Cưỡng Tình Đoạt Ái
Chương 5
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cờ đỏ phất phới bay trong gió tây, như muốn hùng hồn tuyên bố chủ quyền cùng khí thế của triều đình. Bên ngoài trời là một màu trắng xóa, phía bắc cuối cùng cũng đã có tuyết rơi. Bây giờ là thời gian đình chiến, đối phương đều đã án binh bất động, chỉ có thể đoán mò đối sách của quân địch, theo dõi quan sát tình hình quân thù.
.
“Đã không còn Tinh Diệm, bọn chúng còn có thể thế nào nữa?” Một đại hán nghiêng người dựa vào lều trại vì không chịu nổi tình hình hiện tại mà nổi nóng, liền mở miệng: “Ta không tin bọn chúng còn có thể làm nên được trò trống gì!”
.
“Ngươi vẫn không sửa được cái tính nóng nẩy đó chút nào cả.” – Một vị tiên sinh ngồi trên ghế không biết làm như thế nào chỉ có thể lắc đầu, đó là đệ nhất quân sư của triều đình Trung Nguyên, tính tình của Sầm Đan Sinh có thể nói là khác hẳn với tên Triệu Côn hồi nãy, bất cứ chuyện gì đều cẩn thận tỷ mỉ, chú ý quan sát , còn có phong thái đang lúc đàm đạo, thì không quan tâm tới chuyện ngoài lề.
.
“Trong thư Cẩn Túc nói như thế nào?”
.
“Nghệ hiện tại nghi ngờ Quý đại nhân cùng Triệu hoàng hậu thông đồng với Tây Vực mưu phản, Túc đang điều tra chuyện này.” Hình Nhược Phi cầm lấy bức thư trong tay, “Nếu ta đoán không sai, nội trong hai ngày này Tây Vực chắc chắn sẽ có hành động. Bởi vì ngay sau đó là ngày hoàng thượng tròn mười tám tuổi có thể tự mình chấp chính, đến lúc đó ai trong triều cũng biết người là người có quyền lực nhất thiên hạ.”
.
Hay nói theo cách khác thì, mặc dù Khải Nghệ nắm trong tay đại quyền, nhưng về mặt hình thức cũng chỉ là nhiếp chính thao túng quyền hành phía sau, mà với dã tâm của Khải Nghệ, chắc chắn tuyệt đối không có chuyện cả đời phải cam chịu an phận nhiếp chính.
.
Lại thêm việc hoàng hậu cùng quân cơ đại thần hao hết tâm tư muốn đoạt lại binh quyền về tay, những ngày sau chỉ sợ là sẽ không còn được yên ổn mà thôi. Là thắng hay bại tất cả đều phụ thuộc cả vào trong một tháng này. Đến lúc đó, triều đình có rung chuyển biến đổi thế nào cũng không thể nào mà biết được. Là phụ tá của Khải Nghệ, hắn tự nhiên vào lúc nội bộ triều đình thay đổi cục diện chính trị sẽ làm lá chắn phòng thủ phía tây, để ngăn ngừa kẻ thù bên ngoài thừa cơ mà đánh vào. Trọng trách này tuyệt không hề nhẹ.
.
“Hai ngày này?” Triệu Côn có chút hưng phấn, trong mắt lóe ra quang mang, “Cuối cùng có thể không cần phải đợi nữa rồi.” Có trời mới biết được là phải ở trong doanh trại chờ đợi những hai ngày nay đã khiến gã cảm thấy nhàm chán tới cực điểm chỉ đến nỗi thiếu chút nữa là gã đã chạy đi tìm người nào đó trong doanh trại để mà tỷ thí, cả người gã lúc này sắp mốc meo hết cả rồi.
.
Người này chỉ cần nghe đến đánh trận là nhiệt huyết lại sôi trào, đúng là cùng một loại người với Cẩn Túc mà, đều là loại chỉ e là thiên hạ này không đủ loạn mà thôi! Sầm Đan Sinh chỉ có thể thở dài, tuy y như vậy nhưng lại vô cùng chán ghét chiến tranh cùng bạo lực, nhưng vì sao mà lại cùng một đám người có tư tưởng trái ngược kết bằng hữu lâu như thế, thật là có tổn hại danh tiếng yêu hòa bình của y mà.
.
“Được rồi, cứ như vậy đi, tùy ý mà hành động. Tin tức tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Hiện tại chỉ chờ cho chính bọn họ tự dấu đầu lòi đuôi, lòi đuôi cáo ra mà thôi…”
.
“Khởi bẩm tướng quân, có Quý đại nhân đến.”
.
“A, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.” Hình Nhược Phi nở ra một nụ cười lạnh, “Còn không mau mời Quý đại nhân vào đây!”
.
“Không cần lo cho ta, nhanh chóng tìm rồi thu xếp an bài cho tiểu tử này một chỗ thật khá trước đi.” Quý Phong Lâm vừa vỗ hết những hạt tuyết còn vương trên áo, vừa dắt theo bên người một tiểu hài tử gầy gò ốm yếu lem luốc bẩn thủi không nhìn rõ mặt mũi gì cả.
.
“Quý đại nhân, đây là…”
.
“Nó là do ta ở giữa đường nhặt được nó đó, nhìn thấy nó đáng thương liền mang theo nó tới đây luôn. Sẽ không gây thêm phiền toái gì chứ?”
.
“Không sao, không sao.” Sầm Đan Sinh vội lắc đầu, nhìn đứa bé này trên đầu dính đầy tuyết, không khỏi vươn tay muốn giúp nó phủi đi, không nghĩ tới còn chưa kịp chạm tới, nó liền hất tay ra chạy mất, giống như con mèo hoang sợ hãi trốn sang một bên, chỉ dùng đôi mắt đen tuyền đầy cảnh giác để trừng hắn. Không khỏi cười khổ một chút, đứa nhỏ này xem ra đã chịu không ít khổ sở rồi, đến nỗi với bất cứ ai cũng đều mang địch ý cả.
.
“Triệu Côn, sai người tìm cho nó mấy bộ y phục hài tử sạch sẽ đi.” Hình Nhược Phi không kiên nhẫn với thiếu niên nay liền phất tay với Triệu Côn, giống như đang đuổi sâu bọ, trong giọng nói không che giấu sự khinh miệt một tý nào nhất thời khiến cho thiếu niên này nghe xong liền thấy mẫn cảm, ngay khi đi ra con ngươi đen nháy không nhừng nhìn theo dõi hắn, như là đang khiêu khích vậy.
.
Chỉ là sự ngạo mạn của tiểu hài tử mà thôi. Vẻ mặt “Ngươi có thể khinh thường ta nhưng không thể vũ nhục ta” của đứa bé rất đáng thưởng thức, nhưng đáng tiếc, Hình đại tướng quân của chúng ta lại không hề có chút tình cảm gì với tiểu hài tử, đặc biệt là loại tiểu tử không chịu ngoan ngoan cúi đầu nghe theo mà cũng không biết cám ơn ai khi được người khác giúp đỡ như tiểu hài tử này, nếu không phải là hiện tại vì phải tránh xung đột với Quý Phong Lâm tới mức ít nhất, hắn sớm một cước đem tiểu tử này đá ra rồi, mặc cho nó tự sinh tự diệt.
.
“Đi đi, trước hết ngươi cứ ngoan ngoan lui xuống trước chờ ta, nơi này rất an toàn, không có việc gì đâu.” Cố ý tiến lên từng bước, chặt đứt ánh mắt tóe lửa của hai người trong lúc này, Quý Phong Lâm nhẹ nhàng phụ giúp thiếu niên đi ra ngoài, miễn cho hai người này nhịn không được mà ở trong này nẩy sinh xung đột.
.
“Đại nhân như thế nào mà lại tới nơi này?”
.
“A, thực không dám giấu gì, là Hoàng Thượng lo lắng cho tình hình bất ổn mấy ngày hôm nay, người không yên lòng, cho nên phái riêng lão phu tới đây xem xét tình hình.” Tiểu tử này ở trước mặt ta còn như vậy kiêu ngạo, hừ, ngày ngươi dưng dưng tự đắc như vậy sắp không còn được bao lâu đâu, trước hết để cho ngươi tiêu dao vài ngày, sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi nếm thử chút tư vị thất bại là như thế nào!
.
“Làm phiền đại nhân.” Xem lão cáo già nhà ngươi muốn giở trò gì! Ta đây sẽ chiều tất. Thế nên đừng nên làm ta phải thất vọng sớm quá đó nha.
.
Khách khí mà ứng đối nên không thể nói là có gì bất hoà, ít nhất là phía ngoài mặt, bởi vì cả hai đều rất quỷ quyệt, rất nhanh lui ra để đỡ không nói phải lời nào dư thừa, mọi người đều tự tìm lý do để đi nghỉ ngơi, chia nhau ra hành động.
.
“Cái gì?! Không có khả năng! Việc đó quá nguy hiểm.” Từ bên trong lều trại của chủ soái quân Tây Vực truyền ra một thanh âm cao vút của nam nhân, hiển nhiên là Ân quân sư đối với quyết định của phụ tướng Vũ Hạo cảm thấy khiếp sợ cùng không đồng ý.
.
“Ta đã quyết định làm như vậy. Mặc kệ thế nào, ta cũng nhất định phải cứu thoát tướng quân ra.” Hắn chịu không được! Cái lão già chết tiệt kia —— hiện tại tiếp nhận chức vị tướng quân của Tinh Diệm mà lại không thèm đi cứu tướng quân, mà ngược lại, lão còn mong cho y mong chóng biến mất trên cõi đời này, như vậy lão mới có thể đường đường chính chính trở thành đại tướng thống lính toàn quân Tây Vực! Hoàng Thượng sao lại có thể phái một kẻ như thế này tới đây cơ chứ! Hắn chờ không nổi nữa rồi, có trời mới biết khi tướng quân rơi vào tay bọn người Trung Nguyên đó sẽ bị tra tấn dã man cùng phải chịu những hình phạt nghiêm khắc như thế nào, lần này cho dù phải liều cả tính mạng của hắn cũng phải thử!
.
“Ngươi bình tĩnh một chút đi, Vũ Hạo.” Lão không phải là đang lo lắng là mình sẽ chết sớm, nhưng hiện tại đây là thời điểm mà quân đội Trung Nguyên canh phòng nghiêm ngặt, Vũ Hạo cứ mạo hiểm mà độp nhập vào như vậy thì công cốc là chuyện nhỏ, nói không chừng chưa vào được thì ngay cả tính mạng cũng đã không còn. (tuyetlam.wordpress.com)
.
“Ngươi không cần khuyên ta. Ta đã muốn quyết định sáng mai sẽ xuất phát. Ta sẽ thật cẩn thận.”
.
“Ngươi…”
.
“Yên tâm, ta sẽ tự chiếu cố bản thân, không có vấn đề gì đâu, ta hiện tại đi chuẩn bị.” Cho lão một nụ cười an ủi, Vũ Hạo xoay người đi ra ngoài doanh trướng.
.
“Hạo…” Thanh âm cầu xin đó làm Vũ Hạo bất chợt dừng bước, nhưng lại không thể khiến hắn quay đầu lại. Ân bất đắc dĩ thở dài, “Nhất định phải trở về đó.”
.
Hắn không tiếng động mà nhếch khóe môi lên, đáng tiếc Ân ở sau lưng không thể thấy được nụ cười kia thê lương thế nào, cũng không biết hắn ra đi thực hiện nhiệm vụ lần này có thành công hay thất bại cũng không biết là có thể giữ được tính mạng mà quay về không.
.
“Ân, nếu… nếu ta không trở về, ngươi coi như ta là vì sợ chết mà đào thoát đi…”
.
Mành hạ xuống trong nháy mắt, Vũ Hạo đã đi thật xa, Ân giật mình, những gì mà mình vừa nghe xong có phải là sự thật hay không? Tuyết vì do có khe hở mà bay vào bên trong doanh trướng ấm áp dính trên khuôn mặt Ân, khó trách… y lại cảm thấy trên mặt lại lạnh như vậy…
.
.
.
Tác giả :
Quất Tử