Cửu Đỉnh Ký
Chương 276: Cưỡi Thần Điêu Bay Đến
- Chưa đánh đã chạy? Ngươi có phải yêu thú không?
Tiếng cười Đằng Thanh Sơn vang vọng tận chân trời. Thân thể hắn lại bắn vọt xuống chân núi. Mặt đất rung lên, rồi xuất hiện một cái hố to. Sau đó một bóng người cầm trường thương từ trong hố sâu thoát ra, nhanh chóng lao về phía con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đang chạy trốn. Tốc độ cực nhanh, so với con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú thì còn nhanh hơn một chút!
Vèo! Vèo!
Một người một yêu thú, một bên truy đuổi, một bên chạy trốn.
Trong lúc chạy trốn, cái đầu khổng lồ Hồng Đồng Tuyết Sư Thú còn thỉnh thoảng ngoái về phía sau. Nó lập tức phát hiện ra... Tốc độ tên nhân loại còn nhanh hơn nó một chút! Nó hiểu ngay lập tức tên nhân loại này đã hoàn toàn khôi phục!
- Hống.........
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú gầm lên phẫn nộ.
- Ngươi có gào tới mấy cũng vô dụng thôi.
Đằng Thanh Sơn cười ha ha, lao đi như sao băng, nhanh chóng đuổi theo.
Khoảng cách giữa một người và một yêu thú không ngừng thu hẹp.
Khoảng cách lúc trước ba mươi trượng đã thu lại còn hai mươi trượng. Nhưng tốc độ Đằng Thanh Sơn và Hồng Đồng Tuyết Sư Thú thật sự đều rất nhanh, truy đuổi mới một lát, đã chạy đến trên hai ba mươi dặm. Trên thảo nguyên mênh mông, một cái bóng khổng lồ mơ hồ, phía sau có một bóng người đuổi theo chọc vào mắt không ít người.
Vù! Vù!
Những người bình thường thực lực yếu ớt trên thảo nguyên, chỉ sợ đến cả hình dáng yêu thú như thế nào cũng không nhìn ra.
Kỳ thật lúc theo dõi dấu chân, Đằng Thanh Sơn đã lấy Luân Hồi thương ra. Gặp phải con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú này, nếu không có vũ khí thì Đằng Thanh Sơn cũng rất khó có thể giải quyết được đối thủ.
Đuổi nhau một mạch thêm hơn mười dặm, khoảng cách giữa Đằng Thanh Sơn và Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đã rất gần rồi.
- Dừng lại cho ta!
Đằng Thanh Sơn gầm lên một tiếng. Chân trái hắn đạp mạnh xuống đất một cái. Ầm một tiếng, mặt đất rung rinh. Trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn mượn lực bộc phát lao bắn lên. Luân Hồi thương trong tay đã hóa thành một luồng chớp màu bạc, đâm vào đùi sau con yêu thú!
- Vù!
Cái đuôi Hồng Đồng Tuyết Sư Thú như sợi nhuyễn tiên bằng thép, tựa như một tia chớp quất vào Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn.
Với chiều dài của cái đuôi này, cùng lúc quất vào Luân Hồi thương, hoàn toàn có thể quất bay cả Đằng Thanh Sơn!
- Cái đuôi này thật phiền toái!
Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn cuộn lên, lực đạo mạnh mẽ đập vào cái đuôi to tổ bố đó. "Bùng!" một tiếng, không ít lông trắng tinh trên cái đuôi đó đã bị đánh đứt, nhưng phần mềm của cái đuôi lại không có tổn thương gì.
- Xoẹt!
Đằng Thanh Sơn vừa vung thương ngăn trở cái đuôi, đồng thời cũng phát hiện một bộ móng vuốt khổng lồ đang chộp về phía mình, kình phong sắc bén đã đập vào mặt. Không kịp dùng thương cản trở, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể gầm lên một tiếng, chân phải như một viên đạn pháo rời khỏi nòng đá thẳng vào bộ móng vuốt đó.
- Ầm.........
Mặt đất rung rinh.
Đằng Thanh Sơn và Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đều bị phản chấn rời khỏi nhau. Đằng Thanh Sơn lùi lại hơn mười trượng, còn chân sau con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lại khập khiễng, chấn động đến mức lảo đảo té ngã, sau đó mới đứng lên được.
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lập tức quay đầu, bốn vó cào cào mặt đất, cúi đầu, cặp đồng tử màu đỏ ké nhìn chọc chọc vào Đằng Thanh Sơn, phát ra tiếng gầm phẫn nộ. Nó rõ là bị Đằng Thanh Sơn chọc tới mức phát điên. Tốc độ không bằng tên nhân loại trước mắt. Còn đánh nhau thì cũng không nắm chắc giết chết được Đằng Thanh Sơn.
Nếu đánh nhau một trận, Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cũng hiểu nó không chết cũng phải trọng thương.
- Muốn phát điên rồi sao?
Đằng Thanh Sơn liếm môi, trong mắt có vẻ rất hưng phấn. Kiếp trước hắn rất hiếu chiến. Lần trước trên đại thảo nguyên hắn cũng đánh nhau với Hồng Đồng Tuyết Sư Thú này một lần.
- Phát điên? Không phục ta à? Ta sẽ đánh cho ngươi phục! Không có việc gì làm, có thể thu phục được một con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú thời kỳ phát triển đỉnh cao, cũng rất hay đấy chứ.
Đang lúc Đằng Thanh Sơn chuẩn bị đánh một trận thì...
- Vù!
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lại quay đầu bỏ chạy!
- Đúng là cố ý lừa ta.
Đằng Thanh Sơn hơi tức giận:
- Vừa rồi còn nhe răng trợn mắt với ta như muốn phát điên. Rồi lại quay đầu bỏ chạy! Lừa ta à?
...
Trên thảo nguyên, một nam tử hơi mập mạp mặc áo tím, đeo mặt nạ vàng, tóc ngắn, đang ngồi trên một thớt chiến mã hùng tráng lông đỏ như máu. Thớt chiến mã này chính là Huyết Long Mã, một trong tam đại Long Mã "Xích Phong Thú". Còn áo tím, mặt nạ vàng, chính là đồng phục của Thần Tướng Thiên Thần Sơn khi ra ngoài.
- Ừm, sao A Lạp Đạt vẫn còn chưa tới?
Nam tử hơi mập mạp lạnh lùng hỏi.
Ở bên cạnh hắn có một thanh niên cưỡi ngựa. Tên thanh niên đó cung kính đáp:
- Thần Tướng đại nhân xin yên tâm, tên A Lạp Đạt vẫn một đường đi về phía bắc. Hơn nữa tốc độ cũng không nhanh. Lúc trước có tin tức nói là hắn đang ở phía nam hơn mười dặm. Hẳn là chẳng mấy chốc sẽ tới chỗ chúng ta.
Tên thanh niên rất sợ hãi đệ ngũ Thần Tướng trong truyền thuyết.
Đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ là người có địa vị rất đặc thù ở Thiên Thần Sơn.
- Dựa theo tin tức, bây giờ cũng phải tới rồi.
Nga Nhật Tề Nhĩ nhíu mày.
- Hống......
- Hống......
Từ xa xa, lờ mờ truyền đến tiếng gầm. Vì cách quá xa, tên thanh niên cũng không nghe được. Nhưng nam tử mập mạp Nga Nhật Tề Nhĩ lại nghe rõ. Hắn hướng mắt nhìn về phía đông, trong mắt có chút nghi hoặc. Nhưng hắn cũng không nói gì.
Ngay lúc này...
- Giá!
Một kỵ sĩ nhanh chóng chạy về phía này.
- Rập rập.........
Tên kỵ sĩ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lập tức quì một gối xuống cung kính nói:
- Đại nhân, A Lạp Đạt lúc này đang ở phương đông đại khái một trăm dặm, đang ẩu đả trên tuyết với một con Tuyết Sư Thú.
- Sao lại tới bên đó rồi?
Thanh niên cả kinh, sau đó quay đầu nhìn về phía đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ bẩm báo:
- Thần Tướng đại nhân, bây giờ A Lạp Đạt đang ở đó. Thần Tướng đại nhân, để nhân mã dưới trướng dẫn đường, chẳng mấy chốc có thể tới đó...
Nga Nhật Tề Nhĩ lạnh lùng:
- Không cần, ta biết hắn ở đâu!
Nga Nhật Tề Nhĩ lập tức cưỡi Xích Phong Thú, thúc nhẹ hông ngựa.
Xích Phong thú lập tức hóa thành một tàn ảnh đỏ như máu, lao về phía đông như bay.
Tiếng gầm xa xa trăm dặm!
Cho dù tiếng gầm của Hồng Đồng Tuyết Sư Thú rất lớn, cho dù trên thảo nguyên rất trống trải, nhưng dù sao cũng xa tới cả trăm dặm. Cho dù là tiên thiên cường giả bình thường cũng không có khả năng nghe được tiếng động từ xa trăm dặm. Nhưng cường giả Mật Tông Nga Nhật Tề Nhĩ lại có thể nghe được.
- Ấu đả với Hồng Đồng Tuyết Sư Thú à? Xem ra, hắn không phải cường giả hư cảnh, mà là tiên thiên kim đan.
Cưỡi trên mình ngựa, Nga Nhật Tề Nhĩ hướng mắt nhìn về phía trước, tiếng gầm thỉnh thoảng rõ ràng thêm.
- Bất kể người này có lai lịch ra sao, có thể thu phục được thì thu, bằng không thì giết đi!
Đối với Nga Nhật Tề Nhĩ, xem ra cũng chẳng có mấy tên tiên thiên kim đan loại này còn mạng sống dưới tay hắn.
...
Trên thảo nguyên.
Những đợt tiếng nổ đùng đoàng khiến cho đất rung núi chuyển liên tiếp vang lên. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn cầm trong tay một cây Luân Hồi Thương màu bạc, giống như một lá chắn không hề suy chuyển, thật sự chống lại con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú như đang phát điên! Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú dùng các loại móng vuốt, sừng, cái đuôi, phun hàn khí công kích liên tục, nhưng căn bản lại không gây thương tổn cho Đằng Thanh Sơn.
- Đúng, phải như thế này!
Đằng Thanh Sơn thi triển thương pháp "Hỗn Nguyên Nhất Khí". Trước sự công kích điên cuồng của con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú, thương pháp "Hỗn Nguyên Nhất Khí" của Đằng Thanh Sơn cũng trở nên như nước chảy mây bay, chiêu nào chiêu nấy dung hợp, không ngừng dung hợp ý cảnh của "Hành Thổ Chi Quyền" vào thương pháp!
Lĩnh ngộ ý cảnh, không có nghĩa là thương pháp có thể trong nháy mắt đã viên mãn.
"Công kích của con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú này có thể cuồng mãnh như cường giả tiên thiên kim đan. Dùng nó để hoàn thiện thương pháp, quả là rất tiện."
Mỗi một lần phòng ngự, trong đầu Đằng Thanh Sơn đều sinh ra chút ý nghĩ, thương pháp "Hỗn Nguyên Nhất Khí" cũng hơi thay đổi.
Đang lúc Đằng Thanh Sơn đắm chìm vào loại "tu luyện" đặc thù này, thì đột nhiên...
- U.........
Một âm thanh rú lên rất chói tai từ xa xa bỗng vang lên.
- Vù!
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú vốn điên cuồng công kích Đằng Thanh Sơn lui phắt về phía sau.
- Sao lại dừng?
Đằng Thanh Sơn cười cười liếc mắt nhìn Hồng Đồng Tuyết Sư Thú,
- Cũng được! Có thể thu phục được nghiệt súc nhà ngươi thì thu phục, không thu phục được thì ta giết chết!
Đối với yêu thú thích ăn thịt người, Đằng Thanh Sơn cũng không có hảo cảm gì. Dù sao, Đằng Thanh Sơn cũng là con người!
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, nhưng không chạy.
Đột nhiên Đằng Thanh Sơn biến sắc, ngẩng đầu hướng mắt về phía bầu trời xa xa.
- U......
Tiếng rú cao vút chói tai từ phía chân trời cuồn cuộn truyền đến.
- Yêu thú Liệt Phong Thần Điêu? Hơn nữa là hai con?
Đằng Thanh Sơn đã thấy xa xa có hai thần điêu thật lớn, hai cánh dang ra rộng chừng bốn năm trượng. Cả thân một con thần điêu đều đen kịt, còn ở vùng đầu thì lại là màu đỏ rực.
Một con thần điêu khác, cả thân trắng như tuyết, vùng đầu cũng có màu đỏ rực.
Liệt Phong Thần Điêu: tính tình hung mãnh, miệng còn phun liệt hỏa. Liệt Phong Thần điêu trưởng thành, đầu có màu xanh, thực lực có thể so với tiên thiên hư đan. Khi Liệt Phong Thần Điêu tìm được con khác giới, chúng sẽ sống với nhau, hai con sẽ lột xác, vùng đầu biến thành màu đỏ. Thực lực có thể so với tiên thiên kim đan! Sau khi lột xác, hai con Liệt Phong Thần Điêu không rời nhau nữa. Nếu một con chết, con kia sau khi báo thù xong cũng sẽ tự sát.
Năm trước, Đằng Thanh Sơn đã rất cảm thán khi đọc truyền thuyết về Liệt Phong Thần Điêu.
Hai con sống với nhau, đều có thể lột xác.
Song, một con chết, con kia cũng sẽ không sống một mình. Không thể không làm cho người ta thán phục.
"Xem ra hai con Liệt Phong Thần Điêu có giao tình với con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú này?" Đằng Thanh Sơn thầm giật mình, đồng thời chú ý tới hai con Liệt Phong Thần Điêu trên trời cao. Đột nhiên Đằng Thanh Sơn phát hiện ra, trên lưng con thần điêu màu trắng có một bóng người.
Một bóng người áo lông cừu màu tím, đội mũ da màu trắng, mặt cũng che một lớp khăn. Nhìn thân hình, hẳn là là vóc người của nữ tử rất yểu điệu!
- Chẳng lẽ, hai con Liệt Phong Thần Điêu đều là do nàng thu phục?
Đằng Thanh Sơn chấn động.
Vù! Vù!
Hai con Liệt Phong Thần Điêu chẳng mấy chốc đã hạ xuống đất. Cô gái che mặt áo tím bước xuống khỏi thần điêu, nhìn Đằng Thanh Sơn, đặc biệt là cây Luân Hồi Thương màu bạc trong tay Đằng Thanh Sơn một lúc lâu…
- Hống......
Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú rống lên một tiếng, nhìn cô gái che mặt áo tím.
- Hống, hống......
Cô gái áo tím cũng gầm khẽ hai tiếng. Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lập tức ngoan ngoãn không gầm gừ gì nữa.
Nhìn thấy thế, Đằng Thanh Sơn càng thất kinh: "Trời, ba con yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan, thế mà nàng đều có thể khống chế? Đây đều là ba con yêu thú tiên thiên kim đan. Cho dù là Thanh Hồ Đảo, Tiêu Dao Cung, bình thường cũng chỉ có mấy người tiên thiên kim đan như vậy thôi!"
Nếu không phải vì bị tổn thương rất nặng sau trận Đại Duyên Sơn, đích xác Thanh Hồ Đảo có bảy tiên thiên kim đan. Nhưng hiện giờ, họ cũng chỉ còn lại có bốn tiên thiên kim đan.
"Hơn nữa có vẻ nàng cũng giống như Thú Vương Ô Hầu, hiểu được thú ngữ. Hiểu được thú ngữ, cũng không có nghĩa là có thể thu phục được yêu thú. Yêu thú có trí tuệ nhân loại, cũng không phải thu phục được dễ dàng."
Đằng Thanh Sơn hơi kiêng kỵ nữ tử trước mắt.
Chỉ cần ba con yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan, cũng chẳng dễ trêu vào.
- Anh... Chào anh!
Một thanh âm dễ nghe vang lên, đồng thời cô gái che mặt áo tím hé chiếc khăn mỏng trên mặt.
Đằng Thanh Sơn vừa thấy, cả người chợt run lên.
Tiếng cười Đằng Thanh Sơn vang vọng tận chân trời. Thân thể hắn lại bắn vọt xuống chân núi. Mặt đất rung lên, rồi xuất hiện một cái hố to. Sau đó một bóng người cầm trường thương từ trong hố sâu thoát ra, nhanh chóng lao về phía con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đang chạy trốn. Tốc độ cực nhanh, so với con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú thì còn nhanh hơn một chút!
Vèo! Vèo!
Một người một yêu thú, một bên truy đuổi, một bên chạy trốn.
Trong lúc chạy trốn, cái đầu khổng lồ Hồng Đồng Tuyết Sư Thú còn thỉnh thoảng ngoái về phía sau. Nó lập tức phát hiện ra... Tốc độ tên nhân loại còn nhanh hơn nó một chút! Nó hiểu ngay lập tức tên nhân loại này đã hoàn toàn khôi phục!
- Hống.........
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú gầm lên phẫn nộ.
- Ngươi có gào tới mấy cũng vô dụng thôi.
Đằng Thanh Sơn cười ha ha, lao đi như sao băng, nhanh chóng đuổi theo.
Khoảng cách giữa một người và một yêu thú không ngừng thu hẹp.
Khoảng cách lúc trước ba mươi trượng đã thu lại còn hai mươi trượng. Nhưng tốc độ Đằng Thanh Sơn và Hồng Đồng Tuyết Sư Thú thật sự đều rất nhanh, truy đuổi mới một lát, đã chạy đến trên hai ba mươi dặm. Trên thảo nguyên mênh mông, một cái bóng khổng lồ mơ hồ, phía sau có một bóng người đuổi theo chọc vào mắt không ít người.
Vù! Vù!
Những người bình thường thực lực yếu ớt trên thảo nguyên, chỉ sợ đến cả hình dáng yêu thú như thế nào cũng không nhìn ra.
Kỳ thật lúc theo dõi dấu chân, Đằng Thanh Sơn đã lấy Luân Hồi thương ra. Gặp phải con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú này, nếu không có vũ khí thì Đằng Thanh Sơn cũng rất khó có thể giải quyết được đối thủ.
Đuổi nhau một mạch thêm hơn mười dặm, khoảng cách giữa Đằng Thanh Sơn và Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đã rất gần rồi.
- Dừng lại cho ta!
Đằng Thanh Sơn gầm lên một tiếng. Chân trái hắn đạp mạnh xuống đất một cái. Ầm một tiếng, mặt đất rung rinh. Trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn mượn lực bộc phát lao bắn lên. Luân Hồi thương trong tay đã hóa thành một luồng chớp màu bạc, đâm vào đùi sau con yêu thú!
- Vù!
Cái đuôi Hồng Đồng Tuyết Sư Thú như sợi nhuyễn tiên bằng thép, tựa như một tia chớp quất vào Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn.
Với chiều dài của cái đuôi này, cùng lúc quất vào Luân Hồi thương, hoàn toàn có thể quất bay cả Đằng Thanh Sơn!
- Cái đuôi này thật phiền toái!
Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn cuộn lên, lực đạo mạnh mẽ đập vào cái đuôi to tổ bố đó. "Bùng!" một tiếng, không ít lông trắng tinh trên cái đuôi đó đã bị đánh đứt, nhưng phần mềm của cái đuôi lại không có tổn thương gì.
- Xoẹt!
Đằng Thanh Sơn vừa vung thương ngăn trở cái đuôi, đồng thời cũng phát hiện một bộ móng vuốt khổng lồ đang chộp về phía mình, kình phong sắc bén đã đập vào mặt. Không kịp dùng thương cản trở, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể gầm lên một tiếng, chân phải như một viên đạn pháo rời khỏi nòng đá thẳng vào bộ móng vuốt đó.
- Ầm.........
Mặt đất rung rinh.
Đằng Thanh Sơn và Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đều bị phản chấn rời khỏi nhau. Đằng Thanh Sơn lùi lại hơn mười trượng, còn chân sau con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lại khập khiễng, chấn động đến mức lảo đảo té ngã, sau đó mới đứng lên được.
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lập tức quay đầu, bốn vó cào cào mặt đất, cúi đầu, cặp đồng tử màu đỏ ké nhìn chọc chọc vào Đằng Thanh Sơn, phát ra tiếng gầm phẫn nộ. Nó rõ là bị Đằng Thanh Sơn chọc tới mức phát điên. Tốc độ không bằng tên nhân loại trước mắt. Còn đánh nhau thì cũng không nắm chắc giết chết được Đằng Thanh Sơn.
Nếu đánh nhau một trận, Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cũng hiểu nó không chết cũng phải trọng thương.
- Muốn phát điên rồi sao?
Đằng Thanh Sơn liếm môi, trong mắt có vẻ rất hưng phấn. Kiếp trước hắn rất hiếu chiến. Lần trước trên đại thảo nguyên hắn cũng đánh nhau với Hồng Đồng Tuyết Sư Thú này một lần.
- Phát điên? Không phục ta à? Ta sẽ đánh cho ngươi phục! Không có việc gì làm, có thể thu phục được một con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú thời kỳ phát triển đỉnh cao, cũng rất hay đấy chứ.
Đang lúc Đằng Thanh Sơn chuẩn bị đánh một trận thì...
- Vù!
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lại quay đầu bỏ chạy!
- Đúng là cố ý lừa ta.
Đằng Thanh Sơn hơi tức giận:
- Vừa rồi còn nhe răng trợn mắt với ta như muốn phát điên. Rồi lại quay đầu bỏ chạy! Lừa ta à?
...
Trên thảo nguyên, một nam tử hơi mập mạp mặc áo tím, đeo mặt nạ vàng, tóc ngắn, đang ngồi trên một thớt chiến mã hùng tráng lông đỏ như máu. Thớt chiến mã này chính là Huyết Long Mã, một trong tam đại Long Mã "Xích Phong Thú". Còn áo tím, mặt nạ vàng, chính là đồng phục của Thần Tướng Thiên Thần Sơn khi ra ngoài.
- Ừm, sao A Lạp Đạt vẫn còn chưa tới?
Nam tử hơi mập mạp lạnh lùng hỏi.
Ở bên cạnh hắn có một thanh niên cưỡi ngựa. Tên thanh niên đó cung kính đáp:
- Thần Tướng đại nhân xin yên tâm, tên A Lạp Đạt vẫn một đường đi về phía bắc. Hơn nữa tốc độ cũng không nhanh. Lúc trước có tin tức nói là hắn đang ở phía nam hơn mười dặm. Hẳn là chẳng mấy chốc sẽ tới chỗ chúng ta.
Tên thanh niên rất sợ hãi đệ ngũ Thần Tướng trong truyền thuyết.
Đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ là người có địa vị rất đặc thù ở Thiên Thần Sơn.
- Dựa theo tin tức, bây giờ cũng phải tới rồi.
Nga Nhật Tề Nhĩ nhíu mày.
- Hống......
- Hống......
Từ xa xa, lờ mờ truyền đến tiếng gầm. Vì cách quá xa, tên thanh niên cũng không nghe được. Nhưng nam tử mập mạp Nga Nhật Tề Nhĩ lại nghe rõ. Hắn hướng mắt nhìn về phía đông, trong mắt có chút nghi hoặc. Nhưng hắn cũng không nói gì.
Ngay lúc này...
- Giá!
Một kỵ sĩ nhanh chóng chạy về phía này.
- Rập rập.........
Tên kỵ sĩ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lập tức quì một gối xuống cung kính nói:
- Đại nhân, A Lạp Đạt lúc này đang ở phương đông đại khái một trăm dặm, đang ẩu đả trên tuyết với một con Tuyết Sư Thú.
- Sao lại tới bên đó rồi?
Thanh niên cả kinh, sau đó quay đầu nhìn về phía đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ bẩm báo:
- Thần Tướng đại nhân, bây giờ A Lạp Đạt đang ở đó. Thần Tướng đại nhân, để nhân mã dưới trướng dẫn đường, chẳng mấy chốc có thể tới đó...
Nga Nhật Tề Nhĩ lạnh lùng:
- Không cần, ta biết hắn ở đâu!
Nga Nhật Tề Nhĩ lập tức cưỡi Xích Phong Thú, thúc nhẹ hông ngựa.
Xích Phong thú lập tức hóa thành một tàn ảnh đỏ như máu, lao về phía đông như bay.
Tiếng gầm xa xa trăm dặm!
Cho dù tiếng gầm của Hồng Đồng Tuyết Sư Thú rất lớn, cho dù trên thảo nguyên rất trống trải, nhưng dù sao cũng xa tới cả trăm dặm. Cho dù là tiên thiên cường giả bình thường cũng không có khả năng nghe được tiếng động từ xa trăm dặm. Nhưng cường giả Mật Tông Nga Nhật Tề Nhĩ lại có thể nghe được.
- Ấu đả với Hồng Đồng Tuyết Sư Thú à? Xem ra, hắn không phải cường giả hư cảnh, mà là tiên thiên kim đan.
Cưỡi trên mình ngựa, Nga Nhật Tề Nhĩ hướng mắt nhìn về phía trước, tiếng gầm thỉnh thoảng rõ ràng thêm.
- Bất kể người này có lai lịch ra sao, có thể thu phục được thì thu, bằng không thì giết đi!
Đối với Nga Nhật Tề Nhĩ, xem ra cũng chẳng có mấy tên tiên thiên kim đan loại này còn mạng sống dưới tay hắn.
...
Trên thảo nguyên.
Những đợt tiếng nổ đùng đoàng khiến cho đất rung núi chuyển liên tiếp vang lên. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn cầm trong tay một cây Luân Hồi Thương màu bạc, giống như một lá chắn không hề suy chuyển, thật sự chống lại con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú như đang phát điên! Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú dùng các loại móng vuốt, sừng, cái đuôi, phun hàn khí công kích liên tục, nhưng căn bản lại không gây thương tổn cho Đằng Thanh Sơn.
- Đúng, phải như thế này!
Đằng Thanh Sơn thi triển thương pháp "Hỗn Nguyên Nhất Khí". Trước sự công kích điên cuồng của con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú, thương pháp "Hỗn Nguyên Nhất Khí" của Đằng Thanh Sơn cũng trở nên như nước chảy mây bay, chiêu nào chiêu nấy dung hợp, không ngừng dung hợp ý cảnh của "Hành Thổ Chi Quyền" vào thương pháp!
Lĩnh ngộ ý cảnh, không có nghĩa là thương pháp có thể trong nháy mắt đã viên mãn.
"Công kích của con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú này có thể cuồng mãnh như cường giả tiên thiên kim đan. Dùng nó để hoàn thiện thương pháp, quả là rất tiện."
Mỗi một lần phòng ngự, trong đầu Đằng Thanh Sơn đều sinh ra chút ý nghĩ, thương pháp "Hỗn Nguyên Nhất Khí" cũng hơi thay đổi.
Đang lúc Đằng Thanh Sơn đắm chìm vào loại "tu luyện" đặc thù này, thì đột nhiên...
- U.........
Một âm thanh rú lên rất chói tai từ xa xa bỗng vang lên.
- Vù!
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú vốn điên cuồng công kích Đằng Thanh Sơn lui phắt về phía sau.
- Sao lại dừng?
Đằng Thanh Sơn cười cười liếc mắt nhìn Hồng Đồng Tuyết Sư Thú,
- Cũng được! Có thể thu phục được nghiệt súc nhà ngươi thì thu phục, không thu phục được thì ta giết chết!
Đối với yêu thú thích ăn thịt người, Đằng Thanh Sơn cũng không có hảo cảm gì. Dù sao, Đằng Thanh Sơn cũng là con người!
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, nhưng không chạy.
Đột nhiên Đằng Thanh Sơn biến sắc, ngẩng đầu hướng mắt về phía bầu trời xa xa.
- U......
Tiếng rú cao vút chói tai từ phía chân trời cuồn cuộn truyền đến.
- Yêu thú Liệt Phong Thần Điêu? Hơn nữa là hai con?
Đằng Thanh Sơn đã thấy xa xa có hai thần điêu thật lớn, hai cánh dang ra rộng chừng bốn năm trượng. Cả thân một con thần điêu đều đen kịt, còn ở vùng đầu thì lại là màu đỏ rực.
Một con thần điêu khác, cả thân trắng như tuyết, vùng đầu cũng có màu đỏ rực.
Liệt Phong Thần Điêu: tính tình hung mãnh, miệng còn phun liệt hỏa. Liệt Phong Thần điêu trưởng thành, đầu có màu xanh, thực lực có thể so với tiên thiên hư đan. Khi Liệt Phong Thần Điêu tìm được con khác giới, chúng sẽ sống với nhau, hai con sẽ lột xác, vùng đầu biến thành màu đỏ. Thực lực có thể so với tiên thiên kim đan! Sau khi lột xác, hai con Liệt Phong Thần Điêu không rời nhau nữa. Nếu một con chết, con kia sau khi báo thù xong cũng sẽ tự sát.
Năm trước, Đằng Thanh Sơn đã rất cảm thán khi đọc truyền thuyết về Liệt Phong Thần Điêu.
Hai con sống với nhau, đều có thể lột xác.
Song, một con chết, con kia cũng sẽ không sống một mình. Không thể không làm cho người ta thán phục.
"Xem ra hai con Liệt Phong Thần Điêu có giao tình với con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú này?" Đằng Thanh Sơn thầm giật mình, đồng thời chú ý tới hai con Liệt Phong Thần Điêu trên trời cao. Đột nhiên Đằng Thanh Sơn phát hiện ra, trên lưng con thần điêu màu trắng có một bóng người.
Một bóng người áo lông cừu màu tím, đội mũ da màu trắng, mặt cũng che một lớp khăn. Nhìn thân hình, hẳn là là vóc người của nữ tử rất yểu điệu!
- Chẳng lẽ, hai con Liệt Phong Thần Điêu đều là do nàng thu phục?
Đằng Thanh Sơn chấn động.
Vù! Vù!
Hai con Liệt Phong Thần Điêu chẳng mấy chốc đã hạ xuống đất. Cô gái che mặt áo tím bước xuống khỏi thần điêu, nhìn Đằng Thanh Sơn, đặc biệt là cây Luân Hồi Thương màu bạc trong tay Đằng Thanh Sơn một lúc lâu…
- Hống......
Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú rống lên một tiếng, nhìn cô gái che mặt áo tím.
- Hống, hống......
Cô gái áo tím cũng gầm khẽ hai tiếng. Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lập tức ngoan ngoãn không gầm gừ gì nữa.
Nhìn thấy thế, Đằng Thanh Sơn càng thất kinh: "Trời, ba con yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan, thế mà nàng đều có thể khống chế? Đây đều là ba con yêu thú tiên thiên kim đan. Cho dù là Thanh Hồ Đảo, Tiêu Dao Cung, bình thường cũng chỉ có mấy người tiên thiên kim đan như vậy thôi!"
Nếu không phải vì bị tổn thương rất nặng sau trận Đại Duyên Sơn, đích xác Thanh Hồ Đảo có bảy tiên thiên kim đan. Nhưng hiện giờ, họ cũng chỉ còn lại có bốn tiên thiên kim đan.
"Hơn nữa có vẻ nàng cũng giống như Thú Vương Ô Hầu, hiểu được thú ngữ. Hiểu được thú ngữ, cũng không có nghĩa là có thể thu phục được yêu thú. Yêu thú có trí tuệ nhân loại, cũng không phải thu phục được dễ dàng."
Đằng Thanh Sơn hơi kiêng kỵ nữ tử trước mắt.
Chỉ cần ba con yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan, cũng chẳng dễ trêu vào.
- Anh... Chào anh!
Một thanh âm dễ nghe vang lên, đồng thời cô gái che mặt áo tím hé chiếc khăn mỏng trên mặt.
Đằng Thanh Sơn vừa thấy, cả người chợt run lên.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị