Cuồng Tế Vô Song
Chương 193 Vô Cực Chi Môn
Trong phòng cuồng phong mạnh mẽ, không ngừng gia tốc.
Theo tiếng gầm nặng nề của Trương Thiên, dường như một luồng linh khí tự nhiên xung quanh anh được ngưng kết và hấp thụ lại.
Linh lực của Trương Thiên phát ra từ toàn thân anh đột nhiên bắt đầu thu hồi rút vào trong đan điền của anh.
Linh khí xung quanh cũng trở thành linh lực thông qua sự hấp thụ của Trương Thiên, tràn vào trong đan điền.
Lúc này, một nguồn linh lực mạnh mẽ hữu lực đang lượn vòng quanh đan điền.
Nói đúng hơn, đó là tiên lực!.
Chuyên trang đọc truyện -- TRUMTRUYE N.
n et --
Không ngừng xoay quanh!
Bùm!
Bên trong vòng xoáy đan điền xuất hiện một vùng sáng, tất cả linh lực đang xoay tròn lập tức tràn vào phía bên trong vùng sáng ấy.
Giống như là có một cánh cửa ở bên trong vòng xoáy cửa được mở ra, tất cả linh lực đều bị hấp thu vào!
Vùng sáng chói lòa, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong đó.
Trương Thiên nhắm mắt lại, khóe miệng không kìm chế được mà giương lên.
Anh hít thở sâu một hơi, toàn bộ linh lực trong cơ thể đều đã đẩy vào trong vòng xoáy đan điền.
Khi tất cả linh lực đều đã được hấp thu, vùng sáng bên trong vòng xoáy đan điên bắt đầu xuất hiện dị tượng, có nhiều thứ đang được tái tạo!
Rắc rắc!
Thối thể đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất.
Giờ khắc này, toàn thân sẽ tiến hành rèn luyện thành tiên thể, tiên mạch cuối cùng sẽ xuất hiện.
Thiên phú của mình như thế nào, thì phải nhìn xem vòng xoáy linh lực này có thể tạo ra bao nhiêu tiên mạch!
Trong đan điền phát ra ánh hào quanh chói lòa!
Tất cả luồng gió lưu chuyển vừa rồi, giờ phút này xoay ngược chiều kim đồng hồ phóng ra ngoài, hung hăng phân tán, giống như một dòng nước lũ mạnh mẽ đẩy sóng về bốn phương tám hướng!
Toàn bộ Vân môn đều có thể cảm nhận được làn gió thổi ra từ phòng của Trương Thiên, khí lưu nhẹ nhàng khoan khoát, như thể cả Vân môn đang được tiên khí bao phủ.
Vân Thiên và những cường giả khác cảm nhận được sự khác thường, xôn xao nhíu mày nhìn về phía U Tĩnh Các!
Vân Thiên suy đoán nói: “Đây là khí lưu gì vậy? Sao lại mạnh mẽ đến thế?”
Thiên Ma nhếch miệng cười nhạo một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu…
Bây giờ, bên trong U Tĩnh Các, Trương Thiên cảm thấy đan điền của mình liên tục phát ra âm thanh trầm đục!
Bùm! Vùng sáng biến mất, vòng xoáy linh lực được sinh ra, xung quanh vòng xoáy còn có mấy tia sáng giống như dây leo mọc ra, liên tục vươn dài bao quanh.
Đây chính là tiên mạch, tiên mạch của tiên giả!
Có hai tiên mạch, thì được gọi là Nhất Môn.
Có bốn tiên mạch, thì được gọi là Nhị Môn.
Tám cái, mười sáu cái, ba mươi hai cái, sáu mươi bốn cái…
Một trăm linh tám cái tiên mạch, được gọi là Thất Môn.
Hai trăm mười sáu cái tiên mạch, được gọi là Bát Môn.
Người mở được tiên mạch Bát Môn đã có thể được gọi là đại thừa thượng tiên, tuyệt đối là cảnh giới khiến cho người ta phải chùn bước.
Bốn trăm ba mươi hai cái tiên mạch, được gọi là Cửu Môn.
Loại tiềm năng này chính là Tiên Đế Chi Môn.
Phụ thân của Trương Thiên khi xưa, ngay cả khi đã có tiên mạch Cửu Môn đại đế, nhưng một vạn năm sau khi phi thăng mới được xưng là Trương đế.
Còn nếu có tám trăm sáu mươi bốn cái tiên mạch thì gọi là Thập Môn, được coi là Mãn Môn, cũng được tiên giới tôn xưng là Vô Cực Chi Môn!
Loại tiên nhân này nếu tu luyện đến cảnh giới sau đại thừa thì sẽ được gọi là gì?
Tất cả người của tiên giới sẽ trả lời rằng: không tồn tại người như thế.
Vô Cực Chi Môn, không có luân hồi, cũng không ai có thể trả lời câu hỏi này.
Ngay cả đại vực tiên giới cũng từng thấy có người như vậy tồn tại!
Trương Thiên cũng không dám mơ mình có thể mở ra được cảnh giới Thập Môn.
Anh có thể mở ra một trăm linh tám cái tiên mạch, đạt được Thất Môn là đã cười thầm rồi, tiên giới mênh mông, có mấy người có cái tiềm năng giống như đế vương kia cơ chứ?
Người có thể, số lượng đếm được chỉ tính trên đầu ngón tay!
Mở rồi, tiên mạch cuối cùng cũng mở ra hết rồi.
Trương Thiên nhìn vòng xung quanh vòng xoáy linh lực, một đường vân nổi len, đó chính là một mạch..
Sau đó, là mạch thứ hai..
Ba cái, bốn cái..
Sáu mươi bốn cái…
Một trăm linh tám cái..
Coi như cũng không khiến Trương Thiên phải thất vọng, ít nhất đã đạt cấp Thất Môn.
Vốn cho rằng sẽ dừng lại ở đây, không ngờ sau một tiếng nổ nặng nề vang lên, tiên mạch lại tiếp tục mọc ra!
Xát!
Lập tức, mở đến Bát Môn, làn da trên thân bắt đầu cảm thấy căng đau.
Tiên thể của anh cũng đang rèn luyện.
Cái này quả thật khiến Trương Thiên có chút chấn kinh, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, thử lại một lần nữa.
Có người nào lại không muốn mở thêm càng nhiều chứ?
Ba giây trôi qua, cơ thể một lần nữa rung lên đau đớn, thống khổ tận xương tủy.
Đây là muốn?
Mở Cửu Môn? Mở đến Đế Môn luôn sao?
Bùm! Vòng xoáy linh lực trực tiếp mở ra bạch điều tiên mạch, phát ra ánh sáng chói lòa, quả nhiên đã mở đến Cửu Môn tiên mạch!
Anh đáng lẽ phải rất hưng phấn, nhưng hai mắt Trương Thiên lại khẽ động, lông mày một lần nữa nhíu chặt lại.
Anh phảng phất cảm thấy có chút không bình thường!
Đây là sao? Muốn mở đến Thập Môn? Mãn Môn sao?
Bùm! Mấy trăm tiên mạch một lần nữa lại lóe lên, vòng xoáy linh lực giống như mặt trời khuấy động, còn tiên mạch giống như vô số tia sáng.
Cuối cùng, Trương Thiên nghiến răng, trong lòng kích động không thôi, cơ thể như bị một luồng điện 10.000 vôn bắn phá, vô cùng đau đớn.
Đầu đau như muốn nổ tung!
Xát! Nhưng cảm giác này kéo vài mười giây, sau đó liền biến mất.
Mà cơn xoáy linh lực ở đan điên cuối cùng cũng đã hình thành!
Nơi đó giống như một hố đen, có thể chứa cả bầu trời đầy sao!
Trương Thiên hưng phấn cảm thán: “Đây chính là Vô Cực Chi Môn sao?”
“Mình là tiên thể Vô Cực Chi Môn thật sao? Mình là người mà ở trong lời mọi người nói không tồn tại sao? Vậy mà có thể mở ra Thập Môn tiên thể Vô Cực ở Viêm Hạ này…”
CMN!
Đời trước mình đã tích được phúc đức gì thế này?
Ngay cả bản thân Trương Thiên cũng khó mà tin nổi!
Khí tức ngừng lại, thối thể đã hoàn thành, tất cả đều quay trở về trạng thái bình thường.
Trương Thiên chậm rãi mở mắt ra, nhịn không được muốn chiêm ngưỡng bản thân một chút…
Anh không phải tự luyến, mà anh chỉ muốn nhìn xem cái tiên thể Vô Cực trong lời đồn này rốt cuộc trông như thế nào, mạnh mẽ bao nhiêu?
Đập vào mắt là hai bàn tay đen kịt một màu!
Giống như bôi dầu hỏa lên, còn cực kì nặng mùi.
Đây là tạp chất được đẩy ra ngoài trong lúc thối thế, cũng được xem là phần còn lại của quá trình thay da đổi thịt.
Trương Thiên cười khổ nói: “Một thân tiên thể đen sì… Vẫn cần phải đi tắm trước thôi!”
Mười mấy phút sau, cuối cùng anh cũng tắm xong, tinh thần sảng khoái bước ra khỏi U Tĩnh Các.
Nhìn làn da trên cơ thể mình, mịn màng nhẵn nhụi, thập phần tiên khí.
Là tiên thể Vô Cực trong lời đồn, đương nhiên là cao hứng rồi!
Nhưng có một chuyện, khiến Trương Thiên có chút buồn rầu..
Anh nhỏ giọng mắng thầm: “CMN chứ, vết sẹo trên người mất hết rồi, chiến tích quang vinh dùng cả đời để đánh đổi mà mất hết rồi!”
“…”
Nhưng cũng thôi, dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi.
Khuôn mặt của Trương Thiên khôi phục lại vẻ nghiêm túc, cũng không có tiếp tục nghiên cứu tiên thể Thái Cực Thập Môn mà mình đã mở ra nữa.
Anh cầm điện thoại lên, gọi cho Lâm Tử Thanh.
Chuyện của mẹ vợ, vẫn còn chưa xong đâu!
Điện thoại được kết nối, Trương Thiên gấp gáp hỏi: “Mẹ thế nào rồi?”
Lâm Tử Thanh bây giờ cảm xúc đã ổn định hơn nhiều, nhưng ngữ khí vẫn ngưng trọng như trước: “Vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật, xuất huyết não quá lâu.
Bác sĩ nói khá nghiêm trọng, đã làm phẫu thuật được hai tiếng rồi!”
Trương Thiên suy tư một chút, vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật sao?
Nhưng ít nhất cũng không phải là tin tức tử vong, cũng xem như là một tin tốt.
Miễn là còn sống, Trương Thiên vẫn có cách.
“Tay nghề của bác sĩ như nào? Anh bảo một người bạn họ Châu liên hệ cho em, em có thấy cậu ta không?” Trương Thiên hỏi.
Dù sao bây giờ cũng đã nửa ngày trôi qua, nếu như Châu Vũ thuận lợi, hẳn là cũng đã đến từ sớm rồi?
Lâm Tử Thanh nhẹ giọng đáp: “Bác sĩ là giáo sư từ Khánh Giang do Trương Kim Cát mang tới, hẳn là đáng tin.”
“Châu Vũ đến rồi, nhưng vẫn chưa gặp mặt.
Nghe cậu ta nói có mang theo một vị thần y đến, Trương Kim Hãn đi đón cậu ta rồi.”
Trương Thiên dặn dò nói: “Ừm, vị thần y kia tin được, để ông ta xem thử sao.”
“Ngày hôm nay anh cũng sẽ trở về, em yên tâm, có anh ở đây, mẹ sẽ không có việc gì hết.”
“Được!” Lâm Tử Thanh cảm thấy cay mũi, hốc mắt chợt đỏ lên, vội vàng nói một câu: “Em chờ anh về.”
Cô không biết bản thân từ khi nào đã ỷ lại vào Trương Thiên như vậy.
Người đàn ông đã từng khiến cô cảm thấy không đáng tin, vậy mà mỗi giờ mỗi khắc, lại luôn muốn cô cảm nhận được, chỉ cần có anh ở đây, mọi thứ sẽ đều tốt đẹp.
Trương Thiên trầm giọng: “Ừ, anh đến ngay đây.”
Sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, Thiên Ma trưởng lão.
Vân Thiên, Châu Nhu Nhu và mấy người khác đều đi về chỗ của Trương Thiên.
Một khắc gặp mặt này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào người Trương Thiên, quan sát một chút từ trên xuống dưới, lông mày nhíu sâu..