Cửu Dĩ Hữu Tình
Chương 50: Về Nước
Editor: Gió
Uông Kế Luân đứng lên đi tới, Mẫn Thiều Kỳ nhường chỗ của mình cho ông.
Cố Ngạo nhìn thấy ông ngoại, mỉm cười nói: “Để ông phải lo lắng rồi, lần này là do cháu sơ xuất.”
Uông Kế Luân vỗ nhẹ lên tay Cố Ngạo, nói: “Là do ông không trừ khử sạch sẽ đám Lâm gia đó. Việc này con không cần quan tâm, ông sẽ xử lý, con cứ dưỡng thương cho thật tốt.”
“Vâng.” Cố Ngạo đáp.
Lúc này bác sĩ cũng đã tới, lại kiểm tra qua cho Cố Ngạo một lượt, sau khi nắm rõ cảm giác của anh lúc này, dặn dò anh một sồ đồ ăn và nhiệt độ cần chú ý, cũng yêu cầu y tá cứ hai tiếng một lần đến đo đạc lại cho Cố Ngạo. Nhưng tạm thời đã không còn vấn đề gì đáng ngại nữa.
Xác nhận Cố Ngạo không sao rồi, Uông Kế Luân dưới sự bảo hộ của vệ sĩ rời đi trước. Ngày ba bữa Uông gia sẽ sai người mang tới, họ muốn ăn gì cũng có thể liên hệ trực tiếp với Lucas.
Sau khi Uông Kế Luân rời đi, Mẫn Thiều Kỳ ngồi xuống ghế bên mép giường, vẫn có chút ngượng ngùng.
Cố Ngạo nở nụ cười, vươn tay về phía cậu.
Mẫn Thiều Kỳ nắm lấy tay anh, hỏi: “Vết thương còn đau không?”
“Thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng nên không có cảm giác gì cả.” Cố Ngạo nói. Vừa rồi bác sĩ cũng nói rằng nếu đau quá có thể gọi y tá đến tiêm thuốc giảm đau.
“Em… em ít khi dữ lắm…” Mẫn Thiều Kỳ mím môi một cái, nói: “Là do người kia đáng ghét quá.”
Cố Ngạo cười nói: “Không sao, dữ một tí anh không cần phải lo em ra ngoài bị bắt nạt.”
Thật ra Mẫn Thiều Kỳ lộ ra dáng vẻ như vậy Cố Ngạo cũng khá vui. Trước kia Mẫn Thiều Kỳ quá mức nhẫn nhịn, việc này có liên quan tới áp lực mà Mẫn gia gây ra cho cậu cùng hoàn cảnh của cậu khi đó, kinh tế không thể độc lập, không có quyền lên tiếng, chỉ biết nổi cáu căn bản cũng không phải là cách. Mà hiện tại Mẫn Thiều Kỳ lộ ra dáng vẻ vốn có này, điều này thể hiện rằng cuộc sống hiện tại khiến Mẫn Thiều Kỳ trở nên tự tin hơn, khiến cậu có thể thể hiện được suy nghĩ của mình, dành lại quyền lợi của chính mình, có cuộc sống độc lập của chính mình. Những điều này Cố Ngạo đều bằng lòng nhìn thấy, anh tin rằng thêm vài năm nữa, Mẫn Thiều Kỳ trưởng thành thêm một chút nữa, càng xử lý mấy chuyện này tốt hơn.
Đương nhiên lần này cũng có sự coi trong và tình yêu của Mẫn Thiều Kỳ dành cho anh, bởi vì quá lo lắng cho anh, quá yêu anh, vậy nên không thể chấp nhận bất cứ sự thỏa hiệp nào bất lợi cho anh. Dù cho đối phương có là một luật sư biết ăn nói đi chăng nữa cũng không kinh sợ như trước.
Mẫn Thiều Kỳ nắm chặt tay Cố Ngạo, biết Cố Ngạo không chê cậu dữ cậu cũng yên tâm, dù sao cậu biết Cố Ngạo thích kiểu người biết nghe lời một chút…
“Anh có muốn ăn gì không? Em về làm cho anh nhé?” Mẫn Thiều Kỳ nói.
“Không cần, hôm nay cũng đã dọa đến em rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Anh hiểu sự lo lắng của Mẫn Thiều Kỳ, mặc dù Mẫn Thiều Kỳ vẫn rất kiên cường.
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, cũng không ép chính mình nữa. Chuyện này hôm này với cậu như một bộ phim điện ảnh, nếu nhưng không phải thật sự đã trải qua, cậu sẽ cho rằng chuyện như thế này mãi mãi không bao giờ xảy ra trong cuộc đời của cậu.
“Có muốn lên đây ngủ một lát không?” Cố Ngạo hỏi, nói xong thì vỗ vỗ giường.
Mẫn Thiều Kỳ lắc đầu, nói: “Em để ý bình truyền giúp anh, anh ngủ đi, nếu không lát nữa vết thương bắt đầu đau sẽ khó chịu lắm đấy.”
“Vừa mới tỉnh, không muốn ngủ nữa.” Cố Ngạo mỉm cười nói: “Chúng mình nói chuyện nhé.” Anh muốn nói chuyện của Mẫn Thiều Kỳ, phân tán sự chú ý của Mẫn Thiều Kỳ, để cậu bớt nghĩ lại về chuyện ngày hôm nay, đễ tránh đêm lại gặp ác mộng.
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ đáp.
Sau đó hai người nhắc tới những câu chuyện thú vị trên mạng mấy ngày nay, sau đó lại nói đến chuyện mua ít đồ mang về. Quần áo thì không cần thiết, đò ăn và các loại rượu có thể xem xét tình hình mà mua về vài thứ. Còn nói đến chuyện lần này Mạnh Chương sẽ về cũng họ, có Mạnh Chương, ở trong nước Cố Ngạo xử lý mọi chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
Mãi đến khi Lucas mang cơm đến, hai người mới thôi nói chuyện. Lucas còn mang theo quần áo để thay và đồ dùng hàng ngày. Trong phòng có một chiếc giường sô pha, buổi tối Mẫn Thiều Kỳ có thể ngủ ở đó, bệnh viện cũng chuẩn bị chăn cho, nên không cần mang từ nhà tới.
Đến khi cơn đau của Cố Ngạo đã qua đi, Mẫn Thiều Kỳ đỡ anh đi quanh hành lang vài vòng rồi mới đút cháo cho anh.
Sau khi ăn xong, Mẫn Thiều Kỳ cũng mệt rồi, hai người liền đi ngủ sớm. Cố Ngạo không bị sốt, Mẫn Thiều Kỳ cũng có thể yên tâm mà ngủ một giấc.
Ở viện ba ngày, bác sĩ xác nhận là không sao rồi, liền bằng lòng cho Cố Ngạo xuất viện.
Về đến nhà, Mẫn Thiều Kỳ giúp anh tắm rửa, thay quần áo, Cố Ngạo thoải mái nằm trên ghế sô pha, nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Buổi chiều làm bánh được không? Bánh sừng bò là được.”
“Được.” Mẫn Thiều Kỳ cũng mấy ngày rồi chưa làm, quả thật cũng hơi ngứa tay. Cách làm bánh sừng bò không quá phức tạp, cậu cũng sẵn lòng làm nhiều thêm vài cái để sáng mai có thể ăn sáng.
Không lâu sau, Mạnh Chương qua đây nói với Cố Ngạo chuyện của Lâm gia, Mẫn Thiều Kỳ khong có hứng thú lắm, đi xuống tầng tìm Lucas tìm hiểu công thức làm bánh sừng bò, thuận tiện hỏi Uông Kế Luân có thích hay không, nếu thích cậu có thể làm nhiều hơn một chút, dù sao bánh sừng bò củng để được vài ngày.
Nhân vật chính của bữa trà chiều ngày hôm đó đương nhiên là bánh sừng bò của Mẫn Thiều Kỳ. Mẫn Thiều Kỳ vẫn dùng bữa trà chiều cùng Uông Kế Luân ở phòng khách nhỏ.
Cố Ngạo không sao, Uông Kế Luân lại có hứng kể chuyện quá khứ. Kết thúc bữa trà chiều, ông còn tặng cho Mẫn Thiều Kỳ không ít sách về làm đồ ngọt, nói rằng là do mấy người thợ làm đồ ngọt ông quen đề cử, cũng không biết có thật sự có ích hay không, dù sao cứ mua về cho Mẫn Thiều Kỳ xem.
Mẫn Thiều Kỳ rất thích, vô cùng vui vẻ mà nói cảm ơn, tuy phần lớn đều là tiếng Anh, nhưng vẫn không làm khó được cậu, chỗ nào không hiểu có thể nhờ Cố Ngạo dịch hộ.
Ở Uông gia thêm mười ngày nữa, Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ mới thu dọn hành lý quay về thành phố N.
Mấy ngày nay Mẫn Thiều Kỳ lại làm thêm mấy món bánh ngọt nữa cho Uông Kế Luân thưởng thức, Uông Kế Luân đều rất thích. Một ngày trước khi đi, Mẫn Thiều Kỳ còn làm thêm vài món bánh có thể bảo quản được lâu, như vậy Uông Kế Luân có thể ăn được trong vài ngày.
Trước khi bọn họ xuất phát, Uông Kế Luân cầm một chiếc hộp đưa cho Mẫn Thiều Kỳ, cười nói: “Đây là vậy bà ngoại Cố Ngạo để lại, vốn là giữ lại cho con của Cố Ngạo, nhưng cứ đưa cho con trước. Phải giữ cẩn thận đấy nhé.”
“Cảm ơn ông Uông ạ. Ông yên tâm, con sẽ cất thật cẩn thận.” Còn về vấn về con cái, Uông Kế Luân cũng đã từng nói chuyện với cậu. Mẫn Thiều Kỳ không phản đối Cố Ngạo nhờ người mang thai hộ, ngược lại, còn có chút mong chờ. Nếu như bọn họ có con rồi, cậu sẽ yêu con, để con có một cuộc sống thật hạnh phúc.
Uông Kế Luân xoa xoa đầu Mẫn Thiều Kỳ, cười nói: “Gọi ông ngoại đi nào.”
“Ông ngoại.” Mẫn Thiều Kỳ vui vẻ mà sửa lại, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Hẹn lần sau sẽ sang đây cùng Cố Ngạo, sẽ làm cho Uông Kế Luân thêm nhiều loại bánh ngọt và bánh mỳ khác nữa, Uông Kế Luân hài lòng gật đầu, đề bọn họ rời đi.
Ngày kia mẹ của Cố Ngạo sẽ bay sang ở đây một khoảng thời gian, họ cũng không lo lắng ông ngoại sẽ cô đơn.
Trở về từ San Francisco, Mẫn Thiều Kỳ mất mấy ngày mới điều chỉnh lại được trạng thái lệch múi giờ, Cố Ngạo lại điều chỉnh nhanh hơn cậu, ngày hôm sau đã bắt đầu làm việc trong thư phòng.
Lần này về Mẫn Thiều Kỳ không mua quá nhiều quà về, chỉ mua quà cho Giang Hằng và Mẫn Ác Đan.
Lần trước đi Paris về, cậu không mua gì cho Mẫn Ác Đan, cho nên này này lúc ở sân bay mua một chiếc ví dành cho nữ. Giang Hằng là cậu đã hứa sẽ mua quà về, cũng không phải thứ gì quá quý giá, chỉ là hai bình rượu, ngon hay không Mẫn Thiều Kỳ cũng không biết, nhưng rất đẹp mắt, bày tại nhà cũng rất đẹp.
Mẫn Thiều Kỳ vừa dọn dẹp hành lý của hai người, vừa mở đồ ăn vặt mang về ra ăn. Vốn dĩ Cố Ngạo nói để lúc thím Tuệ sang đây dọn dẹp thì để thím ấy dọn, nhưng Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy đồ người khác dọn đến lúc cần cậu lại không tìm được. Dù sao hiện tại cậu cũng rảnh, dọn dẹp coi như giết thời gian.
Trong khoảng thời gian này Mẫn Thiều Kỳ cũng lên mang mua vật dụng làm bánh, cũng đủ để cậu dọn dẹp một hồi. Nhìn phòng bếp ngày càng nhiều đồ, Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy có chút cảm giác thành tựu. Cố Ngạo cái gì cũng chiều theo Mẫn Thiều Kỳ, dù sao từ trước đến nay phòng bếp vẫn luôn là địa bàn của Mẫn Thiều Kỳ, anh không có bất cứ ý kiến nào cả.
Mẫn Thiều Kỳ đang nhai bim bim khoai tây rồm rộp thì điện thoại reo lên, là Mẫn Ác Đan gọi tới.
Cậu và Mẫn Ác Đan đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau, lần liên lạc lần trước là vài ngày sau khi cậu trở về từ Paris. Nhưng cũng chỉ có vài cái tin nhắn mà thôi.
Mẫn Thiều Kỳ nhận điện thoại, “Alo?”
“Đang bận sao?” Giọng Mẫn Ác Đan truyền tới từ đầu giây bên kia có chút khàn khàn.
“Không, chị sao thế?” Nghe giọng của cô Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy có chút không đúng lắm.
“Em có thể đi ra ngoài một lát được không? Chị đang ở quán cà phê, đi ra ngoài quên mang ví.” Mẫn Ác Đan nói.
Trong lòng Mẫn Thiều Kỳ xuất hiện vài suy đoán, hỏi cô vị trí cụ thể. Sau đó nói khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới, bảo cô đợi một lát.
Cúp máy, Mẫn Thiều Kỳ đi vào thư phòng của Cố Ngạo, nói Mẫn Ác Đan gọi điện cho cậu, cậu định đi qua xem thế nào, tiện thể tặng ví cho cô luôn.
Cố Ngạo gật đầu, nói: “Lái xe từ từ thôi.”
“Vâng, chập tối em đi gặp Giang Hằng luôn, bữa tối anh tự lo nhé.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Đây là do cậu và Giang Hằng hẹn từ trước, lát sau còn định đến quán rượu nghe Giang Hằng hát.
Cố Ngạo cười nói: “Không cần lo cho anh đâu, anh đã hẹn với anh hai rồi. Tối anh đến quán rượu tìm em.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ cười gật đầu, “Vậy chúng mình ăn đêm xong rồi hãy về nhé.”
“Được.” Cố Ngạo đáp.
Đi tới phòng để quần áo để thay quần áo xong, Mẫn Thiều Kỳ cầm đồ đi ra ngoài.
Quán cà phê mà Mẫn Thiều Kỳ tới mặc dù nằm gần trung tâm thành phố, nhưng lại không có chút tiếng tăm, Mẫn Thiều Kỳ lát xe một vòng mới tìm thấy.
Vì vừa đúng vào giờ trà chiều, người trong quán cũng không ít. Bởi vì quán không lớn lấm, Mẫn Thiều Kỳ vừa vào cửa liền nhìn thấy Mẫn Ác Đan.
Mà ngồi ở một bàn dành cho hai người, sắc mặt thoạt nhìn qua không tốt lắm, vành mắt thâm nặng, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
Mẫn Thiều Kỳ đi tới.
Mẫn Ác Đan thấy cậu tới, cười cười, nói: “Ngồi đi. Ngại quá, lại gọi em ra đây.”
“Không sao. Dù cho chị không tìm em, em cũng định gọi điện thoại cho chị.” Mẫn Thiều Kỳ đánh giá mà, nhưng không lập tức mở miệng hỏi ngay.
Lúc này phụ vụ đưa menu tới, hỏi Mẫn Thiều Kỳ muốn gọi gì.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn một lượt, thấy Mẫn Ác Đan gọi một cốc cà phê, liền hỏi: “Chị ăn trưa chưa?”
Mẫn Ác Đan nhẹ nhàng lắc đầu.
Mẫn Thiều Kỳ gọi cho cô một phần mỳ ý, còn mình thì gọi cà phê và bánh brownie.
Mẫn Ác Đan nhìn Mẫn Thiều Kỳ, mãi đến khi phục vụ rời đi, mới mở miệng nói: “Thần sắc em rất tốt.”
Mẫn Thiều Kỳ cười nói: “Đi chơi một thời gian.” Nói xong đưa túi giấy mang tới cho Mẫn Ác Đan, “Đây là quà em mua cho chị, không phải thứ gì quá đắt đỏ đâu, cũng không biết chị có thích hay không.”
Mẫn Ác Đan chú ý tới logo trên túi, dù đây không phải là thương hiệu cô thường dùng, nhưng cũng biết giá cả. Mở ra xem, là một chiếc ví màu đỏ, không phải phiên bản giới hạnh, nhưng cũng là bản phẩm mới của mùa này, rất được ưa chuộng.
“Cảm ơn, chị rất thích.” Mẫn Ác Đan mỉm cười nói. Những sản phẩm khác của thương hiệu này thật ra rất đắt, nhưng ví tiền thì cũng không quá đắt, đa phần mọi người đều có thể mua được, vậy nên Mẫn Ác Đan cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Chị thích là tốt rồi.” Mẫn Thiều Kỳ cười, tặng quà được đối phương yêu thích, cũng có một cảm giá vô cùng thành tựu.
Lúc Mẫn Thiều Kỳ đưa túi cho Mẫn Ác Đan, Mẫn Ác Đan đã chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Mẫn Thiều Kỳ, Chiếc nhẫn này cô chưa từng thấy, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong biển đồ xa xỉ cô vẫn có thể nhận ra được đâu là hàng thật đâu là hàng giả, khoảng bao nhiêu tiền. Nhẫn trên tay Mẫn Thiều Kỳ mặc dù không phải là mẫu thịnh hành, nhưng nhìn thiết kế và chất liệu thì biết ngay không rẻ chút nào, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ hơi tò mò thôi.
Món ăn rất nhanh được đưa ra, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Chị dạo này thế nào?” Mẫn Thiều Kỳ nếm thử một miếng brownie. Đồ ngọt của quán này khá bình thường, có điều giá cả cũng ổn, không đắt.
Mẫn Ác Đan dùng dĩa cuộn mỳ lên, lắc đầu nói: “Không tốt lắm. Á Sâm vẫn không xin được việc, hai người bọn chị vốn định mở một cửa hàng online thử xem sao, nhưng khảo sát vài cái thì giá cả lại cao quá. Có vài cái giá cả cũng ổn, vốn dĩ đã bàn bạc ổn thỏa cả rồi, nhưng sau đó bên kia lại đổi ý, chị nghi ngờ có phải là do Mẫn Kính Xuyên động chân động tay hay không. Mà những thứ giá quá thấp thì lại chẳng kiếm được bao, chỉ được dăm ba đồng lẻ mà thôi…”
Mẫn Thiều Kỳ hơi nhíu mày, so với việc kiếm được bao nhiêu thì với tình hình hiện tại của hai người Mẫn Ác Đan kiếm được tiền không phải là đã tốt lắm rồi hay sao? Với tình hình hiện tại có vẻ Mẫn Ác Đan vẫn chưa dùng vấn đề kinh tế của Mẫn Kính trình để kiếm cho chính mình một co hội.
“Các chị cứ ăn không ngồi không như vậy cũng không phải là cách, kiếm ít một tí còn hơn là không kiếm được gì.” Mẫn Thiều Kỳ nói.
“Từ lúc mất việc, tâm lý Á Sâm tuột dốc kinh khủng, bảo anh ấy đi làm ở một nơi xa một chút tiền lương không bằng trước đây, anh ấy cũng khó chịu.” Trong giọng nói của Mẫn Ác Đan có chút bất đắc dĩ, nhưng hiều hơn dó là thấu hiểu.
Mẫn Thiều Kỳ không hiểu được cách nghĩ của hai người này, nhưng cuộc sống của họ họ phải tự mình trải qua, cậu không cần phải nói nhiều.
Yên lặng trong giây lát, Mẫn Thiều Kỳ hỏi: “Vậy tiếp theo các chị có kế hoạch gì không?”
Mẫn Ác Đan lắc đầu lần nữa, “Chị hiện tại rất mệt. Mỗi ngày đều phải ăn ít dùng ít, còn phải nhìn sắc mặt của cha mẹ nhà họ Ngô, Á Sâm đối xử với chị không được như trước nữa, vợ chồng nghèo lắm chuyện, có lẽ chính là nói bọn chị đó…”
“Em nghĩ chị về khuyên anh ấy một chút, làm từ những thứ có thể làm trước. Dù cho kiếm được ít nhưng dù sao cũng có thu nhập.” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy Mẫn Ác Đan và Ngô Á Sâm nên đối diện với hiện thực, đừng lúc nào cũng nghĩ về ngày xưa.
“Ừ…” Mẫn Ác Đan khẽ gật đầu, nói: “Thật ra chị cảm thấy khuyên cũng chẳng có tác dụng gì, từ một phương diện nào đó, Á Sâm thật ra cũng rất sĩ diện. Giờ cha mẹ Ngô ngày càng không muốn nhìn thấy chị nữa, sáng nay cô Á Sâm còn gọi điện tới bảo Á Sâm đi xem mắt, nói ra nói vào làm như căn bản không biết có một người là chị. Chị trong cơn tức giận cãi nhau với Á Sâm một trận, rồi mới chạy ra ngoài.”
Mẫn Thiều Kỳ thở dài trong lòng một hơi, nói thế nào bây giờ? Mẫn Ác Đan hại Ngô Á Sâm mất việc, cha mẹ ngô có thành kiến việc này có thể hiểu được, nhưng Ngô Á Sâm thì nói như rồng leo, làm như mèo mửa, Ngô gia còn vào đúng lúc này bảo Ngô Á Sâm đi xem mắt, cũng thật sự cạn lời.
Mẫn Ác Đan buông dĩa, đôi mắt hơi hồng hồng, “Chị cảm thấy chị sắp không chống đỡ được một cuộc sống như thế này nữa rồi. Mặc dù chị rất yêu Á Sâm, nhưng không sống được một cuộc sống bất lực thế này.”
Mẫn Thiều Kỳ không nên biết nên nói gì, chuyện này khuyên thế nào cũng không thích hợp, cuộc sống là phải tự mình trải qua, rốt cuộc nó như thế nào chỉ có người trong cuộc, một người ngoài đứng nhìn chỉ có thể cho vài ý kiến vào một lúc nào đó, quyền quyết định vẫn thuộc về người trong cuộc.
Để ly cà phê xuống, Mẫn Thiều Kỳ hỏi: “Chuyện kinh tế của Mẫn Kính Trình chị đã nói với Ngô Á Sâm chưa?” Dù cho chính Mẫn Ác Đan không nghĩ đến việc dựa vào nó để kiếm hời nhưng Ngô Á Saam hẳn là nghĩ đến chứ? Dù sao kinh nghiệm xã hội của Ngô Á Sâm phong phú hơn Mẫn Ác Đan nhiều.
Mẫn Ác Đan lắc đầu, nói: “Chị không dám nói. Chị sợ nói ra, Ngô gia sẽ cảm thấy nhà chị chẳng ra gì, càng khinh thường chị hơn.”
Mẫn Thiều Kỳ thật sự hết nói nổi, cơ hội tốt như vật căn bản không phải là lúc cần sĩ diện, nếu như nắm chắc được cơ hội này sẽ có thể kiếm được một khoản để ổn định cuộc sống, Ngô gia hẳn cũng sẽ không ghét bỏ Mẫn Ác Đan một cách rõ ràng như vậy.
Nhưng chuyện đã thế này rồi, nói gì cũng vô ích, nói không chừng hiện tại nợ nần của Mẫn Kình Trình đã được trả hết rồi.
Ngồi suốt ba tiếng đồng hồ, cũng chẳng nói được kết quả gì. Điện thoại của Ngô Á Sâm gọi tới hỏi Mẫn Ác Đan đang ở đâu, nói xin lỗi vì chuyện cãi nhau ngày hôm nay. Mẫn Ác Đan ngược lại cũng rất dễ dỗ, Ngô Á Sâm bên kia mới nói vài câu xin tha thứ, cô đã đồng ý quay về rồi.
Mẫn Thiều Kỳ không giữ cô lại, chỉ cho cô tiền đi xe.
Đến khi Mẫn Ác Đan đi rồi, cậu lại ngồi thêm một lúc nữa, thấy đã gần tới giờ rồi, mới thanh toán đi về nhà hàn đã hẹn Giang Hằng.
Uông Kế Luân đứng lên đi tới, Mẫn Thiều Kỳ nhường chỗ của mình cho ông.
Cố Ngạo nhìn thấy ông ngoại, mỉm cười nói: “Để ông phải lo lắng rồi, lần này là do cháu sơ xuất.”
Uông Kế Luân vỗ nhẹ lên tay Cố Ngạo, nói: “Là do ông không trừ khử sạch sẽ đám Lâm gia đó. Việc này con không cần quan tâm, ông sẽ xử lý, con cứ dưỡng thương cho thật tốt.”
“Vâng.” Cố Ngạo đáp.
Lúc này bác sĩ cũng đã tới, lại kiểm tra qua cho Cố Ngạo một lượt, sau khi nắm rõ cảm giác của anh lúc này, dặn dò anh một sồ đồ ăn và nhiệt độ cần chú ý, cũng yêu cầu y tá cứ hai tiếng một lần đến đo đạc lại cho Cố Ngạo. Nhưng tạm thời đã không còn vấn đề gì đáng ngại nữa.
Xác nhận Cố Ngạo không sao rồi, Uông Kế Luân dưới sự bảo hộ của vệ sĩ rời đi trước. Ngày ba bữa Uông gia sẽ sai người mang tới, họ muốn ăn gì cũng có thể liên hệ trực tiếp với Lucas.
Sau khi Uông Kế Luân rời đi, Mẫn Thiều Kỳ ngồi xuống ghế bên mép giường, vẫn có chút ngượng ngùng.
Cố Ngạo nở nụ cười, vươn tay về phía cậu.
Mẫn Thiều Kỳ nắm lấy tay anh, hỏi: “Vết thương còn đau không?”
“Thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng nên không có cảm giác gì cả.” Cố Ngạo nói. Vừa rồi bác sĩ cũng nói rằng nếu đau quá có thể gọi y tá đến tiêm thuốc giảm đau.
“Em… em ít khi dữ lắm…” Mẫn Thiều Kỳ mím môi một cái, nói: “Là do người kia đáng ghét quá.”
Cố Ngạo cười nói: “Không sao, dữ một tí anh không cần phải lo em ra ngoài bị bắt nạt.”
Thật ra Mẫn Thiều Kỳ lộ ra dáng vẻ như vậy Cố Ngạo cũng khá vui. Trước kia Mẫn Thiều Kỳ quá mức nhẫn nhịn, việc này có liên quan tới áp lực mà Mẫn gia gây ra cho cậu cùng hoàn cảnh của cậu khi đó, kinh tế không thể độc lập, không có quyền lên tiếng, chỉ biết nổi cáu căn bản cũng không phải là cách. Mà hiện tại Mẫn Thiều Kỳ lộ ra dáng vẻ vốn có này, điều này thể hiện rằng cuộc sống hiện tại khiến Mẫn Thiều Kỳ trở nên tự tin hơn, khiến cậu có thể thể hiện được suy nghĩ của mình, dành lại quyền lợi của chính mình, có cuộc sống độc lập của chính mình. Những điều này Cố Ngạo đều bằng lòng nhìn thấy, anh tin rằng thêm vài năm nữa, Mẫn Thiều Kỳ trưởng thành thêm một chút nữa, càng xử lý mấy chuyện này tốt hơn.
Đương nhiên lần này cũng có sự coi trong và tình yêu của Mẫn Thiều Kỳ dành cho anh, bởi vì quá lo lắng cho anh, quá yêu anh, vậy nên không thể chấp nhận bất cứ sự thỏa hiệp nào bất lợi cho anh. Dù cho đối phương có là một luật sư biết ăn nói đi chăng nữa cũng không kinh sợ như trước.
Mẫn Thiều Kỳ nắm chặt tay Cố Ngạo, biết Cố Ngạo không chê cậu dữ cậu cũng yên tâm, dù sao cậu biết Cố Ngạo thích kiểu người biết nghe lời một chút…
“Anh có muốn ăn gì không? Em về làm cho anh nhé?” Mẫn Thiều Kỳ nói.
“Không cần, hôm nay cũng đã dọa đến em rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Anh hiểu sự lo lắng của Mẫn Thiều Kỳ, mặc dù Mẫn Thiều Kỳ vẫn rất kiên cường.
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, cũng không ép chính mình nữa. Chuyện này hôm này với cậu như một bộ phim điện ảnh, nếu nhưng không phải thật sự đã trải qua, cậu sẽ cho rằng chuyện như thế này mãi mãi không bao giờ xảy ra trong cuộc đời của cậu.
“Có muốn lên đây ngủ một lát không?” Cố Ngạo hỏi, nói xong thì vỗ vỗ giường.
Mẫn Thiều Kỳ lắc đầu, nói: “Em để ý bình truyền giúp anh, anh ngủ đi, nếu không lát nữa vết thương bắt đầu đau sẽ khó chịu lắm đấy.”
“Vừa mới tỉnh, không muốn ngủ nữa.” Cố Ngạo mỉm cười nói: “Chúng mình nói chuyện nhé.” Anh muốn nói chuyện của Mẫn Thiều Kỳ, phân tán sự chú ý của Mẫn Thiều Kỳ, để cậu bớt nghĩ lại về chuyện ngày hôm nay, đễ tránh đêm lại gặp ác mộng.
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ đáp.
Sau đó hai người nhắc tới những câu chuyện thú vị trên mạng mấy ngày nay, sau đó lại nói đến chuyện mua ít đồ mang về. Quần áo thì không cần thiết, đò ăn và các loại rượu có thể xem xét tình hình mà mua về vài thứ. Còn nói đến chuyện lần này Mạnh Chương sẽ về cũng họ, có Mạnh Chương, ở trong nước Cố Ngạo xử lý mọi chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
Mãi đến khi Lucas mang cơm đến, hai người mới thôi nói chuyện. Lucas còn mang theo quần áo để thay và đồ dùng hàng ngày. Trong phòng có một chiếc giường sô pha, buổi tối Mẫn Thiều Kỳ có thể ngủ ở đó, bệnh viện cũng chuẩn bị chăn cho, nên không cần mang từ nhà tới.
Đến khi cơn đau của Cố Ngạo đã qua đi, Mẫn Thiều Kỳ đỡ anh đi quanh hành lang vài vòng rồi mới đút cháo cho anh.
Sau khi ăn xong, Mẫn Thiều Kỳ cũng mệt rồi, hai người liền đi ngủ sớm. Cố Ngạo không bị sốt, Mẫn Thiều Kỳ cũng có thể yên tâm mà ngủ một giấc.
Ở viện ba ngày, bác sĩ xác nhận là không sao rồi, liền bằng lòng cho Cố Ngạo xuất viện.
Về đến nhà, Mẫn Thiều Kỳ giúp anh tắm rửa, thay quần áo, Cố Ngạo thoải mái nằm trên ghế sô pha, nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Buổi chiều làm bánh được không? Bánh sừng bò là được.”
“Được.” Mẫn Thiều Kỳ cũng mấy ngày rồi chưa làm, quả thật cũng hơi ngứa tay. Cách làm bánh sừng bò không quá phức tạp, cậu cũng sẵn lòng làm nhiều thêm vài cái để sáng mai có thể ăn sáng.
Không lâu sau, Mạnh Chương qua đây nói với Cố Ngạo chuyện của Lâm gia, Mẫn Thiều Kỳ khong có hứng thú lắm, đi xuống tầng tìm Lucas tìm hiểu công thức làm bánh sừng bò, thuận tiện hỏi Uông Kế Luân có thích hay không, nếu thích cậu có thể làm nhiều hơn một chút, dù sao bánh sừng bò củng để được vài ngày.
Nhân vật chính của bữa trà chiều ngày hôm đó đương nhiên là bánh sừng bò của Mẫn Thiều Kỳ. Mẫn Thiều Kỳ vẫn dùng bữa trà chiều cùng Uông Kế Luân ở phòng khách nhỏ.
Cố Ngạo không sao, Uông Kế Luân lại có hứng kể chuyện quá khứ. Kết thúc bữa trà chiều, ông còn tặng cho Mẫn Thiều Kỳ không ít sách về làm đồ ngọt, nói rằng là do mấy người thợ làm đồ ngọt ông quen đề cử, cũng không biết có thật sự có ích hay không, dù sao cứ mua về cho Mẫn Thiều Kỳ xem.
Mẫn Thiều Kỳ rất thích, vô cùng vui vẻ mà nói cảm ơn, tuy phần lớn đều là tiếng Anh, nhưng vẫn không làm khó được cậu, chỗ nào không hiểu có thể nhờ Cố Ngạo dịch hộ.
Ở Uông gia thêm mười ngày nữa, Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ mới thu dọn hành lý quay về thành phố N.
Mấy ngày nay Mẫn Thiều Kỳ lại làm thêm mấy món bánh ngọt nữa cho Uông Kế Luân thưởng thức, Uông Kế Luân đều rất thích. Một ngày trước khi đi, Mẫn Thiều Kỳ còn làm thêm vài món bánh có thể bảo quản được lâu, như vậy Uông Kế Luân có thể ăn được trong vài ngày.
Trước khi bọn họ xuất phát, Uông Kế Luân cầm một chiếc hộp đưa cho Mẫn Thiều Kỳ, cười nói: “Đây là vậy bà ngoại Cố Ngạo để lại, vốn là giữ lại cho con của Cố Ngạo, nhưng cứ đưa cho con trước. Phải giữ cẩn thận đấy nhé.”
“Cảm ơn ông Uông ạ. Ông yên tâm, con sẽ cất thật cẩn thận.” Còn về vấn về con cái, Uông Kế Luân cũng đã từng nói chuyện với cậu. Mẫn Thiều Kỳ không phản đối Cố Ngạo nhờ người mang thai hộ, ngược lại, còn có chút mong chờ. Nếu như bọn họ có con rồi, cậu sẽ yêu con, để con có một cuộc sống thật hạnh phúc.
Uông Kế Luân xoa xoa đầu Mẫn Thiều Kỳ, cười nói: “Gọi ông ngoại đi nào.”
“Ông ngoại.” Mẫn Thiều Kỳ vui vẻ mà sửa lại, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Hẹn lần sau sẽ sang đây cùng Cố Ngạo, sẽ làm cho Uông Kế Luân thêm nhiều loại bánh ngọt và bánh mỳ khác nữa, Uông Kế Luân hài lòng gật đầu, đề bọn họ rời đi.
Ngày kia mẹ của Cố Ngạo sẽ bay sang ở đây một khoảng thời gian, họ cũng không lo lắng ông ngoại sẽ cô đơn.
Trở về từ San Francisco, Mẫn Thiều Kỳ mất mấy ngày mới điều chỉnh lại được trạng thái lệch múi giờ, Cố Ngạo lại điều chỉnh nhanh hơn cậu, ngày hôm sau đã bắt đầu làm việc trong thư phòng.
Lần này về Mẫn Thiều Kỳ không mua quá nhiều quà về, chỉ mua quà cho Giang Hằng và Mẫn Ác Đan.
Lần trước đi Paris về, cậu không mua gì cho Mẫn Ác Đan, cho nên này này lúc ở sân bay mua một chiếc ví dành cho nữ. Giang Hằng là cậu đã hứa sẽ mua quà về, cũng không phải thứ gì quá quý giá, chỉ là hai bình rượu, ngon hay không Mẫn Thiều Kỳ cũng không biết, nhưng rất đẹp mắt, bày tại nhà cũng rất đẹp.
Mẫn Thiều Kỳ vừa dọn dẹp hành lý của hai người, vừa mở đồ ăn vặt mang về ra ăn. Vốn dĩ Cố Ngạo nói để lúc thím Tuệ sang đây dọn dẹp thì để thím ấy dọn, nhưng Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy đồ người khác dọn đến lúc cần cậu lại không tìm được. Dù sao hiện tại cậu cũng rảnh, dọn dẹp coi như giết thời gian.
Trong khoảng thời gian này Mẫn Thiều Kỳ cũng lên mang mua vật dụng làm bánh, cũng đủ để cậu dọn dẹp một hồi. Nhìn phòng bếp ngày càng nhiều đồ, Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy có chút cảm giác thành tựu. Cố Ngạo cái gì cũng chiều theo Mẫn Thiều Kỳ, dù sao từ trước đến nay phòng bếp vẫn luôn là địa bàn của Mẫn Thiều Kỳ, anh không có bất cứ ý kiến nào cả.
Mẫn Thiều Kỳ đang nhai bim bim khoai tây rồm rộp thì điện thoại reo lên, là Mẫn Ác Đan gọi tới.
Cậu và Mẫn Ác Đan đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau, lần liên lạc lần trước là vài ngày sau khi cậu trở về từ Paris. Nhưng cũng chỉ có vài cái tin nhắn mà thôi.
Mẫn Thiều Kỳ nhận điện thoại, “Alo?”
“Đang bận sao?” Giọng Mẫn Ác Đan truyền tới từ đầu giây bên kia có chút khàn khàn.
“Không, chị sao thế?” Nghe giọng của cô Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy có chút không đúng lắm.
“Em có thể đi ra ngoài một lát được không? Chị đang ở quán cà phê, đi ra ngoài quên mang ví.” Mẫn Ác Đan nói.
Trong lòng Mẫn Thiều Kỳ xuất hiện vài suy đoán, hỏi cô vị trí cụ thể. Sau đó nói khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới, bảo cô đợi một lát.
Cúp máy, Mẫn Thiều Kỳ đi vào thư phòng của Cố Ngạo, nói Mẫn Ác Đan gọi điện cho cậu, cậu định đi qua xem thế nào, tiện thể tặng ví cho cô luôn.
Cố Ngạo gật đầu, nói: “Lái xe từ từ thôi.”
“Vâng, chập tối em đi gặp Giang Hằng luôn, bữa tối anh tự lo nhé.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Đây là do cậu và Giang Hằng hẹn từ trước, lát sau còn định đến quán rượu nghe Giang Hằng hát.
Cố Ngạo cười nói: “Không cần lo cho anh đâu, anh đã hẹn với anh hai rồi. Tối anh đến quán rượu tìm em.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ cười gật đầu, “Vậy chúng mình ăn đêm xong rồi hãy về nhé.”
“Được.” Cố Ngạo đáp.
Đi tới phòng để quần áo để thay quần áo xong, Mẫn Thiều Kỳ cầm đồ đi ra ngoài.
Quán cà phê mà Mẫn Thiều Kỳ tới mặc dù nằm gần trung tâm thành phố, nhưng lại không có chút tiếng tăm, Mẫn Thiều Kỳ lát xe một vòng mới tìm thấy.
Vì vừa đúng vào giờ trà chiều, người trong quán cũng không ít. Bởi vì quán không lớn lấm, Mẫn Thiều Kỳ vừa vào cửa liền nhìn thấy Mẫn Ác Đan.
Mà ngồi ở một bàn dành cho hai người, sắc mặt thoạt nhìn qua không tốt lắm, vành mắt thâm nặng, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
Mẫn Thiều Kỳ đi tới.
Mẫn Ác Đan thấy cậu tới, cười cười, nói: “Ngồi đi. Ngại quá, lại gọi em ra đây.”
“Không sao. Dù cho chị không tìm em, em cũng định gọi điện thoại cho chị.” Mẫn Thiều Kỳ đánh giá mà, nhưng không lập tức mở miệng hỏi ngay.
Lúc này phụ vụ đưa menu tới, hỏi Mẫn Thiều Kỳ muốn gọi gì.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn một lượt, thấy Mẫn Ác Đan gọi một cốc cà phê, liền hỏi: “Chị ăn trưa chưa?”
Mẫn Ác Đan nhẹ nhàng lắc đầu.
Mẫn Thiều Kỳ gọi cho cô một phần mỳ ý, còn mình thì gọi cà phê và bánh brownie.
Mẫn Ác Đan nhìn Mẫn Thiều Kỳ, mãi đến khi phục vụ rời đi, mới mở miệng nói: “Thần sắc em rất tốt.”
Mẫn Thiều Kỳ cười nói: “Đi chơi một thời gian.” Nói xong đưa túi giấy mang tới cho Mẫn Ác Đan, “Đây là quà em mua cho chị, không phải thứ gì quá đắt đỏ đâu, cũng không biết chị có thích hay không.”
Mẫn Ác Đan chú ý tới logo trên túi, dù đây không phải là thương hiệu cô thường dùng, nhưng cũng biết giá cả. Mở ra xem, là một chiếc ví màu đỏ, không phải phiên bản giới hạnh, nhưng cũng là bản phẩm mới của mùa này, rất được ưa chuộng.
“Cảm ơn, chị rất thích.” Mẫn Ác Đan mỉm cười nói. Những sản phẩm khác của thương hiệu này thật ra rất đắt, nhưng ví tiền thì cũng không quá đắt, đa phần mọi người đều có thể mua được, vậy nên Mẫn Ác Đan cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Chị thích là tốt rồi.” Mẫn Thiều Kỳ cười, tặng quà được đối phương yêu thích, cũng có một cảm giá vô cùng thành tựu.
Lúc Mẫn Thiều Kỳ đưa túi cho Mẫn Ác Đan, Mẫn Ác Đan đã chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Mẫn Thiều Kỳ, Chiếc nhẫn này cô chưa từng thấy, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong biển đồ xa xỉ cô vẫn có thể nhận ra được đâu là hàng thật đâu là hàng giả, khoảng bao nhiêu tiền. Nhẫn trên tay Mẫn Thiều Kỳ mặc dù không phải là mẫu thịnh hành, nhưng nhìn thiết kế và chất liệu thì biết ngay không rẻ chút nào, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ hơi tò mò thôi.
Món ăn rất nhanh được đưa ra, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Chị dạo này thế nào?” Mẫn Thiều Kỳ nếm thử một miếng brownie. Đồ ngọt của quán này khá bình thường, có điều giá cả cũng ổn, không đắt.
Mẫn Ác Đan dùng dĩa cuộn mỳ lên, lắc đầu nói: “Không tốt lắm. Á Sâm vẫn không xin được việc, hai người bọn chị vốn định mở một cửa hàng online thử xem sao, nhưng khảo sát vài cái thì giá cả lại cao quá. Có vài cái giá cả cũng ổn, vốn dĩ đã bàn bạc ổn thỏa cả rồi, nhưng sau đó bên kia lại đổi ý, chị nghi ngờ có phải là do Mẫn Kính Xuyên động chân động tay hay không. Mà những thứ giá quá thấp thì lại chẳng kiếm được bao, chỉ được dăm ba đồng lẻ mà thôi…”
Mẫn Thiều Kỳ hơi nhíu mày, so với việc kiếm được bao nhiêu thì với tình hình hiện tại của hai người Mẫn Ác Đan kiếm được tiền không phải là đã tốt lắm rồi hay sao? Với tình hình hiện tại có vẻ Mẫn Ác Đan vẫn chưa dùng vấn đề kinh tế của Mẫn Kính trình để kiếm cho chính mình một co hội.
“Các chị cứ ăn không ngồi không như vậy cũng không phải là cách, kiếm ít một tí còn hơn là không kiếm được gì.” Mẫn Thiều Kỳ nói.
“Từ lúc mất việc, tâm lý Á Sâm tuột dốc kinh khủng, bảo anh ấy đi làm ở một nơi xa một chút tiền lương không bằng trước đây, anh ấy cũng khó chịu.” Trong giọng nói của Mẫn Ác Đan có chút bất đắc dĩ, nhưng hiều hơn dó là thấu hiểu.
Mẫn Thiều Kỳ không hiểu được cách nghĩ của hai người này, nhưng cuộc sống của họ họ phải tự mình trải qua, cậu không cần phải nói nhiều.
Yên lặng trong giây lát, Mẫn Thiều Kỳ hỏi: “Vậy tiếp theo các chị có kế hoạch gì không?”
Mẫn Ác Đan lắc đầu lần nữa, “Chị hiện tại rất mệt. Mỗi ngày đều phải ăn ít dùng ít, còn phải nhìn sắc mặt của cha mẹ nhà họ Ngô, Á Sâm đối xử với chị không được như trước nữa, vợ chồng nghèo lắm chuyện, có lẽ chính là nói bọn chị đó…”
“Em nghĩ chị về khuyên anh ấy một chút, làm từ những thứ có thể làm trước. Dù cho kiếm được ít nhưng dù sao cũng có thu nhập.” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy Mẫn Ác Đan và Ngô Á Sâm nên đối diện với hiện thực, đừng lúc nào cũng nghĩ về ngày xưa.
“Ừ…” Mẫn Ác Đan khẽ gật đầu, nói: “Thật ra chị cảm thấy khuyên cũng chẳng có tác dụng gì, từ một phương diện nào đó, Á Sâm thật ra cũng rất sĩ diện. Giờ cha mẹ Ngô ngày càng không muốn nhìn thấy chị nữa, sáng nay cô Á Sâm còn gọi điện tới bảo Á Sâm đi xem mắt, nói ra nói vào làm như căn bản không biết có một người là chị. Chị trong cơn tức giận cãi nhau với Á Sâm một trận, rồi mới chạy ra ngoài.”
Mẫn Thiều Kỳ thở dài trong lòng một hơi, nói thế nào bây giờ? Mẫn Ác Đan hại Ngô Á Sâm mất việc, cha mẹ ngô có thành kiến việc này có thể hiểu được, nhưng Ngô Á Sâm thì nói như rồng leo, làm như mèo mửa, Ngô gia còn vào đúng lúc này bảo Ngô Á Sâm đi xem mắt, cũng thật sự cạn lời.
Mẫn Ác Đan buông dĩa, đôi mắt hơi hồng hồng, “Chị cảm thấy chị sắp không chống đỡ được một cuộc sống như thế này nữa rồi. Mặc dù chị rất yêu Á Sâm, nhưng không sống được một cuộc sống bất lực thế này.”
Mẫn Thiều Kỳ không nên biết nên nói gì, chuyện này khuyên thế nào cũng không thích hợp, cuộc sống là phải tự mình trải qua, rốt cuộc nó như thế nào chỉ có người trong cuộc, một người ngoài đứng nhìn chỉ có thể cho vài ý kiến vào một lúc nào đó, quyền quyết định vẫn thuộc về người trong cuộc.
Để ly cà phê xuống, Mẫn Thiều Kỳ hỏi: “Chuyện kinh tế của Mẫn Kính Trình chị đã nói với Ngô Á Sâm chưa?” Dù cho chính Mẫn Ác Đan không nghĩ đến việc dựa vào nó để kiếm hời nhưng Ngô Á Saam hẳn là nghĩ đến chứ? Dù sao kinh nghiệm xã hội của Ngô Á Sâm phong phú hơn Mẫn Ác Đan nhiều.
Mẫn Ác Đan lắc đầu, nói: “Chị không dám nói. Chị sợ nói ra, Ngô gia sẽ cảm thấy nhà chị chẳng ra gì, càng khinh thường chị hơn.”
Mẫn Thiều Kỳ thật sự hết nói nổi, cơ hội tốt như vật căn bản không phải là lúc cần sĩ diện, nếu như nắm chắc được cơ hội này sẽ có thể kiếm được một khoản để ổn định cuộc sống, Ngô gia hẳn cũng sẽ không ghét bỏ Mẫn Ác Đan một cách rõ ràng như vậy.
Nhưng chuyện đã thế này rồi, nói gì cũng vô ích, nói không chừng hiện tại nợ nần của Mẫn Kình Trình đã được trả hết rồi.
Ngồi suốt ba tiếng đồng hồ, cũng chẳng nói được kết quả gì. Điện thoại của Ngô Á Sâm gọi tới hỏi Mẫn Ác Đan đang ở đâu, nói xin lỗi vì chuyện cãi nhau ngày hôm nay. Mẫn Ác Đan ngược lại cũng rất dễ dỗ, Ngô Á Sâm bên kia mới nói vài câu xin tha thứ, cô đã đồng ý quay về rồi.
Mẫn Thiều Kỳ không giữ cô lại, chỉ cho cô tiền đi xe.
Đến khi Mẫn Ác Đan đi rồi, cậu lại ngồi thêm một lúc nữa, thấy đã gần tới giờ rồi, mới thanh toán đi về nhà hàn đã hẹn Giang Hằng.
Tác giả :
Y Đình Mạt Đồng