Cướp Chồng Bạn Thân
Chương 33: Ngoại truyện 2
Những ngày Tết ở nhà, tuy rằng vẫn chưa thể nào quay lại như trước kia nhưng tôi cũng thấy ấm áp đôi phần. Ba và anh Phong đối xử với tôi rất tốt, chỉ có điều càng như vậy tôi càng áy náy, hối hận. Những việc trước kia đã làm, đúng là chẳng nguôi đi một chút nào. Qua Tết, ba lại đưa xuống Quảng Ninh. Tôi cứ nghĩ tôi là người xuống sớm nhất thế nhưng không, khi đến nơi tôi đã thấy Quảng. Anh mang gốc đào cặm cụi đi trồng ở dưới sân, ba chào hỏi anh vài câu sau đó mang valy vào trong rồi trở về Hà Nội.
Tối hôm ấy tôi nằm ở phòng mãi chẳng ngủ được liền ngồi dậy bỗng dứng thấy anh Quảng đứng dưới gốc cây đào mới trồng. Anh đứng lặng yên ở đó, nhìn xa xăm về một chỗ. Từ ngày xuống đây tôi luôn được anh giúp đỡ, cũng không hiểu lý do gì anh lại có vẻ cô đơn đến vậy. Thế nhưng tôi không dám hỏi, chỉ ngồi bên trong nhìn theo bóng anh.
Hôm sau mọi người đã xuống đầy đủ, chiều tối mấy anh chị ở trường làm một nồi lẩu nho nhỏ rồi gọi tôi sang ăn. Ở đây ai cũng đều nhiệt tình thân thiện, cảm giác cô đơn cũng vơi bớt trong lòng. Sau khi ăn xong, mọi người mang củi ra sân đốt rồi ngồi xung quanh nói chuyện với nhau. Dưới ánh lửa bập bùng chị Lan, giáo viên dạy lớp bốn khẽ đề nghị:
- Mọi người có thấy ngồi im thế này hơi tẻ nhạt không? Hay chúng mình kể chuyện gì nghe đi. Kể chuyện về đời mình chẳng hạn, thực ra tôi nghĩ trên đời này ai cũng có một câu chuyện của mình. Chúng ta đều là những người nơi xa đến đây dạy học, trải lòng hiểu nhau hơn cũng tốt mà nhỉ?
Mọi người nghe chị Lan nói xong thì gật đầu tán thành, chị Lan bắt đầu kể trước. Chị kể, cuộc đời chị cũng là những chuỗi ngày bất hạnh, sinh ra không có cha, có mẹ, được chú thím nhận nuôi. Thế nhưng thím chị là một người phụ nữ chua ngoa, cay nghiệt, từ nhỏ luôn bắt chị sống không khác gì con ở đợ trong nhà. Nhà chú thím có một đứa con gái, nó chẳng khác gì nhân vật Cám trong truyện. Đến sau này khi ra đời chị mới thoát khỏi cảnh bị đày đoạ. Vậy mà sau này chị lại bị chính đứa em con nhà thím cướp mất người yêu. Cũng may chính điều này lại khiến chị gặp được người chồng hiện tại, và đến giờ chị đã có cuộc sống viên mãn. Chị Lan kể xong mọi người cũng xót xa và cảm phục chị. Còn tôi chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng… Chị Lan kể xong đột nhiên anh Quảng khẽ lên tiếng:
- Tôi cũng xin phép được kể câu chuyện của mình. Thế nhưng trước khi kể tôi cũng xin nói, nó thực sự không tốt đẹp gì. Có điều tôi đã giữ quá lâu, hôm nay tôi cũng muốn nói ra cho bớt nặng lòng mà ở đây tôi tin cũng có vài người đã biết chuyện của tôu. Tôi là một người tồi tệ, và có một quá khứ rất đáng khinh bỉ, thậm chí đã từng đi tù.
Nghe đến đây, mọi người bỗng dưng im bặt. Tôi cũng sững người nhìn anh Quảng. Anh hơi cúi xuống gạt mấy tàn than rồi bình thản nói tiếp:
- Tôi từng lập gia đình năm hai mươi hai tuổi khi vừa tốt nghiệp Đại học sư phạm Hà Nội. Khi ấy vợ tôi mới chỉ mười tám tuổi, vì hai đứa trót có bầu nên phải cưới. Lúc đó tôi cũng không hề yêu cô ấy nhiều bởi đang tuổi chơi bời nên cảm thấy lấy vợ là mất tự do. Thời gian đầu tôi còn hay chăm sóc vì nghĩ đến trách nhiệm. Nhưng dần dà tôi bắt đầu chán vợ rồi ra đường tìm những cô gái khác để tán tỉnh. Để rồi tôi đã đi quá giới hạn và cặp kè với một người con gái khác. Thế nhưng tôi không hề biết người con gái tôi đang cặp lại có chồng rồi. Vợ tôi có lẽ cũng đã nhận ra những thay đổi của tôi, cô ấy thử dò hỏi nhưng tôi nhất quyết không không khai ra. Và rồi, vào một buổi chiều khi tôi về nhà, vợ tôi khóc lóc và ném cho tôi một sấp ảnh về việc tôi có tình nhân bên ngoài. Cô ấy nói với rất nhiều từ ngữ nặng nề, tôi không kìm được tát cô ấy một cái rồi định bỏ đi. Thế nhưng cô ấy nhất quyết bám theo, trong lúc tôi không làm chủ được đã hất cô ấy ra rồi lao thẳng đến khách sạn nơi tình nhân đang đợi. Và tôi không hề biết, vợ tôi vì cú xô đẩy quá mạnh mà đã ảnh hưởng đến thai nhi. Cô ấy ở nhà, gọi cấp cứu không được tự mình lê ra ngoài để rồi trong lúc hoảng loạn đã bị một chiếc xe tải tông trực diện vào người rồi ra đi mãi mãi.
Quảng nói đến đây chợt dừng lai, tôi cũng lặng cả người, tai như ù đi. Anh đưa tay chạm lên khoé mắt giọng nghẹn đi:
- Khi ấy tôi vẫn còn đang chạy đến khách sạn. Thế nhưng vừa đến nơi chồng của tình nhân cũng đến đánh ghen, anh ta lao vào đánh đập tôi và cô ấy. Tôi vì bảo vệ tình nhân mà bị một nhát chém lên tay, nhưng lại khiến người đi cùng anh ta bị thương. Để rồi tôi bị người ta kiện tù một năm nhưng hưởng án treo vì hậu quả không nặng nề. Có điều bản án đó dành cho tôi không đau đớn bằng nỗi đau mất vợ mất con. Có lẽ nói đến đây nhiều người sẽ chửi rủa tôi, cũng đúng thôi, tôi tự làm tự chịu, lúc cô ấy sống không biết trân trọng đến lúc mất đi rồi hối hận cũng không kịp. Những ngày sau đó, tôi sống chẳng khác gì một gã điên. Tôi biết đời tôi có rửa thế nào cũng không hết tội lỗi với vợ. Trên đời này, bản án tù tử hình cũng không bằng bản án của lương tâm, tôi sống trong sự dày vò tinh thần mấy năm không thoát ra nổi. Đôi khi cũng muốn chết đi cho rồi, cũng có lần uống thuốc tự vẫn nhưng lại được cứu… lắm lúc cũng nghĩ cứu tôi làm gì, loại người không đáng sống chẳng thà để đi xuống địa ngục cho xong. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn không chết. Khi ấy ba mẹ tôi đã rất đau khổ, tôi sống đã làm thứ chồng bất lương, nhưng cũng không thể làm đứa con bất hiếu đày đoạ ba mẹ thêm nữa đành phải cố gắng sống. Rồi duyên số đưa đẩy thế nào tôi lại được về đây. Cũng may nhà nước vẫn khoan hồng tôi được xoá án tích rồi được được làm lại cuộc đời, còn được làm người thầy giáo dạy lũ trẻ…
Anh kể xong thì đứng dậy đi ra gốc cây đào. Mọi người không ai nói câu gì, chỉ có những tiếng thở dài xót xa. Đến khi đốm lửa tàn, mọi người cũng vào trong hết, chỉ có tôi ở lại bước về phía Quảng. Có lẽ, bởi tôi cũng giống anh, cũng từng có một quá khứ bẩn thỉu, xấu xa mà đồng cảm được. Anh đút hai tay vào túi, dưới ánh sáng hiu hắt của than hồng tôi thấy hình như anh khóc. Trước kia tôi chưa từng biết Quảng lại có một quá khứ như vậy. Chỉ thấy anh nhiệt tình, hoà đồng, tốt bụng giúp đỡ tất cả mọi người. Tôi đứng nhìn anh một lúc rất lâu rồi mới cất tiếng:
- Em cũng muốn kể câu chuyện đời mình… nhưng lại không đủ can đảm như anh để kể. Cuộc đời em, có lẽ so với anh còn tệ hại hơn rất rất nhiều.
Quảng quay sang cười đau khổ đáp lại:
- Thực ra, kể hay không kể không còn quan trọng. Quan trọng có dũng cảm mà đối diện với nó không? Tôi trước kia rất sợ người ta biết quá khứ này, nhưng đến giờ lại thấy bình thường, đôi khi biết cảm giác lại dễ chịu hơn.
Nói rồi anh ngồi xuống bậc thềm, tôi cũng ngồi xuống. Không hiểu sao tự dưng tôi lấy hết can đảm bắt đầu kể lại mọi chuyện. Quảng ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe. Đến khi kể xong, nước mắt tôi cũng giàn giụa. Vậy mà anh chẳng chút nào ngạc nhiên, anh chỉ lặng lẽ nhìn rồi bỗng đưa tay chạm khẽ lên khoé mi rồi dịu dàng nói:
- Đừng khóc… tôi rất rất sợ nước mắt của phụ nữ.
Nghe anh nói, tôi càng khóc nức nở, anh khẽ khoác lên vai tôi chiếc sau đó bật một bài nhạc Phật rồi nói:
- Thực ra, mỗi lần tôi nghĩ lại tôi đều nghe những bài này. Dù biết không thể nào tha thứ cho mình, nhưng ít nhất tôi nghe xong cũng muốn được sống tốt hơn. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể. Láy việc thiện làm vui, cũng là một cách sám hối. Không thể thay đổi được quá khứ thì cố gắng sống có ích trong tương lai.
Tôi nhìn Quảng, một cảm giác quen thuộc lại hiện lên. Nhạc Phật… tôi như vớ được vàng liền nói:
- Có phải… anh… anh là… nick ảo tên Lam không?
Quảng không đáp, chỉ mỉm cười, tôi cũng không hỏi thêm nữa, bởi nụ cười của anh khiến tôi hiểu ra, người an ủi tôi khi ấy chính là Quảng. Đêm ấy tôi và Quảng đều không ngủ. Tôi cũng không biết người ta nhìn Quảng với ánh mắt gì, nhưng tôi lại thấy đồng cảm và có phần khâm phục anh. Ít nhất anh cũng biết đứng dậy làm lại cuộc đời. Nhất là cách anh giúp đỡ người dân ở đây cùng đám trẻ con tới trường. Đúng vậy, quá khứ không thể thay đổi nhưng cố gắng sống có ích trong tương lai cũng được coi là cách sám hối.
Những ngày tiếp theo tôi và Quảng bắt đầu trở nên thân thiết, cởi mở với nhau. Sau quá nhiều tội lỗi gây ra, tôi cũng chẳng thể nào mà thanh thản. Nhưng ít nhất, tôi cũng tìm được sự đồng cảm, thấu hiểu ở anh.
Tôi và anh ngoài việc giúp đỡ đám trẻ em, còn quyên góp tiền giúp đỡ rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn ở nơi khác. Mọi người ở trường cũng không ai có thái độ khinh miệt hay coi thường sau khi nghe được câu chuyện của anh. Mỗi tháng khi được nghỉ tôi và anh đều lên những vùng cao khác để làm tình nguyện. Tôi cũng không biết có phải vì thế mà tôi với Quảng ngày càng sát lại gần nhau. Để rồi tôi và anh bắt đầu yêu nhau. Tình yêu của những kẻ hoàn lương, làm lại cuộc đời, tình yêu của những tâm hồn cô đơn, sai trái và tội lỗi.
***
Bốn năm sau!
Bốn năm trôi qua kể từ ngày tôi bắt đầu rời xa Hà Nội xuống huyện nhỏ ở Quảng Ninh sinh sống. Anh Phong đã lấy chị Lâm, tôi và Quảng cũng có một đám cưới nho nhỏ. Hàng tháng tôi và anh đều về Hà Nội thăm ba mẹ chồng và ba tôi.
Chị Lâm sinh được hai đứa con và đang vẫn có ý định sinh tiếp. Thực ra cũng chẳng sao bởi hai anh chị đều là người làm tự do nên việc sinh ba cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Tôi cũng đã có ba đứa con… nhưng có điều chúng đều không phải con ruột của tôi. Lấy nhau bốn năm, tôi và Quảng vẫn không thể nào sinh được một mụn con.
Người ta thường bảo, trên đời này luật gì cũng có thể lách được trừ luật nhân quả, có lẽ cũng đúng với tôi. Sau những gì tôi gây ra, ông trời không cho tôi có khả năng làm mẹ. Tôi chỉ có một bên buồng trứng, thế nhưng trứng cũng không tốt, trứng bị lép. Dù tôi và Quảng đã đi chữa rất nhiều nơi, uống rất nhiều thuốc nhưng trái ngọt vẫn chưa hề có. Thậm chí tôi và anh đã đi làm IVF ba lần nhưng không đậu một lần nào.
Thực sự mà nói, nỗi đau không có con rất đáng sợ, trước kia tôi chẳng hề nghĩ đến điều này, nhưng lấy chồng rồi không có con tôi cảm thấy khổ sở vô cùng. Không phải khổ vì những lời nói bên ngoài, mà khổ trong thâm tâm. Có lẽ bởi tôi quá độc ác, đã định ra tay giết cả đứa con trong bụng Nguyệt nên ông trời nhìn được. Quả báo có khi đến rất sớm, cũng có khi lại đến bất chợt. Tôi không oán trách bất cứ ai, chỉ trách bản thân mình gây ra bao nghiệp chướng mà như vậy. Khoảng thời gian đó, tôi lại khóc rất nhiều. Mỗi lần ivf thất bại tôi lại như tuyệt vọng và bế tắc. Nỗi hối hận, kinh tởm chính bản thân lại ùa về. Tôi và Quảng đã đi rất nhiều ngôi chùa chỉ để xin một đứa con, nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh. Cây độc không trái, gái độc không con có thể không đúng với nhiều người nhưng rất đúng với tôi. Người độc ác nên không thể có con, có sám hối, có sửa sai thì vẫn không thể nào có một kết quả mĩ mãn.
Cũng may, dù cho tôi không sinh được một mụn con thì ba mẹ chồng tôi cũng không hề trách móc. Thậm chí ông bà vẫn bên cạnh, an ủi và giúp đỡ tôi. Những ngày đi chọc trứng đau đớn đều là ba mẹ chồng, ba tôi và Quảng đưa đi. Không ai để tôi một mình, đó là điều an ủi tuyệt vời nhất mà tôi có được.
Trong khi Nguyệt đã có con lớn, cuộc sống cũng hạnh phúc viên mãn còn tôi vẫn trong hành trình đi tìm con. Thế mới thấy, luật nhân quả không chừa một ai. Người tốt như Nguyệt, như anh Phong dù có trải qua bao đau khổ cuối cùng vẫn có một cái kết tốt đẹp. Còn tôi, dù có buồn nhưng cũng chỉ biết công nhận một điều, cái kết này hoàn toàn xứng đáng thậm chí còn quá có hậu với tôi. Bởi ít nhất sau những gì gây ra, tôi cũng còn có một gia đình có ba ruột và ba mẹ chồng tuyệt vời, có một người chồng đồng cảnh ngộ, có một người anh trai chị dâu yêu thương mình.
Sau những hành trình mệt mỏi đi tìm con giờ đây tôi đã hoàn toàn buông bỏ. Thực ra, là tôi cũng đã nghĩ thông. Trước kia tôi rất buồn, rất thất vọng nhưng giờ cũng thấy nguôi ngoai hơn phần nào. Thế rồi, trong một lần đi làm từ thiện tôi và Quảng gặp một trường hợp rất đáng thương, ba đứa nhỏ mồ côi cha mẹ không ai nuôi, ba mẹ chúng bị bão cuốn trôi, bên chính quyền định đưa chúng vào trại trẻ mồ côi. Có lẽ khao khát làm cha mẹ trong tôi và Quảng trỗi dậy nên quyết định nhận chúng về nuôi. Đứa lớn khi ấy hơn hai tuổi, hai đứa nhỏ sinh đôi thì mới được mấy tháng.
Giờ đây chúng cũng bắt đầu lớn dần và cứng cáp. Lắm lúc tôi nghĩ, có lẽ ông trời không muốn cho tôi đứa con chưa chắc đã phải là điều không tốt đẹp. Bởi vì khi nuôi nấng ba đứa nhỏ này tôi rất rất thương và yêu chúng nó. Ít nhất tôi cũng cảm thấy đây được xem là may mắn, may mắn cho cả tôi, và cả chúng. Tôi cũng không còn muốn đi làm ivf nữa, số tiền đó, tôi sẽ dành để giúp đỡ những đứa trẻ bất hạnh, những còn cảnh đáng thương.
Thực ra, sau rất nhiều biến cố, sau rất nhiều chuyện tôi nghiệm ra rằng, trên đời này thứ gì không phải của mình thì vĩnh viễn không phải của mình. Có cướp giật, tranh giành cũng chỉ nhận lại kết đắng. Và hơn nữa, cũng đừng bao giờ lấy hoàn cảnh mà nguỵ biện cho những việc ác mình đã gây ra. Như tôi, càng đổ lỗi càng khiến bản thân thêm lún sâu vào bùn. Đến hiện tại, tuy cuộc sống cũng không thiếu thốn nhưng trong sâu thẳm nỗi xấu hổ, áy náy, day dứt, ân hận vẫn chưa bao giờ nguôi đi. Có một câu nói đến hiện tại tôi vẫn luôn tự nhắc mình “Sống chỉ cần làm người tốt, trời cao sẽ an bài”, cũng muốn nhắc với mọi người, cuộc sống này mỗi người sinh ra đều có một số phận, đừng tham sân si, đừng tỵ nạnh, đừng dùng những mưu mô để dẫm đạp lên người khác. Bởi có thoát khỏi được Luật Pháp cũng không thoát khỏi Luật nhân quả. Tôi giờ đây cũng đã hài lòng với cuộc sống hiện tại, đây cũng xem là cái kết tuyệt vời nhất cho tôi, phải cảm ơn Nguyệt rất nhiều. Cảm ơn vì đã cho tôi một con đường lùi, cảm ơn những người đã chấp nhận tôi, đã cho tôi được hoàn lương, sám hối và cảm ơn gia đình… đã yêu thương tôi, ở cạnh tôi dù tôi chẳng hề đáng để được tha thứ. Thế mới biết, trên đời này tình cảm gia đình là thứ tình cảm tốt đẹp, bền chặt nhất.
- Quý, giờ y học hiện đại, nếu được, anh vẫn muốn cố gắng cùng em có con. Chúng mình vừa tiết kiệm tiền để làm từ thiện, vừa cố tiết kiệm tiền làm một đợt IVF nữa nhé.
Tiếng Quảng bên cạnh cất lên, tôi quay sang nhìn anh một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
***
Kết thúc ngoại truyện và còn 2 chương đặc biệt sẽ đăng vào tuần sau
Tối hôm ấy tôi nằm ở phòng mãi chẳng ngủ được liền ngồi dậy bỗng dứng thấy anh Quảng đứng dưới gốc cây đào mới trồng. Anh đứng lặng yên ở đó, nhìn xa xăm về một chỗ. Từ ngày xuống đây tôi luôn được anh giúp đỡ, cũng không hiểu lý do gì anh lại có vẻ cô đơn đến vậy. Thế nhưng tôi không dám hỏi, chỉ ngồi bên trong nhìn theo bóng anh.
Hôm sau mọi người đã xuống đầy đủ, chiều tối mấy anh chị ở trường làm một nồi lẩu nho nhỏ rồi gọi tôi sang ăn. Ở đây ai cũng đều nhiệt tình thân thiện, cảm giác cô đơn cũng vơi bớt trong lòng. Sau khi ăn xong, mọi người mang củi ra sân đốt rồi ngồi xung quanh nói chuyện với nhau. Dưới ánh lửa bập bùng chị Lan, giáo viên dạy lớp bốn khẽ đề nghị:
- Mọi người có thấy ngồi im thế này hơi tẻ nhạt không? Hay chúng mình kể chuyện gì nghe đi. Kể chuyện về đời mình chẳng hạn, thực ra tôi nghĩ trên đời này ai cũng có một câu chuyện của mình. Chúng ta đều là những người nơi xa đến đây dạy học, trải lòng hiểu nhau hơn cũng tốt mà nhỉ?
Mọi người nghe chị Lan nói xong thì gật đầu tán thành, chị Lan bắt đầu kể trước. Chị kể, cuộc đời chị cũng là những chuỗi ngày bất hạnh, sinh ra không có cha, có mẹ, được chú thím nhận nuôi. Thế nhưng thím chị là một người phụ nữ chua ngoa, cay nghiệt, từ nhỏ luôn bắt chị sống không khác gì con ở đợ trong nhà. Nhà chú thím có một đứa con gái, nó chẳng khác gì nhân vật Cám trong truyện. Đến sau này khi ra đời chị mới thoát khỏi cảnh bị đày đoạ. Vậy mà sau này chị lại bị chính đứa em con nhà thím cướp mất người yêu. Cũng may chính điều này lại khiến chị gặp được người chồng hiện tại, và đến giờ chị đã có cuộc sống viên mãn. Chị Lan kể xong mọi người cũng xót xa và cảm phục chị. Còn tôi chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng… Chị Lan kể xong đột nhiên anh Quảng khẽ lên tiếng:
- Tôi cũng xin phép được kể câu chuyện của mình. Thế nhưng trước khi kể tôi cũng xin nói, nó thực sự không tốt đẹp gì. Có điều tôi đã giữ quá lâu, hôm nay tôi cũng muốn nói ra cho bớt nặng lòng mà ở đây tôi tin cũng có vài người đã biết chuyện của tôu. Tôi là một người tồi tệ, và có một quá khứ rất đáng khinh bỉ, thậm chí đã từng đi tù.
Nghe đến đây, mọi người bỗng dưng im bặt. Tôi cũng sững người nhìn anh Quảng. Anh hơi cúi xuống gạt mấy tàn than rồi bình thản nói tiếp:
- Tôi từng lập gia đình năm hai mươi hai tuổi khi vừa tốt nghiệp Đại học sư phạm Hà Nội. Khi ấy vợ tôi mới chỉ mười tám tuổi, vì hai đứa trót có bầu nên phải cưới. Lúc đó tôi cũng không hề yêu cô ấy nhiều bởi đang tuổi chơi bời nên cảm thấy lấy vợ là mất tự do. Thời gian đầu tôi còn hay chăm sóc vì nghĩ đến trách nhiệm. Nhưng dần dà tôi bắt đầu chán vợ rồi ra đường tìm những cô gái khác để tán tỉnh. Để rồi tôi đã đi quá giới hạn và cặp kè với một người con gái khác. Thế nhưng tôi không hề biết người con gái tôi đang cặp lại có chồng rồi. Vợ tôi có lẽ cũng đã nhận ra những thay đổi của tôi, cô ấy thử dò hỏi nhưng tôi nhất quyết không không khai ra. Và rồi, vào một buổi chiều khi tôi về nhà, vợ tôi khóc lóc và ném cho tôi một sấp ảnh về việc tôi có tình nhân bên ngoài. Cô ấy nói với rất nhiều từ ngữ nặng nề, tôi không kìm được tát cô ấy một cái rồi định bỏ đi. Thế nhưng cô ấy nhất quyết bám theo, trong lúc tôi không làm chủ được đã hất cô ấy ra rồi lao thẳng đến khách sạn nơi tình nhân đang đợi. Và tôi không hề biết, vợ tôi vì cú xô đẩy quá mạnh mà đã ảnh hưởng đến thai nhi. Cô ấy ở nhà, gọi cấp cứu không được tự mình lê ra ngoài để rồi trong lúc hoảng loạn đã bị một chiếc xe tải tông trực diện vào người rồi ra đi mãi mãi.
Quảng nói đến đây chợt dừng lai, tôi cũng lặng cả người, tai như ù đi. Anh đưa tay chạm lên khoé mắt giọng nghẹn đi:
- Khi ấy tôi vẫn còn đang chạy đến khách sạn. Thế nhưng vừa đến nơi chồng của tình nhân cũng đến đánh ghen, anh ta lao vào đánh đập tôi và cô ấy. Tôi vì bảo vệ tình nhân mà bị một nhát chém lên tay, nhưng lại khiến người đi cùng anh ta bị thương. Để rồi tôi bị người ta kiện tù một năm nhưng hưởng án treo vì hậu quả không nặng nề. Có điều bản án đó dành cho tôi không đau đớn bằng nỗi đau mất vợ mất con. Có lẽ nói đến đây nhiều người sẽ chửi rủa tôi, cũng đúng thôi, tôi tự làm tự chịu, lúc cô ấy sống không biết trân trọng đến lúc mất đi rồi hối hận cũng không kịp. Những ngày sau đó, tôi sống chẳng khác gì một gã điên. Tôi biết đời tôi có rửa thế nào cũng không hết tội lỗi với vợ. Trên đời này, bản án tù tử hình cũng không bằng bản án của lương tâm, tôi sống trong sự dày vò tinh thần mấy năm không thoát ra nổi. Đôi khi cũng muốn chết đi cho rồi, cũng có lần uống thuốc tự vẫn nhưng lại được cứu… lắm lúc cũng nghĩ cứu tôi làm gì, loại người không đáng sống chẳng thà để đi xuống địa ngục cho xong. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn không chết. Khi ấy ba mẹ tôi đã rất đau khổ, tôi sống đã làm thứ chồng bất lương, nhưng cũng không thể làm đứa con bất hiếu đày đoạ ba mẹ thêm nữa đành phải cố gắng sống. Rồi duyên số đưa đẩy thế nào tôi lại được về đây. Cũng may nhà nước vẫn khoan hồng tôi được xoá án tích rồi được được làm lại cuộc đời, còn được làm người thầy giáo dạy lũ trẻ…
Anh kể xong thì đứng dậy đi ra gốc cây đào. Mọi người không ai nói câu gì, chỉ có những tiếng thở dài xót xa. Đến khi đốm lửa tàn, mọi người cũng vào trong hết, chỉ có tôi ở lại bước về phía Quảng. Có lẽ, bởi tôi cũng giống anh, cũng từng có một quá khứ bẩn thỉu, xấu xa mà đồng cảm được. Anh đút hai tay vào túi, dưới ánh sáng hiu hắt của than hồng tôi thấy hình như anh khóc. Trước kia tôi chưa từng biết Quảng lại có một quá khứ như vậy. Chỉ thấy anh nhiệt tình, hoà đồng, tốt bụng giúp đỡ tất cả mọi người. Tôi đứng nhìn anh một lúc rất lâu rồi mới cất tiếng:
- Em cũng muốn kể câu chuyện đời mình… nhưng lại không đủ can đảm như anh để kể. Cuộc đời em, có lẽ so với anh còn tệ hại hơn rất rất nhiều.
Quảng quay sang cười đau khổ đáp lại:
- Thực ra, kể hay không kể không còn quan trọng. Quan trọng có dũng cảm mà đối diện với nó không? Tôi trước kia rất sợ người ta biết quá khứ này, nhưng đến giờ lại thấy bình thường, đôi khi biết cảm giác lại dễ chịu hơn.
Nói rồi anh ngồi xuống bậc thềm, tôi cũng ngồi xuống. Không hiểu sao tự dưng tôi lấy hết can đảm bắt đầu kể lại mọi chuyện. Quảng ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe. Đến khi kể xong, nước mắt tôi cũng giàn giụa. Vậy mà anh chẳng chút nào ngạc nhiên, anh chỉ lặng lẽ nhìn rồi bỗng đưa tay chạm khẽ lên khoé mi rồi dịu dàng nói:
- Đừng khóc… tôi rất rất sợ nước mắt của phụ nữ.
Nghe anh nói, tôi càng khóc nức nở, anh khẽ khoác lên vai tôi chiếc sau đó bật một bài nhạc Phật rồi nói:
- Thực ra, mỗi lần tôi nghĩ lại tôi đều nghe những bài này. Dù biết không thể nào tha thứ cho mình, nhưng ít nhất tôi nghe xong cũng muốn được sống tốt hơn. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể. Láy việc thiện làm vui, cũng là một cách sám hối. Không thể thay đổi được quá khứ thì cố gắng sống có ích trong tương lai.
Tôi nhìn Quảng, một cảm giác quen thuộc lại hiện lên. Nhạc Phật… tôi như vớ được vàng liền nói:
- Có phải… anh… anh là… nick ảo tên Lam không?
Quảng không đáp, chỉ mỉm cười, tôi cũng không hỏi thêm nữa, bởi nụ cười của anh khiến tôi hiểu ra, người an ủi tôi khi ấy chính là Quảng. Đêm ấy tôi và Quảng đều không ngủ. Tôi cũng không biết người ta nhìn Quảng với ánh mắt gì, nhưng tôi lại thấy đồng cảm và có phần khâm phục anh. Ít nhất anh cũng biết đứng dậy làm lại cuộc đời. Nhất là cách anh giúp đỡ người dân ở đây cùng đám trẻ con tới trường. Đúng vậy, quá khứ không thể thay đổi nhưng cố gắng sống có ích trong tương lai cũng được coi là cách sám hối.
Những ngày tiếp theo tôi và Quảng bắt đầu trở nên thân thiết, cởi mở với nhau. Sau quá nhiều tội lỗi gây ra, tôi cũng chẳng thể nào mà thanh thản. Nhưng ít nhất, tôi cũng tìm được sự đồng cảm, thấu hiểu ở anh.
Tôi và anh ngoài việc giúp đỡ đám trẻ em, còn quyên góp tiền giúp đỡ rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn ở nơi khác. Mọi người ở trường cũng không ai có thái độ khinh miệt hay coi thường sau khi nghe được câu chuyện của anh. Mỗi tháng khi được nghỉ tôi và anh đều lên những vùng cao khác để làm tình nguyện. Tôi cũng không biết có phải vì thế mà tôi với Quảng ngày càng sát lại gần nhau. Để rồi tôi và anh bắt đầu yêu nhau. Tình yêu của những kẻ hoàn lương, làm lại cuộc đời, tình yêu của những tâm hồn cô đơn, sai trái và tội lỗi.
***
Bốn năm sau!
Bốn năm trôi qua kể từ ngày tôi bắt đầu rời xa Hà Nội xuống huyện nhỏ ở Quảng Ninh sinh sống. Anh Phong đã lấy chị Lâm, tôi và Quảng cũng có một đám cưới nho nhỏ. Hàng tháng tôi và anh đều về Hà Nội thăm ba mẹ chồng và ba tôi.
Chị Lâm sinh được hai đứa con và đang vẫn có ý định sinh tiếp. Thực ra cũng chẳng sao bởi hai anh chị đều là người làm tự do nên việc sinh ba cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Tôi cũng đã có ba đứa con… nhưng có điều chúng đều không phải con ruột của tôi. Lấy nhau bốn năm, tôi và Quảng vẫn không thể nào sinh được một mụn con.
Người ta thường bảo, trên đời này luật gì cũng có thể lách được trừ luật nhân quả, có lẽ cũng đúng với tôi. Sau những gì tôi gây ra, ông trời không cho tôi có khả năng làm mẹ. Tôi chỉ có một bên buồng trứng, thế nhưng trứng cũng không tốt, trứng bị lép. Dù tôi và Quảng đã đi chữa rất nhiều nơi, uống rất nhiều thuốc nhưng trái ngọt vẫn chưa hề có. Thậm chí tôi và anh đã đi làm IVF ba lần nhưng không đậu một lần nào.
Thực sự mà nói, nỗi đau không có con rất đáng sợ, trước kia tôi chẳng hề nghĩ đến điều này, nhưng lấy chồng rồi không có con tôi cảm thấy khổ sở vô cùng. Không phải khổ vì những lời nói bên ngoài, mà khổ trong thâm tâm. Có lẽ bởi tôi quá độc ác, đã định ra tay giết cả đứa con trong bụng Nguyệt nên ông trời nhìn được. Quả báo có khi đến rất sớm, cũng có khi lại đến bất chợt. Tôi không oán trách bất cứ ai, chỉ trách bản thân mình gây ra bao nghiệp chướng mà như vậy. Khoảng thời gian đó, tôi lại khóc rất nhiều. Mỗi lần ivf thất bại tôi lại như tuyệt vọng và bế tắc. Nỗi hối hận, kinh tởm chính bản thân lại ùa về. Tôi và Quảng đã đi rất nhiều ngôi chùa chỉ để xin một đứa con, nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh. Cây độc không trái, gái độc không con có thể không đúng với nhiều người nhưng rất đúng với tôi. Người độc ác nên không thể có con, có sám hối, có sửa sai thì vẫn không thể nào có một kết quả mĩ mãn.
Cũng may, dù cho tôi không sinh được một mụn con thì ba mẹ chồng tôi cũng không hề trách móc. Thậm chí ông bà vẫn bên cạnh, an ủi và giúp đỡ tôi. Những ngày đi chọc trứng đau đớn đều là ba mẹ chồng, ba tôi và Quảng đưa đi. Không ai để tôi một mình, đó là điều an ủi tuyệt vời nhất mà tôi có được.
Trong khi Nguyệt đã có con lớn, cuộc sống cũng hạnh phúc viên mãn còn tôi vẫn trong hành trình đi tìm con. Thế mới thấy, luật nhân quả không chừa một ai. Người tốt như Nguyệt, như anh Phong dù có trải qua bao đau khổ cuối cùng vẫn có một cái kết tốt đẹp. Còn tôi, dù có buồn nhưng cũng chỉ biết công nhận một điều, cái kết này hoàn toàn xứng đáng thậm chí còn quá có hậu với tôi. Bởi ít nhất sau những gì gây ra, tôi cũng còn có một gia đình có ba ruột và ba mẹ chồng tuyệt vời, có một người chồng đồng cảnh ngộ, có một người anh trai chị dâu yêu thương mình.
Sau những hành trình mệt mỏi đi tìm con giờ đây tôi đã hoàn toàn buông bỏ. Thực ra, là tôi cũng đã nghĩ thông. Trước kia tôi rất buồn, rất thất vọng nhưng giờ cũng thấy nguôi ngoai hơn phần nào. Thế rồi, trong một lần đi làm từ thiện tôi và Quảng gặp một trường hợp rất đáng thương, ba đứa nhỏ mồ côi cha mẹ không ai nuôi, ba mẹ chúng bị bão cuốn trôi, bên chính quyền định đưa chúng vào trại trẻ mồ côi. Có lẽ khao khát làm cha mẹ trong tôi và Quảng trỗi dậy nên quyết định nhận chúng về nuôi. Đứa lớn khi ấy hơn hai tuổi, hai đứa nhỏ sinh đôi thì mới được mấy tháng.
Giờ đây chúng cũng bắt đầu lớn dần và cứng cáp. Lắm lúc tôi nghĩ, có lẽ ông trời không muốn cho tôi đứa con chưa chắc đã phải là điều không tốt đẹp. Bởi vì khi nuôi nấng ba đứa nhỏ này tôi rất rất thương và yêu chúng nó. Ít nhất tôi cũng cảm thấy đây được xem là may mắn, may mắn cho cả tôi, và cả chúng. Tôi cũng không còn muốn đi làm ivf nữa, số tiền đó, tôi sẽ dành để giúp đỡ những đứa trẻ bất hạnh, những còn cảnh đáng thương.
Thực ra, sau rất nhiều biến cố, sau rất nhiều chuyện tôi nghiệm ra rằng, trên đời này thứ gì không phải của mình thì vĩnh viễn không phải của mình. Có cướp giật, tranh giành cũng chỉ nhận lại kết đắng. Và hơn nữa, cũng đừng bao giờ lấy hoàn cảnh mà nguỵ biện cho những việc ác mình đã gây ra. Như tôi, càng đổ lỗi càng khiến bản thân thêm lún sâu vào bùn. Đến hiện tại, tuy cuộc sống cũng không thiếu thốn nhưng trong sâu thẳm nỗi xấu hổ, áy náy, day dứt, ân hận vẫn chưa bao giờ nguôi đi. Có một câu nói đến hiện tại tôi vẫn luôn tự nhắc mình “Sống chỉ cần làm người tốt, trời cao sẽ an bài”, cũng muốn nhắc với mọi người, cuộc sống này mỗi người sinh ra đều có một số phận, đừng tham sân si, đừng tỵ nạnh, đừng dùng những mưu mô để dẫm đạp lên người khác. Bởi có thoát khỏi được Luật Pháp cũng không thoát khỏi Luật nhân quả. Tôi giờ đây cũng đã hài lòng với cuộc sống hiện tại, đây cũng xem là cái kết tuyệt vời nhất cho tôi, phải cảm ơn Nguyệt rất nhiều. Cảm ơn vì đã cho tôi một con đường lùi, cảm ơn những người đã chấp nhận tôi, đã cho tôi được hoàn lương, sám hối và cảm ơn gia đình… đã yêu thương tôi, ở cạnh tôi dù tôi chẳng hề đáng để được tha thứ. Thế mới biết, trên đời này tình cảm gia đình là thứ tình cảm tốt đẹp, bền chặt nhất.
- Quý, giờ y học hiện đại, nếu được, anh vẫn muốn cố gắng cùng em có con. Chúng mình vừa tiết kiệm tiền để làm từ thiện, vừa cố tiết kiệm tiền làm một đợt IVF nữa nhé.
Tiếng Quảng bên cạnh cất lên, tôi quay sang nhìn anh một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
***
Kết thúc ngoại truyện và còn 2 chương đặc biệt sẽ đăng vào tuần sau
Tác giả :
Phạm Vũ Anh Thư