Cửu Đỉnh Ký
Chương 142: Xích lân thú bộc phát
- Lão giả đó cũng hơi có thanh danh ở Từ Dương quận chúng ta. Có người gọi hắn là Vương Vẫn! Nhưng... Lão ở trong thành Phạm Vu chúng ta cũng chỉ có thể xem là có tên tuổi. Thế mà bây giờ, lão lại có thể đánh ngang với những cao thủ Địa Bảng khác. Không ngờ lão Vương này lại ẩn dấu thực lực như vậy.
- Chỉ là hơi có tên tuổi trong thành Phạm Vu? Nhưng hắn có thể đánh ngang tay với thống lĩnh Ký Hồng và trưởng lão Thiện Thủy Tông ở Thanh Châu là Thích Diễm. Xem như hắn đã tiếp cận Địa Bảng rồi.
Những vũ giả khác nghe thế cũng xì xào tán thưởng.
Một vũ giả không được xếp vào loại đứng đầu ở một thành nhỏ, có thể tưởng tượng được thực lực như thế nào. Theo đạo lý nhiều nhất thì cũng chỉ xem như là vũ giả nhất lưu mà thôi.
- Che dấu kỹ thật!
Không ít người âm thầm nhớ cái tên Vương Vẫn này. Từ hôm nay trở đi, đại danh Vương Vẫn sẽ được truyền bá một cách nhanh chóng.
Hắc Bạch nhị vị trưởng lão liên thủ đối phó với Đằng Thanh Sơn. Ký Hồng và lão giả tóc bạc Vương Vẫn đánh nhau với mụ đàn bà âm ngoan Thích Diễm, ba người đánh nhau hết sức kịch liệt.
...
Tất cả mọi người ở đây đều không ai chú ý đến hồ dung nham.
Bục...-
Thỉnh thoảng từ trong đó có bọt khí bốc ra. Nhiệt khí tản ra, đây là việc rất bình thường. Nhưng thực ra trong hồ dung nham, một con vật khổng lồ đang ẩn dưới dòng dung nham nóng cháy. Dòng dung nham chậm rãi lưu động, nhiệt độ rất đáng sợ, thế mà căn bản không gây thương tổn cho con thú to lớn này một chút nào.
Con thú này cao hơn hai trượng, thân hình khổng lồ dài hơn năm trượng, còn có một cái đuôi cũng dài hơn hai trượng.
Nó chính là Xích Lân thú!
Xích Lân thú vốn là yêu thú hỏa hệ. Trong cơ thể nó ẩn chứa rất nhiều sức mạnh Hỏa hệ! Một khi nó nuốt được Xích hỏa linh quả, sẽ lại một lần nữa lột xác. Đến lúc đó, nó có thể phun ra hỏa diễm. Uy lực hỏa diễm này còn đáng sợ hơn cả dung nham, có thể làm tan vàng chảy sắt dễ dàng. Đến cả tiên thiên cường giả cũng phải sợ nó ba phần.
Về phần dòng dung nham, con Xích Lân thú này cảm thấy rất thoải mái khi ngâm mình trong đó. Từ bé, nó đã được thai nghén rồi sinh ra trong hoàn cảnh này. Đáy hồ dung nham là một nơi nó cảm thấy rất thoải mái. Nhiệt độ chẳng hề ảnh hưởng tới nó chút nào. Ở đáy dòng dung nham, nó vẫn có thể mở to mắt! Cặp đồng tử trong suốt bề ngoài không bị ảnh hưởng, có thể dễ dàng chịu đựng nhiệt độ cao.
Hoàn toàn khác với mắt nhân loại, chẳng những mắt của nó có thể thích ứng với nhiệt độ cao, còn có thể nhìn trong bóng đêm như ban ngày.
Nó vẫn đang trầm mình ẩn núp! Vốn là yêu thú, thính lực của nó cũng mạnh đến đáng sợ. Đôi tai của nó nghe tiếng binh khí đánh nhau rất rõ ràng. Thậm chí còn có thể căn cứ vào thanh âm mà phân rõ phương vị từng người.
...
Không ai biết Xích Lân thú ẩn ở đáy hồ dung nham. Sáu người Đằng Thanh Sơn đều đang điên cuồng chém giết nhau.
Hắc trưởng lão và Bạch trưởng lão đưa mắt trao đổi một chút, trong lòng khó nén nổi sự kinh hãi. Mặc dù hai người này một người bài danh thứ sáu mươi chín, một người bài danh thứ bảy mươi trên Địa Bảng, xem như xếp hàng cuối. Nhưng dù sao hai người đều là cao thủ Địa Bảng, hơn nữa lại đang chiến đấu trong một không gian rất hẹp.
- Không thể bộc lộ thân phận của ta!
Lão giả tóc bạc Vương Vẫn tránh một đao của Thích Diễm, trong đầu thầm nghĩ: "Ta đã hao phí gần một năm mới tạo ra được thói quen, động tác, nụ cười của Vương Vẫn. Một khi thân phận 'Vương Vẫn' của ta bị bộc lộ, đến lúc đó, Ngụy Vô Nhai khẳng định sẽ đánh tới! Bây giờ chỉ có thể đùa giỡn với đám tiểu tử này thôi".
Một thanh trường đao của Vương Vẫn, lúc mở rộng ra, lúc thu lại mang theo uy lực thật lớn.
Trong lúc sáu đại cao thủ chém giết lẫn nhau...
- Oanh!
Dòng dung nham đang chậm rãi lưu động chợt phát nổ! Dung nham bắn tung tóe ra bốn phía, bắn cả vào những cao thủ đang đứng ở bờ hồ dung nham, làm họ kinh hô né tránh. Có vài miếng dung nham bắn trúng vài người. Dung nham nóng rực làm cho quần áo trong nháy mắt cháy phừng lên, còn đốt thấu cả da thịt. Những vũ giả đáng thương bị bắn trúng kêu la thảm thiết.
- A!
Xoẹt ——
-
Còn có mùi thịt cháy bốc ra. Nhưng họ cũng còn may, chỉ có một bộ phận bị thương. Sáu người trên tảng đá hắc sắc thì còn thảm hơn
- Thứ gì vậy? - Sáu người đều hết sức chấn động.
Đối mặt với những tia dung nham bắn ra, sáu đại cao thủ đều nhanh chóng né tránh. Nhưng ngay sau đó họ thấy một cái đầu khổng lồ lòi ra khỏi hồ dung nham. Cái đầu đó dài chừng tám thước (hai mét), cái đầu to đến hãi nhân, còn cao hơn một người đàn ông trưởng thành bình thường.
- Xích Lân thú!
Đằng Thanh Sơn biến sắc. Xa xa ồ lên những tiếng kinh hô. Không ai ngờ, Xích Lân thú lại giấu mình ở đáy hồ dung nham.
Cái đầu khổng lồ của con Xích Lân thú này nhô ra, cặp mắt như một cái đèn lồng đỏ rực nhìn chằm chằm vào sáu người. Miệng há ra thật lớn...
Vù!
Một dòng dung nham như hai như mũi tên phụt về phía sáu người trên tảng đá hắc sắc.
- Xích Lân thú này lại có thể hút dung nham? Rồi lại phun ra?
Đằng Thanh Sơn khiếp sợ. Xích Lân thú vốn quen với nhiệt độ cao, đến cả cặp mắt yếu ớt cũng đều có thể chống đỡ được, chứ đừng nói là khoang miệng, yết hầu. Dung nham phun ra, biến thành một mảng lớn, trùm thẳng vào tảng đá lớn hắc sắc.
Sáu đại cao thủ đồng thời nhảy lên.
- Ầm!
Cả thân thể khổng lồ của Xích Lân thú hoàn toàn từ giữa dòng dung nham lao ra, vọt lên cao chừng hai trượng. Cả thân thể khổng lồ của nó như một tòa núi nhỏ cao bốn năm trượng, làm cho đám vũ giả không khỏi kinh hoàng.
Cái miệng rộng đáng sợ của Xích Lân thú mở ra, cạp vào cao thủ đến từ Thanh Châu, cũng là người đàn bà duy nhất trong sáu người - Thích Diễm. Vết sẹo trên mặt méo xệch đi. Mụ quát lớn một tiếng, loan đao trong tay bổ thẳng về phía Xích Lân thú đang tấn công.
Xích Lân thú hơi nghiêng người tránh được.
- Choang!
Loan đao bổ vào lân giáp trên trán Xích Lân thú, nhưng chỉ lưu lại trên lớp vảy dày đặc một vết trắng. Xích Lân thú cũng nhân cơ hội đớp vào Thích Diễm.
- Rắc!
Hàm răng như cái cưa cạp trúng người Thích Diễm, nghiến qua nghiến lại,. Thân hình Thích Diễm bị cắt làm hai đoạn, một đoạn rơi xuống hồ dung nham lập tức hóa thành tro bụi. Còn đoạn kia bị Xích Lân thú nuốt chửng. Cảnh này cơ hồ làm tất cả vũ giả hoảng sợ!
Chỉ trong chớp mắt, Thích Diễm đã chết!
Vù!
Đám người Đằng Thanh Sơn vừa nhảy lên, lúc này cũng hạ xuống. Trong khi hạ xuống, không có cách nào mượn lực được.
- Vù!
Thân thể cao lớn của Xích Lân thú ầm ầm lao về phía năm người!
Phải biết, cả tảng đá hắc sắc bề ngoài chỉ dài rộng hơn một trượng. Còn con Xích Lân Thú thân cao quá hai trượng, dài bốn năm trượng. Nó vừa lao vào, năm người Đằng Thanh Sơn chỉ cảm giác được như có một tòa núi nhỏ áp tới. Đôi chân trước của Xích Lân thú, mang theo lợi trảo sắc bén đang chụp tới!
Nó không dám chụp vào Đằng Thanh Sơn!
Trong đám nhân loại trước mắt nó, Đằng Thanh Sơn là người có sức uy hiếp lớn nhất!
Lợi trảo vừa chụp vào, giống như bốn lợi đao đồng thời đâm tới, phân biệt chụp vào Ký Hồng thống lĩnh và Bạch trưởng lão.
- Choang!
- Choang!
Xích Lân thú kềnh càng chụp tới, đánh bay năm đại cao thủ ra ngoài. Trong đó Ký Hồng thống lĩnh và Bạch trưởng lão bị lợi trảo công kích là thảm nhất. Trường đao trong tay Ký Hồng bị đánh bay, cánh tay phải tức thì bị vỡ nát, máu văng tung tóe. Còn Bạch trưởng lão bị gãy chân trái.
- Cút ngay!
- Biến!
Ba người kia đều phát ra ra những công kích mãnh liệt, đâm vào lân giáp, đáng tiếc, không thương tổn nó chút nào.
Đằng Thanh Sơn và lão già tóc bạc Vương Vẫn cũng đồng thời phát ra công kích cực mạnh!
- Ầm!
Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn mang theo một tiếng rít chói tai trong không khí làm cho người ta biến sắc, đập về phía Xích Lân thú. Khi sắp đập vào con Xích Lân thú, uy lực trong nháy mắt tăng vọt!
Bùng!
Còn lão giả tóc bạc Vương Vẫn thì chiến đao trong tay như muốn xé cả trời, bổ mạnh vào thân hình Xích Lân thú.
- Hống...-
Xích Lân thú phát ra tiếng rống đau đớn, thân thể cao lớn bị đánh quay cuồng.
Công kích của Đằng Thanh Sơn và lão giả tóc bạc Vương Vẫn đều làm nó bị thương.
- Hảo tiểu tử.
Lão giả tóc bạc liếc nhìn Thanh Sơn. Người bên ngoài cách xa, hơn nữa một chiêu của Đằng Thanh Sơn phải tới lúc cuối cùng mới bộc phát uy lực cực mạnh.
Thời gian quá ngắn, những người ở xa căn bản không phát hiện được, mà cũng không có nhãn lực để phán đoán ra uy lực của một thương này, nhưng lão giả tóc bạc lại có thể phán đoán ra.
- Khắp thiên hạ, trong những cường giả hậu thiên, Đằng Thanh Sơn này tối thiểu cũng có thể xếp thứ hai mươi.
Lão giả tóc bạc trong lòng thầm nghĩ.
Xích Lân thú bị hai người đánh cho một cú đau đớn quay cuồng.
Đằng Thanh Sơn và lão giả tóc bạc bị lực phản chấn của cú đánh này làm cho bay ngược trở lại bờ hồ.
Lần bị đánh bay này, trong năm người, Đằng Thanh Sơn và lão giả tóc bạc, Hắc trưởng lão đều có chuẩn bị trước, nương vào lực phản chấn hoàn toàn có thể bay đến bờ hồ dung nham. Nhưng Bạch trưởng lão và Ký Hồng thì thảm hơn. Họ đã bị trọng thương, nên khi bay về phía bờ, chỉ được một quãng, rồi rơi xuống dưới.
- Lão Bạch!
Hắc trưởng lão kêu lên thê lương. Chỉ có thể trơ mắt nhìn một chân của Bạch trưởng lão vô lực giãy dụa. Cuối cùng lọt vào dòng dung nham bị đốt thành một ngọn lửa!
- Thống lĩnh đại nhân!
Trên bờ hồ dung nham, Quan Lục và cả đám người đều kinh hô.
- Thống lĩnh!
Đằng Thanh Sơn cũng biến sắc.
Bạch trưởng lão thì thảm rồi, tình huống Ký Hồng cũng không ổn!
- Ta phải chết như thế này sao?
Ký Hồng đảo người rơi xuống. Hắn căn bản phải chết, không có cách nào khác. Thậm chí Ký Hồng còn cảm giác được luồng hơi nóng bỏng từ chân mình truyền đến.
- Thống lĩnh!
Tiếng hét lớn vang bên tai Ký Hồng.
Ký Hồng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đạo thương ảnh bổ tới, như tạt vào một bao cát, thương ảnh này quật vào bụng Ký Hồng ——
Vù!
Cả người Ký Hồng được ném văng lên trên, bay thẳng đến bờ hồ dung nham. Ký Hồng không kịp vui mừng. Hắn khiếp sợ nhìn Đằng Thanh Sơn giữa trời hồ dung nham:
- Thanh Sơn!
- Thanh Sơn!
Quan Lục cũng khiếp sợ.
Ở bờ hồ dung nham, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn. Có người khiếp sợ, có người khâm phục, cũng có người đắc ý...
Đằng Thanh Sơn cứu Ký Hồng, cả người bị lực phản chấn ngược bay về phía tảng đá lớn hắc sắc.
Lực phản chấn này rõ ràng không đủ để Đằng Thanh Sơn bay qua khoảng cách ba trượng tới được tảng đá lớn hắc sắc. Nếu tiếp tục bay như vậy, sẽ rơi xuống dòng dung nham nóng bỏng!
- Thanh Sơn!
Đằng Thanh Hổ gào lên.
- Đô thống đại nhân!
Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân cũng gào lên.
Đằng Thanh Sơn chuyển thân, mặt hướng về phía tảng đá lớn hắc sắc, rồi cười gằn, vung mạnh Luân Hồi thương, đập thẳng xuống dưới dòng dung nham bên dưới!
Bùng!
Đầu Luân Hồi thương hình thoi dẹp đánh vào dung nham, tạo thành lực phản chấn tác dụng vào người Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn như một đầu hùng ưng, lại một lần nữa lao về phía tảng đá hắc sắc ở trung ương hồ dung nham.
Trên tảng đá lớn màu đen, cái đầu khổng lồ của Xích Lân thú nhô ra khỏi hồ dung nham. Đôi đồng tử màu đỏ băng giá nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn đang bay tới.
- Chỉ là hơi có tên tuổi trong thành Phạm Vu? Nhưng hắn có thể đánh ngang tay với thống lĩnh Ký Hồng và trưởng lão Thiện Thủy Tông ở Thanh Châu là Thích Diễm. Xem như hắn đã tiếp cận Địa Bảng rồi.
Những vũ giả khác nghe thế cũng xì xào tán thưởng.
Một vũ giả không được xếp vào loại đứng đầu ở một thành nhỏ, có thể tưởng tượng được thực lực như thế nào. Theo đạo lý nhiều nhất thì cũng chỉ xem như là vũ giả nhất lưu mà thôi.
- Che dấu kỹ thật!
Không ít người âm thầm nhớ cái tên Vương Vẫn này. Từ hôm nay trở đi, đại danh Vương Vẫn sẽ được truyền bá một cách nhanh chóng.
Hắc Bạch nhị vị trưởng lão liên thủ đối phó với Đằng Thanh Sơn. Ký Hồng và lão giả tóc bạc Vương Vẫn đánh nhau với mụ đàn bà âm ngoan Thích Diễm, ba người đánh nhau hết sức kịch liệt.
...
Tất cả mọi người ở đây đều không ai chú ý đến hồ dung nham.
Bục...-
Thỉnh thoảng từ trong đó có bọt khí bốc ra. Nhiệt khí tản ra, đây là việc rất bình thường. Nhưng thực ra trong hồ dung nham, một con vật khổng lồ đang ẩn dưới dòng dung nham nóng cháy. Dòng dung nham chậm rãi lưu động, nhiệt độ rất đáng sợ, thế mà căn bản không gây thương tổn cho con thú to lớn này một chút nào.
Con thú này cao hơn hai trượng, thân hình khổng lồ dài hơn năm trượng, còn có một cái đuôi cũng dài hơn hai trượng.
Nó chính là Xích Lân thú!
Xích Lân thú vốn là yêu thú hỏa hệ. Trong cơ thể nó ẩn chứa rất nhiều sức mạnh Hỏa hệ! Một khi nó nuốt được Xích hỏa linh quả, sẽ lại một lần nữa lột xác. Đến lúc đó, nó có thể phun ra hỏa diễm. Uy lực hỏa diễm này còn đáng sợ hơn cả dung nham, có thể làm tan vàng chảy sắt dễ dàng. Đến cả tiên thiên cường giả cũng phải sợ nó ba phần.
Về phần dòng dung nham, con Xích Lân thú này cảm thấy rất thoải mái khi ngâm mình trong đó. Từ bé, nó đã được thai nghén rồi sinh ra trong hoàn cảnh này. Đáy hồ dung nham là một nơi nó cảm thấy rất thoải mái. Nhiệt độ chẳng hề ảnh hưởng tới nó chút nào. Ở đáy dòng dung nham, nó vẫn có thể mở to mắt! Cặp đồng tử trong suốt bề ngoài không bị ảnh hưởng, có thể dễ dàng chịu đựng nhiệt độ cao.
Hoàn toàn khác với mắt nhân loại, chẳng những mắt của nó có thể thích ứng với nhiệt độ cao, còn có thể nhìn trong bóng đêm như ban ngày.
Nó vẫn đang trầm mình ẩn núp! Vốn là yêu thú, thính lực của nó cũng mạnh đến đáng sợ. Đôi tai của nó nghe tiếng binh khí đánh nhau rất rõ ràng. Thậm chí còn có thể căn cứ vào thanh âm mà phân rõ phương vị từng người.
...
Không ai biết Xích Lân thú ẩn ở đáy hồ dung nham. Sáu người Đằng Thanh Sơn đều đang điên cuồng chém giết nhau.
Hắc trưởng lão và Bạch trưởng lão đưa mắt trao đổi một chút, trong lòng khó nén nổi sự kinh hãi. Mặc dù hai người này một người bài danh thứ sáu mươi chín, một người bài danh thứ bảy mươi trên Địa Bảng, xem như xếp hàng cuối. Nhưng dù sao hai người đều là cao thủ Địa Bảng, hơn nữa lại đang chiến đấu trong một không gian rất hẹp.
- Không thể bộc lộ thân phận của ta!
Lão giả tóc bạc Vương Vẫn tránh một đao của Thích Diễm, trong đầu thầm nghĩ: "Ta đã hao phí gần một năm mới tạo ra được thói quen, động tác, nụ cười của Vương Vẫn. Một khi thân phận 'Vương Vẫn' của ta bị bộc lộ, đến lúc đó, Ngụy Vô Nhai khẳng định sẽ đánh tới! Bây giờ chỉ có thể đùa giỡn với đám tiểu tử này thôi".
Một thanh trường đao của Vương Vẫn, lúc mở rộng ra, lúc thu lại mang theo uy lực thật lớn.
Trong lúc sáu đại cao thủ chém giết lẫn nhau...
- Oanh!
Dòng dung nham đang chậm rãi lưu động chợt phát nổ! Dung nham bắn tung tóe ra bốn phía, bắn cả vào những cao thủ đang đứng ở bờ hồ dung nham, làm họ kinh hô né tránh. Có vài miếng dung nham bắn trúng vài người. Dung nham nóng rực làm cho quần áo trong nháy mắt cháy phừng lên, còn đốt thấu cả da thịt. Những vũ giả đáng thương bị bắn trúng kêu la thảm thiết.
- A!
Xoẹt ——
-
Còn có mùi thịt cháy bốc ra. Nhưng họ cũng còn may, chỉ có một bộ phận bị thương. Sáu người trên tảng đá hắc sắc thì còn thảm hơn
- Thứ gì vậy? - Sáu người đều hết sức chấn động.
Đối mặt với những tia dung nham bắn ra, sáu đại cao thủ đều nhanh chóng né tránh. Nhưng ngay sau đó họ thấy một cái đầu khổng lồ lòi ra khỏi hồ dung nham. Cái đầu đó dài chừng tám thước (hai mét), cái đầu to đến hãi nhân, còn cao hơn một người đàn ông trưởng thành bình thường.
- Xích Lân thú!
Đằng Thanh Sơn biến sắc. Xa xa ồ lên những tiếng kinh hô. Không ai ngờ, Xích Lân thú lại giấu mình ở đáy hồ dung nham.
Cái đầu khổng lồ của con Xích Lân thú này nhô ra, cặp mắt như một cái đèn lồng đỏ rực nhìn chằm chằm vào sáu người. Miệng há ra thật lớn...
Vù!
Một dòng dung nham như hai như mũi tên phụt về phía sáu người trên tảng đá hắc sắc.
- Xích Lân thú này lại có thể hút dung nham? Rồi lại phun ra?
Đằng Thanh Sơn khiếp sợ. Xích Lân thú vốn quen với nhiệt độ cao, đến cả cặp mắt yếu ớt cũng đều có thể chống đỡ được, chứ đừng nói là khoang miệng, yết hầu. Dung nham phun ra, biến thành một mảng lớn, trùm thẳng vào tảng đá lớn hắc sắc.
Sáu đại cao thủ đồng thời nhảy lên.
- Ầm!
Cả thân thể khổng lồ của Xích Lân thú hoàn toàn từ giữa dòng dung nham lao ra, vọt lên cao chừng hai trượng. Cả thân thể khổng lồ của nó như một tòa núi nhỏ cao bốn năm trượng, làm cho đám vũ giả không khỏi kinh hoàng.
Cái miệng rộng đáng sợ của Xích Lân thú mở ra, cạp vào cao thủ đến từ Thanh Châu, cũng là người đàn bà duy nhất trong sáu người - Thích Diễm. Vết sẹo trên mặt méo xệch đi. Mụ quát lớn một tiếng, loan đao trong tay bổ thẳng về phía Xích Lân thú đang tấn công.
Xích Lân thú hơi nghiêng người tránh được.
- Choang!
Loan đao bổ vào lân giáp trên trán Xích Lân thú, nhưng chỉ lưu lại trên lớp vảy dày đặc một vết trắng. Xích Lân thú cũng nhân cơ hội đớp vào Thích Diễm.
- Rắc!
Hàm răng như cái cưa cạp trúng người Thích Diễm, nghiến qua nghiến lại,. Thân hình Thích Diễm bị cắt làm hai đoạn, một đoạn rơi xuống hồ dung nham lập tức hóa thành tro bụi. Còn đoạn kia bị Xích Lân thú nuốt chửng. Cảnh này cơ hồ làm tất cả vũ giả hoảng sợ!
Chỉ trong chớp mắt, Thích Diễm đã chết!
Vù!
Đám người Đằng Thanh Sơn vừa nhảy lên, lúc này cũng hạ xuống. Trong khi hạ xuống, không có cách nào mượn lực được.
- Vù!
Thân thể cao lớn của Xích Lân thú ầm ầm lao về phía năm người!
Phải biết, cả tảng đá hắc sắc bề ngoài chỉ dài rộng hơn một trượng. Còn con Xích Lân Thú thân cao quá hai trượng, dài bốn năm trượng. Nó vừa lao vào, năm người Đằng Thanh Sơn chỉ cảm giác được như có một tòa núi nhỏ áp tới. Đôi chân trước của Xích Lân thú, mang theo lợi trảo sắc bén đang chụp tới!
Nó không dám chụp vào Đằng Thanh Sơn!
Trong đám nhân loại trước mắt nó, Đằng Thanh Sơn là người có sức uy hiếp lớn nhất!
Lợi trảo vừa chụp vào, giống như bốn lợi đao đồng thời đâm tới, phân biệt chụp vào Ký Hồng thống lĩnh và Bạch trưởng lão.
- Choang!
- Choang!
Xích Lân thú kềnh càng chụp tới, đánh bay năm đại cao thủ ra ngoài. Trong đó Ký Hồng thống lĩnh và Bạch trưởng lão bị lợi trảo công kích là thảm nhất. Trường đao trong tay Ký Hồng bị đánh bay, cánh tay phải tức thì bị vỡ nát, máu văng tung tóe. Còn Bạch trưởng lão bị gãy chân trái.
- Cút ngay!
- Biến!
Ba người kia đều phát ra ra những công kích mãnh liệt, đâm vào lân giáp, đáng tiếc, không thương tổn nó chút nào.
Đằng Thanh Sơn và lão già tóc bạc Vương Vẫn cũng đồng thời phát ra công kích cực mạnh!
- Ầm!
Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn mang theo một tiếng rít chói tai trong không khí làm cho người ta biến sắc, đập về phía Xích Lân thú. Khi sắp đập vào con Xích Lân thú, uy lực trong nháy mắt tăng vọt!
Bùng!
Còn lão giả tóc bạc Vương Vẫn thì chiến đao trong tay như muốn xé cả trời, bổ mạnh vào thân hình Xích Lân thú.
- Hống...-
Xích Lân thú phát ra tiếng rống đau đớn, thân thể cao lớn bị đánh quay cuồng.
Công kích của Đằng Thanh Sơn và lão giả tóc bạc Vương Vẫn đều làm nó bị thương.
- Hảo tiểu tử.
Lão giả tóc bạc liếc nhìn Thanh Sơn. Người bên ngoài cách xa, hơn nữa một chiêu của Đằng Thanh Sơn phải tới lúc cuối cùng mới bộc phát uy lực cực mạnh.
Thời gian quá ngắn, những người ở xa căn bản không phát hiện được, mà cũng không có nhãn lực để phán đoán ra uy lực của một thương này, nhưng lão giả tóc bạc lại có thể phán đoán ra.
- Khắp thiên hạ, trong những cường giả hậu thiên, Đằng Thanh Sơn này tối thiểu cũng có thể xếp thứ hai mươi.
Lão giả tóc bạc trong lòng thầm nghĩ.
Xích Lân thú bị hai người đánh cho một cú đau đớn quay cuồng.
Đằng Thanh Sơn và lão giả tóc bạc bị lực phản chấn của cú đánh này làm cho bay ngược trở lại bờ hồ.
Lần bị đánh bay này, trong năm người, Đằng Thanh Sơn và lão giả tóc bạc, Hắc trưởng lão đều có chuẩn bị trước, nương vào lực phản chấn hoàn toàn có thể bay đến bờ hồ dung nham. Nhưng Bạch trưởng lão và Ký Hồng thì thảm hơn. Họ đã bị trọng thương, nên khi bay về phía bờ, chỉ được một quãng, rồi rơi xuống dưới.
- Lão Bạch!
Hắc trưởng lão kêu lên thê lương. Chỉ có thể trơ mắt nhìn một chân của Bạch trưởng lão vô lực giãy dụa. Cuối cùng lọt vào dòng dung nham bị đốt thành một ngọn lửa!
- Thống lĩnh đại nhân!
Trên bờ hồ dung nham, Quan Lục và cả đám người đều kinh hô.
- Thống lĩnh!
Đằng Thanh Sơn cũng biến sắc.
Bạch trưởng lão thì thảm rồi, tình huống Ký Hồng cũng không ổn!
- Ta phải chết như thế này sao?
Ký Hồng đảo người rơi xuống. Hắn căn bản phải chết, không có cách nào khác. Thậm chí Ký Hồng còn cảm giác được luồng hơi nóng bỏng từ chân mình truyền đến.
- Thống lĩnh!
Tiếng hét lớn vang bên tai Ký Hồng.
Ký Hồng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đạo thương ảnh bổ tới, như tạt vào một bao cát, thương ảnh này quật vào bụng Ký Hồng ——
Vù!
Cả người Ký Hồng được ném văng lên trên, bay thẳng đến bờ hồ dung nham. Ký Hồng không kịp vui mừng. Hắn khiếp sợ nhìn Đằng Thanh Sơn giữa trời hồ dung nham:
- Thanh Sơn!
- Thanh Sơn!
Quan Lục cũng khiếp sợ.
Ở bờ hồ dung nham, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn. Có người khiếp sợ, có người khâm phục, cũng có người đắc ý...
Đằng Thanh Sơn cứu Ký Hồng, cả người bị lực phản chấn ngược bay về phía tảng đá lớn hắc sắc.
Lực phản chấn này rõ ràng không đủ để Đằng Thanh Sơn bay qua khoảng cách ba trượng tới được tảng đá lớn hắc sắc. Nếu tiếp tục bay như vậy, sẽ rơi xuống dòng dung nham nóng bỏng!
- Thanh Sơn!
Đằng Thanh Hổ gào lên.
- Đô thống đại nhân!
Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân cũng gào lên.
Đằng Thanh Sơn chuyển thân, mặt hướng về phía tảng đá lớn hắc sắc, rồi cười gằn, vung mạnh Luân Hồi thương, đập thẳng xuống dưới dòng dung nham bên dưới!
Bùng!
Đầu Luân Hồi thương hình thoi dẹp đánh vào dung nham, tạo thành lực phản chấn tác dụng vào người Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn như một đầu hùng ưng, lại một lần nữa lao về phía tảng đá hắc sắc ở trung ương hồ dung nham.
Trên tảng đá lớn màu đen, cái đầu khổng lồ của Xích Lân thú nhô ra khỏi hồ dung nham. Đôi đồng tử màu đỏ băng giá nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn đang bay tới.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị