Cửu Đỉnh Ký
Chương 343: Dục hỏa nan nại (Lửa dục khó nhịn)
Dịch: suthat
Quý công tử nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, sắc mặc gã trầm xuống.
"Hồ Nhị, chúng ta đi."
Quý công tử sắc mặt bình ổn lại, gã mang theo bốn tên thủ hạ rời khỏi vương phủ. Tên thanh niên mắt trũng thấp giọng nói: "Công tử, theo thuộc hạ thấy lão gia thực là bất công. Chuyện trong gia tộc đều giao cho đại công tử và nhị công tử, đối với tam công tử người lại quá nghiêm khắc. Mấy hôm trước chẳng phải chỉ 'làm' một con đàn bà thôi mà, lão gia không ngờ lại nổi giận lớn như vậy. Nhị công tử lần trước chẳng đem năm nha hoàn thân cận xử tử hết một loạt, lão gia có nói câu nào đâu."
"Hừ! Trong mắt cha ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng chẳng ra gì." gã Quý công tử này nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương gia nắm trong tay "Ô Giao Thành" là một trong các đại chủ thành khu vực Nam Sơn, kiểm soát đất đai mấy trăm dặm xung quanh. Dân cư dưới tay tới gần nghìn vạn, giống như là một vương quốc nhỏ vậy. Vương tử của một vương quốc nhỏ chơi đùa một nữ nhân căn bản là một chuyện nhỏ không đáng để vào mắt. Đại ca gã quản binh quyền, nhị ca xử lý việc chính sự, thủ hạ dưới tay nhiều biết bao nhiêu. Còn gã quyền gì cũng không có, trong mắt mọi người chỉ là một kẻ vô dụng. Gã - Vương Hồng làm sao có thể cam tâm chứ?
"Hừ! Nếu đã cho ta là một thằng công tử bột, thế thì ta hãy là một thằng công tử bột." Vương Hồng sờ sờ cằm, trong mắt lóe hàn quang. Đại ca và nhị ca đều muốn lo chuyện nhà thì để hai người bọn họ tranh giành đi, lão tử ta cứ hưởng phúc thôi. Đúng rồi! Hồ Nhị, gần đây không có hàng tốt nào sao?"
Hồ Nhị lắc đầu nói: "Công tử, hàng tốt phần lớn đều có chút gốc gác cả. Khó đụng tới."
"Thật vô dụng." Vương Hồng
***
Trong lầu hai của Húc Nhật tửu lầu tại Nam Sơn Thành.
Nhóm người Đằng Thanh Sơn đang ngồi gần cửa, thiếu niên mãnh thú "Đằng Thú" cũng ăn mặc chỉnh tề ngồi rất ngoan ngoãn tại đó. Tuy rằng xe ngựa của nhóm người Đằng Thanh Sơn rất có giá trị, nhưng mà hắn lại rất yên tâm. Thứ nhất, Húc Nhật tửu lâu đối với việc bảo vệ tài sản của khách rất là cẩn thận. Thứ hai, trong xe ngựa chính là còn có một con yêu thú - Thanh Loan.
Nếu có kẻ nào tiến vào trong xe ngựa định trộm cắp thì kết quả chỉ có một - bị Thanh Loan giết chết.
"Lần trước chúng ta muốn lên lầu ba ăn mà không được, lần này cũng lại không được nốt." Lý bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn thang lầu dẫn lên lầu ba ở trước mặt. "Lầu ba bị tên vương gia gì đó bao hết rồi." Lão Uông hạ giọng nói: "Lý cô nương, tên Vương gia đó ở trên Đoan Mộc đại lục chính là đại gia tộc được xếp ở trên đỉnh. Trong thời gian tiểu nhân lăn lộn ở bên ngoài có nghe kể, hiện tại có ba bốn gia tộc đều muốn mưu đoạt Nam Sơn Thành này. Có điều miếng thịt ngon Nam Sơn Thành không có dễ nuốt như vậy, mấy nhà này đều đang tranh giành nhau, trong đó có Vương gia."
"Mặc kệ hắn là ai." Đằng Thanh Sơn cười nhấm nháp thức ăn. "Ăn xong rồi, chúng ta đi Thần Phủ Sơn."
Gia tộc rắm chó gì chứ.
Đằng Thanh Sơn chính là một chút cũng chẳng thèm để ý tới.
Cộp. Cộp. Cộp
Tiếng bước chân vang lên nơi thang lầu.
"Tam công tử, tầng trên còn hai bàn." Một thiếu nữ phục vụ tửu lâu cung kính nói. "Không biết Tam công tử muốn lấy bàn nào."
Đằng Thanh Sơn qua khóe mắt phát hiện một gã thanh niên ra dáng công tử quyền quý đang lôi kéo cánh tay mảnh mai của thiếu nữ phục vụ, nét mặt cười cợt nhả: "Hai bàn ta đều muốn cả. Hôm nay nàng bồi tiếp ta một bàn, bọn thủ hạ ta một bàn." Người tỳ nữ tửu lâu đó đỏ bừng cả mặt, nhưng cô lại căn bản không dám phản kháng. Bởi vì cô biết rõ thân phận gã công tử quyền quý này.
Vương công tử Vương Hồng đó là kẻ có thể khiến bọn thiếu nữ mặt không còn chút máu.
Không biết bao nhiêu nữ nhân đã bị gã làm hại. Nếu biết ngoan ngoãn vân lời có thể thoát được một phen, một khi phản kháng vậy là thảm rồi.
"Vâng! Tam công tử." Tỳ nữ tửu lâu không dám kháng cự.
"Hôm nay ta không cần nàng bồi tiếp." Tam công tử này vuốt ve ngực tỳ nữ tửu lâu một chốc rồi cười dâm đãng nói. "Còn về tiệc rượu trưa nay thì cứ dựa theo quy củ cũ."
Tỳ nữ tửu lâu nét mặt đỏ bừng đi xuống lầu, trong lòng lại thầm thở phào một hơi đồng thời cũng không khỏi thắc mắc: "Tam công tử này hôm nay sao lại có thể tốt vậy nhỉ?"
Tam công tử hướng bàn nhóm người Đằng Thanh Sơn nhìn một chút, ánh mắt quét qua mặt Lý, nhãn tình chợt ẩn hiện phát xuất hồng quang. Tựa như một con hổ đói bất ngờ gặp được dê trắng béo tốt ngay trước mặt.
"Thiếu nữ này… Chậc chậc…. Dung mạo này khí chất này" Tam công tử trong ngay mắt có chút kích động. "Dung mạo đó so với nữ Võ Thánh giống tới bảy tám phần, đến cả khí chất cũng tương tự. Chậc chậc… đây thật là trời cao ban tặng ta đây."
Tam công tử là một kẻ quần là áo lượt (con nhà giàu), hay cũng có thể nói là một kẻ quần là áo lượt mà bản thân đã hết tham vọng.
Nữ nhân, gã đã chơi bời không biết bao nhiêu.
Có điều hàng phổ thông gã đã chơi chán rồi, còn hàng tốt lại vô cùng khó động vào.
Nữ Võ Thánh không chỉ xinh đẹp mà thực lực lại cường đại, đối với một đại nhân vật tay nắm quyền thế mà nói, nữ nhân chỉ có đẹp không thôi bọn họ không quan tâm lắm, cái mà bọn họ thèm khát nhất là có thể khống chế trong tay một nữ nhân cường đại đồng thời xinh đẹp. Cũng giống như người bình thường trong kiếp trước của Đằng Thanh Sơn, mặc dù mấy nữ minh tinh so với mỹ nữ trong dân gian có khi dung mạo còn kém một chút, nhưng mà con người thì vì tiếng tăm vẫn khiến người ta thèm khát.
Còn nữ Võ Thánh ở Đoan Mộc đại lục khiến biết bao nam nhân động tâm, ngoài xinh đẹp lại còn cường đại không gì sánh được. Nữ nhân kiểu như vậy ai có thể chiếm vào tay đó mới là người có mặt mũi. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng đó là đủ để cho người ta rồi (mạch máu căng phồng phun ra = đổ máu mũi he he).
"Chậc chậc…. Thiếu nữ này nếu như ta có thể chiếm vào tay, cho nàng ăn mặc thành giống như nữ Võ Thánh rồi lôi ra đùa bỡn." Mới nghĩ có thế, Tam công tử hô hấp đã có chút khó khăn, sắc mặt cũng mơ hồ đỏ lên. May là gã đã ngồi xuống chỗ của mình nhìn thẳng vào Lý, nếu không sớm đã khiến cho Đằng Thanh Sơn bọn họ chú ý.
Vương gia tam công tử này ngồi trên ghế của mình, hai tay khi thì năm chặt khi lại mở ra. Mới nhìn thoáng qua dung mạo Lý là trong lòng đã ngứa ngáy.
"Mẹ kiếp! Nữ nhân dạng này chiếm được rồi, so với chiếm được một mỹ nữ phổ thông phải sảng khoái hơn nhiều."
"Mặc kệ thế nào lão tử phải lấy vào tay bằng được."
Tam công tử đã xác định rõ chủ ý.
"Bất quá cẩn thận chút," Tam công tử nhìn Hồ Nhị ở cạnh, Hồ Nhị trong đôi mắt quang mang lóe ra, nhãn thần có ý dò hỏi công tử một chút, y hiển nhiên phát hiện...công tử mình đối với nữ nhân đó đã động tâm: "Không động tâm mới lạ, với tính nết của tam công tử, nữ nhân dạng này không đưa được lên giường đó mới là tội ác lớn."
Hồ Nhị chính là tay sai đắc lực thân cận của tam công tử, đối với mọi chuyện của tam công tử y rõ như lòng bàn tay.
"Xem ta đây." Hồ Nhị đứng dậy.
Đằng Thanh Sơn đang cùng Lý cười nói, tâm tình rất thoải mái.
"Mấy vị." Một âm thanh đột ngột vang lên.
Đằng Thanh Sơn cùng lý đồng thời quay đầu nhìn qua. Đằng Thanh Sơn cau mày nhìn nam tử trước mắt. Khí chất cùng nhãn thần của nam tử này khiến trong lòng Đằng Thanh Sơn tự nhiên sinh ra chán ghét. "Mấy vị! Công tử nhà ta có lòng muốn kết giao bằng hữu, hay là các vị cùng công tử nhà ta uống mấy chén. Tiền ăn của các vị chúng ta bao luôn."
Hồ Nhị này cả mặt đầy nét cười, đồng thời ngón tay chỉ phía Vương Hồng.
Đằng Thanh Sơn và Lý đều quay qua nhìn.
Vương Hồng đó mỉm cười, nâng chén nho nhã hữu lễ ra hiệu một chút.
"Chúng ta ăn xong còn có việc" Lý nói với Hồ Nhị. "Không có thời gian bồi tiếp công tử các ngươi."
"Cần làm chuyện gì, đừng ngại nói? Chúng ta giúp làm là được." Hồ Nhị cười nói "Công tử chúng ta sung sướng kết giao bằng hữu. Bất kể thế nào, các vị cũng cho công tử chúng ta chút thể diện đi." Lúc này bọn khách nhân khác trên lầu hai tửu lâu, đa phần đều nhìn qua Vương Hồng liền minh bạch - Vương gia tam công tử này lại muốn gây họa hại người rồi.
Bất quá những khách nhân này không ai nói gì. Vương gia ở Nam Sơn Thành tuyệt đối là một bá chủ, ở Nam Sơn Thành gia tộc có thể so với Vương gia cũng chỉ có hai nhà mà thôi.
"Thế nào! Không nể mặt sao?" Hồ Nhị giọng bất mãn.
"Cút." Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Hồ Nhị lập tức con ngươi khẽ đảo trở nên hung ác lạnh lùng, cười nhạt mấy tiếng: "Không nghĩ là ở Nam Sơn Thành này cũng có kẻ dám nói cút với nhà chúng ta. Tiểu tử! Chúng ta qua bên cạnh nói chuyện đi." Nói tới đó y vươn cánh tay gầy gò chụp vào Đằng Thanh Sơn.
Viu!
Một đạo thanh quang trong nháy mắt từ trong tay áo y bắn ra, bay thẳng về hướng Đằng Thanh Sơn. Đó chính là một con rắn nhỏ màu xanh to bằng ngón tay dài chừng một xích, trên lưng con thanh sắc tiểu xà này còn có một đường màu vàng. Con độc xà này chính là "Ngũ bộ kim tuyến xà" nổi danh trên Đoan Mộc đại lục. Chẳng may trúng độc, trong thời gian đi được năm bước độc phát sẽ khiến người chết ngay.
Hồ Nhị dùng một chiêu này đã giết qua không ít người.
Đằng Thanh Sơn hé miệng, phun ra một hơi giống như một mũi tên nhọn:
"Viu."
Với sức mạnh cường đại của Đằng Thanh Sơn, một hơi phun ra này so với tên nhọn do binh sĩ thông thường bắn ra thậm chí còn mạnh hơn nhiều, kiếm khí cắt đầu độc xà thành hai mảnh, đồng thời còn bắn xuyên qua vai Hồ Nhị một tiếng "roẹt", nơi vai Hồ Nhị dường như thấy vết máu, đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Lỗ máu xuyên thẳng tới tận sau lưng, hai bên thông nhau.
"A..." Hồ Nhị không khỏi kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
"Hống..."
Một tiếng rống trầm thấp vang lên, thiếu niên mãnh thú "Đằng Thú" vốn luôn ngồi cạnh nhìn thấy Hồ Nhị này dám làm thương tổn tới sư phụ của gã, liền vung tay lên.
"Không ổn." Hồ nhị đó tỏ ra là một cao thủ. Kiếm khí Đằng Thanh Sơn phun ra, thứ nhất là Hồ Nhị trở tay không kịp, thứ hai là khoảng cách hai người quá gần, y căn bản phản ứng không xong.
Thế nhưng một trảo này của Đằng Thú, Hồ Nhị lại kịp chống lại.
"Bùng." Hồ Nhị miễn cưỡng dùng tay phải ngăn trở. Thế nhưng sức mạnh một trảo này của Đằng Thú quá lớn, lại còn có lực đạo móc giật lại.
Phụp, xoạt.
Một khối thịt trên cánh tay phải của Hồ Nhị bị móc xuống, cả người y bị đánh bay lên trên tường, miệng phun máu.
Tam công tử ở cạnh đứng xem sắc mặt trầm xuống.
"Dám đả thương người ở trong thành." Một tiếng gầm tức giận vang lên, Vương tam công tử dẫn ba gã lâu la còn lại đi thẳng tới. Sắc mặt khó coi nhìn Đằng Thanh Sơn. "Ta có lòng tốt mời các ngươi đi uống vài chén rượu giao kết bằng hữu, mà ngươi không ngờ đả thương thủ hạ ta, hạ độc thủ như vậy."
Một tên tay chân phía sau Vương tam công tử lạnh lùng mở miệng nói "Trong thành không cho phép tư đấu. Đi! Theo chúng ta đi một chuyến."
Hiện tại Nam Sơn Thành căn bản là ba đại gia tộc liên thủ quản lý.
Cái gọi là "Pháp luật", chính là do ba đại gia tộc bọn họ định ra.
"Ta mặc kệ ngươi là tam công tử cái rắm gì." Đằng Thanh Sơn ngồi nguyên tại chỗ sắc mặt không tốt lắm, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn tam công tử: "Chớ có quấy rầy ta ăn. Nếu như còn lắm lời, ngày này sang năm hãy để người nhà chuẩn bị tiền giấy cho ngươi đi."
"Cút" Đằng Thanh Sơn lạnh lùng quát.
Quý công tử nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, sắc mặc gã trầm xuống.
"Hồ Nhị, chúng ta đi."
Quý công tử sắc mặt bình ổn lại, gã mang theo bốn tên thủ hạ rời khỏi vương phủ. Tên thanh niên mắt trũng thấp giọng nói: "Công tử, theo thuộc hạ thấy lão gia thực là bất công. Chuyện trong gia tộc đều giao cho đại công tử và nhị công tử, đối với tam công tử người lại quá nghiêm khắc. Mấy hôm trước chẳng phải chỉ 'làm' một con đàn bà thôi mà, lão gia không ngờ lại nổi giận lớn như vậy. Nhị công tử lần trước chẳng đem năm nha hoàn thân cận xử tử hết một loạt, lão gia có nói câu nào đâu."
"Hừ! Trong mắt cha ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng chẳng ra gì." gã Quý công tử này nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương gia nắm trong tay "Ô Giao Thành" là một trong các đại chủ thành khu vực Nam Sơn, kiểm soát đất đai mấy trăm dặm xung quanh. Dân cư dưới tay tới gần nghìn vạn, giống như là một vương quốc nhỏ vậy. Vương tử của một vương quốc nhỏ chơi đùa một nữ nhân căn bản là một chuyện nhỏ không đáng để vào mắt. Đại ca gã quản binh quyền, nhị ca xử lý việc chính sự, thủ hạ dưới tay nhiều biết bao nhiêu. Còn gã quyền gì cũng không có, trong mắt mọi người chỉ là một kẻ vô dụng. Gã - Vương Hồng làm sao có thể cam tâm chứ?
"Hừ! Nếu đã cho ta là một thằng công tử bột, thế thì ta hãy là một thằng công tử bột." Vương Hồng sờ sờ cằm, trong mắt lóe hàn quang. Đại ca và nhị ca đều muốn lo chuyện nhà thì để hai người bọn họ tranh giành đi, lão tử ta cứ hưởng phúc thôi. Đúng rồi! Hồ Nhị, gần đây không có hàng tốt nào sao?"
Hồ Nhị lắc đầu nói: "Công tử, hàng tốt phần lớn đều có chút gốc gác cả. Khó đụng tới."
"Thật vô dụng." Vương Hồng
***
Trong lầu hai của Húc Nhật tửu lầu tại Nam Sơn Thành.
Nhóm người Đằng Thanh Sơn đang ngồi gần cửa, thiếu niên mãnh thú "Đằng Thú" cũng ăn mặc chỉnh tề ngồi rất ngoan ngoãn tại đó. Tuy rằng xe ngựa của nhóm người Đằng Thanh Sơn rất có giá trị, nhưng mà hắn lại rất yên tâm. Thứ nhất, Húc Nhật tửu lâu đối với việc bảo vệ tài sản của khách rất là cẩn thận. Thứ hai, trong xe ngựa chính là còn có một con yêu thú - Thanh Loan.
Nếu có kẻ nào tiến vào trong xe ngựa định trộm cắp thì kết quả chỉ có một - bị Thanh Loan giết chết.
"Lần trước chúng ta muốn lên lầu ba ăn mà không được, lần này cũng lại không được nốt." Lý bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn thang lầu dẫn lên lầu ba ở trước mặt. "Lầu ba bị tên vương gia gì đó bao hết rồi." Lão Uông hạ giọng nói: "Lý cô nương, tên Vương gia đó ở trên Đoan Mộc đại lục chính là đại gia tộc được xếp ở trên đỉnh. Trong thời gian tiểu nhân lăn lộn ở bên ngoài có nghe kể, hiện tại có ba bốn gia tộc đều muốn mưu đoạt Nam Sơn Thành này. Có điều miếng thịt ngon Nam Sơn Thành không có dễ nuốt như vậy, mấy nhà này đều đang tranh giành nhau, trong đó có Vương gia."
"Mặc kệ hắn là ai." Đằng Thanh Sơn cười nhấm nháp thức ăn. "Ăn xong rồi, chúng ta đi Thần Phủ Sơn."
Gia tộc rắm chó gì chứ.
Đằng Thanh Sơn chính là một chút cũng chẳng thèm để ý tới.
Cộp. Cộp. Cộp
Tiếng bước chân vang lên nơi thang lầu.
"Tam công tử, tầng trên còn hai bàn." Một thiếu nữ phục vụ tửu lâu cung kính nói. "Không biết Tam công tử muốn lấy bàn nào."
Đằng Thanh Sơn qua khóe mắt phát hiện một gã thanh niên ra dáng công tử quyền quý đang lôi kéo cánh tay mảnh mai của thiếu nữ phục vụ, nét mặt cười cợt nhả: "Hai bàn ta đều muốn cả. Hôm nay nàng bồi tiếp ta một bàn, bọn thủ hạ ta một bàn." Người tỳ nữ tửu lâu đó đỏ bừng cả mặt, nhưng cô lại căn bản không dám phản kháng. Bởi vì cô biết rõ thân phận gã công tử quyền quý này.
Vương công tử Vương Hồng đó là kẻ có thể khiến bọn thiếu nữ mặt không còn chút máu.
Không biết bao nhiêu nữ nhân đã bị gã làm hại. Nếu biết ngoan ngoãn vân lời có thể thoát được một phen, một khi phản kháng vậy là thảm rồi.
"Vâng! Tam công tử." Tỳ nữ tửu lâu không dám kháng cự.
"Hôm nay ta không cần nàng bồi tiếp." Tam công tử này vuốt ve ngực tỳ nữ tửu lâu một chốc rồi cười dâm đãng nói. "Còn về tiệc rượu trưa nay thì cứ dựa theo quy củ cũ."
Tỳ nữ tửu lâu nét mặt đỏ bừng đi xuống lầu, trong lòng lại thầm thở phào một hơi đồng thời cũng không khỏi thắc mắc: "Tam công tử này hôm nay sao lại có thể tốt vậy nhỉ?"
Tam công tử hướng bàn nhóm người Đằng Thanh Sơn nhìn một chút, ánh mắt quét qua mặt Lý, nhãn tình chợt ẩn hiện phát xuất hồng quang. Tựa như một con hổ đói bất ngờ gặp được dê trắng béo tốt ngay trước mặt.
"Thiếu nữ này… Chậc chậc…. Dung mạo này khí chất này" Tam công tử trong ngay mắt có chút kích động. "Dung mạo đó so với nữ Võ Thánh giống tới bảy tám phần, đến cả khí chất cũng tương tự. Chậc chậc… đây thật là trời cao ban tặng ta đây."
Tam công tử là một kẻ quần là áo lượt (con nhà giàu), hay cũng có thể nói là một kẻ quần là áo lượt mà bản thân đã hết tham vọng.
Nữ nhân, gã đã chơi bời không biết bao nhiêu.
Có điều hàng phổ thông gã đã chơi chán rồi, còn hàng tốt lại vô cùng khó động vào.
Nữ Võ Thánh không chỉ xinh đẹp mà thực lực lại cường đại, đối với một đại nhân vật tay nắm quyền thế mà nói, nữ nhân chỉ có đẹp không thôi bọn họ không quan tâm lắm, cái mà bọn họ thèm khát nhất là có thể khống chế trong tay một nữ nhân cường đại đồng thời xinh đẹp. Cũng giống như người bình thường trong kiếp trước của Đằng Thanh Sơn, mặc dù mấy nữ minh tinh so với mỹ nữ trong dân gian có khi dung mạo còn kém một chút, nhưng mà con người thì vì tiếng tăm vẫn khiến người ta thèm khát.
Còn nữ Võ Thánh ở Đoan Mộc đại lục khiến biết bao nam nhân động tâm, ngoài xinh đẹp lại còn cường đại không gì sánh được. Nữ nhân kiểu như vậy ai có thể chiếm vào tay đó mới là người có mặt mũi. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng đó là đủ để cho người ta rồi (mạch máu căng phồng phun ra = đổ máu mũi he he).
"Chậc chậc…. Thiếu nữ này nếu như ta có thể chiếm vào tay, cho nàng ăn mặc thành giống như nữ Võ Thánh rồi lôi ra đùa bỡn." Mới nghĩ có thế, Tam công tử hô hấp đã có chút khó khăn, sắc mặt cũng mơ hồ đỏ lên. May là gã đã ngồi xuống chỗ của mình nhìn thẳng vào Lý, nếu không sớm đã khiến cho Đằng Thanh Sơn bọn họ chú ý.
Vương gia tam công tử này ngồi trên ghế của mình, hai tay khi thì năm chặt khi lại mở ra. Mới nhìn thoáng qua dung mạo Lý là trong lòng đã ngứa ngáy.
"Mẹ kiếp! Nữ nhân dạng này chiếm được rồi, so với chiếm được một mỹ nữ phổ thông phải sảng khoái hơn nhiều."
"Mặc kệ thế nào lão tử phải lấy vào tay bằng được."
Tam công tử đã xác định rõ chủ ý.
"Bất quá cẩn thận chút," Tam công tử nhìn Hồ Nhị ở cạnh, Hồ Nhị trong đôi mắt quang mang lóe ra, nhãn thần có ý dò hỏi công tử một chút, y hiển nhiên phát hiện...công tử mình đối với nữ nhân đó đã động tâm: "Không động tâm mới lạ, với tính nết của tam công tử, nữ nhân dạng này không đưa được lên giường đó mới là tội ác lớn."
Hồ Nhị chính là tay sai đắc lực thân cận của tam công tử, đối với mọi chuyện của tam công tử y rõ như lòng bàn tay.
"Xem ta đây." Hồ Nhị đứng dậy.
Đằng Thanh Sơn đang cùng Lý cười nói, tâm tình rất thoải mái.
"Mấy vị." Một âm thanh đột ngột vang lên.
Đằng Thanh Sơn cùng lý đồng thời quay đầu nhìn qua. Đằng Thanh Sơn cau mày nhìn nam tử trước mắt. Khí chất cùng nhãn thần của nam tử này khiến trong lòng Đằng Thanh Sơn tự nhiên sinh ra chán ghét. "Mấy vị! Công tử nhà ta có lòng muốn kết giao bằng hữu, hay là các vị cùng công tử nhà ta uống mấy chén. Tiền ăn của các vị chúng ta bao luôn."
Hồ Nhị này cả mặt đầy nét cười, đồng thời ngón tay chỉ phía Vương Hồng.
Đằng Thanh Sơn và Lý đều quay qua nhìn.
Vương Hồng đó mỉm cười, nâng chén nho nhã hữu lễ ra hiệu một chút.
"Chúng ta ăn xong còn có việc" Lý nói với Hồ Nhị. "Không có thời gian bồi tiếp công tử các ngươi."
"Cần làm chuyện gì, đừng ngại nói? Chúng ta giúp làm là được." Hồ Nhị cười nói "Công tử chúng ta sung sướng kết giao bằng hữu. Bất kể thế nào, các vị cũng cho công tử chúng ta chút thể diện đi." Lúc này bọn khách nhân khác trên lầu hai tửu lâu, đa phần đều nhìn qua Vương Hồng liền minh bạch - Vương gia tam công tử này lại muốn gây họa hại người rồi.
Bất quá những khách nhân này không ai nói gì. Vương gia ở Nam Sơn Thành tuyệt đối là một bá chủ, ở Nam Sơn Thành gia tộc có thể so với Vương gia cũng chỉ có hai nhà mà thôi.
"Thế nào! Không nể mặt sao?" Hồ Nhị giọng bất mãn.
"Cút." Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Hồ Nhị lập tức con ngươi khẽ đảo trở nên hung ác lạnh lùng, cười nhạt mấy tiếng: "Không nghĩ là ở Nam Sơn Thành này cũng có kẻ dám nói cút với nhà chúng ta. Tiểu tử! Chúng ta qua bên cạnh nói chuyện đi." Nói tới đó y vươn cánh tay gầy gò chụp vào Đằng Thanh Sơn.
Viu!
Một đạo thanh quang trong nháy mắt từ trong tay áo y bắn ra, bay thẳng về hướng Đằng Thanh Sơn. Đó chính là một con rắn nhỏ màu xanh to bằng ngón tay dài chừng một xích, trên lưng con thanh sắc tiểu xà này còn có một đường màu vàng. Con độc xà này chính là "Ngũ bộ kim tuyến xà" nổi danh trên Đoan Mộc đại lục. Chẳng may trúng độc, trong thời gian đi được năm bước độc phát sẽ khiến người chết ngay.
Hồ Nhị dùng một chiêu này đã giết qua không ít người.
Đằng Thanh Sơn hé miệng, phun ra một hơi giống như một mũi tên nhọn:
"Viu."
Với sức mạnh cường đại của Đằng Thanh Sơn, một hơi phun ra này so với tên nhọn do binh sĩ thông thường bắn ra thậm chí còn mạnh hơn nhiều, kiếm khí cắt đầu độc xà thành hai mảnh, đồng thời còn bắn xuyên qua vai Hồ Nhị một tiếng "roẹt", nơi vai Hồ Nhị dường như thấy vết máu, đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Lỗ máu xuyên thẳng tới tận sau lưng, hai bên thông nhau.
"A..." Hồ Nhị không khỏi kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
"Hống..."
Một tiếng rống trầm thấp vang lên, thiếu niên mãnh thú "Đằng Thú" vốn luôn ngồi cạnh nhìn thấy Hồ Nhị này dám làm thương tổn tới sư phụ của gã, liền vung tay lên.
"Không ổn." Hồ nhị đó tỏ ra là một cao thủ. Kiếm khí Đằng Thanh Sơn phun ra, thứ nhất là Hồ Nhị trở tay không kịp, thứ hai là khoảng cách hai người quá gần, y căn bản phản ứng không xong.
Thế nhưng một trảo này của Đằng Thú, Hồ Nhị lại kịp chống lại.
"Bùng." Hồ Nhị miễn cưỡng dùng tay phải ngăn trở. Thế nhưng sức mạnh một trảo này của Đằng Thú quá lớn, lại còn có lực đạo móc giật lại.
Phụp, xoạt.
Một khối thịt trên cánh tay phải của Hồ Nhị bị móc xuống, cả người y bị đánh bay lên trên tường, miệng phun máu.
Tam công tử ở cạnh đứng xem sắc mặt trầm xuống.
"Dám đả thương người ở trong thành." Một tiếng gầm tức giận vang lên, Vương tam công tử dẫn ba gã lâu la còn lại đi thẳng tới. Sắc mặt khó coi nhìn Đằng Thanh Sơn. "Ta có lòng tốt mời các ngươi đi uống vài chén rượu giao kết bằng hữu, mà ngươi không ngờ đả thương thủ hạ ta, hạ độc thủ như vậy."
Một tên tay chân phía sau Vương tam công tử lạnh lùng mở miệng nói "Trong thành không cho phép tư đấu. Đi! Theo chúng ta đi một chuyến."
Hiện tại Nam Sơn Thành căn bản là ba đại gia tộc liên thủ quản lý.
Cái gọi là "Pháp luật", chính là do ba đại gia tộc bọn họ định ra.
"Ta mặc kệ ngươi là tam công tử cái rắm gì." Đằng Thanh Sơn ngồi nguyên tại chỗ sắc mặt không tốt lắm, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn tam công tử: "Chớ có quấy rầy ta ăn. Nếu như còn lắm lời, ngày này sang năm hãy để người nhà chuẩn bị tiền giấy cho ngươi đi."
"Cút" Đằng Thanh Sơn lạnh lùng quát.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị