Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
Chương 45: Khiêu Chiến Cường Giả Địa Vũ cảnh
- Giỏi! Không ngờ cũng biết học gia gia ta đánh lén người khác a.
Sở Lâm Phong gặp nguy không loạn nói.
Tinh thần lực trong nháy mắt đã phủ đầy Thanh Sương kiếm, đối mặt với vũ kỹ của người áo đen, hắn không chút suy nghĩ trực tiếp bổ một kiếm ra.
Thi triển vũ kỹ đã không còn kịp nữa. Bằng vào tinh thần lực trong cơ thể của hắn và Tinh Thần thân thể vừa mới luyện thành nhất trọng sẽ không có nguy hiểm lớn bao nhiêu.
Người áo đen kia nhìn thấy Sở Lâm Phong trực tiếp đánh tới, trong lòng không khỏi mừng rỡ:
- Tiểu tử, lần này ngươi còn không chết nữa hay sao? Vũ kỹ của ta là vũ kỹ Hoàng giai thượng phẩm, ngươi cũng quá coi thường ta rồi.
Giữa lúc trong lòng hắn đang cho rằng Sở Lâm Phong sẽ khó thoát khỏi cái chết dưới một kích từ vũ kỹ này của hắn thì một chuyện hắn không ngờ tới lại xảy ra.
Kiếm của Sở Lâm Phong và kiếm của hắn va chạm vào nhau, một tiếng kim loại va chạm vang lên, sau đó trường kiếm trong tay hắn thoáng cái đã bị cắt thành mấy đoạn.
Thanh kiếm này của người áo đen là binh khí Linh cấp trung phẩm, không ngờ trong tình huống đối phương không thi triển vũ kỹ, chỉ bằng vào tinh thần lực trong cơ thể đã có thể chặt đứt được kiếm, chuyện này khiến cho hắn khó có thể tin được.
Khi xuất hiện loại tình huống này chỉ có hai loại khả năng, một loại là tinh thần lực của đối phương rất là cường đại, một loại đó là thứ trong tay của đối phương là thần binh lợi khí.
Nhìn thanh kiếm rách trong tay của Sở Lâm Phong dấu tích loang lổ, nhìn thế nào cũng không giống như là thần binh lợi khí. Như vậy chỉ có giải thích duy nhất là tinh thần lực của hắn cường đại quá đáng mà thôi.
Kiếm trong tay bị hủy, nhưng công kích của vũ kỹ không kết thúc, kiếm khí tinh thần lực vô hình đều rơi xuống trên người của Sở Lâm Phong.
Mà Thanh Sương kiếm của Sở Lâm Phong, sau khi dừng lại nửa giây đã trực tiếp cắm vào trái tim của hắn.
Người áo đen kia nhìn thấy rõ công kích vũ kỹ của mình trực tiếp đánh rách y phục trên người đói phương thành mấy cái lỗ lớn. Thế nhưng kỳ quái là trên người của hắn lại không có máu tươi chảy ra.
Ở nơi y phục bị rách có thể thấy được có vài vết máu, màu sắc rất nhạt, giống như bị roi da quật vào vậy.
- Điều này sao có thể, không ngờ vũ kỹ của mình lại bị tiểu tử này dùng thân thể chặn, thân thể đối phương cường hãn bao nhiêu cơ chứ!
Lúc này ở vị trí ngực hắn lại truyền đến cảm giác đau đớn, khí tức sinh mạng đang nhanh chóng xói mòn. Đến lúc chết hắn cũng không rõ tại sao lại có người có thể trực tiếp dùng thân thể để ngăn cản một kích từ vũ kỹ của hắn.
Trên mặt của Sở Lâm Phong hiện lên vẻ lạnh lẽo, giải quyết một người vẫn còn một người. Hắn nhanh chóng rút Thanh Sương kiếm ra để đối phó với người áo đen thủ lĩnh, cũng là người lợi hại nhất kia.
Trong lòng hắn đã có thêm nhận thức về Thanh Sương kiếm, không ngờ nó lại có thể trực tiếp chặt đứt binh khí của người khác. Tuy rằng còn chưa giải trừ phong ấn, chỉ là thuộc tính cơ bản của thượng cổ Thần khí vẫn còn có.
Mà lúc này rốt cục Lâm Nhược Hi cũng đã chém giết được người nọ. Lần đầu tiên giết người, trong lòng nàng có một chút sợ hãi. Sắc mặt có chút tái nhợt, nhất định là trong lòng đang giãy dụa.
Sở Lâm Phong nhìn người áo đen thủ lĩnh rồi nói:
- Hôm nay chỉ còn lại một mình người, nói ra người sai ngươi tới đây. Như vậy tiểu gia sẽ để ngươi toàn thây!
Lúc này Lâm Nhược Hi cũng đã đi tới, cùng với Sở Lâm Phong một trước một sau ngăn cản người áo đen thủ lĩnh kia, nàng nói:
- Lâm Phong, nhanh giết hắn một chút, lúc này trong Sở gia nhất định đã đánh nhau.
- Ha ha, Nhược Hi, giết một người lá gan của nàng đã lớn hơn rồi. Chúng ta cùng tiến lên, xem ai giết được hắn trước a!
Sở Lâm Phong cười nói với Lâm Nhược Hi, không coi tên người áo đen thủ lĩnh kia vào đâu.
- Tiểu tử, ngươi khinh người quá đáng! Hôm nay cho dù lão tử có chết thì cũng phải kéo ngươi theo để đệm lưng!
Người áo đen thủ lĩnh giận dữ nói, bị hai tiểu bối không để vào mắt là chuyện vô cùng nhục nhã.
- Lão tử sẽ tiếp ngươi! Nhược Hi bắt đầu!
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp dùng một chiêu Vân Đạm Phong Khinh công kích về phía hắn.
Lâm Nhược Hi cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, một lần nữa thi triển ra Thiên Nữ Tán Hoa. Công kích vũ kỹ của hai người mang theo uy lực cường đại trước sau giáp công tới người áo đen thủ lĩnh kia.
Trước sau giáp công như vậy đối với người bình thường mà nói, chỉ có hai chữ, chờ chết.
Thế nhưng người áo đen thủ lĩnh kia cũng có chỗ hơn người của hắn. Khi công kích của hai người Sở Lâm Phong còn chưa tới gần người thì hắn đã nhanh chóng bổ ra hai chưởng.
Hơn nữa còn là đồng thời bổ ra, sau đó lại lắc mình một cái mang theo một đạo tàn ảnh di động hai thước sang phía bên cạnh.
Hai chưởng này của hắn trực tiếp ngăn cản công kích của hai người Sở Lâm Phong, chưởng kình cường đại và kiếm khí đối kháng với nhau, lại còn mơ hồ có xu thế chiếm thượng phong.
- Mạnh như thế sao? Người này là cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, Nhược Hi cẩn thận một chút!
Sở Lâm Phong thấy chuyện không đúng, lập tức nói.
- Lâm Phong, dùng công kích mạnh nhất, đừng sợ lãng phí tinh thần lực, tinh thần lực bên trong cơ thể ngươi rất là khổng lồ, không cần phải cố kỵ.
Lúc này Kiếm linh Nguyệt Nhi đột nhiên nói.
Sở Lâm Phong rất là tin phục Kiếm linh, trong miệng cả giận nói:
- Không ngờ ngươi còn có chút bản lĩnh, tiếp ta một chiêu nữa!
Lâm Nhược Hi biết nhất định Sở Lâm Phong sẽ dùng một chiêu công kích lợi hại nhất của hắn. Vốn nàng định dùng chiêu Hoa Chi Hải Dương, thế nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua ý định này.
- Phong quyển tàn vân!
Sở Lâm Phong vận chuyển tinh thần lực trong cơ thể, nhanh chóng thi triển ra một chiêu mạnh nhất này.
Trong lúc nhất thời có một cơn gió xuất hiện ở trước mặt của Sở Lâm Phong, nhanh chóng đánh tới phương hướng của người áo đen thủ lĩnh.
Tốc độ cực nhanh, khiến cho người áo đen thủ lĩnh kia không kịp né tránh. Lúc này mặt đất cũng bị nhấc lên, tạo thành một đường rãnh rất sâu, bùn đất và đá vụn trộn lẫn ở trong đó.
Người áo đen thủ lĩnh dùng sắc mặt ngưng trọng nhìn cơn gió đột nhiên xuất hiện:
- Công kích thật là mạnh mẽ!
Hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, tinh thần lực ẩn nấp bên trong cơn gió này tuyệt không đơn giản, muốn chống lại một kích này, hắn không làm được.
Chỉ là, hắn cũng có một loại vũ kỹ có thể thiêu đốt sinh mệnh của mình để đề thăng thực lực.
Lấy máu làm vật dẫn, kích thích tiềm năng sinh mạng ra, có thể trong nháy mắt đề thăng thực lực của mình lên một cấp bậc. Chỉ là, hậu quả sau đó cũng rất nghiêm trọng.
Dù sao có được thì có mất, không có bữa cơm trưa nào là miễn phí. Sau khi thi triển một chiêu này chí ít sẽ có một tháng không thể sử dụng tinh thần lực, không thì gân mạch sẽ bị hủy hết, coi như có đan dược Thiên cấp cũng không thể cứu được mạng.
Điểm quan trọng nhất đó là sau khi tăng lên thực lực, thọ mệnh của bản thân sẽ trực tiếp giảm thiểu đi mười năm, đẳng cấp càng cao thì lại giảm càng nhiều.
Ở trong thế giới này, thọ nguyên của võ giả và thực lực là cùng một nhịp thở.
Như người thường có thể sống tới 70 tuổi, võ giả đạt tới Huyền giai có thể sống đến 100 tuổi. Võ giả từ Địa Vũ cảnh nhất trọng đến cửu trọng sẽ có thể sống đến 100 tới 500 tuổi.
Chỉ cần đạt tới Địa Vũ cảnh, thọ nguyên sau đó lại càng dài hơn. Mà sau khi đạt tới Thiên Vũ cảnh, mỗi khi đề thăng một cảnh giới có thể được thêm 200 năm.
Có một chút cao thủ Thiên Vũ cảnh đã được hơn hai ngàn tuổi, mà sau khi đột phá đến Thần Vũ cảnh thì một lần đột phá có thể sống thêm 500 năm, có một chút người thậm chí còn đạt tới 1000 năm.
Thực lực càng cao thì thọ nguyên càng dài, đây là chuyện mà mọi người đều biết, rất nhiều người tu hành cũng chính là vì muốn sống lâu trăm tuổi, hoặc là sống lâu nghìn tuổi, muôn đời!
Người áo đen thủ lĩnh có thực lực Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, hôm nay thi triển ra võ kỹ Thị Huyết cuồng trảm này sẽ chính là Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên, có thể nói thực lực đã đề cao lên gấp mấy lần.
Một cỗ sương mù đỏ như máu xuất hiện ở trên người của hắn, lập tức biến mất, vẻ mặt thống khổ không gì sánh được không ngừng biến hóa ở trên mặt của hắn, khiến cho người ta nghĩ mà cảm thấy sợ hãi.
Lập tức, trong nháy mắt khí thế trên người áo đen thủ lĩnh tăng vọt, đối mặt với một chiêu Phong quyển tàn vân của Sở Lâm Phong, chỉ thấy hai tay hắn không ngừng vung vẩy, mang theo một mảnh chưởng ảnh trực tiếp đánh tới.
Trong nháy mắt khí thế trên người người áo đen thủ lĩnh đã thay đổi, khiến cho Sở Lâm Phong giật mình không nhỏ, hắn lập tức kêu lên với Lâm Nhược Hi:
- Nhược Hi, dùng công kích mạnh nhất, dường như người này đã đột phá...
Sở Lâm Phong gặp nguy không loạn nói.
Tinh thần lực trong nháy mắt đã phủ đầy Thanh Sương kiếm, đối mặt với vũ kỹ của người áo đen, hắn không chút suy nghĩ trực tiếp bổ một kiếm ra.
Thi triển vũ kỹ đã không còn kịp nữa. Bằng vào tinh thần lực trong cơ thể của hắn và Tinh Thần thân thể vừa mới luyện thành nhất trọng sẽ không có nguy hiểm lớn bao nhiêu.
Người áo đen kia nhìn thấy Sở Lâm Phong trực tiếp đánh tới, trong lòng không khỏi mừng rỡ:
- Tiểu tử, lần này ngươi còn không chết nữa hay sao? Vũ kỹ của ta là vũ kỹ Hoàng giai thượng phẩm, ngươi cũng quá coi thường ta rồi.
Giữa lúc trong lòng hắn đang cho rằng Sở Lâm Phong sẽ khó thoát khỏi cái chết dưới một kích từ vũ kỹ này của hắn thì một chuyện hắn không ngờ tới lại xảy ra.
Kiếm của Sở Lâm Phong và kiếm của hắn va chạm vào nhau, một tiếng kim loại va chạm vang lên, sau đó trường kiếm trong tay hắn thoáng cái đã bị cắt thành mấy đoạn.
Thanh kiếm này của người áo đen là binh khí Linh cấp trung phẩm, không ngờ trong tình huống đối phương không thi triển vũ kỹ, chỉ bằng vào tinh thần lực trong cơ thể đã có thể chặt đứt được kiếm, chuyện này khiến cho hắn khó có thể tin được.
Khi xuất hiện loại tình huống này chỉ có hai loại khả năng, một loại là tinh thần lực của đối phương rất là cường đại, một loại đó là thứ trong tay của đối phương là thần binh lợi khí.
Nhìn thanh kiếm rách trong tay của Sở Lâm Phong dấu tích loang lổ, nhìn thế nào cũng không giống như là thần binh lợi khí. Như vậy chỉ có giải thích duy nhất là tinh thần lực của hắn cường đại quá đáng mà thôi.
Kiếm trong tay bị hủy, nhưng công kích của vũ kỹ không kết thúc, kiếm khí tinh thần lực vô hình đều rơi xuống trên người của Sở Lâm Phong.
Mà Thanh Sương kiếm của Sở Lâm Phong, sau khi dừng lại nửa giây đã trực tiếp cắm vào trái tim của hắn.
Người áo đen kia nhìn thấy rõ công kích vũ kỹ của mình trực tiếp đánh rách y phục trên người đói phương thành mấy cái lỗ lớn. Thế nhưng kỳ quái là trên người của hắn lại không có máu tươi chảy ra.
Ở nơi y phục bị rách có thể thấy được có vài vết máu, màu sắc rất nhạt, giống như bị roi da quật vào vậy.
- Điều này sao có thể, không ngờ vũ kỹ của mình lại bị tiểu tử này dùng thân thể chặn, thân thể đối phương cường hãn bao nhiêu cơ chứ!
Lúc này ở vị trí ngực hắn lại truyền đến cảm giác đau đớn, khí tức sinh mạng đang nhanh chóng xói mòn. Đến lúc chết hắn cũng không rõ tại sao lại có người có thể trực tiếp dùng thân thể để ngăn cản một kích từ vũ kỹ của hắn.
Trên mặt của Sở Lâm Phong hiện lên vẻ lạnh lẽo, giải quyết một người vẫn còn một người. Hắn nhanh chóng rút Thanh Sương kiếm ra để đối phó với người áo đen thủ lĩnh, cũng là người lợi hại nhất kia.
Trong lòng hắn đã có thêm nhận thức về Thanh Sương kiếm, không ngờ nó lại có thể trực tiếp chặt đứt binh khí của người khác. Tuy rằng còn chưa giải trừ phong ấn, chỉ là thuộc tính cơ bản của thượng cổ Thần khí vẫn còn có.
Mà lúc này rốt cục Lâm Nhược Hi cũng đã chém giết được người nọ. Lần đầu tiên giết người, trong lòng nàng có một chút sợ hãi. Sắc mặt có chút tái nhợt, nhất định là trong lòng đang giãy dụa.
Sở Lâm Phong nhìn người áo đen thủ lĩnh rồi nói:
- Hôm nay chỉ còn lại một mình người, nói ra người sai ngươi tới đây. Như vậy tiểu gia sẽ để ngươi toàn thây!
Lúc này Lâm Nhược Hi cũng đã đi tới, cùng với Sở Lâm Phong một trước một sau ngăn cản người áo đen thủ lĩnh kia, nàng nói:
- Lâm Phong, nhanh giết hắn một chút, lúc này trong Sở gia nhất định đã đánh nhau.
- Ha ha, Nhược Hi, giết một người lá gan của nàng đã lớn hơn rồi. Chúng ta cùng tiến lên, xem ai giết được hắn trước a!
Sở Lâm Phong cười nói với Lâm Nhược Hi, không coi tên người áo đen thủ lĩnh kia vào đâu.
- Tiểu tử, ngươi khinh người quá đáng! Hôm nay cho dù lão tử có chết thì cũng phải kéo ngươi theo để đệm lưng!
Người áo đen thủ lĩnh giận dữ nói, bị hai tiểu bối không để vào mắt là chuyện vô cùng nhục nhã.
- Lão tử sẽ tiếp ngươi! Nhược Hi bắt đầu!
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp dùng một chiêu Vân Đạm Phong Khinh công kích về phía hắn.
Lâm Nhược Hi cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, một lần nữa thi triển ra Thiên Nữ Tán Hoa. Công kích vũ kỹ của hai người mang theo uy lực cường đại trước sau giáp công tới người áo đen thủ lĩnh kia.
Trước sau giáp công như vậy đối với người bình thường mà nói, chỉ có hai chữ, chờ chết.
Thế nhưng người áo đen thủ lĩnh kia cũng có chỗ hơn người của hắn. Khi công kích của hai người Sở Lâm Phong còn chưa tới gần người thì hắn đã nhanh chóng bổ ra hai chưởng.
Hơn nữa còn là đồng thời bổ ra, sau đó lại lắc mình một cái mang theo một đạo tàn ảnh di động hai thước sang phía bên cạnh.
Hai chưởng này của hắn trực tiếp ngăn cản công kích của hai người Sở Lâm Phong, chưởng kình cường đại và kiếm khí đối kháng với nhau, lại còn mơ hồ có xu thế chiếm thượng phong.
- Mạnh như thế sao? Người này là cao thủ Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, Nhược Hi cẩn thận một chút!
Sở Lâm Phong thấy chuyện không đúng, lập tức nói.
- Lâm Phong, dùng công kích mạnh nhất, đừng sợ lãng phí tinh thần lực, tinh thần lực bên trong cơ thể ngươi rất là khổng lồ, không cần phải cố kỵ.
Lúc này Kiếm linh Nguyệt Nhi đột nhiên nói.
Sở Lâm Phong rất là tin phục Kiếm linh, trong miệng cả giận nói:
- Không ngờ ngươi còn có chút bản lĩnh, tiếp ta một chiêu nữa!
Lâm Nhược Hi biết nhất định Sở Lâm Phong sẽ dùng một chiêu công kích lợi hại nhất của hắn. Vốn nàng định dùng chiêu Hoa Chi Hải Dương, thế nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua ý định này.
- Phong quyển tàn vân!
Sở Lâm Phong vận chuyển tinh thần lực trong cơ thể, nhanh chóng thi triển ra một chiêu mạnh nhất này.
Trong lúc nhất thời có một cơn gió xuất hiện ở trước mặt của Sở Lâm Phong, nhanh chóng đánh tới phương hướng của người áo đen thủ lĩnh.
Tốc độ cực nhanh, khiến cho người áo đen thủ lĩnh kia không kịp né tránh. Lúc này mặt đất cũng bị nhấc lên, tạo thành một đường rãnh rất sâu, bùn đất và đá vụn trộn lẫn ở trong đó.
Người áo đen thủ lĩnh dùng sắc mặt ngưng trọng nhìn cơn gió đột nhiên xuất hiện:
- Công kích thật là mạnh mẽ!
Hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, tinh thần lực ẩn nấp bên trong cơn gió này tuyệt không đơn giản, muốn chống lại một kích này, hắn không làm được.
Chỉ là, hắn cũng có một loại vũ kỹ có thể thiêu đốt sinh mệnh của mình để đề thăng thực lực.
Lấy máu làm vật dẫn, kích thích tiềm năng sinh mạng ra, có thể trong nháy mắt đề thăng thực lực của mình lên một cấp bậc. Chỉ là, hậu quả sau đó cũng rất nghiêm trọng.
Dù sao có được thì có mất, không có bữa cơm trưa nào là miễn phí. Sau khi thi triển một chiêu này chí ít sẽ có một tháng không thể sử dụng tinh thần lực, không thì gân mạch sẽ bị hủy hết, coi như có đan dược Thiên cấp cũng không thể cứu được mạng.
Điểm quan trọng nhất đó là sau khi tăng lên thực lực, thọ mệnh của bản thân sẽ trực tiếp giảm thiểu đi mười năm, đẳng cấp càng cao thì lại giảm càng nhiều.
Ở trong thế giới này, thọ nguyên của võ giả và thực lực là cùng một nhịp thở.
Như người thường có thể sống tới 70 tuổi, võ giả đạt tới Huyền giai có thể sống đến 100 tuổi. Võ giả từ Địa Vũ cảnh nhất trọng đến cửu trọng sẽ có thể sống đến 100 tới 500 tuổi.
Chỉ cần đạt tới Địa Vũ cảnh, thọ nguyên sau đó lại càng dài hơn. Mà sau khi đạt tới Thiên Vũ cảnh, mỗi khi đề thăng một cảnh giới có thể được thêm 200 năm.
Có một chút cao thủ Thiên Vũ cảnh đã được hơn hai ngàn tuổi, mà sau khi đột phá đến Thần Vũ cảnh thì một lần đột phá có thể sống thêm 500 năm, có một chút người thậm chí còn đạt tới 1000 năm.
Thực lực càng cao thì thọ nguyên càng dài, đây là chuyện mà mọi người đều biết, rất nhiều người tu hành cũng chính là vì muốn sống lâu trăm tuổi, hoặc là sống lâu nghìn tuổi, muôn đời!
Người áo đen thủ lĩnh có thực lực Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, hôm nay thi triển ra võ kỹ Thị Huyết cuồng trảm này sẽ chính là Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên, có thể nói thực lực đã đề cao lên gấp mấy lần.
Một cỗ sương mù đỏ như máu xuất hiện ở trên người của hắn, lập tức biến mất, vẻ mặt thống khổ không gì sánh được không ngừng biến hóa ở trên mặt của hắn, khiến cho người ta nghĩ mà cảm thấy sợ hãi.
Lập tức, trong nháy mắt khí thế trên người áo đen thủ lĩnh tăng vọt, đối mặt với một chiêu Phong quyển tàn vân của Sở Lâm Phong, chỉ thấy hai tay hắn không ngừng vung vẩy, mang theo một mảnh chưởng ảnh trực tiếp đánh tới.
Trong nháy mắt khí thế trên người người áo đen thủ lĩnh đã thay đổi, khiến cho Sở Lâm Phong giật mình không nhỏ, hắn lập tức kêu lên với Lâm Nhược Hi:
- Nhược Hi, dùng công kích mạnh nhất, dường như người này đã đột phá...
Tác giả :
Uyển Dung Tiêu Tiêu