Cuồng Thú
Chương 19
Tiết thứ hai buổi sáng cuối tuần, là môn học bắt buộc của bọn Dương Phỉ, cho nên sáng sớm sau khi Bạch Phong Dao thức dậy chuẩn bị tốt bữa sáng, vẫn như cũ trải qua một phen thiên tân vạn khổ, mới đem Dương Phỉ lôi ra khỏi ổ chăn.
“Tôi ghét cuối tuần nhất, càng ghét buổi sáng cuối tuần có tiết học.” Ngày hôm qua chơi điện tử suốt cả buổi tối, trên bọng mắt Dương Phỉ hiện ra hai quầng thâm nhàn nhạt, không hề có chút tinh thần nào.
“Không phải đã bảo cậu đừng chơi khuya quá sao ? Tại cậu không chịu nghe lời.”
Bạch Phong Dao đổ một lớp bơ sữa thật dày mà Dương Phỉ thích nhất lên miếng sandwich vừa nướng xong, lại cho thêm một lát dưa chuột, một lát cà chua, chân giò hun khói và trứng, mới đưa miếng sandwich đã thành phẩm lên bàn cho Dương Phỉ.
Cầm lấy miếng sandwich, Dương Phỉ vừa ăn vừa mơ hồ không rõ nói: “Ăn nhanh đi…”
Thấy miệng Dương Phỉ đã tắc đầy thức ăn mà còn muốn nói chuyện, Bạch Phong Dao dở khóc dở cười nói: “Được được, cậu là lớn nhất, cậu ăn xong rồi nói, bằng không sẽ bị sặc đó.”
Bạch Phong Dao vươn ngón cái lau vụn bánh mì dính bên mép Dương Phỉ, sau đó liếm nhẹ ngón tay dính vụn bánh mì của mình.
Sóng mắt lưu chuyển dưới hàng mi thật dài, cùng vài sợi tóc rơi lòa xòa trước mặt, kết hợp với đầu lưỡi đỏ sẫm ở ngón cái duyên dáng làm ra động tác liếm lộng, khiến cho biểu tình của Bạch Phong Dao, thoạt nhìn thật gợi cảm.
“Khụ, khụ, khụ…”
Một chút thất thần, khiến cho Dương Phỉ bị sặc, mặt hắn đỏ bừng, dùng sức vỗ phía dưới xương quai xanh.
“Cậu xem đi xem đi, bị sặc rồi đúng không? Xem lần sau cậu còn dám vừa ăn vừa nói nữa không.”
Thấy thế, Bạch Phong Dao vội chạy đến bên cạnh hắn, vỗ nhẹ lưng giúp hắn thuận khí, lời nói chỉ trích như không giấu được bất đắc dĩ và quan tâm.
Sặc ra vài giọt nước mắt, Dương Phỉ uống một hớp sữa to, nghiêng đầu quát Bạch Phong Dao: “Tôi bị sặc, đều là lỗi của cậu.”
Đúng vậy! Đều là lỗi của “tên tiểu tử” này!
Từ ngày hôm qua, sau khi Dương Phỉ biểu đạt có thể phần nào thừa nhận tình cảm của Bạch Phong Dao, so với trước kia, số lần Bạch Phong Dao làm ra động tác thân mật, có thể nói là gia tăng theo cấp số nhân.
Ngay cả đêm qua khi Dương Phỉ ngồi trên sàn chơi điện tử, Bạch Phong Dao cũng bám theo, ngồi phía sau dùng hai tay ôm chặt thắt lưng hắn.
Bởi vì không ảnh hưởng đến hoạt động của hắn, hơn nữa lại ấm áp, cho nên Dương Phỉ cũng không nói gì, hắn muốn ôm thế nào thì cho hắn ôm thế nấy.
Trước khi ngủ, lúc tự trở về phòng, Bạch Phong Dao thừa dịp Dương Phỉ không phòng bị, lại một lần nữa hôn tới, nụ hôn thong thả mà say mê, đã vượt qua phạm vi một nụ hôn chúc ngủ ngon nên có.
Tuy rằng đối với những nụ hôn không còn có thể dùng từ “ngẫu nhiên” của Bạch Phong Dao để hình dung có chút ý kiến, nhưng vì cảm thấy rất thoải mái, nên Dương Phỉ cũng không nói gì thêm, thuận theo tự nhiên cùng hắn giao hòa, đáp lại nụ hôn của hắn.
Đối với hành động thân mật của Bạch Phong Dao, Dương Phỉ hoàn toàn không cảm thấy chán ghét, nhưng Dương Phỉ biết, nếu đổi lại là những kẻ khác làm như vậy với hắn, mặc kệ là nam hay nữ, phản ứng của hắn khẳng định chính là trực tiếp cho đối phương một đấm.
Người đàn ông này là đặc biệt, mà bản thân hắn, cũng là đặc biệt đối với người đàn ông này.
Bạch Phong Dao thật vô tội hỏi: “Sao lại là lỗi của tớ?”
Dương Phỉ ở dưới bàn đá hắn một cước, biểu tình hung ác nói: “Chính là lỗi của cậu, cậu không được ăn ở đây, lăn vào phòng khách ăn đi!”
“Cậu vậy là quá bá đạo đi? Bây giờ là xã hội dân chủ, tớ đại diện nhân dân phản đối chế độ quân chủ chuyên chế.” Bạch Phong Dao dị nghị.
“Phản đối vô hiệu, quyền lực tuyệt đối!”
“… Quên đi, dù sao tớ cũng đang muốn xem tin tức.” Bạch Phong Dao than một tiếng, bưng điểm tâm của mình lên rời đi.
Dương Phỉ hướng về phía Bạch Phong Dao làm ra động tác chiến thắng.
Không lâu sau, trong phòng khách truyền đến thanh âm của phóng viên kênh thời sự.
“Chuyến tàu tốc hành xuất hành vào lúc năm giờ hai mươi phút rạng sáng ngày hôm nay đến Cao Hùng, đã tông vào một cô gái lao ra khỏi rào phòng hộ tự sát, theo những người dân tận mắt chứng kiến cho biết…”
“Tôi ghét cuối tuần nhất, càng ghét buổi sáng cuối tuần có tiết học.” Ngày hôm qua chơi điện tử suốt cả buổi tối, trên bọng mắt Dương Phỉ hiện ra hai quầng thâm nhàn nhạt, không hề có chút tinh thần nào.
“Không phải đã bảo cậu đừng chơi khuya quá sao ? Tại cậu không chịu nghe lời.”
Bạch Phong Dao đổ một lớp bơ sữa thật dày mà Dương Phỉ thích nhất lên miếng sandwich vừa nướng xong, lại cho thêm một lát dưa chuột, một lát cà chua, chân giò hun khói và trứng, mới đưa miếng sandwich đã thành phẩm lên bàn cho Dương Phỉ.
Cầm lấy miếng sandwich, Dương Phỉ vừa ăn vừa mơ hồ không rõ nói: “Ăn nhanh đi…”
Thấy miệng Dương Phỉ đã tắc đầy thức ăn mà còn muốn nói chuyện, Bạch Phong Dao dở khóc dở cười nói: “Được được, cậu là lớn nhất, cậu ăn xong rồi nói, bằng không sẽ bị sặc đó.”
Bạch Phong Dao vươn ngón cái lau vụn bánh mì dính bên mép Dương Phỉ, sau đó liếm nhẹ ngón tay dính vụn bánh mì của mình.
Sóng mắt lưu chuyển dưới hàng mi thật dài, cùng vài sợi tóc rơi lòa xòa trước mặt, kết hợp với đầu lưỡi đỏ sẫm ở ngón cái duyên dáng làm ra động tác liếm lộng, khiến cho biểu tình của Bạch Phong Dao, thoạt nhìn thật gợi cảm.
“Khụ, khụ, khụ…”
Một chút thất thần, khiến cho Dương Phỉ bị sặc, mặt hắn đỏ bừng, dùng sức vỗ phía dưới xương quai xanh.
“Cậu xem đi xem đi, bị sặc rồi đúng không? Xem lần sau cậu còn dám vừa ăn vừa nói nữa không.”
Thấy thế, Bạch Phong Dao vội chạy đến bên cạnh hắn, vỗ nhẹ lưng giúp hắn thuận khí, lời nói chỉ trích như không giấu được bất đắc dĩ và quan tâm.
Sặc ra vài giọt nước mắt, Dương Phỉ uống một hớp sữa to, nghiêng đầu quát Bạch Phong Dao: “Tôi bị sặc, đều là lỗi của cậu.”
Đúng vậy! Đều là lỗi của “tên tiểu tử” này!
Từ ngày hôm qua, sau khi Dương Phỉ biểu đạt có thể phần nào thừa nhận tình cảm của Bạch Phong Dao, so với trước kia, số lần Bạch Phong Dao làm ra động tác thân mật, có thể nói là gia tăng theo cấp số nhân.
Ngay cả đêm qua khi Dương Phỉ ngồi trên sàn chơi điện tử, Bạch Phong Dao cũng bám theo, ngồi phía sau dùng hai tay ôm chặt thắt lưng hắn.
Bởi vì không ảnh hưởng đến hoạt động của hắn, hơn nữa lại ấm áp, cho nên Dương Phỉ cũng không nói gì, hắn muốn ôm thế nào thì cho hắn ôm thế nấy.
Trước khi ngủ, lúc tự trở về phòng, Bạch Phong Dao thừa dịp Dương Phỉ không phòng bị, lại một lần nữa hôn tới, nụ hôn thong thả mà say mê, đã vượt qua phạm vi một nụ hôn chúc ngủ ngon nên có.
Tuy rằng đối với những nụ hôn không còn có thể dùng từ “ngẫu nhiên” của Bạch Phong Dao để hình dung có chút ý kiến, nhưng vì cảm thấy rất thoải mái, nên Dương Phỉ cũng không nói gì thêm, thuận theo tự nhiên cùng hắn giao hòa, đáp lại nụ hôn của hắn.
Đối với hành động thân mật của Bạch Phong Dao, Dương Phỉ hoàn toàn không cảm thấy chán ghét, nhưng Dương Phỉ biết, nếu đổi lại là những kẻ khác làm như vậy với hắn, mặc kệ là nam hay nữ, phản ứng của hắn khẳng định chính là trực tiếp cho đối phương một đấm.
Người đàn ông này là đặc biệt, mà bản thân hắn, cũng là đặc biệt đối với người đàn ông này.
Bạch Phong Dao thật vô tội hỏi: “Sao lại là lỗi của tớ?”
Dương Phỉ ở dưới bàn đá hắn một cước, biểu tình hung ác nói: “Chính là lỗi của cậu, cậu không được ăn ở đây, lăn vào phòng khách ăn đi!”
“Cậu vậy là quá bá đạo đi? Bây giờ là xã hội dân chủ, tớ đại diện nhân dân phản đối chế độ quân chủ chuyên chế.” Bạch Phong Dao dị nghị.
“Phản đối vô hiệu, quyền lực tuyệt đối!”
“… Quên đi, dù sao tớ cũng đang muốn xem tin tức.” Bạch Phong Dao than một tiếng, bưng điểm tâm của mình lên rời đi.
Dương Phỉ hướng về phía Bạch Phong Dao làm ra động tác chiến thắng.
Không lâu sau, trong phòng khách truyền đến thanh âm của phóng viên kênh thời sự.
“Chuyến tàu tốc hành xuất hành vào lúc năm giờ hai mươi phút rạng sáng ngày hôm nay đến Cao Hùng, đã tông vào một cô gái lao ra khỏi rào phòng hộ tự sát, theo những người dân tận mắt chứng kiến cho biết…”
Tác giả :
Băng Long