấn Đông nhắm mắt làm ngơ, song tôi cảm thấy trong lòng huynh ấy chưa chắc đã thoải mái. Chỉ là khó nói ra mà thôi.
Bất đắc dĩ tôi phải nói với Thẩm Hồng: “Tướng công, hôm nay chàng đã khỏe hơn nhiều rồi, thiếp thấy chàng hay ngẩn ra, nếu cảm thấy trong người không thoải mái thì ăn mau một chút rồi thiếp đưa chàng về”. Thẩm Hồng nghe tôi nói thế cũng không trả lời, chỉ “ừm” một tiếng. Nhưng chẳng bao lâu sau, ánh mắt của chàng lại bị Hoàng Yên Mạch thu hút. Kể từ lúc đó, đừng nói là tôi, ngay cả Lão phu nhân cũng cảm thấy không thể chấp nhận được. Bà dùng giọng quở trách, khẽ nói với Thẩm Hồng: “Hồng Nhi, Dung Nhi nói rất đúng, nếu thân thể con khó chịu, không cần thiết phải ở đây cố gắng tiếp khách với chúng ta đâu”.
Thẩm Hồng gật gật đầu, nhưng vẫn không chịu rời đi. Về sau Hoàng Yên Mạch thấy đây cũng không phải, bèn thì thầm với Tướng quân vài câu. Ngay sau đó, Tướng quân nói: “Vương gia, Lão phu nhân, nội tử cảm thấy không được khỏe, xin về trước. Con vẫn ở đây chúc thọ Lão phu nhân, xin nghĩa mẫu vạn lần đừng trách cứ”.
Lão phu nhân đương nhiên chỉ mong có vậy, bà liền nói: “ Một khi đã thế, Yên Mạch nên cố gắng nghỉ ngơi mới phải. Ta bảo Khánh thúc đưa con bé về tận phủ Tướng quân nhé”. Hoàng Yên Mạch cười đáp: “Không cần đâu Lão phu nhân, con có dẫn theo người trong phủ đến, tự con về là được rồi”. Tôi lập tức đứng lên, đưa nàng ra đến tận cửa phủ Thẩm gia, quả nhiên có một cỗ kiệu được phục sức vô cùng đẹp đẽ đang chờ nàng.
Hoàng Yên Mạch quay đầu lại nói với tôi: “Cửu Dung muội muội, muội về đi, không cần tiễn nữa đâu”. Tôi gật đầu nói: “Tẩu tẩu đi cẩn thận”. Nàng bỗng nhiên nói một câu quyến rũ vô cùng: “Nghe muội gọi tỷ tỷ quen rồi, giờ bỗng nghe là tẩu tẩu, thật sự là cảm thấy không thể nào thích ứng được”. Nói xong, tựa như nở nụ cười, nàng nhanh chóng rời đi.
Tôi ngơ ngác đứng ở đó, một lúc lâu sau không thể nói nên lời. Hoàng Yên Mạch nói thế là có ý gì? Từ lúc nàng và Tướng quân vào Duy huyện, lúc tôi bắt đầu gặp được nàng, tôi đã từng có lúc gọi nàng là tỷ tỷ à? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không nhớ ra được, có lẽ đã gọi thế, mà cũng có lẽ là chưa từng, nhưng tôi lại nhớ rõ rằng, trước kia tôi ngày nào tôi cũng gọi Liễu Vũ Tương là tỷ tỷ. Hoàng Yên Mạch nói: “Nghe muội gọi tỷ tỷ quen rồi, giờ bỗng nghe là tẩu tẩu, thật sự cảm thấy không thể nào thích ứng được”. Chẳng có lẽ, nàng chính là Liễu Vũ Tương chưa chết mà bỏ trốn ư? Nhưng tôi vẫn cảm thấy không giống, vì Hoàng Yên Mạch vươn tay nhấc chân đều toát ra phong vị quyến vũ tận xương. Loại quyến rũ này, hoặc là trời sinh ra đã có, hoặc là được huấn luyện ra từ chốn trăng hoa. Nhưng Hoàng Yên Mạch đường là nghĩa nữ của quan lớn tam phẩm, vậy thì chỉ có thể là trời sinh đã mị hoặc. Liễu Vũ Tương thật sự không thể nào có được sự phong tình này.
Tiễn bước Phu nhân tướng quân xong, tôi trở lại yến tiệc một lần nữa. Thấy Thẩm Hồng đã đi mất nên tôi hỏi: “Tướng công về rồi ạ?”. Lão phu nhân gật đầu, bảo: “Thằng bé Hồng Nhi này, lâu rồi không được ở chỗ đông người, trong lòng buồn nực quá hóa hoảng hốt, mới vừa rồi thật sự là mệt quá, ta đã bảo Khánh thúc đưa nó về rồi”. Tôi biết Lão phu nhân cố ý lấp liếm cho Thẩm Hồng, nên cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi xuống như cũ. Lão phu nhân lại hỏi: “Dung Nhi, sao con đi lâu thế?”.
“À…” Tôi lắp bắp nói: “Vừa nãy con nói chuyện với tẩu tẩu mấy câu nên về hơi muộn. Chấn Đông ca ca có thể có một thê tử tài giỏi lại xinh đẹp như thế, quả thật là cực kỳ may mắn”. Tôi thấy ánh mắt Viên Chấn Đông không nhìn mình, nhưng ngược lại, Tiết vương gia lại đang dùng một ánh mắt hết sức mập mờ nhìn hai chúng tôi, trong lòng bất giác có hơi kinh hoảng, vội nói như vậy.
Viên Chấn Đông cười bảo: “Nội tử thật sự là không tệ, nhưng ta vẫn một mực thích một cô gái từ thuở thiếu thời. Cô gái ấy mới chính là tình cảm chân thành trong lòng ta”. Tôi nghe xong những lời Viên Chấn Đông nói, ngay lập tức cuối đầu, vờ như không nghe thấy gì cả. Song Tiết vương gia lại không chịu bỏ qua, hỏi: “Tướng quân, cô gái ngươi thích thời niên thiếu là người ở đâu? Hiện giờ đang ở phương nào? Dù sao hiện giờ phu nhân ngươi đã đi rồi, ngươi đừng ngại nói ra, xem xem sở thích của hai chúng ta có giống nhau không?”.
Viên Chấn Đông lắc đầu đáp: “Thiên hạ đều biết Tiết vương gia phong lưu tuyệt thế, có đến ba mươi sáu cơ thiếp, nghe nói số lượng vẫn còn đang tăng nhanh, Chấn Đông sao dám so sánh với Vương gia? Người Chấn Đông mến mộ vốn chỉ là một cô gái rất mực bình thường mà thôi”.
Tiết vương gia nhất thời không kìm nén được vẻ mặt, hỏi lại: “Vậy cô gái Tướng quân thích giờ đang ở đâu? Có ở trong phòng chúng ta không?”.
Lời ấy của Tiết vương gia vừa mới nói ra, trong lòng tôi đã run lên. Viên Chấn Đông lập tức đáp: “Vương gia thật biết nói đùa rồi, những người trong phòng chúng ta đây chỉ có nghĩa mẫu, tam đệ muội và Cửu Dung muội muội là phận nữ. Ngài nói như thế, bản thân ta thì không sao, chẳng qua là không tôn trọng những người đang ngồi đây thôi. Cô gái ta thích hiện giờ đã lưu lạc tha hương, gả làm vợ người khác rồi.
Lão phu nhân nghe Viên Chấn Đông nói thế, ngay tức khắc hòa giải: “Chấn Đông đâu cần quá nghiêm túc vậy, Vương gia cũng chỉ nói đùa thôi mà, ha ha”.
“Đúng đấy, chẳng lẽ lại không phải?” Tiết vương gia nói: “Người đẹp như hoa cách mây ngàn. Mùi vị này, bản vương cũng biết đến. Haizzz, chúng ta chung quy đều là người có cùng cảnh ngộ, không bàn đến chuyện thương tâm này nữa, thôi thì cạn hết một chén nhé”. Thế là, hai người nâng chén cạn ly, lại chuyện trò rôm rả với nhau.
Tôi coi tình hình, nói: “Lão phu nhân, Tướng quân, Vương gia, phận thiếp xin phép về trước xem tướng công có việc gì cần giúp không, mọi người cứ ở lại đây nói chuyện vui vẻ”. Lão phu nhân gật đầu: “Thế thì con đi đi, Dung Nhi, quả thật đã làm phiền con rồi”. Tôi lắc đầu đáp: “Chuyện này là bổn phận của con mà”. Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.
Tiết vương gia bất chợt lên tiếng: “Nữ tử như Thẩm đại thiếu phu nhân quả là không tồi, hiểu tam tòng tứ đức như vậy”.
Viên Chấn Đông nói: “Cửu Dung muội muội từ nhỏ đã được lòng người ta, còn nhớ khi tấm bé…”. Tôi từ từ đi xa, không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì, lại cảm thấy lòng bàn tay đã rịn đẫm mồ hôi. Trong lòng tôi càng ngày càng có cảm giác, bất kể là Vương gia hay là Tướng quân, tôi cũng không thể đến gần bọn họ được nữa. Viên Chấn Đông đã nói với tôi, huynh ấy vĩnh viễn yêu một mình tôi, huynh ấy sẵn sàng làm tất cả mọi việc vì tôi. Nhưng hiện giờ, tôi đã gả vào nhà người ta, thật sự là không thể gánh nổi phần tình nghĩa này nữa. Còn Tiết vương gia, có lẽ tôi đa nghi, song tôi luôn cảm thấy y đang hoặc nhiều hoặc ít ám chỉ điều gì đó. Tôi cảm giác rằng đó cũng chẳng phải là điều mình mong muốn. Điều đó sẽ khiến cho tim tôi càng phải gánh vác nặng nề.
Tác giả :
Hoài Châm Công Chúa