Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 2 - Chương 51-3
Qua mấy ngày bọn họ đã đến La thành mà lúc trước Tây Vệ giằng co.
Mà lúc này, đại quân Tây Vệ ở bên ngoài La thành, vì giao dịch của Đông Phương Nhuận và Chiến Bắc Liệt, nên bị Đông Sở đánh cho đại bại, mấy thành trì mà Mộ Dung Triết đã đoạt cũng bị dành lại, trở thành của Đại Tần.
Đám người Trịnh lão đại cải trang thành tiểu thương chở hàng, an toàn vào thành nhưng lúc ra khỏi thành thì phiền phức đến rồi đây.
Chiến Bắc Liệt vì muốn phối hợp với Lãnh Hạ, không muốn để bọn họ hoài nghi nên đã cố ý sai người giả vờ tìm kiếm trong thành, lại dán ảnh Lãnh Hạ khắp nơi, ra lệnh chỉ cần có người cung cấp tin tức thì sẽ thưởng một trăm lượng bạc, lại còn kiểm tra chặt chẽ ở cửa thành, cực kỳ hà khắc, cần phải để đám người Trịnh lão đại cho rằng, Chiến Bắc Liệt rất vội vã tìm Liệt Vương phi, đến nỗi một con ruồi cũng không thể tùy tiện ra khỏi thành.
Nếu như Chiến Bắc Liệt biết, hậu quả của những việc hắn làm sẽ như thế này thì có lẽ có giết hắn hắn tuyệt đối cũng sẽ không làm như vậy!
Lúc này, Lãnh Hạ bị túm lấy ném vào trong quan tài. Quan tài vừa cứng vừa lạnh, đập một cái làm nàng nổ đom đóm mắt, mày liễu nhíu chặt lại, mẹ nó, đời này chỗ nào cũng đều đã ngủ qua, chỉ chưa ngủ trong quan tài thôi.
Câu chửi má nó vừa kết thúc, trước mắt đã tối sầm, có một vật nặng chợ đè xuống người, vật nặng này là……….
Mộ Nhị!
Mộ Đại thần y cũng bị ném vào nên đập vào người nàng, ép xuống khiến nàng khó thở, ho khan liên tục.
Rầm!
Nắp quan tài bị đậy lên, bắt đầu xuất hiện sự lung lay nhẹ, sau đó có tiếng nhạc tang vang lên, chắc là người bên ngoài đã bắt đầu nâng quan tài lên, đi về phía cửa thành.
Hai người đè lên nhau, quan tài chật chội không có khe hở nào, hơi thở ấm áp của đối phương phun ở cổ.
Da thịt kề sát, hơi thở bên tai.
Lãnh Hạ ở dưới, Mộ Nhị ở trên.
Tư thế mập mờ như thế, nếu là người khác thì, không chừng sẽ có một hồi đính ước trong quan tài, rồi soạn nên một bản thần thoại ái tình, đáng tiếc người ở bên trong quan tài, một là Lãnh Hạ tâm hồn lạnh nhạt chỉ quan tâm tới Chiến Bắc Liệt, một là Mộ Nhị tâm hồn ngây ngốc chỉ quan tâm tới y thuật.
Cho nên lúc này, Lãnh Hạ vươn tay chọc chọc Mộ Nhị đang đè trên người nàng, sai khiến: “Dịch một chút, ngươi nặng thật đấy.”
Nam nhân ở trên toàn thân cứng ngắc, chọc chọc một lúc mà không có chút phản ứng nào, nhất là hô hấp cũng hơi chậm lại, Lãnh Hạ nhíu mày, là vì ở trong quan tài nên có hiện tượng cứng xác sao?
Bên trong quan tài chỉ có mấy cái lỗ thông khí, ánh sáng rất yếu nên nàng không thể nhìn thấy vẻ mặt Mộ Nhị, chỉ có thể đâm hắn thêm vài cái, vội vàng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Nàng hỏi một lúc sau, Mộ Nhị mới giật mình như thể xác chết vùng dậy, làm nàng trợn trắng mắt, sau đó nghe thấy người kia lần lượt phun ra mấy chữ: “Không nhúc nhích được.”
Lãnh Hạ liếc hắn một cái rất sâu sắc, cũng không quản hắn có thể thấy hay không, quyết định: “Vậy ngươi xuống dưới, ta lên trên.”
Lần này nàng đã có tâm lý chuẩn bị tác chiến lâu dài, quả nhiên, mãi cho đến khi trên người sắp có đầy mạng nhện, Mộ Nhị mới ngơ ngác nói: “Ừm.”
Chuyện sau đó, nói thì dễ nhưng làm lại khó, hai người trong không gian chật chội, di chuyển từng chút từng chút một……..
Lãnh Hạ thở dài: “Qua bên phải một chút, bên phải, tìm đúng chỗ vào, đó là bên trái!”
Lãnh Hạ bất đắc dĩ: “Ngươi dùng sức một chút, đè nặng như vậy thì ta động thế nào được!”
Lãnh Hạ bùng nổ: “Đừng có chậm rì rì như thế, nhanh một chút!”
Do Lãnh Hạ không ngừng thúc giục nên vị trí của hai người đã thay đổi, Mộ Nhị ở dưới, Lãnh Hạ ở trên, sức nặng trên người cuối cùng đã biến mất, nàng thở phào một hơi, đúng là chưa gặp qua kẻ nào ngốc như thế.
Bộp!
Nắp quan tài bị vỗ mạnh một cái, Sấu Tử hét lớn: “Đàng hoàng một chút!”
(Không hiểu sao nghe đoạn này, đầu óc ta cứ cảm thấy nó rất không trong sáng ><)
Nghe tiếng động cót két ở bên trong, lại thấy quan tài không ngừng lắc lư, còn cả đoạn đối thoại khiến người ta mặt đỏ tim đập kia nữa, mặc dù đám người Trịnh lão đại là nam nhân nhưng cũng không nhịn được mà kinh hoàng, da mặt co giật.
Vung tiền giấy, không động, thổi ngạc buồn, ngưng bặt, khiêng quan tài, trẹo chân………
Lại có thể làm chuyện này ở trong quan tài, đây………
Rất có ý tưởng!
Rất có sáng kiến!
Rất có tình thú!
Đám người Sấu Tử hét một tiếng xong thì thấy bên trong không có tiếng động gì nữa, không khỏi đổ mồ hôi thay nam nhân ở trong, không phải là bị dọa đến mềm nhũn rồi chứ?
“Lão đại!” Một người nhìn thấy cửa thành ở ngay trước mặt, căng thẳng nuốt nước miếng, dặn dò: “Cẩn thận một chút!”
Nhạc buồn tiếp tục tấu, tiền giấy tiếp tục quăng, quan tài tiếp tục đi, cố gắng ra vẻ bi ai, chậm rãi đi về phía cửa thành.
Ở cửa thành có một hàng người rất dài, hai bên tường đều có ảnh của Lãnh Hạ, trong tay thủ vệ, quan viên cũng đều cầm những bức giống thế, so sánh với từng người đi qua, dù là trong xe ngựa hay xe chở hàng đều phải kiểm tra tỉ mỉ.
Xếp hàng được gần nửa canh giờ, quan viên đảo mắt qua từng người xong rồi nhìn đến quan tài trên mặt đất, nghi hoặc hỏi: “Là ai?”
Trịnh lão đại vẻ mặt đau khổ, xoa xoa ngực, có vẻ như rất hoảng rợ, trung thực nói: “Quan gia, đây là thúc phụ của tiểu nhân, đêm qua đã……..”
“Đêm qua?” Quan viên nhướng mày, nhìn lại mọi người một lượt, giọng nói nguy hiểm hỏi: “Đêm qua mới đi mà sáng nay đã vội vã an táng rồi sao?”
Hắn bước về phía Trịnh lão đại, lạnh lùng nói: “Mở quan tài.”
Trịnh lão đại nhíu mày, nắm chặt tay, cười ngây ngô: “Quan gia, đừng, mở quan tài là điềm xấu……….”
“Bớt nói nhảm đi!” Quan viên lớn tiếng ngắt lời hắn, rút kiếm ra chỉ vào quan tài, quát lên: “Mở quan tài.”
Trịnh lão đại xoay người lại đổi sắc mắt, những người khác lập tức điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho một hồi đại chiến, cửa thành đột nhiên tĩnh lặng, những binh sĩ khác cũng chú ý cảnh giác bọn họ.
Đúng lúc này, một người gầy gò run rẩy ngồi phịch xuống, khóc lớn: “Quan gia a, chúng tiểu nhân cũng không dám nói láo, thúc phụ của tiểu nhân bị ho lao, đại phu nói, nếu không sớm an táng….. có thể sẽ bị truyền nhiễm a!”
Quan viên kia chợt trợn to mắt, mau chóng nhảy ra xa, bịt mũi lại xua tay liên tục: “Thật mẹ nó xui! Mau cút mau cút!”
“Dạ! Dạ! Tiểu nhân đi ngay…….” Sấu Tử ném cho Trịnh lão đại một ánh mắt rồi đứng dậy lau nước mắt, vội vàng nhấc quan tài lên rồi nói: “Cảm tạ quan gia, cảm tạ!”
Đoàn người lại ném tiền giấy, bi bi thương thương ra khỏi thành.
Cho đến tận khi đã cách cửa thành một đoạn ra, sự trung thực trên mặt Trịnh lão đại, vẻ sợ hãi rụt rè trên mặt Sấu Tử đều nhanh chóng biến thành cười nhạt.
Mà ở chỗ họ không biết, quan viên kia nhìn bóng lưng của bọn họ cũng gợi lên một nụ cười lạnh.
Mà lúc này, đại quân Tây Vệ ở bên ngoài La thành, vì giao dịch của Đông Phương Nhuận và Chiến Bắc Liệt, nên bị Đông Sở đánh cho đại bại, mấy thành trì mà Mộ Dung Triết đã đoạt cũng bị dành lại, trở thành của Đại Tần.
Đám người Trịnh lão đại cải trang thành tiểu thương chở hàng, an toàn vào thành nhưng lúc ra khỏi thành thì phiền phức đến rồi đây.
Chiến Bắc Liệt vì muốn phối hợp với Lãnh Hạ, không muốn để bọn họ hoài nghi nên đã cố ý sai người giả vờ tìm kiếm trong thành, lại dán ảnh Lãnh Hạ khắp nơi, ra lệnh chỉ cần có người cung cấp tin tức thì sẽ thưởng một trăm lượng bạc, lại còn kiểm tra chặt chẽ ở cửa thành, cực kỳ hà khắc, cần phải để đám người Trịnh lão đại cho rằng, Chiến Bắc Liệt rất vội vã tìm Liệt Vương phi, đến nỗi một con ruồi cũng không thể tùy tiện ra khỏi thành.
Nếu như Chiến Bắc Liệt biết, hậu quả của những việc hắn làm sẽ như thế này thì có lẽ có giết hắn hắn tuyệt đối cũng sẽ không làm như vậy!
Lúc này, Lãnh Hạ bị túm lấy ném vào trong quan tài. Quan tài vừa cứng vừa lạnh, đập một cái làm nàng nổ đom đóm mắt, mày liễu nhíu chặt lại, mẹ nó, đời này chỗ nào cũng đều đã ngủ qua, chỉ chưa ngủ trong quan tài thôi.
Câu chửi má nó vừa kết thúc, trước mắt đã tối sầm, có một vật nặng chợ đè xuống người, vật nặng này là……….
Mộ Nhị!
Mộ Đại thần y cũng bị ném vào nên đập vào người nàng, ép xuống khiến nàng khó thở, ho khan liên tục.
Rầm!
Nắp quan tài bị đậy lên, bắt đầu xuất hiện sự lung lay nhẹ, sau đó có tiếng nhạc tang vang lên, chắc là người bên ngoài đã bắt đầu nâng quan tài lên, đi về phía cửa thành.
Hai người đè lên nhau, quan tài chật chội không có khe hở nào, hơi thở ấm áp của đối phương phun ở cổ.
Da thịt kề sát, hơi thở bên tai.
Lãnh Hạ ở dưới, Mộ Nhị ở trên.
Tư thế mập mờ như thế, nếu là người khác thì, không chừng sẽ có một hồi đính ước trong quan tài, rồi soạn nên một bản thần thoại ái tình, đáng tiếc người ở bên trong quan tài, một là Lãnh Hạ tâm hồn lạnh nhạt chỉ quan tâm tới Chiến Bắc Liệt, một là Mộ Nhị tâm hồn ngây ngốc chỉ quan tâm tới y thuật.
Cho nên lúc này, Lãnh Hạ vươn tay chọc chọc Mộ Nhị đang đè trên người nàng, sai khiến: “Dịch một chút, ngươi nặng thật đấy.”
Nam nhân ở trên toàn thân cứng ngắc, chọc chọc một lúc mà không có chút phản ứng nào, nhất là hô hấp cũng hơi chậm lại, Lãnh Hạ nhíu mày, là vì ở trong quan tài nên có hiện tượng cứng xác sao?
Bên trong quan tài chỉ có mấy cái lỗ thông khí, ánh sáng rất yếu nên nàng không thể nhìn thấy vẻ mặt Mộ Nhị, chỉ có thể đâm hắn thêm vài cái, vội vàng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Nàng hỏi một lúc sau, Mộ Nhị mới giật mình như thể xác chết vùng dậy, làm nàng trợn trắng mắt, sau đó nghe thấy người kia lần lượt phun ra mấy chữ: “Không nhúc nhích được.”
Lãnh Hạ liếc hắn một cái rất sâu sắc, cũng không quản hắn có thể thấy hay không, quyết định: “Vậy ngươi xuống dưới, ta lên trên.”
Lần này nàng đã có tâm lý chuẩn bị tác chiến lâu dài, quả nhiên, mãi cho đến khi trên người sắp có đầy mạng nhện, Mộ Nhị mới ngơ ngác nói: “Ừm.”
Chuyện sau đó, nói thì dễ nhưng làm lại khó, hai người trong không gian chật chội, di chuyển từng chút từng chút một……..
Lãnh Hạ thở dài: “Qua bên phải một chút, bên phải, tìm đúng chỗ vào, đó là bên trái!”
Lãnh Hạ bất đắc dĩ: “Ngươi dùng sức một chút, đè nặng như vậy thì ta động thế nào được!”
Lãnh Hạ bùng nổ: “Đừng có chậm rì rì như thế, nhanh một chút!”
Do Lãnh Hạ không ngừng thúc giục nên vị trí của hai người đã thay đổi, Mộ Nhị ở dưới, Lãnh Hạ ở trên, sức nặng trên người cuối cùng đã biến mất, nàng thở phào một hơi, đúng là chưa gặp qua kẻ nào ngốc như thế.
Bộp!
Nắp quan tài bị vỗ mạnh một cái, Sấu Tử hét lớn: “Đàng hoàng một chút!”
(Không hiểu sao nghe đoạn này, đầu óc ta cứ cảm thấy nó rất không trong sáng ><)
Nghe tiếng động cót két ở bên trong, lại thấy quan tài không ngừng lắc lư, còn cả đoạn đối thoại khiến người ta mặt đỏ tim đập kia nữa, mặc dù đám người Trịnh lão đại là nam nhân nhưng cũng không nhịn được mà kinh hoàng, da mặt co giật.
Vung tiền giấy, không động, thổi ngạc buồn, ngưng bặt, khiêng quan tài, trẹo chân………
Lại có thể làm chuyện này ở trong quan tài, đây………
Rất có ý tưởng!
Rất có sáng kiến!
Rất có tình thú!
Đám người Sấu Tử hét một tiếng xong thì thấy bên trong không có tiếng động gì nữa, không khỏi đổ mồ hôi thay nam nhân ở trong, không phải là bị dọa đến mềm nhũn rồi chứ?
“Lão đại!” Một người nhìn thấy cửa thành ở ngay trước mặt, căng thẳng nuốt nước miếng, dặn dò: “Cẩn thận một chút!”
Nhạc buồn tiếp tục tấu, tiền giấy tiếp tục quăng, quan tài tiếp tục đi, cố gắng ra vẻ bi ai, chậm rãi đi về phía cửa thành.
Ở cửa thành có một hàng người rất dài, hai bên tường đều có ảnh của Lãnh Hạ, trong tay thủ vệ, quan viên cũng đều cầm những bức giống thế, so sánh với từng người đi qua, dù là trong xe ngựa hay xe chở hàng đều phải kiểm tra tỉ mỉ.
Xếp hàng được gần nửa canh giờ, quan viên đảo mắt qua từng người xong rồi nhìn đến quan tài trên mặt đất, nghi hoặc hỏi: “Là ai?”
Trịnh lão đại vẻ mặt đau khổ, xoa xoa ngực, có vẻ như rất hoảng rợ, trung thực nói: “Quan gia, đây là thúc phụ của tiểu nhân, đêm qua đã……..”
“Đêm qua?” Quan viên nhướng mày, nhìn lại mọi người một lượt, giọng nói nguy hiểm hỏi: “Đêm qua mới đi mà sáng nay đã vội vã an táng rồi sao?”
Hắn bước về phía Trịnh lão đại, lạnh lùng nói: “Mở quan tài.”
Trịnh lão đại nhíu mày, nắm chặt tay, cười ngây ngô: “Quan gia, đừng, mở quan tài là điềm xấu……….”
“Bớt nói nhảm đi!” Quan viên lớn tiếng ngắt lời hắn, rút kiếm ra chỉ vào quan tài, quát lên: “Mở quan tài.”
Trịnh lão đại xoay người lại đổi sắc mắt, những người khác lập tức điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho một hồi đại chiến, cửa thành đột nhiên tĩnh lặng, những binh sĩ khác cũng chú ý cảnh giác bọn họ.
Đúng lúc này, một người gầy gò run rẩy ngồi phịch xuống, khóc lớn: “Quan gia a, chúng tiểu nhân cũng không dám nói láo, thúc phụ của tiểu nhân bị ho lao, đại phu nói, nếu không sớm an táng….. có thể sẽ bị truyền nhiễm a!”
Quan viên kia chợt trợn to mắt, mau chóng nhảy ra xa, bịt mũi lại xua tay liên tục: “Thật mẹ nó xui! Mau cút mau cút!”
“Dạ! Dạ! Tiểu nhân đi ngay…….” Sấu Tử ném cho Trịnh lão đại một ánh mắt rồi đứng dậy lau nước mắt, vội vàng nhấc quan tài lên rồi nói: “Cảm tạ quan gia, cảm tạ!”
Đoàn người lại ném tiền giấy, bi bi thương thương ra khỏi thành.
Cho đến tận khi đã cách cửa thành một đoạn ra, sự trung thực trên mặt Trịnh lão đại, vẻ sợ hãi rụt rè trên mặt Sấu Tử đều nhanh chóng biến thành cười nhạt.
Mà ở chỗ họ không biết, quan viên kia nhìn bóng lưng của bọn họ cũng gợi lên một nụ cười lạnh.
Tác giả :
Vị Ương Trương Dạ