Cuồng Vọng Phi Nhân Tính
Chương 20: Công cụ
Thời gian hội thảo chuyên đề tâm lý nhanh chóng được xác định. Chủ đề là nguy cơ can dự tâm lý ứng dụng trong thực tiễn công tác công an. Đơn vị đăng cai hội thảo là Sở Công an thành phố C. Sau khi gửi thông báo đến các phân cục và yêu cầu các phân cục cử đại biểu đến tham dự, sự hưởng ứng mạnh mẽ của các phân cục khiến cho Sở Công an thành phố rất bất ngờ. Số người muốn đến dự hội thảo nhiều hơn rất nhiều so với dự kiến. Cuối cùng bắt buộc phải chuyển địa điểm từ phòng họp của Sở Công an thành phố sang hội trường nhỏ của Sở Công an tỉnh.
Thực ra, đây cũng là một việc không lấy gì làm lạ. Trong thời bình, hệ số nguy hiểm nhất và áp lực nghề nghiệp nhất chính là nghề cảnh sát. Hàng ngày phải đối mặt với cái chết, sự cố và phần tử tội phạm xảo quyệt, tàn nhẫn, sau một thời gian dài, trạng thái tâm lý của người cảnh sát không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Đặc biệt đó lại là những cảnh sát trẻ tham gia lực lượng cảnh sát chưa lâu, khi thực thi nhiệm vụ, mỗi lần phải nổ súng, thần kinh căng thẳng đến mấy ngày. Có những cảnh sát trở nên thèm rượu, thích đánh bạc. Thực ra đó chỉ là một loại tiêu khiển không thể tránh được khi bị áp lực tâm lý. Cho nên buổi hội thảo này hấp dẫn được rất nhiều cảnh sát.
Chiều thứ 3, trong hội trường nhỏ của Sở Công an tỉnh không có lấy một chiếc ghế trống, ngoài hành lang cũng chật ních người. Lãnh đạo Sở Công an thành phố và lãnh đạo Sở Công an tỉnh ngồi hàng trên, tiếp sau là thành viên của phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm. Lỗ Húc ngồi cùng với những đồng nghiệp ở Sở, về sau lãnh đạo Sở Công an tỉnh sắp xếp cho ngồi hàng trên.
13 giờ 30, Dương Cẩm Trình trong bộ comple màu đen bắt đầu đi vào hội thảo. Sau khi sơ bộ giới thiệu, ông đi thẳng vào vấn đề chính, trước tiên là bàn về chế độ của cảnh sát phương Tây đối với nguy cơ can dự tâm lý so với hiện tượng coi thường sức khỏe tâm lý cảnh sát của Trung Quốc. Chỉ ra luận điểm cần duy trì trạng thái tâm lý tốt của nhân viên cảnh sát và đề cao tầm quan trọng của việc trang bị trình độ đồng đều. Có thể thấy, Dương Cẩm Trình đã chuẩn bị rất cẩn thận cho buổi hội thảo này, nội dung cuộc hội thảo trích dẫn những tấm gương điển hình, ngôn ngữ giản dị. Điều này khiến cho những cảnh sát ít hiểu biết về tâm lý học cũng cảm thấy không mệt mỏi khi nghe.
Vì thời gian có hạn, Dương Cẩm Trình tập trung nhấn mạnh giảng giải về đặc trưng của căn bệnh áp lực chướng ngại sau chấn thương và biện pháp can dự. Công bằng mà nói, luận đề này được chọn rất phù hợp, bởi vì hàng ngày cảnh sát có thể gặp phải rất nhiều những sự ác liệt. Do đó, dẫn đến tần suất mắc bệnh áp lực chướng ngại sau khi bị thương cao hơn nhiều so với người bình thường. Có lẽ chính nguyên nhân này, luận đề này thu hút được sự tập trung của người nghe. Khi Dương Cẩm Trình thao thao bất tuyệt trên bục giảng, cả hội trường đều im phăng phắc, tập trung lắng nghe.
Phương Mộc thì ngược lại, anh cảm thấy mệt mỏi, mấy lần quay lại thầm quan sát vẻ mặt của Lỗ Húc. Trong tay cậu ta không biết từ lúc nào đã có một bó hoa. Chắc là lãnh đạo Sở sắp xếp cậu ta lên bục tặng hoa lúc kết thúc buổi hội thảo. Không giống biểu hiện của những người khác như gật đầu liên tiếp hoặc mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý, trên mặt Lỗ Húc về cơ bản không có biểu hiện gì, chỉ ẩn sau những đóa hoa tươi, lặng lẽ chăm chú nhìn Dương Cẩm Trình đang mặt mày hớn hở trên bục giảng.
Dương Cẩm Trình cuối cùng bắt đầu dùng ví dụ để minh họa cho bài giảng. Phần này làm cho Phương Mộc lo lắng nhất, là tiết mục không tự nguyện xem nhất.
“Chúng ta có một đồng chí cảnh sát… Ở đây tôi không tiện nói tên thật của đồng chí đó, tạm gọi là đồng chí H. H trong một lần chấp hành mệnh lệnh đã gặp phải một tai nạn bất ngờ…”
Phương Mộc cảm thấy không thể tiếp tục ngồi nghe được nữa, cũng không thể ngồi chờ sự thay đổi trên vẻ mặt của Lỗ Húc, anh đứng dậy men theo hành lang giữa hai hàng ghế đi ra khỏi hội trường.
Ánh trời chiều hôm nay thật đẹp, hơi có chút ấm áp, nếu như không có những chiếc lá rụng trên sân dễ khiến người ta nhầm tưởng đang là mùa xuân. Phương Mộc tựa lưng vào cột xà đơn trên sân, lấy thuốc lá ra hút hết điếu này sang điếu khác.
Là một nhân viên nghiên cứu khoa học, để trình bày rõ quan điểm phải mang thực tế của vụ án ra để chứng minh đó là điều cần thiết, nhưng lấy ví dụ từ một người ai cũng biết như vậy khiến Phương Mộc cảm thấy không thoải mái. Dương Cẩm Trình đã cố ý giấu tên của Lỗ Húc, nhưng sự việc xảy ra trong thời gian rất gần, người nghe không thể không biết người bệnh trong vụ án chính là Lỗ Húc, huống hồ chữ H trong tên của Lỗ Húc chính là chữ cái đầu của chữ “Húc”. Nghĩ đến việc Dương Cẩm Trình nhắc đến tên Lỗ Húc trên bục giảng khiến ngay cả Phương Mộc cũng cảm thấy vô cũng ngượng ngùng.
Nhớ lại lúc trị liệu cho Lỗ Húc bằng biện pháp tâm lý kịch, Dương Cẩm Trình đã lấy mình làm một đạo cụ đơn giản, Phương Mộc cứ cảm thấy cảm tình của mình với ông ta cứ giảm dần. Nhưng nghĩ đến tác dụng chính đạt được trong cả quá trình điều chị cho Lỗ Húc của Dương Cẩm Trình, Phương Mộc lại cảm thấy không thể không tự an ủi: Có lẽ đó là phong cách của ông ta; Có lẽ tiến sĩ Dương là người coi việc nghiên cứu khoa học là tất cả; Có lẽ ông ta cho rằng Lỗ Húc cần phải có đủ dũng khí để một lần nữa đối mặt với sự kiện ấy…
Chỉ có điều, với vai trò của nhà tâm lý, nếu như mang đến cho người bệnh một tinh thần không tốt. một thái độ lạnh nhạt như thế thì ông ta sao có thể điều trị triệt để cho người bệnh được?
Phương Mộc ngầm cảm thấy Dương Cẩm Trình làm như vậy có thể là vì ông ta ở vào trường hợp bao con mắt đổ dồn vào.
Thôi, nếu như có thể làm cho càng nhiều cảnh sát vì thế mà thoát được bệnh tâm lý, tránh được áp lực tinh thần thì sự ngượng ngùng của Lỗ Húc, sự không thoải mái của chính mình có lẽ là điều nhỏ nhoi, chẳng đáng gì.
Khi Phương Mộc quay trở lại hội trường vừa đúng lúc kết thúc buổi hội thảo, cả hội trường đứng dậy hướng lên Dương Cẩm Trình trên bục giảng vỗ tay không ngớt. Dương Cẩm Trình bước xuống khỏi bục giảng, hơi cúi người chào tất cả thính giả, vẫy tay ra hiệu. Lúc đó, Lỗ Húc với nụ cười hơi cứng, tay nâng bó hoa, từ bậc thềm bên cạnh khán đài bước đến đứng nghiêm trước mặt Dương Cẩm Trình đặt bó hoa vào tay ông ta.
Dương Cẩm Trình một tay ôm lấy vai Lỗ Húc, ánh sáng dưới khán đài lóe lên thành một quầng…
Sau khi mọi người giải tán, Phương Mộc trở lại phòng làm việc. Phải một giờ sau Biên Bình sau khi tiếp đãi Dương Cẩm Trình mới về.
Biên Bình với bộ mặt mệt mỏi, cau mày, chào hỏi qua loa Phương Mộc rồi lặng lẽ ngồi trước bàn làm việc hút thuốc.
Hút xong một điếu thuốc Biên Bình ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Phương Mộc. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng gượng cười, trong lòng đều hiểu phía bên kia đang nghĩ gì.
“Tiến sĩ Dương làm như thế…” Biên Bình đắn đo một lúc, “… thực ra có chút không được phù hợp lắm.”
“Đâu chỉ là không hợp!” Phương Mộc cuối cùng cũng nói tuột ra điều ấm ức trong lòng, “Ông ta chẳng để ý một tý nào đến cảm xúc của Lỗ Húc!”
“Thôi, bỏ qua đi!” Biên Bình vừa xua tay vừa nói theo kiểu dẹp đi cho xong chuyện, “Ông ta đại khái chỉ quan tâm đến chuyên môn của mình thôi. Suy cho cũng thì ông ấy cũng đã chữa trị thành công cho Lỗ Húc.”
Phương Mộc cũng không để tâm tranh luận tiếp, anh hỏi sang một chủ đề khác: “Các lãnh đạo đều về cả rồi ạ?”
“Về cả rồi.” Biên Bình nhìn đồng hồ, “Mau nghỉ thôi, cậu cũng về sớm đi!”
Phương Mộc xuống lầu đi về phía ký túc xá, khi đi qua sân, anh nhìn thấy một người đang đứng dựa vào cột xà đơn. Là Lỗ Húc.
Phương Mộc nghĩ một lát rồi nhón chân bước đi. Lỗ Húc cũng nhìn thấy Phương Mộc, hướng về phía anh cười cười, đứng thẳng người dậy.
“Vẫn chưa về à?”
“Ồ, vừa mới chia tay với tiến sĩ Dương.” Lỗ Húc nhìn về phía cổng lớn, “Các đồng nghiệp đều lái xe về cả rồi.”
“Ừ, hay để tôi đưa cậu về nhé?”
“Không cần đâu, không cần đâu.” Lỗ Húc liên tiếp xua tay, “Tôi tự lái xe về cũng được mà.”
“Không sao, thực ra tôi cũng phải về.” Phương Mộc nói dối.
“Thế… thôi được.” Lỗ Húc do dự một lát, gật đầu, “Cảm ơn.”
Ngồi trong xe, Lỗ Húc không nói gì. Anh cởi cúc trên của chiếc áo thu đông, tay áo cũng buông xuống, dựa cả người vào ghế xe, vẻ người rất sa sút.
Phương Mộc chú ý đầu ngón tay của anh ta cứ vê vê một mẩu giấy nhỏ đã đen nhẻm.
“Đó là cái gì vậy?”
“À.” Lỗ Húc cười, “Một đàn anh ở Sở bí mật đưa cho, nghe nói là tráng dương bổ thận.”
Lỗ Húc kéo cửa sổ xe xuống, ném mạnh mẩu giấy ra ngoài, “Đúng là coi nhau như đồ bỏ đi.”
Phương Mộc thấy hơi ngượng, không biết làm thế nào để an ủi anh ta, nhịn được một lúc rồi nói bừa một câu: “Không phải thế đâu!”
Lỗ Húc không đáp lời, vẫn cứ nhìn chăm chăm vào con đường trước mặt, Đi đến một con đường nhỏ, Lỗ Húc bỗng hỏi: “Phương Mộc, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa!” Phương Mộc phanh xe chậm lại, “Sao cơ?”
“Tôi mời anh uống rượu nhé?”
“Bây giờ á?” Phương Mộc nhìn lên bộ quần áo của Lỗ Húc, “Hôm khác đi. Anh mặc bộ quần áo này đi uống rượu có thể hơi phiền đấy.”
“Không sao!” Lỗ Húc bỏ mũ xuống, cởi áo ra, tháo dây lưng vứt cả đống xuống sau xe, “Như thế này OK chưa?”
“Ôi, anh không sợ lạnh sao?” Phương Mộc nhìn một lượt trong xe, “Tôi không có quần áo cho anh mặc rồi.”
“Không sao.” Lỗ Húc vui vẻ chỉ tay vào một quán ăn nhỏ bên đường, “Ta vào kia đi!”
Mặc dù đã cởi bỏ chiếc áo có đính những quân hàm, quân hiệu nhưng chiếc áo lót màu xanh nhạt và cái quần dài màu xanh sẫm vẫn để lộ màu sắc của lực lượng vũ trang, đấy là chưa kể đến chiếc khóa dây lưng lấp lánh ánh bạc của công an hiệu. Lỗ Húc sải chân bước vào quán ăn nhỏ, phía sau là Phương Mộc đang phấp phỏng lo âu.
Lúc gọi đồ ăn, Lỗ Húc kêu một lúc mười lon bia, sau đó mới gọi mấy đĩa thức ăn nhỏ, làm như uống bia là chính, ăn chỉ là thứ yếu.
Sau khi uống hết một lon bia, Phương Mộc lấy lý do còn phải lái xe để từ chối, Lỗ Húc trừng mắt: “Sao anh uống ít thế? Không được!”
“Tôi còn phải lái xe.”
“Không vấn đề!” Lỗ Húc nhắc tay Phương Mộc lên, đặt hai lon bia đã mở sẵn trước mặt anh, “Không tiêu diệt hết, anh đừng có về.”
Trông thái độ của Lỗ Húc có vẻ hung hăng thế, kỳ thực tửu lượng cũng vừa phải. Hai lon bia vào bụng lưỡi đã cứng cả lại. Phương Mộc hiểu nỗi khổ của anh ta, nghĩ cùng lắm để xe lại đây, đánh xe về chẳng bằng ngồi uống tiếp với anh ta.
Sau một hồi chuyện nọ chuyện kia cuối cùng chủ đề chính vẫn quay lại buổi hội thảo.
“Ôi, hội thảo tổ chức hay quá!” Mặt đỏ gay, Lỗ Húc bỏ nắm lạc vào miệng, “Tiến sĩ Dương rất có trình độ khiến mọi người đều tập trung lắng nghe.”
Lỗ Húc cười ha ha, những vụn lạc bắn cả ra bàn. Phương Mộc không biết an ủi anh ta thế nào, chỉ đành gật đầu phụ họa: “Đúng thế!”
Lỗ Húc cúi đầu nhai lạc, như có điều muốn nói. Lúc ngẩng đầu lên Phương Mộc nhìn rõ ánh mắt khát khao được dốc bầu tâm sự của anh ta. Nhưng khi câu nói ra đến đầu lưỡi thì lại biến thành động tác nâng cốc:
“Uống đi!”
Phương Mộc chạm cốc với Lỗ Húc, nhấp một ngụm bia, nhịn không được, nói: “Lỗ Húc, anh đừng có tự trách mình. Tôi tin rằng bác sĩ Dương chỉ muốn… cho mọi người lĩnh hội sâu hơn mà thôi.”
Lỗ Húc cụp mí mắt xuống không trả lời. Lát sau, mới than nhẹ một câu, “Tôi biết… không sao… có thể giúp mọi người giải quyết một chút vấn đề thực tế… một chút ấm ức có thấm gì.”
Lỗ Húc ngẩng đầu lên, nụ cười như méo mó, “Tôi không có vấn đề gì.”
Lúc này Phương Mộc chủ động nhấc cốc lên, “Đúng, tất cả những phiền toái đều đã qua rồi, để ý làm gì ba chuyện vặt ấy.”
Lỗ Húc uống một ngụm lớn, vì uống quá nhanh nên bia theo góc miệng chảy hết cả xuống cằm. Anh lấy tay lau qua loa, miệng lải nhải: “Không vấn đề gì… tất nhiên không vấn đề gì.”
Phương Mộc thấy anh ta nói không tự tin lắm, trong lòng thấy rất đồng tình với anh ta, nhưng lại không biết nói gì, đành lặng lẽ rút ra một điếu thuốc. Lỗ Húc châm lửa rít một hơi rồi kẹp điếu thuốc vào tay, cúi đầu tiếp tục lẩm bẩm.
Khi ngẩng đầu lên nói, trên mặt Lỗ Húc nở một nụ cười hối lỗi.
“Về lý mà nói, tôi chẳng có lý do gì để oán trách tiến sĩ Dương cả,” anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Suy cho cùng người ta chữa khỏi bệnh cho tôi, lấy vụ án của tôi giúp đỡ người khác, tôi phải cảm ơn họ chứ.”
Giờ giao thông cao điểm đã qua, nhưng người đi lại trên đường ngược lại vẫn không dứt. Những bước chân vội vã lướt qua như nước chảy hắt bóng lên tấm kính cửa sổ trước mặt Lỗ Húc.
“Chỉ có điều ông ta không nên lấy tôi làm ví dụ trong trường hợp này, đều là người trong ngành, đến thằng ngốc cũng hiểu cái người tên là H ấy chính là tôi.” Lỗ Húc vứt mẩu thuốc sắp cháy hết, châm tiếp một điếu nữa, “Ngoài ra nếu lấy tôi làm ví dụ thì cũng không nên nói hết cả sự việc ra.”
“Tôi cảm thấy…” Lỗ Húc lắc đầu cười, “Tôi cảm thấy lúc đó tôi như bị để lộ mông trần đứng yên trên bục, tiến sĩ Dương chỉ vào tôi nói, cậu bé này không dễ bảo – tôi thấy mình giống như một công cụ để ông ta phô bày sự sáng suốt biết nhìn xa trông rộng của ông ta.”
“Đừng nói nữa!” Phương Mộc cảm thấy mình không thể nhẫn nhịn để nghe tiếp được nữa, anh rót cho Lỗ Húc một cốc bia đầy, “Uống bia đi!”
“Phương Mộc,” Lỗ Húc trừng đôi mắt đỏ đòng đọc, “Anh có cảm thấy tôi là một kẻ vong ân bội nghĩa không?”
“Không!” Phương Mộc nói chắc như đinh đóng cột: “Tiến sĩ Dương làm như thế thực ra là hơi quá, nhưng Lỗ Húc ạ, anh đừng vì thế mà cảm thấy có lỗi – Vì ai thì cũng không nên!”
Có lẽ khói thuốc xông vào mắt Lỗ Húc, vành mắt của anh bỗng chốc đỏ lên, tiếp đó anh nắm tay Phương Mộc, lắc lắc thật mạnh: “Người anh em, người anh em.”
Sắp đến nửa đêm, Phương Mộc mới đưa được Lỗ Húc say bí tỉ về nhà. Lúc dìu anh ta lên tầng 6, Phương Mộc thở dốc. Sau khi ấn chuông, cô bạn gái mặt đầy lo lắng đỡ Lỗ Húc gần như bất tỉnh nhân sự nằm lên sofa, và mời Phương Mộc uống một cốc trà rồi hãy về. Phương Mộc từ chối khéo, đứng dậy cáo từ.
Vừa mới bước được mấy bậc thang đã nghe phía sau có người gọi tên mình.
Phương Mộc quay đầu lại, Lỗ Húc quần áo xộc xệch đang đứng nghiêm trang trước của, nhìn thẳng vào Phương Mộc nhấn mạnh từng câu, từng chữ: “Tôi, nhất định sẽ, tìm ra khẩu súng ấy!”
Tinh thần của Dương Cẩm Trình hôm nay rất tốt, thời gian về nhà cũng sớm hơn thường ngày.
Dương Triển ở nhà, ông bố bất ngờ về sớm khiến nó cuống lên. Lúc Dương Cẩm Trình cởi giày ở cửa ra vào thì nó đang ôm một đống đồ đạc đi vào phòng ngủ. Khi đẩy cửa, có một món đồ rơi xuống đất. Nó không kịp nhặt, vội vàng quay người lại khóa cửa, sau đó ngồi im thin thít trong phòng nghe ngóng động tĩnh.
Cái đồ vật kia lăn lông lốc về giữa phòng khách, Dương Cẩm Trình cúi xuống nhìn, thì ra là một lon co-ca co-la. Dương Cẩm Trình vừa rủa thầm vừa nhặt lon co-ca co-la lên đặt vào bàn trà. Ông bỗng nhiên phát hiện cạnh sofa còn có hai thùng co-ca co-la, trong đó một thùng đã được mở, còn thừa khoảng mười mấy lon, mấy cái lon rỗng cũng bày trên bàn trà.
Dương Cẩm Trình bất giác lắc đầu, hướng vào phòng ngủ kêu to: “Uống ít thứ này thôi, dễ dẫn đến vôi hóa lắm đấy.”
Trong phòng ngủ không có phản ứng gì.
Dương Cẩm Trình đặt thùng co-ca vào nhà kho, quay người đi vào phòng đọc sách.
Trong phòng đọc, hai dãy giá sách dọc hai bên tường, trong đó một bên giá sách bày các loại giấy chứng nhận, giấy mời và cúp vàng của Dương Cẩm Trình. Dương Cẩm Trình lấy từ trong ví ra tờ giấy mời của Sở Công an tỉnh. Ông mở nó ra, bày lên một cái giá nhỏ đã chuẩn bị trước. Sau đó ông lùi lại mấy bước, ngắm lên ngắm xuống một hồi, lại chạy lên chỉnh đi chỉnh lại, cuối cùng mãn nguyện gật đâu.
Đây là tủ bày các vinh dự cá nhân của Dương Cẩm Trình. Từ các giấy chứng nhận, thư mời, cúp vàng được sắp xếp một cách gọn ghẽ có thể thấy mấy năm gần đây thành quả nghiên cứu của Dương Cẩm Trình tương đối tốt. Trong tủ quầy có chỗ đã xếp chật ních nhưng Dương Cẩm Trình vẫn để lại một khoảng trống ở giữa, như đang chờ đợi một niềm vinh dự lớn lao nhất.
Dương Cẩm Trình nhìn vào khoảng trống đó rất lâu, một nụ cười hiện dần trên khuôn mặt của ông ta.
Cái ngày lấp đầy khoảng trống kia không còn xa nữa.
Đêm khuya.
Dương Triển thận trọng mở cánh cửa phòng ngủ, thò đầu ra nhìn ngắm phòng khách tối om. Lát sau, nó cầm một cái túi nilon to, rón rén bước về phía nhà kho.
Lát sau, Dương Triển cố gắng bê một thùng co-ca đi về phòng vệ sinh. Sau khi khóa trái cửa lại, nó xé nắp thùng giấy, lôi ra một lon ngồi trên nắp xí xổm thong thả uống.
Nó uống suốt từ chiều đến tối, bụng phình to như cái trống. Lon co-ca trong tay cũng chỉ uống hết một nửa không uống tiếp được nữa. Nó thấy hơi buồn nhìn vào hai mươi ba lon co-ca còn thừa trong thùng giấy, bỗng nhiên nó nghĩ ra điều gì đó liền nhảy cẫng lên, nó đổ hết số co-ca thừa vào bồn rửa tay.
Công việc tiếp theo rất đơn giản, thằng bé khẽ khàng bật từng nắp lon co-ca ra, cố sức giảm thiểu âm lượng của khí ga bắn phọt ra, sau đó đổ hết co-ca trong lon vào bồn rửa tay, rồi bỏ lon rỗng vào túi nilon.
Mùi vị ngọt ngào của co-ca nhanh chóng tràn ngập phòng vệ sinh. Trong không khí dễ làm cho người ta hưng phấn ấy, thằng bé bình tĩnh lặp lại những động tác, miệng lẩm nhẩm đếm: “Ba mươi mốt… ba mươi hai…”
Thực ra, đây cũng là một việc không lấy gì làm lạ. Trong thời bình, hệ số nguy hiểm nhất và áp lực nghề nghiệp nhất chính là nghề cảnh sát. Hàng ngày phải đối mặt với cái chết, sự cố và phần tử tội phạm xảo quyệt, tàn nhẫn, sau một thời gian dài, trạng thái tâm lý của người cảnh sát không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Đặc biệt đó lại là những cảnh sát trẻ tham gia lực lượng cảnh sát chưa lâu, khi thực thi nhiệm vụ, mỗi lần phải nổ súng, thần kinh căng thẳng đến mấy ngày. Có những cảnh sát trở nên thèm rượu, thích đánh bạc. Thực ra đó chỉ là một loại tiêu khiển không thể tránh được khi bị áp lực tâm lý. Cho nên buổi hội thảo này hấp dẫn được rất nhiều cảnh sát.
Chiều thứ 3, trong hội trường nhỏ của Sở Công an tỉnh không có lấy một chiếc ghế trống, ngoài hành lang cũng chật ních người. Lãnh đạo Sở Công an thành phố và lãnh đạo Sở Công an tỉnh ngồi hàng trên, tiếp sau là thành viên của phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm. Lỗ Húc ngồi cùng với những đồng nghiệp ở Sở, về sau lãnh đạo Sở Công an tỉnh sắp xếp cho ngồi hàng trên.
13 giờ 30, Dương Cẩm Trình trong bộ comple màu đen bắt đầu đi vào hội thảo. Sau khi sơ bộ giới thiệu, ông đi thẳng vào vấn đề chính, trước tiên là bàn về chế độ của cảnh sát phương Tây đối với nguy cơ can dự tâm lý so với hiện tượng coi thường sức khỏe tâm lý cảnh sát của Trung Quốc. Chỉ ra luận điểm cần duy trì trạng thái tâm lý tốt của nhân viên cảnh sát và đề cao tầm quan trọng của việc trang bị trình độ đồng đều. Có thể thấy, Dương Cẩm Trình đã chuẩn bị rất cẩn thận cho buổi hội thảo này, nội dung cuộc hội thảo trích dẫn những tấm gương điển hình, ngôn ngữ giản dị. Điều này khiến cho những cảnh sát ít hiểu biết về tâm lý học cũng cảm thấy không mệt mỏi khi nghe.
Vì thời gian có hạn, Dương Cẩm Trình tập trung nhấn mạnh giảng giải về đặc trưng của căn bệnh áp lực chướng ngại sau chấn thương và biện pháp can dự. Công bằng mà nói, luận đề này được chọn rất phù hợp, bởi vì hàng ngày cảnh sát có thể gặp phải rất nhiều những sự ác liệt. Do đó, dẫn đến tần suất mắc bệnh áp lực chướng ngại sau khi bị thương cao hơn nhiều so với người bình thường. Có lẽ chính nguyên nhân này, luận đề này thu hút được sự tập trung của người nghe. Khi Dương Cẩm Trình thao thao bất tuyệt trên bục giảng, cả hội trường đều im phăng phắc, tập trung lắng nghe.
Phương Mộc thì ngược lại, anh cảm thấy mệt mỏi, mấy lần quay lại thầm quan sát vẻ mặt của Lỗ Húc. Trong tay cậu ta không biết từ lúc nào đã có một bó hoa. Chắc là lãnh đạo Sở sắp xếp cậu ta lên bục tặng hoa lúc kết thúc buổi hội thảo. Không giống biểu hiện của những người khác như gật đầu liên tiếp hoặc mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý, trên mặt Lỗ Húc về cơ bản không có biểu hiện gì, chỉ ẩn sau những đóa hoa tươi, lặng lẽ chăm chú nhìn Dương Cẩm Trình đang mặt mày hớn hở trên bục giảng.
Dương Cẩm Trình cuối cùng bắt đầu dùng ví dụ để minh họa cho bài giảng. Phần này làm cho Phương Mộc lo lắng nhất, là tiết mục không tự nguyện xem nhất.
“Chúng ta có một đồng chí cảnh sát… Ở đây tôi không tiện nói tên thật của đồng chí đó, tạm gọi là đồng chí H. H trong một lần chấp hành mệnh lệnh đã gặp phải một tai nạn bất ngờ…”
Phương Mộc cảm thấy không thể tiếp tục ngồi nghe được nữa, cũng không thể ngồi chờ sự thay đổi trên vẻ mặt của Lỗ Húc, anh đứng dậy men theo hành lang giữa hai hàng ghế đi ra khỏi hội trường.
Ánh trời chiều hôm nay thật đẹp, hơi có chút ấm áp, nếu như không có những chiếc lá rụng trên sân dễ khiến người ta nhầm tưởng đang là mùa xuân. Phương Mộc tựa lưng vào cột xà đơn trên sân, lấy thuốc lá ra hút hết điếu này sang điếu khác.
Là một nhân viên nghiên cứu khoa học, để trình bày rõ quan điểm phải mang thực tế của vụ án ra để chứng minh đó là điều cần thiết, nhưng lấy ví dụ từ một người ai cũng biết như vậy khiến Phương Mộc cảm thấy không thoải mái. Dương Cẩm Trình đã cố ý giấu tên của Lỗ Húc, nhưng sự việc xảy ra trong thời gian rất gần, người nghe không thể không biết người bệnh trong vụ án chính là Lỗ Húc, huống hồ chữ H trong tên của Lỗ Húc chính là chữ cái đầu của chữ “Húc”. Nghĩ đến việc Dương Cẩm Trình nhắc đến tên Lỗ Húc trên bục giảng khiến ngay cả Phương Mộc cũng cảm thấy vô cũng ngượng ngùng.
Nhớ lại lúc trị liệu cho Lỗ Húc bằng biện pháp tâm lý kịch, Dương Cẩm Trình đã lấy mình làm một đạo cụ đơn giản, Phương Mộc cứ cảm thấy cảm tình của mình với ông ta cứ giảm dần. Nhưng nghĩ đến tác dụng chính đạt được trong cả quá trình điều chị cho Lỗ Húc của Dương Cẩm Trình, Phương Mộc lại cảm thấy không thể không tự an ủi: Có lẽ đó là phong cách của ông ta; Có lẽ tiến sĩ Dương là người coi việc nghiên cứu khoa học là tất cả; Có lẽ ông ta cho rằng Lỗ Húc cần phải có đủ dũng khí để một lần nữa đối mặt với sự kiện ấy…
Chỉ có điều, với vai trò của nhà tâm lý, nếu như mang đến cho người bệnh một tinh thần không tốt. một thái độ lạnh nhạt như thế thì ông ta sao có thể điều trị triệt để cho người bệnh được?
Phương Mộc ngầm cảm thấy Dương Cẩm Trình làm như vậy có thể là vì ông ta ở vào trường hợp bao con mắt đổ dồn vào.
Thôi, nếu như có thể làm cho càng nhiều cảnh sát vì thế mà thoát được bệnh tâm lý, tránh được áp lực tinh thần thì sự ngượng ngùng của Lỗ Húc, sự không thoải mái của chính mình có lẽ là điều nhỏ nhoi, chẳng đáng gì.
Khi Phương Mộc quay trở lại hội trường vừa đúng lúc kết thúc buổi hội thảo, cả hội trường đứng dậy hướng lên Dương Cẩm Trình trên bục giảng vỗ tay không ngớt. Dương Cẩm Trình bước xuống khỏi bục giảng, hơi cúi người chào tất cả thính giả, vẫy tay ra hiệu. Lúc đó, Lỗ Húc với nụ cười hơi cứng, tay nâng bó hoa, từ bậc thềm bên cạnh khán đài bước đến đứng nghiêm trước mặt Dương Cẩm Trình đặt bó hoa vào tay ông ta.
Dương Cẩm Trình một tay ôm lấy vai Lỗ Húc, ánh sáng dưới khán đài lóe lên thành một quầng…
Sau khi mọi người giải tán, Phương Mộc trở lại phòng làm việc. Phải một giờ sau Biên Bình sau khi tiếp đãi Dương Cẩm Trình mới về.
Biên Bình với bộ mặt mệt mỏi, cau mày, chào hỏi qua loa Phương Mộc rồi lặng lẽ ngồi trước bàn làm việc hút thuốc.
Hút xong một điếu thuốc Biên Bình ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Phương Mộc. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng gượng cười, trong lòng đều hiểu phía bên kia đang nghĩ gì.
“Tiến sĩ Dương làm như thế…” Biên Bình đắn đo một lúc, “… thực ra có chút không được phù hợp lắm.”
“Đâu chỉ là không hợp!” Phương Mộc cuối cùng cũng nói tuột ra điều ấm ức trong lòng, “Ông ta chẳng để ý một tý nào đến cảm xúc của Lỗ Húc!”
“Thôi, bỏ qua đi!” Biên Bình vừa xua tay vừa nói theo kiểu dẹp đi cho xong chuyện, “Ông ta đại khái chỉ quan tâm đến chuyên môn của mình thôi. Suy cho cũng thì ông ấy cũng đã chữa trị thành công cho Lỗ Húc.”
Phương Mộc cũng không để tâm tranh luận tiếp, anh hỏi sang một chủ đề khác: “Các lãnh đạo đều về cả rồi ạ?”
“Về cả rồi.” Biên Bình nhìn đồng hồ, “Mau nghỉ thôi, cậu cũng về sớm đi!”
Phương Mộc xuống lầu đi về phía ký túc xá, khi đi qua sân, anh nhìn thấy một người đang đứng dựa vào cột xà đơn. Là Lỗ Húc.
Phương Mộc nghĩ một lát rồi nhón chân bước đi. Lỗ Húc cũng nhìn thấy Phương Mộc, hướng về phía anh cười cười, đứng thẳng người dậy.
“Vẫn chưa về à?”
“Ồ, vừa mới chia tay với tiến sĩ Dương.” Lỗ Húc nhìn về phía cổng lớn, “Các đồng nghiệp đều lái xe về cả rồi.”
“Ừ, hay để tôi đưa cậu về nhé?”
“Không cần đâu, không cần đâu.” Lỗ Húc liên tiếp xua tay, “Tôi tự lái xe về cũng được mà.”
“Không sao, thực ra tôi cũng phải về.” Phương Mộc nói dối.
“Thế… thôi được.” Lỗ Húc do dự một lát, gật đầu, “Cảm ơn.”
Ngồi trong xe, Lỗ Húc không nói gì. Anh cởi cúc trên của chiếc áo thu đông, tay áo cũng buông xuống, dựa cả người vào ghế xe, vẻ người rất sa sút.
Phương Mộc chú ý đầu ngón tay của anh ta cứ vê vê một mẩu giấy nhỏ đã đen nhẻm.
“Đó là cái gì vậy?”
“À.” Lỗ Húc cười, “Một đàn anh ở Sở bí mật đưa cho, nghe nói là tráng dương bổ thận.”
Lỗ Húc kéo cửa sổ xe xuống, ném mạnh mẩu giấy ra ngoài, “Đúng là coi nhau như đồ bỏ đi.”
Phương Mộc thấy hơi ngượng, không biết làm thế nào để an ủi anh ta, nhịn được một lúc rồi nói bừa một câu: “Không phải thế đâu!”
Lỗ Húc không đáp lời, vẫn cứ nhìn chăm chăm vào con đường trước mặt, Đi đến một con đường nhỏ, Lỗ Húc bỗng hỏi: “Phương Mộc, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa!” Phương Mộc phanh xe chậm lại, “Sao cơ?”
“Tôi mời anh uống rượu nhé?”
“Bây giờ á?” Phương Mộc nhìn lên bộ quần áo của Lỗ Húc, “Hôm khác đi. Anh mặc bộ quần áo này đi uống rượu có thể hơi phiền đấy.”
“Không sao!” Lỗ Húc bỏ mũ xuống, cởi áo ra, tháo dây lưng vứt cả đống xuống sau xe, “Như thế này OK chưa?”
“Ôi, anh không sợ lạnh sao?” Phương Mộc nhìn một lượt trong xe, “Tôi không có quần áo cho anh mặc rồi.”
“Không sao.” Lỗ Húc vui vẻ chỉ tay vào một quán ăn nhỏ bên đường, “Ta vào kia đi!”
Mặc dù đã cởi bỏ chiếc áo có đính những quân hàm, quân hiệu nhưng chiếc áo lót màu xanh nhạt và cái quần dài màu xanh sẫm vẫn để lộ màu sắc của lực lượng vũ trang, đấy là chưa kể đến chiếc khóa dây lưng lấp lánh ánh bạc của công an hiệu. Lỗ Húc sải chân bước vào quán ăn nhỏ, phía sau là Phương Mộc đang phấp phỏng lo âu.
Lúc gọi đồ ăn, Lỗ Húc kêu một lúc mười lon bia, sau đó mới gọi mấy đĩa thức ăn nhỏ, làm như uống bia là chính, ăn chỉ là thứ yếu.
Sau khi uống hết một lon bia, Phương Mộc lấy lý do còn phải lái xe để từ chối, Lỗ Húc trừng mắt: “Sao anh uống ít thế? Không được!”
“Tôi còn phải lái xe.”
“Không vấn đề!” Lỗ Húc nhắc tay Phương Mộc lên, đặt hai lon bia đã mở sẵn trước mặt anh, “Không tiêu diệt hết, anh đừng có về.”
Trông thái độ của Lỗ Húc có vẻ hung hăng thế, kỳ thực tửu lượng cũng vừa phải. Hai lon bia vào bụng lưỡi đã cứng cả lại. Phương Mộc hiểu nỗi khổ của anh ta, nghĩ cùng lắm để xe lại đây, đánh xe về chẳng bằng ngồi uống tiếp với anh ta.
Sau một hồi chuyện nọ chuyện kia cuối cùng chủ đề chính vẫn quay lại buổi hội thảo.
“Ôi, hội thảo tổ chức hay quá!” Mặt đỏ gay, Lỗ Húc bỏ nắm lạc vào miệng, “Tiến sĩ Dương rất có trình độ khiến mọi người đều tập trung lắng nghe.”
Lỗ Húc cười ha ha, những vụn lạc bắn cả ra bàn. Phương Mộc không biết an ủi anh ta thế nào, chỉ đành gật đầu phụ họa: “Đúng thế!”
Lỗ Húc cúi đầu nhai lạc, như có điều muốn nói. Lúc ngẩng đầu lên Phương Mộc nhìn rõ ánh mắt khát khao được dốc bầu tâm sự của anh ta. Nhưng khi câu nói ra đến đầu lưỡi thì lại biến thành động tác nâng cốc:
“Uống đi!”
Phương Mộc chạm cốc với Lỗ Húc, nhấp một ngụm bia, nhịn không được, nói: “Lỗ Húc, anh đừng có tự trách mình. Tôi tin rằng bác sĩ Dương chỉ muốn… cho mọi người lĩnh hội sâu hơn mà thôi.”
Lỗ Húc cụp mí mắt xuống không trả lời. Lát sau, mới than nhẹ một câu, “Tôi biết… không sao… có thể giúp mọi người giải quyết một chút vấn đề thực tế… một chút ấm ức có thấm gì.”
Lỗ Húc ngẩng đầu lên, nụ cười như méo mó, “Tôi không có vấn đề gì.”
Lúc này Phương Mộc chủ động nhấc cốc lên, “Đúng, tất cả những phiền toái đều đã qua rồi, để ý làm gì ba chuyện vặt ấy.”
Lỗ Húc uống một ngụm lớn, vì uống quá nhanh nên bia theo góc miệng chảy hết cả xuống cằm. Anh lấy tay lau qua loa, miệng lải nhải: “Không vấn đề gì… tất nhiên không vấn đề gì.”
Phương Mộc thấy anh ta nói không tự tin lắm, trong lòng thấy rất đồng tình với anh ta, nhưng lại không biết nói gì, đành lặng lẽ rút ra một điếu thuốc. Lỗ Húc châm lửa rít một hơi rồi kẹp điếu thuốc vào tay, cúi đầu tiếp tục lẩm bẩm.
Khi ngẩng đầu lên nói, trên mặt Lỗ Húc nở một nụ cười hối lỗi.
“Về lý mà nói, tôi chẳng có lý do gì để oán trách tiến sĩ Dương cả,” anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Suy cho cùng người ta chữa khỏi bệnh cho tôi, lấy vụ án của tôi giúp đỡ người khác, tôi phải cảm ơn họ chứ.”
Giờ giao thông cao điểm đã qua, nhưng người đi lại trên đường ngược lại vẫn không dứt. Những bước chân vội vã lướt qua như nước chảy hắt bóng lên tấm kính cửa sổ trước mặt Lỗ Húc.
“Chỉ có điều ông ta không nên lấy tôi làm ví dụ trong trường hợp này, đều là người trong ngành, đến thằng ngốc cũng hiểu cái người tên là H ấy chính là tôi.” Lỗ Húc vứt mẩu thuốc sắp cháy hết, châm tiếp một điếu nữa, “Ngoài ra nếu lấy tôi làm ví dụ thì cũng không nên nói hết cả sự việc ra.”
“Tôi cảm thấy…” Lỗ Húc lắc đầu cười, “Tôi cảm thấy lúc đó tôi như bị để lộ mông trần đứng yên trên bục, tiến sĩ Dương chỉ vào tôi nói, cậu bé này không dễ bảo – tôi thấy mình giống như một công cụ để ông ta phô bày sự sáng suốt biết nhìn xa trông rộng của ông ta.”
“Đừng nói nữa!” Phương Mộc cảm thấy mình không thể nhẫn nhịn để nghe tiếp được nữa, anh rót cho Lỗ Húc một cốc bia đầy, “Uống bia đi!”
“Phương Mộc,” Lỗ Húc trừng đôi mắt đỏ đòng đọc, “Anh có cảm thấy tôi là một kẻ vong ân bội nghĩa không?”
“Không!” Phương Mộc nói chắc như đinh đóng cột: “Tiến sĩ Dương làm như thế thực ra là hơi quá, nhưng Lỗ Húc ạ, anh đừng vì thế mà cảm thấy có lỗi – Vì ai thì cũng không nên!”
Có lẽ khói thuốc xông vào mắt Lỗ Húc, vành mắt của anh bỗng chốc đỏ lên, tiếp đó anh nắm tay Phương Mộc, lắc lắc thật mạnh: “Người anh em, người anh em.”
Sắp đến nửa đêm, Phương Mộc mới đưa được Lỗ Húc say bí tỉ về nhà. Lúc dìu anh ta lên tầng 6, Phương Mộc thở dốc. Sau khi ấn chuông, cô bạn gái mặt đầy lo lắng đỡ Lỗ Húc gần như bất tỉnh nhân sự nằm lên sofa, và mời Phương Mộc uống một cốc trà rồi hãy về. Phương Mộc từ chối khéo, đứng dậy cáo từ.
Vừa mới bước được mấy bậc thang đã nghe phía sau có người gọi tên mình.
Phương Mộc quay đầu lại, Lỗ Húc quần áo xộc xệch đang đứng nghiêm trang trước của, nhìn thẳng vào Phương Mộc nhấn mạnh từng câu, từng chữ: “Tôi, nhất định sẽ, tìm ra khẩu súng ấy!”
Tinh thần của Dương Cẩm Trình hôm nay rất tốt, thời gian về nhà cũng sớm hơn thường ngày.
Dương Triển ở nhà, ông bố bất ngờ về sớm khiến nó cuống lên. Lúc Dương Cẩm Trình cởi giày ở cửa ra vào thì nó đang ôm một đống đồ đạc đi vào phòng ngủ. Khi đẩy cửa, có một món đồ rơi xuống đất. Nó không kịp nhặt, vội vàng quay người lại khóa cửa, sau đó ngồi im thin thít trong phòng nghe ngóng động tĩnh.
Cái đồ vật kia lăn lông lốc về giữa phòng khách, Dương Cẩm Trình cúi xuống nhìn, thì ra là một lon co-ca co-la. Dương Cẩm Trình vừa rủa thầm vừa nhặt lon co-ca co-la lên đặt vào bàn trà. Ông bỗng nhiên phát hiện cạnh sofa còn có hai thùng co-ca co-la, trong đó một thùng đã được mở, còn thừa khoảng mười mấy lon, mấy cái lon rỗng cũng bày trên bàn trà.
Dương Cẩm Trình bất giác lắc đầu, hướng vào phòng ngủ kêu to: “Uống ít thứ này thôi, dễ dẫn đến vôi hóa lắm đấy.”
Trong phòng ngủ không có phản ứng gì.
Dương Cẩm Trình đặt thùng co-ca vào nhà kho, quay người đi vào phòng đọc sách.
Trong phòng đọc, hai dãy giá sách dọc hai bên tường, trong đó một bên giá sách bày các loại giấy chứng nhận, giấy mời và cúp vàng của Dương Cẩm Trình. Dương Cẩm Trình lấy từ trong ví ra tờ giấy mời của Sở Công an tỉnh. Ông mở nó ra, bày lên một cái giá nhỏ đã chuẩn bị trước. Sau đó ông lùi lại mấy bước, ngắm lên ngắm xuống một hồi, lại chạy lên chỉnh đi chỉnh lại, cuối cùng mãn nguyện gật đâu.
Đây là tủ bày các vinh dự cá nhân của Dương Cẩm Trình. Từ các giấy chứng nhận, thư mời, cúp vàng được sắp xếp một cách gọn ghẽ có thể thấy mấy năm gần đây thành quả nghiên cứu của Dương Cẩm Trình tương đối tốt. Trong tủ quầy có chỗ đã xếp chật ních nhưng Dương Cẩm Trình vẫn để lại một khoảng trống ở giữa, như đang chờ đợi một niềm vinh dự lớn lao nhất.
Dương Cẩm Trình nhìn vào khoảng trống đó rất lâu, một nụ cười hiện dần trên khuôn mặt của ông ta.
Cái ngày lấp đầy khoảng trống kia không còn xa nữa.
Đêm khuya.
Dương Triển thận trọng mở cánh cửa phòng ngủ, thò đầu ra nhìn ngắm phòng khách tối om. Lát sau, nó cầm một cái túi nilon to, rón rén bước về phía nhà kho.
Lát sau, Dương Triển cố gắng bê một thùng co-ca đi về phòng vệ sinh. Sau khi khóa trái cửa lại, nó xé nắp thùng giấy, lôi ra một lon ngồi trên nắp xí xổm thong thả uống.
Nó uống suốt từ chiều đến tối, bụng phình to như cái trống. Lon co-ca trong tay cũng chỉ uống hết một nửa không uống tiếp được nữa. Nó thấy hơi buồn nhìn vào hai mươi ba lon co-ca còn thừa trong thùng giấy, bỗng nhiên nó nghĩ ra điều gì đó liền nhảy cẫng lên, nó đổ hết số co-ca thừa vào bồn rửa tay.
Công việc tiếp theo rất đơn giản, thằng bé khẽ khàng bật từng nắp lon co-ca ra, cố sức giảm thiểu âm lượng của khí ga bắn phọt ra, sau đó đổ hết co-ca trong lon vào bồn rửa tay, rồi bỏ lon rỗng vào túi nilon.
Mùi vị ngọt ngào của co-ca nhanh chóng tràn ngập phòng vệ sinh. Trong không khí dễ làm cho người ta hưng phấn ấy, thằng bé bình tĩnh lặp lại những động tác, miệng lẩm nhẩm đếm: “Ba mươi mốt… ba mươi hai…”
Tác giả :
Lôi Mễ