Cửu Đỉnh Ký
Chương 303: Thu Phục Thất Bại
Phiêu lưu trên biển, nếu có thể tìm được một con Huyền Phong Thần Điêu đi theo thì quả rất tiện lợi!
Trong núi rừng.
Dù cánh trái bị thương, con Huyền Phong Thần Điêu vẫn cố gắng giữ được thăng bằng trên bầu trời. Dù sao cũng là yêu thú cấp độ tiên thiên kim đan, thân thể lại khổng lồ, nên cho dù cánh trái bị thủng một lỗ vẫn không khiến cho nó không thể bay được.
Nó kinh ngạc nhìn tên con người bên dưới. Trúng phải hàn khí của nó mà vẫn không chết? Việc này quá khó tin. Nó không muốn tin!
- Vù!
Huyền Phong Thần Điêu phẫn nộ há miệng, lại một luồng sương mù màu đen bao phủ người Đằng Thanh Sơn.
- Vô dụng!
Đằng Thanh Sơn vẫn đứng yên, vù một tiếng, màn hào quang màu đỏ rực bao phủ toàn thân. Đằng Thanh Sơn tựa như hỏa thần, nhiệt độ cực thấp xuyên qua màn hào quang tràn vào toàn thân hắn, thậm chí cả màn hào quang cũng đều đông cứng đến vỡ ra.
Đằng Thanh Sơn hóa thành một tượng băng. Mặt của tượng băng lại ra vẻ tươi cười, lập tức tầng băng trên mặt hắn đột nhiên vỡ ra.
- Huyền Phong Thần Điêu, chiêu này của ngươi hoàn toàn vô dụng với ta!
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn con Huyền Phong Thần Điêu. Huyền Phong Thần Điêu ở giữa không trung vô cùng phẫn nộ quạt cánh. Cánh trái của nó bị thương lúc này đã ngưng chảy máu, vết thương cũng hoàn toàn đông lại.
Một tiếng kêu phẫn nộ vang lên, vang vọng khắp chân trời.
- Hú!
Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nhìn con Huyền Phong Thần Điêu giữa không trung, cười cười rồi hô to:
- Có phẫn nộ mấy đi nữa cũng vô dụng. Ta hái sạch Thiết Diệp Quả đây!
Nói xong, hắn còn chỉ chỉ vào cây Thiết Diệp Quả.
Lúc này Huyền Phong Thần Điêu đã đậu trên một cây đại thụ rất cao, mắt vàng căm tức nhìn Đằng Thanh Sơn, phát ra tiếng kêu trầm trầm.
Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa nhảy lên cây Thiết Diệp Quả. Lần này Đằng Thanh Sơn gài Luân Hồi thương trên lưng, hai tay đồng thời ngắt lấy từng quả từng quả Thiết Diệp Quả. Những Thiết Diệp Quả tuyệt đẹp từng quả một rơi xuống, rơi trúng vào giữa tấm lưới đánh cá.
Huyền Phong Thần Điêu chỉ có thể nhìn Đằng Thanh Sơn hái quả.
Không bao lâu, trên cây chẳng còn một quả Thiết Diệp nào nữa. Con Huyền Phong Thần Điêu nhìn thấy thế, mắt đã đỏ lên căm tức.
- Nhiều thật!
Đằng Thanh Sơn nhặt những Thiết Diệp Quả rơi tán loạn trên mặt đất ném vào trong lưới đánh cá, rồi cuộn lưới lại thành một túi Thiết Diệp Quả, vác trên vai.
- Ừm, chắc phải mấy ngàn cân! Tổng cộng phải ngoài trăm quả.
Đằng Thanh Sơn khiêng lưới cá, cầm Luân Hồi thương, bắt đầu ly khai.
- U....
- U....
Những tiếng hú chói tai cao vút vang vọng tận chân trời. Con Huyền Phong Thần Điêu kêu như phát điên, không ngừng bay liệng trong không trung. Nhưng nó đành nhìn Đằng Thanh Sơn nhanh chóng lướt qua núi rừng, căn bản không dám trêu vào Đằng Thanh Sơn.
Lý đang lẳng lặng đợi ở bờ Thiết Diệp Đảo, bên cạnh nàng là hơn ba mươi con Lôi Kình và Lôi Kình vương cũng đang chờ đợi.
Rào rào......
Nước biển cuốn vào bờ cát, rồi lại rút đi.
Đột nhiên Lý thấy xa xa có một bóng người mơ hồ. Nhìn kỹ lại, trên mặt nàng không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, hưng phấn gọi to:
- Đằng đại ca, Đằng đại ca!
Bóng người ở xa cũng phát ra tiếng cười sang sảng:
- Ha ha, Tiểu, quả trên cây Thiết Diệp Quả bị ta hái sạch một hơi, bây giờ đựng cả trong bao rồi.
Tiếng cười vẫn còn đang quanh quẩn, Đằng Thanh Sơn đã đi đến bờ cát, những bước chân hằn rất sâu trên cát.
Đằng Thanh Sơn tiện tay ném lưới đánh cá sang bên cạnh 'Bùng!' một tiếng.
Với thể thích khổng lồ của Lôi Kình, chúng không có khả năng lên bờ biển. Tỷ như Lôi Kình vương, chỉ thân thể đã to hơn cả chiếc thuyền ngột mộc. Vì lớn như vậy, lúc này nó chỉ ở trong nước, cách bờ hơn mười trượng. Đằng Thanh Sơn hạ lưới đánh cá xuống cát, rồi đặt mông ngồi xuống chiếc bao lớn này.
- Tiểu nói cho nó nghe, ta đã hái được Thiết Diệp Quả rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Nhưng chúng ta lấy ba phần, cho đám Lôi Kình vương bảy phần!
Thiết Diệp Quả đã được đám yêu thú coi trọng như vậy, hơn nữa... chỉ riêng Thiết Diệp Đảo mà có thể sinh ra trên mười con yêu thú, cho biết đảo này hẳn là nơi linh khí sung túc. Một hòn đảo như vậy, mà chỉ có một cây Thiết Diệp Quả!
Đằng Thanh Sơn e rằng Thiết Diệp Quả này chẳng tầm thường chút nào. Mặc dù bây giờ còn chưa hiểu được công dụng của Thiết Diệp Quả, nhưng mình lưu lại vài quả cũng tốt!
- Hống....
Lôi Kình vương thấy Đằng Thanh Sơn đặt mông ngồi xuống túi đầy nhóc Thiết Diệp Quả, không khỏi phát ra tiếng gầm hưng phấn. Đám Lôi Kình cũng gầm lên, vô cùng kích động.
Lý lập tức báo với Lôi Kình vương ý của Đằng Thanh Sơn.
Lôi Kình vương nhìn Đằng Thanh Sơn, trong ánh mắt có vẻ bất mãn, phát ra một tiếng gầm gừ.
- Đằng đại ca, Lôi Kình vương nói chúng ta không dùng được Thiết Diệp Quả. Hơn nữa chúng ta cũng nhận được quà của nó là viên ngọc xanh lá chống nước rồi. Nó bảo chúng ta đem toàn bộ Thiết Diệp Quả trả cho chúng.
Lý bảo với Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại, lôi cái túi sang một bên, nhìn chằm chằm vào Lôi Kình vương:
- Tiểu, nói cho nó nghe, một viên ngọc xanh lá chống nước không là cái gì cả! Ta vạn dặm xa xôi tới đây, ta đương nhiên muốn lấy vài Thiết Diệp Quả. Muội nói thẳng cho nó nghe... bằng không, đám chúng nó đừng hòng có được một quả nào!
Từ đầu tới đuôi việc này vẫn luôn luôn nằm dưới sự khống chế của Lôi Kình vương, làm cho Đằng Thanh Sơn rất khó chịu!
Một viên ngọc xanh lá mà khiến cho cường giả cấp độ tiên thiên kim đan phải bận tâm sao?
Nếu quá kiêu ngạo, cứ phủi tay bỏ đi cũng không phải chuyện gì lớn!
Cầm Luân Hồi thương, Đằng Thanh Sơn cũng tự tin đánh chết Lôi Kình vương! Về phần cái thuyền gỗ... Hừ, Lý bây giờ ở trên đảo, muốn hủy thuyền ngột mộc thì cứ hủy, cũng không phải chuyện gì lớn. Dùng vật liệu trên Thiết Diệp Đảo tái tạo một chiếc thuyền đơn giản vẫn được.
Đằng Thanh Sơn cầm lấy lưới đánh cá, lôi Tiểu sang một bên, đi lên bờ tránh xa nhóm Lôi Kình tộc!
- Hống.... hống....
Lý rời khỏi bờ biển, rồi quay sang con Lôi Kình vương phát ra một tiếng gầm.
- Bùng!
Đằng Thanh Sơn vứt lưới đánh cá xuống bãi biển ra xa một chút, cầm Luân Hồi thương nhảy vèo tới mép biển, nhìn chằm chằm vào Lôi Kình vương. Ý của Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng... "Lôi Kình vương, đừng quá khinh người! Bằng không, hai ta đánh một trận?"
Lôi Kình vương nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, tựa hồ nhớ lại trận đấu dưới đáy biển. Lần đó nó đã bị Đằng Thanh Sơn đánh cho cuốn gói đào tẩu, bây giờ Đằng Thanh Sơn lại còn dùng Luân Hồi thương!
- Hống......
Lôi Kình vương rốt cục phát ra một tiếng gầm.
- Đằng đại ca, nó đáp ứng, nó nói bảy phần trái cây cho nó là đủ. Của chúng ta ba phần.
Lý liền phiên dịch. Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Con Lôi Kình vương này ỷ vào việc có thể uy hiếp muội, uy hiếp thuyền ngột mộc, mới dám kiêu ngạo với ta như vậy! Bây giờ đã ở trên bờ, muội chạy ra xa, nó cũng không dám quá kiêu ngạo.
Thanh Sơn không hề ngạc nhiên.
- Ừm.
Lý cũng gật đầu, cười:
- Kỳ thật nếu không có chúng ta, còn con Huyền Phong Thần Điêu ở đó, lại thêm những yêu thú khác trên đảo, chỉ sợ con Lôi Kình vương này căn bản chẳng kiếm được bao nhiêu quả. Bây giờ có cả mớ như vậy cũng là nhiều rồi.
Ngay lúc này...
- Vu! Vu!
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời còn hơi tối, cặp tròng mắt vàng hiện ra rất rõ ràng. Thân thể khổng lồ bay liệng trên trời cao, đôi đồng tử vàng nhìn như đóng đinh vào Đằng Thanh Sơn.
- Tiểu, muội xem chúng ta có biện pháp thu phục được con Huyền Phong Thần Điêu này hay không?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Thu phục?
Lý vừa nghe, giật mình ngơ ngác.
Đằng Thanh Sơn gật đầu lia lịa:
- Đúng, chính là thu phục! Một khi thu phục được Huyền Phong Thần Điêu... sau này mà gặp phải cảnh như gặp đàn Lôi Kình tộc, muội cứ việc leo lên lưng Huyền Phong Thần Điêu, tránh lên trời cao. Ta không còn cố kỵ gì! Nếu được thế, làm sao lần này ta lại bị đám Lôi Kình hiếp bức tới đây chứ?!
- Còn nữa, đôi Hắc Bạch Liệt Phong Thần Điêu, không phải cũng bị thu phục sao?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý.
Lý nhíu mày nói:
- Muội không nắm chắc, để muội thử xem!
Lập tức, Lý ngửa đầu phát ra một tiếng tiếng kêu lớn vang vọng trong trẻo. May mà nàng cũng ăn thiên linh địa bảo, đạt tới hậu thiên đỉnh phong, nên tiếng kêu này cũng rất vang.
Trong đôi mắt màu vàng của con Huyền Phong Thần Điêu đang liệng quanh trên trời hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi lập tức cũng phát ra một tiếng kêu.
Hai người trao đổi một lát...
- U....
Huyền Phong Thần Điêu phát ra tiếng kêu phẫn nộ cao vút, thậm chí còn vỗ cánh, làm thành luồng cuồng phong cuốn xuống dưới. Vốn vết thương nơi cánh trái sớm đã được bao một tầng băng, mặc dù tính linh hoạt và tốc độ bị giảm, nhưng việc bay lượn thì vẫn bình thường.
- Làm sao vậy?
Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện có gì không hợp lý.
Lý bất lực nói:
- Vừa rồi muội đã dụ dỗ nó, nói là đưa nó đi lang bạt Bắc Hải, nó nói là nó biết nhiều về Bắc Hải hơn ta! Muội nói, ta có thể cho nếm mỹ thực nhân loại, có thể cho nó ăn Thiết Diệp Quả.
- Đúng, Thiết Diệp Quả!
Đằng Thanh Sơn thực lòng tán thành cách dụ dỗ này:
- Bây giờ trên cây đã không còn Thiết Diệp Quả nữa, tất cả đều trong tay ta rồi.
- Vô dụng!
Lý lắc đầu nói tiếp:
- Nó nói, Thiết Diệp Quả, sang năm sau là nó có thể ăn nữa. Nhưng nó không thể trở thành thủ hạ của con người được, nó là vật có trí tuệ.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu, con Huyền Điêu trên trời cũng cúi đầu nhìn Đằng Thanh Sơn.
Cách xa năm sáu mươi trượng, nhưng hai người đều có thể thấy mắt đối phương!
- Thật là kiêu ngạo!
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra, liền cười nói:
- Tiểu, nó không phải nói, sang năm nó còn có thể ăn Thiết Diệp Quả nữa sao? Ta thấy Thiết Diệp Quả khá là trọng yếu với nó. Muội nói với nó... đại ca là người nóng nảy, chọc ta nóng lên, ta đốn béng cây Thiết Diệp Quả! Tiểu, muội cứ nói là đã cố thuyết phục mà ta không nghe! Muội tự mình nói chuyện với nó cho ngọt, dù sao sau này khi nó theo chúng ta, thì nó cũng sẽ chiếu cố cho muội, ta không cần nó.
Một người mang mặt đen (làm kẻ ác), một người mặt trắng (làm kẻ thiện).
Lý nghe thế cười:
- Chẳng biết biện pháp này có hữu hiệu không nữa! Phải xem độ trọng yếu của Thiết Diệp Quả trong lòng nó như thế nào. Một khi chặt cây, thì không thể có quả mà ăn nữa.
Nói rồi nàng lập tức ngẩng đầu lên trời, phát ra một tràng tiếng kêu với Huyền Phong Thần Điêu.
Một lát sau...
- Vu! Vu!
Huyền Phong Thần Điêu cũng phát ra một tràng tiếng kêu, tựa hồ vô cùng đắc ý.
Lý vừa nghe xong, mặt xịu xuống.
- Sao vậy?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc:
- Không được à?
Lý cười khổ nhìn Đằng Thanh Sơn, đáp:
- Đằng đại ca, Huyền Phong Thần Điêu nói. Nó chỉ rất thích ăn quả của cây Thiết Diệp Quả thôi... Nhưng không hề làm thực lực nó tăng lên. Đã không ăn được, thì cho dù tiếc rẻ, nhưng nó cũng không thể cúi đầu theo chúng ta được! Hơn nữa nó còn nói... người cần Thiết Diệp Quả nhất là đàn Lôi Kình tộc! Nếu chúng ta chặt cây Thiết Diệp Quả, có thể đàn Lôi Kình tộc sẽ điên cuồng công kích chúng ta.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn hơi nghi hoặc.
Chàng quay đầu nhìn về phía Lôi Kình tộc xa xa, có lẽ Huyền Phong Thần Điêu nói thật! Nếu không vì sao mình vừa đáp ứng đi hái Thiết Diệp Quả, cả đám Lôi Kình tộc lại hưng phấn như vậy?
- Xem ra thu phục thất bại rồi!
Đằng Thanh Sơn hơi đau đầu.
Trong núi rừng.
Dù cánh trái bị thương, con Huyền Phong Thần Điêu vẫn cố gắng giữ được thăng bằng trên bầu trời. Dù sao cũng là yêu thú cấp độ tiên thiên kim đan, thân thể lại khổng lồ, nên cho dù cánh trái bị thủng một lỗ vẫn không khiến cho nó không thể bay được.
Nó kinh ngạc nhìn tên con người bên dưới. Trúng phải hàn khí của nó mà vẫn không chết? Việc này quá khó tin. Nó không muốn tin!
- Vù!
Huyền Phong Thần Điêu phẫn nộ há miệng, lại một luồng sương mù màu đen bao phủ người Đằng Thanh Sơn.
- Vô dụng!
Đằng Thanh Sơn vẫn đứng yên, vù một tiếng, màn hào quang màu đỏ rực bao phủ toàn thân. Đằng Thanh Sơn tựa như hỏa thần, nhiệt độ cực thấp xuyên qua màn hào quang tràn vào toàn thân hắn, thậm chí cả màn hào quang cũng đều đông cứng đến vỡ ra.
Đằng Thanh Sơn hóa thành một tượng băng. Mặt của tượng băng lại ra vẻ tươi cười, lập tức tầng băng trên mặt hắn đột nhiên vỡ ra.
- Huyền Phong Thần Điêu, chiêu này của ngươi hoàn toàn vô dụng với ta!
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn con Huyền Phong Thần Điêu. Huyền Phong Thần Điêu ở giữa không trung vô cùng phẫn nộ quạt cánh. Cánh trái của nó bị thương lúc này đã ngưng chảy máu, vết thương cũng hoàn toàn đông lại.
Một tiếng kêu phẫn nộ vang lên, vang vọng khắp chân trời.
- Hú!
Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nhìn con Huyền Phong Thần Điêu giữa không trung, cười cười rồi hô to:
- Có phẫn nộ mấy đi nữa cũng vô dụng. Ta hái sạch Thiết Diệp Quả đây!
Nói xong, hắn còn chỉ chỉ vào cây Thiết Diệp Quả.
Lúc này Huyền Phong Thần Điêu đã đậu trên một cây đại thụ rất cao, mắt vàng căm tức nhìn Đằng Thanh Sơn, phát ra tiếng kêu trầm trầm.
Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa nhảy lên cây Thiết Diệp Quả. Lần này Đằng Thanh Sơn gài Luân Hồi thương trên lưng, hai tay đồng thời ngắt lấy từng quả từng quả Thiết Diệp Quả. Những Thiết Diệp Quả tuyệt đẹp từng quả một rơi xuống, rơi trúng vào giữa tấm lưới đánh cá.
Huyền Phong Thần Điêu chỉ có thể nhìn Đằng Thanh Sơn hái quả.
Không bao lâu, trên cây chẳng còn một quả Thiết Diệp nào nữa. Con Huyền Phong Thần Điêu nhìn thấy thế, mắt đã đỏ lên căm tức.
- Nhiều thật!
Đằng Thanh Sơn nhặt những Thiết Diệp Quả rơi tán loạn trên mặt đất ném vào trong lưới đánh cá, rồi cuộn lưới lại thành một túi Thiết Diệp Quả, vác trên vai.
- Ừm, chắc phải mấy ngàn cân! Tổng cộng phải ngoài trăm quả.
Đằng Thanh Sơn khiêng lưới cá, cầm Luân Hồi thương, bắt đầu ly khai.
- U....
- U....
Những tiếng hú chói tai cao vút vang vọng tận chân trời. Con Huyền Phong Thần Điêu kêu như phát điên, không ngừng bay liệng trong không trung. Nhưng nó đành nhìn Đằng Thanh Sơn nhanh chóng lướt qua núi rừng, căn bản không dám trêu vào Đằng Thanh Sơn.
Lý đang lẳng lặng đợi ở bờ Thiết Diệp Đảo, bên cạnh nàng là hơn ba mươi con Lôi Kình và Lôi Kình vương cũng đang chờ đợi.
Rào rào......
Nước biển cuốn vào bờ cát, rồi lại rút đi.
Đột nhiên Lý thấy xa xa có một bóng người mơ hồ. Nhìn kỹ lại, trên mặt nàng không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, hưng phấn gọi to:
- Đằng đại ca, Đằng đại ca!
Bóng người ở xa cũng phát ra tiếng cười sang sảng:
- Ha ha, Tiểu, quả trên cây Thiết Diệp Quả bị ta hái sạch một hơi, bây giờ đựng cả trong bao rồi.
Tiếng cười vẫn còn đang quanh quẩn, Đằng Thanh Sơn đã đi đến bờ cát, những bước chân hằn rất sâu trên cát.
Đằng Thanh Sơn tiện tay ném lưới đánh cá sang bên cạnh 'Bùng!' một tiếng.
Với thể thích khổng lồ của Lôi Kình, chúng không có khả năng lên bờ biển. Tỷ như Lôi Kình vương, chỉ thân thể đã to hơn cả chiếc thuyền ngột mộc. Vì lớn như vậy, lúc này nó chỉ ở trong nước, cách bờ hơn mười trượng. Đằng Thanh Sơn hạ lưới đánh cá xuống cát, rồi đặt mông ngồi xuống chiếc bao lớn này.
- Tiểu nói cho nó nghe, ta đã hái được Thiết Diệp Quả rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Nhưng chúng ta lấy ba phần, cho đám Lôi Kình vương bảy phần!
Thiết Diệp Quả đã được đám yêu thú coi trọng như vậy, hơn nữa... chỉ riêng Thiết Diệp Đảo mà có thể sinh ra trên mười con yêu thú, cho biết đảo này hẳn là nơi linh khí sung túc. Một hòn đảo như vậy, mà chỉ có một cây Thiết Diệp Quả!
Đằng Thanh Sơn e rằng Thiết Diệp Quả này chẳng tầm thường chút nào. Mặc dù bây giờ còn chưa hiểu được công dụng của Thiết Diệp Quả, nhưng mình lưu lại vài quả cũng tốt!
- Hống....
Lôi Kình vương thấy Đằng Thanh Sơn đặt mông ngồi xuống túi đầy nhóc Thiết Diệp Quả, không khỏi phát ra tiếng gầm hưng phấn. Đám Lôi Kình cũng gầm lên, vô cùng kích động.
Lý lập tức báo với Lôi Kình vương ý của Đằng Thanh Sơn.
Lôi Kình vương nhìn Đằng Thanh Sơn, trong ánh mắt có vẻ bất mãn, phát ra một tiếng gầm gừ.
- Đằng đại ca, Lôi Kình vương nói chúng ta không dùng được Thiết Diệp Quả. Hơn nữa chúng ta cũng nhận được quà của nó là viên ngọc xanh lá chống nước rồi. Nó bảo chúng ta đem toàn bộ Thiết Diệp Quả trả cho chúng.
Lý bảo với Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại, lôi cái túi sang một bên, nhìn chằm chằm vào Lôi Kình vương:
- Tiểu, nói cho nó nghe, một viên ngọc xanh lá chống nước không là cái gì cả! Ta vạn dặm xa xôi tới đây, ta đương nhiên muốn lấy vài Thiết Diệp Quả. Muội nói thẳng cho nó nghe... bằng không, đám chúng nó đừng hòng có được một quả nào!
Từ đầu tới đuôi việc này vẫn luôn luôn nằm dưới sự khống chế của Lôi Kình vương, làm cho Đằng Thanh Sơn rất khó chịu!
Một viên ngọc xanh lá mà khiến cho cường giả cấp độ tiên thiên kim đan phải bận tâm sao?
Nếu quá kiêu ngạo, cứ phủi tay bỏ đi cũng không phải chuyện gì lớn!
Cầm Luân Hồi thương, Đằng Thanh Sơn cũng tự tin đánh chết Lôi Kình vương! Về phần cái thuyền gỗ... Hừ, Lý bây giờ ở trên đảo, muốn hủy thuyền ngột mộc thì cứ hủy, cũng không phải chuyện gì lớn. Dùng vật liệu trên Thiết Diệp Đảo tái tạo một chiếc thuyền đơn giản vẫn được.
Đằng Thanh Sơn cầm lấy lưới đánh cá, lôi Tiểu sang một bên, đi lên bờ tránh xa nhóm Lôi Kình tộc!
- Hống.... hống....
Lý rời khỏi bờ biển, rồi quay sang con Lôi Kình vương phát ra một tiếng gầm.
- Bùng!
Đằng Thanh Sơn vứt lưới đánh cá xuống bãi biển ra xa một chút, cầm Luân Hồi thương nhảy vèo tới mép biển, nhìn chằm chằm vào Lôi Kình vương. Ý của Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng... "Lôi Kình vương, đừng quá khinh người! Bằng không, hai ta đánh một trận?"
Lôi Kình vương nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, tựa hồ nhớ lại trận đấu dưới đáy biển. Lần đó nó đã bị Đằng Thanh Sơn đánh cho cuốn gói đào tẩu, bây giờ Đằng Thanh Sơn lại còn dùng Luân Hồi thương!
- Hống......
Lôi Kình vương rốt cục phát ra một tiếng gầm.
- Đằng đại ca, nó đáp ứng, nó nói bảy phần trái cây cho nó là đủ. Của chúng ta ba phần.
Lý liền phiên dịch. Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Con Lôi Kình vương này ỷ vào việc có thể uy hiếp muội, uy hiếp thuyền ngột mộc, mới dám kiêu ngạo với ta như vậy! Bây giờ đã ở trên bờ, muội chạy ra xa, nó cũng không dám quá kiêu ngạo.
Thanh Sơn không hề ngạc nhiên.
- Ừm.
Lý cũng gật đầu, cười:
- Kỳ thật nếu không có chúng ta, còn con Huyền Phong Thần Điêu ở đó, lại thêm những yêu thú khác trên đảo, chỉ sợ con Lôi Kình vương này căn bản chẳng kiếm được bao nhiêu quả. Bây giờ có cả mớ như vậy cũng là nhiều rồi.
Ngay lúc này...
- Vu! Vu!
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời còn hơi tối, cặp tròng mắt vàng hiện ra rất rõ ràng. Thân thể khổng lồ bay liệng trên trời cao, đôi đồng tử vàng nhìn như đóng đinh vào Đằng Thanh Sơn.
- Tiểu, muội xem chúng ta có biện pháp thu phục được con Huyền Phong Thần Điêu này hay không?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Thu phục?
Lý vừa nghe, giật mình ngơ ngác.
Đằng Thanh Sơn gật đầu lia lịa:
- Đúng, chính là thu phục! Một khi thu phục được Huyền Phong Thần Điêu... sau này mà gặp phải cảnh như gặp đàn Lôi Kình tộc, muội cứ việc leo lên lưng Huyền Phong Thần Điêu, tránh lên trời cao. Ta không còn cố kỵ gì! Nếu được thế, làm sao lần này ta lại bị đám Lôi Kình hiếp bức tới đây chứ?!
- Còn nữa, đôi Hắc Bạch Liệt Phong Thần Điêu, không phải cũng bị thu phục sao?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý.
Lý nhíu mày nói:
- Muội không nắm chắc, để muội thử xem!
Lập tức, Lý ngửa đầu phát ra một tiếng tiếng kêu lớn vang vọng trong trẻo. May mà nàng cũng ăn thiên linh địa bảo, đạt tới hậu thiên đỉnh phong, nên tiếng kêu này cũng rất vang.
Trong đôi mắt màu vàng của con Huyền Phong Thần Điêu đang liệng quanh trên trời hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi lập tức cũng phát ra một tiếng kêu.
Hai người trao đổi một lát...
- U....
Huyền Phong Thần Điêu phát ra tiếng kêu phẫn nộ cao vút, thậm chí còn vỗ cánh, làm thành luồng cuồng phong cuốn xuống dưới. Vốn vết thương nơi cánh trái sớm đã được bao một tầng băng, mặc dù tính linh hoạt và tốc độ bị giảm, nhưng việc bay lượn thì vẫn bình thường.
- Làm sao vậy?
Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện có gì không hợp lý.
Lý bất lực nói:
- Vừa rồi muội đã dụ dỗ nó, nói là đưa nó đi lang bạt Bắc Hải, nó nói là nó biết nhiều về Bắc Hải hơn ta! Muội nói, ta có thể cho nếm mỹ thực nhân loại, có thể cho nó ăn Thiết Diệp Quả.
- Đúng, Thiết Diệp Quả!
Đằng Thanh Sơn thực lòng tán thành cách dụ dỗ này:
- Bây giờ trên cây đã không còn Thiết Diệp Quả nữa, tất cả đều trong tay ta rồi.
- Vô dụng!
Lý lắc đầu nói tiếp:
- Nó nói, Thiết Diệp Quả, sang năm sau là nó có thể ăn nữa. Nhưng nó không thể trở thành thủ hạ của con người được, nó là vật có trí tuệ.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu, con Huyền Điêu trên trời cũng cúi đầu nhìn Đằng Thanh Sơn.
Cách xa năm sáu mươi trượng, nhưng hai người đều có thể thấy mắt đối phương!
- Thật là kiêu ngạo!
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra, liền cười nói:
- Tiểu, nó không phải nói, sang năm nó còn có thể ăn Thiết Diệp Quả nữa sao? Ta thấy Thiết Diệp Quả khá là trọng yếu với nó. Muội nói với nó... đại ca là người nóng nảy, chọc ta nóng lên, ta đốn béng cây Thiết Diệp Quả! Tiểu, muội cứ nói là đã cố thuyết phục mà ta không nghe! Muội tự mình nói chuyện với nó cho ngọt, dù sao sau này khi nó theo chúng ta, thì nó cũng sẽ chiếu cố cho muội, ta không cần nó.
Một người mang mặt đen (làm kẻ ác), một người mặt trắng (làm kẻ thiện).
Lý nghe thế cười:
- Chẳng biết biện pháp này có hữu hiệu không nữa! Phải xem độ trọng yếu của Thiết Diệp Quả trong lòng nó như thế nào. Một khi chặt cây, thì không thể có quả mà ăn nữa.
Nói rồi nàng lập tức ngẩng đầu lên trời, phát ra một tràng tiếng kêu với Huyền Phong Thần Điêu.
Một lát sau...
- Vu! Vu!
Huyền Phong Thần Điêu cũng phát ra một tràng tiếng kêu, tựa hồ vô cùng đắc ý.
Lý vừa nghe xong, mặt xịu xuống.
- Sao vậy?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc:
- Không được à?
Lý cười khổ nhìn Đằng Thanh Sơn, đáp:
- Đằng đại ca, Huyền Phong Thần Điêu nói. Nó chỉ rất thích ăn quả của cây Thiết Diệp Quả thôi... Nhưng không hề làm thực lực nó tăng lên. Đã không ăn được, thì cho dù tiếc rẻ, nhưng nó cũng không thể cúi đầu theo chúng ta được! Hơn nữa nó còn nói... người cần Thiết Diệp Quả nhất là đàn Lôi Kình tộc! Nếu chúng ta chặt cây Thiết Diệp Quả, có thể đàn Lôi Kình tộc sẽ điên cuồng công kích chúng ta.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn hơi nghi hoặc.
Chàng quay đầu nhìn về phía Lôi Kình tộc xa xa, có lẽ Huyền Phong Thần Điêu nói thật! Nếu không vì sao mình vừa đáp ứng đi hái Thiết Diệp Quả, cả đám Lôi Kình tộc lại hưng phấn như vậy?
- Xem ra thu phục thất bại rồi!
Đằng Thanh Sơn hơi đau đầu.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị