Cửu Đỉnh Ký
Chương 331: Chợ nô lệ
Lầu hai tửu lâu trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh, đến cả một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ. Những khách nhân đều khiếp sợ nhìn đống bột vàng dưới đất, nhìn cao thủ thần bí 'Đằng Thanh Sơn' trước mắt, lại nhìn về phía công tử họ Lê.
Có thể ăn cơm ở lầu hai Húc Nhật tửu lâu cũng coi như có một chút thân phận. Họ đều hiểu rõ, Lê công tử là nhân vật số một số hai trong Phương Thị gia tộc, tuy nói chưa làm gia chủ, nhưng cũng nhanh thôi.
Thủ hạ của Lê công tử đưa vàng ra mà là giả được à?
Ai cũng hiểu, vàng chắc chắn là vàng thật!
Nhưng có thể bóp thỏi vàng thật mười phần thành bụi thì thực lực này... Ít nhất Liễu đại sư mà họ vô cùng tôn kính cũng không làm được.
- Lê công tử hôm nay đầu húc phải đá rồi.
Đám khách trong lòng chỉ cười thầm nhưng không dám nói gì, họ đứng một bên nhìn xem Lê công tử làm sao ứng đối.
Chuyện gì thế?
Lê công tử cau mày, quát về phía tên nam tử mắt ti hí.
- Công tử.
Nam tử mắt ti hí vội cung kính nói:
- Thuộc hạ cũng không biết, thuộc hạ lấy vàng trong phòng thu chi. Có thể... Có thể không biết ai đã tráo vàng rồi.
Lê công tử nghe xong tức giận hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn:
- Trong Phủ lại có người dám trộm vàng à!
Nói rồi, Lê công tử chắp tay về phía Đằng Thanh Sơn, cười:
- Tiên sinh, đây là do mấy tên tham nhũng ở Phương Phủ của ta làm tiên sinh mất hứng. Bàn rượu và thức ăn của tiên sinh hôm nay coi như Phương Lê ta mời tiên sinh vậy. Xin tiên sinh chớ từ chối!
Đằng Thanh Sơn cảm thấy quái lạ, chỉ nhìn nhìn Lê công tử rồi cười khẽ gật đầu:
- Công tử trở về nên nghiêm trị hạng người tham nhũng.
- Nhất định.
Lê công tử mỉm cười
- Ta sẽ không quấy rầy tiên sinh ăn cơm nữa.
Nói xong, Lê công tử không đề cập tới việc đổi bàn với bọn người Đằng Thanh Sơn, mà mang theo nhân mã thủ hạ lên thẳng lầu ba tửu lâu.
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn đám người lên lầu.
Trong lầu hai tửu lâu không ít khách nhân nhìn về phía Đằng Thanh Sơn tươi cười, có vẻ rất khách khí.
- Đằng đại ca, Phương Phủ công tử quả là biết kiềm chế. - Lý thì thào nhỏ giọng.
- Ừm, tên này không phải hạng người lỗ mãng.
Đằng Thanh Sơn gật gù, lúc trước nghe những người chung quanh đàm luận về Lê công tử, Đằng Thanh Sơn chỉ biết về Phương Phủ là chủ nhân của Đan Ương Thành! Cũng tương tự Quy Nguyên Tông là chủ nhân của quận Giang Ninh. Địa vị như nhau, còn công tử Phương Phủ có địa vị rất cao, tương đương với nửa tông chủ của Quy Nguyên Tông!
Địa vị như thế mà có thể ẩn nhẫn, đích thật là một nhân vật đặc biệt.
- Đằng đại ca, ngươi nhìn những người chung quanh kìa, họ đều thầm thì về chúng ta.
Lý che miệng cười nói, Tiểu Bình một bên cũng nhỏ giọng cười:
- Khẳng định đoán thúc là một cao thủ.
Đằng Thanh Sơn nhìn xung quanh.
Những người chung quanh đích xác đang đoán thân phận của Đằng Thanh Sơn, họ cố nghĩ ra biện pháp để có được giao tình với cao thủ thần bí này!
- Mặc kệ.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt nói:
- Ăn xong cơm chúng ta phải mau chóng đi làm việc.
...
Lầu ba Húc Nhật tửu lâu. Trong một gian phòng xa xỉ, Phương Lê ngồi ở ghế chủ vị, không khí nhất thời cảm thấy bị áp lực.
- Công tử?
Ba thủ hạ đều nhìn về phía Lê công tử.
Lê công tử vuốt vuốt mũi, rồi lộ ra vẻ tươi cười:
- Không ngờ, vẻn vẹn chỉ đi ăn mà chạm mặt cao thủ lợi hại như thế! Ha ha, rõ là ông trời cũng giúp ta. Ba vị nói xem, có thể bóp hoàng kim thành bụi, thực lực của cao thủ thần bí này cao tới bao nhiêu!
- Công tử, thực lực người này có thể là cường giả hậu thiên hoặc chỉ sợ là một cao thủ lợi hại chuyên môn luyện chỉ lực. Thuộc hạ đoán, tối thiểu y cũng phải là nhân vật số một số hai trong số cường giả hậu thiên mới có thể bóp vàng thành phấn được!
Trung niên có thân hình cao lớn tên là 'Phương Hoành' nói.
- Phương Hoành, ngươi có nắm chắc đánh lại hắn không? - Lê công tử hỏi.
Trung niên này nhíu mày, tự hỏi một chút, rồi lắc đầu nói:
- Không nắm chắc một chút nào. Thuộc hạ lo là hắn đã đạt tới cảnh giới cường giả tiên thiên Vũ Thánh rồi
- Vũ Thánh à?
Lê công tử mở to mắt,
- Trong thiên hạ cũng chẳng có bao nhiêu cường giả Vũ Thánh, tuyệt đại đa số chúng ta đều đã biết. Đột nhiên lòi ở đâu ra một thanh niên như vậy nhỉ, lại còn chẳng có danh khí gì nữa?
Trên Đoan Mộc Đại Lục tiên thiên cường giả được tôn là Vũ Thánh.
- Nhưng dù sao vẫn có một vài Vũ Thánh ẩn thế. - Trung niên trả lời.
- Ha ha… nếu đó là Vũ Thánh mà lại có thể gia nhập vào Phương Phủ của ta, Phương Phủ ta chẳng phải có thực lực tăng lên nhiều à?
Lê công tử thoải mái vô cùng.
Nam tử mắt ti hí bên cạnh cười nói:
- Công tử muốn mời chào thanh niên thần bí đó à?
- Ừm.
Lê công tử cười khẽ gật đầu,
- Chỉ cần một tay lúc nãy hắn đã lộ ra, đủ để Phương Phủ ta trọng dụng rồi!
- Cô gái của hắn...
Nam tử mắt ti hí cũng quan sát sắc mặt Lê công tử, hắn biết Lê công tử có tâm tư với cô gái đó.
Lê công tử liếc mắt nhìn hắn, cất giọng lạnh lùng:
- Phụ nữ là cái gì? Không phải chỉ là một loại hàng hóa sao? Nếu có thể có được Đại tướng như thế sao ta lại phải dính vào phụ nữ của hắn, tặng thêm cho hắn vài mỹ nữ cũng chỉ là việc nhỏ. Yên tâm... Trong thiên hạ ta chưa thấy có bất kỳ loại phụ nữ nào khiến ta điên cuồng!
- Công tử anh minh. - Nam tử mắt ti hí lập tức nịnh nọt.
- Bây giờ, ngươi biết làm sao rồi chứ?
Lê công tử nhìn về phía hắn. Đã quyết định mời chào Đằng Thanh Sơn, đương nhiên phải hành động thật nỗ lực.
Nam tử mắt ti hí gật đầu lia lịa:
- Thuộc hạ biết, để thuộc hạ đi an bài.
Hắn lập tức đi ngay, đến cả thức ăn cũng không ăn.
...
Trên đường phố Đan Ương Thành rộng lớn, nhộn nhịp, khắp đường cái đều toàn người là người.
Đằng Thanh Sơn lưng đeo bao lớn, cùng Lý và Tiểu Bình rảo bước trên đường.
- Đằng thúc, người yên tâm.
Tiểu Bình có vẻ rất hưng phấn, khuôn mặt đỏ ửng,
- Tại chợ nô lệ không chỉ có nô lệ, dã thú mà còn có rất nhiều những thứ không phải nô lệ, có vài người cam nguyện đi làm thuê. Đằng thúc muốn tìm người chăn ngựa cũng có thể tới chợ nô lệ tìm, mua đà thú cũng có thể tới chỗ đó!
Đằng Thanh Sơn nghe xong mỉm cười.
Từ Đan Ương Thành tiến về Thần Phủ Sơn, mặc dù hai nơi đều là trong Nam Sơn Vực, một trong bốn vực của Đoan Mộc Đại Lục nhưng đường đi rất xa. Hắn không thể mãi khiêng cái bao trên vạn cân được. Tìm một cái xe ngựa cao cấp, thuê một người chăn ngựa thì việc sẽ dễ dàng hơn không ít.
- Phải đi chợ nô lệ xem mới được! - Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Muội chưa bao giờ thấy cả. - Mắt Lý cũng sáng lên.
Chưa bao giờ thấy chợ nô lệ, ai biết nơi đó có gì?
Đi được nửa canh giờ.
Phía tây Đan Ương Thành.
- Nô phường?
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hai chữ trên cửa chính. Đằng Thanh Sơn biết hai chữ này.
- Chợ nô lệ to lắm.
Tiểu Bình nói:
- Cả chợ nô lệ cũng tương tự một phủ đệ rất lớn. Ngoài một cửa chính, còn có một cửa sau! Trong chợ phân ra rất nhiều nơi, có nơi bán nô lệ bình thường, cũng có nơi bán một vài nô lệ cao cấp. Còn có một vài nơi cho người thường không phải nô lệ, muốn có người thuê làm cũng tới đây!
Tiểu Bình nói lưu loát, nhưng sắc mặt cô bé lại rất tệ.
- Tiểu Bình.
Lý nắm tay Tiểu Bình, nắm rất chặt.
Tiểu Bình nhoẻn miệng cười với Lý:
- Muội không có việc gì, tiểu tỷ tỷ.
Tiểu Bình lúc trước từng bị ba lượt buôn bán ở chợ nô lệ, cô bé trở thành loại hàng hóa để bán, những điều trải qua như vậy, ngẫm lại cũng biết thê thảm như thế nào.
- Ba vị!
Khi ba người Đằng Thanh Sơn mới vừa vào chợ, lập tức có một thanh niên thông minh lanh lợi ra đón, nhiệt tình đón tiếp:
- Ba vị tới mua gì? Chợ này rất lớn, lần đầu tiên tới đây rất dễ lạc. Ở nơi này mua bán những gì thì ta đều biết rõ cả.
Tiểu Bình thấp giọng:
- Đại thúc, đây là người của chợ nô lệ. Chuyên môn dẫn khách nhân, không cần cho bạc đâu. Chúng ta mua hàng hóa, họ sẽ được chủ hàng cho tiền.
Tiểu Bình vừa nói như vậy... Thanh niên trông có vẻ thông minh lanh lợi, cười không chút hổ thẹn, nói:
- Cô nương nói rất đúng, chẳng biết ba vị muốn mua gì?
- Ta muốn thuê người chăn ngựa. - Đằng Thanh Sơn báo.
- À, theo tiểu nhân. - Thanh niên này vội đi trước dẫn đường.
Chợ này rất lớn, ba người Đằng Thanh Sơn đi vào một con đường rộng rãi, đã thấy có rất nhiều nô lệ đứng ở một cái sân rộng.
- Ba vị, muốn mua gì?
- Nơi này chúng ta cái gì cũng có?
Đi trên đường gặp không ít người đi ra mời chào khách rất nhiệt tình.
- Nhà nô lệ phía trước rất khá. - Thanh niên cũng giới thiệu.
Chỉ thấy phía trước có một cái sân trống trải, có vài thiếu nữ vóc người yểu điệu, khuôn mặt mịn màng, hai tay đều bị trói, ai nấy đều đứng đó nước mắt lưng tròng.
Đồng thời cũng có trên mười hán tử thân thể cường tráng, cũng bị xích sắt trói chặt.
- Đại nhân.
Lập tức có một thiếu phụ ra đón, cười nói:
- Sân nô lệ của chúng ta là tốt nhất, muốn mua vài thị nữ về hầu hạ đại nhân chứ... Chẳng đắt chút nào, mua mười mấy thiếu nữ mỹ mạo. Còn sợ trên đường có người chọc giận ngươi à? Những nô lệ hán tử này của chúng ta, không ít người đã trải qua huấn luyện đều dũng mãnh vô cùng! Người nhìn xem, họ đều đã học chút nội kình, việc nâng năm trăm cân cự thạch tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhất thời, bên kia người trông coi dùng roi vung lên.
Lập tức không ít thiếu nữ khuôn mặt đẹp đẽ nước mắt lưng tròng nhìn Đằng Thanh Sơn. Không ít nô lệ tráng hán lập tức gầm một tiếng, nâng cao những tảng đá lớn trên năm trăm cân trước người lên cao.
- Ba vị.
Thanh niên dẫn đường cũng vội tâng bốc,
- Những thiếu nữ này đều đã trải qua huấn luyện trên giường dưới giường, buổi tối có người làm chăn ấm. Khi mệt mỏi, những thiếu nữ này còn có thể đấm chân bóp vai, các nàng đều rất tinh thông. Đám nô lệ hán tử đều rất nghe lời và trung thành, bảo chúng đánh ai là đánh ngay. Chỉ cần bỏ chút bạc, chúng sẽ là người của đại nhân rồi.
- Nô lệ...
Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn, dung mạo đám thiếu nữ này đều rất không tệ, kinh ngạc hỏi:
- Họ là nô lệ à? Trên mặt đám nữ tử này sao không có ấn ký?
- Có! Nhưng không ở trên mặt, mà là ở trên cổ.
Thanh niên cười:
- Khắc trên mặt thì làm xấu mặt làm sao?
- Thú vị, thú vị.
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.
- Đằng đại ca, huynh muốn mua à?
Lý tỏ vẻ ngạc nhiên, vội cùng Tiểu Bình nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn thấy thế, không khỏi cười ha ha:
- Ta đã hiểu, tại sao chợ nô lệ lại làm ăn tốt như vậy. Có một đám thiếu nữ mỹ mạo, có một đám thủ hạ nghe lời, chậc chậc... Tốt lắm! Tiểu tử, mau mau đi trước dẫn đường! Đừng cố ý dẫn ta tới mấy nơi khác, tưởng ta không biết tâm tư ngươi à? Đưa ta tới thẳng chỗ có người chăn ngựa đi.
- Được.
Thanh niên đó cúi đầu, lên tiếng,
- Rẽ khúc quanh phía trước là tới rồi.
Có thể ăn cơm ở lầu hai Húc Nhật tửu lâu cũng coi như có một chút thân phận. Họ đều hiểu rõ, Lê công tử là nhân vật số một số hai trong Phương Thị gia tộc, tuy nói chưa làm gia chủ, nhưng cũng nhanh thôi.
Thủ hạ của Lê công tử đưa vàng ra mà là giả được à?
Ai cũng hiểu, vàng chắc chắn là vàng thật!
Nhưng có thể bóp thỏi vàng thật mười phần thành bụi thì thực lực này... Ít nhất Liễu đại sư mà họ vô cùng tôn kính cũng không làm được.
- Lê công tử hôm nay đầu húc phải đá rồi.
Đám khách trong lòng chỉ cười thầm nhưng không dám nói gì, họ đứng một bên nhìn xem Lê công tử làm sao ứng đối.
Chuyện gì thế?
Lê công tử cau mày, quát về phía tên nam tử mắt ti hí.
- Công tử.
Nam tử mắt ti hí vội cung kính nói:
- Thuộc hạ cũng không biết, thuộc hạ lấy vàng trong phòng thu chi. Có thể... Có thể không biết ai đã tráo vàng rồi.
Lê công tử nghe xong tức giận hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn:
- Trong Phủ lại có người dám trộm vàng à!
Nói rồi, Lê công tử chắp tay về phía Đằng Thanh Sơn, cười:
- Tiên sinh, đây là do mấy tên tham nhũng ở Phương Phủ của ta làm tiên sinh mất hứng. Bàn rượu và thức ăn của tiên sinh hôm nay coi như Phương Lê ta mời tiên sinh vậy. Xin tiên sinh chớ từ chối!
Đằng Thanh Sơn cảm thấy quái lạ, chỉ nhìn nhìn Lê công tử rồi cười khẽ gật đầu:
- Công tử trở về nên nghiêm trị hạng người tham nhũng.
- Nhất định.
Lê công tử mỉm cười
- Ta sẽ không quấy rầy tiên sinh ăn cơm nữa.
Nói xong, Lê công tử không đề cập tới việc đổi bàn với bọn người Đằng Thanh Sơn, mà mang theo nhân mã thủ hạ lên thẳng lầu ba tửu lâu.
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn đám người lên lầu.
Trong lầu hai tửu lâu không ít khách nhân nhìn về phía Đằng Thanh Sơn tươi cười, có vẻ rất khách khí.
- Đằng đại ca, Phương Phủ công tử quả là biết kiềm chế. - Lý thì thào nhỏ giọng.
- Ừm, tên này không phải hạng người lỗ mãng.
Đằng Thanh Sơn gật gù, lúc trước nghe những người chung quanh đàm luận về Lê công tử, Đằng Thanh Sơn chỉ biết về Phương Phủ là chủ nhân của Đan Ương Thành! Cũng tương tự Quy Nguyên Tông là chủ nhân của quận Giang Ninh. Địa vị như nhau, còn công tử Phương Phủ có địa vị rất cao, tương đương với nửa tông chủ của Quy Nguyên Tông!
Địa vị như thế mà có thể ẩn nhẫn, đích thật là một nhân vật đặc biệt.
- Đằng đại ca, ngươi nhìn những người chung quanh kìa, họ đều thầm thì về chúng ta.
Lý che miệng cười nói, Tiểu Bình một bên cũng nhỏ giọng cười:
- Khẳng định đoán thúc là một cao thủ.
Đằng Thanh Sơn nhìn xung quanh.
Những người chung quanh đích xác đang đoán thân phận của Đằng Thanh Sơn, họ cố nghĩ ra biện pháp để có được giao tình với cao thủ thần bí này!
- Mặc kệ.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt nói:
- Ăn xong cơm chúng ta phải mau chóng đi làm việc.
...
Lầu ba Húc Nhật tửu lâu. Trong một gian phòng xa xỉ, Phương Lê ngồi ở ghế chủ vị, không khí nhất thời cảm thấy bị áp lực.
- Công tử?
Ba thủ hạ đều nhìn về phía Lê công tử.
Lê công tử vuốt vuốt mũi, rồi lộ ra vẻ tươi cười:
- Không ngờ, vẻn vẹn chỉ đi ăn mà chạm mặt cao thủ lợi hại như thế! Ha ha, rõ là ông trời cũng giúp ta. Ba vị nói xem, có thể bóp hoàng kim thành bụi, thực lực của cao thủ thần bí này cao tới bao nhiêu!
- Công tử, thực lực người này có thể là cường giả hậu thiên hoặc chỉ sợ là một cao thủ lợi hại chuyên môn luyện chỉ lực. Thuộc hạ đoán, tối thiểu y cũng phải là nhân vật số một số hai trong số cường giả hậu thiên mới có thể bóp vàng thành phấn được!
Trung niên có thân hình cao lớn tên là 'Phương Hoành' nói.
- Phương Hoành, ngươi có nắm chắc đánh lại hắn không? - Lê công tử hỏi.
Trung niên này nhíu mày, tự hỏi một chút, rồi lắc đầu nói:
- Không nắm chắc một chút nào. Thuộc hạ lo là hắn đã đạt tới cảnh giới cường giả tiên thiên Vũ Thánh rồi
- Vũ Thánh à?
Lê công tử mở to mắt,
- Trong thiên hạ cũng chẳng có bao nhiêu cường giả Vũ Thánh, tuyệt đại đa số chúng ta đều đã biết. Đột nhiên lòi ở đâu ra một thanh niên như vậy nhỉ, lại còn chẳng có danh khí gì nữa?
Trên Đoan Mộc Đại Lục tiên thiên cường giả được tôn là Vũ Thánh.
- Nhưng dù sao vẫn có một vài Vũ Thánh ẩn thế. - Trung niên trả lời.
- Ha ha… nếu đó là Vũ Thánh mà lại có thể gia nhập vào Phương Phủ của ta, Phương Phủ ta chẳng phải có thực lực tăng lên nhiều à?
Lê công tử thoải mái vô cùng.
Nam tử mắt ti hí bên cạnh cười nói:
- Công tử muốn mời chào thanh niên thần bí đó à?
- Ừm.
Lê công tử cười khẽ gật đầu,
- Chỉ cần một tay lúc nãy hắn đã lộ ra, đủ để Phương Phủ ta trọng dụng rồi!
- Cô gái của hắn...
Nam tử mắt ti hí cũng quan sát sắc mặt Lê công tử, hắn biết Lê công tử có tâm tư với cô gái đó.
Lê công tử liếc mắt nhìn hắn, cất giọng lạnh lùng:
- Phụ nữ là cái gì? Không phải chỉ là một loại hàng hóa sao? Nếu có thể có được Đại tướng như thế sao ta lại phải dính vào phụ nữ của hắn, tặng thêm cho hắn vài mỹ nữ cũng chỉ là việc nhỏ. Yên tâm... Trong thiên hạ ta chưa thấy có bất kỳ loại phụ nữ nào khiến ta điên cuồng!
- Công tử anh minh. - Nam tử mắt ti hí lập tức nịnh nọt.
- Bây giờ, ngươi biết làm sao rồi chứ?
Lê công tử nhìn về phía hắn. Đã quyết định mời chào Đằng Thanh Sơn, đương nhiên phải hành động thật nỗ lực.
Nam tử mắt ti hí gật đầu lia lịa:
- Thuộc hạ biết, để thuộc hạ đi an bài.
Hắn lập tức đi ngay, đến cả thức ăn cũng không ăn.
...
Trên đường phố Đan Ương Thành rộng lớn, nhộn nhịp, khắp đường cái đều toàn người là người.
Đằng Thanh Sơn lưng đeo bao lớn, cùng Lý và Tiểu Bình rảo bước trên đường.
- Đằng thúc, người yên tâm.
Tiểu Bình có vẻ rất hưng phấn, khuôn mặt đỏ ửng,
- Tại chợ nô lệ không chỉ có nô lệ, dã thú mà còn có rất nhiều những thứ không phải nô lệ, có vài người cam nguyện đi làm thuê. Đằng thúc muốn tìm người chăn ngựa cũng có thể tới chợ nô lệ tìm, mua đà thú cũng có thể tới chỗ đó!
Đằng Thanh Sơn nghe xong mỉm cười.
Từ Đan Ương Thành tiến về Thần Phủ Sơn, mặc dù hai nơi đều là trong Nam Sơn Vực, một trong bốn vực của Đoan Mộc Đại Lục nhưng đường đi rất xa. Hắn không thể mãi khiêng cái bao trên vạn cân được. Tìm một cái xe ngựa cao cấp, thuê một người chăn ngựa thì việc sẽ dễ dàng hơn không ít.
- Phải đi chợ nô lệ xem mới được! - Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Muội chưa bao giờ thấy cả. - Mắt Lý cũng sáng lên.
Chưa bao giờ thấy chợ nô lệ, ai biết nơi đó có gì?
Đi được nửa canh giờ.
Phía tây Đan Ương Thành.
- Nô phường?
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hai chữ trên cửa chính. Đằng Thanh Sơn biết hai chữ này.
- Chợ nô lệ to lắm.
Tiểu Bình nói:
- Cả chợ nô lệ cũng tương tự một phủ đệ rất lớn. Ngoài một cửa chính, còn có một cửa sau! Trong chợ phân ra rất nhiều nơi, có nơi bán nô lệ bình thường, cũng có nơi bán một vài nô lệ cao cấp. Còn có một vài nơi cho người thường không phải nô lệ, muốn có người thuê làm cũng tới đây!
Tiểu Bình nói lưu loát, nhưng sắc mặt cô bé lại rất tệ.
- Tiểu Bình.
Lý nắm tay Tiểu Bình, nắm rất chặt.
Tiểu Bình nhoẻn miệng cười với Lý:
- Muội không có việc gì, tiểu tỷ tỷ.
Tiểu Bình lúc trước từng bị ba lượt buôn bán ở chợ nô lệ, cô bé trở thành loại hàng hóa để bán, những điều trải qua như vậy, ngẫm lại cũng biết thê thảm như thế nào.
- Ba vị!
Khi ba người Đằng Thanh Sơn mới vừa vào chợ, lập tức có một thanh niên thông minh lanh lợi ra đón, nhiệt tình đón tiếp:
- Ba vị tới mua gì? Chợ này rất lớn, lần đầu tiên tới đây rất dễ lạc. Ở nơi này mua bán những gì thì ta đều biết rõ cả.
Tiểu Bình thấp giọng:
- Đại thúc, đây là người của chợ nô lệ. Chuyên môn dẫn khách nhân, không cần cho bạc đâu. Chúng ta mua hàng hóa, họ sẽ được chủ hàng cho tiền.
Tiểu Bình vừa nói như vậy... Thanh niên trông có vẻ thông minh lanh lợi, cười không chút hổ thẹn, nói:
- Cô nương nói rất đúng, chẳng biết ba vị muốn mua gì?
- Ta muốn thuê người chăn ngựa. - Đằng Thanh Sơn báo.
- À, theo tiểu nhân. - Thanh niên này vội đi trước dẫn đường.
Chợ này rất lớn, ba người Đằng Thanh Sơn đi vào một con đường rộng rãi, đã thấy có rất nhiều nô lệ đứng ở một cái sân rộng.
- Ba vị, muốn mua gì?
- Nơi này chúng ta cái gì cũng có?
Đi trên đường gặp không ít người đi ra mời chào khách rất nhiệt tình.
- Nhà nô lệ phía trước rất khá. - Thanh niên cũng giới thiệu.
Chỉ thấy phía trước có một cái sân trống trải, có vài thiếu nữ vóc người yểu điệu, khuôn mặt mịn màng, hai tay đều bị trói, ai nấy đều đứng đó nước mắt lưng tròng.
Đồng thời cũng có trên mười hán tử thân thể cường tráng, cũng bị xích sắt trói chặt.
- Đại nhân.
Lập tức có một thiếu phụ ra đón, cười nói:
- Sân nô lệ của chúng ta là tốt nhất, muốn mua vài thị nữ về hầu hạ đại nhân chứ... Chẳng đắt chút nào, mua mười mấy thiếu nữ mỹ mạo. Còn sợ trên đường có người chọc giận ngươi à? Những nô lệ hán tử này của chúng ta, không ít người đã trải qua huấn luyện đều dũng mãnh vô cùng! Người nhìn xem, họ đều đã học chút nội kình, việc nâng năm trăm cân cự thạch tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhất thời, bên kia người trông coi dùng roi vung lên.
Lập tức không ít thiếu nữ khuôn mặt đẹp đẽ nước mắt lưng tròng nhìn Đằng Thanh Sơn. Không ít nô lệ tráng hán lập tức gầm một tiếng, nâng cao những tảng đá lớn trên năm trăm cân trước người lên cao.
- Ba vị.
Thanh niên dẫn đường cũng vội tâng bốc,
- Những thiếu nữ này đều đã trải qua huấn luyện trên giường dưới giường, buổi tối có người làm chăn ấm. Khi mệt mỏi, những thiếu nữ này còn có thể đấm chân bóp vai, các nàng đều rất tinh thông. Đám nô lệ hán tử đều rất nghe lời và trung thành, bảo chúng đánh ai là đánh ngay. Chỉ cần bỏ chút bạc, chúng sẽ là người của đại nhân rồi.
- Nô lệ...
Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn, dung mạo đám thiếu nữ này đều rất không tệ, kinh ngạc hỏi:
- Họ là nô lệ à? Trên mặt đám nữ tử này sao không có ấn ký?
- Có! Nhưng không ở trên mặt, mà là ở trên cổ.
Thanh niên cười:
- Khắc trên mặt thì làm xấu mặt làm sao?
- Thú vị, thú vị.
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.
- Đằng đại ca, huynh muốn mua à?
Lý tỏ vẻ ngạc nhiên, vội cùng Tiểu Bình nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn thấy thế, không khỏi cười ha ha:
- Ta đã hiểu, tại sao chợ nô lệ lại làm ăn tốt như vậy. Có một đám thiếu nữ mỹ mạo, có một đám thủ hạ nghe lời, chậc chậc... Tốt lắm! Tiểu tử, mau mau đi trước dẫn đường! Đừng cố ý dẫn ta tới mấy nơi khác, tưởng ta không biết tâm tư ngươi à? Đưa ta tới thẳng chỗ có người chăn ngựa đi.
- Được.
Thanh niên đó cúi đầu, lên tiếng,
- Rẽ khúc quanh phía trước là tới rồi.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị