Cửu Châu Đại Lục
Chương 18: Thượng nhập Mê Vụ sơn (5)
Trăng lên cao thật yên tĩnh, trong cái yên tĩnh chính là cái nguy hiểm chết người. Lúc này một đám người tầm cả trăm người nhìn họ cũng tầm cao thủ cấp ba trở lên, họ đang chạy thục mạng, phía sau họ là một đám người đôi mắt đỏ như máu, số lượng xem ra cũng hai trăm người đang đuổi theo đám phía trước.
Cả đám chạy chạy thì bất ngờ chạy đến khu vực của nhóm Túy Tửu đang bị bao vây. Đám người bất chấp chạy bất chấp muốn xuyên qua đám Túy Tửu. Đám người đang bao vây bị kích động bay vào chém trăm người kia, lúc này hai trăm người phía sau cũng lao đến, rồi chém giết, bọn Tửu cũng không thoát khỏi hỗn chiến.
cuộc hỗn chiến bắt đầu...
tiếng nổ của các loại khám khí, tiếng chém nhau, người chết kẻ bị thương loạn hết cả lên. các phi tiêu, nỏ, tên bay loạn xạ.
Lúc này có một người hiên ngang cả người mặt giáp đen, áo giáp bị sứt mẻ khá nhiều đang ung dung giết kẻ nào dám đến gần mình. Người đó là Thanh Hải. Cách Hải không xa một người tay cầm kiếm, trên thân kiếm máu nhuộm đỏ cả cây, áo rách nhiều chỗ, tóc dài phủ xuống trông khá rối, Sau lưng đẫm mồ hôi, đôi mắt lạnh lùng. Người đó không ai khác chính là Túy Tửu. Tửu cầm kiếm không cần phân biệt địch ta xông thẳng vào chốn đông người chém giết khóc liệt, những nơi cậu đi qua liền bị cậu chém, đâm chỉ hai ba đường kiếm là chết. Thanh Hải không kém bước đi ung dung, chỉ vung tay một cái là có người mất mạng.
Túy Tửu lúc này chân dùng Trọ Bảy, tay dùng cửu kiếm chân kinh lướt đi như gió. Nơi cậu đi qua người thì bị cậu vật xuống, kẻ bị đâm người bị chém. Thật là nhìn cậu thiệt vô đối. Hải và Tửu chém giết không biết qua bao lâu lúc này chỉ biết xuung quanh tửu không còn ai, tất cả đều chết.
Hải lúc này thì đang đối chiến với cha cậu, hai bên xem sơ qua thì ngang nhau, nhưng Lương Thế do mất lý trí nên chỉ tấn không thủ, mà Hải thì có áo giáp toàn thân nên chiếm thượng phong. Một lúc sau Hải thành công trói được cha cậu.
Tửu nhìn sang thì ném lọ nước trên người chết Bái Lại Cống cho Hải. Hải không do dự cho cha mình uốn vào, sau đó nói: “ đa tạ cậu, cả đời này của Vinh Thanh Hải ta thật may mắn khi làm bằng hữu với cậu, cha ta bị trúng độc quá nặng ta phải cứu người ra khỏi đây, hẹn lần sau gặp lại”
Tửu hai tay chắp lại nói: “Tại hạ cũng rất vui khi có người bạn hiếu kính cha mẹ như huynh đây, dám không sợ hiểm nguy vào tử địa cứu cha!”
Thanh Hải phóng lên cây hái vài trái Mê Vụ quả, lấy hai trái bỏ vào một cái túi phóng cho Tửu nói:"trong đây gồm hai trái Mê Vụ quả cùng một cuốn tâm đắt chế vũ khí của tại hạ mong huynh nhận cho“.
Tửu cảm động ném một túi cho Hải nói:“ trong túi là bí kíp cờ tướng uyên ương pháo cùng với babộ bí kíp cửu kiếm chân kinh,toái thần chưởng và nhất kích tất sát mong huynh nhận cho!”
Hải nhận lấy cũng cảm động ôm quyền cõng cha mình vút đi. Tửu biết ngày sau mình vào thế giới tu tiên có lẽ cả đời cũng không gặp lại vị bằng hữu nghĩ hiệp này nữa. nên lắc đầu phóng đi mong tìm đường ra khí sương xám đến tầng cuối của mê vụ.
Mấy cô gái đệ tử của Tây nữ tiên lúc này cũng vừa giết xong kẻ địch, bọn họ bị chết một người, một người bị thương nặng. Cô gái cầm đầu phóng lên cây hái nốt mấy trái mê vụ quả còn lại rồi cùng các tỷ muội phóng vút đi, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành. bọn người kia thì sống chết mặt bây, mặt chúng chém giết. còn xâm nhập khí độc tầng ba thì nghĩ các nàng cũng không dám vì xưa nay khí đó rất độc, độc hơn tầng hai cả mấy chục lần. ngoài ra chưa nghe nói ai xâm nhập tầng ba mà thoát trở ra cả.nên khi hái được mê vụ quả các nàng phóng đi tìm đường trở về.
****
Tửu hành tẩu một lúc lâu, trên đường đi cậu gặp một vài yêu thú mất lý trí nhưng những nơi cậu đi qua yêu thú chết thảm tại chỗ, trừ phi là yêu thú cấp một hậu kỳ hoặc yêu thú cấp hai trở đi Tửu mới sợ, nhưng cả đoạn đường yêu thú cậu gặp đa số là cấp một sơ kỳ và trung kỳ.
Một ngày sau, cuối cùng Tửu cũng thoát khỏi làn khói xám, bây giờ cậu đang đứng giữ ranh giới vùng khí cấp hai và cấp ba. Nơi đây không có nguy hiểm, không có sương khói nên Tửu ngồi xuống nghỉ ngơi. Đợi khôi phục đến đỉnh cấp, cậu có thuốc giải độc của sư phụ cho nên độc của mấy nơi này đối với cậu là không ảnh hưởng.
Đang khôi phục cậu thấy vài bóng người thoát khỏi làn khí xám đến được đây.
Người đến là một trung niên, dáng người khá chật vật, thương thế khá nặng. Hắn ta vào đến đây thì vua mừng khôn xiết, khi quay qua thấy Tửu thì âm thầm đề phòng tránh lui ra xa, sợ Tửu có ý đồ xấu.
Tửu không thèm đếm xỉa đến hắn mà ăn lun hai trái Mê Vụ sơn. Dù sao để lâu nó tiêu tán chân khí hết bỏ uổn.
Trước kia cậu không dám hấp thu nhiều chân khí từ chân khí đan ép trong cơ thể của lão yêu vì cơ thể cậu sợ chịu không nổi nhiều chân khí, hại nhiều hơn lợi vì thế cậu lấy tiên khí dồn ép chân khí lão yêu thành chân khí đan ở đan điền.
Đợi từ từ hấp thụ, thời gian qua cơ thể cậu cũng đã thích ứng với cao thủ cấp bảy, có thể hấp nạp thêm chân khí nên cậu không do dự ăn luôn cùng lúc hai quả mê vụ quả.
Sau khi ăn vào, một luồn chân khí từ bụng truyền ra khắp kinh mạch trong cơ thể, Tửu bắt đầu vận công, hấp thu.
Một đêm qua đi, lúc này Tửu đã là cao thủ cấp tám hậu kỳ. Lần này cậu tự tin nếu có thể giao chiến với Hắc công tử cậu có thể trong vòng trăm chiêu giết chết.
Ngày trước cả hai phải giao chiến mấy trăm chiêu, Tửu không nhớ nổi.
Bây giờ đã hai ngày qua đi kể từ khi Tửu đến ranh giới. Lúc này nơi đây có tổng cộng sáu người.
Hai ngày qua bốn người nữa lần lược đến được đây.
Sáu người đến được đây lần lược là Tửu, người trung niên lúc trước, một cô gái gương mặt khá xinh nhưng lại hơi mập một chút, một phụ nữ tầm ba mươi mấy, một thiếu niên tầm mười lăm tuổi và một lão già sáu mấy tuổi.
Cả mấy ngàn người nhưng đến được đây chỉ có sáu người đủ thấy sự khó khăn nguy hiểm của nó. Người đến được đây cũng không phải dạng vừa.
tin có lẽ có thể cũng nhiều người nữa có khả năng đến được đây chẳng qua họ không muốn mà thôi, như Thanh Hải và các đồ đệ của tây nữ tiên là một ví dụ.
Lúc này, Lão già sáu mấy lên tiếng:
“ Các vị, mọi người đến được đây bản lĩnh chứng minh đều không tầm thường, ta nghĩ mọi người cũng như ta muốn vào khí màu tím tầng ba này, bên trong ta nghĩ nguy hiểm có thể hơn hai tầng trước nhiều. Chúng ta nên kết thành đội để vào cùng nhau cho an toàn thế nào?”
Mọi người đều đồng ý, Tửu cũng không ý kiến. Thế là sáu người cùng nhau bước vào nơi nguy hiểm nhất Mê Vụ sơn.
Cả đám chạy chạy thì bất ngờ chạy đến khu vực của nhóm Túy Tửu đang bị bao vây. Đám người bất chấp chạy bất chấp muốn xuyên qua đám Túy Tửu. Đám người đang bao vây bị kích động bay vào chém trăm người kia, lúc này hai trăm người phía sau cũng lao đến, rồi chém giết, bọn Tửu cũng không thoát khỏi hỗn chiến.
cuộc hỗn chiến bắt đầu...
tiếng nổ của các loại khám khí, tiếng chém nhau, người chết kẻ bị thương loạn hết cả lên. các phi tiêu, nỏ, tên bay loạn xạ.
Lúc này có một người hiên ngang cả người mặt giáp đen, áo giáp bị sứt mẻ khá nhiều đang ung dung giết kẻ nào dám đến gần mình. Người đó là Thanh Hải. Cách Hải không xa một người tay cầm kiếm, trên thân kiếm máu nhuộm đỏ cả cây, áo rách nhiều chỗ, tóc dài phủ xuống trông khá rối, Sau lưng đẫm mồ hôi, đôi mắt lạnh lùng. Người đó không ai khác chính là Túy Tửu. Tửu cầm kiếm không cần phân biệt địch ta xông thẳng vào chốn đông người chém giết khóc liệt, những nơi cậu đi qua liền bị cậu chém, đâm chỉ hai ba đường kiếm là chết. Thanh Hải không kém bước đi ung dung, chỉ vung tay một cái là có người mất mạng.
Túy Tửu lúc này chân dùng Trọ Bảy, tay dùng cửu kiếm chân kinh lướt đi như gió. Nơi cậu đi qua người thì bị cậu vật xuống, kẻ bị đâm người bị chém. Thật là nhìn cậu thiệt vô đối. Hải và Tửu chém giết không biết qua bao lâu lúc này chỉ biết xuung quanh tửu không còn ai, tất cả đều chết.
Hải lúc này thì đang đối chiến với cha cậu, hai bên xem sơ qua thì ngang nhau, nhưng Lương Thế do mất lý trí nên chỉ tấn không thủ, mà Hải thì có áo giáp toàn thân nên chiếm thượng phong. Một lúc sau Hải thành công trói được cha cậu.
Tửu nhìn sang thì ném lọ nước trên người chết Bái Lại Cống cho Hải. Hải không do dự cho cha mình uốn vào, sau đó nói: “ đa tạ cậu, cả đời này của Vinh Thanh Hải ta thật may mắn khi làm bằng hữu với cậu, cha ta bị trúng độc quá nặng ta phải cứu người ra khỏi đây, hẹn lần sau gặp lại”
Tửu hai tay chắp lại nói: “Tại hạ cũng rất vui khi có người bạn hiếu kính cha mẹ như huynh đây, dám không sợ hiểm nguy vào tử địa cứu cha!”
Thanh Hải phóng lên cây hái vài trái Mê Vụ quả, lấy hai trái bỏ vào một cái túi phóng cho Tửu nói:"trong đây gồm hai trái Mê Vụ quả cùng một cuốn tâm đắt chế vũ khí của tại hạ mong huynh nhận cho“.
Tửu cảm động ném một túi cho Hải nói:“ trong túi là bí kíp cờ tướng uyên ương pháo cùng với babộ bí kíp cửu kiếm chân kinh,toái thần chưởng và nhất kích tất sát mong huynh nhận cho!”
Hải nhận lấy cũng cảm động ôm quyền cõng cha mình vút đi. Tửu biết ngày sau mình vào thế giới tu tiên có lẽ cả đời cũng không gặp lại vị bằng hữu nghĩ hiệp này nữa. nên lắc đầu phóng đi mong tìm đường ra khí sương xám đến tầng cuối của mê vụ.
Mấy cô gái đệ tử của Tây nữ tiên lúc này cũng vừa giết xong kẻ địch, bọn họ bị chết một người, một người bị thương nặng. Cô gái cầm đầu phóng lên cây hái nốt mấy trái mê vụ quả còn lại rồi cùng các tỷ muội phóng vút đi, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành. bọn người kia thì sống chết mặt bây, mặt chúng chém giết. còn xâm nhập khí độc tầng ba thì nghĩ các nàng cũng không dám vì xưa nay khí đó rất độc, độc hơn tầng hai cả mấy chục lần. ngoài ra chưa nghe nói ai xâm nhập tầng ba mà thoát trở ra cả.nên khi hái được mê vụ quả các nàng phóng đi tìm đường trở về.
****
Tửu hành tẩu một lúc lâu, trên đường đi cậu gặp một vài yêu thú mất lý trí nhưng những nơi cậu đi qua yêu thú chết thảm tại chỗ, trừ phi là yêu thú cấp một hậu kỳ hoặc yêu thú cấp hai trở đi Tửu mới sợ, nhưng cả đoạn đường yêu thú cậu gặp đa số là cấp một sơ kỳ và trung kỳ.
Một ngày sau, cuối cùng Tửu cũng thoát khỏi làn khói xám, bây giờ cậu đang đứng giữ ranh giới vùng khí cấp hai và cấp ba. Nơi đây không có nguy hiểm, không có sương khói nên Tửu ngồi xuống nghỉ ngơi. Đợi khôi phục đến đỉnh cấp, cậu có thuốc giải độc của sư phụ cho nên độc của mấy nơi này đối với cậu là không ảnh hưởng.
Đang khôi phục cậu thấy vài bóng người thoát khỏi làn khí xám đến được đây.
Người đến là một trung niên, dáng người khá chật vật, thương thế khá nặng. Hắn ta vào đến đây thì vua mừng khôn xiết, khi quay qua thấy Tửu thì âm thầm đề phòng tránh lui ra xa, sợ Tửu có ý đồ xấu.
Tửu không thèm đếm xỉa đến hắn mà ăn lun hai trái Mê Vụ sơn. Dù sao để lâu nó tiêu tán chân khí hết bỏ uổn.
Trước kia cậu không dám hấp thu nhiều chân khí từ chân khí đan ép trong cơ thể của lão yêu vì cơ thể cậu sợ chịu không nổi nhiều chân khí, hại nhiều hơn lợi vì thế cậu lấy tiên khí dồn ép chân khí lão yêu thành chân khí đan ở đan điền.
Đợi từ từ hấp thụ, thời gian qua cơ thể cậu cũng đã thích ứng với cao thủ cấp bảy, có thể hấp nạp thêm chân khí nên cậu không do dự ăn luôn cùng lúc hai quả mê vụ quả.
Sau khi ăn vào, một luồn chân khí từ bụng truyền ra khắp kinh mạch trong cơ thể, Tửu bắt đầu vận công, hấp thu.
Một đêm qua đi, lúc này Tửu đã là cao thủ cấp tám hậu kỳ. Lần này cậu tự tin nếu có thể giao chiến với Hắc công tử cậu có thể trong vòng trăm chiêu giết chết.
Ngày trước cả hai phải giao chiến mấy trăm chiêu, Tửu không nhớ nổi.
Bây giờ đã hai ngày qua đi kể từ khi Tửu đến ranh giới. Lúc này nơi đây có tổng cộng sáu người.
Hai ngày qua bốn người nữa lần lược đến được đây.
Sáu người đến được đây lần lược là Tửu, người trung niên lúc trước, một cô gái gương mặt khá xinh nhưng lại hơi mập một chút, một phụ nữ tầm ba mươi mấy, một thiếu niên tầm mười lăm tuổi và một lão già sáu mấy tuổi.
Cả mấy ngàn người nhưng đến được đây chỉ có sáu người đủ thấy sự khó khăn nguy hiểm của nó. Người đến được đây cũng không phải dạng vừa.
tin có lẽ có thể cũng nhiều người nữa có khả năng đến được đây chẳng qua họ không muốn mà thôi, như Thanh Hải và các đồ đệ của tây nữ tiên là một ví dụ.
Lúc này, Lão già sáu mấy lên tiếng:
“ Các vị, mọi người đến được đây bản lĩnh chứng minh đều không tầm thường, ta nghĩ mọi người cũng như ta muốn vào khí màu tím tầng ba này, bên trong ta nghĩ nguy hiểm có thể hơn hai tầng trước nhiều. Chúng ta nên kết thành đội để vào cùng nhau cho an toàn thế nào?”
Mọi người đều đồng ý, Tửu cũng không ý kiến. Thế là sáu người cùng nhau bước vào nơi nguy hiểm nhất Mê Vụ sơn.
Tác giả :
Lão Tiên Sinh