Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Quyển 1 - Chương 70: Cảm giác nguy hiểm!
Edit: Kiri
Ba ngày sau, Ngũ quốc đại điển được cử hành đúng hạn.
Trong thế giới này, ngũ quốc luôn chiến tranh không ngừng, nhưng mà không biết từ khi nào, cứ bốn năm một lần, Ngũ quốc đại điển lại được cử hành tại một quốc gia, nói trắng ra là ngũ quốc thi đấu hữu nghị.
Thi đấu hữu nghị kiểu này kéo dài đã mấy trăm năm, năm nước thắng nhiều thắng ít cũng không kém nhau mấy, tỷ như luận võ, Đại Tần hoặc Bắc Yến với dân phong bưu hãn trứ danh có thể đoạt giải nhất, thì luận văn, Đông Sở và Nam Hàn sẽ có nhiều cơ hội thắng, còn Tây Vệ văn không ra văn, võ không ra võ, dù là văn hay võ cũng không được giải cao, nên số lần thắng ít hơn các nước khác.
Giờ Tỵ, đại điển bắt đầu.
Nghi thức khai điển chán ngắt và vô vị, Lãnh Hạ đứng cạnh Chiến Bắc Liệt, nghe Chiến Bắc Diễn đứng trước Kim Loan điện cầm một cái bọc gì đó tuyên bố.
Đột nhiên, sắc mặt nàng lạnh lùng, cảm nhận được vài ánh mắt nhìn mình, chậm rãi ngẩng đầu, đảo qua vài tầm mắt kia.
Đầu tiên là Mộ Dung Triết ánh mắt đầy ác ý và hận ý, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ vẻ tươi cười vặn vẹo, trong mắt lại hàm chứa vài phần hưng phấn và sảng khoái khó hiểu, không che dấu chút nào bắn về phía Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ nhíu nhíu mày, mấy ngày trước, cái cảm giác lo lắng này luôn quanh quẩn, giống như nguy hiểm mà nàng không rõ đang tiến lại gần, cảm giác không thể nắm chắc như vậy, thật không tốt.
Ánh mắt thứ hai như nhìn thấu lòng người, mang theo sự thần bí khó lường, sâu xa như hồ, lại mênh mang như sương khói, làm cho người ta không sao nắm bắt được.
Hôm nay Đông Phương Nhuận một thân ngân bào bạch hoa, thêu hoa văn, đường nét bằng chỉ bạc, cả người thanh quý mà tao nhã, làm cho người khác có cảm giác tư thái nhẹ tựa mây trời.
Cuối cùng là một nam tử đứng trước Đông Phương Nhuận, một thân tử y quý giá, bộ dạng giống hắn vài phần, nhưng thiếu bảy phần thản nhiên, lại hơn ba phần lỗ mãng, hai mắt thâm quầng, dùng ánh mắt dâm loạn nhìn Lãnh Hạ, lại có vài phần hung ác nham hiểm.
Trong mắt xẹt qua một tia sát khí ngoan lệ, Lãnh Hạ lạnh như băng nhếch miệng, Đông Phương Lỗ này thân là hoàng tử của một quốc gia, nhưng lại thể hiện rõ tâm tình, cảm xúc của mình, khó trách bị Đông Phương Nhuận đùa giỡn.
Chiến Bắc Liệt ở cạnh đã sớm nhận ra ánh mắt mê đắm của Đông Phương Lỗ, khí tức trong nháy mắt trầm xuống, ưng mâu chứa sát khí thị huyết đảo qua hắn một cái, nhất thời làm cho Đông Phương Lỗ run lên, rất nhanh dời ánh mắt đi.
Chiến Bắc Diễn ngồi trên long ỷ lười biếng híp đôi mắt hồ ly, chậm rãi mở cái bao kia ………….
Dùng tốc độ của rùa mà mở, làm cho những người trên điện ôm bụng, nhăn mặt, ngáp tới ngáp lui, một đám vừa mệt vừa đói, chỉ có cách dùng ánh mắt biểu thị sự tức giận của mình, âm thầm trừng.
Chiến Bắc Diễn đối với những ánh mắt hung ác kia làm như không thấy, các ngươi trừng đi trừng đi, khi nào tức phụ của Trẫm tỉnh ngủ thì có thể thu lại bọc giấy này.
Tiêu Phượng đêm qua tỏ vẻ hôm nay nhất định phải rời giường xem trận đấu, nhưng phụ nữ có thai là loài sinh vật thay đổi xoành xoạch, hôm qua hùng tâm tráng chí tới hôm nay hoàn toàn mất sạch, dính vào giường mà ngủ, kiên quyết không dậy.
Chiến Bắc Diễn phát huy đầy đủ trượng phu vĩ đại hai mươi tư hảo hiếu, thao thao bất tuyệt nói liên miên không dứt, cần phải làm mọi biện pháp lùi trận đấu lại, để Tiêu Phượng ngủ đủ mà vẫn được xem.
Đầu tiên, hắn tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh sứ giả tam quốc.
Tiếp theo, tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối với việc sứ giả Bắc Yến rời đi trước Đại điển.
Rồi, nói vài câu lời khách sáo với mỗi sứ giả các nước.
Sau đó, biểu đạt hy vọng Ngũ quốc đại điển có thể tiến hành thuận lợi ở Đại Tần.
Cuối cùng, chân thành tha thiết mà thành khẩn mỉm cười, mong ước mỗi một quốc gia đều có được thành tích tốt.
Rốt cục, sau khi chúc phúc xong, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hoàng đế này, ngày thường nhất định là rất cô đơn.
Nhưng còn chưa kịp thở, một đám lại trừng mắt!
Đại Tần Hoàng đế Chiến Bắc Diễn cong cong khóe mắt, cuối cùng, lại quay về lúc đầu, nhiệt liệt hoan nghênh sứ giả tam quốc ………..
Sứ giả các nước kéo râu trừng mắt, âm thầm chửi ầm lên trong lòng, Đại Tần Hoàng đế này đầu óc không tốt sao, định lặp lại mấy lần nữa.
Lúc này Lãnh Hạ đã sớm trở về Thanh Hoan Uyển, dùng cơm trong điện, Chiến Bắc Liệt từ lúc thấy khác thường liền không nói hai lời đưa nàng về, đùa à, ngươi lo cho tức phụ ngươi, nói luyên thuyên mấy canh giờ, cũng không thể làm tức phụ ta mệt chết!
Dùng bữa xong, Lãnh Hạ phơi nắng tới chiều, đang lúc đấu văn, mấy cái cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không làm cho nàng có được chút hứng thú nào hết.
Cuồng Phong cách một canh giờ sẽ tới báo tình hình cho nàng một lần, trong một buổi chiều, Tiêu Phi Ca đại diện Đại Tần tham gia trận đấu, thắng hai trận, nhất là bộ dáng kia, cầm màu vẽ múa bút, trông rất hấp dẫn.
Những trận còn lại thì Đông Sở thắng bốn, Nam Hàn thắng hai.
==
Buổi tối, Chiến Bắc Liệt đạp ánh trăng mà về Liệt Vương phủ, vừa về tới Thanh Hoan Uyển, mọi mỏi mệt lập tức biến mất không còn một mống.
Lúc này trong Thanh Hoan Uyển chỉ còn ánh sáng mờ nhạt, ngọn đèn lờ mờ hòa cùng ánh trăng tạo nên một không gian ấm áp yên tĩnh, trong phòng có một bóng dáng mảnh mai mơ hồ, Chiến Bắc Liệt đứng đó nhìn hồi lâu, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
Hắn thích ý híp mắt, đi một cách nhẹ nhàng vào trong uyển.
Cửa phòng ngủ không đóng, Lãnh Hạ khoác trường bào màu trắng, dựa vào giường đọc sách, hẳn là mới tắm xong, mái tóc đen dài tùy ý thả ở phía sau, có chút ẩm ướt.
Chiếc cổ nhỏ nõn nà, hơi cong như thiên nga duyên dáng, khuôn mặt rất chuyên chú, dưới ngọn đèn, có vẻ phá lệ nhu hòa.
Cảm nhận được một ánh mắt cực nóng, nàng ngẩng đầu, liền thấy Chiến Bắc Liệt đứng dựa ở cửa, cẩm bào đen huyền lộ vẻ mệt mỏi, trong ưng mâu như có một mạch nước ngầm đang khởi động, giống như một cơn lốc dữ dội đang muốn cuốn nàng vào.
Lãnh Hạ khép quyển sách trên tay lại, phượng mâu nhếch lên, trong thanh âm có vài phần không tự giác mềm nhẹ đi: “Thế nào?”
Chiến Bắc Liệt bước vào ngồi xuống, không muốn nói đến những thứ linh tinh kia, cong cong khóe môi, tiếng nói cực có từ tính hỏi: “Dùng cơm xong rồi?”
Nhìn thấy hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, Lãnh Hạ cũng không hỏi nhiều nữa, nếu thật sự có việc thì Chiến Bắc Liệt cũng sẽ không giấu nàng. Gật gật đầu, trả lời: “Ừ!”
Chiến Bắc Liệt hai mắt đảo qua đảo lại làm Lãnh Hạ nhăn mày vào, nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, lấy một loại ánh mắt vô vàn chờ mong chậm rãi phun ra một chữ: “Đói!”
Lãnh Hạ nhất thời liếc mắt một cái cực xem thường, người này, càng ngày càng không để ý hình tượng Chiến thần, ghét bỏ lại ghét bỏ, nhưng cũng không chịu được bộ dáng tội nghiệp như cún con đi lạc thế kia, tự động gọi: “Nghênh Tuyết!”
Lúc Nghênh Tuyết chạy vào, Lãnh Hạ nghĩ nghĩ, phân phó: “Chuẩn bị chút đồ ăn, nhanh một chút.”
Đại Tần Chiến thần nháy mắt cảm thấy thỏa mãn, được voi lại đòi tiên: “Ngươi ăn cùng ta.”
Lúc chiều hình như ăn cơm hơi sớm, bây giờ cũng có chút đói bụng, Lãnh Hạ gật gật đầu, bước xuống giường, ngồi xuống bàn ăn.
Chiến Bắc Liệt nhất thời khóe môi khóe mắt đều cong lên, ngay cả tóc gáy cũng uốn cong theo chiều xoay hạnh phúc.
Hai người trò chuyện câu có câu không, phần lớn là Chiến Bắc Liệt vắt óc nghĩ ra các loại đề tài để nói, Lãnh Hạ ngẫu nhiên đáp lại một câu, cũng có thể làm cho hắn vui đến nửa ngày.
Đúng lúc này, mùi thức ăn thơm ngát bay tới, Nghênh Tuyết bê một mâm đồ ăn lên, nhanh nhẹn xếp ra đầy bàn, Chiến Bắc Liệt nhìn những món ăn trên bàn, cũng giống mọi ngày thôi nhưng hắn lại cảm thấy hết sức đẹp mắt và ngon miệng.
Người nào đó luôn mồm kêu đói, nhưng động được mấy đũa, sau khi thi đấu là cung yến, đường đường Đại Tần Chiến thần Liệt Vương gia sao có thể vác bụng đói ra khỏi cung, chỉ là thiếu Lãnh Hạ nên ăn gì cũng không thấy ngon, đều như ăn sáp.
Hắn giống như mọi ngày bắt đầu phục vụ, phải săn sóc chu đáo để tức phụ hài lòng, đương nhiên, Lãnh Hạ mảy may không khách khí hưởng thụ phục vụ, rốt cục ăn no bụng.
Sau khi ăn xong, Chiến Bắc Liệt sắc mặt mất tự nhiên ho khan một tiếng, tầm mắt đảo qua chiếc giường trong phòng, lại bày ra ánh mắt mong chờ như cún con đi lạc kia nhìn Lãnh Hạ, biểu đạt ao ước trong lòng: được không?
Lãnh Hạ khẽ nhếch miệng, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, rõ ràng, không chút do dự biểu đạt sự cự tuyệt của nàng: Nằm mơ!
Cún con đi lạc trước một ánh mắt kiên quyết như thế, đành cúi đầu bước ra khỏi Thanh Hoan Uyển, đi lưu lạc thôi.
Lãnh Hạ nhìn bóng dáng của hắn nhíu mày, nhợt nhạt cười, tắt đèn, lên giường, ngủ.
Ngày thứ hai, có bài học ngày hôm qua rồi, hôm nay đến chiều Lãnh Hạ mới thay cung trang đến xem thi đấu, hôm nay thi võ, cưỡi ngựa bắn cung, suất giao, đấu cầu, so với mấy thứ hôm qua thì thú vị hơn nhiều. (Kiri: suất giao theo như mình được góp ý thì là trò vật lộn, mọi người cũng hiều vậy nha! Tks bạn floratran29!/ đấu cầu: vốn ta định để là đá bóng nhưng thời đấy làm gì có đá bóng, nghĩa nó cũng là đá bóng thôi nhưng để như thế này cho nó có vẻ cổ trang.)
Còn chưa đến bãi săn đã nghe những tiếng hò hét đinh tai nhức óc, lần này Ngũ quốc đại điển do Mạc Tuyên phụ trách hơn một nửa, cũng không phụ danh hiệu Đệ nhất Tài thần của hắn, rất có đầu óc, ai không phải quan lại quý tộc muốn có chỗ ngồi để xem thi đấu thì phải trả tiền, nhất thời những kẻ giàu có trong thành thi nhau tranh cướp.
Một chỗ ngồi có giá tới mấy vạn lượng vàng, làm cho Đại Tần quốc khố dư dả lên không ít, khiến cho Đại Tần Hoàng đế híp đôi mắt hồ ly, nhìn ai cũng ra hai thỏi vàng.
Đương nhiên, Mạc Tuyên cái tên vắt cổ chày ra nước không thể không nghĩ đến việc tham ô vài phần, nhìn bộ dáng hăng hái, hai mắt lóe sáng kia hẳn là cũng kiếm được không ít, đối với việc này Đại Tần Hoàng đế có thái độ khoan dung rộng lượng lại có phần cam chịu, ngươi ăn bao nhiêu thịt a, cũng nên cho công thần chút nước dùng chứ, không phải sao?
Đại điển luận võ cử hành ở bãi săn Tây cung, một sân bãi thật lớn, bãi săn cực kỳ khổng lồ. Phía trên bãi săn là ghế ngồi của Đại Tần Hoàng đế, quan viên và sứ giả tứ quốc, phía dưới là ghế cho khán giả, từ xa nhìn lại, một khoảng đất toàn là đầu người, không dưới một vạn, kín hết chỗ, dân chúng, phú thương đều có thần sắc hưng phấn, kích động, hét lớn cổ vũ cho tuyển thủ Đại Tần, tiếng người ồn ào, phi thường náo nhiệt!
Tiếng hoan hô hò hét rung trời này làm sứ giả các nước khác hung hăng bĩu môi, một bộ dáng không chịu nổi, liên tục liếc mắt xem thường, Đại Tần này thật không có đạo đức, muốn tiền đến điên rồi!
Lãnh Hạ đi đến một chiếc ghế, Tiêu Phượng vui vẻ nhảy tới bên cạnh nàng, kéo nàng ngồi xuống, hưng phấn nói: “Sao bây giờ ngươi mới đến, ngươi không biết lúc nãy Bắc Việt thắng Hàn quốc như thế nào đâu, thật không ngờ tiểu tử kia bộ dáng vô tích sự lại có khả năng đá cầu!” (cầu ở đây là bóng đó nha, đá cầu là đá bóng, không phải cầu mà chúng ta hay đá đâu)
Lãnh Hạ đảo mắt nhìn mọi người, tìm kiếm bóng dáng Chiến Bắc Liệt, sau đó dừng lại ở giữa một cái rào chắn.
Lúc này, Chiến Bắc Liệt mặt không đổi sắc, nhận thấy ánh mắt của nàng, quay đầu cong môi một cái, trong nháy mắt, vô cùng ấm áp.
Một phen thâm tình đập vào mắt Đông Phương Nhuận ngồi ở phía đối diện, đôi mắt khẽ chớp, thần sắc khó hiểu.
Giữa bãi săn, cưỡi ngựa bắn cung, suất giao đều đã xong, đang tiến hành đá cầu.
Trận đầu Đại Tần thắng Hàn quốc, trận thứ hai Đông Sở thắng Tây Vệ, hai đội thắng đang bắt đầu trận đấu.
Đại Tần bên này, Chiến Bắc Việt dẫn đầu, bày trận thế là hai một, mà bên Đông Sở do Đông Phương Lỗ dẫn đầu là hai hai một, hai bên sau tiếng trống thanh thúy, trận đấu chính thức bắt đầu.
Sân khách phát cầu.
Đông Phương Lỗ nhanh chóng xoay người, truyền bóng cho đội viên bên trái, phối hợp ăn ý, tốc độ cực nhanh.
Chiến Bắc Việt phi thân lên, nghiêng người đạp cầu từ chân đối phương ra ngoài, cầu bay qua không trung tạo nên một đường cong đẹp mắt, hắn tránh khỏi một đội viên của đội địch, lộn một vòng rồi dễ dàng lấy được bóng.
Hắn luồn lách qua các đội viên như cá trạch, vạn phần sung sức, không có vẻ mệt mỏi sau những trận đấu vừa rồi.
Đại Tần dân chúng ở phía ngoài như ngừng thở, chờ đợi Việt Vương gia làm nên một khởi đầu tốt đẹp.
Đột nhiên một tiếng hô to rung trời, Chiến Bắc Việt vô cùng tinh ranh tránh thoát những kẻ chặn đường, chân đá, cầu vào!
Dân chúng nhất thời sôi trào, tiếng hoan hô hò hét vang lên đinh tai nhức óc.
Đông Phương Lỗ mâu quang âm lãnh, tầm mắt tàn nhẫn đảo qua đội viên của đội mình, bí mật làm một động tác quỷ dị, đội viên ngầm hiểu, đều tự tản ra.
Trận đấu tiếp tục.
Đội viên Đông Sở như là đã thương lượng, đồng thời tập trung lại ở bên cạnh Bắc Việt, vây quanh không chừa một kẽ hở nào.
Bỗng nhiên, một đội viên ngả vào phía trong, vừa vặn che tầm mắt trọng tài.
Chiến Bắc Việt cảm thấy không ổn, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một tiếng giòn tan vang lên ở phía dưới!
Răng rắc!
Ngay sau đó, chỗ đùi phải truyền đến một cơn đau thấu xương, nhanh chóng lan ra toàn thân.
Chiến Bắc Việt ôm chân, mặt tái nhợt nằm lăn lộn trên đất, không ngờ Đông Phương Lỗ xuất một chiêu nham hiểm như vậy, trên đùi đội viên buộc côn sắt!
Một tiếng chiêng vang lên, trận đấu tạm dừng.
Đại Tần dân chúng đều kinh ngạc nhìn nhau, tuy đá cầu có thể bị thương nhưng nhìn Việt Vương gia mồ hôi như tắm, mặt không còn chút máu, vết thương này cũng quá nặng đi!
Nhất thời, những thanh âm nghi ngờ, xúc động, phẫn nộ liên tiếp vang lên, đều yêu cầu trọng tài tra xét, vô cùng hỗn loạn.
“Yên lặng!”
Một tiếng hét lớn vang lên, tiếng nói kia trầm như tiếng ngân vang của chuông đồng, uy nghiêm mà bá đạo, ầm ầm vang dội ở bên tai mỗi người, làm cho mọi người không tự chủ mà im lặng.
Chiến Bắc Liệt sải bước tới giữa sân, đứng trước mặt Đông Phương Lỗ, khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc, ưng mâu sắc bén nhìn về phía hắn.
Đông Phương Lỗ không chịu nổi cảm giác đè nén này, nhịn không được bối rối rút lui từng bước, trong mắt ánh rõ sự chột dạ.
“Đại hoàng tử kỹ thuật quả nhiên rất cao, Bắc Việt cầu kĩ không tốt làm Đại hoàng tử mất hứng ……..” Chiến Bắc Liệt cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy băng sương, sắc mặt thong thả nói: “Bổn vương chơi đùa cùng ngươi!”
Tiếng trống lại vang lên lần nữa.
Sau khi Chiến Bắc Liệt vào sân, Đông Sở cũng chưa được một lượt cầu nào.
Hắn như một cơn lốc quét khắp sân thi đấu, đi đến đâu chỗ ấy tràn ngập bụi mù, đội viên Đông Sở còn chưa kịp tới gần đã bị hắn chặn lại, không thể tới gần trong vòng một thước, đừng nói là chặn cầu hay cướp cầu, quả cầu kia, ngay cả nhìn cũng nhìn không được.
Đông Phương Lỗ lạnh lùng âm hiểm nhìn Chiến Bắc Liệt, sau khi hắn đá được bóng lần thứ tư, ánh mắt càng tối, âm thầm biến hóa trận hình, lấy phương thức một một ba bắt đầu phòng thủ.
Chiến Bắc Liệt vô cùng khí thế đang tiến bóng tới đây, Đông Phương Lỗ âm thầm búng ngón tay, các đội viên khác lập tức thi hành trò cũ.
Loại kỹ xảo này đương nhiên Đại Tần Chiến thần không để vào mắt, di chuyển nhanh như chớp, trong nháy mắt đã xuyên qua vòng vây kia, cầu ở dưới chân hắn bay lên, xoay tròn trong không trung, trong chớp mắt đã vào cầu môn Đông Sở!
Tiếng hoan hô lại nổi lên vang dội, Lãnh Hạ vừa trò chuyện câu được câu không với Tiêu Phượng, vừa có chút ý cười, khoanh tay xem cuộc đấu.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng chợt lạnh lùng, phượng mâu hàm chứa sát khí băng liệt.
Trong sân, Đông Phương Lỗ lấy ra từ bên hông một cái bao nhỏ, nắm chặt trong tay rồi chạy về phía Chiến Bắc Liệt.
Mà Chiến Bắc Liệt đang toàn tâm cho trận đấu, không hề để ý động tác rất nhỏ này của hắn.
Đông Phương Lỗ cắn răng, tới gần Chiến Bắc Liệt, trên mặt xẹt qua một tia âm ngoan, miết miết gói nhỏ kia, đang định ………
Bỗng nhiên!
Một tiếng trống thanh thúy vang lên, trận đấu tạm dừng!
Tất cả mọi người trong sân đều dừng, xoay người nhìn lại.
Bên cạnh chiếc trống ở phía xa, một nam tử y phục của đội Đại Tần, đạp ánh nắng rực rỡ chậm rãi đi tới.
Ba ngày sau, Ngũ quốc đại điển được cử hành đúng hạn.
Trong thế giới này, ngũ quốc luôn chiến tranh không ngừng, nhưng mà không biết từ khi nào, cứ bốn năm một lần, Ngũ quốc đại điển lại được cử hành tại một quốc gia, nói trắng ra là ngũ quốc thi đấu hữu nghị.
Thi đấu hữu nghị kiểu này kéo dài đã mấy trăm năm, năm nước thắng nhiều thắng ít cũng không kém nhau mấy, tỷ như luận võ, Đại Tần hoặc Bắc Yến với dân phong bưu hãn trứ danh có thể đoạt giải nhất, thì luận văn, Đông Sở và Nam Hàn sẽ có nhiều cơ hội thắng, còn Tây Vệ văn không ra văn, võ không ra võ, dù là văn hay võ cũng không được giải cao, nên số lần thắng ít hơn các nước khác.
Giờ Tỵ, đại điển bắt đầu.
Nghi thức khai điển chán ngắt và vô vị, Lãnh Hạ đứng cạnh Chiến Bắc Liệt, nghe Chiến Bắc Diễn đứng trước Kim Loan điện cầm một cái bọc gì đó tuyên bố.
Đột nhiên, sắc mặt nàng lạnh lùng, cảm nhận được vài ánh mắt nhìn mình, chậm rãi ngẩng đầu, đảo qua vài tầm mắt kia.
Đầu tiên là Mộ Dung Triết ánh mắt đầy ác ý và hận ý, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ vẻ tươi cười vặn vẹo, trong mắt lại hàm chứa vài phần hưng phấn và sảng khoái khó hiểu, không che dấu chút nào bắn về phía Lãnh Hạ.
Lãnh Hạ nhíu nhíu mày, mấy ngày trước, cái cảm giác lo lắng này luôn quanh quẩn, giống như nguy hiểm mà nàng không rõ đang tiến lại gần, cảm giác không thể nắm chắc như vậy, thật không tốt.
Ánh mắt thứ hai như nhìn thấu lòng người, mang theo sự thần bí khó lường, sâu xa như hồ, lại mênh mang như sương khói, làm cho người ta không sao nắm bắt được.
Hôm nay Đông Phương Nhuận một thân ngân bào bạch hoa, thêu hoa văn, đường nét bằng chỉ bạc, cả người thanh quý mà tao nhã, làm cho người khác có cảm giác tư thái nhẹ tựa mây trời.
Cuối cùng là một nam tử đứng trước Đông Phương Nhuận, một thân tử y quý giá, bộ dạng giống hắn vài phần, nhưng thiếu bảy phần thản nhiên, lại hơn ba phần lỗ mãng, hai mắt thâm quầng, dùng ánh mắt dâm loạn nhìn Lãnh Hạ, lại có vài phần hung ác nham hiểm.
Trong mắt xẹt qua một tia sát khí ngoan lệ, Lãnh Hạ lạnh như băng nhếch miệng, Đông Phương Lỗ này thân là hoàng tử của một quốc gia, nhưng lại thể hiện rõ tâm tình, cảm xúc của mình, khó trách bị Đông Phương Nhuận đùa giỡn.
Chiến Bắc Liệt ở cạnh đã sớm nhận ra ánh mắt mê đắm của Đông Phương Lỗ, khí tức trong nháy mắt trầm xuống, ưng mâu chứa sát khí thị huyết đảo qua hắn một cái, nhất thời làm cho Đông Phương Lỗ run lên, rất nhanh dời ánh mắt đi.
Chiến Bắc Diễn ngồi trên long ỷ lười biếng híp đôi mắt hồ ly, chậm rãi mở cái bao kia ………….
Dùng tốc độ của rùa mà mở, làm cho những người trên điện ôm bụng, nhăn mặt, ngáp tới ngáp lui, một đám vừa mệt vừa đói, chỉ có cách dùng ánh mắt biểu thị sự tức giận của mình, âm thầm trừng.
Chiến Bắc Diễn đối với những ánh mắt hung ác kia làm như không thấy, các ngươi trừng đi trừng đi, khi nào tức phụ của Trẫm tỉnh ngủ thì có thể thu lại bọc giấy này.
Tiêu Phượng đêm qua tỏ vẻ hôm nay nhất định phải rời giường xem trận đấu, nhưng phụ nữ có thai là loài sinh vật thay đổi xoành xoạch, hôm qua hùng tâm tráng chí tới hôm nay hoàn toàn mất sạch, dính vào giường mà ngủ, kiên quyết không dậy.
Chiến Bắc Diễn phát huy đầy đủ trượng phu vĩ đại hai mươi tư hảo hiếu, thao thao bất tuyệt nói liên miên không dứt, cần phải làm mọi biện pháp lùi trận đấu lại, để Tiêu Phượng ngủ đủ mà vẫn được xem.
Đầu tiên, hắn tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh sứ giả tam quốc.
Tiếp theo, tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối với việc sứ giả Bắc Yến rời đi trước Đại điển.
Rồi, nói vài câu lời khách sáo với mỗi sứ giả các nước.
Sau đó, biểu đạt hy vọng Ngũ quốc đại điển có thể tiến hành thuận lợi ở Đại Tần.
Cuối cùng, chân thành tha thiết mà thành khẩn mỉm cười, mong ước mỗi một quốc gia đều có được thành tích tốt.
Rốt cục, sau khi chúc phúc xong, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hoàng đế này, ngày thường nhất định là rất cô đơn.
Nhưng còn chưa kịp thở, một đám lại trừng mắt!
Đại Tần Hoàng đế Chiến Bắc Diễn cong cong khóe mắt, cuối cùng, lại quay về lúc đầu, nhiệt liệt hoan nghênh sứ giả tam quốc ………..
Sứ giả các nước kéo râu trừng mắt, âm thầm chửi ầm lên trong lòng, Đại Tần Hoàng đế này đầu óc không tốt sao, định lặp lại mấy lần nữa.
Lúc này Lãnh Hạ đã sớm trở về Thanh Hoan Uyển, dùng cơm trong điện, Chiến Bắc Liệt từ lúc thấy khác thường liền không nói hai lời đưa nàng về, đùa à, ngươi lo cho tức phụ ngươi, nói luyên thuyên mấy canh giờ, cũng không thể làm tức phụ ta mệt chết!
Dùng bữa xong, Lãnh Hạ phơi nắng tới chiều, đang lúc đấu văn, mấy cái cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không làm cho nàng có được chút hứng thú nào hết.
Cuồng Phong cách một canh giờ sẽ tới báo tình hình cho nàng một lần, trong một buổi chiều, Tiêu Phi Ca đại diện Đại Tần tham gia trận đấu, thắng hai trận, nhất là bộ dáng kia, cầm màu vẽ múa bút, trông rất hấp dẫn.
Những trận còn lại thì Đông Sở thắng bốn, Nam Hàn thắng hai.
==
Buổi tối, Chiến Bắc Liệt đạp ánh trăng mà về Liệt Vương phủ, vừa về tới Thanh Hoan Uyển, mọi mỏi mệt lập tức biến mất không còn một mống.
Lúc này trong Thanh Hoan Uyển chỉ còn ánh sáng mờ nhạt, ngọn đèn lờ mờ hòa cùng ánh trăng tạo nên một không gian ấm áp yên tĩnh, trong phòng có một bóng dáng mảnh mai mơ hồ, Chiến Bắc Liệt đứng đó nhìn hồi lâu, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
Hắn thích ý híp mắt, đi một cách nhẹ nhàng vào trong uyển.
Cửa phòng ngủ không đóng, Lãnh Hạ khoác trường bào màu trắng, dựa vào giường đọc sách, hẳn là mới tắm xong, mái tóc đen dài tùy ý thả ở phía sau, có chút ẩm ướt.
Chiếc cổ nhỏ nõn nà, hơi cong như thiên nga duyên dáng, khuôn mặt rất chuyên chú, dưới ngọn đèn, có vẻ phá lệ nhu hòa.
Cảm nhận được một ánh mắt cực nóng, nàng ngẩng đầu, liền thấy Chiến Bắc Liệt đứng dựa ở cửa, cẩm bào đen huyền lộ vẻ mệt mỏi, trong ưng mâu như có một mạch nước ngầm đang khởi động, giống như một cơn lốc dữ dội đang muốn cuốn nàng vào.
Lãnh Hạ khép quyển sách trên tay lại, phượng mâu nhếch lên, trong thanh âm có vài phần không tự giác mềm nhẹ đi: “Thế nào?”
Chiến Bắc Liệt bước vào ngồi xuống, không muốn nói đến những thứ linh tinh kia, cong cong khóe môi, tiếng nói cực có từ tính hỏi: “Dùng cơm xong rồi?”
Nhìn thấy hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, Lãnh Hạ cũng không hỏi nhiều nữa, nếu thật sự có việc thì Chiến Bắc Liệt cũng sẽ không giấu nàng. Gật gật đầu, trả lời: “Ừ!”
Chiến Bắc Liệt hai mắt đảo qua đảo lại làm Lãnh Hạ nhăn mày vào, nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, lấy một loại ánh mắt vô vàn chờ mong chậm rãi phun ra một chữ: “Đói!”
Lãnh Hạ nhất thời liếc mắt một cái cực xem thường, người này, càng ngày càng không để ý hình tượng Chiến thần, ghét bỏ lại ghét bỏ, nhưng cũng không chịu được bộ dáng tội nghiệp như cún con đi lạc thế kia, tự động gọi: “Nghênh Tuyết!”
Lúc Nghênh Tuyết chạy vào, Lãnh Hạ nghĩ nghĩ, phân phó: “Chuẩn bị chút đồ ăn, nhanh một chút.”
Đại Tần Chiến thần nháy mắt cảm thấy thỏa mãn, được voi lại đòi tiên: “Ngươi ăn cùng ta.”
Lúc chiều hình như ăn cơm hơi sớm, bây giờ cũng có chút đói bụng, Lãnh Hạ gật gật đầu, bước xuống giường, ngồi xuống bàn ăn.
Chiến Bắc Liệt nhất thời khóe môi khóe mắt đều cong lên, ngay cả tóc gáy cũng uốn cong theo chiều xoay hạnh phúc.
Hai người trò chuyện câu có câu không, phần lớn là Chiến Bắc Liệt vắt óc nghĩ ra các loại đề tài để nói, Lãnh Hạ ngẫu nhiên đáp lại một câu, cũng có thể làm cho hắn vui đến nửa ngày.
Đúng lúc này, mùi thức ăn thơm ngát bay tới, Nghênh Tuyết bê một mâm đồ ăn lên, nhanh nhẹn xếp ra đầy bàn, Chiến Bắc Liệt nhìn những món ăn trên bàn, cũng giống mọi ngày thôi nhưng hắn lại cảm thấy hết sức đẹp mắt và ngon miệng.
Người nào đó luôn mồm kêu đói, nhưng động được mấy đũa, sau khi thi đấu là cung yến, đường đường Đại Tần Chiến thần Liệt Vương gia sao có thể vác bụng đói ra khỏi cung, chỉ là thiếu Lãnh Hạ nên ăn gì cũng không thấy ngon, đều như ăn sáp.
Hắn giống như mọi ngày bắt đầu phục vụ, phải săn sóc chu đáo để tức phụ hài lòng, đương nhiên, Lãnh Hạ mảy may không khách khí hưởng thụ phục vụ, rốt cục ăn no bụng.
Sau khi ăn xong, Chiến Bắc Liệt sắc mặt mất tự nhiên ho khan một tiếng, tầm mắt đảo qua chiếc giường trong phòng, lại bày ra ánh mắt mong chờ như cún con đi lạc kia nhìn Lãnh Hạ, biểu đạt ao ước trong lòng: được không?
Lãnh Hạ khẽ nhếch miệng, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, rõ ràng, không chút do dự biểu đạt sự cự tuyệt của nàng: Nằm mơ!
Cún con đi lạc trước một ánh mắt kiên quyết như thế, đành cúi đầu bước ra khỏi Thanh Hoan Uyển, đi lưu lạc thôi.
Lãnh Hạ nhìn bóng dáng của hắn nhíu mày, nhợt nhạt cười, tắt đèn, lên giường, ngủ.
Ngày thứ hai, có bài học ngày hôm qua rồi, hôm nay đến chiều Lãnh Hạ mới thay cung trang đến xem thi đấu, hôm nay thi võ, cưỡi ngựa bắn cung, suất giao, đấu cầu, so với mấy thứ hôm qua thì thú vị hơn nhiều. (Kiri: suất giao theo như mình được góp ý thì là trò vật lộn, mọi người cũng hiều vậy nha! Tks bạn floratran29!/ đấu cầu: vốn ta định để là đá bóng nhưng thời đấy làm gì có đá bóng, nghĩa nó cũng là đá bóng thôi nhưng để như thế này cho nó có vẻ cổ trang.)
Còn chưa đến bãi săn đã nghe những tiếng hò hét đinh tai nhức óc, lần này Ngũ quốc đại điển do Mạc Tuyên phụ trách hơn một nửa, cũng không phụ danh hiệu Đệ nhất Tài thần của hắn, rất có đầu óc, ai không phải quan lại quý tộc muốn có chỗ ngồi để xem thi đấu thì phải trả tiền, nhất thời những kẻ giàu có trong thành thi nhau tranh cướp.
Một chỗ ngồi có giá tới mấy vạn lượng vàng, làm cho Đại Tần quốc khố dư dả lên không ít, khiến cho Đại Tần Hoàng đế híp đôi mắt hồ ly, nhìn ai cũng ra hai thỏi vàng.
Đương nhiên, Mạc Tuyên cái tên vắt cổ chày ra nước không thể không nghĩ đến việc tham ô vài phần, nhìn bộ dáng hăng hái, hai mắt lóe sáng kia hẳn là cũng kiếm được không ít, đối với việc này Đại Tần Hoàng đế có thái độ khoan dung rộng lượng lại có phần cam chịu, ngươi ăn bao nhiêu thịt a, cũng nên cho công thần chút nước dùng chứ, không phải sao?
Đại điển luận võ cử hành ở bãi săn Tây cung, một sân bãi thật lớn, bãi săn cực kỳ khổng lồ. Phía trên bãi săn là ghế ngồi của Đại Tần Hoàng đế, quan viên và sứ giả tứ quốc, phía dưới là ghế cho khán giả, từ xa nhìn lại, một khoảng đất toàn là đầu người, không dưới một vạn, kín hết chỗ, dân chúng, phú thương đều có thần sắc hưng phấn, kích động, hét lớn cổ vũ cho tuyển thủ Đại Tần, tiếng người ồn ào, phi thường náo nhiệt!
Tiếng hoan hô hò hét rung trời này làm sứ giả các nước khác hung hăng bĩu môi, một bộ dáng không chịu nổi, liên tục liếc mắt xem thường, Đại Tần này thật không có đạo đức, muốn tiền đến điên rồi!
Lãnh Hạ đi đến một chiếc ghế, Tiêu Phượng vui vẻ nhảy tới bên cạnh nàng, kéo nàng ngồi xuống, hưng phấn nói: “Sao bây giờ ngươi mới đến, ngươi không biết lúc nãy Bắc Việt thắng Hàn quốc như thế nào đâu, thật không ngờ tiểu tử kia bộ dáng vô tích sự lại có khả năng đá cầu!” (cầu ở đây là bóng đó nha, đá cầu là đá bóng, không phải cầu mà chúng ta hay đá đâu)
Lãnh Hạ đảo mắt nhìn mọi người, tìm kiếm bóng dáng Chiến Bắc Liệt, sau đó dừng lại ở giữa một cái rào chắn.
Lúc này, Chiến Bắc Liệt mặt không đổi sắc, nhận thấy ánh mắt của nàng, quay đầu cong môi một cái, trong nháy mắt, vô cùng ấm áp.
Một phen thâm tình đập vào mắt Đông Phương Nhuận ngồi ở phía đối diện, đôi mắt khẽ chớp, thần sắc khó hiểu.
Giữa bãi săn, cưỡi ngựa bắn cung, suất giao đều đã xong, đang tiến hành đá cầu.
Trận đầu Đại Tần thắng Hàn quốc, trận thứ hai Đông Sở thắng Tây Vệ, hai đội thắng đang bắt đầu trận đấu.
Đại Tần bên này, Chiến Bắc Việt dẫn đầu, bày trận thế là hai một, mà bên Đông Sở do Đông Phương Lỗ dẫn đầu là hai hai một, hai bên sau tiếng trống thanh thúy, trận đấu chính thức bắt đầu.
Sân khách phát cầu.
Đông Phương Lỗ nhanh chóng xoay người, truyền bóng cho đội viên bên trái, phối hợp ăn ý, tốc độ cực nhanh.
Chiến Bắc Việt phi thân lên, nghiêng người đạp cầu từ chân đối phương ra ngoài, cầu bay qua không trung tạo nên một đường cong đẹp mắt, hắn tránh khỏi một đội viên của đội địch, lộn một vòng rồi dễ dàng lấy được bóng.
Hắn luồn lách qua các đội viên như cá trạch, vạn phần sung sức, không có vẻ mệt mỏi sau những trận đấu vừa rồi.
Đại Tần dân chúng ở phía ngoài như ngừng thở, chờ đợi Việt Vương gia làm nên một khởi đầu tốt đẹp.
Đột nhiên một tiếng hô to rung trời, Chiến Bắc Việt vô cùng tinh ranh tránh thoát những kẻ chặn đường, chân đá, cầu vào!
Dân chúng nhất thời sôi trào, tiếng hoan hô hò hét vang lên đinh tai nhức óc.
Đông Phương Lỗ mâu quang âm lãnh, tầm mắt tàn nhẫn đảo qua đội viên của đội mình, bí mật làm một động tác quỷ dị, đội viên ngầm hiểu, đều tự tản ra.
Trận đấu tiếp tục.
Đội viên Đông Sở như là đã thương lượng, đồng thời tập trung lại ở bên cạnh Bắc Việt, vây quanh không chừa một kẽ hở nào.
Bỗng nhiên, một đội viên ngả vào phía trong, vừa vặn che tầm mắt trọng tài.
Chiến Bắc Việt cảm thấy không ổn, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một tiếng giòn tan vang lên ở phía dưới!
Răng rắc!
Ngay sau đó, chỗ đùi phải truyền đến một cơn đau thấu xương, nhanh chóng lan ra toàn thân.
Chiến Bắc Việt ôm chân, mặt tái nhợt nằm lăn lộn trên đất, không ngờ Đông Phương Lỗ xuất một chiêu nham hiểm như vậy, trên đùi đội viên buộc côn sắt!
Một tiếng chiêng vang lên, trận đấu tạm dừng.
Đại Tần dân chúng đều kinh ngạc nhìn nhau, tuy đá cầu có thể bị thương nhưng nhìn Việt Vương gia mồ hôi như tắm, mặt không còn chút máu, vết thương này cũng quá nặng đi!
Nhất thời, những thanh âm nghi ngờ, xúc động, phẫn nộ liên tiếp vang lên, đều yêu cầu trọng tài tra xét, vô cùng hỗn loạn.
“Yên lặng!”
Một tiếng hét lớn vang lên, tiếng nói kia trầm như tiếng ngân vang của chuông đồng, uy nghiêm mà bá đạo, ầm ầm vang dội ở bên tai mỗi người, làm cho mọi người không tự chủ mà im lặng.
Chiến Bắc Liệt sải bước tới giữa sân, đứng trước mặt Đông Phương Lỗ, khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc, ưng mâu sắc bén nhìn về phía hắn.
Đông Phương Lỗ không chịu nổi cảm giác đè nén này, nhịn không được bối rối rút lui từng bước, trong mắt ánh rõ sự chột dạ.
“Đại hoàng tử kỹ thuật quả nhiên rất cao, Bắc Việt cầu kĩ không tốt làm Đại hoàng tử mất hứng ……..” Chiến Bắc Liệt cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy băng sương, sắc mặt thong thả nói: “Bổn vương chơi đùa cùng ngươi!”
Tiếng trống lại vang lên lần nữa.
Sau khi Chiến Bắc Liệt vào sân, Đông Sở cũng chưa được một lượt cầu nào.
Hắn như một cơn lốc quét khắp sân thi đấu, đi đến đâu chỗ ấy tràn ngập bụi mù, đội viên Đông Sở còn chưa kịp tới gần đã bị hắn chặn lại, không thể tới gần trong vòng một thước, đừng nói là chặn cầu hay cướp cầu, quả cầu kia, ngay cả nhìn cũng nhìn không được.
Đông Phương Lỗ lạnh lùng âm hiểm nhìn Chiến Bắc Liệt, sau khi hắn đá được bóng lần thứ tư, ánh mắt càng tối, âm thầm biến hóa trận hình, lấy phương thức một một ba bắt đầu phòng thủ.
Chiến Bắc Liệt vô cùng khí thế đang tiến bóng tới đây, Đông Phương Lỗ âm thầm búng ngón tay, các đội viên khác lập tức thi hành trò cũ.
Loại kỹ xảo này đương nhiên Đại Tần Chiến thần không để vào mắt, di chuyển nhanh như chớp, trong nháy mắt đã xuyên qua vòng vây kia, cầu ở dưới chân hắn bay lên, xoay tròn trong không trung, trong chớp mắt đã vào cầu môn Đông Sở!
Tiếng hoan hô lại nổi lên vang dội, Lãnh Hạ vừa trò chuyện câu được câu không với Tiêu Phượng, vừa có chút ý cười, khoanh tay xem cuộc đấu.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng chợt lạnh lùng, phượng mâu hàm chứa sát khí băng liệt.
Trong sân, Đông Phương Lỗ lấy ra từ bên hông một cái bao nhỏ, nắm chặt trong tay rồi chạy về phía Chiến Bắc Liệt.
Mà Chiến Bắc Liệt đang toàn tâm cho trận đấu, không hề để ý động tác rất nhỏ này của hắn.
Đông Phương Lỗ cắn răng, tới gần Chiến Bắc Liệt, trên mặt xẹt qua một tia âm ngoan, miết miết gói nhỏ kia, đang định ………
Bỗng nhiên!
Một tiếng trống thanh thúy vang lên, trận đấu tạm dừng!
Tất cả mọi người trong sân đều dừng, xoay người nhìn lại.
Bên cạnh chiếc trống ở phía xa, một nam tử y phục của đội Đại Tần, đạp ánh nắng rực rỡ chậm rãi đi tới.
Tác giả :
Vị Ương Trương Dạ