Cửu Đỉnh Ký
Chương 156: Lòng người
"Nội kình lột xác thành tiên thiên chân nguyên, về nguyên tắc không liên quan gì tới thân thể mạnh hay yếu" - Thanh Sơn suy tư hồi lâu, lắc đầu. Hắn không phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt.
"Ừm. Hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng chín rồi, ngày mai đã là ngày tỷ thí với Tang Phong! Ta thử tiếp tục tu luyện, nếu không thành... Đợi sau khi tỷ thí xong, ta đi tìm sư phụ!"
Không có cách nào khác, chỉ có thể hỏi đi hỏi Gia Cát Nguyên Hồng
Ngửa đầu nhìn trời ——
Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu xuống rực rỡ. Bây giờ còn cách giờ ăn cơm trưa có một giờ nữa.
- Hôm nay. Không thấy tiểu Vũ tu luyện! Ừm. Tới chỗ đám đệ tử trung tâm xem sao.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy. Cơ bắp chấn động mạnh một cái, từ trong cơ thể sinh ra một luồng kình phong, rũ sạch tro bụi trên người và quần áo, sau đó rời khỏi chỗ ở, lướt qua Long Cương, đi tới chỗ đám đệ tử trung tâm tu luyện.
- Hình như tiểu Vũ có nói, sư phụ của nó có tên là Vương Khanh Lan.
Đằng Thanh Sơn đi tới một bãi đất dọc theo con đường nhỏ, thấy xa xa có ba đệ tử đang luyện kiếm pháp, bước chân nhanh chóng, kiếm quang chớp động. Ba đệ tử này di động rất nhanh, ra tay cũng khá lợi hại. Họ cũng phát hiện ra Đằng Thanh Sơn từ xa đang đi tới, vừa thấy lập tức ngừng luyện kiếm.
- Là Đằng Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng thu Đằng Thanh Sơn làm thân truyền đệ tử trên đại điện, còn cho Đằng Thanh Sơn nhận vị trí đệ nhất thống lĩnh. Các đệ tử Quy Nguyên Tông, cơ hồ đều nhận ra Đằng Thanh Sơn.
- Thống lĩnh đại nhân! - Ba người đều lập tức khom người.
- Các ngươi có biết, Vương Khanh Lan sư thúc dạy đệ tử ở đâu không? - Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
- A Vương Khanh Lan sư bá! Bà ở trong nhã viên góc đông nam. Đệ tử của sư bá, đều ở trong nhã viên.
Một đệ tử lập tức chỉ dẫn hướng. Đằng Thanh Sơn gật gật đầu, rồi đi về phía nhã viên hướng đông nam.
Trong nhã viên có cầu nhỏ, suối, nhìn cũng rất lịch sự tao nhã. Phía đông con suối, là một bãi cỏ trống trải. Có một nữ đệ tử đang luyện kiếm pháp ở đó. Trên một cái ghế bên cạnh, có một mỹ phụ mặc trường bào màu đỏ nhạt đang chỉ điểm cho nữ đệ tử này tu luyện.
Phía tây con suối cũng có một đám nữ đệ tử đang nghỉ.
- Nhìn kìa, Đằng Thanh Vũ đến cả kiếm pháp cũng không đánh ra được! Hừ. Với thực lực của nó, hẳn là chỉ xứng là đệ tử của hai mươi tám Đại đệ tử! Thế mà cũng bái làm môn hạ sư phụ, đồng lứa với chúng ta. - Một thiếu nữ mặc lục y hừ một tiếng. Thiếu nữ mặt hơi gầy bên cạnh cũng nói:
- Không có biện pháp. Ai kêu người ta có quan hệ tốt với con gái tông chủ lại còn có một ca ca lợi hại nữa.
Lục y thiếu nữ cười chế diễu nói:
- Có chỗ dựa vững chắc thì đã làm sao. Trong số sư tỷ muội chúng ta, thực lực Đằng Thanh Vũ là kém nhất!
- Thôi. Nhị sư tỷ, nói ít một chút.
Bên cạnh một nữ nhân mặt trái xoan mở miệng nói.
- Thanh Vũ dù sao cũng mới luyện kiếm mấy tháng thôi. Chúng ta từ bé đã luyện tập nhiều năm, Thanh Vũ yếu hơn chúng ta cũng không có gì lạ!
- Thế nào? Thất sư muội, ngày hôm trước nghe nói các ngươi có mấy người theo Đằng Thanh Vũ ra ngoài đi bộ, ăn của người ta nên bây giờ nói giúp cho người ta phải không?
Lục y thiếu nữ nói vẻ châm chọc
Thiếu nữ mặt trái xoan sầm mặt, cười lạnh:
- Đúng vậy. Thanh Vũ sư muội là người chất phác. Ta thích chơi với nó thì đã làm sao? Tối hôm trước, đâu phải vài sư tỷ muội chúng ta, đến cả thiếu tông chủ cũng theo chúng ta đi chơi mà! Đáng tiếc. Có ai đó muốn được đi chơi với thiếu tông chủ, nhưng cũng chỉ ngồi đó mà mơ mộng hão huyền thôi!
- Ngươi ….
Lục y thiếu nữ vô cùng tức giận. Thiếu nữ mặt trái xoan quay đầu đi rồi ngồi xuống một bên, không để ý tới lục y thiếu nữ chút nào.
- Đằng Thanh Vũ, không phải chỉ có chút tiền bạc sao? Có vậy thôi mà cả đám đều bu vào.
Lục y thiếu nữ thì thầm hầm hừ.
- Tháng trước, Đằng Thanh Vũ còn rất nghèo. Khi Đằng Thanh Sơn vừa về, Đằng Thanh Vũ đã có bạc ngay! Không phải chỉ nhờ có một ca ca lợi hại sao? Đến cả sư phụ cũng bất công!
Bên cạnh cũng có người nói:
- Nhị sư tỷ. Đằng Thanh Sơn là thân truyền đệ tử của tông chủ, vừa là đệ nhất thống lĩnh! Các sư tỷ muội muốn lập quan hệ tốt với Đằng Thanh Vũ cũng không lạ. Phỏng chừng cả đám đều muốn gả cho Đằng Thanh Sơn nữa. Chỉ muốn một bước làm phượng hoàng.
Trong đám nữ đệ tử, có vài người có quan hệ tốt với Đằng Thanh Vũ, cũng có vài nữ đệ tử không thích Đằng Thanh Vũ. Thực lực chênh lệch, có chỗ dựa vững chắc! Bên cạnh đó, Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh và Đằng Thanh Vũ lại quan hệ rất tốt...
Việc này, đủ để làm cho người ta không thích Đằng Thanh Vũ.
Xem ra, trong lòng các nữ đệ tử cũng mơ mộng gả cho nam đệ tử lợi hại. Người như Gia Cát Vân, Đằng Thanh Sơn, Tang Phong có địa vị cao, thực lực mạnh, sớm bị một đám nữ đệ tử thảo luận sau lưng rồi. Một vài nữ đệ tử tướng mạo xấu xí một chút, tự biết không có hy vọng, ngược lại càng thêm ghen ghét.
- Phượng hoàng? Hừ. Hãy chờ xem. Đừng thấy Đằng Thanh Sơn bây giờ phong quang như vậy! Ngày mai, hắn sẽ tỷ thí với Tang Phong sư huynh! Ta không tin Đằng Thanh Sơn có thể đánh lại Tang Phong sư huynh.
Lục y thiếu nữ hầm hừ nói lớn.
- Tang Phong sư huynh sớm an vị ở vị trí thống lĩnh rồi. Đằng Thanh Sơn mới mười bảy tuổi, cho dù có lợi hại tới đâu sợ cũng không bằng được Tang Phong sư huynh. - Thiếu nữ mặt gầy cũng phụ họa.
- Đúng! Đợi kia Đằng Thanh Sơn thua, không còn giữ được vị trí đệ nhất thống lĩnh, bị Tang Phong sư huynh đàn áp! Lúc đó ta xem Đằng Thanh Vũ còn đắc ý không. Thường xuyên mở miệng ca tung anh nó, lúc đó xem dám nói gì nữa.
Lục y thiếu nữ cười chế diễu.
- Nghe nói bọn họ là từ nông thôn tới, chẳng trách không có giáo dưỡng!
- Nhị sư tỷ. Ngươi có ý gì? Ngươi nghĩ rằng ngươi hơn được Thanh Vũ muội à? Ngươi nghĩ rằng ngươi theo đuổi được thiếu tông chủ sao?
Thiếu nữ trái xoan nghe không lọt tai liền phản ứng.
Lục y thiếu nữ đỏ mặt nói:
- Ta … Ta... Đằng Thanh Vũ nó là một đưa con gái ở nông thôn, càng không xứng với thiếu tông chủ! Đừng nói là nó, cả ca ca của nó nữa, ngươi cứ đứng đó mà xem... Ngày mai, khẳng định hắn sẽ bị Tang Phong sư huynh đánh đến mức không có lực hoàn thủ!
Ngay lúc này …
- Thống lĩnh đại nhân!
Hai nữ đệ tử vừa thấy, mắt sáng lên, lập tức cung kính hô. Nhóm nữ đệ tử ngồi nghỉ này bị giật mình, nhảy lên, xoay người nhìn qua. Vị lục y thiếu nữ cũng nhìn sang ….
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn trang phục quần áo màu xanh đang đi tới. Ánh mắt như con dao nhỏ đảo qua lục y thiếu nữ. Lục y thiếu nữ chỉ cảm thấy kinh hãi tận đáy lòng, cứ như chìm vào hồ băng, cả người chảy mồ hôi hột. Đằng Thanh Sơn chỉ nhìn lướt qua, đồng thời cười cười nhìn thoáng qua thiếu nữ mặt trái xoan, rồi sau đó đi về phía tiểu kiều, vượt qua bờ bên kia.
- Đằng thống lĩnh vừa rồi tới đây làm ta không dám thở nữa.
Một vài nữ đệ tử kích động vạn phần.
- Vừa rồi Đằng đô thống cười với ta. - Thiếu nữ mặt trái xoan kinh hỉ vạn phần.
Lục y thiếu nữ thì sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn lén theo hình bóng Đằng Thanh Sơn! Một ánh mắt lại có thể làm nàng run sợ như vậy!
...
Đằng Thanh Sơn thầm than:
- Mấy cô gái này quả nhiên phức tạp. Thanh Vũ xử sự thân ái, làm người rất mộc mạc, lại bị nói thành cô nương ở nông thôn! Nhưng cũng may... Ít nhất trong số nữ đệ tử, không hề thiếu những bạn bè quan hệ tốt với Thanh Vũ.
Đằng Thanh Sơn kỳ thật sớm đoán ra nhất định có người ghen ghét với Thanh Vũ.
- Thanh Vũ!
Đằng Thanh Sơn cười hô lên một tiếng.
- Ca ca!
Thanh Vũ đang luyện kiếm quay đầu vừa thấy liền kinh hỉ lao tới.
- Ca ca sao rồi?
Thanh Vũ rất kinh hỉ. Nàng luyện kiếm mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Đằng Thanh Sơn tới tìm nàng.
- Ta đến thăm ngươi. - Đằng Thanh Sơn cười cười vuốt đầu Thanh Vũ.
Lúc này mỹ phụ nhân một thân trường bào màu đỏ nhạt cũng cười cười đi tới:
- Thống lĩnh đại nhân!
- Sư thúc. Ngươi gọi ta là Thanh Sơn là được.
Thanh Sơn cười nói. Theo địa vị thống lĩnh ở Hắc Giáp, coi như cùng cấp bậc với trưởng lão Quy Nguyên Tông. Vương Khanh Lan tuy mới hai mươi sáu, nhưng rất có địa vị trong số hai mươi sáu Đại đệ tử. Ở Quy Nguyên Tông có bối phận cao không có nghĩa là địa vị cao.
Dù sao, ở Quy Nguyên Tông, những người có bối phận cao hơn tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng ba bốn lần cũng vẫn có!
- Không biết tiểu muội muội ta học với sư thúc như thế nào? - Đằng Thanh Sơn nói.
- Thanh Sơn.
Mỹ phụ mỉm cười bảo:
- Thanh Vũ thiên tư không tệ, có nhận thức với kiếm pháp rất tốt! Chỉ là thời gian tập luyện còn ngắn quá, mà nội kình cũng ít... Cần phải khắc khổ tu luyện thêm.
Đằng Thanh Sơn gật đầu:
- Vậy làm phiền sư thúc rồi
- Đâu có gì! - Mỹ phụ đáp.
Vương Khanh Lan ở trong Quy Nguyên tông rất lâu. Họ thấy những người còn trẻ được như Đằng Thanh Sơn mà đã là đệ nhất thống lĩnh, vừa là đệ tử thân truyền của tông chủ chắc chắn sau này sẽ có thành tự rất lớn ở Quy Nguyên Tông. Rất có thể sau này chính là tân nhậm tông chủ của Quy Nguyên tông. Bây giờ nên lập quan hệ tốt sau này mới có lợi.
Đằng Thanh Sơn nhìn Thanh Vũ vui vẻ, cảm thấy cũng thoải mái. Nữ đệ từ ghen ghét xem thường Thanh Vũ, nhưng cũng không dám xem thường Thanh cô nương, vì Thanh cô nương là con gái tông chủ. Thanh Vũ tới đây với tư cách muội muội mình, mà thực lực bản thân mình lại chưa chính thức được thừa nhận! Nếu mình được công nhận là người mạnh nhất trong thế hệ thanh niên, thậm chí còn trở thành tiên thiên cường giả thì khác hẳn!
Những nữ tử này cho dù ghen ghét, chỉ sợ cũng không dám nói như vậy!
- Trận đấu với Tang Phong, việc thắng quả là quá đơn giản! - Đằng Thah Sơn thầm nghĩ.
...
Ngày hai mươi tám tháng chín, thời tiết âm u!
Buổi sáng, trên sàn đấu của Hắc Giáp quân người đến tấp nập. Vô luận là quân sĩ Hắc Giáp quân, hay là các đệ tử trung tâm của Quy Nguyên Tông đều tới đây. Thậm chí còn có các trưởng lão, hộ pháp kể cả tông chủ cũng đều tới quan khán trận đại chiến này! Như vậy có thể thấy được tầm quan trọng của cuộc chiến này như thế nào!
Đài cao ba tầng, ở giữa được kiến tạo thành lôi đài rộng dài mười trượng, lúc này không có một bóng người. Chung quanh lôi đài bóng người dày đặc, tất cả đều nhìn lên lôi đài.
- Đằng thống lĩnh khẳng định có thể thắng. Người là cao thủ Địa Bảng mà!
- Hắn mới mười bảy tuổi! Tang Phong thống lĩnh một mực tiềm tu, Đằng thống lĩnh sợ là khó so được với Tang Phong thống lĩnh!
...
Quân sĩ Hắc Giáp Quân, đệ tử trung tâm của Quy Nguyên Tông, tổng cộng cả vạn người, ai nấy cười đùa vui vẻ bàn tán xôn xao, rất ầm ĩ. Tất cả mọi người đều xì xầm thảo luận!
Lần này hai người tỷ võ thì một người đã từng là đệ nhất nhân của Quy Nguyên Tông trong lứa thanh niên - Tang Phong. Còn người kia là Đằng Thanh Sơn vừa gia nhập vào Quy Nguyên Tông không đủ một năm, nhưng thanh danh đã rất cao. Năm nay gần mười bảy tuổi, nhưng đã là cường giả có tên trong Địa Bảng.
Hai người đều là thống lĩnh Hắc Giáp quân!
Ai thắng?
Trận này sẽ quyết định ai là người đứng đầu thế hệ thanh niên Quy Nguyên Tông! Có lẽ, vị trí tông chủ Quy Nguyên Tông sau này, cũng sẽ là người chiến thắng hôm nay.
- Vù!
Một thân ảnh đen cao lớn, vọt trên đầu các đệ tử, bay lên lôi đài. Người này lưng hùm vai gấu, cao chừng chín thước (cao khoảng hai thước hai). Trên gương mặt có kim loại sáng bóng, tựa như khắc bằng kim loại. Đó chính là sư đệ của tông chủ, thống lĩnh thứ hai của Hắc Giáp quân Bàng Sơn!
Bàng Sơn đứng trên lôi đài, nhất thời trên vạn người đều nhanh chóng im lặng. Bàng Sơn đảo mắt nhìn mọi người, rồi nói:
- Cuộc chiến này, thống lĩnh Tang Phong khiêu chiến với thống lĩnh Đằng Thanh Sơn! Người thắng, sẽ là đệ nhất thống lĩnh Hắc Giáp quân! Bây giờ... Đằng Thanh Sơn thống lĩnh và Tang Phong thống lĩnh, xin mời lên đài!
Thanh âm như tiếng sấm nổ, vang vọng cả sàn đấu.
"Ừm. Hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng chín rồi, ngày mai đã là ngày tỷ thí với Tang Phong! Ta thử tiếp tục tu luyện, nếu không thành... Đợi sau khi tỷ thí xong, ta đi tìm sư phụ!"
Không có cách nào khác, chỉ có thể hỏi đi hỏi Gia Cát Nguyên Hồng
Ngửa đầu nhìn trời ——
Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu xuống rực rỡ. Bây giờ còn cách giờ ăn cơm trưa có một giờ nữa.
- Hôm nay. Không thấy tiểu Vũ tu luyện! Ừm. Tới chỗ đám đệ tử trung tâm xem sao.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy. Cơ bắp chấn động mạnh một cái, từ trong cơ thể sinh ra một luồng kình phong, rũ sạch tro bụi trên người và quần áo, sau đó rời khỏi chỗ ở, lướt qua Long Cương, đi tới chỗ đám đệ tử trung tâm tu luyện.
- Hình như tiểu Vũ có nói, sư phụ của nó có tên là Vương Khanh Lan.
Đằng Thanh Sơn đi tới một bãi đất dọc theo con đường nhỏ, thấy xa xa có ba đệ tử đang luyện kiếm pháp, bước chân nhanh chóng, kiếm quang chớp động. Ba đệ tử này di động rất nhanh, ra tay cũng khá lợi hại. Họ cũng phát hiện ra Đằng Thanh Sơn từ xa đang đi tới, vừa thấy lập tức ngừng luyện kiếm.
- Là Đằng Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng thu Đằng Thanh Sơn làm thân truyền đệ tử trên đại điện, còn cho Đằng Thanh Sơn nhận vị trí đệ nhất thống lĩnh. Các đệ tử Quy Nguyên Tông, cơ hồ đều nhận ra Đằng Thanh Sơn.
- Thống lĩnh đại nhân! - Ba người đều lập tức khom người.
- Các ngươi có biết, Vương Khanh Lan sư thúc dạy đệ tử ở đâu không? - Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
- A Vương Khanh Lan sư bá! Bà ở trong nhã viên góc đông nam. Đệ tử của sư bá, đều ở trong nhã viên.
Một đệ tử lập tức chỉ dẫn hướng. Đằng Thanh Sơn gật gật đầu, rồi đi về phía nhã viên hướng đông nam.
Trong nhã viên có cầu nhỏ, suối, nhìn cũng rất lịch sự tao nhã. Phía đông con suối, là một bãi cỏ trống trải. Có một nữ đệ tử đang luyện kiếm pháp ở đó. Trên một cái ghế bên cạnh, có một mỹ phụ mặc trường bào màu đỏ nhạt đang chỉ điểm cho nữ đệ tử này tu luyện.
Phía tây con suối cũng có một đám nữ đệ tử đang nghỉ.
- Nhìn kìa, Đằng Thanh Vũ đến cả kiếm pháp cũng không đánh ra được! Hừ. Với thực lực của nó, hẳn là chỉ xứng là đệ tử của hai mươi tám Đại đệ tử! Thế mà cũng bái làm môn hạ sư phụ, đồng lứa với chúng ta. - Một thiếu nữ mặc lục y hừ một tiếng. Thiếu nữ mặt hơi gầy bên cạnh cũng nói:
- Không có biện pháp. Ai kêu người ta có quan hệ tốt với con gái tông chủ lại còn có một ca ca lợi hại nữa.
Lục y thiếu nữ cười chế diễu nói:
- Có chỗ dựa vững chắc thì đã làm sao. Trong số sư tỷ muội chúng ta, thực lực Đằng Thanh Vũ là kém nhất!
- Thôi. Nhị sư tỷ, nói ít một chút.
Bên cạnh một nữ nhân mặt trái xoan mở miệng nói.
- Thanh Vũ dù sao cũng mới luyện kiếm mấy tháng thôi. Chúng ta từ bé đã luyện tập nhiều năm, Thanh Vũ yếu hơn chúng ta cũng không có gì lạ!
- Thế nào? Thất sư muội, ngày hôm trước nghe nói các ngươi có mấy người theo Đằng Thanh Vũ ra ngoài đi bộ, ăn của người ta nên bây giờ nói giúp cho người ta phải không?
Lục y thiếu nữ nói vẻ châm chọc
Thiếu nữ mặt trái xoan sầm mặt, cười lạnh:
- Đúng vậy. Thanh Vũ sư muội là người chất phác. Ta thích chơi với nó thì đã làm sao? Tối hôm trước, đâu phải vài sư tỷ muội chúng ta, đến cả thiếu tông chủ cũng theo chúng ta đi chơi mà! Đáng tiếc. Có ai đó muốn được đi chơi với thiếu tông chủ, nhưng cũng chỉ ngồi đó mà mơ mộng hão huyền thôi!
- Ngươi ….
Lục y thiếu nữ vô cùng tức giận. Thiếu nữ mặt trái xoan quay đầu đi rồi ngồi xuống một bên, không để ý tới lục y thiếu nữ chút nào.
- Đằng Thanh Vũ, không phải chỉ có chút tiền bạc sao? Có vậy thôi mà cả đám đều bu vào.
Lục y thiếu nữ thì thầm hầm hừ.
- Tháng trước, Đằng Thanh Vũ còn rất nghèo. Khi Đằng Thanh Sơn vừa về, Đằng Thanh Vũ đã có bạc ngay! Không phải chỉ nhờ có một ca ca lợi hại sao? Đến cả sư phụ cũng bất công!
Bên cạnh cũng có người nói:
- Nhị sư tỷ. Đằng Thanh Sơn là thân truyền đệ tử của tông chủ, vừa là đệ nhất thống lĩnh! Các sư tỷ muội muốn lập quan hệ tốt với Đằng Thanh Vũ cũng không lạ. Phỏng chừng cả đám đều muốn gả cho Đằng Thanh Sơn nữa. Chỉ muốn một bước làm phượng hoàng.
Trong đám nữ đệ tử, có vài người có quan hệ tốt với Đằng Thanh Vũ, cũng có vài nữ đệ tử không thích Đằng Thanh Vũ. Thực lực chênh lệch, có chỗ dựa vững chắc! Bên cạnh đó, Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh và Đằng Thanh Vũ lại quan hệ rất tốt...
Việc này, đủ để làm cho người ta không thích Đằng Thanh Vũ.
Xem ra, trong lòng các nữ đệ tử cũng mơ mộng gả cho nam đệ tử lợi hại. Người như Gia Cát Vân, Đằng Thanh Sơn, Tang Phong có địa vị cao, thực lực mạnh, sớm bị một đám nữ đệ tử thảo luận sau lưng rồi. Một vài nữ đệ tử tướng mạo xấu xí một chút, tự biết không có hy vọng, ngược lại càng thêm ghen ghét.
- Phượng hoàng? Hừ. Hãy chờ xem. Đừng thấy Đằng Thanh Sơn bây giờ phong quang như vậy! Ngày mai, hắn sẽ tỷ thí với Tang Phong sư huynh! Ta không tin Đằng Thanh Sơn có thể đánh lại Tang Phong sư huynh.
Lục y thiếu nữ hầm hừ nói lớn.
- Tang Phong sư huynh sớm an vị ở vị trí thống lĩnh rồi. Đằng Thanh Sơn mới mười bảy tuổi, cho dù có lợi hại tới đâu sợ cũng không bằng được Tang Phong sư huynh. - Thiếu nữ mặt gầy cũng phụ họa.
- Đúng! Đợi kia Đằng Thanh Sơn thua, không còn giữ được vị trí đệ nhất thống lĩnh, bị Tang Phong sư huynh đàn áp! Lúc đó ta xem Đằng Thanh Vũ còn đắc ý không. Thường xuyên mở miệng ca tung anh nó, lúc đó xem dám nói gì nữa.
Lục y thiếu nữ cười chế diễu.
- Nghe nói bọn họ là từ nông thôn tới, chẳng trách không có giáo dưỡng!
- Nhị sư tỷ. Ngươi có ý gì? Ngươi nghĩ rằng ngươi hơn được Thanh Vũ muội à? Ngươi nghĩ rằng ngươi theo đuổi được thiếu tông chủ sao?
Thiếu nữ trái xoan nghe không lọt tai liền phản ứng.
Lục y thiếu nữ đỏ mặt nói:
- Ta … Ta... Đằng Thanh Vũ nó là một đưa con gái ở nông thôn, càng không xứng với thiếu tông chủ! Đừng nói là nó, cả ca ca của nó nữa, ngươi cứ đứng đó mà xem... Ngày mai, khẳng định hắn sẽ bị Tang Phong sư huynh đánh đến mức không có lực hoàn thủ!
Ngay lúc này …
- Thống lĩnh đại nhân!
Hai nữ đệ tử vừa thấy, mắt sáng lên, lập tức cung kính hô. Nhóm nữ đệ tử ngồi nghỉ này bị giật mình, nhảy lên, xoay người nhìn qua. Vị lục y thiếu nữ cũng nhìn sang ….
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn trang phục quần áo màu xanh đang đi tới. Ánh mắt như con dao nhỏ đảo qua lục y thiếu nữ. Lục y thiếu nữ chỉ cảm thấy kinh hãi tận đáy lòng, cứ như chìm vào hồ băng, cả người chảy mồ hôi hột. Đằng Thanh Sơn chỉ nhìn lướt qua, đồng thời cười cười nhìn thoáng qua thiếu nữ mặt trái xoan, rồi sau đó đi về phía tiểu kiều, vượt qua bờ bên kia.
- Đằng thống lĩnh vừa rồi tới đây làm ta không dám thở nữa.
Một vài nữ đệ tử kích động vạn phần.
- Vừa rồi Đằng đô thống cười với ta. - Thiếu nữ mặt trái xoan kinh hỉ vạn phần.
Lục y thiếu nữ thì sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn lén theo hình bóng Đằng Thanh Sơn! Một ánh mắt lại có thể làm nàng run sợ như vậy!
...
Đằng Thanh Sơn thầm than:
- Mấy cô gái này quả nhiên phức tạp. Thanh Vũ xử sự thân ái, làm người rất mộc mạc, lại bị nói thành cô nương ở nông thôn! Nhưng cũng may... Ít nhất trong số nữ đệ tử, không hề thiếu những bạn bè quan hệ tốt với Thanh Vũ.
Đằng Thanh Sơn kỳ thật sớm đoán ra nhất định có người ghen ghét với Thanh Vũ.
- Thanh Vũ!
Đằng Thanh Sơn cười hô lên một tiếng.
- Ca ca!
Thanh Vũ đang luyện kiếm quay đầu vừa thấy liền kinh hỉ lao tới.
- Ca ca sao rồi?
Thanh Vũ rất kinh hỉ. Nàng luyện kiếm mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Đằng Thanh Sơn tới tìm nàng.
- Ta đến thăm ngươi. - Đằng Thanh Sơn cười cười vuốt đầu Thanh Vũ.
Lúc này mỹ phụ nhân một thân trường bào màu đỏ nhạt cũng cười cười đi tới:
- Thống lĩnh đại nhân!
- Sư thúc. Ngươi gọi ta là Thanh Sơn là được.
Thanh Sơn cười nói. Theo địa vị thống lĩnh ở Hắc Giáp, coi như cùng cấp bậc với trưởng lão Quy Nguyên Tông. Vương Khanh Lan tuy mới hai mươi sáu, nhưng rất có địa vị trong số hai mươi sáu Đại đệ tử. Ở Quy Nguyên Tông có bối phận cao không có nghĩa là địa vị cao.
Dù sao, ở Quy Nguyên Tông, những người có bối phận cao hơn tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng ba bốn lần cũng vẫn có!
- Không biết tiểu muội muội ta học với sư thúc như thế nào? - Đằng Thanh Sơn nói.
- Thanh Sơn.
Mỹ phụ mỉm cười bảo:
- Thanh Vũ thiên tư không tệ, có nhận thức với kiếm pháp rất tốt! Chỉ là thời gian tập luyện còn ngắn quá, mà nội kình cũng ít... Cần phải khắc khổ tu luyện thêm.
Đằng Thanh Sơn gật đầu:
- Vậy làm phiền sư thúc rồi
- Đâu có gì! - Mỹ phụ đáp.
Vương Khanh Lan ở trong Quy Nguyên tông rất lâu. Họ thấy những người còn trẻ được như Đằng Thanh Sơn mà đã là đệ nhất thống lĩnh, vừa là đệ tử thân truyền của tông chủ chắc chắn sau này sẽ có thành tự rất lớn ở Quy Nguyên Tông. Rất có thể sau này chính là tân nhậm tông chủ của Quy Nguyên tông. Bây giờ nên lập quan hệ tốt sau này mới có lợi.
Đằng Thanh Sơn nhìn Thanh Vũ vui vẻ, cảm thấy cũng thoải mái. Nữ đệ từ ghen ghét xem thường Thanh Vũ, nhưng cũng không dám xem thường Thanh cô nương, vì Thanh cô nương là con gái tông chủ. Thanh Vũ tới đây với tư cách muội muội mình, mà thực lực bản thân mình lại chưa chính thức được thừa nhận! Nếu mình được công nhận là người mạnh nhất trong thế hệ thanh niên, thậm chí còn trở thành tiên thiên cường giả thì khác hẳn!
Những nữ tử này cho dù ghen ghét, chỉ sợ cũng không dám nói như vậy!
- Trận đấu với Tang Phong, việc thắng quả là quá đơn giản! - Đằng Thah Sơn thầm nghĩ.
...
Ngày hai mươi tám tháng chín, thời tiết âm u!
Buổi sáng, trên sàn đấu của Hắc Giáp quân người đến tấp nập. Vô luận là quân sĩ Hắc Giáp quân, hay là các đệ tử trung tâm của Quy Nguyên Tông đều tới đây. Thậm chí còn có các trưởng lão, hộ pháp kể cả tông chủ cũng đều tới quan khán trận đại chiến này! Như vậy có thể thấy được tầm quan trọng của cuộc chiến này như thế nào!
Đài cao ba tầng, ở giữa được kiến tạo thành lôi đài rộng dài mười trượng, lúc này không có một bóng người. Chung quanh lôi đài bóng người dày đặc, tất cả đều nhìn lên lôi đài.
- Đằng thống lĩnh khẳng định có thể thắng. Người là cao thủ Địa Bảng mà!
- Hắn mới mười bảy tuổi! Tang Phong thống lĩnh một mực tiềm tu, Đằng thống lĩnh sợ là khó so được với Tang Phong thống lĩnh!
...
Quân sĩ Hắc Giáp Quân, đệ tử trung tâm của Quy Nguyên Tông, tổng cộng cả vạn người, ai nấy cười đùa vui vẻ bàn tán xôn xao, rất ầm ĩ. Tất cả mọi người đều xì xầm thảo luận!
Lần này hai người tỷ võ thì một người đã từng là đệ nhất nhân của Quy Nguyên Tông trong lứa thanh niên - Tang Phong. Còn người kia là Đằng Thanh Sơn vừa gia nhập vào Quy Nguyên Tông không đủ một năm, nhưng thanh danh đã rất cao. Năm nay gần mười bảy tuổi, nhưng đã là cường giả có tên trong Địa Bảng.
Hai người đều là thống lĩnh Hắc Giáp quân!
Ai thắng?
Trận này sẽ quyết định ai là người đứng đầu thế hệ thanh niên Quy Nguyên Tông! Có lẽ, vị trí tông chủ Quy Nguyên Tông sau này, cũng sẽ là người chiến thắng hôm nay.
- Vù!
Một thân ảnh đen cao lớn, vọt trên đầu các đệ tử, bay lên lôi đài. Người này lưng hùm vai gấu, cao chừng chín thước (cao khoảng hai thước hai). Trên gương mặt có kim loại sáng bóng, tựa như khắc bằng kim loại. Đó chính là sư đệ của tông chủ, thống lĩnh thứ hai của Hắc Giáp quân Bàng Sơn!
Bàng Sơn đứng trên lôi đài, nhất thời trên vạn người đều nhanh chóng im lặng. Bàng Sơn đảo mắt nhìn mọi người, rồi nói:
- Cuộc chiến này, thống lĩnh Tang Phong khiêu chiến với thống lĩnh Đằng Thanh Sơn! Người thắng, sẽ là đệ nhất thống lĩnh Hắc Giáp quân! Bây giờ... Đằng Thanh Sơn thống lĩnh và Tang Phong thống lĩnh, xin mời lên đài!
Thanh âm như tiếng sấm nổ, vang vọng cả sàn đấu.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị