Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 60: Thế giới VII: Võng du - Nữ vương trở lại
Edit: Wan
Beta:Quỳnh + Miêu Nhi
Fb: Bạch Điệp Gia Trang - www.facebook.com/BachDiepGiaTrang/
Lúc Văn Khanh mang thai bánh bao nhỏ, Giang Xuân Nghiêu cùng Vương Thu Mai đang ầm ĩ chuyện ly hôn. Thật lòng mà nói, có thể làm cho Vương Thu Mai qua hai kiếp vẫn coi trọng, Giang Xuân Nghiêu quả thật không tệ, mặt đẹp dáng chuẩn, ai nhìn cũng khen. Bởi vậy mặc dù hắn đã kết hôn, lại còn có con, vẫn có kha khá thiếu nữ mê mẩn.
Đối phương cũng là người thành phố như hắn, cha mẹ đều là công nhân viên chức, chỉ có một đứa con gái là cô, mặc dù dáng vẻ bình thường, nhưng điều kiện của người ta rất tốt. Cha Giang mẹ Giang rất vừa ý cô gái này, cũng chỉ có nhà như vậy mới xứng với con trai bọn họ.
Thế nên, lúc Vương Thu Mai hay tin, cha mẹ hai bên đều đã gặp mặt, còn mình thì lại chẳng biết gì. Cô nhất quyết không chịu ly hôn, bởi vì cô biết phụ nữ sau ly hôn rất khó khăn, cho dù là do nhà trai sai, nhưng người bị chỉ trích nặng nề vẫn luôn là phụ nữ. Vả lại bây giờ cô còn có con nhỏ, vì vậy cô không thể để mình có kết cục như kiếp trước được.
Dù nghĩ như thế nhưng khi thấy Giang gia lật bài ngửa với mình, trong lòng cô dâng nên một nỗi bi thương vô hạn, tại sao mình vẫn không thoát khỏi số phận bị bỏ rơi chứ?
Trong lúc Vương Thu Mai đang rối ren, bỗng nhiên thấy trên TV đang phát sóng một bản tin, người được phỏng vấn là Văn Khanh.
Trên TV, Văn Khanh tao nhã giới thiệu với phóng viên về quá trình làm giàu của gia đình cô, nào là rửa chén thuê để kiếm tiền, học ngoại ngữ trong vòng một tháng bằng cách giao tiếp với mọi người, lại còn mỗi ngày đều học đến tận khuya, dù sao cũng chẳng ai xác nhận được là cô nói đúng hay sai.
Mà trước TV, Vương Thu Mai đột nhiên như bị đánh mạnh vào đầu. Chả trách, chả trách hai kiếp của cô đều thua kém Vương Đại Ny! Bởi vì người ta dựa vào bản thân, mà cô toàn dựa vào đàn ông!
Bây giờ cô như thế này cũng chả trách ai được, tự trách mình thôi! Đến bản thân còn không tự lập được! Rõ ràng lúc cô gặp Vương Đại Ny, cả hai đều có gia đình cực phẩm, cùng lớn lên ở nơi thôn quê lạc hậu, không biết chữ cũng chưa đọc sách bao giờ, nhưng Vương Đại Ny có thể tự mình rời khỏi nơi thâm sơn cùng cốc, một mình sang Mỹ, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, giờ có được sản nghiệp to lớn. Mà cô đây, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc gả cho một người đàn ông tốt, hoàn toàn thoát khỏi gia đình mình.
Vương Thu Mai chợt khóc nấc lên, trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc cũng hiểu được, trên đời này cô chỉ có thể dựa vào chính mình, không ai giúp được cô cả.
Về sau Vương Thu Mai hoàn toàn tỉnh ngộ, lau khô nước mắt, vô cùng tỉnh táo đồng ý ly dị.
Vì là một người mẹ đã có con trai, nửa đời trước cô sống hồ đồ, nên nửa đời sau không muốn tiếp tục như vậy nữa, để con trai phải theo mình chịu khổ.
Vốn dĩ Giang gia không muốn để cháu trai theo mẹ, nhưng vợ chưa cưới của Giang Xuân Nghiêu không muốn ở chung với con chồng, vì vậy rất thoải mái để cô mang con đi. Có vợ mới rồi còn sợ không có cháu trai sao?
Vương Thu Mai cùng Giang gia giằng co lâu như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, tự nhiên không muốn Giang gia được như ý. Vì vậy trước khi đi, cô vơ vét hết tiền bạc của Giang gia, bỏ vào không gian, sau đó cùng con đi đến thành phố khác sinh sống. Cô có không gian, không cần lo chuyện ăn uống, dù là bán đồ ăn cũng đủ nuôi sống hai mẹ con rồi.
Vì nguyện vọng của người ủy thác không liên quan gì đến Vương Thu Mai nên Văn Khanh cũng không quan tâm nhiều lắm đến cô ta, nhưng trước khi thu lại bàn tay vàng, tranh thủ nhìn qua hoàn cảnh của cô. Khi thấy được sự thay đổi đó, Văn Khanh thật sự ngạc nhiên. Lúc trước nhìn thấy Vương Thu Mai, chỉ là một người trọng sinh không mấy thông minh, không ngờ bây giờ lại thay đổi lớn như vậy, một thân một mình mang theo con trai trôi qua hồng hồng hỏa hỏa (*).
(*) Hồng hồng hỏa hỏa (红红火火): hình dung thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư dả.
Thật ra, cho dù là Vương Thu Mai hay nguyên chủ của Văn Khanh cũng đều có khuyết điểm, bởi vì lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đến lớn bị tiêm vào đầu ý niệm nữ oa đã hết thời, nam oa mới là tinh quý, vô thức đặt mình vào vị trí phụ thuộc, tìm được người đàn ông tốt là thành tựu lớn nhất. Điều này không phải lỗi của họ, mà do hoàn cảnh đưa đẩy.
Miệng thì hô hào nam nữ bình đẳng, nhưng không thể bỏ được suy nghĩ đàn ông là trời, là đất. Bởi vậy, khi thấy được sự thay đổi của Vương Thu Mai, Văn Khanh có chút xúc động. Bất kể là khó hay dễ, khi một người phụ nữ biết tự lập tự cường, cuộc sống của người đó cũng sẽ không quá tệ.
Kiếp này của Văn Khanh trôi qua rất phong phú, sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, bạn đời chung thủy, con cái hiếu thảo. Từ Niệm Sinh đi cùng cô qua nửa đời người, chưa hề nói nặng lời với cô, điều gì cũng chiều theo ý cô, ngày anh qua đời, Văn Khanh cũng rời khỏi thế giới này. Trước khi chết cô lập di chúc, quyên tặng toàn bộ tài sản cho nhà nước.
Văn Khanh trở lại không gian vô tận, người ủy thác chậm rãi tỉnh lại, nét mặt có chút hoảng hốt, sững sờ một lát mới nói: "Thực ra kiếp trước của tôi trôi qua không tốt, không phải bởi vì tôi không gặp được người đàn ông tốt, mà vì chính bản thân tôi, đúng không?"
Không đợi Văn Khanh trả lời, cô lại tự lẩm bẩm: "Dựa vào núi núi sẽ đổ, dựa vào người người sẽ chạy, chỉ có chính mình mới có thể nắm chắc vận mệnh của bản thân. Cô kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù không có Từ Niệm Sinh cô cũng có thể sống rất tốt. Vương Chiêu Đệ cô ấy ban đầu cũng dựa vào đàn ông, nhưng sau khi li dị mới có cuộc sống tốt hơn. Rõ ràng việc phụ nữ trải qua tốt hay xấu chẳng liên quan gì đến đàn ông, vẫn nên do mình làm chủ thì hơn."
Văn Khanh nhíu mày, có tỉnh ngộ, không tệ.
Thực ra người ủy thác không nhìn thấy cô cùng nhân vật chính dùng bàn tay vàng, lúc nào có bàn tay vàng thì sẽ bị ẩn đi, cô chỉ có thể nhìn được đứt quãng, chủ yếu là do sợ trong lòng người ủy thác cảm thấy không công bằng, nhìn thấy cuộc sống của người khác thoải mái, rất khó giữ được bình tĩnh.
Vương Văn Khanh có thể từ cuộc đời của Văn Khanh và Vương Thu Mai ngộ ra được đạo lý - thà dựa vào chính mình còn hơn dựa vào người khác, khiến Văn Khanh khá bất ngờ. Có lẽ chấp niệm của cô không phải là tìm một người đàn ông để chung sống, mà muốn biết rốt cuộc, cuộc đời thất bại của mình sai ở điểm nào.
Nhưng bất kể là gì đi nữa, bây giờ cô đã không còn chấp niệm, Văn Khanh liền đưa cô đi.
Sau khi hấp thu lực công đức, thả bàn tay vàng vào không gian vô tận, Văn Khanh bắt đầu dỗ Tiểu Phượng Hoàng: "Đừng giận, lần trước đùa ngươi thôi, lần này nhất định sẽ mang ngươi theo mà!" Từ lúc nàng trở về, Tiểu Phượng Hoàng một mực vênh mặt không để ý tới nàng, rõ ràng vẫn đang tức giận vụ lần trước.
Tiểu Phượng Hoàng không muốn để ý đến nàng, nhưng nghĩ tới bộ dạng hung tàn của nàng, lại bất đắc dĩ xoay người lại, ừ một tiếng.
Thật là không có phượng quyền! Ngay cả giả vờ giận cũng không dám! Ôi, bây giờ chỉ biết nuốt nước mắt vào trong bụng, lúc trước chắc não bị úng mới nhận nàng làm chủ!
Văn Khanh thấy nó như vậy, hết sức vui mừng. Quả nhiên trí thông minh vẫn liên quan đến kích cỡ bộ não, Tiểu Phượng Hoàng mặc dù chưa trưởng thành nhưng đã tiến vào thời kỳ thiếu niên, trí thông minh lại dừng lại ở thời kỳ trẻ nhỏ, chắc chắn liên quan đến việc nó luôn giữ hình dáng lúc còn nhỏ!
Người khác nuôi thần thú thành trời thành đất, nàng nuôi thần thú thành thiểu năng. Ai da, thôi được rồi, lần sau dẫn nó ra ngoài cọ xát một chút, nhốt nó trong nhà không có người nói chuyện cũng không tốt cho lắm.
Lần này thật lâu mới có người ủy thác tới.
Người kia sắc mặt trắng bệch đáng sợ, vóc dáng gầy yếu, nhưng quần áo lại không giống con nhà nghèo, Văn Khanh nhìn lướt qua Vãng Sinh Thạch, trong lòng lập tức hiểu ra.
". . . Dự định ban đầu của tôi khi chơi game là để kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng trong gia đình. Nhưng sau này không biết tại sao lại bị sự phồn thịnh trong game mê hoặc. Thậm chí chỉ vì một người con trai mà tranh giành với người ta, hục hặc với nhau. Cuối cùng mang tiếng xấu trong game, bị tất cả công hội phong sát..."
"Tôi bị như thế này thì cũng không thể trách người khác, coi như là tôi tự gây nghiệt không thể sống đi. Nhưng ân oán tình thù trong trò chơi thì liên quan gì đến hiện thực chứ? Làm lộ thông tin của tôi, buộc cha mẹ tôi nghỉ việc, uy hiếp tôi, đẩy tôi vào đường cùng... Cô ta rất có bản lĩnh, trong trò chơi hô mưa gọi gió, một đám con trai nâng niu cô ta, thấy tôi không vừa mắt thì chẳng cần làm gì cũng có người ra mặt giúp."
"Nhưng tôi đâu có làm gì hại đến cô ta, chẳng qua có mắt như mù coi trọng một tên con trai cặn bã mà cô ta không muốn! Tôi không cam tâm, chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, người đã chết rồi thì còn gì chưa rõ nữa chứ. Tôi chỉ hối hận vì làm liên lụy đến cha mẹ, để bọn họ già rồi còn phải cực khổ, bị người ta chỉ trỏ, không thể trở thành niềm tự hào của bọn họ, còn để bọn họ bị sỉ nhục..."
Tịch Văn Khanh nói xong, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng. Văn Khanh thấy rất khó chịu, liền phất tay để cô thiếp đi, tỏ ý đã biết tâm nguyện của cô.
Thật ra những người có thể trở thành tốt thí, đa số bọn họ đều có tật xấu, nhưng con người, chẳng ai là hoàn hảo cả, ai cũng sẽ có khuyết điểm, miễn là không sai nguyên tắc, khuyết điểm nhỏ cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Văn Khanh không bận tâm đến việc mọi người mắc lỗi, nhưng không thích những người đến chết cũng không nhận ra lỗi lầm của mình. Ví dụ như người ủy thác Vương Văn Khanh, chỉ là sau này cô ta đã tỉnh ngộ, không tính là hết thuốc chữa.
Giống như Tịch Văn Khanh này, thông suốt hơn, trò chơi được mất nên không cần canh cánh trong lòng, người nhà đối xử tốt với mình thì không bảo vệ, cho dù có quay lại trả thù thì sao chứ? Sung sướng nhất thời rồi lại cô đơn thì vui vẻ chắc?
Bởi vì mang theo Tiểu Phượng Hoàng, Văn Khanh chỉ có thể chọn không gian giống như bàn tay vàng, trong ba không gian, không gian tu tiên là tốt nhất. Dù sao ở thế giới này đang là thời đại võng du, cô sẽ không đi chém chém giết giết, tránh dính dáng đến luật nhân quả.
Chuẩn bị xong xuôi, Văn Khanh liền đi đến thế giới nhiệm vụ.
Thế giới lần này là một quyển tiểu thuyết có tên « Nữ thần võng du trọng sinh », bối cảnh là một xã hội hiện đại với trình độ khoa học kỹ thuật tương đối phát triển, game 3D online chỉ mới xuất hiện. Chỉ có điều đây là tiểu thuyết võng du, khi « Thần Ma » xuất hiện, nó nhanh chóng trở nên phổ biến, mở ra kỷ nguyên mới của trò chơi trực tuyến cho toàn nhân loại.
Nữ chính tên là Vu Thanh Hòa, chưa bao giờ chơi game nhưng lại cực kỳ có thiên phú trong lĩnh vực này. Sau khi xuất hiện tại « Thần Ma », từ một "ma mới" lên lên xuống xuống một hồi trở thành game thủ đại thần – nữ game thủ duy nhất trong bảng xếp hạng Top 100 cao thủ toàn server.
Nhưng trong lúc sự nghiệp thăng hoa, lại bị tra nam tiện nữ phản bội, thế là dưới sự bi phẫn tột cùng, cô trọng sinh!
Trở lại với mười năm kinh nghiệm chơi game, cô biết ngành nào có tiềm năng lớn nhất, nơi nào có nhiệm vụ ẩn, nơi nào có thể đột ngột xuất hiện trang bị cực phẩm, những vật liệu nào có giá nhất. . . Vì vậy ngoài kĩ thuật cực tốt và khả năng tiên đoán ra, mấu chốt là Vu Thanh Hòa còn có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, trở thành đối tượng mà tất cả người chơi theo đuổi, những cao thủ đại thần khác đối với cô cũng có vài phần kính trọng, thậm chí còn cảm mến cô không ngớt.
Beta:Quỳnh + Miêu Nhi
Fb: Bạch Điệp Gia Trang - www.facebook.com/BachDiepGiaTrang/
Lúc Văn Khanh mang thai bánh bao nhỏ, Giang Xuân Nghiêu cùng Vương Thu Mai đang ầm ĩ chuyện ly hôn. Thật lòng mà nói, có thể làm cho Vương Thu Mai qua hai kiếp vẫn coi trọng, Giang Xuân Nghiêu quả thật không tệ, mặt đẹp dáng chuẩn, ai nhìn cũng khen. Bởi vậy mặc dù hắn đã kết hôn, lại còn có con, vẫn có kha khá thiếu nữ mê mẩn.
Đối phương cũng là người thành phố như hắn, cha mẹ đều là công nhân viên chức, chỉ có một đứa con gái là cô, mặc dù dáng vẻ bình thường, nhưng điều kiện của người ta rất tốt. Cha Giang mẹ Giang rất vừa ý cô gái này, cũng chỉ có nhà như vậy mới xứng với con trai bọn họ.
Thế nên, lúc Vương Thu Mai hay tin, cha mẹ hai bên đều đã gặp mặt, còn mình thì lại chẳng biết gì. Cô nhất quyết không chịu ly hôn, bởi vì cô biết phụ nữ sau ly hôn rất khó khăn, cho dù là do nhà trai sai, nhưng người bị chỉ trích nặng nề vẫn luôn là phụ nữ. Vả lại bây giờ cô còn có con nhỏ, vì vậy cô không thể để mình có kết cục như kiếp trước được.
Dù nghĩ như thế nhưng khi thấy Giang gia lật bài ngửa với mình, trong lòng cô dâng nên một nỗi bi thương vô hạn, tại sao mình vẫn không thoát khỏi số phận bị bỏ rơi chứ?
Trong lúc Vương Thu Mai đang rối ren, bỗng nhiên thấy trên TV đang phát sóng một bản tin, người được phỏng vấn là Văn Khanh.
Trên TV, Văn Khanh tao nhã giới thiệu với phóng viên về quá trình làm giàu của gia đình cô, nào là rửa chén thuê để kiếm tiền, học ngoại ngữ trong vòng một tháng bằng cách giao tiếp với mọi người, lại còn mỗi ngày đều học đến tận khuya, dù sao cũng chẳng ai xác nhận được là cô nói đúng hay sai.
Mà trước TV, Vương Thu Mai đột nhiên như bị đánh mạnh vào đầu. Chả trách, chả trách hai kiếp của cô đều thua kém Vương Đại Ny! Bởi vì người ta dựa vào bản thân, mà cô toàn dựa vào đàn ông!
Bây giờ cô như thế này cũng chả trách ai được, tự trách mình thôi! Đến bản thân còn không tự lập được! Rõ ràng lúc cô gặp Vương Đại Ny, cả hai đều có gia đình cực phẩm, cùng lớn lên ở nơi thôn quê lạc hậu, không biết chữ cũng chưa đọc sách bao giờ, nhưng Vương Đại Ny có thể tự mình rời khỏi nơi thâm sơn cùng cốc, một mình sang Mỹ, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, giờ có được sản nghiệp to lớn. Mà cô đây, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc gả cho một người đàn ông tốt, hoàn toàn thoát khỏi gia đình mình.
Vương Thu Mai chợt khóc nấc lên, trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc cũng hiểu được, trên đời này cô chỉ có thể dựa vào chính mình, không ai giúp được cô cả.
Về sau Vương Thu Mai hoàn toàn tỉnh ngộ, lau khô nước mắt, vô cùng tỉnh táo đồng ý ly dị.
Vì là một người mẹ đã có con trai, nửa đời trước cô sống hồ đồ, nên nửa đời sau không muốn tiếp tục như vậy nữa, để con trai phải theo mình chịu khổ.
Vốn dĩ Giang gia không muốn để cháu trai theo mẹ, nhưng vợ chưa cưới của Giang Xuân Nghiêu không muốn ở chung với con chồng, vì vậy rất thoải mái để cô mang con đi. Có vợ mới rồi còn sợ không có cháu trai sao?
Vương Thu Mai cùng Giang gia giằng co lâu như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, tự nhiên không muốn Giang gia được như ý. Vì vậy trước khi đi, cô vơ vét hết tiền bạc của Giang gia, bỏ vào không gian, sau đó cùng con đi đến thành phố khác sinh sống. Cô có không gian, không cần lo chuyện ăn uống, dù là bán đồ ăn cũng đủ nuôi sống hai mẹ con rồi.
Vì nguyện vọng của người ủy thác không liên quan gì đến Vương Thu Mai nên Văn Khanh cũng không quan tâm nhiều lắm đến cô ta, nhưng trước khi thu lại bàn tay vàng, tranh thủ nhìn qua hoàn cảnh của cô. Khi thấy được sự thay đổi đó, Văn Khanh thật sự ngạc nhiên. Lúc trước nhìn thấy Vương Thu Mai, chỉ là một người trọng sinh không mấy thông minh, không ngờ bây giờ lại thay đổi lớn như vậy, một thân một mình mang theo con trai trôi qua hồng hồng hỏa hỏa (*).
(*) Hồng hồng hỏa hỏa (红红火火): hình dung thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư dả.
Thật ra, cho dù là Vương Thu Mai hay nguyên chủ của Văn Khanh cũng đều có khuyết điểm, bởi vì lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đến lớn bị tiêm vào đầu ý niệm nữ oa đã hết thời, nam oa mới là tinh quý, vô thức đặt mình vào vị trí phụ thuộc, tìm được người đàn ông tốt là thành tựu lớn nhất. Điều này không phải lỗi của họ, mà do hoàn cảnh đưa đẩy.
Miệng thì hô hào nam nữ bình đẳng, nhưng không thể bỏ được suy nghĩ đàn ông là trời, là đất. Bởi vậy, khi thấy được sự thay đổi của Vương Thu Mai, Văn Khanh có chút xúc động. Bất kể là khó hay dễ, khi một người phụ nữ biết tự lập tự cường, cuộc sống của người đó cũng sẽ không quá tệ.
Kiếp này của Văn Khanh trôi qua rất phong phú, sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận, bạn đời chung thủy, con cái hiếu thảo. Từ Niệm Sinh đi cùng cô qua nửa đời người, chưa hề nói nặng lời với cô, điều gì cũng chiều theo ý cô, ngày anh qua đời, Văn Khanh cũng rời khỏi thế giới này. Trước khi chết cô lập di chúc, quyên tặng toàn bộ tài sản cho nhà nước.
Văn Khanh trở lại không gian vô tận, người ủy thác chậm rãi tỉnh lại, nét mặt có chút hoảng hốt, sững sờ một lát mới nói: "Thực ra kiếp trước của tôi trôi qua không tốt, không phải bởi vì tôi không gặp được người đàn ông tốt, mà vì chính bản thân tôi, đúng không?"
Không đợi Văn Khanh trả lời, cô lại tự lẩm bẩm: "Dựa vào núi núi sẽ đổ, dựa vào người người sẽ chạy, chỉ có chính mình mới có thể nắm chắc vận mệnh của bản thân. Cô kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù không có Từ Niệm Sinh cô cũng có thể sống rất tốt. Vương Chiêu Đệ cô ấy ban đầu cũng dựa vào đàn ông, nhưng sau khi li dị mới có cuộc sống tốt hơn. Rõ ràng việc phụ nữ trải qua tốt hay xấu chẳng liên quan gì đến đàn ông, vẫn nên do mình làm chủ thì hơn."
Văn Khanh nhíu mày, có tỉnh ngộ, không tệ.
Thực ra người ủy thác không nhìn thấy cô cùng nhân vật chính dùng bàn tay vàng, lúc nào có bàn tay vàng thì sẽ bị ẩn đi, cô chỉ có thể nhìn được đứt quãng, chủ yếu là do sợ trong lòng người ủy thác cảm thấy không công bằng, nhìn thấy cuộc sống của người khác thoải mái, rất khó giữ được bình tĩnh.
Vương Văn Khanh có thể từ cuộc đời của Văn Khanh và Vương Thu Mai ngộ ra được đạo lý - thà dựa vào chính mình còn hơn dựa vào người khác, khiến Văn Khanh khá bất ngờ. Có lẽ chấp niệm của cô không phải là tìm một người đàn ông để chung sống, mà muốn biết rốt cuộc, cuộc đời thất bại của mình sai ở điểm nào.
Nhưng bất kể là gì đi nữa, bây giờ cô đã không còn chấp niệm, Văn Khanh liền đưa cô đi.
Sau khi hấp thu lực công đức, thả bàn tay vàng vào không gian vô tận, Văn Khanh bắt đầu dỗ Tiểu Phượng Hoàng: "Đừng giận, lần trước đùa ngươi thôi, lần này nhất định sẽ mang ngươi theo mà!" Từ lúc nàng trở về, Tiểu Phượng Hoàng một mực vênh mặt không để ý tới nàng, rõ ràng vẫn đang tức giận vụ lần trước.
Tiểu Phượng Hoàng không muốn để ý đến nàng, nhưng nghĩ tới bộ dạng hung tàn của nàng, lại bất đắc dĩ xoay người lại, ừ một tiếng.
Thật là không có phượng quyền! Ngay cả giả vờ giận cũng không dám! Ôi, bây giờ chỉ biết nuốt nước mắt vào trong bụng, lúc trước chắc não bị úng mới nhận nàng làm chủ!
Văn Khanh thấy nó như vậy, hết sức vui mừng. Quả nhiên trí thông minh vẫn liên quan đến kích cỡ bộ não, Tiểu Phượng Hoàng mặc dù chưa trưởng thành nhưng đã tiến vào thời kỳ thiếu niên, trí thông minh lại dừng lại ở thời kỳ trẻ nhỏ, chắc chắn liên quan đến việc nó luôn giữ hình dáng lúc còn nhỏ!
Người khác nuôi thần thú thành trời thành đất, nàng nuôi thần thú thành thiểu năng. Ai da, thôi được rồi, lần sau dẫn nó ra ngoài cọ xát một chút, nhốt nó trong nhà không có người nói chuyện cũng không tốt cho lắm.
Lần này thật lâu mới có người ủy thác tới.
Người kia sắc mặt trắng bệch đáng sợ, vóc dáng gầy yếu, nhưng quần áo lại không giống con nhà nghèo, Văn Khanh nhìn lướt qua Vãng Sinh Thạch, trong lòng lập tức hiểu ra.
". . . Dự định ban đầu của tôi khi chơi game là để kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng trong gia đình. Nhưng sau này không biết tại sao lại bị sự phồn thịnh trong game mê hoặc. Thậm chí chỉ vì một người con trai mà tranh giành với người ta, hục hặc với nhau. Cuối cùng mang tiếng xấu trong game, bị tất cả công hội phong sát..."
"Tôi bị như thế này thì cũng không thể trách người khác, coi như là tôi tự gây nghiệt không thể sống đi. Nhưng ân oán tình thù trong trò chơi thì liên quan gì đến hiện thực chứ? Làm lộ thông tin của tôi, buộc cha mẹ tôi nghỉ việc, uy hiếp tôi, đẩy tôi vào đường cùng... Cô ta rất có bản lĩnh, trong trò chơi hô mưa gọi gió, một đám con trai nâng niu cô ta, thấy tôi không vừa mắt thì chẳng cần làm gì cũng có người ra mặt giúp."
"Nhưng tôi đâu có làm gì hại đến cô ta, chẳng qua có mắt như mù coi trọng một tên con trai cặn bã mà cô ta không muốn! Tôi không cam tâm, chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, người đã chết rồi thì còn gì chưa rõ nữa chứ. Tôi chỉ hối hận vì làm liên lụy đến cha mẹ, để bọn họ già rồi còn phải cực khổ, bị người ta chỉ trỏ, không thể trở thành niềm tự hào của bọn họ, còn để bọn họ bị sỉ nhục..."
Tịch Văn Khanh nói xong, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng. Văn Khanh thấy rất khó chịu, liền phất tay để cô thiếp đi, tỏ ý đã biết tâm nguyện của cô.
Thật ra những người có thể trở thành tốt thí, đa số bọn họ đều có tật xấu, nhưng con người, chẳng ai là hoàn hảo cả, ai cũng sẽ có khuyết điểm, miễn là không sai nguyên tắc, khuyết điểm nhỏ cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Văn Khanh không bận tâm đến việc mọi người mắc lỗi, nhưng không thích những người đến chết cũng không nhận ra lỗi lầm của mình. Ví dụ như người ủy thác Vương Văn Khanh, chỉ là sau này cô ta đã tỉnh ngộ, không tính là hết thuốc chữa.
Giống như Tịch Văn Khanh này, thông suốt hơn, trò chơi được mất nên không cần canh cánh trong lòng, người nhà đối xử tốt với mình thì không bảo vệ, cho dù có quay lại trả thù thì sao chứ? Sung sướng nhất thời rồi lại cô đơn thì vui vẻ chắc?
Bởi vì mang theo Tiểu Phượng Hoàng, Văn Khanh chỉ có thể chọn không gian giống như bàn tay vàng, trong ba không gian, không gian tu tiên là tốt nhất. Dù sao ở thế giới này đang là thời đại võng du, cô sẽ không đi chém chém giết giết, tránh dính dáng đến luật nhân quả.
Chuẩn bị xong xuôi, Văn Khanh liền đi đến thế giới nhiệm vụ.
Thế giới lần này là một quyển tiểu thuyết có tên « Nữ thần võng du trọng sinh », bối cảnh là một xã hội hiện đại với trình độ khoa học kỹ thuật tương đối phát triển, game 3D online chỉ mới xuất hiện. Chỉ có điều đây là tiểu thuyết võng du, khi « Thần Ma » xuất hiện, nó nhanh chóng trở nên phổ biến, mở ra kỷ nguyên mới của trò chơi trực tuyến cho toàn nhân loại.
Nữ chính tên là Vu Thanh Hòa, chưa bao giờ chơi game nhưng lại cực kỳ có thiên phú trong lĩnh vực này. Sau khi xuất hiện tại « Thần Ma », từ một "ma mới" lên lên xuống xuống một hồi trở thành game thủ đại thần – nữ game thủ duy nhất trong bảng xếp hạng Top 100 cao thủ toàn server.
Nhưng trong lúc sự nghiệp thăng hoa, lại bị tra nam tiện nữ phản bội, thế là dưới sự bi phẫn tột cùng, cô trọng sinh!
Trở lại với mười năm kinh nghiệm chơi game, cô biết ngành nào có tiềm năng lớn nhất, nơi nào có nhiệm vụ ẩn, nơi nào có thể đột ngột xuất hiện trang bị cực phẩm, những vật liệu nào có giá nhất. . . Vì vậy ngoài kĩ thuật cực tốt và khả năng tiên đoán ra, mấu chốt là Vu Thanh Hòa còn có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, trở thành đối tượng mà tất cả người chơi theo đuổi, những cao thủ đại thần khác đối với cô cũng có vài phần kính trọng, thậm chí còn cảm mến cô không ngớt.
Tác giả :
Lục Bì